Nhịp Đập Khó Cưỡng
-
Chương 8
Edit: Mei | Beta: Mây
Đến cuối cùng, Ân Mặc cũng không tự mình giải quyết.
Bởi vì anh không có hứng thú biểu diễn hoạt xuân cung trước công chúng.
Sau khi bị Phó Ấu Sanh đẩy ra từ trong phòng nghỉ, Ân Mặc rũ mắt nhìn mắt từ một mảnh vải ra lộ ra ở túi bên cạnh, khuôn mặt lạnh nhạt cười như không cười.
Xương ngón tay uốn cong, vừa mới chuẩn bị gõ cửa.
Giây tiếp theo ——
“Ân tổng, sao ngài lại ở chỗ này?”
Nhà làm phim tới tìm Ân Mặc hỏi.
Ân Mặc không chút để ý buông tay, đem cục vải dệt nhét vào một lần nữa, rồi mới không nhanh không chậm nói: “À, tới tìm người.”
Nhà làm phim nhìn phòng nghỉ dán tên Phó Ấu Sanh, lập tức nhớ tới quan hệ với Ân tổng này, cười chân chó nói: “Muốn tôi gõ cửa giúp ngài không?”
“Không cần.”
Ân Mặc liền xoay người đi, “Nói chuyện kịch bản trước.”
“Bên này mời bên này mời, biên kịch và tổ chế tác bọn họ đều đang chờ ngài.”
Nhà làm phim lập tức mời Ân Mặc đi qua.
Phó Ấu Sanh ra cửa không nhìn thấy Ân Mặc, lông mày khẽ nhướng lên một chút.
Tiểu Nặc đi tới: “Chị Sanh, đạo diễn nói tối nay Ân tổng mời khách, chúng ta cũng phải đi.”
“Không đi.”
Đã tới mùa hè rồi, Phó Ấu Sanh trời sinh sợ nóng, liền mặc một chiếc váy dài màu đen, ngoại trừ cánh tay trắng như tuyết ra, những nơi khác không tính là quá lộ.
Chẳng qua, làn da của cô quá trắng, bờ vai mảnh khảnh, mặc váy thắt lưng như vậy rất thích hợp, dáng người mảnh khảnh. Trang điểm rất nhạt, chỉ cần bôi son môi màu lựu khói, làn da trắng nõn xinh đẹp, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp không mất đi sự tao nhã.
Tùy ý nhướng mày, cười một cái cũng là phong tình.
Tiểu Nặc thấy nữ minh tinh nhà mình cao quý quyến rũ đi về phía khách sạn.
Hơi rối rắm, “Không đi không được, anh Văn nói bảo chị tham gia nhiều hoạt động xã giao hơn.”
“Nếu mà anh Văn biết, nhất định lại càm ràm chị nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Văn Đình bận rộn với chuyện công bố người phát ngôn toàn cầu của TN, không có thời gian đi theo bên Phó Ấu Sanh ở đoàn phim.
Phó Ấu Sanh không hề động đậy.
Tiểu Nặc không lay chuyển được cô, cũng đành phải từ bỏ.
Đi theo đến bên cạnh Phó Ấu Sanh: “Chị Sanh nếu chị không đi, thật sự là để cho các nữ diễn viên khác trong tổ tiện nghi, bọn họ nghe được Ân tổng đến, đều trở về chọn lễ phục, sợ so sánh với chị.”
Vẻ đẹp của Phó Ấu Sanh rõ như ban ngày.
Chỉ cần cô có mặt ở đâu, các nữ minh tinh khác đều không có cảm giác tồn tại.
Bước chân Phó Ấu Sanh bỗng nhiên dừng lại, “Hả? Sợ bị so sánh với chị?”
Tiểu Nặc vừa thấy cô có hứng thú, cảm thấy hấp dẫn, một tay giữ chặt cô: “Đi thôi đi thôi, chị Sanh đi chắc chắn sẽ đàn áp toàn bộ!”
Phó Ấu Sanh nghĩ nghĩ, không từ chối nữa.
Buổi tối 7 giờ.
Lúc Phó Ấu Sanh đến đến phòng riêng, bên trong đã ngồi hai bàn.
Vừa vào cửa, cô nghe thấy giọng nói lớn của đạo diễn.
Xoa xoa lỗ tai, Phó Ấu Sanh bước vào, đập vào mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế chính, ngón tay thon dài sạch sẽ bưng một ly rượu trong suốt chơi đùa, tư thái nhàn nhã lại uể oải, không hợp với những người đàn ông trung niên lớn tiếng nói chuyện bốn phía.
Ân Mặc giống như cảm nhận được ánh mắt của cô.
Ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Đúng lúc này, đạo diễn cũng theo tầm mắt Ân Mặc nhìn qua, đạo diễn đã uống hai ly rượu trắng vẫy tay: “Tiểu Phó, cô đến trễ, qua phạt ba ly xin lỗi Ân tổng.”
Phó Ấu Sanh suy nghĩ tính khả thi của mình bây giờ quay đầu trở về là bao nhiêu.
Nhưng mà đạo diễn không cho cô cơ hội để suy nghĩ.
Trực tiếp kéo cô đến trước mặt Ân Mặc.
Nhét một ly rượu trắng cho cô: “Kính rượu Ân tổng.”
Phó Ấu Sanh nhìn rượu trắng.
Lại nhìn Ân Mặc mỉm cười không nói gì.
Thấy Phó Ấu Sanh bất động.
Ngón tay Ân Mặc chậm rãi vuốt ve ly ngọc: “Bất kính cũng không sao.”
Nhìn vị trí trống bên cạnh, giọng điệu bình thản, “Phó tiểu thư, mời ngồi.”
Bỗng nhiên Phó Ấu Sanh nhếch môi, nhìn Ân Mặc cười lộ ra má lúm đồng tiền như hoa: “Kính chứ, sao lại dám bất kính Ân tổng, tôi sợ đêm nay sẽ bị phong sát (*) mất.”
(*) Phong sát:một cá nhân, cơ quan, tổ chức dùng quyền lực của mình để “đóng băng” các hoạt động của nghệ sĩ hoặc cắt đứt tài nguyên trong làng giải trí của họ.
Ngay sau đó cũng không nhìn anh, chỉ hơi ngẩng đầu lên, một ly rượu trắng uống một hơi cạn sạch.
“Hào khí!”
“Không nhìn ra được tửu lượng của Phó tiểu thư.”
“Tiểu Phó thật biết nói đùa, Ân tổng cũng không phải là kiểu người keo kiệt như vậy.”
Mọi người trong bữa tiệc cười trêu chọc.
Bụng Phó Ấu Sanh trống rỗng sau khi uống lên một ly rượu, cưỡng chế ép xuống sư kích động ho khan.
Uống xong cô mới hối hận, mỗi lần nhìn thấy Ân Mặc, cô đều không giữ được bình tĩnh.
Phó Ấu Sanh xoa xoa thái dương bắt đầu choáng váng “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Nói xong, Phó Ấu Sanh liền bước dậy đi ra ngoài.
Ánh mắt Ân Mặc trầm liễm, nhiều năm như thế, tính cách này của cô vẫn như vậy, hơn nữa anh càng ngày càng quen, tức giận cũng không quan tâm.
Chờ bóng dáng của cô vừa mới biến mất ở cửa, Ân Mặc không nhanh không chậm kéo cà vạt, đứng lên: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tề Yến Chi vừa mới chuẩn bị đứng dậy, suy nghĩ một lát, cũng đứng dậy đi theo: “Tôi đi bên ngoài hóng gió.”
Mọi người: “……”
Bàn này ngoại trừ lãnh đạo đoàn làm phim ra, chính là mấy diễn viên chủ chốt, ai nấy đều là người thường.
Thấy không khí kỳ quái, ngươi liếc mắt một cái ta liền ngắt lời.
Rất nhanh, trong phòng riêng một lần nữa khôi phục lại sự náo nhiệt.
Ân Mặc đi rất nhanh.
Lúc Tề Yến Chi đang do dự, anh ta cũng đã biến mất.
Đôi mắt Phó Ấu Sanh mông lung, hoàn toàn không thấy rõ mình đang đi vào nhà vệ sinh nào.
Vừa mới đi vào.
Liền nghe được một người đàn ông hét lên: “A! Nữ biến thái!”
Đập vào mắt Phó Ấu Sanh đó là một người đàn ông mặc quần jean màu xám, tay đang vịn vào cái gì đó.
Không đợi cô nhìn thấy cái gì.
Giây tiếp theo.
Mắt liền bị một bàn tay to lớn che lại.
Sau đó ôm eo đi ra ngoài.
Giọng Ân Mặc trầm thấp nói rõ ràng: “Xin lỗi, cô bạn nhỏ nhà tôi uống nhiều quá không thấy rõ bảng tên.”
Nam thanh niên kia thấy ánh mắt vô lễ của Phó Ấu Sanh xúc phạm, chắc uống cũng hơi nhiều, căn bản không thấy rõ ngoại hình của cô, “Uống nhiều quá thì giám sát chặt chẽ một chút, lỡ làm tôi sợ tới mức sau này không thể cương cứng. Ai chịu trách nhiệm! Gia đình tôi năm thế hệ đơn truyền!”
Đôi mắt Ân Mặc hơi trầm xuống.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng nói.
Liền nhìn thấy người phụ nữ bị mình ôm vào trong ngực đã say đến mức ánh mắt mê ly từ trong túi lấy ra một tấm card nhỏ, kẹp lên tay nắm cửa, cất cao giọng nói với người kia: “Cầm dùng đi, không cần cảm ơn!”
Tay cô không ổn định.
Tấm card nhỏ bay xuống mặt đất.
Ân Mặc quét mắt, ánh mắt tối sầm lại: “Từ đâu ra?”
Phó Ấu Sanh ghé vào trong lòng ngực anh, nhìn anh cười.
Trước khi Ân Mặc mất kiên nhẫn, bỗng nhiên khẽ khẽ nhón chân, ngón tay mềm mại nắm lấy vành tai Ân Mặc, đôi môi đỏ mọng kề sát, thở ra: “Tôi nói nhỏ cho anh biết, anh đừng nói với chồng tôi.”
“Thật ra chồng tôi cũng có tật xấu này.”
“Đây là tôi cố ý tìm chuyện gia đó.”
Ân Mặc cởi áo khoác tây trang ra, che mặt cô, sau đó trong tiếng hét của Phó Ấu Sanh, trực tiếp ôm ngang cô, đi ra ngoài.
Ngoài nhà vệ sinh nam.
Nam thanh niên kéo khóa kéo bước ra.
Nhặt tấm card rơi trên đất lên, tức giận đến mức tỉnh rượu.
Đây là kẻ dở hơi gì vậy.
Trên những tấm card nhỏ màu sắc sặc sỡ, rất rõ ràng viết: Chứng kiến phép lạ, sẽ được có thai. Dưới đây là một hàng chữ nhỏ: vô sinh, nam cương cứng ‘khó khăn, xuất tinh sớm, thiếu t*ng trùng, tinh yếu, xin vui lòng đến XX đường XX khu vực, thị trấn Hạnh Phúc phòng 1043, các chuyên gia sẽ giải quyết những rắc rối cho bạn, để bạn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, hạnh phúc suốt đời.
*
Xe của Ân Mặc đậu ở bên ngoài.
Vừa lên xe, Phó Ấu Sanh cởi bỏ áo khoác tây trang ra.
Không ngừng cọ vào cổ Ân Mặc, lắp bắp nói: “Khát nước.”
“Muốn uống sữa chua đào.”
Ân Mặc nắm lấy làn da ở sau gáy cô, mặt không cảm xúc: “Không có.”
Sau khi Phó Ấu Sanh say rượu, căn bản không sợ mặt lạnh của Ân Mặc, cả người đều treo ở trên người anh làm nũng: “Anh không thương em nữa, anh hư!”
Hương thơm thanh nhã trên người phụ nữ cùng mùi rượu hòa quyện cùng một chỗ, tạo thành một cỗ hương thơm mê hoặc lòng người.
Dụ dỗ người ta không tự chủ được muốn xâm nhập, lại xâm nhập đánh giá.
Ân Mặc thấy môi đỏ mọng của cô, tràn đầy sắc xuân trêu người không biết, đôi mắt vốn lãnh đạm, dần dần tràn đầy u ám mãnh liệt.
Vốn không muốn bắt nạt cô ở trên xe, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong đầu Ân Mặc hiện ra hình ảnh ban ngày ở phòng nghỉ, hô hấp như nghẹn lại.
Đầu ngón tay véo vào làn da mỏng manh sau gáy cô, không biết từ khi nào, trở thành một cái giũa mang theo những cảm xúc khác, lau qua cổ.
Ân Mặc nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt quyến rũ của người phụ nữ nhỏ bé trong lòng.
Dưới váy hai dây, đôi chân chân mảnh khảnh mềm mại đan xen.
Vẻ mặt trông rất khó chịu.
“Ân Mặc, Ân Mặc.”
Người phụ nữ hơi nhíu mày, gọi tên của anh.
Ân Mặc rất quen thuộc với cô, cô muốn cái gì, Ân Mặc rõ ràng nhất.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn: “Muốn anh hay là muốn sữa chua đào?”
Sống lưng mỏng manh của Phó Ấu Sanh dán chặt lên lưng ghế không hề có khe hở, bị ép đến muốn khóc.
Ân Mặc chậm rãi hôn nốt ruồi chu sa nho nhỏ của cô, đôi môi mỏng chậm rãi thong thả.
Tài xế dừng xe ở đậu xe trong một khu rừng ngô đồng bên ngoài khách sạn.
Cách đó không xa, âm nhạc của đài phun nước không biết vang lên từ khi nào, một cột nước phun lên trên, nước tản ra bốn phía, rơi lên mặt nước lấp lánh, bọt nước bắn tung tóe bọt rải rác, tạo thành gợn sóng từng vòng từng vòng đập vào bên thành hồ, lại bị hồ nước cứng rắn bắn trở về.
Bên trong xe u ám, cổ thiên nga trắng nõn của Phó Ấu Sanh đột nhiên căng thẳng, nước mắt ấp ủ trong hốc mắt đã lâu, rốt cục theo đuôi mắt màu đỏ trượt xuống.
“Ân Mặc, tên khốn kiếp.”
Âm thanh từ trước đến nay trong trẻo lạnh lùng, lúc này mang theo sự run rẩy mềm mại.
*
Sau khi Phó Ấu Sanh tỉnh lại, cảm tay chân mình giống như bỏ nhà ra đi, mềm nhũn không cảm giác.
“Tỉnh rồi?”
Anh thanh lành lạnh của người đàn ông truyền đến.
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn sang.
Người đàn ông đen cặp kính viền gọng bạc, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trước mặt là laptop đang mở.
Trên màn hình dày đặc chữ viết.
Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Ân Mặc, kính viền bạc, áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, cách tròng kính mỏng manh, có thể nhìn thấy đôi mắt anh không hề có chút cảm xúc gì.
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện lên tám chữ to (*) —— văn nhã bại hoại, cầm thú mặc quần áo.
(*) Nguyễn gốc: 斯文败类,衣冠禽兽.
Ân Mặc thấy cô chậm rãi rời giường, muốn đi đến phòng tắm tắm rửa.
Bỗng nhiên mở miệng: “Chứng kiến phép lạ, sẽ được có thai. Dưới đây là một hàng chữ nhỏ: vô sinh, nam cương cứng ‘khó khăn, xuất tinh sớm, thiếu t*ng trùng, tinh yếu, xin vui lòng đến XX đường XX khu vực, thị trấn Hạnh Phúc phòng 1043, các chuyên gia sẽ giải quyết những rắc rối cho bạn, để bạn có thể……”
Giọng nói từ tính lại dễ nghe của người đàn ông đọc quảng cáo ven đường, Phó Ấu Sanh mở cửa phòng tắm “Cái gì vậy? ”
Giây tiếp theo.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tối hôm qua mình vào nhầm nhà vệ sinh nam.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bởi vì quá dễ chịu mà trở nên hồng hào nhưng nhất thời lại trở nên tái mét.
Cũng bất chấp lúc này chân mình mềm nhũn, rất nhanh đi đến bên cạnh sofa, mở túi.
Quả nhiên ——
Không thấy cái card kia trong túi nữa rồi.
Nói cách khác ——
Tối hôm qua cô đi nhầm nhà vệ sinh, lại đưa quảng cáo nhỏ cho người ta, còn bị Ân Mặc bắt tại chỗ không phải là đang nằm mơ!!!
Phó Ấu Sanh không thể tin được che ngực lại.
“Xong rồi xong rồi xong rồi.”
Chắc chắn đã bị nhận ra.
“A a a, em không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.”
Phó Ấu Sanh lấy điện thoại ra, muốn xem mình có lên tin tức nào hay không.
Tiêu đề hot search cô cũng nghĩ kỹ rồi, nhất định là #nữ minh tinh nổi tiếng đêm khuya lẻn vào nhà vệ sinh nam đùa giỡn lưu manh với người qua đường nam
Ân Mặc nhìn nàng dáng vẻ này, vòng hai tay lại.
Bình tĩnh nhìn cô: “Không giải thích với anh trước, cái gì mà chồng em cũng có tật xấu này?”
Phó Ấu Sanh vội vàng xua xua tay có lệ: “Em uống say.”
“Anh còn muốn so đo lời nói của một con ma men sao?”
Ân Mặc thấy cô hợp lý hợp tình: “Cái kia tấm card kia từ đâu ra?”
Phó Ấu Sanh: “Đương nhiên là người phát quảng cáo ven đường đưa cho em.”
Đem hot search quét từ đầu đến cuối, Phó Ấu Sanh cũng không thấy tin tức về mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà……
Đầu ngón tay trắng nõn dừng lại, Phó Ấu Sanh nhìn thấy một hot search chen chúc ở giữa: Chấn động một kim chủ nổi tiếng đêm khuya mạo hiểm, trong xe khó kiềm chế, hôn triền miên nồng nhiệt không ngừng.
Phó Ấu Sanh đối với từ đêm khuya đặc biệt nhạy bén.
Ngay sau đó click mở ra.
Sau đó đồng tử rung lên: “Mẹ……”
Lông mày Ân Mặc nhíu lại: “Không được ăn nói thô tục.”
Bây giờ đến phiên Phó Ấu Sanh mặt không chút thay đổi đưa điện thoại lên trước mặt Ân Mặc: “Chuyện tốt anh làm. ”
Mất mặt trước mặt khán giả cả nước.
Ân Mặc nhìn lướt qua màn hình.
Đập vào mắt chính là chiếc Bentley quen thuộc kia, Ân Mặc khẽ chậc một tiếng.
Trong video.
Góc nghiêng của khuôn mặt Ân Mặc tuy rằng không rõ ràng, nhưng có thể mơ hồ có thể nhận ra anh, ôm một người phụ nữ nửa người trên khoác âu phục đi vào trong xe.
Chân người phụ nữ vừa nhỏ vừa trắng, mắt cá chân tinh xảo, còn đeo một cái lắc chân bạch kim tinh tế, chỉ cần nhìn đôi chân dài, liền biết là đại mỹ nhân.
Sau khi hai người vào xe, ở trong xe hơn hai tiếng đồng hồ, mới khởi động.
Người sáng suốt đều biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Phó Ấu Sanh bình luận một chút:
—— Fuck, ông chủ đầu tư mạo hiểm, trực tiếp đem Ân Mặc lên công chúng coi như xong!
—— Không nghĩ tới Ân tổng lại lâu như vậy, phóng viên quay phim nói hơn hai tiếng đồng hồ.
—— Thật hâm mộ người phụ nữ được Ân tổng ôm, a a a.
—— Tôi càng hâm mộ Ân tổng, đôi chân này, chỉ nhìn tôi cũng có thể chơi.
Năm phút, tôi muốn tất cả thông tin của người phụ nữ này!
—— Làm sao tôi cảm giác được đôi chân này hơi quen mắt đây?
—— Lắc chân cũng hơi quen mắt?
——……
Phó Ấu Sanh nhìn bình luận, thấp giọng nỉ non “Sẽ không bị người ta lôi ra chứ? ”
Nếu như lột ra, thì……
Vậy bọn họ có công khai không?
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.
Đã thấy Ân Mặc đã cầm lấy điện thoại của mình gọi điện thoại: “Thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng, xóa hot search, tất cả video đều bị xóa, toàn bộ video trong tay truyền thông cũng mua về. ”
Phó Ấu Sanh vốn có chút mong chờ bọn họ công khai, lúc này nghe được âm thanh không chút tình cảm của Ân Mặc, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Anh không muốn bị ai đó biết về mối quan hệ của bọn họ.
Lúc trước anh và Triệu Thanh Âm lên hot search, cũng không thấy anh dứt khoát lưu loát thanh minh xóa hot search như vậy.
Bây giờ chỉ mới cùng cô lên hot search, nhiệt độ thậm chí còn chưa tăng lên, liền nhanh chóng rũ bỏ quan hệ, sợ người ta phát hiện ra quan hệ của bọn họ.
Đôi môi Phó Ấu Sanh mím chặt.
Lúc lâu sau, mới chậm rãi đi vào phòng tắm.
Ân Mặc gọi điện thoại xong, nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng vòi hoa sen.
Rũ mắt xuống, lại xem video bị quay lại.
Nửa tiếng sau, Phó Ấu Sanh quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Ân Mặc vẫn ở tư thế kia, chăm chú nhìn điện thoại, sau khi nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ném điện thoại của cô trên ghế sofa, đột nhiên mở miệng: “Những ngày này sẽ ở cùng em.”
Đến cuối cùng, Ân Mặc cũng không tự mình giải quyết.
Bởi vì anh không có hứng thú biểu diễn hoạt xuân cung trước công chúng.
Sau khi bị Phó Ấu Sanh đẩy ra từ trong phòng nghỉ, Ân Mặc rũ mắt nhìn mắt từ một mảnh vải ra lộ ra ở túi bên cạnh, khuôn mặt lạnh nhạt cười như không cười.
Xương ngón tay uốn cong, vừa mới chuẩn bị gõ cửa.
Giây tiếp theo ——
“Ân tổng, sao ngài lại ở chỗ này?”
Nhà làm phim tới tìm Ân Mặc hỏi.
Ân Mặc không chút để ý buông tay, đem cục vải dệt nhét vào một lần nữa, rồi mới không nhanh không chậm nói: “À, tới tìm người.”
Nhà làm phim nhìn phòng nghỉ dán tên Phó Ấu Sanh, lập tức nhớ tới quan hệ với Ân tổng này, cười chân chó nói: “Muốn tôi gõ cửa giúp ngài không?”
“Không cần.”
Ân Mặc liền xoay người đi, “Nói chuyện kịch bản trước.”
“Bên này mời bên này mời, biên kịch và tổ chế tác bọn họ đều đang chờ ngài.”
Nhà làm phim lập tức mời Ân Mặc đi qua.
Phó Ấu Sanh ra cửa không nhìn thấy Ân Mặc, lông mày khẽ nhướng lên một chút.
Tiểu Nặc đi tới: “Chị Sanh, đạo diễn nói tối nay Ân tổng mời khách, chúng ta cũng phải đi.”
“Không đi.”
Đã tới mùa hè rồi, Phó Ấu Sanh trời sinh sợ nóng, liền mặc một chiếc váy dài màu đen, ngoại trừ cánh tay trắng như tuyết ra, những nơi khác không tính là quá lộ.
Chẳng qua, làn da của cô quá trắng, bờ vai mảnh khảnh, mặc váy thắt lưng như vậy rất thích hợp, dáng người mảnh khảnh. Trang điểm rất nhạt, chỉ cần bôi son môi màu lựu khói, làn da trắng nõn xinh đẹp, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp không mất đi sự tao nhã.
Tùy ý nhướng mày, cười một cái cũng là phong tình.
Tiểu Nặc thấy nữ minh tinh nhà mình cao quý quyến rũ đi về phía khách sạn.
Hơi rối rắm, “Không đi không được, anh Văn nói bảo chị tham gia nhiều hoạt động xã giao hơn.”
“Nếu mà anh Văn biết, nhất định lại càm ràm chị nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Văn Đình bận rộn với chuyện công bố người phát ngôn toàn cầu của TN, không có thời gian đi theo bên Phó Ấu Sanh ở đoàn phim.
Phó Ấu Sanh không hề động đậy.
Tiểu Nặc không lay chuyển được cô, cũng đành phải từ bỏ.
Đi theo đến bên cạnh Phó Ấu Sanh: “Chị Sanh nếu chị không đi, thật sự là để cho các nữ diễn viên khác trong tổ tiện nghi, bọn họ nghe được Ân tổng đến, đều trở về chọn lễ phục, sợ so sánh với chị.”
Vẻ đẹp của Phó Ấu Sanh rõ như ban ngày.
Chỉ cần cô có mặt ở đâu, các nữ minh tinh khác đều không có cảm giác tồn tại.
Bước chân Phó Ấu Sanh bỗng nhiên dừng lại, “Hả? Sợ bị so sánh với chị?”
Tiểu Nặc vừa thấy cô có hứng thú, cảm thấy hấp dẫn, một tay giữ chặt cô: “Đi thôi đi thôi, chị Sanh đi chắc chắn sẽ đàn áp toàn bộ!”
Phó Ấu Sanh nghĩ nghĩ, không từ chối nữa.
Buổi tối 7 giờ.
Lúc Phó Ấu Sanh đến đến phòng riêng, bên trong đã ngồi hai bàn.
Vừa vào cửa, cô nghe thấy giọng nói lớn của đạo diễn.
Xoa xoa lỗ tai, Phó Ấu Sanh bước vào, đập vào mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế chính, ngón tay thon dài sạch sẽ bưng một ly rượu trong suốt chơi đùa, tư thái nhàn nhã lại uể oải, không hợp với những người đàn ông trung niên lớn tiếng nói chuyện bốn phía.
Ân Mặc giống như cảm nhận được ánh mắt của cô.
Ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Đúng lúc này, đạo diễn cũng theo tầm mắt Ân Mặc nhìn qua, đạo diễn đã uống hai ly rượu trắng vẫy tay: “Tiểu Phó, cô đến trễ, qua phạt ba ly xin lỗi Ân tổng.”
Phó Ấu Sanh suy nghĩ tính khả thi của mình bây giờ quay đầu trở về là bao nhiêu.
Nhưng mà đạo diễn không cho cô cơ hội để suy nghĩ.
Trực tiếp kéo cô đến trước mặt Ân Mặc.
Nhét một ly rượu trắng cho cô: “Kính rượu Ân tổng.”
Phó Ấu Sanh nhìn rượu trắng.
Lại nhìn Ân Mặc mỉm cười không nói gì.
Thấy Phó Ấu Sanh bất động.
Ngón tay Ân Mặc chậm rãi vuốt ve ly ngọc: “Bất kính cũng không sao.”
Nhìn vị trí trống bên cạnh, giọng điệu bình thản, “Phó tiểu thư, mời ngồi.”
Bỗng nhiên Phó Ấu Sanh nhếch môi, nhìn Ân Mặc cười lộ ra má lúm đồng tiền như hoa: “Kính chứ, sao lại dám bất kính Ân tổng, tôi sợ đêm nay sẽ bị phong sát (*) mất.”
(*) Phong sát:một cá nhân, cơ quan, tổ chức dùng quyền lực của mình để “đóng băng” các hoạt động của nghệ sĩ hoặc cắt đứt tài nguyên trong làng giải trí của họ.
Ngay sau đó cũng không nhìn anh, chỉ hơi ngẩng đầu lên, một ly rượu trắng uống một hơi cạn sạch.
“Hào khí!”
“Không nhìn ra được tửu lượng của Phó tiểu thư.”
“Tiểu Phó thật biết nói đùa, Ân tổng cũng không phải là kiểu người keo kiệt như vậy.”
Mọi người trong bữa tiệc cười trêu chọc.
Bụng Phó Ấu Sanh trống rỗng sau khi uống lên một ly rượu, cưỡng chế ép xuống sư kích động ho khan.
Uống xong cô mới hối hận, mỗi lần nhìn thấy Ân Mặc, cô đều không giữ được bình tĩnh.
Phó Ấu Sanh xoa xoa thái dương bắt đầu choáng váng “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Nói xong, Phó Ấu Sanh liền bước dậy đi ra ngoài.
Ánh mắt Ân Mặc trầm liễm, nhiều năm như thế, tính cách này của cô vẫn như vậy, hơn nữa anh càng ngày càng quen, tức giận cũng không quan tâm.
Chờ bóng dáng của cô vừa mới biến mất ở cửa, Ân Mặc không nhanh không chậm kéo cà vạt, đứng lên: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tề Yến Chi vừa mới chuẩn bị đứng dậy, suy nghĩ một lát, cũng đứng dậy đi theo: “Tôi đi bên ngoài hóng gió.”
Mọi người: “……”
Bàn này ngoại trừ lãnh đạo đoàn làm phim ra, chính là mấy diễn viên chủ chốt, ai nấy đều là người thường.
Thấy không khí kỳ quái, ngươi liếc mắt một cái ta liền ngắt lời.
Rất nhanh, trong phòng riêng một lần nữa khôi phục lại sự náo nhiệt.
Ân Mặc đi rất nhanh.
Lúc Tề Yến Chi đang do dự, anh ta cũng đã biến mất.
Đôi mắt Phó Ấu Sanh mông lung, hoàn toàn không thấy rõ mình đang đi vào nhà vệ sinh nào.
Vừa mới đi vào.
Liền nghe được một người đàn ông hét lên: “A! Nữ biến thái!”
Đập vào mắt Phó Ấu Sanh đó là một người đàn ông mặc quần jean màu xám, tay đang vịn vào cái gì đó.
Không đợi cô nhìn thấy cái gì.
Giây tiếp theo.
Mắt liền bị một bàn tay to lớn che lại.
Sau đó ôm eo đi ra ngoài.
Giọng Ân Mặc trầm thấp nói rõ ràng: “Xin lỗi, cô bạn nhỏ nhà tôi uống nhiều quá không thấy rõ bảng tên.”
Nam thanh niên kia thấy ánh mắt vô lễ của Phó Ấu Sanh xúc phạm, chắc uống cũng hơi nhiều, căn bản không thấy rõ ngoại hình của cô, “Uống nhiều quá thì giám sát chặt chẽ một chút, lỡ làm tôi sợ tới mức sau này không thể cương cứng. Ai chịu trách nhiệm! Gia đình tôi năm thế hệ đơn truyền!”
Đôi mắt Ân Mặc hơi trầm xuống.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng nói.
Liền nhìn thấy người phụ nữ bị mình ôm vào trong ngực đã say đến mức ánh mắt mê ly từ trong túi lấy ra một tấm card nhỏ, kẹp lên tay nắm cửa, cất cao giọng nói với người kia: “Cầm dùng đi, không cần cảm ơn!”
Tay cô không ổn định.
Tấm card nhỏ bay xuống mặt đất.
Ân Mặc quét mắt, ánh mắt tối sầm lại: “Từ đâu ra?”
Phó Ấu Sanh ghé vào trong lòng ngực anh, nhìn anh cười.
Trước khi Ân Mặc mất kiên nhẫn, bỗng nhiên khẽ khẽ nhón chân, ngón tay mềm mại nắm lấy vành tai Ân Mặc, đôi môi đỏ mọng kề sát, thở ra: “Tôi nói nhỏ cho anh biết, anh đừng nói với chồng tôi.”
“Thật ra chồng tôi cũng có tật xấu này.”
“Đây là tôi cố ý tìm chuyện gia đó.”
Ân Mặc cởi áo khoác tây trang ra, che mặt cô, sau đó trong tiếng hét của Phó Ấu Sanh, trực tiếp ôm ngang cô, đi ra ngoài.
Ngoài nhà vệ sinh nam.
Nam thanh niên kéo khóa kéo bước ra.
Nhặt tấm card rơi trên đất lên, tức giận đến mức tỉnh rượu.
Đây là kẻ dở hơi gì vậy.
Trên những tấm card nhỏ màu sắc sặc sỡ, rất rõ ràng viết: Chứng kiến phép lạ, sẽ được có thai. Dưới đây là một hàng chữ nhỏ: vô sinh, nam cương cứng ‘khó khăn, xuất tinh sớm, thiếu t*ng trùng, tinh yếu, xin vui lòng đến XX đường XX khu vực, thị trấn Hạnh Phúc phòng 1043, các chuyên gia sẽ giải quyết những rắc rối cho bạn, để bạn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, hạnh phúc suốt đời.
*
Xe của Ân Mặc đậu ở bên ngoài.
Vừa lên xe, Phó Ấu Sanh cởi bỏ áo khoác tây trang ra.
Không ngừng cọ vào cổ Ân Mặc, lắp bắp nói: “Khát nước.”
“Muốn uống sữa chua đào.”
Ân Mặc nắm lấy làn da ở sau gáy cô, mặt không cảm xúc: “Không có.”
Sau khi Phó Ấu Sanh say rượu, căn bản không sợ mặt lạnh của Ân Mặc, cả người đều treo ở trên người anh làm nũng: “Anh không thương em nữa, anh hư!”
Hương thơm thanh nhã trên người phụ nữ cùng mùi rượu hòa quyện cùng một chỗ, tạo thành một cỗ hương thơm mê hoặc lòng người.
Dụ dỗ người ta không tự chủ được muốn xâm nhập, lại xâm nhập đánh giá.
Ân Mặc thấy môi đỏ mọng của cô, tràn đầy sắc xuân trêu người không biết, đôi mắt vốn lãnh đạm, dần dần tràn đầy u ám mãnh liệt.
Vốn không muốn bắt nạt cô ở trên xe, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong đầu Ân Mặc hiện ra hình ảnh ban ngày ở phòng nghỉ, hô hấp như nghẹn lại.
Đầu ngón tay véo vào làn da mỏng manh sau gáy cô, không biết từ khi nào, trở thành một cái giũa mang theo những cảm xúc khác, lau qua cổ.
Ân Mặc nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt quyến rũ của người phụ nữ nhỏ bé trong lòng.
Dưới váy hai dây, đôi chân chân mảnh khảnh mềm mại đan xen.
Vẻ mặt trông rất khó chịu.
“Ân Mặc, Ân Mặc.”
Người phụ nữ hơi nhíu mày, gọi tên của anh.
Ân Mặc rất quen thuộc với cô, cô muốn cái gì, Ân Mặc rõ ràng nhất.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn: “Muốn anh hay là muốn sữa chua đào?”
Sống lưng mỏng manh của Phó Ấu Sanh dán chặt lên lưng ghế không hề có khe hở, bị ép đến muốn khóc.
Ân Mặc chậm rãi hôn nốt ruồi chu sa nho nhỏ của cô, đôi môi mỏng chậm rãi thong thả.
Tài xế dừng xe ở đậu xe trong một khu rừng ngô đồng bên ngoài khách sạn.
Cách đó không xa, âm nhạc của đài phun nước không biết vang lên từ khi nào, một cột nước phun lên trên, nước tản ra bốn phía, rơi lên mặt nước lấp lánh, bọt nước bắn tung tóe bọt rải rác, tạo thành gợn sóng từng vòng từng vòng đập vào bên thành hồ, lại bị hồ nước cứng rắn bắn trở về.
Bên trong xe u ám, cổ thiên nga trắng nõn của Phó Ấu Sanh đột nhiên căng thẳng, nước mắt ấp ủ trong hốc mắt đã lâu, rốt cục theo đuôi mắt màu đỏ trượt xuống.
“Ân Mặc, tên khốn kiếp.”
Âm thanh từ trước đến nay trong trẻo lạnh lùng, lúc này mang theo sự run rẩy mềm mại.
*
Sau khi Phó Ấu Sanh tỉnh lại, cảm tay chân mình giống như bỏ nhà ra đi, mềm nhũn không cảm giác.
“Tỉnh rồi?”
Anh thanh lành lạnh của người đàn ông truyền đến.
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn sang.
Người đàn ông đen cặp kính viền gọng bạc, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trước mặt là laptop đang mở.
Trên màn hình dày đặc chữ viết.
Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Ân Mặc, kính viền bạc, áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, cách tròng kính mỏng manh, có thể nhìn thấy đôi mắt anh không hề có chút cảm xúc gì.
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện lên tám chữ to (*) —— văn nhã bại hoại, cầm thú mặc quần áo.
(*) Nguyễn gốc: 斯文败类,衣冠禽兽.
Ân Mặc thấy cô chậm rãi rời giường, muốn đi đến phòng tắm tắm rửa.
Bỗng nhiên mở miệng: “Chứng kiến phép lạ, sẽ được có thai. Dưới đây là một hàng chữ nhỏ: vô sinh, nam cương cứng ‘khó khăn, xuất tinh sớm, thiếu t*ng trùng, tinh yếu, xin vui lòng đến XX đường XX khu vực, thị trấn Hạnh Phúc phòng 1043, các chuyên gia sẽ giải quyết những rắc rối cho bạn, để bạn có thể……”
Giọng nói từ tính lại dễ nghe của người đàn ông đọc quảng cáo ven đường, Phó Ấu Sanh mở cửa phòng tắm “Cái gì vậy? ”
Giây tiếp theo.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tối hôm qua mình vào nhầm nhà vệ sinh nam.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bởi vì quá dễ chịu mà trở nên hồng hào nhưng nhất thời lại trở nên tái mét.
Cũng bất chấp lúc này chân mình mềm nhũn, rất nhanh đi đến bên cạnh sofa, mở túi.
Quả nhiên ——
Không thấy cái card kia trong túi nữa rồi.
Nói cách khác ——
Tối hôm qua cô đi nhầm nhà vệ sinh, lại đưa quảng cáo nhỏ cho người ta, còn bị Ân Mặc bắt tại chỗ không phải là đang nằm mơ!!!
Phó Ấu Sanh không thể tin được che ngực lại.
“Xong rồi xong rồi xong rồi.”
Chắc chắn đã bị nhận ra.
“A a a, em không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.”
Phó Ấu Sanh lấy điện thoại ra, muốn xem mình có lên tin tức nào hay không.
Tiêu đề hot search cô cũng nghĩ kỹ rồi, nhất định là #nữ minh tinh nổi tiếng đêm khuya lẻn vào nhà vệ sinh nam đùa giỡn lưu manh với người qua đường nam
Ân Mặc nhìn nàng dáng vẻ này, vòng hai tay lại.
Bình tĩnh nhìn cô: “Không giải thích với anh trước, cái gì mà chồng em cũng có tật xấu này?”
Phó Ấu Sanh vội vàng xua xua tay có lệ: “Em uống say.”
“Anh còn muốn so đo lời nói của một con ma men sao?”
Ân Mặc thấy cô hợp lý hợp tình: “Cái kia tấm card kia từ đâu ra?”
Phó Ấu Sanh: “Đương nhiên là người phát quảng cáo ven đường đưa cho em.”
Đem hot search quét từ đầu đến cuối, Phó Ấu Sanh cũng không thấy tin tức về mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà……
Đầu ngón tay trắng nõn dừng lại, Phó Ấu Sanh nhìn thấy một hot search chen chúc ở giữa: Chấn động một kim chủ nổi tiếng đêm khuya mạo hiểm, trong xe khó kiềm chế, hôn triền miên nồng nhiệt không ngừng.
Phó Ấu Sanh đối với từ đêm khuya đặc biệt nhạy bén.
Ngay sau đó click mở ra.
Sau đó đồng tử rung lên: “Mẹ……”
Lông mày Ân Mặc nhíu lại: “Không được ăn nói thô tục.”
Bây giờ đến phiên Phó Ấu Sanh mặt không chút thay đổi đưa điện thoại lên trước mặt Ân Mặc: “Chuyện tốt anh làm. ”
Mất mặt trước mặt khán giả cả nước.
Ân Mặc nhìn lướt qua màn hình.
Đập vào mắt chính là chiếc Bentley quen thuộc kia, Ân Mặc khẽ chậc một tiếng.
Trong video.
Góc nghiêng của khuôn mặt Ân Mặc tuy rằng không rõ ràng, nhưng có thể mơ hồ có thể nhận ra anh, ôm một người phụ nữ nửa người trên khoác âu phục đi vào trong xe.
Chân người phụ nữ vừa nhỏ vừa trắng, mắt cá chân tinh xảo, còn đeo một cái lắc chân bạch kim tinh tế, chỉ cần nhìn đôi chân dài, liền biết là đại mỹ nhân.
Sau khi hai người vào xe, ở trong xe hơn hai tiếng đồng hồ, mới khởi động.
Người sáng suốt đều biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Phó Ấu Sanh bình luận một chút:
—— Fuck, ông chủ đầu tư mạo hiểm, trực tiếp đem Ân Mặc lên công chúng coi như xong!
—— Không nghĩ tới Ân tổng lại lâu như vậy, phóng viên quay phim nói hơn hai tiếng đồng hồ.
—— Thật hâm mộ người phụ nữ được Ân tổng ôm, a a a.
—— Tôi càng hâm mộ Ân tổng, đôi chân này, chỉ nhìn tôi cũng có thể chơi.
Năm phút, tôi muốn tất cả thông tin của người phụ nữ này!
—— Làm sao tôi cảm giác được đôi chân này hơi quen mắt đây?
—— Lắc chân cũng hơi quen mắt?
——……
Phó Ấu Sanh nhìn bình luận, thấp giọng nỉ non “Sẽ không bị người ta lôi ra chứ? ”
Nếu như lột ra, thì……
Vậy bọn họ có công khai không?
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.
Đã thấy Ân Mặc đã cầm lấy điện thoại của mình gọi điện thoại: “Thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng, xóa hot search, tất cả video đều bị xóa, toàn bộ video trong tay truyền thông cũng mua về. ”
Phó Ấu Sanh vốn có chút mong chờ bọn họ công khai, lúc này nghe được âm thanh không chút tình cảm của Ân Mặc, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Anh không muốn bị ai đó biết về mối quan hệ của bọn họ.
Lúc trước anh và Triệu Thanh Âm lên hot search, cũng không thấy anh dứt khoát lưu loát thanh minh xóa hot search như vậy.
Bây giờ chỉ mới cùng cô lên hot search, nhiệt độ thậm chí còn chưa tăng lên, liền nhanh chóng rũ bỏ quan hệ, sợ người ta phát hiện ra quan hệ của bọn họ.
Đôi môi Phó Ấu Sanh mím chặt.
Lúc lâu sau, mới chậm rãi đi vào phòng tắm.
Ân Mặc gọi điện thoại xong, nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng vòi hoa sen.
Rũ mắt xuống, lại xem video bị quay lại.
Nửa tiếng sau, Phó Ấu Sanh quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Ân Mặc vẫn ở tư thế kia, chăm chú nhìn điện thoại, sau khi nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ném điện thoại của cô trên ghế sofa, đột nhiên mở miệng: “Những ngày này sẽ ở cùng em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook