Chương 17: Lại Đến

Thực ra bây giờ Tô An Lâm chẳng mấy nhiệt tình với chuyện áp tiêu nữa. Giờ đây hắn dựa vào săn bắt thu hoạch rất tốt lại không quá nguy hiểm. Có điều thêm bằng hữu thêm đường đi, hắn cũng không trực tiếp từ chối, gật đầu đáp:

“Được.”

“Có cần tiễn ngươi về không?”

“Không cần không cần, vừa khéo ta muốn đi dạo, mua chút y phục cho muội muội.”

Lý Sinh cũng khách sáo:

“Được, ngươi đi thong thả.”

Tạm biệt Lý Sinh xong, bất tri bất giác Tô An Lâm lại đến võ quán khi trước. Võ quán này nằm trên cùng con đường với tiêu cục của Thiết Văn Đảm, bên trên viết:

“Võ quán Đại Lực!”

Bốn chữ lớn, chữ vàng viền đen, lấp lánh ánh vàng kim.

“Hây! Ha! Ta đánh!”

Vừa đến trước cửa, bên trong đã truyền đến tiếng luyện võ. Người quanh đó đã tập quen từ sớm, nhưng Tô An Lâm lại vô cùng tò mò, kìm lòng không đặng bước đến trước cửa. Cánh cửa khép hờ, Tô An Lâm vừa đẩy ra đã trông thấy bên trong xếp ba hàng, ai nấy đều mặc áo ngắn màu xám, sau lưng thêu một chữ “lực” rất lớn.

“Tập trung toàn bộ tinh thần cho ta, dùng sức, dùng sức, dùng sức thêm đi, không dùng sức làm sao có sức lực lớn mạnh tạo ra kỳ tích được?”

Một ông lão có thân hình tương tự như Hồng Kim Bảo vây quanh đội ngũ hét lớn. Tô An Lâm bình tĩnh quan sát, xuất hiện tin tức.

“Quán chủ võ quán Đại Lực: Hồng Vũ.”

“Lượng máu: 110/110.”

“Tài liệu hiển thị.”

“Đẳng cấp quá thấp, không thể hiển thị.”

Lượng máu các đệ tử của hắn có cao có thấp. Người cao thì tương đương với Thiết Văn Đảm, khoảng bảy mươi tám mươi. Người thấp thì chỉ tầm hai mươi ba mươi, vàng thau lẫn lộn.

“Nè, có gì hay mà xem?”

Bỗng dưng Hồng Vũ chú ý đến Tô An Lâm ngoài cửa, bước đến quát.

“Ơ...Hồng sư phụ, ta muốn đến đây học võ.”

Tô An Lâm vội đáp.

Hồng Vũ cau mày:

“Ba tháng đầu ba mươi lượng.”

“À, tạm thời ta chưa có.”

“Chờ ngươi có thì hãy đến xem.”

Hồng Vũ đột nhiên vung một đấm, rõ ràng đứng rất xa nhưng dường như có luồng khí đánh vào cửa sắt.

Rầm!

Cửa sắt đóng lại, Tô An Lâm chấn động, coi như hắn đã nhìn ra công phu của Hồng Vũ rất lợi hại. Vung một chưởng đã có thể đẩy được cánh cửa sắt dày nặng kia.

“Kiếm tiền, học võ thôi!”

Tô An Lâm đã xác định xong mục tiêu. Kế đó hắn đi vào một tiệm may, vừa đến đã nhìn trúng áo bông màu đỏ của nữ nhân, trước ngực còn thêu một nụ hoa xinh xắn. Hắn hỏi giá khoảng ba trăm văn, một lượng tương đương một ngàn văn. Áo bông rất mắc, nếu là áo vải bình thường, rẻ đến mức một trăm văn cũng có. Lại ngắm nghía chiếc quần chất liệu vải hoa, cái này rẻ chỉ cần tám mươi văn. Vì đây là đồ thừa của con gái gia tộc lớn, xem như là đồ đã qua sử dụng. Cuối cùng hắn trả giá tốn ba trăm năm mươi văn để mua y phục. Xách theo y phục đã được đóng gói xong Tô An Lâm vui vẻ về nhà, hắn thậm chí đã tưởng tượng ra dáng vẻ vui sướng của muội muội khi thấy y phục mới.

Lúc về đến nhà đã sau bữa cơm trưa. Tiểu nha đầu đang bưng chén cơm ngồi trước cửa, vừa ngó quanh đường vừa nhét rau dại vào miệng. Thấy Tô An Lâm về, mắt nhỏ sáng như đèn pha, vội vã đặt chén cơm ở ngưỡng cửa rồi chạy ra ngoài.

“Ca, ngươi đã về rồi.”

Tô An Lâm mỉm cười cưng chiều:

“Trên đường ta có mua chút đồ.”

Tô Ngọc Ngọc nghe vậy chun mũi:

“Ca, ngươi lại tiêu tiền, lãng phí quá.”

Giỏi lắm, người này tiết kiệm tiền đến mức vừa nghe thấy mua đồ là không vui ngay.

“Ca, không phải ta keo kiệt, trước đây chúng ta không ăn nổi cơm, khó khăn lắm mới có chút ngân lượng, xài như vậy không tốt lắm đâu?”

“Ta đâu có xài lung tung, đồ ta mua lần này chắc chắn ngươi sẽ thích.”

Nói đoạn hắn vào nhà, mở bọc đồ ra.

“Nhìn xem, ta mua y phục mới, quần mới cho ngươi này.”

Áo bông màu đỏ nhanh chóng thu hút tầm mắt của Tô Ngọc Ngọc:

“Cái này cho ta sao?”

“Ừm, ta mua lúc đi ngang qua tiệm may đấy. Đẹp đúng không?”

“Đẹp, đẹp lắm luôn.”

Tô Ngọc Ngọc sờ y phục mới, mặt mày hớn hở nhưng rất nhanh nàng quay đầu nói:

“Chắc chắn mắc lắm phải không?”

“Không mắc, tiểu thư nhà giàu kia từng mặc một lần, chê nhỏ quá nên ta mới mua lại, hai bộ khoảng...tốn khoảng năm mươi văn thôi.”

“Chỉ năm mươi văn à!”

Tô Ngọc Ngọc há to miệng, lập tức nở nụ cười càng thêm vui vẻ:

“Tiểu thư nhà giàu kia thật ngốc, nếu chê nhỏ may thêm vài miếng vải trên tay áo chẳng phải được rồi sao.”

“Đúng vậy, ngốc quá, nhưng nếu nàng không ngốc sao chúng ta chiếm lời được phải không?”

Tô Ngọc Ngọc ra sức gật đầu:

“Ngươi nói cũng phải.”

“Ngươi mau vào phong thay y phục, xem thử như thế nào.”

“Ta còn phải đi đào rau dại, sợ làm bẩn...”

“Bẩn thì mua cái khác.”

“Đừng mà, năm mươi văn cũng là ngân lượng, bây giờ ta đã có hai bộ rồi.”

Tô Ngọc Ngọc lắc đầu như trống bỏi:

“Nếu cha nương biết chúng ta lãng phí ngân lượng như vậy, chắc sẽ sốt ruột chui ra khỏi lòng đất mất thôi...”

Xem ra nha đầu này nghèo đến độ sợ hãi. Tô Ngọc Ngọc vừa định vào phòng thay y phục, đột nhiên nhớ đến gì đó:

“Đúng rồi ca, hôm nay Thạch Đầu và Tôn Hắc lại đến đi lòng vòng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương