Tối đến, hắn vẫn ở yên trong phòng.

Hoàn toàn không có ý định ra ngoài, cửa phòng cũng bị khóa trái.

Đây là lần đầu cậu thấy hắn như vậy, thiệt không khỏi khiến người ta lo lắng mà.
"Nè...anh không muốn ăn gì hả?"
"..."
"Nghiêm Hạo Tường, em có mang đồ ăn lên cho anh nè.

Mau mở cửa".
"..."
"Anh mà còn như vậy nữa là tụi mình chấm hết đó".
"..."
"Không mở cửa là tui đi á".
"..."
Lát sau thì cậu cầm một sấp chìa khóa lên, lục lọi từng chìa để mở.

Cuối cùng cũng mở được.
Hắn giờ đang ở ngoài ban công, bên ngoài gió lớn như vậy lại bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh trong suốt.

Thảo nào nãy giờ không nghe thấy.
Cậu tới ôm hắn từ phía sau, hắn ngoài đứng yên không làm gì khác.
"Giận rồi?"
"..."
"Không thích anh như vậy, muốn gì thì nói đi".
"Anh là thật lòng, em cứ mãi không tin.

Tình cảm của anh không phải trò đùa, tim của anh cũng không phải sắt đá mà không biết đau".

Cậu đứng hình trong giây lát khi nghe được những lời nói này từ miệng hắn thốt lên.

Thật là chết người mà....~~~
"Nghiêm túc?"
"Anh có bao giờ không nghiêm túc với em".
"Haizzzz....sợ anh rồi.

Như vậy đi, trước cứ đợi ba mẹ bên kia về rồi tính tiếp.

Được không?"
"Thật?"
"Ừ"
"Thật?"
"Ừ"
"Là thật?"
"Aizzz..cái tên ngốc này.

Nói bao nhiêu lần anh mới nghe?"
"Đại ca, đã thu mua tập đoàn Phi Thị".
"Tốt".
"Cô ta bây giờ đang tới đây.

Có cần em cho người chặn cô ta?"
"Không cần".
Chưa đầy 5 phút sau bên ngoài đã có tiếng giày cao gót của phụ nữ kêu lộp bộp cực kỳ chói tai.
"Anh làm vậy là có ý gì?"
"Vậy cô thì sao? Đừng nghĩ nói chuyện của tôi ra thì sẽ có người đồng tình".
"Hừ...nếu hai bác đã không trị được anh.


Vậy để tôi nhờ dư luận".
"Cô nghĩ tôi quan tâm".
"Nếu tôi đoán không lầm, gia đình cậu ấy vẫn chưa biết gì hết.

Tin này mà đồn ra ngoài không biết cậu ta sẽ ra sao? Có thể là cả nhà không nhìn mặt cũng nên".
"Không bao giờ có chuyện đó xảy ra!" Cậu canh rất chính xác thời gian nha, thường xuất hiện rất đúng lúc.
Hai người vì cậu đến không tiếng động mà giật mình.

Đặc biệt là cô, thiếu chút nữa không đứng vững.

Nhắc người người liền tới.
"Cậu sao dám chắc chắn gia đình mình không phản đối?".
"Tôi đương nhiên biết bọn họ thương tôi như vậy, có lý nào chỉ vì chuyện này mà từ tôi chứ.

Còn chuyện mất hết tất cả? Thật sự tôi rất muốn nó thành thật, bởi cho dù tôi không có gì cũng có anh ta nuôi.

Cả đời cũng không cần phải lo".
"Để xem cậu tự đắt được bao lâu.

Người như anh ta cùng lắm cậu cũng chỉ là món đồ, chơi chán liền bỏ".
"Câm miệng! Cút khỏi đây hoặc là cô sẽ hối hận!"
Hắn mặt mũi tối sầm lại, lời vừa nói ra khiến người nghe sởn cả gai óc.

Thấy hắn đứng bật dậy từ trên ghế, cô liền tái xanh cả mặt lùi ra phía sau.

Chạy thật nhanh ra cửa.
Hắn đi về phía cậu, đưa tay xoa đầu cậu.
"Đừng để tâm những lời cô ta nói".
Cậu cũng muốn lắm nhưng lời cô nói cũng không phải quá phi lý.

Ai mà biết được hắn sau này có trở chứng hay không.Nhưng vẫn là tới đâu tính tới đó.

Người bước ta cũng bước, người muốn đi ta đây sẽ đi trước.
Hắn và cậu sau khi xong việc thì về nhà.

Mục đích là thực hiện kế hoạch của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương