Nhịp Điệu Trái Tim [one-short - 12 Chòm Sao]
-
C10: (sư Tử - Bạch Dương) Định Mệnh Mèo Hóa Người.
Author: Cừu con nhi
Thể loại: One - short
Nhân vật: Sư Tử nam - Bạch Dương nữ
*oOo*
-Meo~
Tiếng kêu thảm thiết của một chú mèo con được phát ra từ một hộp nhựa dưới màn mưa tầm tã.
-Mèo à... em không sao chứ?
Một thiếu nữ xinh đẹp đứng cạnh chiếc hộp lấy dù che cho chú mèo, dịu dành nói.
Chú mèo nhìn cô với đôi mắt cầu xin. Cô mỉm cười rồi bế chú mèo lên, xoa đầu chú.
-Được rồi... chị sẽ nhận nuôi em cho đến khi tìm thấy chủ.
Chú mèo vui sướng hẳn lên. Chú dụi dụi đầu mình vào làn da mịn màng của cô rên khe khẽ.
Cả hai cùng về nhà.
Nhà của cô là một khu chung cư khá tồi tàn nhưng vẫn đủ sống so với sinh viên viêm màng túi như cô.
Cánh cửa phòng 1504 mở ra. Cánh cửa tuy tồi tàn thế nhưng bên trong lại rất gọn gàng sạch sẽ. Chú thích thú kêu lên 2 tiếng meo meo, rời khỏi tay cô rồi "tham quan" khắp căn phòng.
Cô mỉm cười nhìn chú rồi đến cái tỉ lạnh mini của mình lấy cho chú ít sữa.
Cô rót một ít ra ly cho mình rồi rót một ít ra dĩa cho chú. Chú chăm chú quan sát hành động của cô.
-Nè, sữa đây, chắc em đó rồi...
Cô xoa đầu chú rồi đặt chiếc dĩa đã được rót sữa xuống đất.
Chú tiến lại gần nhìn nhìn rồi "măm măm" một cách ngon lành.
Chú như chú sư tử đã đói meo vậy, đáng yêu quá!
-Ưm... cho em biết nè, chị là Bạch Dương, em muốn tên gì nào?
Cô cúi mặt xuống gần chú nói nhỏ. Chú bất giác lùi lại nhưng rồi cũng tiến tới nhảy lên đùi cho mà nũng nịu.
-Em giống như một chú sư tử con đang nhõng nhẽo vậy a~Hay đặt tên em là Sư Tử nhé!
Cô vui vẻ nói. Mặt chú cũng thể hiện rõ sự vui sướng. Cô và chú cùng đùa vui...
Từ hôm ấy, chú ở nhà mỗi khi cô đi học. Cô chẳng còn cô đơn nữa vì mỗi khi về lại thấy chú vui vẻ đón chào.
Chú rất đặc biệt, khác hẳn những chú méo khác. Chú không bao giờ làm phiền cô khi cô đang học bài hay làm việc. Chú có sở thích là được cô đọc sách cho mỗi tối và xem tivi cùng cô. Chú sợ sấm sét và bóng tối. Thật sự chú mèo này rất khác biệt.
Và một hôm, sự khác biệt ấy đã trở nên ngày cáng khác biệt hơn, khác biệt một cách kì lạ...
Một buổi sáng bình yên của Chủ Nhật, cô mơ màng tỉnh dậy. Nhìn trần nhà ngáp một cái rõ dài, cô chán ngán lăn qua lăn lại trên cái giường 1m80 của mình.
-Cái giường nó mềm mại hơn thường ngày, mà hình như cộm cộm...
Cô lấy tay sờ sờ cái "giường". Quể?! Cái này không giống... Cô trở người lại trong khó nhọc và... đập vào mặt cô là một tên con trai... trần như nhộng!!!
-AAAAAHHHHH...!!!!!
Cô thét lên kinh hoàng rồi té oạch xuống giường.
Cái "vật thể" trần như nhộng kia chui đâu ra? Từ phương nào đến? Sao lại ở trên giường của cô?
Đang bấn loạn với háng tá câu hỏi trong đầu thì tên ấy cựa quậy rồi ngồi dụi mắt.
Mặt mày cô tái như tàu lá chuối nhìn cái thân hình lực lưỡng trai tráng kia mà muốn đập đầu vô tường chết quách cho xong.
-Bạch Dương...?
Hớ?! Tên đằng nớ nớ đang nói tên cô... Thế khỉ nào hắn biết vậy?
Bộp!
-Bạch Dương~
Tên nớ nớ lao tới ôm chầm lấy cô. Mặt cô đỏ lựng lên rồi nhanh chóng bóc khói.
Cô đẩy mạnh cái-vật-thể-không-xác-định đó ra rồi phóng thẳng qua nhà cạnh bên của anh hàng xóm cùng khoa xin một bộ quần áo. Anh ta ban đầu không hiểu lắm nhưng rồi cũng cười mỉm chi rồi lấy cho cô bộ đồ.
Cô lập tức chạy về ngay, nghe đâu loáng thoáng:
-Bọn đàn em dạo này bạo gớm...
Mặc kệ anh ta, cô phóng thẳng về nhà, khóa chốt trái rồi bịt mắt ném bộ quần áo cho cái-vật-thể-không-xác-định đó rồi nói nhanh:
-Mặc vào rồi có gì nói sau!
Cái-vật-thể-không-xác-định đó ngoan ngoãn mặc vào nhanh thoăng thoắt.
...
...
...
Ngồi trên cái giường 1m80 đã xảy ra một trận kinh thiên động địa, cô hít vào thở ra...
Sốc! Sốc! Một tên con trai vô danh tính từ trên trời rớt xuống. Mà rớt đâu không rớt, rớt ngay trên giường con gái nhà người ta. Thật bi đát! Bi đát!
-Bạch Dương a~Sư Tử đói!
Tên đó vỗ nhẹ vào vai cô nũng nịu. Ngay lập tức, tóc tai cô dựng hết cả lên. Mặt mày xám xịt.
-Sư Tử...? Sư Tử nào cơ...?
Cô quay mặt lại với khuôn mặt tái nhợt, tin thần bất ổn, tâm trí bất thường, long thể bất an...
-Là Sư Tử đây mà~
Tên ấy tiếp tục nũng nịu. Ơ khoan, cái kiểu nũng nịu này...
-Sư... Sư Tử... là chú mèo hôm ấy tôi nhặt về nuôi ư?
Cô tay run run sờ mặt bóp má hắn. Mái tóc bờm xờm y như cái đầu của Sư Tử (mèo), cái vẻ nũng nịu cùng đôi mắt đen lay láy này... hắn chính là Sư Tử - chú mèo cô nhặt về nuôi.
Chú mèo Sư Tử đã biến thành người?! Thành người ư?!
-Cậu không nhớ mình sao?
Sư Tử thì thầm hỏi. Câu hỏi làm cô rất ngạc nhiên.
-Nhớ?
Cô hỏi lại. Nhìn kĩ thì Sư Tử có vẻ rất quen so với cô. Khi bé cô có một cậu bạn rất thân nhưng lại mất tích khi cứu một chú mèo trong rừng...
-Bạch Dương à! Mình về rồi nè, cậu không nhớ gì sao?
-Cậu...? Sư Tử? Cậu là Sư Tử năm ấy ư? Cậu chưa chết ư? Sao cậu lại thành ra thế này?
Cô hỏi tới tấp, mắt đã được lấp đầy bằng màn sương sắp tuôn trào.
-Thật ra mình đã bị ngã xuống một vách đá và bất tỉnh. Mình ngỡ mình đã chết nhưng không, mình lại bị biến thành một chú mèo. Giống như là lời phù phép nào đó và chỉ có thể hóa giải nếu ở bên người con gái là định mệnh của mình. Cậu chính là người đó Bạch Dương à...
Sư Tử dịu dàng. Nhưng Bạch Dương lại quay mặt đi...
-Thật hoang đường...
Câu nói làm Sư Tử hụt hẫng và khá buồn nhưng...
-... Nhưng em không quan tâm nữa.
Cô ôm chầm lấy "chú mèo định mệnh" của mình trong hạnh phúc. Sư Tử cũng ôm lấy cô mỉm cười.
Anh đã trở về bên em sau thời gian dài bằng cách kì quái. Nhưng em không quan tâm nữa, anh đã ở đây rồi... Mừng anh trở về... chú mèo định mệnh của em!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook