Nhiễu Giường Làm Trúc Mã
-
4: Kinh Thành Đại Mãnh Nhất
Lúc này, Lý Giác đang trong nội đường lễ Phật.
Lý Giác hướng tượng phật dâng một nén nhang, sau đó liền nhắm mắt quỳ gối trước tượng phật không nói một lời.
Thẩm Trúc đã rất lâu rồi không còn gọi hắn là A Giác, khi còn bé Thẩm Trúc ở trong Hiền vương phủ thường xuyên gọi như vậy.
Hai mươi năm trước Thẩm Trúc lúc mới tới Hiền vương phủ.
Khi đó Lý Giác mới chín tuổi, vẫn còn là một hài tử thận trọng, nghe nói có một tiểu gia hoả bằng tuổi hắn tới đây, tâm lý liền có ít nhiều mừng rỡ.
Càng không ngờ tới, về sau còn nhận được bái thiếp do chính tay Thẩm Trúc viết.
Khi đó Lý Giác chín tuổi hoàn không hiểu cái gì là người như chữ, chỉ là đơn thuần thán phục chữ trên bái thiếp thật đẹp.
Giới văn nhân ngầm thừa nhận trên đời có hai thứ không thể học, một là thơ Lý Thái Bạch, hai là chữ Tống Huy Tông.
Bởi vì đại đa số mọi người đều không có phong thái của hai người, cuối cùng vẽ hổ không thành, thành vẽ khuyển.
Trong đó, chữ Tống Huy Tông là nhận ảnh hưởng của Tiết Tắc mà luyện thành.
**Tiết Tắc: thừa tướng, hoạ gia thời Đường
Mà bên trong phong bái thiếp này, giữa những hàng chữ bên trong đã có khí khái của Tiết Tắc.
Chữ khó như vậy, Thẩm Trúc viết cũng không có bị biến dạng.
Thiếu niên khí phách, thanh mảnh mà đầy lực.
Không hổ là Thẩm Lão hầu gia giáo dục nhi tử, nghĩ đến nhất định là một người văn chương tài hoa.
So với một đám hài tử thô lỗ đào trứng chim bắt cá trạch, Lý Giác từ nhỏ liền tài hoa xuất chúng, liền so với những hài tử khác nhiều hơn chút chín chắn.
Tuy rằng cùng với những người khác ở chung coi như hài hòa, mà tiết tấu luôn là theo không kịp bọn họ nghịch ngợm gây sự, thiếu người có thể cùng hắn đàm luận thi từ ca phú.
Thẩm Trúc bên trong đám hài tử cùng lứa đồng dạng có tài hoa, trùng hợp chính là đồng bạn mà Lý Giác vẫn luôn cần.
Không tự chủ được, Lý Giác tâm lý lặng lẽ dâng lên một tia mong đợi cùng với sự chững chạc thường ngày không phù hợp.
Ngày Thẩm Trúc đến, Lý Giác liền đã sớm chờ ở trong viện tử.
Chờ Thẩm Trúc bái kiến xong cha nương tới gặp hắn.
Ngày đó ngay từ sáng sớm tâm hắn cơ hồ đều treo lơ lửng, hắn mong đợi, không nhịn được mà tưởng tượng Thẩm Trúc đến tột cùng là người như thế nào.
Mãi đến khi có thanh âm truyền tới, Lý Giác mới nhìn thấy thiếu niên từ bên trong hành lang đi tới.
Thiếu niên kia ngược sáng mà tới, Lý Giác ánh nhìn đầu tiên không thấy rõ bộ dạng hắn, chỉ có thể nhìn thấy một thân áo đỏ theo gió lay động phía sau hắn, cùng với khuyên tai trên tai trái được ánh mặt trời chiếu đến sáng lấp lánh.
Khuyên tai lay động theo từng bước chân nhịp nhàng của thiếu niên, lóe lên lóe lên phát sáng, lấp lánh đến mức Lý Giác thậm chí có chút không mở mắt ra được.
Cho dù không thấy rõ mặt, Lý Giác khó giải thích được liền cảm thấy được trên thân người kia có một cỗ khí chất, đó là khí khái phóng khoáng chỉ thuộc riêng về thiếu niên ấy.
Không hổ là Thẩm Lão hầu gia dạy dỗ hài tử, chính là thiếu niên như hắn nghĩ đến mấy ngày nay.
Mong chờ thật lâu làm trong lòng Lý Giác cao hứng không thôi, nhưng hắn vẫn luôn tuân thủ lễ tiết.
Càng không thể ngay lần đầu tiên gặp mặt đã đánh mất thể diện, lưu lại cho người ta cái ấn tượng xấu.
Trong lòng nghĩ nghĩ, Lý Giác tiến lên hai bước, đang muốn giơ tay hành lễ nghiêm túc.
Không nghĩ Thẩm Trúc một đường tiến vào viện, trực tiếp bước nhanh đi tới trước mặt Lý Giác, một phát nắm chặt cổ tay Lý Giác.
Lý Giác kinh ngạc ngoài ý muốn một chút, giương mắt lên nhìn Thẩm Trúc, liếc mắt một cái liền đụng trúng đôi mắt long lanh dịu dàng như quả hạnh ngập nước của Thẩm Trúc.
Lý Giác lúc này mới nhìn rõ mặt Thẩm Trúc,rực rỡ diễm lệ.
Mà cũng nhìn thấy rõ hơn khuyên tai trên tai trái kia, là một chiếc khuyên tai vàng ròng mã não.
Cùng với dáng vẻ của Thẩm Trúc thật sự rất hợp, đẹp đẽ.
Thẩm Trúc tựa hồ không phát giác được Lý Giác đang nhìn tai hắn, một mặt hớn hở tới hỏi: "Ngươi chính là A Giác đi? Ta là Thẩm Trúc."
A Giác.......!
Lý Giác thu hồi thần sắc, phút chốc không biết mình nên làm cái gì.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối hắn vô lễ như vậy, cũng không có ai kêu lên tên của hắn như vậy.
Hắn lúc này không biết là nên thu tay về, hay là nên làm cái gì khác.
Hắn biết mình nên vì đối phương vô lễ mà tức giận, nhưng là đối mặt với biểu tình tha thiết như vậy, thật giống như tức giận cũng không còn quá lớn.
Một người không biết xử trí ra sao, lỗ tai không tự giác liền hiện lên một mạt đỏ rực.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, phụ thân nói với hắn, Thẩm Trúc lớn lên tại Tây Bắc, không nặng lễ tiết.
Thẩm Trúc cũng thật giống như ý thức được chính mình phản ứng quá mức, trước tiên thu tay lại, mà chẳng hề lúng túng.
Ngược lại là lôi ống tay áo Lý Giác, hướng hắn trừng mắt nhìn, không khách khí mà làm nũng nói: "A Giác, ta một đường lại đây hành mười mấy lễ, bái xong Hoàng thượng bái Vương gia, bái xong Vương gia bái Vương phi, quỳ đều quỳ đến mệt mỏi.
Ca ca tốt, ngươi tha thứ ta một chút đi."
Thẩm Trúc nhỏ hơn Lý giác hai tuổi, là nên gọi ca ca.
Lý Giác thấy Thẩm Trúc vừa mới đến, còn phải cần từ từ học.
Huống hồ hắn lớn hơn Thẩm Trúc hai tuổi, theo lý nên chăm sóc Thẩm Trúc.
Nghĩ như thế, Lý Giác liền không nhẹ không nặng gật đầu liền đáp ứng.
Khi đó Lý Giác đơn thuần còn chưa trải qua thế sự nham hiểm, không nghĩ tới Thẩm Trúc căn bản không phải không hiểu, chính là thiếu đạo đức:))))
Có hắn này lần thứ nhất dung túng, ngày sau Thẩm Trúc đều muốn đem ngói trong viện tử của hắn đều lột hết.
Ngày sau loạn thành một đống, thế nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy.
Thẩm Trúc mỗi lần làm sai việc gì, đều làm nũng xin tha, một lần lại một lần gọi hắn A Giác, rành rành trước mắt hắn.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa đánh gãy tâm tư Lý Giác.
Thị vệ ở ngoài cửa nói: "Điện hạ, Cửu công chúa đến."
Lý Giác từ từ mở mắt, cũng không có làm cái động tác gì dư thừa, chỉ là nhàn nhạt nói: "Trước tiên mang công chúa đi gặp Thẩm Trúc một chút, hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp."
Thẩm Trúc cũng ở bên trong phòng tính toán những chuyện trước kia.
Trước kia Lý Giác có thể nói là thế gia công tử ôn hòa hiểu lễ nhất Biện Lương thành, điển hình chính là con nhà người ta.
Chính là một tấm gương quân tử, không ai nghĩ đến hắn bị quyền lực che đậy hai mắt, giết chết phụ mẫu, trợ giúp hoàng đế hiện tại đăng cơ.
Lại không người nghĩ đến Lý Giác sẽ phản bội Thẩm Trúc mười năm trúc mã chi tình, vì ngăn chặn quân đội có được tin tức trong triều, giấu nhẹm quân nhu lương thảo.
Dẫn đến Tây Bắc chiến sự thương vong nặng nề.
Thẩm Trúc lúc đó không ở kinh, y không biết cụ thể xảy ra chuyện gì y chỉ biết là trước khi đi có đem kinh thành công việc điều vận toàn bộ giao cho Lý Giác.
Mãi đến tận khi gãy mất hai chân, y vẫn không thể tin được Lý Giác sẽ phản bội, muốn nghe Lý Giác tự mình giải thích.
Tây Bắc trời cao Hoàng đế xa, y nguyên bản có thể đào tẩu, mà vẫn là kéo hai chân tàn phế, ngàn dặm xa xôi mang tội hồi kinh, lại chỉ nhìn thấy Lý Giác lạnh lùng mặc một thân vương phục, khoanh tay đứng ở bên người Hoàng đế, cũng không nhìn y cái nào, càng khỏi nói giải thích.
Niên kỷ vừa đúng, đứt mất tiền đồ, cõng ô danh trên người, nói một chút không hận là không thể, chỉ có điều những năm này sớm đem Thẩm Trúc góc cạnh mài bằng.
Nếu như nói mấy năm trước y còn có chút không cam lòng, mấy năm qua y cũng đều cười một cái liền cho qua.
Y không cầu thứ khác, trời đất bao la, có thể có một nơi cho y cùng người nhà bình bình đạm đạm sống qua ngày, là được rồi.
Nhưng có người không muốn, nhất định phải đem chuyện đã qua đem tới, đem Thẩm phủ triệt để trừ tận gốc mới yên tâm.
Chỉ là y không nghĩ ra.
Nếu như trừ tận gốc Thẩm gia là ý của Hoàng đế, kia người trên triều nhắc tới phần lớn sẽ là người ủng hộ Hoàng đế.
Lý Giác thân là sủng thần của Hoàng đế, tội gì phải vì Thẩm gia mà ra mặt cùng Hoàng đế khó dễ.
Trong này uẩn khúc quá nhiều, y còn muốn chiếu cố trong nhà, không thể không biết gì như vậy mà cùng Lý Giác thành thân.
Mà Khánh công công nếu đã nói cho y biết Hoàng đế có ý định nhắc đến chuyện đã qua này, Thẩm Trúc cũng không tự tìm đường chết mơ mơ hồ hồ mà tìm hoàng đế từ hôn, cho nên y còn phải bình tĩnh lại cùng Lý Giác đàm luận.
Mẹ nó.
Lúc này vừa vặn cửa viện mở ra, Thẩm Trúc tưởng Lý Giác, vừa muốn mở miệng ra sức chửi, phía sau lại truyền đến một giọng nữ: " Tẩu tử!"
Lời thăm hỏi đúng lúc dừng lại.
Thẩm Trúc xoay người, nhìn thấy một nữ tử đứng phía sau, vóc người tinh xảo, thướt tha.
Là đương triều Cửu công chúa, Lý Ấu Khanh em họ Lý Giác.
Lý Ấu Khanh được sinh tại thời điểm Hoàng đế vẫn là quận vương, tại Giang Nam lưu tình, thân thế cùng Hạ Tử Vi không sai biệt lắm.
Không giống với các nữ nhi thế gia quý tộc, Lý Ấu Khanh lớn lên trong một cửa hàng trà tại Giang Nam, trời sinh đã có một cỗ hương vị trà xanh, trộn lẫn cùng một đám danh môn tử đệ, từng là chi phấn phiêu hữu (từ này không biết dịch sao cho sát nghĩa:() của Thẩm Trúc.
Mấy năm qua trong triều rung chuyển, hai người đã lâu không liên lạc.
Hiện tại nghe nói hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, Lý Ấu Khanh mới thuận tiện tới xem một chút.
Thẩm Trúc vừa nghe "Tẩu tử" hai chữ này, nhất thời bó tay toàn tập, giống như thuận tay đem cuộn giấy bên cạnh ném đi, cười mắng: "Ai là tẩu tử của ngươi, ngày qua ngày không học cho tốt còn gọi bừa."
Lý Ấu Khanh hướng bên cạnh nhảy một cái né tránh cuộn giấy, phản bác: "Ta vốn đã không học tốt rồi."
Vừa nói Lý Ấu Khanh còn đem vòng dương chi ngọc vừa mới tới tay đưa đến trước mặt Thẩm Trúc quơ quơ, một mặt đắc ý: "Thế nào? Đây là phí sửa miệng ca ca cho ta, ca ca bắt ta gọi người là tẩu tử".
Lý! Thức! Ngọc!
Quả nhiên Lý gia không một người tốt.
Đường ca muốn cùng hắn thành thân, đường muội còn đến sỉ nhục hắn.
Bất quá Thẩm Trúc cũng hiểu được, y cầu Lý Giác không tiện, có thể để cho Lý Ấu Khanh giúp hắn nói hộ.
Làm chi phấn phiêu hữu, Thẩm Trúc tin tưởng Lý Ấu Khanh có thể hiểu được nỗi khổ của mình khi bị bắt thành thân cùng Lý Giác.
Cho nên Thẩm Trúc cứ việc đầy đầu tức giận, vẫn là bưng một mặt giả vờ cười hoà nhã "Ấu Khanh a, này không được, ta và ca ngươi không thể thành thân."
Thẩm Trúc khoát tay lên trên vai Lý Ấu Khanh, lại bắt đầu không biết xấu hổ khoác lác: "Ngươi xem, nam nam nữ nữ ái mộ ta nhiều như vậy.Ta đây mà muốn thành thân, thì không phải toàn bộ kinh thành thất tình tập thể à, quá ảnh hưởng hạnh phúc mọi nhà.
Coi như vì bách tính mà nghĩ, ta đây thân đều không thể thành."
Lý Ấu Khanh nhìn hắn khoác lác, khinh thường thoáng nhướn mi, "Dẹp đi, ngươi cùng ca ta thành thân bọn họ có mà vui mừng không hết, được chưa?"
"A?" Thẩm Trúc có chút sững sờ, này đó các thiên kim tiểu thư mỗi ngày muốn cùng y liên hôn chính trị, nghe nói y thành thân, không phải nên khóc lóc đời này không gả sao?
Mừng rỡ không hết là cái quỷ gì?
Nhắc đến việc này, Lý Ấu Khanh cũng không thấy mệt.
"Người trẻ tuổi, ngươi phải hiểu được một cái đạo lý."
Lý Ấu Khanh giơ tay vỗ vỗ vai Thẩm Trúc, ý vị sâu xa giáo dục tiểu tẩu tử, "Đối với đại đa số thanh niên nam nữ mà nói, ta có thể độc thân, nhưng Tây Bì mà ta gặm nhất định phải chấn giường cấp mười! (我磕的西皮= 我磕的 CP)"
"..." Thẩm Trúc cạn lời.
Y liền không rõ, y và Lý Giác đều ầm ĩ đến mấy năm, nhìn thấy thế nào cũng không như một đôi, đám người này làm sao là có thể cường ngạnh đem hai người bọn họ cả đời lăn cùng một chỗ chứ?
Đại Tề dân phong phóng khoáng, chuyện phong lưu của công hầu tiểu thư truyền đến truyền đi nơi đầu đường cuối ngõ vậy là chuyện thường.
Dân chúng thích xem, trao đổi qua lại như vậy ngược lại thúc đẩy văn hoá đại Tề đặc biệt cường thịnh, trong triều liền cũng mắt nhắm mắt mở không hạ rõ lệnh đi quản.
Thẩm Trúc cũng không ghét bách tính trà dư tửu hậu đặt trên người y ra sao, dù sao so với những câu mắng y kia, chút chuyện này đối với y mà nói cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Thế nhưng tại sao cố tình là Lý Giác?
Là ai không tốt, cố tình lại cứ là Lý Giác người cùng hắn đối nghịch, đem chân của hắn bẻ gãy.
Thẩm Trúc nhắc đến việc này liền đau đầu, mà Lý Ấu Khanh đặc biệt hưng phấn.
"Hơn nữa, ta còn là người đứng đầu ủng hộ (đại fan) của các người."
Lý Ấu Khanh từ trong tay áo móc ra đồng nhân thoại bản mà hiệu sách kinh thành mới ra, một mặt hưng phấn, "Mục đích chung mọi người cùng ngóng, đại gia mong ước ngươi một nhà sinh tám"
Thẩm Trúc: "..."
Còn có thoại bản...!Này đều cái gì cùng cái gì!
Thẩm Trúc một mặt ghét bỏ tiếp thoại bản, qua loa mà lật qua lật lại.
Càng xem, Thẩm Trúc nhíu mày càng chặt.
Lý Ấu Khanh tỏ ra là đã hiểu, dù sao bất kể là ai xem thoại bản của chính mình trong lúc nhất thời đều sẽ khó có thể tiếp thu.
Không nghĩ tới Thẩm Trúc nhìn một chút, rốt cục ngẩng đầu hỏi Lý Ấu Khanh một câu: "Tại sao bên trong thoại bản, ta đều là phía dưới?"
Tẩu tử ngươi trọng điểm hình như có chút không đúng.
"Bởi vì...!ca của ta thoạt nhìn so với ngươi công, viết thoại bản ngươi là công không ai mua."
Lý Ấu Khanh giải thích, "Ca của ta không phải đem ngươi khiêng trở về rồi sao, liền cả ngày hôm nay, những thoại bản ca ta là công đều bị mua sạch."
Vừa nhắc đến việc cá cuộc kia Thẩm Trúc càng tức giận hơn.
Cũng không biết vụ cá cuộc này là vị thần nhân nào khai mở, rảnh đến mức như thế nào mà cho hắn cùng Lý Giác làm một nhà luôn.
"Nói bậy!" Thẩm Trúc không chịu thua sức lực lại nổi lên, lập tức đem việc từ hôn quên đến sau đầu, đưa tay nói: "Đưa bút đây!"
Không cho đám người này mở mắt một chút, bọn họ liền không biết cái gì là văn hào! Loại kia dùng từ thô ráp rắm chó không, kêu thoại bản đều có thể có người xem! Ngày hôm nay Thẩm Trúc liền muốn làm cho bọn họ biết đến, không có chuyện viết không được, chỉ có người không đủ trình để viết.
Sau ba ngày, tiệm sách kinh thành đồng nhân quả nhiên phát bạo bởi một quyển thoại bản Thẩm Trúc là công.
Tác giả bút danh Kinh thành Đại Mãnh Nhất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook