Nhỏ Đáng Ghét, Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi
-
Chương 33
Áng mây thứ 33 : Cái bẫy đáng nguyền rủa.Buồn cũng phải sốngChán cũng phải sốngĐau cũng phải sốngMất hết niềm tin cũng phải sốngVậy sao không vui vẻ lên mà sốngTất….tất…cả….là….ý…..gì….chứ..?Với gương mặt không thể nào ngố hơn được nữa, Thiên Di nhăn trán nhìn Vĩnh Khoa e dè, đáp lại cái nhìn của nó là nụ cười ma mãnh của cậu.Mất một lúc khá lâu để điều chỉnh lại nhịp tim cho ổn định theo chu kỳ hoạt động. Máu lưu thông trông cơ thể bắt đầu đều đặn hơn, không nhanh cũng không chậm. Hệ thần kinh được khởi động lại toàn bộ, hoạt động hết công suất. Thiên Di mới dám thều thào như kẻ sắp ra đi vĩnh viễn :_ Anh nói cho anh tất cả là ý gì?Khẽ cười khi nghe Thiên Di hỏi thế, vì cậu biết nó đang nghĩ chuyện quái gì ở trong đầu mà. Cậu cố tình dẫn dắt nó vào con đường “tội lỗi” đấy.Bước sang hướng khác một vài bước và yên vị trên chiếc ghế nhỏ trong phòng Thiên Di, Vĩnh Khoa nhếch môi :_ Thì tất cả ở em._ Cho ,…cho.. cái gì mới được chứ? – Mặt ửng đỏ._ Tất cả. – Ngưng lại để quan sát biểu hiện trên gương mặt cô vợ bé nhỏ của mình, Vĩnh Khoa ma mãnh nói tiếp – Em đang nghĩ gì trong đầu thế?Nheo mắt nhìn Vĩnh Khoa, Thiên Di lấp liếm nói :_ Thì anh nói … cho anh tất cả. Là sao? Cho ..cho..gì cơ chứ?Cố mím môi thật chặt để không bật cười thành tiếng, Vĩnh Khoa lấy lại phong độ, với vẻ mặt vô tư lự :_ Em muốn cho anh cái gì?_ Cho ..cho gì? – Ngây thơ.Lơ đễnh nhìn vào đồng hồ trên tay, Vĩnh Khoa nhận ra đã quá muộn, vì sợ mai nó dậy không nổi để đến trường thì lại đổ lỗi cho cậu nên đành dừng cuộc trò chuyện “đen tối” ở đây vậy.Đứng dậy một cách dứt khoát, trước khi bước ra khỏi phòng, Vĩnh Khoa ngoảnh đầu lại và nói :_ Cái em muốn cho anh, đợi đến khi chúng ta kết hôn thì anh sẽ lấy.(Cấm suy nghĩ đen tối ^^)Bỏ lại một mình Thiên Di với câu nói ấy trong đầu. Nó ngồi ngơ ngẩn suy nghĩ và dịch nghĩa của câu nói ấy mà không hiểu Vĩnh Khoa muốn lấy thứ gì từ nó nữa.Dù gì cũng thể ngủ được, phải tìm rõ ngọn ngành của câu nói ấy cái đã. Nếu không thì nó sẽ thắc mắc mãi thôi.Nghĩ bụng. Thiên Di liền đứng lên và chạy qua phòng Vĩnh Khoa gõ cửa. Ngạc nhiên khi nhìn thấy nó hiện diện trước cửa phòng mình trong khi mình vừa mới về phòng chưa đầy 5 phút. Vĩnh Khoa nhíu mày :_ Sao lại qua đây?_ Em có chuyện muốn hỏi. – Nhanh chóng đi vào vấn đề chính._ …_ Anh nói cái em muốn cho anh, đến khi kết hôn anh sẽ lấy, là cái gì? – Thành thật, ngây thơ.Không ngờ câu nói ấy có tác động mạnh mẽ tới trí não Thiên Di tới vậy. Vĩnh Khoa hắng giọng, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch :_ Em nghĩ là gì?_ Em không biết nên mới chạy sang đây hỏi anh nè! – Chán nản nhưng vẫn không từ bỏ.Ngẫm nghĩ một lúc, Vĩnh Khoa đinh ninh :_ Nhẫn!_ Nhẫn?_ Đúng. Là nhẫn. Khi kết hôn, anh sẽ nhận. – Vô tư._ Nhưng em có nói sẽ cho anh nhẫn sao? – Nheo mắt.Khựng lại vài giây khi nghe Thiên Di “thách đố” ngược lại mình, Vĩnh Khoa không ngờ cô vợ nhỏ cũng ma mãnh đến vậy. Cậu khoanh tay trước ngực, dửng dưng nói như thế đấy là một sự thật :_ Đương nhiên, em phải tặng nhẫn cho anh. Con gái phải tặng nhẫn cho con trai trước ngày cưới. Em mà còn hỏi nhiều, tới lúc đó, anh không nhận nhẫn đâu đấy!Có chuyện đó nữa sao ta? Sao con gái lại là người tặng nhẫn?Một cái lý dó hết sức “có duyên” và chưa từng nghe ai nói bao giờ đã được Vĩnh Khoa tìm ra và sử dụng trong trường hợp này. Ai mà tin cái lý do “lãng xẹt” không tồn tại ấy chứ?Nhưng không, có đấy!_ Thật sao? – Nghi ngờLấy tay bún vào trán Thiên Di một phát rõ đau, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai :_ Thật. Tất cả, có nghĩa là chiếc nhẫn ấy chứa đựng đầy tình cảm của em, tất cả những gì có trong em điều được truyền vào chiếc nhẫn ấy.Gật đầu vài cái chứng tỏ điều mình vừa nói là hoàn toàn chính xác, Vĩnh Khoa thật không ngờ mình có cái tài bịa chuyện số một như vậy.Đợi cho những ý nghĩa ấy ngấm vào não bộ của Thiên Di, Vĩnh Khoa mới nghiêm giọng ra lệnh :_ Giờ thì về phòng ngủ đi. Tội lỗi của em anh còn chưa tính sổ đấy.Thoáng giật mình khi nghe qua hai từ “tội lỗi” Thiên Di liền co giò bỏ chạy. Điều đó làm gương mặt ai kia thấp thoáng nét cười hạnh phúc.-----Một ngày mới lại ùa đến, đúng là không gì có thể ngăn nổi thời gian chạy đi nhỉ? Mới đó mà đã gần mấy tháng trời Thiên Di “ăn nhờ ở đậu” nhà “chồng” rồi. Nhanh thật. Trái tim của nó cũng đã biết yêu từ đó. Con đường quen thuộc mà ngày nào nó cũng đi, không nhàm chút nào. Gió vẫn vậy, cứ nghịch tóc sóc con, mơn man thật dễ chịu. Ánh nắng ban mai làm cho tâm hồn người ta như được gột rửa, tinh khiết như sương, ấm ấp như vòng tay của ai đó._ Sao rồi?Vì mãi thưởng thức những thanh điệu của nhịp sống mà Hải Nhân đi bên cạnh lúc nào sóc con cũng chẳng hay biết. Ngoảnh đầu lại, Thiên Di chán nản báo cáo tình hình một cách não nề nhất :_ Thất bại thê thảm. Em đã làm cho căn nhà không còn là nhà nữa. Và cũng nhờ con cún này đây…Mọi chuyện được thuật lại dưới sự đau khổ của sóc con, tưởng sẽ có người đồng cảm, nhưng, sự tiếp nhận câu chuyện thật nhiệt tình và hứng thú của Hải Nhân làm cho Thiên Di càng buồn thêm.Đơn giản thôi, chính Hải Nhân đã tạo dựng nên kịch bản thì cậu sẽ biết trước được kết thúc của câu chuyện nên rất phấn khởi – vì đó là điều cậu muốn cơ mà.Vĩnh Khoa ơi Vĩnh Khoa, cậu sẽ còn khổ dài hạn với tôi. He he he.Thầm cười khi nghĩ đến nét mặt của Vĩnh Khoa, Hải Nhân chưa bao giờ cảm thấy “happy” như lúc này. Cũng chính cử chỉ ấy đã làm sóc con chú ý đến, tỏ vẻ nghi ngờ, Thiên Di hỏi xoáy Hải Nhân :_ Anh vui lắm sao?_ Vui lắm – Khựng lại, đổi thái độ ngay lập tức – Không, vui gì chứ. Tội cho bé Di quá, để lần sao anh sẽ chỉ em cách khác nhé. Đừng bùn nữa!_ Huh, đành vậy chứ biết sao bây giờ!Cả hai cùng đến trường trong bầu không khí mát mẻ, một bước đi tâm trạng ủ ê, một bước đi đầy hưng phấn với vẻ khoái chí hiện rõ ra mặt. Thật đối lập!Trả lại con cún quậy tột đỉnh cho chủ nhân đương thời của nó, Thiên Di đâu biết rằng có hai tâm trạng cũng đang rất rất “hả dạ” sau khi nghe nó kể mọi chuyện của ngày hôm qua.Lớp học dần dà đông hơn.Cũng đã một thời gian khá dài không nhìn thấy Lập Hân và Tiểu Na đến lớp, chỉ nghe nói là họ đã chuyển trường mà không ai biết lý do là vì sao. Chỉ có duy nhất ba người trong lớp này biết. Về anh chàng “khai gian tuổi tác” – Dương Chính An cũng lặn đâu mất tâm, thật không ngờ cậu ta lại có thể dùng cái dung mạo “trẻ thơ” của mình để được vào cái lớp này học. Đúng là những người quen biết với Vĩnh Khoa không một ai đáng tin cả.------Giờ ra chơi, Thiên Di lon ton “dạo mát” quanh trường mà không thèm nói với ai một lời nào làm cho ba người kia sốt ruột tìm kiếm._ Hi!Nghe tiếng gọi, Thiên Di quay quắt lại, người trước mặt nó là ….để xem, không có khuyên tai._ Vĩnh Khoa? Sao anh lại ở đây? Anh không đi làm sao?Vì là anh em sinh đôi nên giọng nói của họ có phần giống nhau đôi chút nên không tài nào phân biệt hai người họ bằng giọng nói cả. Bằng chứng là khi đó, Thiên Di cũng đâu nhận ra người đó đâu phải Vĩnh Khoa khi nghe giọng nói.Một nụ cười hình thành trên khóe môi ai kia, rời khỏi cái gốc cây to lớn, ai kia khẽ nhếch môi :_ Anh đến đây vì nhớ em!Nhớ sao?Mặt Thiên Di (lại) đỏ bừng khi nghe “chồng” mình nói thế, nó mừng đến nổi không nói nên lời. Vĩnh Khoa khẽ bước tới một bước, đưa tay chạm vào mái đầu thật nhẹ, cậu nâng càm Thiên Di lên rồi khẽ khàng :_ Em …không nhận ra anh sao?…Ngẩng ngơ. Hệ thống thần kinh thứ sáu đột nhiên nổi nút báo động đỏ. Một loạt các phần tử trong người nó đang cảnh báo về người trước mặt. Lùi lại một bước nhưng không được, Vĩnh Khoa đã vòng tay sang eo nó và giữ chặt cơ thể nhỏ bé trong vòng tay rắn chắc._ Sao thế?_ Anh….anh..là…Vĩnh Kỳ.. – giọng hồi hộp.Không thấy phản ứng từ người đối diện, Thiên Di thầm đoán là mình đã nói đúng. Vì Vĩnh Khoa không bao giờ có hành động âu yếm như vầy. Người này đích thị là Vĩnh Kỳ rồi …Không tài nào thoát khỏi đôi tay rắn chắc kia, dù có cào cấu nhăn nhó cũng vô ích, Thiên Di đành đứng bất động chờ thời cơ tới. Nhưng chờ mãi, chờ hoài vẫn không thấy thời cơ đến. Nó đành phải cậy miệng mình để thốt lên vài câu chữ :_ Vĩnh Kỳ, anh ….. anh…. Đói bụng không?Không ngờ mình lại bật ra một câu không ăn nhập vào đâu hết ~.~_ Không! Em đói sao?Phóng lao thì phải “vịn” theo lao thôi._ Ừm. Đói, rất đói._ Muốn ăn không?_ Muốn. – Thành khẩn.Thoáng vụt qua một nét cười nguy hiểm. Vĩnh Kỳ trầm giọng :_ Em muốn thưởng thức thứ “đồ ăn” ngon nhất thế giới không?Có món ngon như thế sao?Nghĩ thầm, Thiên Di khẽ gật đầu và không hề biết rằng mình đã sập bẫy một cách ngây thơ. Qủa thật anh em này rất có tài dụ khị người ta đến khi người đó sập bẫy một cách không ngờ nhất._ Vậy…mình đi ăn thôi. – Thiên Di hối thúc khi thấy người đối diện cứ im hơi lặng tiếng._ Không cần đi. Ăn….ở đây!Sau câu nói, một bờ môi đỏ hạ cánh êm ái trên môi sóc con.Cảm thấy là đủ để “nhấc” môi mình khỏi đôi môi chúm chím kia, Vĩnh Kỳ khẽ thì thầm vào tai Thiên Di :_ Ngon không?Lại thế nữa.Thiên Di đưa tay sờ môi mình rồi nhìn Vĩnh Kỳ đầy giận giữ, nó nghiến răng :_ Đồ điên. Không ngon chút nào.Nhìn Thiên Di với vẻ mặt đầy “niềm tin”, Vĩnh Kỳ thản nhiên :_ Không ngon sao? Chắc tại nhanh quá. Chúng ta làm lại nhé!Không bao giờ.Nghĩ bụng, Thiên Di co giò toan bỏ chạy, nhưng người kia đã kịp chụp lấy khuỷu tay nó bằng một lực không mạnh cho lắm nhưng đủ để giữ nó lại.Căm phẫn nhìn tên “lưu manh” Vĩnh Kỳ, Thiên Di cố vùng tay khỏi bàn tay “quỷ quyệt” ấy nhưng không được. Không gian như lắng xuống, thời gian như ngưng động, nếu người trước mặt là Vĩnh Khoa thì tốt biết mấy nhỉ?Nhưng tiếc là không phải, người này là Vĩnh Kỳ, nếu cái gương mặt ấy không đụng hàng với mặt của “chồng” nó thì nó đã dễ dàng xử lí bằng bạo lực rồi. Chỉ nghĩ đến gương mặt của Vĩnh Khoa thôi là không nở ra tay “tàn sát” chút nào. Tại sao ông trời lại bất công đến vậy? Tại sao lại đã có Vĩnh Khoa lại có thêm Vĩnh Kỳ làm gì?(Ông trời : =.= làm sao mà ta lường trước được cơ chứ! Đây là chuyện ngoài tầm kiểm soát của ta.)Xoạt.Một tiếng động lạ vang lên, theo sau đó là một giọng nói quen thuộc đối với Thiên Di, chắc ông trời đã cử người này đến để giải nguy._ Xin lỗi, đã làm phiền!Thầm cám ơn ông trời vì đã cứu nguy kịp lúc, nếu không thì chắc nó phải đứng đây và im re tới sáng mất thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook