Nhìn Anh Đây Này FULL
-
7: Lặng Nhìn Khoảng Cách
Nó lặng lẽ bước đi phía trước, không nói một lời nào nữa, sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của Nó làm cho bầu không khí càng trở nên càng se sắt.
Nhỏ lững thững theo sau, nỗi buồn theo bầu trời hoa ngập tràn bông hoa bạch đàn lặng lẽ chao liệng trong không trung.
Từng đợt gió lạnh thổi qua, là từng bông hoa bạch đàn trắng ngà rơi nhẹ nhàng xuống, đậu vào mái tóc, rơi xuống nền đất.
Nó ngồi trên chiếc xe máy dựng ở bên đường, đợi nhỏ, ánh mắt xa xăm.
Nhỏ nhón từng bước một, nhỏ đưa đôi mắt ướt sũng lên nhìn Nó, mặt nó lạnh như băng, đưa tay kéo nhỏ lại gần, nhỏ lặng lẽ trèo lên xe, chiếc xe rồ ga, rồi phóng đi mất hút, để lại đằng sau là đám khói xanh mịt mờ cháy khét..
Trên đường đi, hai đứa chúng nó đều im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào nữa.
Nhỏ khẽ gục đầu lên lưng anh, lúc này nhỏ rất muốn biết trong anh đang suy nghĩ điều gì, cho dù là điều gì cũng không quan trọng, chỉ là nhỏ không muốn xa anh một lần nào nữa.
Chiếc xe xin nhan rồi rẽ vào con hẻm rộng lớn, xung quanh là những căn biệt thự sang trọng, nhỏ giật mình, nhỏ nói bằng giọng gấp gáp:
"Sao lại về nhà bố của em vậy anh?"
Nó vẫn im lặng, nhỏ bắt đầu sụt sịt:
"Em không về đâu!"
Vừa nói nhỏ vừa đấm vào lưng anh, Nó mặc kệ, chiếc xe vẫn bon bon trên đường.
Nhỏ hoảng sợ, nhỏ gào lên:
"Anh không dừng lại em nhảy xuống đấy!"
Cuối cùng Nó cũng phải dừng xe lại, nhỏ nhảy khỏi xe, nhỏ bỏ chạy, đưa tay bịt miệng để tiếng khóc nức nở không phát ra.
Nó gạt chân chống, chạy theo nhỏ:
"Nhóc..
Nhóc!"
"Em không muốn về đâu, em không đi đâu..
Em ghét anh!"
Nhỏ chạy hết sức ra khỏi con ngõ, Nó chạy sau lưng, vừa chạy nó vừa gọi nhỏ lại.
Cuối cùng sức nhỏ cũng chẳng bì lại sức Nó, Nó đưa tay tóm được nhỏ, nhỏ vùng vẫy, nhỏ muốn thoát khỏi anh, nhỏ không muốn về bên Mỹ.
Nó giữ chặt cổ tay nhỏ:
"Điều ấy là tốt cho nhóc!"
"Em chỉ muốn được ở bên anh, muốn sống như những ngày trước! Khó vậy sao?"
Nhỏ gào lên, đôi mắt đen nháy to tròn trong sáng như những vì sao nay đã mờ đi, phai dần, đang ngân ngấn lệ.
Nó không còn là đôi mắt trong ngơ ngác, vô tư như trước nữa, giờ đây khi Nó nhìn vào ánh mắt ấy, chỉ chứa đựng niềm đau và nỗi thất vọng.
Mặt nó vẫn lạnh như băng, Nó bế xốc nhỏ lên bằng hai tay, mặc cho nhỏ vùng vẫy, nó dùng sức mạnh cơ bắp ghì chặt chân với người nhỏ lại, ép sát vào ngực mình.
Nó bế nhỏ đến căn biệt thự của bố nhỏ, lão quản gia đang đứng sẵn đợi Nó.
Nhỏ đã không còn sức lực mà giãy giụa nữa, lúc này nhỏ chỉ đưa ánh mắt thiết tha nhìn Nó.
Nó như không còn để tâm đến nhỏ nữa, nhỏ bất lực, nhỏ buông xuôi, mặc cho hai hàng lệ vẫn thi nhau đổ xuống.
Đặt nhỏ xuống, Nó chào lão quản gia, lão như hiểu ý, đưa hai tay giữ nhỏ lại khi nhỏ đang định chạy theo Nó ra xe.
Lúc này bố nhỏ cũng chạy ra, ông cũng chạy ra giữ nhỏ lại.
Nhỏ gào khóc to hơn:
"Không..
Không! Anh ơi đừng bỏ em!"
Bố nhỏ ôm chặt đứa con gái vào lòng, nhìn Nó rồi gật đầu, khẽ thì thầm:
"Cảm ơn cậu."
Mặt Nó vẫn lạnh như băng, rồi Nó rồ ga phóng đi, Nó thấy không gian bỗng trở nên im lặng, Nó đưa mắt nhìn qua gương kính chiếu hậu, Nó thấy nhỏ đã ngất đi trong vòng tay của bố.
Mắt Nó chớp chớp, cái cơn gió mùa đông khốn nạn này, tại sao lại lạnh lùng và làm cay cay nơi khóe mắt như vậy chứ.
Đã bốn ngày kể từ khi Nó gặp nhỏ lần cuối, có lẽ nhỏ sẽ chỉ về Mỹ trong hôm nay hoặc ngày mai nữa thôi.
Nó không có ý định đi gặp lại nhỏ nữa, cuộc sống bình thường của Nó sẽ vẫn tiếp tục.
Đi làm, rồi về, về rồi đi làm, bình dị và tẻ nhạt như cái cách mà trái tim lạnh giá của Nó cũng đang tạm thời khép lại.
Hôm nay Nó đến công ty như mọi hôm, là một công ty tư nhân chuyên sửa chữa và lắp ráp xe ô tô.
Nó chịu trách nhiệm thay máy, sửa chữa, bảo dưỡng những loại xe cũ.
Công việc lương chỉ được ba cọc ba đồng, nhưng rõ ràng khi cầm những đồng tiền này, Nó không còn cảm giác áy náy và lương tâm cắn rứt nữa như trước đây Nó đã từng là một sát thủ.
Đang hì hụi thay lốp xe cho một chiếc xe Rolls Royce sang trọng được sơn đen láng bóng, Nó bỗng nhận được cuộc gọi.
Nó lau tay bẩn thỉu đang bám đầy dầu mỡ, bật chiếc điện thoại lên nghe, là số máy của bố nhỏ.
Sau tiếng "Alo" vang lên, Nó đứng hình, mặt nó tái lại.
Không kịp nghe hết cuộc điện thoại, Nó bỏ cả cái xe với đống phụ tùng còn đang dang dở.
Nó chạy nhanh ra chiếc xe máy đang dựng trong sân của công ty.
Giám đốc công ty thấy đang trong giờ làm mà có nhân viên chạy ra định đi chơi thì ngăn lại.
Nó nhìn lão giám đốc bằng ánh mắt sắc lạnh, cùng giọng nói khô khốc:
"Tránh ra!"
Lão giám đốc hơi chùn lại vì thái độ nặng mùi sát thủ của Nó, bấy lâu nay theo như mọi người cùng chỗ làm thì đều đánh giá là Nó rất hiền lành.
Lão lùi lại, Nó nhìn lão rồi rồ ga phóng đi.
Đến một bệnh viện tại trung tâm thành phố, Nó thấy bố của nhỏ và một thanh niên nào đấy khá bảnh bao đang ngồi ở ghế đá bên trong sân, trước cửa chính bệnh viện.
Nó tiến tới, không thèm chào hỏi, Nó hỏi gấp:
"Nó đâu? Nhỏ Xí Muội đang nằm ở đâu?" Bố nhỏ nhìn thấy Nó thì chạy lại, ông thở dài, rít một điếu thuốc, mắt ông chớp chớp rồi nói:
"Tầng trên, phòng 501".
Cậu thanh niên kia nói tiếp:
"Anh là anh trai của Phương?"
Rồi đưa tay ra, ý là muốn bắt tay xã giao với Nó, Nó nhìn bố của nhỏ, ông giải thích:
"À! Giới thiệu với cậu đây là Mike, chồng..
sắp cưới của con bé!"
Nó đưa tay ra bắt tay Mike rồi quay mặt chạy thẳng vào trong bệnh viện tìm đến phòng 501, nơi con nhỏ Xí Muội đang nằm, bố của nhỏ và Mike cũng đi vào theo.
Nó mở cửa phòng 501, thấy nhỏ đang nằm im thin thít trên giường bệnh, trên miệng được lắp ống thở oxy.
Xung quanh có hai bác sỹ và y tá đang thực hiện quy trình khám chữa cho nhỏ.
Nó lặng lẽ tiến vào, bác sĩ thấy nó thì lên tiếng, không được, người anh toàn dầu mỡ, không nên tiếp xúc với bệnh nhân lúc này.
Là do vừa nãy gấp gáp quá, mà thật ra Nó cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện thay một bộ đồ tử tế, sạch sẽ.
Nó mặc luôn bộ quần áo công nhân, dính toàn dầu nhớt và xăng xe đến, nhưng Nó chẳng quan tâm đến lời bác sĩ vừa nói, Nó lùi lại, nhìn nhỏ.
Nó đưa tay lên miệng như để cố gắng che giấu cảm xúc thật, lúc này bố nhỏ và Mike đã đi lên, thấy Nó đang đứng ở cửa nhìn nhỏ bằng ánh mắt xa xăm, ông vỗ vỗ vai nó rồi nói:
"Con bé bị bệnh thiếu máu trầm trọng, nghe bác sĩ nói do tủy trong xương của con bé ít, nên máu không đủ cung cấp cho cơ thể."
Giọng ông bác sĩ ồm ồm vang lên:
"Ai là người nhà bệnh nhân, mời vào đây!"
Nghe thấy vậy bố và Mike ngay lập tức chạy vào, Nó đứng lặng, tựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, rồi cúi đầu xuống, Nó thở dài.
Nó nghe thấy bác sĩ nói, con nhỏ cần truyền máu ngay lập tức, rồi hỏi bố của nhỏ và Mike đã tìm ra được người hiến máu cho con bé chưa? Bố của nhỏ giọng run rẩy:
"Chúng tôi đang tìm..
bác sĩ cho chúng tôi thêm thời gian."
Rồi ông đi ra với vẻ mặt buồn rầu nói với Nó bằng giọng run run như sắp khóc:
"Con bé thuộc nhóm máu AB..
Vài ngày nay rất nhiều người bạn bè của cả tôi và..
thằng Mike đến để thử mà không ai hợp với nhóm máu của nó cả..
tôi phải làm sao đây..
con bé có mệnh hệ gì thì..
tôi.."
Rồi ông khóc, khóc tu tu như đứa trẻ, Nó vỗ vai ông rồi lặng lẽ tiến vào phòng nói với bác sĩ:
"Thử máu của tôi đi."
Bác sĩ gật gật đầu rồi kêu cô y tá trẻ bên cạnh dẫn Nó đi xét nghiệm.
Nó nhìn nhỏ, ánh mắt trìu mến và đượm buồn, nhỏ đang trong vòng tay yêu thương của Mike, kẻ mà Nó hy vọng rằng, sẽ đem đến cho nhỏ một tình yêu hạnh phúc.
Nó không muốn nói nhiều, Nó nghĩ chẳng cần thiết.
Nó chỉ biết ngay lúc này, nếu nhỏ cần tới một trái tim để duy trì sự sống, thì Nó đã sẵn sàng trao trái tim lạnh giá nhưng ngập tràn tình yêu thương này của Nó dành cho nhỏ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook