*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chân

Betaer: Bạn cute

img_8517

Chương 6

Cái tên Andrew này thật quái.

Anh ta trả lời tin nhắn cực kỳ chậm, cũng không thích gửi tin nhắn thoại hay gọi điện với Phương Chiêu Mộ, chứ đừng nói đến gặp mặt, Phương Chiêu Mộ không nghĩ ra loại người không hề có ý định kết bạn này tại sao lại cài đặt phần mềm kết bạn.

Có điều sau khi Phương Chiêu Mộ nói chuyện cùng Andrew vài lần, ngược lại tự nhận là mò ra một thuộc tính của đối phương. Andrew rất chậm nhiệt (khó nói chuyện khó kết bạn), rất thận trọng, Phương Chiêu Mộ luôn phải đuổi theo nói chuyện mấy câu mới ung dung trả lời vài chữ, nhưng cũng không phải là che không nóng*.

*Che không nóng: Rất lạnh lùng, không thể dùng tình cảm cảm hóa được =)) kiểu như thế. Nguyên câu này có thể hiểu là công lạnh lùng nhưng không phải là kiểu che không nóng, tức là có thể cảm hóa được.

Nhờ sự nỗ lực của Phương Chiêu Mộ, so với lúc mới bắt đầu, tần suất trả lời tin nhắn của Andrew đã cao hơn một chút, mới đây nhất, Phương Chiêu Mộ hỏi Andrew có nói chuyện với người khác ở trên phần mềm hay không, hiếm thấy Andrew hỏi ngược lại Phương Chiêu Mộ: “Cậu có à?”

“Anh nói trước là có hay không đi đã?” Phương Chiêu Mộ nói.

Thật ra Phương Chiêu Mộ từng có kết bạn với mấy người khác, chỉ là bọn họ quá trực tiếp, vừa kết bạn đều muốn cùng cậu chat nude hoặc trực tiếp hẹn ngày gặp mặt, làm cho Phương Chiêu Mộ cảm thấy Andrew lạnh nhạt với cậu như vậy có thể tin cậy hơn, liền xoá những người khác, chỉ nói chuyện với Andrew.

“Không có.” Andrew trả lời cậu.

Phương Chiêu Mộ chột dạ một chút liền nói với Andrew: “Tôi cũng không có, chỉ có anh.”

Andrew dường như không tin nên lại hỏi: “Có thật không?”

“Thật chỉ có anh,” Phương Chiêu Mộ chụp màn hình người liên lạc trên phần mềm gửi cho Andrew, cây ngay không sợ chết đứng mà nói dối, “Anh xem, chỉ có một mình anh.”

Andrew không nói lời nào, Phương Chiêu Mộ mặt dày nói muốn xem màn hình người liên lạc của Andrew, Andrew không nghĩ sẽ gửi, Phương Chiêu Mộ liền vu khống Andrew giả bộ ngây thơ, nhất định có hơn 200 người liên lạc.

Andrew nói không lại Phương Chiêu Mộ, qua mấy phút, cũng chụp màn hình gửi qua, ảnh chụp giống như Phương chiêu Mộ, sạch sẽ, chỉ có một người là Mu.

“Lâu như vậy mới gửi hình qua, không phải là xoá bớt rồi chứ.” Phương Chiêu Mộ đúng lí không buông tha người* quyết đùa giỡn Andrew đến cùng.

*Trong khi tranh chấp chỉ cần có lý, sẽ không chịu nhượng bộ.

“Không có xoá.” Andrew nghiêm túc trả lời cậu.

“Vậy anh có hứng thú kết bạn với người khác không?” Phương Chiêu Mộ hỏi, nghĩ đi nghĩ lại rồi rút lại, bởi vì câu hỏi này hình như hơi quá nghiêm túc.

Không nghĩ tới Andrew lại trả lời, nói với cậu: “ Không có hứng thú”.

Phương Chiêu Mộ nhìn ảnh đại diện hình cơ thể phi chủ lưu* của Andrew, nghĩ Andrew ngoài đời chắc chắn là một người dịu dàng. Andrew sẽ dùng cách thức hơi mất tự nhiên có một không hai của mình để thể hiện yêu thích, có lúc Phương Chiêu Mộ tâm huyết dâng trào sẽ gửi ảnh cho Andrew, Andrew nhìn qua có vẻ không để ý Phương Chiêu Mộ có gửi ảnh hay không, nhưng Phương Chiêu Mộ có thể nhìn ra từ tốc độ trả lời tin nhắn, thật ra Andrew rất muốn xem.

*Phi chủ lưu: Không lưu hành hiện giờ. Style này có rất nhiều kiểu ăn mặc, có cả kiểu rất dị hợm nên để nguyên là phi chủ lưu cho đỡ nhức đầu 

Hôm nay thứ tư, Phương Chiêu Mộ ở thư viện từ sáng đến tối, trở về phòng cái gì cũng không muốn làm, bèn mở website thương mại điện tử, lướt xem sản phẩm. Cậu đang phân vân giữa hai đôi đinh tai, nên gửi cho Andrew, nhờ Andrew lựa giúp.

Phần lớn buổi tối Andrew vẫn còn đang ở lại tăng ca, hơn 20 phút mới trả lời Phương Chiêu Mộ: “Có khác nhau à?”

“Một đôi lớn và một đôi nhỏ,” Phương Chiêu Mộ nói, “Đôi nhỏ mắc hơn một chút”

“Nhỏ.” Andrew tuỳ ý quyết định thay Phương Chiêu Mộ.

Thật ra Phương Chiêu Mộ cũng thích đôi nhỏ hơn, nên ấn mua ngay.

Đinh tai được giao đến vào thứ 6, Phương Chiêu Mộ đeo lên chụp hình gửi Andrew xem, nói ánh mắt Andrew tốt, thấy Andrew không trả lời, mà cậu cũng còn một mẫu phân tích muốn làm thêm, thế nên thu dọn đồ đạc chạy đến phòng thí nghiệm.

Phương Chiêu Mộ dừng ngay bên cạnh máy phân tích chờ kết quả, một bạn nữ người Ấn Độ có quan hệ không tệ lại đây nói chuyện với Phương Chiêu Mộ, chủ yếu là khen đinh tai của cậu.

Đinh tai màu đen, có hoạ tiết đá hoa cương hơi mờ nhạt, đeo vào tai phải Phương Chiêu Mộ, hiện ra vành tai tròn, trơn, cũng không có vẻ nữ tính.

Phương Chiêu Mộ rất thích nói chuyện về mấy chủ đề này với người khác, hai người lập tức bàn luận về ưu khuyết điểm của mua hàng online và các ưu đãi giảm giá.

“Tôi vốn định mua đôi khác lớn hơn một chút,” Phương Chiêu Mộ rờ vành tai của mình, vui vẻ nói với bạn học nữ, “Đôi này là bạn tôi giúp tôi chọn.”

“ —– Phương Chiêu Mộ, cậu dùng máy xong chưa?” Câu chuyện của hai người bị Trương Nhiễm Vũ và Tống Viễn Tuần đi từ một đầu khác của phòng thí nghiệm tới cắt ngang.

Trương Nhiễm Vũ chỉ vào chiếc máy trong tay Phương Chiêu Mộ, không khách khí nói: “ Dùng xong rồi có thể đổi người khác chưa?”

Có Tống Viễn Tuần đứng phía sau, Trương Nhiễm Vũ giống như có chỗ dựa, bày khuôn mặt chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. (aka bố có gốc to bố không sợ mày đâu)

Phương Chiêu Mộ nhìn vào tiến độ phân tích một chút, nói với Trương Nhiễm Vũ: “Còn 10 phút nữa, có thể chờ một chút không?”

Bạn học nữ thấy bọn họ nói chuyện có vẻ không vui, mượn cớ đi trước, Phương Chiêu Mộ cúi đầu giở bản ghi chép thí nghiệm của bản thân, không muốn cùng hai người bên cạnh nói chuyện.

Trương Nhiễm Vũ đứng một bên không có chuyện gì làm, cảm thấy lúng túng, luôn nghĩ muốn chèn ép Phương Chiêu Mộ.

Cậu ta lớn lên vừa lùn vừa mập, cảm giác tồn tại rất cao, mỗi lần vừa tới gần Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ sẽ lùi về phía sau một chút. Mà thiết bị đặt dựa vào tường, Phương Chiêu Mộ lùi thêm mấy bước đã không thể lùi được nữa, không muốn để cho Trương Nhiễm Vũ chèn ép thành công, thế nên cầm cuốn sách lên cản Trương Nhiễm Vũ lại, tức giận hỏi hắn: “Anh cứ sấn tới chỗ tôi làm cái gì?”

“Tôi muốn xem máy phân tích tới đâu.” Trương Nhiễm Vũ nói, gạt sách thực nghiệm của Phương Chiêu Mộ ra, muốn nhoài người ra phía trước nhìn thiết bị thí nghiệm.

Cả người Trương Nhiễm Vũ gần như sắp nhào lên người Phương Chiêu Mộ, tự nhiên Phương Chiêu Mộ cực kỳ khó chịu, vừa định mở miệng bảo Trương Nhiễm Vũ cách xa cậu ra một chút, đã có một cái tay khác cản Trương Nhiễm Vũ lại.

Tống Viễn Tuần không nói lời nào mà khều vai Trương Nhiễm Vũ một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn Trương Nhiễm Vũ. Trương Nhiễm Vũ không biết tại sao Tống Viễn Tuần đột nhiên lại làm thế, nhưng mà vẫn lui về sau một bước.

Cách Phương Chiêu Mộ gần nhất biến thành Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần rất cao, khí chất hoàn toàn khác với Trương Nhiễm Vũ, khi anh cúi đầu nhìn xuống sẽ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Phương Chiêu Mộ chỉ liếc nhìn Tống Viễn Tuần một cái, rồi cúi đầu, không kiên nhẫn nói nhỏ: “Tôi biết các anh gấp, dùng xong tôi sẽ lập tức đưa cho các anh không được sao? Cần gì phải như vậy?”

Tống Viễn Tuần không lên tiếng, đứng bên cạnh Phương Chiêu Mộ vài giây, rồi lui ra một chút, nhưng không lui quá xa. Trước đây rõ ràng Tống Viễn Tuần sẽ không nhìn Phương Chiêu Mộ dù là một cái, từ đầu đến chân đều tỏ rõ vẻ xem thường, hôm nay không biết uống lộn thuốc gì, đôi mắt giống như cái đinh nhìn chằm chằm Phương Chiêu Mộ không rời, làm Phương Chiêu Mộ sợ hết cả người.

May mà không lâu lắm, máy phân tích vang lên âm thanh báo hoàn thành, Phương Chiêu Mộ sao chép dữ liệu, đem máy móc cân chỉnh lại thành chuẩn ban đầu, vội vã rời đi. Lúc cậu ngước mắt nhìn qua Tống Viễn Tuần, cậu cảm thấy Tống Viễn Tuần hình như là đang nhìn đinh tai của cậu.

Đi ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, Phương Chiêu Mộ thở phào nhẹ nhõm, điện thoại di động trong túi rung một chút, cậu lấy ra xem, là Andrew nhắn tới.

“Không thấy rõ mặt.” Andrew trả lời.

Phương Chiêu Mộ vừa đi vừa hổn hển nói với Andrew: “Tôi chụp chính là lỗ tai, đâu có chụp mặt.”

Cậu đột nhiên hiểu ý Andrew, hỏi “Anh muốn xem mặt tôi? Nhưng anh lại không muốn cùng tôi gặp mặt, thế thì xem mặt làm chi!”

Gần đến cửa trường học, Andrew trả lời cho cậu: “Tôi bận rộn công việc.”

“Như vậy à,” Phương Chiêu Mộ đùa anh “Nhưng tôi đi học cũng bận lắm, đâu có rảnh mà chụp hình cho anh xem.” ((em ngứa đòn hả tiểu Mộ))

Phương Chiêu Mộ nói xong, bị gió thổi run cầm cập, bỏ điện thoại vào trong túi quần, kéo kín quần áo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương