Nhìn Em
-
Chương 5: Nhưng khi anh gặp lại cậu ấy… Cậu ấy đã mù rồi
Cửa cầu thang, Thẩm Hàm nghe tiếng bước chân dồn dập đằng sau, dừng lại, một tay vịn lan can, đề phòng người ta đụng phải. Nhưng người đó lại dừng bên cạnh anh: “Thầy Thẩm, đến khu giảng đường có việc gì không ạ?”
Thẩm Hàm ngẩn ra, không ngờ sẽ gặp Dương Lạc ở đây, vì thế cố tỏ ra ung dung bảo: “Buổi tối đi lung tung, thoắt cái đã đến đây rồi.” Lát sau mới nghe giọng nói có phần thất vọng của Dương Lạc, “Vậy em đưa thầy về nhé.” Sau đó tự ý lấy cây gậy đi, đỡ anh bằng tay phải. Thẩm Hàm cũng không phản đối, kệ cậu đưa mình về nhà.
Dọc đường đi, Dương Lạc chẳng nói một câu, chỉ khống chế bước chân không để mình đi nhanh quá. Mà Thẩm Hàm thì ngỡ như đắm mình trong thế giới riêng, hoàn toàn không để ý thấy bất thường của cậu.
Rốt cuộc, vẫn là Dương Lạc phá vỡ yên lặng: “Sau này trong lòng có tâm sự, thầy đừng đi một mình khắp nơi. Tìm chỗ nào đứng lại suy nghĩ, nghĩ thông rồi hãy đi tiếp.”
Thẩm Hàm vẫn nín thinh, mãi đến khi Dương Lạc đưa anh lên lầu, lúc chuẩn bị rời đi, mới nhỏ giọng nói câu cảm ơn. Dương Lạc thở dài trong lòng, bảo anh đừng khách sáo, sau đó đóng cửa rồi đi.
***
Hôm sau trên lớp, Thẩm Hàm giảng về nhựa thuỷ tinh, nói nhựa thuỷ tinh không phải cứng như thuỷ tinh trong suốt, mà là một loại chất dẻo. Cả nửa lớp bật cười. Dương Lạc nhìn anh rạng rỡ trên bục giảng, không kìm được cau mày, cúi đầu xuống, ép bản thân tập trung vào bài.
***
Buổi chiều trong văn phòng Hội sinh viên, Dương Lạc xem báo cáo xin kinh phí của các câu lạc bộ năm nay, đúng lúc ngoài phòng tiếp khách có người tìm cậu. Đẩy cửa đi vào, bất ngờ phát hiện, người đó lại là Triệu Tín mà mãi mới nhờ được Lý Gia Thiên mời đến toạ đàm lần trước.
“Hi!” Thấy cậu đi vào, Triệu Tín chào cậu một cách phô trương, “Nhìn cái mặt ông cụ non của chú ngạc nhiên, đúng là làm người ta thấy sướng mà!” Tiếp xúc với gã một lần, cũng biết tính gã dễ thân người khác, Dương Lạc cũng chả khách sáo với gã, kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, “Anh đến chỉ vì việc này thôi à?”
Triệu Tín tỏ ra nghiêm túc: “Tất nhiên là không rồi. Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Dương Lạc nhướn mày: “Được, anh mời khách.”
***
Cứ tưởng Triệu Tín sẽ ra quán cà phê, nào ngờ gã quẹo tới quẹo lui lại lái đến quán sủi cảo Đông Bắc, vừa vào đã gọi hàng loạt các món thịt chua ngọt. Dương Lạc kệ gã làm trò, cuối cùng Triệu Tín cũng ngưng: “Chú giống Lý Gia Thiên thật đó.”
Dương Lạc nhét miếng sủi cảo vào miệng, nói một cách ậm ờ không rõ: “Anh với thầy ấy thân lắm à?”
Triệu Tín gật đầu: “Anh cũng tốt nghiệp Đại học A. Là bạn cùng phòng với hắn.”
Dương Lạc bỏ đũa xuống, nhìn gã.
“Trước giờ thằng nhóc đó vẫn chọc người khác thấy ghét. Từ hồi còn ở kí túc, anh đã chả chủ động nói chuyện với hắn bao giờ rồi. Có lần một đàn em sang gặp hắn, mang theo cả đống đặc sản quê nhà. Thấy anh ngồi một mình trên giường mới cho anh một túi. Hắn sống chết lôi kéo người ta, cướp hết đồ về. Thiệt tình, không phải chỉ là mấy quả táo khô thôi à, làm như báu vật không bằng ý?”
“Nhưng đàn em kia thì hiểu chuyện lắm, thấp hơn bọn anh một cái đầu, rất ưa nhìn, đỏ mặt áy náy xin lỗi anh. Lý Gia Thiên đau lòng, lúc sau thì kéo cậu ấy ra ngoài luôn.”
“Tên nhóc đó chính là Thẩm Hàm.” Triệu Tín cười với Dương Lạc, gắp đồ ăn vào miệng, “Chú biết anh nói chuyện này cho chú là có ý gì đúng không?”
Dương Lạc gật đầu.
***
“Năm tư Đại học, chuyện của họ bị người nhà biết. Quê Thẩm Hàm ở Nam Kinh, cũng coi như con nhà gia giáo, hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, cuối cùng cắt đứt quan hệ với cậu ấy. Lý Gia Thiên bên kia mồ côi cha, được mẹ một tay nuôi lớn. Mẹ hắn là người bản lĩnh, thấy tình hình thành ra như thế, cũng không đi cản hắn ngay. Chỉ chặn hết tất cả nguồn tài chính của hắn, cho hắn ra ngoài sống, sống được thì sẽ tuỳ ý họ. Sau cùng cũng không đến nỗi căng thẳng lắm. Thành tích học của hai người họ đều rất tốt, cũng đều xin được học bổng của Đại học nước ngoài, cứ nghĩ rằng ra nước ngoài là được.”
“Nhưng mà họ túng quẫn dần. Ra nước ngoài cũng phải tự chuẩn bị một khoản tiền. Thẩm Hàm học ngành Kĩ Thuật, làm một luận văn tốt nghiệp thôi cũng đủ tốn công tốn sức lắm rồi, Lý Gia Thiên lại không nỡ để cậu ấy ra ngoài làm thêm. Vì thế bản thân nhận hơn mười cái dự án cùng lúc ở công ti. Khổ lắm. Hồi đó ngày nào Lý Gia Thiên cũng sáng đèn đến bốn năm giờ, làm anh bực mình khôn tả. Tám chín giờ sáng đã dậy rồi, lại làm tiếp. Người gầy đến mức, anh vừa nhìn đã nghĩ, giờ mà cho hắn một cú, chắc chắn sẽ đánh ngã hắn ngay.”
Triệu Tín đổ thêm ít trà vào cốc của mình, bưng lên uống một hớp.
“Buổi trưa buổi tối Thẩm Hàm đều sẽ hầm canh mang đến, tiện thể đối chiếu số liệu giúp Lý Gia Thiên. Lý Gia Thiên sẽ ôm cậu ấy ngồi trước máy vi tính, dựa vào lưng cậu ấy ngủ gật.” Triệu Tín ngừng một lát, “Đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy, họ như vậy, không có gì không tốt cả.”
***
“Là Thẩm Hàm trở mặt trước.” Triệu Tín gõ ngón tay trên mặt bàn, “Đầu tiên cậu ấy mất tích mấy hôm, sau đó để một bức thư ở trước cửa kí túc của bọn anh, nói mình đi nhận công việc ở một công ti trong miền Nam. Hôm đó Lý Gia Thiên lên cơn sốt trong kí túc, sốt đến mức nói năng linh tinh không bò dậy nổi, uống thuốc ngủ cũng không ngủ yên. Lôi kéo anh, không ngừng dúi tiền vào tay xin anh đuổi theo Thẩm Hàm.”
“Hắn nghĩ Thẩm Hàm chịu ấm ức gì nên mới bỏ đi. Rất sợ cậu ấy trốn đi đâu đó khóc một mình không có ai biết.”
“Cuối cùng hắn rơi vào hôn mê. Mẹ hắn đưa hắn vào viện, cô gái từng chơi cùng hắn một khoảng thời gian – chính là Ngải Bình – cũng theo chăm sóc hắn.”
Dương Lạc nhìn cốc trà trước mặt mình chăm chăm, không nói nên được cảm xúc trong lòng.
“Chờ hắn khỏi bệnh, cả người càng lạnh lùng hơn trước, nhìn những thứ xung quanh cũng hời hợt hơn. Về sau Thẩm Hàm có gọi điện đến, hình như hỏi hắn có khoẻ hay không, nói xin lỗi hắn, hắn chả nói hai câu đã cúp máy. Sau đó thì hắn ra nước ngoài.”
“Lá thư ấy của Thẩm Hàm anh từng đọc rồi. Cậu ấy nói mình là người nhát gan, không có dũng khí sống tiếp cuộc sống bí bách chẳng có bất cứ hi vọng nào như thế. Anh nghĩ cuối cùng Lý Gia Thiên quyết định buông tay cũng là bởi điều này. Bởi vì Thẩm Hàm đã huỷ hoại tất cả những gì họ từng có trước đây, huỷ hoại đến mức ngay cả anh cũng thấy không chấp nhận nổi.”
Triệu Tín hung hăng nhai gân bò nướng trong miệng: “Khi ấy anh từng nghĩ, thằng nhóc Thẩm Hàm này đúng là không đơn giản! Ngay cả nhân vật như Lý Gia Thiên mà nói đá là đá, đá một cái còn trúng ngay tử huyệt nữa chứ.”
“Nhưng khi anh gặp lại cậu ấy…” Triệu Tín nhắm nghiền hai mắt, “Cậu ấy đã mù rồi.”
“Chính là sau khi Lý Gia Thiên đi chưa được mấy hôm, cậu ấy chống gậy đến kí túc xá. Trong Đại học A có rất nhiều người biết chuyện của họ, ai cũng cảm thấy bị giày xéo thành bộ dạng sa sút thế này đều là báo ứng của cậu ấy, dọc đường đi khó tránh bị chỉ trỏ. Lúc đến cửa, sắc mặt còn trắng hơn cả giấy. Tóc hơi dài, chạm qua mắt. Mặc chiếc áo phao cũ vừa dày vừa to, tay chỉ xách một chiếc túi nhỏ. Nói với anh, cậu ấy biết Lý Gia Thiên đi rồi, cậu ấy chỉ muốn ngủ một đêm trên giường của hắn là được. Giường của Lý Gia Thiên đã thu dọn từ lâu, bên trên chỉ còn ván giường trống tuếch. Anh không kìm nổi, giúp cậu ấy trải mấy tờ rơi lên trên, cho cậu ấy thêm một chiếc chăn. Ngay cả cơm cậu ấy cũng không ăn, thu dọn qua loa một chút, đánh răng rửa mặt xong thì leo lên ngủ luôn. Anh còn tưởng cậu ấy sẽ khóc lóc gì đó, nào ngờ cậu ấy vừa lên là đã ngủ ngay. Anh chỉ nghĩ cậu ấy mệt, yên tâm làm việc của mình. Mãi đến khi anh lên giường ngủ được một giấc, hơn ba giờ sáng dậy đi vệ sinh, mới nghe thấy tiếng cậu ấy nhỏ xíu. Cẩn thận lắng nghe, phát hiện cậu ấy gọi tên của Lý Gia Thiên nhẹ ơi là nhẹ.”
“Âm thanh nhỏ lắm, như con mèo nhỏ đang trốn bên trên nức nở tìm mẹ vậy…”
“Chúng ta gọi bia đi.” Dương Lạc ngẩng đầu lên bảo gã. Triệu Tín gật đầu, gọi phục vụ cho hai chai bia, mình và Dương Lạc mỗi người một chai.
Nốc một hơi nửa chai xuống bụng, Triệu Tín lau miệng nói tiếp: “Sáng hôm sau, trời còn rất sớm cậu ấy đã dậy rồi. Lúc xuống giường trượt chân, ngã ra đất. Anh đỡ cậu ấy dậy, mới phát hiện, cơ thể trong bộ quần áo đã gầy đến da bọc xương. Ôm nhẹ một cái là đã có thể nhấc lên.”
“Anh vội vàng đến căng tin mua cho cậu ấy mấy chiếc bánh bao, để cậu ấy mang đi ăn trên đường. Sau đó đưa cậu ấy ra ga tàu. Lúc sắp đi, cậu ấy nhỏ giọng cảm ơn anh hệt như trước đây. Nhưng bên cạnh đã không còn tên đáng ghét nào vừa kéo cậu ấy ôm vào trong lòng, vừa càm ràm ‘Cảm ơn cái gì, cậu ta chả có ý tốt’ các kiểu nữa. Đó là một lần duy nhất, anh hi vọng thấy Lý Gia Thiên xuất hiện ngay trước mặt mình. Một lần duy nhất.” Triệu Tín ngửa cổ nốc thêm một ngụm bia.
“Đây là những chuyện anh biết. Chuyện còn lại, chắc chú cũng thấy cả rồi. Công ti của nhà Ngải Bình là anh thu mua vào bốn năm trước.” Triệu Tín lắc đầu tự mỉa, “Có lẽ Thẩm Hàm vẫn tưởng anh ghét Lý Gia Thiên, nên cũng không thích cậu ấy. Thật ra, trùng hợp là chính vì cậu ấy, anh mới gây với Lý Gia Thiên như vậy.” Gã cười một cách bất đắc dĩ, “Lần đầu tiên đến kí túc xá, cậu ấy trẻ hơn bây giờ nhiều. Thấy dáng dấp anh còn to con hơn Lý Gia Thiên, động tác thô lỗ, giọng nói lại to, cậu ấy rụt rè trốn sau lưng Lý Gia Thiên như con thỏ trắng nhỏ vậy. Nào có giống bây giờ, khoa các chú hơn một trăm người, không phải lên lớp đều phải ngoan ngoãn vâng lời cậu ấy đấy sao.”
Vừa nói, chai bia kia vừa cụng vào chai của Dương Lạc: “Chú cứ từ từ, anh cạn trước.” Uống xong thì đặt chai xuống, hơi trách móc nhìn Dương Lạc, hỏi cậu, “Anh nói nhiều như thế, mà chú chả cảm thấy gì à?”
Dương Lạc cũng giải quyết nốt phần bia còn lại của mình, không nhanh không chậm hỏi ngược lại gã: “Cảm thấy thế nào về cái gì cơ? Muốn em thương cảm mối tình đơn phương chết yểu của anh hả?”
Triệu Tín bật cười đứng dậy, đưa tay vỗ vai cậu: “Nhóc con, khoản này thì chú được hơn Lý Gia Thiên đó. Trước giờ hắn không biết đùa thế này đâu, ngay cả nói đùa một tí mà hắn cũng chả hiểu.”
***
Trả tiền xong, Triệu Tín đưa Dương Lạc về trường. Trước khi đi, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi cậu: “Nếu cậu ấy vẫn chưa quên được Lý Gia Thiên thì chú định làm sao?”
Dương Lạc dang rộng hai tay, duỗi sang hai bên hết cỡ:
“Vậy hãy để thầy ấy nhớ em trước đi.”
Gió từ đối diện cậu thổi tới, chiếc bóng dưới chân, thoạt trông hệt một chú ưng đang muốn vỗ cánh bay cao.
Thẩm Hàm ngẩn ra, không ngờ sẽ gặp Dương Lạc ở đây, vì thế cố tỏ ra ung dung bảo: “Buổi tối đi lung tung, thoắt cái đã đến đây rồi.” Lát sau mới nghe giọng nói có phần thất vọng của Dương Lạc, “Vậy em đưa thầy về nhé.” Sau đó tự ý lấy cây gậy đi, đỡ anh bằng tay phải. Thẩm Hàm cũng không phản đối, kệ cậu đưa mình về nhà.
Dọc đường đi, Dương Lạc chẳng nói một câu, chỉ khống chế bước chân không để mình đi nhanh quá. Mà Thẩm Hàm thì ngỡ như đắm mình trong thế giới riêng, hoàn toàn không để ý thấy bất thường của cậu.
Rốt cuộc, vẫn là Dương Lạc phá vỡ yên lặng: “Sau này trong lòng có tâm sự, thầy đừng đi một mình khắp nơi. Tìm chỗ nào đứng lại suy nghĩ, nghĩ thông rồi hãy đi tiếp.”
Thẩm Hàm vẫn nín thinh, mãi đến khi Dương Lạc đưa anh lên lầu, lúc chuẩn bị rời đi, mới nhỏ giọng nói câu cảm ơn. Dương Lạc thở dài trong lòng, bảo anh đừng khách sáo, sau đó đóng cửa rồi đi.
***
Hôm sau trên lớp, Thẩm Hàm giảng về nhựa thuỷ tinh, nói nhựa thuỷ tinh không phải cứng như thuỷ tinh trong suốt, mà là một loại chất dẻo. Cả nửa lớp bật cười. Dương Lạc nhìn anh rạng rỡ trên bục giảng, không kìm được cau mày, cúi đầu xuống, ép bản thân tập trung vào bài.
***
Buổi chiều trong văn phòng Hội sinh viên, Dương Lạc xem báo cáo xin kinh phí của các câu lạc bộ năm nay, đúng lúc ngoài phòng tiếp khách có người tìm cậu. Đẩy cửa đi vào, bất ngờ phát hiện, người đó lại là Triệu Tín mà mãi mới nhờ được Lý Gia Thiên mời đến toạ đàm lần trước.
“Hi!” Thấy cậu đi vào, Triệu Tín chào cậu một cách phô trương, “Nhìn cái mặt ông cụ non của chú ngạc nhiên, đúng là làm người ta thấy sướng mà!” Tiếp xúc với gã một lần, cũng biết tính gã dễ thân người khác, Dương Lạc cũng chả khách sáo với gã, kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, “Anh đến chỉ vì việc này thôi à?”
Triệu Tín tỏ ra nghiêm túc: “Tất nhiên là không rồi. Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Dương Lạc nhướn mày: “Được, anh mời khách.”
***
Cứ tưởng Triệu Tín sẽ ra quán cà phê, nào ngờ gã quẹo tới quẹo lui lại lái đến quán sủi cảo Đông Bắc, vừa vào đã gọi hàng loạt các món thịt chua ngọt. Dương Lạc kệ gã làm trò, cuối cùng Triệu Tín cũng ngưng: “Chú giống Lý Gia Thiên thật đó.”
Dương Lạc nhét miếng sủi cảo vào miệng, nói một cách ậm ờ không rõ: “Anh với thầy ấy thân lắm à?”
Triệu Tín gật đầu: “Anh cũng tốt nghiệp Đại học A. Là bạn cùng phòng với hắn.”
Dương Lạc bỏ đũa xuống, nhìn gã.
“Trước giờ thằng nhóc đó vẫn chọc người khác thấy ghét. Từ hồi còn ở kí túc, anh đã chả chủ động nói chuyện với hắn bao giờ rồi. Có lần một đàn em sang gặp hắn, mang theo cả đống đặc sản quê nhà. Thấy anh ngồi một mình trên giường mới cho anh một túi. Hắn sống chết lôi kéo người ta, cướp hết đồ về. Thiệt tình, không phải chỉ là mấy quả táo khô thôi à, làm như báu vật không bằng ý?”
“Nhưng đàn em kia thì hiểu chuyện lắm, thấp hơn bọn anh một cái đầu, rất ưa nhìn, đỏ mặt áy náy xin lỗi anh. Lý Gia Thiên đau lòng, lúc sau thì kéo cậu ấy ra ngoài luôn.”
“Tên nhóc đó chính là Thẩm Hàm.” Triệu Tín cười với Dương Lạc, gắp đồ ăn vào miệng, “Chú biết anh nói chuyện này cho chú là có ý gì đúng không?”
Dương Lạc gật đầu.
***
“Năm tư Đại học, chuyện của họ bị người nhà biết. Quê Thẩm Hàm ở Nam Kinh, cũng coi như con nhà gia giáo, hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, cuối cùng cắt đứt quan hệ với cậu ấy. Lý Gia Thiên bên kia mồ côi cha, được mẹ một tay nuôi lớn. Mẹ hắn là người bản lĩnh, thấy tình hình thành ra như thế, cũng không đi cản hắn ngay. Chỉ chặn hết tất cả nguồn tài chính của hắn, cho hắn ra ngoài sống, sống được thì sẽ tuỳ ý họ. Sau cùng cũng không đến nỗi căng thẳng lắm. Thành tích học của hai người họ đều rất tốt, cũng đều xin được học bổng của Đại học nước ngoài, cứ nghĩ rằng ra nước ngoài là được.”
“Nhưng mà họ túng quẫn dần. Ra nước ngoài cũng phải tự chuẩn bị một khoản tiền. Thẩm Hàm học ngành Kĩ Thuật, làm một luận văn tốt nghiệp thôi cũng đủ tốn công tốn sức lắm rồi, Lý Gia Thiên lại không nỡ để cậu ấy ra ngoài làm thêm. Vì thế bản thân nhận hơn mười cái dự án cùng lúc ở công ti. Khổ lắm. Hồi đó ngày nào Lý Gia Thiên cũng sáng đèn đến bốn năm giờ, làm anh bực mình khôn tả. Tám chín giờ sáng đã dậy rồi, lại làm tiếp. Người gầy đến mức, anh vừa nhìn đã nghĩ, giờ mà cho hắn một cú, chắc chắn sẽ đánh ngã hắn ngay.”
Triệu Tín đổ thêm ít trà vào cốc của mình, bưng lên uống một hớp.
“Buổi trưa buổi tối Thẩm Hàm đều sẽ hầm canh mang đến, tiện thể đối chiếu số liệu giúp Lý Gia Thiên. Lý Gia Thiên sẽ ôm cậu ấy ngồi trước máy vi tính, dựa vào lưng cậu ấy ngủ gật.” Triệu Tín ngừng một lát, “Đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy, họ như vậy, không có gì không tốt cả.”
***
“Là Thẩm Hàm trở mặt trước.” Triệu Tín gõ ngón tay trên mặt bàn, “Đầu tiên cậu ấy mất tích mấy hôm, sau đó để một bức thư ở trước cửa kí túc của bọn anh, nói mình đi nhận công việc ở một công ti trong miền Nam. Hôm đó Lý Gia Thiên lên cơn sốt trong kí túc, sốt đến mức nói năng linh tinh không bò dậy nổi, uống thuốc ngủ cũng không ngủ yên. Lôi kéo anh, không ngừng dúi tiền vào tay xin anh đuổi theo Thẩm Hàm.”
“Hắn nghĩ Thẩm Hàm chịu ấm ức gì nên mới bỏ đi. Rất sợ cậu ấy trốn đi đâu đó khóc một mình không có ai biết.”
“Cuối cùng hắn rơi vào hôn mê. Mẹ hắn đưa hắn vào viện, cô gái từng chơi cùng hắn một khoảng thời gian – chính là Ngải Bình – cũng theo chăm sóc hắn.”
Dương Lạc nhìn cốc trà trước mặt mình chăm chăm, không nói nên được cảm xúc trong lòng.
“Chờ hắn khỏi bệnh, cả người càng lạnh lùng hơn trước, nhìn những thứ xung quanh cũng hời hợt hơn. Về sau Thẩm Hàm có gọi điện đến, hình như hỏi hắn có khoẻ hay không, nói xin lỗi hắn, hắn chả nói hai câu đã cúp máy. Sau đó thì hắn ra nước ngoài.”
“Lá thư ấy của Thẩm Hàm anh từng đọc rồi. Cậu ấy nói mình là người nhát gan, không có dũng khí sống tiếp cuộc sống bí bách chẳng có bất cứ hi vọng nào như thế. Anh nghĩ cuối cùng Lý Gia Thiên quyết định buông tay cũng là bởi điều này. Bởi vì Thẩm Hàm đã huỷ hoại tất cả những gì họ từng có trước đây, huỷ hoại đến mức ngay cả anh cũng thấy không chấp nhận nổi.”
Triệu Tín hung hăng nhai gân bò nướng trong miệng: “Khi ấy anh từng nghĩ, thằng nhóc Thẩm Hàm này đúng là không đơn giản! Ngay cả nhân vật như Lý Gia Thiên mà nói đá là đá, đá một cái còn trúng ngay tử huyệt nữa chứ.”
“Nhưng khi anh gặp lại cậu ấy…” Triệu Tín nhắm nghiền hai mắt, “Cậu ấy đã mù rồi.”
“Chính là sau khi Lý Gia Thiên đi chưa được mấy hôm, cậu ấy chống gậy đến kí túc xá. Trong Đại học A có rất nhiều người biết chuyện của họ, ai cũng cảm thấy bị giày xéo thành bộ dạng sa sút thế này đều là báo ứng của cậu ấy, dọc đường đi khó tránh bị chỉ trỏ. Lúc đến cửa, sắc mặt còn trắng hơn cả giấy. Tóc hơi dài, chạm qua mắt. Mặc chiếc áo phao cũ vừa dày vừa to, tay chỉ xách một chiếc túi nhỏ. Nói với anh, cậu ấy biết Lý Gia Thiên đi rồi, cậu ấy chỉ muốn ngủ một đêm trên giường của hắn là được. Giường của Lý Gia Thiên đã thu dọn từ lâu, bên trên chỉ còn ván giường trống tuếch. Anh không kìm nổi, giúp cậu ấy trải mấy tờ rơi lên trên, cho cậu ấy thêm một chiếc chăn. Ngay cả cơm cậu ấy cũng không ăn, thu dọn qua loa một chút, đánh răng rửa mặt xong thì leo lên ngủ luôn. Anh còn tưởng cậu ấy sẽ khóc lóc gì đó, nào ngờ cậu ấy vừa lên là đã ngủ ngay. Anh chỉ nghĩ cậu ấy mệt, yên tâm làm việc của mình. Mãi đến khi anh lên giường ngủ được một giấc, hơn ba giờ sáng dậy đi vệ sinh, mới nghe thấy tiếng cậu ấy nhỏ xíu. Cẩn thận lắng nghe, phát hiện cậu ấy gọi tên của Lý Gia Thiên nhẹ ơi là nhẹ.”
“Âm thanh nhỏ lắm, như con mèo nhỏ đang trốn bên trên nức nở tìm mẹ vậy…”
“Chúng ta gọi bia đi.” Dương Lạc ngẩng đầu lên bảo gã. Triệu Tín gật đầu, gọi phục vụ cho hai chai bia, mình và Dương Lạc mỗi người một chai.
Nốc một hơi nửa chai xuống bụng, Triệu Tín lau miệng nói tiếp: “Sáng hôm sau, trời còn rất sớm cậu ấy đã dậy rồi. Lúc xuống giường trượt chân, ngã ra đất. Anh đỡ cậu ấy dậy, mới phát hiện, cơ thể trong bộ quần áo đã gầy đến da bọc xương. Ôm nhẹ một cái là đã có thể nhấc lên.”
“Anh vội vàng đến căng tin mua cho cậu ấy mấy chiếc bánh bao, để cậu ấy mang đi ăn trên đường. Sau đó đưa cậu ấy ra ga tàu. Lúc sắp đi, cậu ấy nhỏ giọng cảm ơn anh hệt như trước đây. Nhưng bên cạnh đã không còn tên đáng ghét nào vừa kéo cậu ấy ôm vào trong lòng, vừa càm ràm ‘Cảm ơn cái gì, cậu ta chả có ý tốt’ các kiểu nữa. Đó là một lần duy nhất, anh hi vọng thấy Lý Gia Thiên xuất hiện ngay trước mặt mình. Một lần duy nhất.” Triệu Tín ngửa cổ nốc thêm một ngụm bia.
“Đây là những chuyện anh biết. Chuyện còn lại, chắc chú cũng thấy cả rồi. Công ti của nhà Ngải Bình là anh thu mua vào bốn năm trước.” Triệu Tín lắc đầu tự mỉa, “Có lẽ Thẩm Hàm vẫn tưởng anh ghét Lý Gia Thiên, nên cũng không thích cậu ấy. Thật ra, trùng hợp là chính vì cậu ấy, anh mới gây với Lý Gia Thiên như vậy.” Gã cười một cách bất đắc dĩ, “Lần đầu tiên đến kí túc xá, cậu ấy trẻ hơn bây giờ nhiều. Thấy dáng dấp anh còn to con hơn Lý Gia Thiên, động tác thô lỗ, giọng nói lại to, cậu ấy rụt rè trốn sau lưng Lý Gia Thiên như con thỏ trắng nhỏ vậy. Nào có giống bây giờ, khoa các chú hơn một trăm người, không phải lên lớp đều phải ngoan ngoãn vâng lời cậu ấy đấy sao.”
Vừa nói, chai bia kia vừa cụng vào chai của Dương Lạc: “Chú cứ từ từ, anh cạn trước.” Uống xong thì đặt chai xuống, hơi trách móc nhìn Dương Lạc, hỏi cậu, “Anh nói nhiều như thế, mà chú chả cảm thấy gì à?”
Dương Lạc cũng giải quyết nốt phần bia còn lại của mình, không nhanh không chậm hỏi ngược lại gã: “Cảm thấy thế nào về cái gì cơ? Muốn em thương cảm mối tình đơn phương chết yểu của anh hả?”
Triệu Tín bật cười đứng dậy, đưa tay vỗ vai cậu: “Nhóc con, khoản này thì chú được hơn Lý Gia Thiên đó. Trước giờ hắn không biết đùa thế này đâu, ngay cả nói đùa một tí mà hắn cũng chả hiểu.”
***
Trả tiền xong, Triệu Tín đưa Dương Lạc về trường. Trước khi đi, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi cậu: “Nếu cậu ấy vẫn chưa quên được Lý Gia Thiên thì chú định làm sao?”
Dương Lạc dang rộng hai tay, duỗi sang hai bên hết cỡ:
“Vậy hãy để thầy ấy nhớ em trước đi.”
Gió từ đối diện cậu thổi tới, chiếc bóng dưới chân, thoạt trông hệt một chú ưng đang muốn vỗ cánh bay cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook