• Đã beta

Ra khỏi thang máy, trước mắt Thời Lục là một khoảng đen tối, trên hành lang giống như đèn đột nhiên bị hỏng.

Thời Lục không để ý mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, lúc cô chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có người dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, người đó nắm chặt đến mức như muốn bóp gãy xương của cô.

Người đó mặc đồ đen, mới vừa đứng yên bất động ở bên kia, như không hề có sự tồn tại. Thời Lục lại uống rượu, cô cũng không quá tập trung, vì vậy mới không kịp thời phát hiện.

Trong tiềm thức, cô vùng vẫy cánh tay để né tránh, nhưng lại bị người đó giữ chặt hơn.

Nhiệt độ cơ thể bỗng rát của người đó từ phía sau truyền đến, pha trộn với hương gỗ, mùi khô khan của hỏa thạch cùng với mùi thuốc lá nồng đậm.

Chỉ bằng mùi cơ thể, Thời Lục có thể nhận ra anh.

Cô nheo mắt lại, mang theo cơn say ngà ngà, hét lên một câu: “Hứa Túc Dã.”

Câu nói này như kích thích anh, động tác của anh càng thô lỗ hơn. Cánh tay của Thời Lục bị bóp mạnh, anh xoay người đẩy cô vào tường, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu.

Trong bóng tối, hơi thở hỗn loạn của anh bên tai, giọng nói phát ra khàn khàn và chậm chạp: “Chơi vui không?”

Thời Lục bị Hứa Túc Dã làm cho giật mình, đại não của cô chốc lát đã hoàn toàn trống không, cô cũng không thể trả lời câu đầu tiên.

Sự im lặng ngắn ngủi của cô cũng làm cho cảm xúc của người đàn ông trước mặt này không ổn định.

Tay trái của Hứa Túc Dã nắm chặt hai cổ tay của cô, một tay khác dùng sức bóp cằm cô, hơi thở tán loạn: "Thời Lục, nói chuyện."

"Anh buông tôi ra trước." Thời Lục không thích bị động như vậy, cô vàng không thích bị người khác cưỡng chế.

Hứa Túc Dã giống như không nghe thấy lời cô nói, anh chỉ chờ câu trả lời của cô. Bàn tay anh lại càng dùng sức bóp cằm cô, giọng khàn khàn, hỏi một lần nữa: "Anh hỏi em là chơi vui không?"

Thời Lục cũng khó chịu, nên cô từ bỏ việc giãy giụa.

Đau đớn ở trên cằm cùng với gió đêm lạnh buốt ít nhiều đã làm cô thêm tỉnh táo, vốn dĩ cơn say còn lại không nhiều, hiện tại đã hoàn toàn tan biến.

"Anh phát điên cái gì?!" Cô nhăn mi lại.

"Trả lời anh." Tròng mắt của Hứa Túc Dã đen nhánh, áo sơ mi đen ở cổ áo anh hơi lỏng lẻo, có chút hỗn loạn.

Kiên nhẫn của anh đã sắp hết, cố chấp chỉ muốn câu trả lời của cô.

Đôi mắt dần dần thích nghi với bóng tối, Thời Lục có thể cói gắng thấy rõ vẻ mặt của Hứa Túc Dã. Lông mày của anh đan vào nhau, sắc mặt hung ác, môi mỏng mím chặt, giống như hận không thể xé nát cô.

"Tất nhiên là chơi vui rồi, không vui thì tại sao tôi lại muốn chơi?" Môi đỏ của Thời Lục cong lên, cô thờ ơ, cười rồi hỏi lại anh.

Hứa Túc Dã buông tay đang nắm cằm cô ra, nhưng giây tiếp theo không có dấu hiệu báo trước anh bóp chiếc cổ thang tú non mịn của cô, bàn tay không ngừng siết chặt.

Khóe mắt anh đỏ hoe, nhìn chằm chằm cô, từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: "Thời Lục, nhìn anh quỳ xuống trước mặt em hết lần này đến lần khác, có phải em rất đắc ý không?"

Đôi mắt anh dường như không có chút ánh sáng nào, anh giống như một con thú mắc kẹt, bị tra tấn không biết bao nhiêu lần, điên cuồng muốn chạy thoát.

Thời Lục không giãy giụa nữa, cô bị bắt ngửa đầu lên, đôi mắt đào hoa của cô hơi nheo lại, cô cảm nhận được không khí vào phổi đang bị đè ép, hít thở cũng không thông.

Có khi là cô điên rồi, cảm giác sắp chết như thế này cũng không tệ lắm.

Khi mắt cô bắt đầu biến thành màu đen, Hứa Túc Dã mới buông cô ra.


Không khí nhanh chóng tràn vào trong phổi cô, cuối cùng, Thời Lục không thể ngăn cản bản năng sinh tồn của cơ thể mà cong lưng hít từng ngụm không khí. Có loại cảm giác bỏng rát ở cổ họng, mỗi khi không khí đi qua, nó giống như những viên sỏi thô ráp lăn qua lăn lại.

Thời Lục lại đứng thẳng một lần nữa, rồi nhìn về phía Hứa Túc Dã, cô vẫn cười như cũ, trong mắt cô vì hô hấp không thuận mà nổi lên hơi nước: "Đúng, tôi rất đắc ý."

Thời gian Hứa Túc Dã đứng trong bóng tối rất lâu, nên thị giác rõ hơn cô.

Màu da của Thời Lục rất trắng, nên những vệt đỏ trên cổ cô vẫn chưa biến mất hết, bhưng cô vẫn đang cười, cười một cách vừa bệnh hoạn vừa điên cuồng, giống như thật sự hi vọng chết trên tay anh.

Cô cười thật tự hào, không nghi ngờ gì nữa, đây là sự chế nhạo lớn nhất về những nỗi đau mà anh phải chịu trong nhiều năm.

Trong hai người bọn họ, anh mãi mãi luôn là kẻ hèn mọn.

Đó là tình yêu vô bờ bến của anh, mới để cô không hề sợ hãi, cao cao tại thượng.

Mọi tức giận của Hứa Túc Dã trong phút chốc tan biến, không còn một chút nào nữa.

Tình huống như vậy là một tay anh mang đếm, anh có quyền gì mà tức giận.

Sau một lúc lâu, anh dùng sức nắm lấy vai Thời Lục, rồi kề vào tai cô. Giọng nói của anh rất nhẹ, hơi thở có chút mỏng manh, vừa thống khổ lại vừa tuyệt vọng: "Anh thật sự rất muốn xuống địa ngục với em."

Thời Lục thân mật cọ cọ lên mặt anh, giống như đôi tình nhân đang nói nhỏ: "Được thôi."

Hứa Túc Dã không nói nữa, chỉ ghé vào vai cô, lặng lẽ mà nhìn chằm chằm vào vùng cổ non mịn, thanh tú của cô, anh muốn cắn một cái, muốn dùng sức mà cắn, muốn cho máu tươi của cô dính trên môi anh, muốn làm cho cô đau, khiến cho cô mãi mãi nhớ kỹ anh.

Nhưng giống như cô chắc chắn rằng anh sẽ luyến tiếc cô chết đi.

Cô đối xử với anh không tốt một chút nào, cô vẫn luôn đùa giỡn anh, nhưng anh vẫn luyến tiếc nếu cô chết.

Cửa sổ hành lang mở ra, gió ban đêm lạnh lẽo luồn vào nhưng ánh trăng lại không chiếu vào.

Ở đây, thế giới giống như bị chia cắt, trong lòng Hứa túc Dã không khác địa ngục là bao.

Qua rất lâu, trong bóng đêm truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Sao em lại hư như vậy?"

Giọng anh khàn khàn, mang theo sự tủi thân khó hiểu. Trong lúc hoảng hốt, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc.

Một khi đã có một khoảng trống nhỏ trong cảm xúc muốn níu kéo, phần còn lại của cảm xúc giống như con lũ vội vàng ồ ạt lao ra ngoài, không thể ngừng lại.

Thời Lục cảm giác được có chất lỏng lạnh lẽo rơi trên vai cô, cô chỉ cần nghiêng đầy là có thể nhìn thấy lông mi của anh đang rũ xuống, đen nhánh, mảnh khảnh, che khuất nửa đôi mắt.

Hứa Túc Dã dùng sức ôm cô, đầu chôn vào bên gáy cô, giọng nói của anh run rẩy dữ dội, lại yếu ớt, khiến cho người khác cảm thấy rất đau lòng: "Em để ý đến một chút cảm nhận của anh được không? Cho dù chỉ một lần thôi." (Trong câu này là nam chính xưng hô với nữ chính là "anh" - "em", đến đoạn này thì gọi là "chị" nhưng để cho thuận hơn nên mình vẫn giữ cách xưng hô là "anh" - "em" nhé).

"Anh là người, Anh cũng sẽ đau."

Thời Lục nhẹ nhàng vòng qua eo ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng của anh.

Đáy lòng cô xúc động, gọi anh giống như nhiều năm trước đây: "A Dã, chúng ta quay lại đi."

Yết hầu của Hứa Túc Dã hơi đau, đau một cách buốt đắng chát. Phải mất rất lâu sau, anh mới có thể mở miệng nói một lần nữa, giọng điệu của anh cố chấp nhưng không cứng rắn, ngược lại còn lộ ra chút cầu xin: "Anh muốn một lời giải thích về chuyện bốn năm trước."

Cơ thể của Thời Lục cứng đờ, cô lạnh nhạt đáp lại: "Tôi không muốn nói."

Thời Lục cảm thấy ngực của người trước mặt bắt đầu đập nhanh dữ dội, tay ôm lấy cô của càng siết chặt, thân hình cao lớn của anh cũng đang run rẩy.


"Thời Lục, nói đi, nói gì anh cũng tin, chỉ cần em giải thích cho anh nghe, anh đều sẽ đồng ý."

"Anh cầu xin em."

Thông qua một số phản ứng trên cơ thể, Thời Lục có thể phân tích ra, có lẽ hiện đại Hứa Túc Dã rất đau khổ. Nhưng trong lòng cô không hề có chút tội lỗi nào, cô không có sự đồng cảm, cô không có khả năng đồng cảm với người khác, càng không hiểu được cảm giác của anh.

Thời Lục là một đao phủ trời sinh, cô không hề có cảm giác tội lỗi, cũng có thể hành hình trái tim chân thành của người khác. Sau khi hành hình xong, thậm chí cô sẽ không đếm xỉu đến máu tươi chảy đầm đìa trên mặt đất.

Cô dịu dàng khuyên anh: “Vì sao một hai phải cố chấp với chuyện này? Cho nó qua đi, không được sao?"

Đó là đoạn thời gian u ám nhất cuộc đời cô, cô không muốn nói những chuyện này cho anh nghe.

Cô rất đáng thương và yếu ớt, nên cô chỉ có thể để cho người cả thế giới nhìn thấy chứ không muốn anh nhìn thấy.

Hy vọng trong lòng Hứa Túc Dã từng chút từng chút bị dập tắt.

Anh nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động: "Chỉ cần em nói rõ, anh đều sẽ tin hết."

Thời Lục im lặng, cuối cùng cô nói ra đáp án: "Anh biết rõ là tôi không thích nói dối."

Cho nên, đến cuối cùng thì cô vẫn không muốn nói sự thật cho anh biết.

Hứa Túc Dã không hiểu.

Bọn họ cùng nhau trải qua mười hai năm. Có bí mật gì mà cô nhất định phải giấu anh.

Bốn năm trước, lý do bọn họ cãi nhau là do hoài nghi, nhưng cuối cùng thì vẫn chia tay, thật ra lý do chia tay không liên quan gì đến trận cãi vã đó cả.

Xong việc, Thời Lục đi tắm, Hứa Túc Dã không cẩn thận nhìn thấy được tin nhắn trong điện thoại của cô: "Cậu để quên son ở nhà tớ, có cần tớ lái xe đem tới không?"

Trong lòng Hứa Túc Dã không quá thoải mái, nhưng anh không nghi ngờ nhiều vì anh vẫn luôn tin tưởng cô.

Chỉ là thái độ sau đó của Thời Lục bắt đầu khiến cho anh cảm thấy không đúng.

Từ phòng tắm bước ra, khi thấy anh cầm điện thoại của cô thì biểu hiện của Thời Lục rất vội vàng.

Cô nhìn anh một cách phòng bị, lạnh giọng chất vấn: "Anh xem điện thoại của em làm gì?"

Anh còn không kịp giải thích thì lời đã bị cô đánh gãy: "Đừng đụng vào điện thoại của tôi."

Tóc đen của Thời Lục hơi ướt, cô không sấy tóc, thay vào đó, cô cầm điện thoại ngồi bên cửa sổ sát đất, rồi rút ra một điếu thuốc và hút.

Vẻ mặt của cô giấu sau làn khói trắng, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy rõ một đôi mắt đào hoa, giống như bị nước đá làm ướt.

Do dự tại chỗ thật lâu, cuối cùng, Hứa Túc Dã cũng không nhịn được mà hỏi: "Em để quên son ở nhà ai?"

Rốt cuộc là chuyện mờ ám gì, nếu không nói rõ ràng từ đầu đến cuối thì nó sẽ biến thành cái gai trong tim.

Thời Lục nhìn ra phía cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, trốn tránh không trả lời, cô coi như không nghe thấy.

Hứa Túc Dã mím môi, lại nghĩ tới chuyện khác: "Hôm nay, em mới từ nước ngoài về, em còn đi gặp người khác trước, phải không?"


Thời Lục không bao giờ nói dối, nhưng anh hỏi cô "có phải hôm nay mới từ nước ngoài về không" thì cô lại không trả lời, anh nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại, xem ra là không thể rồi.

"Chuyện này quan trọng sao?" Thời Lục cũng không muốn trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ muốn nghĩ cách khiến cho anh nhanh chóng im lặng.

Nhắc lại thì cũng thấy buồn cười. Đầu tiên thì Hứa Túc Dã đã cảm thấy thật hoang đường, nhưng anh lại giúp cô tìm cớ.

"Hay là hôm nay em mới quay về, nhưng bạn em không biết nên mới định lái xe qua đây đưa cho em, là như vậy, phải không?"

Khi đó, anh và hiện tại đều giống nhau, chỉ cần cô chịu giải thích thì anh đều sẽ tin.

Cô nói cái gì thì anh đều sẽ tin.

Nếu khi đó, Thời Lục để tâm một chút đến cảm xúc của anh, trả lời: "Đúng vậy.". Mặc kệ là thật hay giả, anh đều sẽ không chút do dự mà tin tưởng cô. Bọn họ cũng sẽ không chia tay. Nhưng Thời Lục lại nói: "Đừng hỏi nữa "

Câu nói này đồng nghĩ với việc gián tiếp thừa nhận, thật ra không phải là hôm nay cô mới về nước, cũng không phải là vừa về nước đã đi gặp anh ngay.

Sống lưng Hứa Túc Dã phát lạnh, cả người giống như rơi vào hầm băng nhưng vì không muốn cô bỏ rơi, anh ép buộc bản thân mình phải cố gắng không hoài nghi cô: "Ngày đó, sau khi trở về thì em đi đâu?"

"Em về nhà phải không?"

"Thời Lục, trả lời đi."

Cô im lặng như chết, còn Hứa Túc Dã như bị ép đến bờ vực sụp đổ.

Rõ ràng là bọn họ đã làm điều thân mật nhất, rõ ràng mới vừa rồi, cô còn bám vào cơ thể anh, nói cơ thể anh rất đẹp.

Đến cùng thì cô có bao nhiêu tàn nhẫn lại có thể nói trở mặt là trở mặt.

Bị hỏi đến phát phiền, Thời Lục trả lời một câu cho có lệ: "Tôi cần phải báo cáo mọi chuyện cho anh biết sao?"

Hứa Túc Dã không nói nên lời.

Đến giây phút này, anh mới phát hiện ra rằng ở trong lòng Thời Lục, anh không hề có địa vị.

Anh chỉ là món đồ chơi của cô, đồ chơi thì không có tư cách hỏi mọi chuyện của chủ nhân, chủ nhân cũng sẽ không để ý đến cảm nhận của món đồ chơi.

Lông mi Hứa Túc Dã run rẩy, anh nói nhỏ: "Thật sự là em yêu anh sao?"

Ngón tay trỏ của Thời Lục khẽ động, tàn thuốc trên tay cô rơi xuống, cô dùng im lặng để trả lời.

"Mấy năm nay, em đã bỏ rơi anh rất nhiều lần, mỗi lần đều là anh cầu xin em quay lại. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, em cũng không từ mà biệt, đến hiện tại, em cũng chưa cho anh một lời giải thích."

"Thật ra là em không yêu anh, có phải không?"

Cô vẫn không chịu mở miệng như cũ.

"Em không yêu anh, vậy vì sao lại trêu đùa tình cảm của anh?"

Đầu Thời Lục đau đến nỗi sắp nổ tung, cô không lựa lời mà nói ra một câu: "Tôi rảnh rỗi đấy, được không? Không muốn ở bên tôi nữa thì chia tay đi."

Hứa Túc Dã vẫn ngồi im ở trên ghế sofar rồi rơi vào suy nghĩ.

Im nặng rất lâu, viền mắt anh có hơi đỏ, giọng nói khàn khàn: "Được, chúng ta chia tay."

Lúc anh đi, thậm chí cô còn không nhìn anh một cái, cũng không chút lưu luyến nào.

Bọn họ lại xa lần nữa, nhưng lần này, bọn họ lại xa nhau tận bốn năm.

Bốn năm sau, Thời Lục muốn bọn họ sẽ quay lại, nhưng cô vẫn không muốn cho anh một lời giải thích.

Đóng lại suy nghĩ.

Hứa Túc Dã không muốn cố chấp để biết sự thật, anh lựa chọn rút lui.


Anh dùng sức lực cuối cùng mà hèn mọn cầu xin cô: "Em nói dối anh cũng được, miễn là em giải thích cho anh nghe."

Anh ôm chặt cô, trong bóng tối, đường nét của anh mỏng manh và sắc nét, đôi mắt như sơn mài, lông mày hơi chìm.

Trước mặt Thời Lục, anh luôn hèn mọn đến tột cùng.

Chỉ cần cô có thể để ý hắn một chút, cho dù chỉ là một chút, anh đều nguyện ý ở bên cạnh cô tiếp tục làm con chó của cô.

Nhưng thậm chí, cô còn không nói dối anh, vì cảm xúc của anh đối với cô không quan trọng.

Thời Lục chỉ muốn anh làm một con robot nghe lời, không để anh suy nghĩ. Cô không hi vọng anh biết được những chuyện đó.

Thời Lục buông tay ôm eo anh ra, rồi lùi về phía sau nửa bước.

Cô lại ôm lấy cổ anh, sau đó kéo xuống, giống như trước kia, chủ động hôn lên môi anh.

Trong hành lang tối om, Hứa Túc Dã mở to hai mắt, nhìn cô chằm chằm, cũng không đáp lại nụ hôn của cô.

Thời Lục cảm thấy như là mình đang hôn một người chết, môi anh rất lạnh, đôi mắt anh lại đen như mực.

Hứa Túc Dã nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa, trong mắt anh không có một chút hỗn loạn nào, giống như một hồ nước.

Sau đó, anh đẩy cô ra, trong lòng anh đã hoàn toàn lạnh lẽo.

"Thời Lục, anh chơi không nổi trò chơi này nữa."

Anh xoay người rời đi, nhưng anh không về nhà.

Trong hành lang tối tăm, trống vắng chỉ còn lại một mình Thời Lục.

Giống như quá khứ rất nhiều năm về trước, cô luôn là người bị bỏ lại.

Chỉ còn một mình cô ở trong bóng đêm chật vật, không có một tia ánh sáng.

Chuyện cô bị Hứa Túc Dã bỏ rơi là hoàn toàn ngoài suy nghĩ của cô. Không giống như những lời từ chối mơ hồ của anh trước đây, lần này, anh để cô lại một mình, quay bước đi không hề do dự.

Những cảnh tương tự, dường như ngay lập tức đánh thức những ký ức chôn sâu trong lòng cô. Cô đã nhận thức cảm giác sợ hãi khi bị bỏ rơi rất nhiều lần.

Sự tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm lấy cô, khiến cô không thở nổi.

Đối với cô, khoảnh khắc đó, không khác gì thế giới sụp đổ mà không hề báo trước.

Tất cả sự tự tin và chắc chắn của cô đều biến thành một trò cười.

Trong quá trình Thời Lục sống chung với Hứa Túc Dã, một lần lại một lần thăm dò điểm mấu chốt của anh, xác nhận xem anh có vì những hành vi này mà rời đi không, đó hoàn toàn là vô ý thức. Thời Lục không phát hiện ra rằng cô luôn có những hành vi bệnh hoạn.

Nhìn thấy Hứa Túc Dã rõ ràng rất đau khổ, nhưng vẫn không muốn rời xa cô, điều đó khiến cho Thời Lục có cảm giác rất an toàn và vui mừng cực độ.

Nhưng một khi anh rời đi, cảm giác an toàn mà cô vất vả xây dựng lên đã hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là cảm giác tội lỗi, hối hận sâu sắc. Thậm chí, không nhịn được mà sinh ra oán hận với anh.

Thời Lục là một người có tính cách vặn vẹo, lặp đi lặp lại. Lúc cô cảm thấy Hứa Túc Dã rất tốt, cô có thể lấy cho anh những vì sao trên trời, thậm chí sẵn sàng chết dưới tay anh, nhưng một khi anh làm điều gì đó khiến cô cảm thấy không vui, e rằng là một chuyện rất nhỏ cũng trong tích tắc, cô sẽ phá hủy tình yêu vốn không nhiều của cô dành cho anh.

Thời Lục dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, cô chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối của mình, sống lưng cô cũng bị đâm đến phát đau.

Cô nghĩ mãi, không rõ mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này?

Ở trong bóng tối rất lâu, về đến nhà, cô vừa mở đèn lên, ánh sáng như đâm vào mắt Thời Lục, làm cô rơi nước mắt.

Cô cầm điện thoại, xóa tất cả thông tin liên lạc của Hứa Túc Dã, cô không một chút lưu luyến nào, sau đó, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đây là lúc kết thúc sự dằn vặt và giày vò nhau suốt 12 năm.

Những giấc mơ thời niên thiếu mà Thời Lục thường mơ về trong tưởng tượng, giờ sẽ bị cô xóa bỏ hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương