Nhìn Em
-
Chương 40: Tôi, ngay cả nhìn em rời đi, cũng chẳng làm được
Dương Lạc mở cửa, đúng lúc nhìn thấy dì xách giỏ thức ăn chuẩn bị ra ngoài.
Thấy cậu đi vào, đầu tiên dì cười một tiếng, sau đó giật mình: “Ôi ôi, mặt con làm sao thế kia?”
Dương Lạc ngoảnh đi: “Con bất cẩn bị ngã ạ.”
Dì đi qua nhìn kĩ, lườm cậu cháy mặt: “Cái thằng này! Con tưởng dì già rồi ngay cả cái này cũng không nhận ra chắc?”
Dương Lạc giơ tay lên xin tha: “Vâng vâng, con sai rồi ạ. Dì đừng nói với thầy dì nhé.”
Dì chỉ về phía phòng ngủ: “Nó đang ngủ trưa ấy. Con trông nó đi, dì đi ra ngoài mua thức ăn đây.” Bà mở cửa, vừa đi ra vừa ngoái đầu bảo Dương Lạc, “Sau này con không được tái phạm đâu đấy. Dì chỉ giúp con lừa lần này thôi nghe chưa.”
“Con hứa ạ. Tạm biệt dì.” Dương Lạc nói xong, nhìn bà chậm rãi đi xuống, đóng cửa lại.
Đi vào phòng ngủ của Thẩm Hàm, phát hiện anh đã dậy rồi. Choàng áo khoác ngồi trên giường, gương mặt vừa chui ra khỏi chăn còn hửng đỏ, ánh lên vui mừng khó lòng che giấu.
Trái tim Dương Lạc vốn còn rối bời, giờ khắc này đây lại trở nên tĩnh tại, đầy ắp ngọt ngào.
“Em làm chuyện gì xấu mà dì lại tức giận lớn tiếng như thế?” Thẩm Hàm cười hỏi cậu.
“Nào có. Dì đâu phải tức giận, chỉ là giọng dì vốn lớn thôi mà.” Dương Lạc nhìn không nụ cười của anh không chớp mắt, cảm thấy đúng là đã quá lâu không được gặp anh.
Thẩm Hàm lại chỉ vào con chó bự ở trên gối bên cạnh: “Tôi ngủ không có thói quen ôm gối, nên để ở bên cạnh thôi.” Anh dừng lại, “Hôm đó tôi không ở nhà, em giận à?”
Dương Lạc há hốc, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mềm nhũn, chẳng nặn ra được chữ nào.
Thấy cậu không đáp, Thẩm Hàm bật cười, đưa tay về phía cậu như dỗ trẻ con: “Vẫn đang giận à? Đến đây nào. Thiệt tình, tôi gọi cho em nhiều cuộc như thế mà em không nghe máy, tôi cũng đâu có giận.”
Dương Lạc đi qua nắm lấy tay anh, nương theo tư thế ngồi xuống bên cạnh anh, vòng tay còn lại qua ôm lấy thắt lưng anh.
“Thầy.” Cậu gọi khẽ một tiếng, vùi mặt ở bên cổ Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cười nhẹ ôm lại cậu: “Sao thế? Hôm nay lại làm nũng như thế.”
Dương Lạc trấn tĩnh lại, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Thầy, em có chuyện muốn nói với thầy.”
Thẩm Hàm sững người, rụt tay về, trong lòng dâng lên ngờ vực.
Dương Lạc đứng lên, kéo ghế qua ngồi đối diện với anh: “Gia đình mong em có thể đi du học.”
“Nếu bắt đầu chuẩn bị, em nghĩ thời gian sẽ khá gấp rút, có lẽ cơ hội đi lại sẽ ít đi…” Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Thẩm Hàm. Tuy biết kiểu thăm dò này trẻ con thái quá, nhưng trong lòng vẫn chưa chắc chắn, cậu thật sự muốn nghe anh nói ra, dù chỉ một lần thôi, lời hi vọng có thể được ở bên cậu của anh.
“Tất nhiên, em vẫn chưa quyết định. Dù sao ý kiến của thấy cũng rất quan trọng mà.”
“Thầy ơi?”
Từ khi nghe thấy câu nói đầu tiên, cơ thể Thẩm Hàm đã bắt đầu lạnh tái.
Hoá ra là vậy.
Những ngày biến mất, không nghe điện thoại, đẩy bàn tay mình ra.
Lẽ nào không phải em đã nghĩ xong cả rồi ư?
Anh thầm cười bất đắc dĩ.
Tại sao còn phải vất vả làm tôi tin tưởng như thế? Tại sao phải kiên trì ở bên tôi như thế?
Nếu, bây giờ em đã sắp phải đi xa.
Trong chăn, Thẩm Hàm dùng tay bấm mạnh vào chân mình.
“Lẽ nào em chưa bao giờ nghĩ đến?” Anh ngạc nhiên hỏi, “Đấy là chuyện rất bình thường. Học ngành của chúng ta, có thể ra nước ngoài mở mang, gần như là sự lựa chọn tốt nhất. Suy cho cùng tất cả các lý thuyết đều xuất phát từ bên ngoài cả.”
Anh cười: “Nếu bây giờ em bắt đầu luyện Hồng bảo thư[1], thì mỗi ngày hai list, cũng phải gần nửa tháng, nghỉ đông phải đi học thêm tiếng Anh, vậy mới có thể nắm chắc thi qua vào năm sau. Xong rồi còn phải thi thêm một môn Vật lý riêng nữa.”
[1] Tên một cuốn sách luyện thi tiếng Anh.
“Chương trình học bình thường cũng không chểnh mảng được, kiến thức chuyên ngành của năm ba rất quan trọng.” Anh thở hắt liệt kê xong, vỗ tay, “Đúng là gấp rút thật đấy.”
“Dù sao thì em cũng phải tranh thủ thời gian.”
Càng nghe, đáy lòng Dương Lạc càng trĩu xuống, cuối cùng suýt nữa đã phải xông lên bịt miệng anh lại. Nghe anh nói xong, hít thật sâu một hơi: “Thầy, nếu em mà đi, thì có lẽ sẽ không quay về nữa đâu.”
Móng tay đã bấm sâu vào trong thịt, Thẩm Hàm ép bản thân không được run, cố tỏ ra ung dung nói: “Không sao, rồi sẽ có lúc em muốn được ‘áo gấm hồi hương’ thôi. Khi đó tôi có thể hưởng ké một ít hào quang là được rồi.”
Dương Lạc trợn to mắt nhìn anh, như thể muốn nhìn ra sơ hở trên gương mặt anh. Máu dồn lên não, không phân biệt nổi cảm giác khó chịu trong lòng, là vì trái tim tan vỡ hay là lý trí kiệt quệ nữa.
Cậu đưa tay ra, ôm lấy gương mặt Thẩm Hàm: “Thầy, thầy nghĩ vậy thật sao?” Giọng cậu đã khàn, bên trong đầy ắp nỗi đau khó nén.
“Tôi vẫn luôn nghĩ vậy.” Thẩm Hàm ngoảnh đầu, lảng tránh.
Dương Lạc chỉ cảm thấy nơi rắn rỏi nhất trong tim dần dần rạn nứt, chảy ra dòng máu đỏ thẫm.
Cậu đờ đẫn đứng lên: “Em biết rồi. Thầy, em đi đây.”
Thẩm Hàm ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân cậu xa dần, nghe cậu mở cửa ra, rồi đóng lại.
Trong phòng lại hoàn toàn im ắng.
Anh chậm rãi giơ tay lên, bưng lấy hai mắt.
Lòng bàn tay đã bắt đầu ươn ướt. Không dừng lại, chỉ thấy ngày càng tăng.
Muốn em ở lại, muốn em ở bên tôi. Hận mình tại sao giây phút đó không hét lên được, tại sao lại lảng tránh như mọi lần khác.
Không muốn em đi, thật sự tôi không muốn.
Nhưng mà, cướp đi cơ hội trân quý của em, tôi biết phải bồi thường bằng gì?
Tôi, ngay cả nhìn em rời đi, cũng chẳng làm được.
Thấy cậu đi vào, đầu tiên dì cười một tiếng, sau đó giật mình: “Ôi ôi, mặt con làm sao thế kia?”
Dương Lạc ngoảnh đi: “Con bất cẩn bị ngã ạ.”
Dì đi qua nhìn kĩ, lườm cậu cháy mặt: “Cái thằng này! Con tưởng dì già rồi ngay cả cái này cũng không nhận ra chắc?”
Dương Lạc giơ tay lên xin tha: “Vâng vâng, con sai rồi ạ. Dì đừng nói với thầy dì nhé.”
Dì chỉ về phía phòng ngủ: “Nó đang ngủ trưa ấy. Con trông nó đi, dì đi ra ngoài mua thức ăn đây.” Bà mở cửa, vừa đi ra vừa ngoái đầu bảo Dương Lạc, “Sau này con không được tái phạm đâu đấy. Dì chỉ giúp con lừa lần này thôi nghe chưa.”
“Con hứa ạ. Tạm biệt dì.” Dương Lạc nói xong, nhìn bà chậm rãi đi xuống, đóng cửa lại.
Đi vào phòng ngủ của Thẩm Hàm, phát hiện anh đã dậy rồi. Choàng áo khoác ngồi trên giường, gương mặt vừa chui ra khỏi chăn còn hửng đỏ, ánh lên vui mừng khó lòng che giấu.
Trái tim Dương Lạc vốn còn rối bời, giờ khắc này đây lại trở nên tĩnh tại, đầy ắp ngọt ngào.
“Em làm chuyện gì xấu mà dì lại tức giận lớn tiếng như thế?” Thẩm Hàm cười hỏi cậu.
“Nào có. Dì đâu phải tức giận, chỉ là giọng dì vốn lớn thôi mà.” Dương Lạc nhìn không nụ cười của anh không chớp mắt, cảm thấy đúng là đã quá lâu không được gặp anh.
Thẩm Hàm lại chỉ vào con chó bự ở trên gối bên cạnh: “Tôi ngủ không có thói quen ôm gối, nên để ở bên cạnh thôi.” Anh dừng lại, “Hôm đó tôi không ở nhà, em giận à?”
Dương Lạc há hốc, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mềm nhũn, chẳng nặn ra được chữ nào.
Thấy cậu không đáp, Thẩm Hàm bật cười, đưa tay về phía cậu như dỗ trẻ con: “Vẫn đang giận à? Đến đây nào. Thiệt tình, tôi gọi cho em nhiều cuộc như thế mà em không nghe máy, tôi cũng đâu có giận.”
Dương Lạc đi qua nắm lấy tay anh, nương theo tư thế ngồi xuống bên cạnh anh, vòng tay còn lại qua ôm lấy thắt lưng anh.
“Thầy.” Cậu gọi khẽ một tiếng, vùi mặt ở bên cổ Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cười nhẹ ôm lại cậu: “Sao thế? Hôm nay lại làm nũng như thế.”
Dương Lạc trấn tĩnh lại, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Thầy, em có chuyện muốn nói với thầy.”
Thẩm Hàm sững người, rụt tay về, trong lòng dâng lên ngờ vực.
Dương Lạc đứng lên, kéo ghế qua ngồi đối diện với anh: “Gia đình mong em có thể đi du học.”
“Nếu bắt đầu chuẩn bị, em nghĩ thời gian sẽ khá gấp rút, có lẽ cơ hội đi lại sẽ ít đi…” Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Thẩm Hàm. Tuy biết kiểu thăm dò này trẻ con thái quá, nhưng trong lòng vẫn chưa chắc chắn, cậu thật sự muốn nghe anh nói ra, dù chỉ một lần thôi, lời hi vọng có thể được ở bên cậu của anh.
“Tất nhiên, em vẫn chưa quyết định. Dù sao ý kiến của thấy cũng rất quan trọng mà.”
“Thầy ơi?”
Từ khi nghe thấy câu nói đầu tiên, cơ thể Thẩm Hàm đã bắt đầu lạnh tái.
Hoá ra là vậy.
Những ngày biến mất, không nghe điện thoại, đẩy bàn tay mình ra.
Lẽ nào không phải em đã nghĩ xong cả rồi ư?
Anh thầm cười bất đắc dĩ.
Tại sao còn phải vất vả làm tôi tin tưởng như thế? Tại sao phải kiên trì ở bên tôi như thế?
Nếu, bây giờ em đã sắp phải đi xa.
Trong chăn, Thẩm Hàm dùng tay bấm mạnh vào chân mình.
“Lẽ nào em chưa bao giờ nghĩ đến?” Anh ngạc nhiên hỏi, “Đấy là chuyện rất bình thường. Học ngành của chúng ta, có thể ra nước ngoài mở mang, gần như là sự lựa chọn tốt nhất. Suy cho cùng tất cả các lý thuyết đều xuất phát từ bên ngoài cả.”
Anh cười: “Nếu bây giờ em bắt đầu luyện Hồng bảo thư[1], thì mỗi ngày hai list, cũng phải gần nửa tháng, nghỉ đông phải đi học thêm tiếng Anh, vậy mới có thể nắm chắc thi qua vào năm sau. Xong rồi còn phải thi thêm một môn Vật lý riêng nữa.”
[1] Tên một cuốn sách luyện thi tiếng Anh.
“Chương trình học bình thường cũng không chểnh mảng được, kiến thức chuyên ngành của năm ba rất quan trọng.” Anh thở hắt liệt kê xong, vỗ tay, “Đúng là gấp rút thật đấy.”
“Dù sao thì em cũng phải tranh thủ thời gian.”
Càng nghe, đáy lòng Dương Lạc càng trĩu xuống, cuối cùng suýt nữa đã phải xông lên bịt miệng anh lại. Nghe anh nói xong, hít thật sâu một hơi: “Thầy, nếu em mà đi, thì có lẽ sẽ không quay về nữa đâu.”
Móng tay đã bấm sâu vào trong thịt, Thẩm Hàm ép bản thân không được run, cố tỏ ra ung dung nói: “Không sao, rồi sẽ có lúc em muốn được ‘áo gấm hồi hương’ thôi. Khi đó tôi có thể hưởng ké một ít hào quang là được rồi.”
Dương Lạc trợn to mắt nhìn anh, như thể muốn nhìn ra sơ hở trên gương mặt anh. Máu dồn lên não, không phân biệt nổi cảm giác khó chịu trong lòng, là vì trái tim tan vỡ hay là lý trí kiệt quệ nữa.
Cậu đưa tay ra, ôm lấy gương mặt Thẩm Hàm: “Thầy, thầy nghĩ vậy thật sao?” Giọng cậu đã khàn, bên trong đầy ắp nỗi đau khó nén.
“Tôi vẫn luôn nghĩ vậy.” Thẩm Hàm ngoảnh đầu, lảng tránh.
Dương Lạc chỉ cảm thấy nơi rắn rỏi nhất trong tim dần dần rạn nứt, chảy ra dòng máu đỏ thẫm.
Cậu đờ đẫn đứng lên: “Em biết rồi. Thầy, em đi đây.”
Thẩm Hàm ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân cậu xa dần, nghe cậu mở cửa ra, rồi đóng lại.
Trong phòng lại hoàn toàn im ắng.
Anh chậm rãi giơ tay lên, bưng lấy hai mắt.
Lòng bàn tay đã bắt đầu ươn ướt. Không dừng lại, chỉ thấy ngày càng tăng.
Muốn em ở lại, muốn em ở bên tôi. Hận mình tại sao giây phút đó không hét lên được, tại sao lại lảng tránh như mọi lần khác.
Không muốn em đi, thật sự tôi không muốn.
Nhưng mà, cướp đi cơ hội trân quý của em, tôi biết phải bồi thường bằng gì?
Tôi, ngay cả nhìn em rời đi, cũng chẳng làm được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook