Bên đây hắn sau khi đi cùng cậu tới đó thì cũng quay về MK.

Đến tối hắn mới nhận được tin nhắn của cậu, hắn không nói gì cũng không làm gì bởi vì người của hắn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cậu.

Cứ năm, mười phút là nhắn tin báo cáo tình hình của cậu với hắn.
Tối cậu ở lại nhà nội, cũng không quên nhắn tin nói hắn một tiếng.

Suốt 3 ngày liền cậu và hắn dường như không gặp nhau, chỉ là cứ lâu lâu cả hai lại nói chuyện qua điện thoại.
Hôm nay là ngày mà hắn gần như là nổi điên, tên Dương Kỳ một lần nữa đến khiêu khích hắn.

Khiến toàn bộ nhân viên trong MK chịu vạ lây.

Hắn ra lệnh trong thời gian ngắn mỗi người phải có ít nhất ba ý tưởng cho kế hoạch sắp tới, quá thời gian quy định đuổi ngay lập tức.
Cứ họp rồi họp, một tiếng họp một lần.

Và đã có tổng cộng mười người bị sa thải với lí do IQ quá thấp.

Những người may mắn thì được Tần Nguyên trấn an giữ lại, đợi tới khi hắn nguôi giận sẽ nói giúp họ.

Vì tất cả bọn họ đều được tuyển chọn đặc biệt khắc khe, đã vào được đây và làm nhân viên chính thức không hề dễ, một là phải chịu được áp lực, hai là có năng lực.

Họ cũng giúp cho tập đoàn khá nhiều, nếu để họ đi hẳn sẽ là tổn thất lớn.
Hắn không có vẻ dừng lại cứ họp là có người bị đuổi.


Dần dần nhân viên từ thấp đến cao cũng dần vơi đi, không khí trong phòng họp như mất đi không khí, không ai dám thở mạnh.

Chỉ mong hắn có thể dừng lại.
"Chủ tịch đủ rồi, anh mà còn đuổi nữa thì...."
"Câm miệng!"
Nhận được ánh mắt cầu cứu của mọi người, Tần Nguyên bất đắc dĩ lên tiếng nhưng lại vô dụng.
Tập đoàn YS......
"Hạ Tuấn Lâm.

Em với bên phía MK đã ký hợp đồng chưa?"
"Vẫn chưa".
"Sao lại thế? Cũng may là chị đã chuẩn bị từ trước, dù cho người ta là bạn của em đi chăng nữa cũng không được chủ quan.

Nếu không nhanh tay chớp lấy thời cơ nhất định các công ty khác sẽ chen chân vào.

Với lại......"
"Được rồi, được rồi.

Em đi ký hợp đồng, ngay bây giờ.

Ok!"Cậu thật mệt mỏi với bệnh lo xa của chị mình, trước giờ vẫn vậy.


Không biết có nên làm điều gì đó để cho chị cậu thay đổi hay không đây.
"Ê, ê đi đâu á.

Ký hợp đồng trong bộ dạng này?"
"Có vấn đề gì sao?"
Tự nhìn mình từ trên xuống cũng đâu tới nổi, ăn mặc cũng rất lịch sự.

Phong cách như thường ngày có gì khác người đâu.

Nhưng đó lại chính là cái khác của cậu, cách ăn mặc quá đơn giản, không có chút gì là ông chủ người ta.

Còn không bằng một nhân viên bình thường.

Chỉ đơn giản sơ mi, quần tây có khác là đóng thùng, giày vẫn là thể thao, tóc luôn để tự nhiên, được cái là cách nói chuyện rõ uy nghiêm.
"Quá tầm thường".
"Tầm thường? Từ trên xuống dưới toàn hàng hiệu mà chị còn bảo thường".
"Vấn đề là người ta không nhìn quan tâm đến giá của nó, mà chỉ đánh giá qua trang phục".

Cô đưa cậu một túi đồ vest và đôi giày tây bảo cậu thay ra, còn giúp cậu xịt keo vuốt tóc kiểu undercut.
"Đẹp rồi đó, phải như vậy chứ".
Nhìn mình trong gương, cậu thấy cũng không tồi, nhưng vẫn không thoải mái lắm.

Khoác trên người bộ này cứ có cảm giác công việc ràng buộc làm sao ấy.
Và bây giờ cậu phải đi thực hiện nó đây.

Bước ra với bộ dạng hoàn toàn khác đã gây một sự tranh cãi lớn trong mạng lưới nhân viên.

Đến khi nhìn thấy người đi bên cạnh là thư ký cậu thì họ mới tin đó là chủ tịch mình.

Bình thường đã thu hút, bây giờ lại đốn tim hơn không chỉ có nữ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương