Nhịp Điệu Trái Tim [one-short - 12 Chòm Sao]
-
C17: (nhân Mã - Song Ngư) Giấc Mơ Về "biển"...
Author: Cừu con nhi
Thể loại: One - short
Nhân vật: Nhân Mã nam - Song Ngư nữ
*oOo*
-Phụ vương à! Phụ vương đừng bao bọc con như thế nữa...
Ở một vương quốc nọ, trong một tòa lâu đài có một chàng Hoàng Tử nhỏ tên Nhân Mã. Chàng rất quậy phá, nghịch ngợm và rất yêu tự do. Cũng chính vì lẽ đó, phụ vương chàng cũng như Hoàng Thượng bảo bọc chàng rất nhiều. Việc đó làm chàng cảm thấy khó chịu.
-Ta xin lỗi nhưng ta phải bảo bọc con, ta đã hứa với mẫu hậu con là sẽ bảo vệ con mãi mãi...
Người giải thích, những nếp nhăn xô lại tạo ra những đường cong khó chịu. Chàng vừa phụng phịu vừa giận dỗi bỏ về phòng.
Bao lâu nay chàng luôn ước ao được thoát khỏi nơi này và tìm hiểu thế giới...
Chàng thả mình xuống giường, cái giường thân thuộc luôn chịu khó làm "bạn tâm sự" cho chàng mỗi lúc chàng buồn bực chuyện gì đó.
Khẽ thở dài, chàng híp mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ một cách nặng trĩu...
Rào rào rào...
Tiếng mưa hát ngoài kia nghe sao buồn...
Tiếng gió thổi ngoài kia nghe sao nặng...
Chàng đứng đấy, đối diện với làn sóng nhẹ nhàng vỗ bờ, mặt nước hiền từ được ánh trăng soi sáng và biển cả bao la bao phủ cả chân trời...
Thật đẹp. Một khung cảnh huyền ảo thơ mộng.
Dù thế, lòng chàng vẫn nặng như đá vì bị rèn buộc một cách quá đáng...
Bỗng nàng xuất hiện, một cô gái với mái tóc dài xõa vàng óng ánh, đôi mắt sáng như sao sa, đôi môi chúm chím như nụ hoa vừa nở,...
Nàng bước lên từ dưới mặt nước, như vẻ trong suốt của biển, nàng mỉm cười.
Nàng thật đẹp, cái đẹp của nàng làm bừng sáng tâm hồn của chàng, làm dịu đi bao nỗi phiền muộn...
Nàng nhẹ nhàng bước đến bên chàng, nắm nhẹ lấy tay nàng và hôn chàng...
Chàng bừng tỉnh, giấc mơ... giấc mơ... vừa rồi...
Rồi một ý tưởng lóe sáng trong đầu chàng, ý tưởng trốn thoát.
Chàng mở toang cánh cửa phòng và lao đến phòng Người như tên bắn.
-Phụ vương! Phụ vương!
-Con trai, có chuyện gì à?
-Con muốn lấy vợ!
-Lấy vợ?
-Vâng! Con vừa mơ thấy một thiếu nữ...
-Và con muốn lấy người nào giống thiếu nữ ấy làm vợ?
-Vâng!
-Ồ! Con thay đổi nhanh thật đấy, con đã lớn rồi! Được, ngày mai con sẽ cũng các cận thần đi dạo trong vương quốc...
-Cảm ơn phụ vương.
Nói rồi chàng rời phòng Người cười hí hửng.
Kế hoạch thật dễ dàng... chàng thậm chí còn chẳng để tâm đến giấc mơ...=.="
...
...
...
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng đông, ta có thể nghe thấy tiếng hú hét khoái chí của chàng.
-Hú hú hú! Đi thôi nào.
Các cận thần uể oải vác cái thân còn vươn chất buồn ngủ theo chàng Hoàng Tử nhỏ siêu tinh nghịch.
Chàng tung ta tung tăng giữa con đường lát gạch, theo sau là các cận thần nhìn như thây ma...
Bịch!
Oạch!
Tiếng va chạm giữa đầu chàng và vật-thể-mềm-mềm-không-xác-định.
Chàng lờ mờ mở mắt, đôi mắt nâu đen hoảng hốt khi thấy mình đang nằm thẳng cẳng trên người của một người con gái xinh đẹp.
Luống cuống đứng dậy xin lỗi rối rít, chàng không hề biết rằng cô gái đó...
-Xin... xin lỗi...
-A... không sao đâu, chàng không cần xin lỗi...
Giọng nói ngọt như mật ong và trong như thủy tinh làm chàng giật mình. Giọng nói này là giọng nói trong giấc mơ... không sai, chính nó!
Chàng ngẩn mặt lên. Choáng váng, thật sự choáng váng! Một cô gái với mái tóc dài xõa vàng óng ánh, đôi mắt sáng như sao sa, đôi môi chúm chím như nụ hoa vừa nở,... y như trong mơ.
-Ta xin lỗi... ta có thể làm gì... để nhận lỗi không...?
-Thật ra thì thiếp cũng không cần ạ. Nhưng nếu chàng không phiền, chàng có thể dẫn thiếp tham quan nơi này không...?
-À... được!
Thế như một cuộc gặp gỡ định mệnh, cả hai đi khắp vương quốc.
-Nàng từ đâu đến?
-Ưm... thiếp... thiếp...
-Nếu nàng ngại thì ta không bắt buộc.
-Vâng...
Chàng dẫn nàng đi tham quan mà lòng lâng lâng hạnh phúc. Hạnh phúc lạ lùng.
Nàng cư xử hơi lạ so với những người con gái chàng chàng biết. Nàng thích những thứ liên quan đến biển, khá ngây thơ với mọi thứ trong khi những người con gái khác lại thích châu báu kim cương và rành rành mọi thứ.
Nhưng quan trọng gì, cái vẻ đẹp tinh khiết như giọt sương đã làm chàng mê muội rồi.
Chàng nói là dẫn nàng đi tham quan nhưng thật ra là theo dõi nàng. Từng bước chạn, hành động, lời nói của nàng như một ấn tượng đặc biệt khắc vào cái não khô cằn của chàng. Nàng hỏi gì chàng trả lời đó.
Mãi một lúc dạo mãi trong vương quốc thì nàng đi đến một bờ biển mà trước đây chàng chưa từng thấy...
-Cảm ơn chàng đã giúp thiếp tham quan nơi này. Vương quốc của chàng thật tuyệt...
-Nàng về ư?
-A... vâng. Thiếp phải về... xin lỗi chàng...
Rồi chưa kịp để chàng mở miệng, nàng chạy mất biến.
Chàng ngơ ngác với hành động lạ của nàng nhưng bất chợt... chàng bất tỉnh.
...
...
...
Trong cơn đê mê đầy nhức mỏi, chàng từ từ mở mắt. Vẫn là căn phòng quen thuộc mà chàng hay ở... nhưng giờ đây, nó đã trở nên xa lạ...
Chàng ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn mọi thứ...
Cứ như con sóng vỗ bờ rồi kéo đi. Mọi thứ cứ mờ nhạt...
Chàng đưa một tay lên đầu rồi suy nghĩ. Chàng chẳng thể nhớ chuyện gì vừa xảy ra nhưng trái tim kia lại bức bối như thiếu vắng một thứ gì đó.
Chàng đứng dậy, cơ thể chành dường như trở nên yếu đi rất nhiều.
"Chuyện gì... đã có chuyện gì vừa xảy ra...?" Câu hỏi văng vẳng trong đầu cậu một hồi dài... chàng mới sực nhớ.
Nàng đã biến mất. Và chàng đã bất tỉnh. Chàng đã mất nàng. Và mọi thứ chỉ như một giấc mơ.
Giấc mơ thật ngắn... cũng thật dài...
*oOo*
Chàng trở lại với cuộc sống đời thường, quậy phá ngỗ ngược. Nhưng nhờ thứ gì đó đã khiến chàng thay đổi, mức quậy phá giảm xuống đáng kể và chàng bắt đầu chú tâm vào việc lo cho dân cho nước.
Thời gian sau, chàng lên ngôi Hoàng Thượng, thay cha cai quản đất nước. Chàng vẫn ngày ngày ngóng trông sẽ gặp được người con gái đó.
Với người có đủ dũng cảm, can đảm và kiên nhẫn thì yêu thương sẽ gõ cửa. Như chàng...
*oOo*
Chàng ngó ra biển, một vùng trời bao la. Thật khó để tìm thấy nàng trong trường hợp này.
-Hà~~~
Tiếng thở dài dai dẳng kéo như kẹo kéo của chàng văng vẳng trên ban công phòng chàng.
Đôi mắt tinh nghịch đã trưởng thành dịu nhẹ như trời xanh và ngọt như mùi vị mật ong nhìn vào bầu trời vô tận...
Nàng ư? Đó có phải là nàng không? Phải không?
Chàng cố mở mắt thật to để nhìn "ai đó" đang... lêng đênh trên biển?!
Nàng... Là nàng thật rồi!
Chàng chạy tức tốc ra bờ biển. Nàng hiện lên từ dưới biển, vẫn vẻ tinh khiết ngày nào.
Chàng ôm chầm lấy nàng, tận hưởng cái "giấc mơ" tưởng chừng không có thật.
Nàng hôn nhẹ vào trán chàng, ngắm nhìn cái hình hài của chàng đã thay đổi thế nào rồi thì thầm:
-Chàng kiên trì thật đấy. Cả mặt biển cũng trông thấy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook