Nhiều Năm Trôi Đi
-
Chương 14: “Bạn gái con là Hạ Kinh Niên.”
“… Anh nói thích em sớm một chút thì chết à?” Hạ Kinh Niên lẩm bẩm.
“Anh xin lỗi.”
Ngày trước, chính bản thân anh cũng không biết mình đã thích cô.
May mà anh đến vừa kịp lúc, may mà Hạ Kinh Niên đang ở đây, may mà cô vẫn còn thích anh.
Chỉ cần dành thời gian để xác định được tình cảm của mình, tất cả mọi hiểu lầm đều sẽ được tháo gỡ.
Bất lực, đớn đau, lạc lối.
Chỉ bởi vì không hiểu ý nhau.
Hứa Từ sửa tóc cho cô, đưa tay mình ra trước mắt cô.
Hạ Kinh Niên vẫn còn đang ngỡ ngàng, Hứa Từ vừa tỏ tình với mình à? Mình đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?
Ngay ở chỗ này…
Cô còn bị Hứa Từ cưỡng hôn!!
Vừa nghĩ tới chuyện này, hai tai đã bắt đầu đỏ lên.
Hứa Từ nhìn cô hơi ưỡn ẹo uốn éo người thì khẽ cười.
“Sao nào? Cô gái nhỏ nhà ai lớn rồi mà còn xấu hổ thế này?”
Giọng nói anh tràn ngập niềm vui.
Hạ Kinh Niên ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi đáp trả:
“Nhà anh đấy.”
“Sau này em đừng tùy tiện nói mình muốn bỏ học nữa.” Anh nói.
“Vâng…”
Lúc đó cô điên quá mới nói vậy thôi, nhưng bây giờ quan hệ của mình với Hứa Từ thế này…
“Ầy dà không bỏ học thì chỉ có thể âm thầm yêu đương với giáo sư Hứa thôi.”
“Thế thì sao, tủi thân à?”
Ánh mắt Hứa Từ thấy cô như thế thì biết cô chỉ đang thuận miệng nói ra thôi.
Mà Hứa Từ sao có thể để cô gái nhỏ nhà mình tủi thân được chứ.
Vì vậy mấy ngày sau, Hứa Từ nộp đơn từ chức, sau đó anh vô cùng nhàn nhã kể lại chuyện này cho cô nghe.
Hạ Kinh Niên sợ đến mức suýt nữa rơi hết sách vở xuống đất.
“Hứa Từ! Anh làm gì vậy hả!”
Đã là giáo sư của đại học D, vậy mà nói từ chức thì đi từ chức luôn được đấy.
Hứa Từ khẽ cười, anh ngắt mũi cô, nói: “Em không tin anh à?”
Cô quên mất, người lợi hại như Hứa Từ thì đi đâu cũng toàn nơi muốn cướp người về làm việc cho mình.
Khi Hạ Kinh Niên đang đi dạo với Hứa Từ thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Kinh Niên à…”
“Mẹ? Sao thế ạ?”
“Sao Tiểu Hứa lại từ chức thế hả con…? Mẹ vừa nghe mẹ Tiểu Hứa nói, bởi vì cái gì mà đang sống chung với bạn gái nên không tiện làm việc ở đại học D nữa.”
Hạ Kinh Niên dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang Hứa Từ đang ung dung đứng bên cạnh.
“Chuyện này…”
“Kinh Niên, con cũng kề cận với Tiểu Hứa thì hỏi cho mẹ xem bạn gái Tiểu Hứa là ai thế?”
“Bạn gái anh ấy…” Cô đang định nói thì đã bị anh nhét miếng su kem vào miệng: “Ơ—“
“Alo? Con sao đấy?”
Hứa Từ nhìn cô, cầm điện thoại của cô lên áp vào bên tai:
“Dì ạ.”
“Tiểu Hứa? Con cũng đang ở đây à?’
“Vâng, bạn gái con…” Anh hơi ngừng lại, nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang nhai su kem trong miệng, hạnh phúc tràn ngập ánh mắt.
“Là Hạ Kinh Niên dì ạ.”
“Anh xin lỗi.”
Ngày trước, chính bản thân anh cũng không biết mình đã thích cô.
May mà anh đến vừa kịp lúc, may mà Hạ Kinh Niên đang ở đây, may mà cô vẫn còn thích anh.
Chỉ cần dành thời gian để xác định được tình cảm của mình, tất cả mọi hiểu lầm đều sẽ được tháo gỡ.
Bất lực, đớn đau, lạc lối.
Chỉ bởi vì không hiểu ý nhau.
Hứa Từ sửa tóc cho cô, đưa tay mình ra trước mắt cô.
Hạ Kinh Niên vẫn còn đang ngỡ ngàng, Hứa Từ vừa tỏ tình với mình à? Mình đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?
Ngay ở chỗ này…
Cô còn bị Hứa Từ cưỡng hôn!!
Vừa nghĩ tới chuyện này, hai tai đã bắt đầu đỏ lên.
Hứa Từ nhìn cô hơi ưỡn ẹo uốn éo người thì khẽ cười.
“Sao nào? Cô gái nhỏ nhà ai lớn rồi mà còn xấu hổ thế này?”
Giọng nói anh tràn ngập niềm vui.
Hạ Kinh Niên ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi đáp trả:
“Nhà anh đấy.”
“Sau này em đừng tùy tiện nói mình muốn bỏ học nữa.” Anh nói.
“Vâng…”
Lúc đó cô điên quá mới nói vậy thôi, nhưng bây giờ quan hệ của mình với Hứa Từ thế này…
“Ầy dà không bỏ học thì chỉ có thể âm thầm yêu đương với giáo sư Hứa thôi.”
“Thế thì sao, tủi thân à?”
Ánh mắt Hứa Từ thấy cô như thế thì biết cô chỉ đang thuận miệng nói ra thôi.
Mà Hứa Từ sao có thể để cô gái nhỏ nhà mình tủi thân được chứ.
Vì vậy mấy ngày sau, Hứa Từ nộp đơn từ chức, sau đó anh vô cùng nhàn nhã kể lại chuyện này cho cô nghe.
Hạ Kinh Niên sợ đến mức suýt nữa rơi hết sách vở xuống đất.
“Hứa Từ! Anh làm gì vậy hả!”
Đã là giáo sư của đại học D, vậy mà nói từ chức thì đi từ chức luôn được đấy.
Hứa Từ khẽ cười, anh ngắt mũi cô, nói: “Em không tin anh à?”
Cô quên mất, người lợi hại như Hứa Từ thì đi đâu cũng toàn nơi muốn cướp người về làm việc cho mình.
Khi Hạ Kinh Niên đang đi dạo với Hứa Từ thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Kinh Niên à…”
“Mẹ? Sao thế ạ?”
“Sao Tiểu Hứa lại từ chức thế hả con…? Mẹ vừa nghe mẹ Tiểu Hứa nói, bởi vì cái gì mà đang sống chung với bạn gái nên không tiện làm việc ở đại học D nữa.”
Hạ Kinh Niên dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang Hứa Từ đang ung dung đứng bên cạnh.
“Chuyện này…”
“Kinh Niên, con cũng kề cận với Tiểu Hứa thì hỏi cho mẹ xem bạn gái Tiểu Hứa là ai thế?”
“Bạn gái anh ấy…” Cô đang định nói thì đã bị anh nhét miếng su kem vào miệng: “Ơ—“
“Alo? Con sao đấy?”
Hứa Từ nhìn cô, cầm điện thoại của cô lên áp vào bên tai:
“Dì ạ.”
“Tiểu Hứa? Con cũng đang ở đây à?’
“Vâng, bạn gái con…” Anh hơi ngừng lại, nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang nhai su kem trong miệng, hạnh phúc tràn ngập ánh mắt.
“Là Hạ Kinh Niên dì ạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook