Edit: Mây

Sau khi Phó Ấu Sanh mở cửa, một bóng dáng đang ôm kịch bản đứng ở cửa lọt vào trong tầm mắt.

Thấy cô mở cửa.

Thiếu niên với khuôn mặt góc cạnh nhuộm ý cười, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô: “Chị ơi, em có thể đối diễn qua kịch bản trước cùng chị được không, ngày mai em với chị có phần diễn phối hợp với nhau, nhưng em có chỗ không hiểu.”

Cậu quơ quơ cuốn kịch bản dày cộp trong tay, vẻ mặt đơn thuần vô tội cùng với…… Từ đáy mắt lóe lên ham muốn học hỏi.

Phó Ấu Sanh nhìn đồng hồ.

8 giờ 30 phút tối.

Cũng không tính là muộn.

“Được, vậy cậu chờ tôi một chút.” Phó Ấu Sanh nói xong, sau đó lùi lại phía sau hai bước.

Thẩm Dục nghe xong, theo bản năng muốn đi theo vào trong.

Bang…… Một tiếng.

Cửa phòng ở trước mặt cậu đóng lại.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Thẩm Dục: “???”

Hàng lông mi dày chớp chớp, có chút không phản ứng kịp.

Không phải đã đồng ý rồi sao?

Sao cậu lại bị nhốt ở ngoài cửa thế này?

Không giống như trong tưởng tượng của cậu.

Năm phút sau, thay quần áo mặc đi ra ngoài, Phó Ấu Sanh cầm cuốn kịch bản của mình xuất hiện ở cửa một lần nữa.

Sau đó đưa tay về phía Thẩm Dục nói: “Chúng ta đi xuống quán cà phê ở đại sảnh tầng một đối diễn.”

Thẩm Dục: “……”

Kiên cường mỉm cười, “Được.”

Cậu có thể nói không được sao.

Vì sao cậu đều ám chỉ rõ ràng như thế, nhưng hình như Phó Ấu Sanh hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu của cậu.

Phó Ấu Sanh nhìn thấy vẻ mặt của cậu ngay lập tức trở nên chán nản, lông mi rũ xuống, quả nhiên Thẩm Dục có ý đồ khác với cô.

Quán cà phê.

Phó Ấu Sanh thật sự chuyên tâm đối diễn với cậu.

Thẩm Dục nhìn sườn mặt trắng như tuyết của cô, tâm viên ý mã.

“Chị ơi, chị có bạn trai chưa?”

Thẩm Dục bỗng nhiên khởi động chế độ bóng thẳng.

Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh dừng lại ở mép giấy mỏng của cuốn kịch bản, ngước mắt lên cười như không cười nhìn cậu nói: “Cậu đoán xem.”

“Em đoán chắc chắn chị không có bạn trai.”

“Nếu như chị đã có bạn trai, làm sao có thể bỏ mặc để cho chị đóng phim quanh năm suốt tháng không nghỉ ngơi được chứ?”

Giọng điệu của Thẩm Dục tràn ngập sự đau lòng.

Quả nhiên là hiểu rõ cô.

Nếu không làm sao có thể biết được hành trình của cô trong khoảng thời gian trước.

Vốn dĩ Thẩm Dục ngồi đối diện với cô.

Nhưng lúc nói chuyện, Thẩm Dục đã rất tự nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Phó Ấu Sanh, đôi mắt như cún con cực kỳ mê người kia nhìn cop: “Em nhìn cũng đau lòng, con gái đều cần được bảo vệ.”

“Chị ơi, về sau để em bảo vệ chị được không?”

Phó Ấu Sanh sắp bị cậu làm cho buồn nôn muốn chết……

Cô cảm thấy có lẽ là mình đã tiến vào trạng thái lãnh đạm, đối với sự trêu chọc của tiểu thịt tươi ngon ngọt này, ngoại trừ bỏ da đầu tê dại ra, căn bản không có bất kỳ rung động gì cả.

Nhìn ánh mắt của cậu, giống như là nhìn một đứa trẻ vậy.

Còn sờ đầu của cậu một cái, lời nói thấm thía: “Cậu còn nhỏ, vẫn nên tự bảo vệ chính mình cho tốt đi.”

“Những phú bà giàu có đặc biệt hứng thú với những tiểu thịt tươi của giải trí, về sau cẩn thận một chút, đừng tùy tùy tiện để lộ ra vẻ mặt như thế này.”

Thẩm Dục: “???”

Mẹ kiếp.

Cậu dùng tuyệt chiêu ánh mắt mê người cuối cùng, thế mà đều bị tránh thoát hết!

Vậy mà còn có người phụ nữ có thể ngăn cản được mị lực của cậu.

Từ nhỏ đến lớn sức chiến đầu của Thẩm Dục trên phương diện phụ nữ đều là bách chiến bách thắng, lần đầu tiên gặp phải thất bại.

Sau khi trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh vân đạm phong khinh nhẹ nhàng rời đi.

Thẩm Dục dựa lưng vào ghế ngồi, gọi điện thoại cho anh trai ruột nhà mình.

“Anh, anh thật là dự liệu như thần.” Thẩm Dục thở dài, “Phó Ấu Sanh quả nhiên không dễ trêu chọc.”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói mát lạnh dễ nghe của người đàn ông thành thục: “Thẩm Dục, đừng động đến  cô ấy.”

Thẩm Dục trợn tròn mắt: “Không động đến……”

“Ánh mắt của cô ấy nhìn em, vẻ mặt giống như nhìn một đứa trẻ, làm sao em có thể nhịn được!!!”

Người đàn ông khẽ cười: “Nhưng thật ra phù hợp với phong cách của cô ấy.”

Thẩm Dục nghe thấy giọng điệu kia của anh ta, răng chua đến mức sắp rơi ra.

“Anh, không phải anh nói với em, yêu thầm người ta nhiều năm như thế, cuối cùng còn bị người đàn ông khác chặn ngang, thế mà anh còn cười được.”

Thẩm Hành Chu: “Phụ nữ dù sao cũng phải trải qua thất bại trong tình cảm, mới có thể quý trọng hiện tại.”

Thẩm Dục: “……”

Vẫn là anh thơ văn.

Người rộng lượng như anh, thật không hổ là thoát ly khỏi gia tộc, xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong mười năm ngắn ngủi đã sáng tạo ra người đàn ông huyền thoại của đế chế kinh doanh.

Trâu bò!

Giọng của Thẩm Hành Chu truyền qua micro: “Anh để em đi giúp đỡ cô ấy, chứ không phải để em đi cho có.”

“Còn dám làm chuyện xằng bậy……”

Lời uy hiếp còn chưa nói xong, Thẩm Dục đã thú nhận: “Tuyệt đối không dám! Đây chính là chị dâu tương lai của em, em nào dám.”

Thẩm Hành Chu bị câu chị dâu tương lai kia lấy lòng.

Chờ đến sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dục vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

May mắn là đã thẳng thắn với anh cả, bằng không nếu để sau này Phó Ấu Sanh thật sự trở thành chị dâu của cậu, nói lại với anh cả chuyện cậu ta trêu chọc cô.

Không dám nghĩ không dám nghĩ.

*

Vốn dĩ Phó Ấu Sanh cho rằng sau tối hôm qua Thẩm Dục tối hôm qua, sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Không ngờ……

Bắt đầu từ ngày hôm sau, thái độ của cậu từ thỉnh thoảng trêu chọc cô, lập tức có thay đổi lớn.

Thật sự xem cô như chị gái ruột của mình.

Phó Ấu Sanh: “Trẻ con thời buổi này, đều dễ thay đổi như vậy sao?”

Văn Đình nghe Phó Ấu Sanh nhắc tới đêm đó.

Dù sao Phó Ấu Sanh cũng lo lắng lỡ như bị người ta chụp được, cũng có biện pháp ứng phó kịp thời.

Văn Đình lướt Weibo, nhìn thấy Thẩm Dục điên cuồng tâng bốc Phó Ấu Sanh lên tận cầu vòng trên Weibo.

Thẩm Dục V: Đây là chị gái ruột của tôi. Ảnh chụp jpg.

Trên ảnh chụp là Thẩm Dục chụp lén sườn mặt Phó Ấu Sanh đang xem kịch bản.

Thậm chí cậu còn tự cướp ghế bình luận đầu tiên: Muốn học tập từ chị gái.

Không có ý tứ mập mờ.

Phía dưới một đám fans điên cuồng bình luận.

Văn Đình khẽ nói: “Cô nói xem có phải cậu ta muốn cọ nhiệt độ của cô hay không?”

Số lượng fans của Phó Ấu Sanh đã hơn mức 60 triệu người, mà Thẩm Dục tuy rằng là tiểu sinh lưu lượng, nhưng số lượng fans cũng chỉ bằng một nửa của Phó Ấu Sanh, nói cậu muốn cọ nhiệt độ, ngược lại cũng có khả năng.

“Chỉ cần cậu ta không tới làm phiền tôi, thì mặc kệ cậu ta.” Phó Ấu Sanh xem lại nhiệt độ gần đây ở Weibo của mình, “Tóm lại là đôi bên cùng có lời.”

Chỉ cần không phải scandal, loại tình chị em này, Phó Ấu Sanh cũng không để ý.

Huống hồ.

Tuy rằng lần trước Thẩm Dục lần trước chơi trò xem kịch bản kia, nhưng cậu cũng chừng mực vừa phải, Phó Ấu Sanh thật ra cũng không quá chán ghét.

Xem ra tâm hồn của cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.

Văn Đình lơ đãng lướt Weibo một lượt.

Anh ta mở Weibo ra.

Là một blogger du lịch, cô ta nói rằng khi cô ta đi du lịch trong một thị trấn nhỏ, cô ta đã tìm thấy được một người đàn ông có giá trị tuyệt vời.

Phiến đá xanh cổ kính, người đàn ông mặc một bộ trường sam (*) màu xanh tuyết, giống như là thần tiên lạc vào phàm trần.

(*) Trường sam là tên gọi khác của sườn xám của một loại trang phục truyền thống Trung Quốc. Trường sam là cách phát âm theo tiếng Quảng Đông (chữ Hán: 長衫, nghĩa là áo dài khác với áo dài Việt Nam).

Sống mũi người đàn ông cao thẳng, mặt mày tuấn mỹ thâm thúy, đang đứng dưới mái hiên gỗ, nhìn mưa phùn lả lướt bên ngoài, giống như là đang tránh mưa.

Phía dưới bình luận rất sôi nổi.

Không ít người nhận ra chính là Ân tổng Ân Mặc của Thăng Cảnh Capital.

Một đám người hâm mộ thét chói tai.

Bức ảnh chụp lén này giống như một bộ phim bom tấn.

Văn Đình đưa điện thoại di động đến quơ quơ dưới mí mắt Phó Ấu Sanh: “Ân tổng sao lại đến Ô Mộc trấn?”

“Khó trách từ sau khi cô tiến tổ, đã không còn nhìn thấy anh ta tặng hoa và cơm trưa tình yêu nữa.”

Phó Ấu Sanh nhìn người đàn ông trên ảnh chụp.

Đôi mắt hơi nheo lại.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh lần đầu tiên bọn họ đi du lịch, thật sự không phải cô quyến luyến không quên đối với Ân Mặc, chủ yếu là đoạn ký ức kia đã quá khắc sâu.

Nhìn thấy bức ảnh này, những kỉ niệm lập tức hiện lên.

Đó là chuyến du lịch sau khi cô tốt nghiệp cấp 3, bởi vì lúc ấy thích kiến trúc cổ, cho nên Ân Mặc cố ý đưa cô đến một thị trấn nhỏ cổ kính ở phương nam nửa tháng.

Trấn nhỏ có di tích ngàn năm, liếc mắt một cái nhìn lại là đường ruộng ngõ nhỏ chín khúc quanh co, đá xanh trải đường, đá xanh trải cầu, cho nên cảnh vật và kiến trúc đều là gỗ cổ đơn sơ, đi giữa ngõ hẻm, làm cho trái tim người ta lập tức cảm thấy lắng đọng lại.

Đến ngày hôm sau, trấn nhỏ đã bắt đầu có những mưa phùn.

Ân Mặc cầm một chiếc ô giấy dầu được người dân địa phương thường sử dụng, đưa cô đi qua mọi con ngõ ở trấn nhỏ.

Mỗi lần sau khi trở về, một bên bả vai đều bị ướt dầm dề.

Sau đó bọn họ tìm được một cửa hàng may, trong tiệm là sườn xám nữ và áo dài nam, mỗi người một bộ.

Trở lại nhà trọ, sắc trời hơi tối.

Sau khi thay xong quần áo bọn họ cùng ra khỏi phòng.

Bóng đêm mông lung.

Không biết là bóng đêm quá đẹp, hay là bị đối phương mê hoặc, hoặc là…… Nước chảy thành sông.

Phó Ấu Sanh đã quên là ai hôn ai trước.

Tóm lại tối hôm đó, hai bộ quần áo vừa mới làm xong đều bị hỏng, đó cũng là đêm đầu tiên của cô.

Ký ức cuối cùng, Phó Ấu Sanh chỉ nhớ tới bộ sườn xám màu đỏ bên cạnh áo dài màu xanh bị xé nát thành từng mảnh ném xuống sàn gỗ. Áo dài màu xanh tùy ý phủ lên trên, chỉ để lộ ra một chút vải vải mỏng.

Bên ngoài là âm thanh nước mưa rơi trên lá sen.

Bên tai là âm thanh của người đàn ông xưa nay luôn vô tình vô dục, bị dục vọng xâm nhập vang lên tiếng hít thở nặng nề.

“Ấu Sanh, cô nghĩ cái gì đó, không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô sao?”

Văn Đình nhìn thấy Phó Ấu Sanh một lúc lâu không nói lời nào, đẩy cánh tay cô một cái.

Cuối cùng Phó Ấu Sanh cũng có thể thoát ra khỏi từ trong ký ức.

Đầu ngón tay trắng nõn xoa xoa mi tâm, giọng nói hơi khàn khàn: “Nghe được.”

“Anh ta đi đâu thì có liên quan gì đến tôi.”

Bọn họ có quá nhiều ký ức.

Trái tim cô muốn quên đi, nhưng một khi có kíp nổ, thỉnh thoảng nó vẫn có thể bay ra từ trong trí nhớ.

Văn Đình: “Thật sự không thể hiểu được cô, Ân tổng có chỗ nào không tốt, không ngoại tình cũng không bạo lực, lớn lên đẹp trai các phương diện đều ưu tú, còn nguyện ý hạ thấp bản thân chủ động theo đuổi cô.”

“Một người đàn ông tốt như thế, chạy đi đâu tìm được.”

Phó Ấu Sanh không phản ứng lại với Văn Đình, tiếp tục đọc kịch bản.

Đúng lúc này, Thẩm Dục vừa quay xong đột nhiên chạy đến: “Anh Văn anh nói chị của em muốn đi tìm đàn ông?”

“Người đàn ông nào, còn có thể ưu tú và đẹp trai hơn cả em sao?”

Một tiếng chị này được gọi vô cùng tự nhiên, nếu không biết bọn họ mới quen biết nhau sau khi tiên tổ, Văn Đình thật sự cho rằng cậu thật sự là em trai ruột của Phó Ấu Sanh.

Văn Đình hoảng sợ: “Cậu chạy từ chỗ nào đến vậy!”

Thẩm Dục bĩu môi: “Xảy ra chuyện gì vậy, chị của em còn có bí mật nào không thể để cho em nghe thấy sao?”

Văn Đình: “……”

Tự nhiên làm quen vậy.

Bọn họ cũng không thân!

Thấy Phó Ấu Sanh chuyên tâm xem kịch bản.

Thẩm Dục tiến đến gần: “Chị, thật ra trên thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, anh Văn vừa nhìn là đã biết chưa hiểu sự đời, chị cũng không nên bị anh ấy lừa gạt.”

Phó Ấu Sanh khép kịch bản lại, rất hứng thú nhìn cậu một cái: “Cho nên thế thì sao?”

Thẩm Dục tự cho là đúng: “Cho nên…… Chị không thể vì bị bạn trai cũ dỗ đành mà quay lại nha!”

Sắc mặt Văn Đình biến đổi.

Ngược lại Phó Ấu Sanh, đôi mắt đào hoa mắt híp lại bình tĩnh nhìn cậu: “Sao cậu biết tôi có bạn trai cũ.”

Thẩm Dục a một tiếng: “……”

Sau đó tròng mắt đảo quanh, giải thích nói, “Đương nhiên là bởi vì vừa rồi em nghe được anh Văn và chị nói ai đó không ngoại tình cũng không bạo lực còn theo đuổi chị, một người đàn ông tốt như thế biết chạy đi đâu tìm được, anh Văn nói chuyện âm thanh quá lớn! May mắn có em ở bên cạnh bảo vệ hai người, bằng không nếu như bị người nào đó có tâm tư nghe được, chẳng phải là không xong rồi sao!”

Cậu còn nói thêm, “Chị, nếu không chị đổi người đại diện đáng tin cậy hơn đi, với cái giọng này của anh Văn sớm hay muộn gì cũng sẽ hại chị.”

Văn Đình: “???”

Ông đây nói chuyện rõ ràng là rất nhỏ.

Hơn nữa mẹ nó cậu cố ý nghe lén mới thật sự là đáng khinh đó!

Còn lấy mỹ danh cho là đang bảo vệ bọn họ.

Sao lại có như thế có nam minh tinh nào mặt dày vô sỉ như vậy chứ!

Thẩm Dục an ủi: “Chị, chị đừng lo lắng, em khẳng định sẽ không bán đứng chị.”

“Hơn nữa, chị lúc trước chị có bạn trai, trong giới không phải đều biết sao.”

Trong giới rõ ràng có lan truyền là cô có kim chủ, từ khi nào lại lan truyền cô có bạn trai.

Phó Ấu Sanh mím môi, “Quên đi, về sau đừng nghe lén nữa.”

Tóm lại coi như là Thẩm Dục nghe được, cô có nói ra bên ngoài cũng vô dụng.

Dù sao cũng không có chứng cứ gì.

Hơn nói…… Cô và Thẩm Dục không thù không oán, tài nguyên cũng không xung đột, tại sao cậu ta lại muốn đụng đến cô.

Thẩm Dục ngoan ngoãn đồng ý: “Được chị.”

Vốn dĩ Phó Ấu Sanh cảm thấy chuyện này đã dừng ở đây.

Nhưng mà

Ngàn vạn lần không ngờ được.

Tại một bữa tiệc đoàn làm phim.

Ban ngày Phó Ấu Sanh đi gặp một nhà đầu tư, là một ông trùm bất động sản dựa vào mỏ vàng khởi nghiệp, nhìn trúng tiềm lực kinh doanh của cô, muốn đầu tư vào phòng làm việc của cô.

Phó Ấu Sanh nghĩ đến hiện giờ hoạt động của phòng làm việc còn rất khó khăn.

Đã đồng ý với Văn Đình đi gặp một chút.

Không nghĩ tới ——

Khi đến phòng riêng muộn một chút, thế mà nghe được nữ số 2 của đoàn làm phim ở trong phòng ám chỉ với mọi người.

Có một diễn viên hỏi: “Cô Phó sao lại còn chưa đến nữa vậy?”

“Có thể là có việc gấp, chúng ta bắt đầu trước.”

Lúc này, nữ số 2 của đoàn phim bỗng nhiên bật cười: “Lúc tôi đến trùng hợp nhìn thấy cô Phó cùng một thương nhân trung niên vào khách sạn, không biết có phải là đã có lịch trình riêng tư gì hay không.”

Sau khi nói xong bốn chữ lịch trình riêng tư này, còn có tiếng cười khanh khách.

“Nghe nói hình như cô Phó có kim chủ, chẳng lẽ chính là người này sao?” Một nữ minh tinh mười tám khác nói phụ họa.

“Cái gì mà kim chủ, nói thật khó nghe, không thể là bạn trai sao.” Nữ số 2 tức giận nói một câu.

Mười tám che miệng: “Là tôi nói sai rồi, xin mọi người thông cảm.”

Phó Ấu Sanh chuẩn bị gõ cửa thì dừng lại, nhìn bọn họ biểu diễn diễn xướng xuất sắc, như là được xem kịch vậy.

Vừa mới chuẩn bị trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đã nghe thấy một tiếng vỗ bàn: “Nói vớ vẩn!”

“Các ngươi có biết bịa đặt sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay không?!”

Tính tình Thẩm Dục nóng nảy, nếu không phải có người đại diện ở bên cạnh chặn cậu lại, cậu đã trực tiếp hắt rượu lên mặt hai người phụ nữ kia.

“Em trai Thẩm Dục, em còn cười, không hiểu quy tắc giới giải trí rồi.”

Thẩm Dục thở phì phò: “Ông đây không hiểu quy tắc rắm gì, nhưng Phó Ấu Sanh đã có bạn trai rồi!!! Thanh Mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhà trai gia thế hiển hách, bản thân trẻ tuổi ưu tú, tốt nghiệp trường danh tiếng, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng hiện tại giá trị con người mấy trăm tỷ, trọng điểm là lớn lên còn đẹp hơn hơn cả tôi, chị ấy muốn tài nguyên gì không có, vì sao phải tìm cái gì thương nhân trung niên bao dưỡng, đầu óc bị úng nước sao?”

“Đáng tiếc, chị của tôi không giống với các người, chị ấy không thích dựa vào tài nguyên của đàn ông, người ta mẹ nó ưu tú muốn dựa vào chính mình, các người thì tính là cái gì mà ở chỗ này nói hươu nói vượn!”

Phòng bao lớn như vậy, trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Nếu lời này là Phó Ấu Sanh tự mình nói, bọn họ còn tưởng rằng là khoác lác.

Nhưng hiện tại lời này là…… Thẩm Dục nói.

Thẩm Dục không cần phải  khoác lác giúp Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh đứng ở cửa sau khi nghe được, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Người mà cậu miêu tả trong miệng này, thật sự đặc biệt giống với một người chính là Ân Mặc.

Chẳng lẽ Thẩm Dục biết đến sự tồn tại của Ân Mặc sao?

Hay là nói, cậu ta quen biết Ân Mặc?

Ngay khi Phó Ấu Sanh đứng ở cửa tự hỏi có nên đi vào hay không, trên vai bỗng nhiên có một lòng bàn tay mềm mại phủ lên.

Lúc này, trong phòng bao đột nhiên truyền ra giọng nói của phụ nữ: “Vậy cứ cho là cậu nói thật, rốt cuộc người đàn ông ưu tú như vậy là?”

“Trong nước giá trị con người hơn trăm tỷ cũng chỉ có mấy người mà thôi, người trẻ tuổi lại càng rõ ràng, chẳng lẽ cậu muốn nói bạn trai Phó Ấu Sanh chính là Ân tổng Ân Mặc của tập đoàn Thăng Cảnh Capital sao?”

Không chờ Thẩm Dục trả lời.

Phó Ấu Sanh đã nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên ở bên tai: “Muốn anh vào giảng hòa giúp em không?”

Phó Ấu Sanh nghiêng mắt.

Nhìn thấy người đàn ông đã không nhìn thấy trong nhiều ngày.

Ân Mặc mặc một bộ âu phục giày da, đôi môi mỏng mỉm cười đứng bên cạnh cô.

Vẻ mặt của Phó Ấu Sanh vốn dĩ còn đang bình tĩnh bỗng nhiên thay đổi.

Đôi môi chậm rãi phun ra một câu: “Không cần……”

“Người ngay thẳng không sợ bóng sợ gió.”

Ân Mặc rũ mắt nhìn cô, mi tâm hơi nhíu lại một chút.

“Sanh Sanh, em không cần phải cự tuyệt anh, coi như là anh vì theo đuổi em, được không?”

“Đừng đi vào, bằng không hợp đồng ba tháng trở thành phế thải.”

Sau khi câu nói đó vang lên bên tai Ân Mặc, Phó Ấu Sanh đẩy cửa ra, trước khi mọi người nhìn thấy anh, đã nhốt anh kín kẽ ở bên ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương