Căn phòng bệnh trắng toát chỉ có duy nhất 1 cô gái xinh đẹp nằm im ắng trên giường.Tiểu Bạch vừa về nhà tắm xong lại lập tức chạy vào. Nó nhanh chóng chạy mở màng cửa sổ ra cho sáng. Bên ngoài bầu trời trong xanh yên bình thế mà sao trong lòng Tiểu Bạch vẫn cứ như 1 bầu trời tăm tối không có nổi 1 tia nắng chiếu gọi để có chút sức sống gượng dậy trong cơn bi thương này.

Nó thân hình gầy đi trong thấy, gương mặt hóc hác xoay lưng lại nhìn người con gái bình thản nằm đằng kia. Nó cứ đứng nhìn Vĩ Đình, nhìn người con gái mình yêu thương, người con gái cứ tưởng sắp làm cô dâu của mình rồi. Nhưng lại bị ông trời không cho toại nguyện bắt người thì hôn mê, người thì sống không bằng chết.

- (Đình Đình...tôi đau lắm. EM mau mở mắt ra nhìn tôi đi, được không?.)

Tiểu Bạch 5 ngón tay đang vào tay Vĩ Đình mà nắm chặc đưa lên mặt mình. Nó nhìn cô nằm im chẳng nói gì chỉ cứ im lặng bên cô nhìn cô mà nước mắt tự khắc rơi.

Ngày thứ 10

Tiểu Bạch như thường ngày từ đêm ở bệnh viện đến sáng rồi nhanh chạy về tắm rồi nhanh chạy vào viện với Vĩ Đình. Không 1 lúc nào cô rời xa Vĩ Đình.

- Bây giờ ở đây không có linh mục, không có hoa cưới, không có bạn bè đông đủ. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em....Trương Vĩ Đình!!! Em có đồng ý lấy Bạch Tiểu Nhi tôi không? Lúc khốn khó cũng như lúc giàu sang. Cùng tôi thương trường địa cửu nắm chặc tay nhau không?

Tiểu Bạch 1 tay cầm chiếc nhẫn cưới đưa tới, 1 tay nắm 1 tay của Vĩ Đình, nhìn cô mà nghiêm túc nói. Có lẽ với nó bây giờ không cần biết khi nào Vĩ Đình tỉnh lại có thể là mãi mãi cô cũng không tỉnh lại. Nhưng nó vẫn muốn cùng một nơi, vì nó biết cả đời này của nó ngoài cô ra thì nó sẽ không yêu 1 ai nữa.Vĩ Đình không biết đang mơ về điều gì nữa nhưng cô vẫn chẳng phản ứng gì. Căn phòng chỉ có nổi bi thương và tiếng vang của những máy móc bên trong thôi.

- Em không trả lời đồng nghĩa là đồng ý rồi đó...

Mặc kệ người kia không trả lời Tiểu Bạch cũng một mình tự biên tự diễn đeo nhanh chiếc nhẫn vào tay Vĩ Đình. Nó cười tươi đeo nhẫn cho cô nhưng sao lòng đầy chua xót hai mắt đã ương ướt rồi.

Tiểu Bạch đứng dậy chồm tới hôn nhẹ lên môi Vĩ Đình hia bờ môi chạm vào nhau cũng là lúc một chất lỏng rơi lên má Vĩ Đình rồi.

- Vợ ơi...tớ yêu cậu.

Tiểu Bạch vừa dứt môi ra hai mắt ướt nhìn Vĩ Đình mà bi thương nói. Nổi đau nào hơn khi mình phải tự biên tự diễn 1 hôn lễ trong bệnh viện chứ. 

Bên trong kẻ khóc bi thương người nằm im không chút phản ứng. Bên ngoài cửa phòng là những ánh mắt bi thương nhìn vào. Cả nhà Hạ Vi đã đến từ lúc nào rồi nhìn chứng kiến hết mọi thứ diễn ra bên trong ai nấy cũng cảm động mà rơi nước mắt rồi.

- Tôi thật vô dụng mà....không thể giúp gì cho bọn nó hết. Vĩ Đình thì cứ nằm đó không tỉnh, Tiểu Bạch thì đau lòng đến suy sụp như vậy.Tôi làm chị cái kiểu gì đây chứ? 

Hạ Vi cũng tới nhưng nhìn thấy Tiểu Bạch đang ở bên trong nên chỉ biết đứng bên ngoài nhìn vào. Chứng kiến mọi thứ lòng Hạ Vi đau thắt lại. Nó trách bản thân mình không bảo vệ được em gái. trách mình không biết khuyên ngăn thế nào với Tiểu Bạch. Nên cứ tát hai má mình liên tục.

- Chị...đừng như vậy...đừng như vậy mà.

Hi Chi nhìn Hạ Vi tát bản thân liền hốt hoảng ngăn lại. Cô ôm người yêu vào lòng mà dỗ về ăn ủi.

- ( Tại sao? tại sao những người yêu nhau lại phải đau khổ như vậy? Ông trời...con xin ông xin ông đừng làm khổ chúng con nữa)

Hi Chi nước mắt lăn dài ôm chặc Hạ Vi vào lòng mà ngước nhìn qua ô cửa kính mà ngắm bầu trời bên ngoài. Chỉ mới 10 ngày sao tai nạn thôi mà cả gia đình Trương gia ai nấy suy sụp hoàn toàn rồi. Cả người cô yêu thương nhất là Hạ Vi mà 10 ngày nay cũng ăn không vô ngủ không yên lúc nào cũng nhớ tới em gái mình hết.

***

Thế là Vĩ Đình cứ nằm trên giường bệnh suốt 3 tháng liền. Tiểu Bạch càng ngày càng dần dần thích nghi được sự thật nên cũng không còn nổi điên nổi khùng nữa rồi. Nó cũng từ bỏ công việc ở Trương thị 1 lòng chăm sóc cho Vĩ Đình.Và cũng từ ngày đó nó cũng không thiết tha cười hay nói gì với ai quá 3 câu.

Hôm nay Tiểu Bạch có việc bận chẳng đến bệnh viện với người yêu mà thay vào đó là nhờ vợ chồng Hạ Vi chăm sóc Vĩ ĐÌnh dùm mình 1 lát.

- Vợ...em ngồi với Đình Đình nha. Tôi đi cấm hoa.

Hạ Vi vừa vào liền lấy bình hoa đi thay hoa ngay. Hi Chi cũng vâng lời ngồi lại lấy khăn nhúng nước lao tay cho Vĩ Đình.

- Đình Đình à...em có biết không? Tiểu Bạch nó bây giờ không còn là nó nữa rồi. Nó chẳng còn nói với ai câu nào nữa, trên mặt lúc nào cũng chỉ là nổi bi thương thôi. EM mau tỉnh lại đi, nếu không tôi sợ Tiểu Bạch nó không chịu nổi nữa đâu. Trương gia đang...

Hi Chi vừa lau tay cho Vĩ Đình vừa lẩm bẩm nói chuyện với cô. Kể về tình hình của Tiểu Bạch cho cô nghe. Nhưng đang uyên thuyên thì cô liền cảm nhận tay Vĩ Đình động đậy.Hi Chi bất ngờ ngước lên nhìn gương mặt Vĩ Đình bên trên.Vĩ Đình mở mắt từ từ ra yếu ớt nhìn xung quanh rồi mệt mỏi nhìn sang Hi Chi đang trố mắt nhìn mình.

- Đình Đình...em tỉnh rồi

Hi Chi nhìn chắc chắn Vĩ Đình tỉnh lại mà vui như mở hội. 

- Em khoan nói đã.chị đi gọi bác sĩ. Đợi chị.

Hi Chi thấy Vĩ Đình tỉnh lại liền hớn hở chạy nhanh đi tìm bác sĩ đến. Vĩ Đình nhìn người kia chạy đi cũng không nói gì cả. Đã lâu cô không mở mắt nên những ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cô không thích ứng được cứ nheo nheo mắt nhìn chung quanh.

- (Đây là đâu?)

Vĩ Đình nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh mà không khỏi khó hiểu. Hai hàng lông mày của cô liền nhíu chặc vào nhau khó chịu.

Một lúc sau bác sĩ cũng đến khám cho cô. Hạ Vi hay tin em gái mình tỉnh lại cũng nhanh chóng gọi ngay cho Gia Đình mình và báo cho Gia Linh cùng Ôn Nhị.

***

- Sắp tới khách sạn Jk của chúng ta sẽ đi vào hoạt động.Trước hết....

Tiểu Bạch mệt mỏi trong lòng chỉ mong mau kết thúc cuộc họp để mau tới bệnh viện cùng Vĩ Đình. Nhưng trong khi nó vẫn uyên thuyên báo cáo với các cổ đông trong của tập đoàn thì điện thoại nó liền reo lên. Dù biết trong lúc họp để điện reo lên là bất lịch sự. Nhưng từ ngày Vĩ Đình gặp nạn thì nó luôn để điện thoại chuông 24 trên 24 rồi. 

Điện thoại reo lên thì cả khán phòng liền há mồm ánh mắt khó chịu nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nghe điện thoại reo liền nhanh tay cầm lên liền thấy tên là Hi Chi liền nhanh bắt máy mặc kệ ai đang nhìn nó.

- Tiểu Bạch....Vĩ Đình tỉnh rồi, Vĩ Đình tỉnh rồi.

Hi Chi bên kia chẳng đợi Tiểu Bạch nói gì liền vui mừng nói to vào điện thoại cho người kia nghe.

- Tớ tới ngay.

Tiểu Bạch nghe giọng Hi Chi truyền tới tai mình thì lòng mừng không sao tả nổi. Nó liền nhanh nói rồi cúp máy. Trong đầu nó chẳng còn điều gì nữa, chẳng còn nhớ nó đang tham gia một cuộc họp nữa. Nó cười tươi nhanh chân xông ra ngoài mặc cho bao nhiêu con mắt đang nhìn nó.

- Chuyện gì thế này?...con bé có biết là đang họp hay không vậy?

Các cổ đông là các chú bác của nó cũng cảm thấy khó chịu nhìn nhau chẳng hiểu gì hết. Ba cô và anh trai cô nhìn hành động này của cô cũng khó xử với các cổ đông.

- Vĩ Đình...đợi tôi...đợi tôi nha

Tiểu Bạch nhanh chóng lái xe vừa lái mà lòng nôn nóng vô cùng. Bao nhiêu ngày rồi cuối cùng Vĩ Đình cũng quay về với cô rồi. 

Chẳng mấy chốc tới bệnh viện, cô chẳng quan tâm gì chạy băng băng trên hành lang hướng tới phòng Vĩ Đình.

Tiểu Bạch mở cửa xông vào nhìn thấy Vĩ Đình đang ngồi trên giường liền nhào tới ôm lấy cô vào lòng mà trách móc yêu.

- Vĩ Đình..hic..Em tỉnh lại rồi..Đồ ngốc này.Em có biết tôi lo cho em lắm không? biết tôi sợ lắm không hả? đồ đáng ghét nhà em..Đáng ghét.hic

Bao nhiêu đau khổ bao nhiêu nhung nhớ cuối cùng cũng đền đáp rồi. Tiểu Bạch vừa trách móc mà nước mắt thì cứ rơi.

Tiểu Bạch cứ trách móc nào biết những ánh mắt ái ngại xung quanh của Hạ Vi, Hi Chi, Gia Linh, Ôn Nhị cùng cả nhà Trương gia đang nhìn nó. Ánh mắt ai nấy đều bi thương nhìn Tiểu Bạch không nói nên lời.

- Cô là ai?

Sau một lúc Tiểu Bạch cứ ôm chằm mình thì Vĩ Đình cũng chịu lên tiếng. Nhưng ai nào ngờ câu đầu tiên của cô sau một thời gian hôn mê lại là 1 câu lạnh lùng như vậy.

Tiểu Bạch đang ôm Vĩ Đình nghe cô nói vậy hai mắt chợt mở to cả người run lên. Trái tim nó như vỡ ra, cảm giác cứ như nó vừa từ trên tầng cao rớt xuống địa ngục.Người nó yêu không còn nhận ra nó nữa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương