Sớm hôm sau, kim đồng hồ vừa điểm 9h, Hương Lan đột ngột gấp gáp đến truyền lệnh, đưa Hoa Ly đến gặp người đàn ông kia.
"Có chuyện gì sao?"
Hoa Ly chỉ có thể thắc mắc với Hương Lan, người đi cũng không rõ, nét mặt ngây thơ từ tốn đáp lại.
"Thưa phu nhân, em chỉ được bảo dẫn người đến gặp Thống Đốc thôi ạ!"
"Ừm...."
Linh cảm tự dưng lại mách bảo chuyện chẳng lành, từ lúc cô đến đây được hai tháng không có ngày nào mà lòng không thấp thỏm, bồn chồn.

Bước chân hấp tấp của Hương Lan càng làm tâm trí náo loạn, đi một mạch tới thẳng căn phòng cuối dãy phía đông, có một lính gác đứng chờ bên ngoài.

Hương Lan cũng dừng chân nhún người hành lễ lễ phép trước khi rời đi.
"Phu nhân, Thống Đốc đợi người ở bên trong đó ạ!
Em xin phép!"
Hoa Ly cũng không giữ người, cô đứng do dự ở trước cửa một lúc, không rõ người đàn ông kia có mục đích gì mà mới sáng đã gấp gáp gọi cô, thay vì đích thân đến gặp cô ?
Không có thời gian để cô suy luận, còn đứng quá lâu sợ rằng kẻ ở bên trong sẽ nổi giận.
Cửa sớm đã được lính gác mở, Hoa Ly không chần chừ bước chân vào trong, người ở bên ngoài lập tức đóng sầm làm cô giật mình.


Nhưng, còn chưa kịp định thần hai bên cánh mũi liền ngửi được một thứ mùi tanh nồng cực đoan, tanh đến mức lồng ngực không thể kiềm chế, ép cho cô phải nôn ọe.
Bàn tay bé nhỏ che hờ cánh mũi, Hoa Ly cố nuốt cơn buồn nôn xuống, nhăn mặt nhăn mày bình tĩnh đi qua chỗ bức tường ngăn cách.
"Á!!!"
Cô gái thất kinh ngã ngửa ra sàn, mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân rúng động sợ hãi kịch liệt, cô giựt lùi liên tục ở dưới đất.
Trước mặt cô, người đàn ông nhuốm một màu đỏ từ mặt tới chân, Hoa Ly nhận ra đây là máu, bởi thứ mùi tanh nồng kia là mùi của máu.
"Ọe..."
Cơn buồn nôn bủa vây khiến cô chẳng thể nào kiềm được, suýt nữa thì nôn cả mật xanh mật vàng.

Cô hớt hải nhìn người đàn ông, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh.

"Hoa Ly."
Khuôn mặt anh tuấn mím cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cho cô gái phát run, mím chặt môi lắc đầu không muốn hồi đáp.
Khung cảnh trước mắt quá kinh khủng, kinh đến mức cô cứ nghĩ mình đang gặp phải sát nhân.
Trên thân Huân Bạc chỉ mặc đúng một chiếc quần bò màu kaki, đứng tồng ngồng trên vũng máu, bên cạnh còn có thêm một bồn tắm màu đỏ rực kinh hoàng, dưới sàn vương vãi những mẫu máu đáng sợ, nhiều đến mức cả phòng mùi tanh lấn át dù có dùng cả tấn nước hoa cũng không làm phai được.

Ban đầu Hoa Ly còn tưởng người đàn ông kia bị thương, nhưng nhìn khung cảnh hiện giờ, hắn cười quỷ dị, toàn thân như người vừa tắm máu bước ra, giống đồ tể hết 90% hơn là người gặp nạn.
Hắn trụ vững hai chân trần trên sàn, nhếch mày tà đạo, gọi.
"Tiểu Ly, qua đây!"
"Không!"
Hoa Ly sợ hãi giật lùi ra tới tận cửa, ruột gan nháo nhào ép cô nôn ọe không ngừng, phòng kín mùi máu tanh làm cô không chịu nỗi, ứa nước mắt khóc lên.
"Tránh ra, đừng có lại đây!"
Tấm lưng nhỏ bé đang lạnh toát trong vài giây liền đập vào cánh cửa, như nắm được cọng cứu mạng Hoa Ly gấp gáp đứng lên, ra sức nắm chặt nắm cửa, vặn đi vặn lại mới biết nó đã bị khóa bên ngoài.
"Mở cửa ra! Mở cửa ra!"
Cô hét toáng lên, liên tục rùng mình không ngớt, người đàn ông không hề di chuyển, chỉ đứng đó khoanh hai tay trước ngực, đứng ngạo nghễ xem cô hoảng loạn.

"Thả tôi ra! Sao lại nhốt tôi chứ?"
"Hoa Ly, qua đây với tôi!"
Huân Bạc bắt đầu mất kiên nhẫn, không thèm đứng yên nữa, khiễng chân đẫm máu từ từ đến gần.
"Không, đừng qua đây!"

Hoa Ly lớn giọng cảnh cáo, đến tột cùng cô không thể hiểu được kẻ này muốn gì ở cô, một ngày bình yên hắn cũng cố gắng phá hỏng.

Nắm cửa bị vặn quá mức mà vang lên âm thanh nhói tai, cô bị dồn vào đường cùng, không còn chỗ trốn, đầu óc rối tinh rối mù, hoảng sợ lên đến đỉnh điểm, hét toáng.
"ĐỪNG QUA ĐÂY!"
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, Hoa Ly dựa người sát vào cánh cửa, thở hổn hển kịch liệt, ngôn từ không còn kiểm soát được nữa, mạnh mẽ hỏi.
"Huân Bạc, rốt cuộc anh muốn gì? Anh đang làm cái trò gì thế hả?"
Bước chân của hắn chợt chững lại, hắn vuốt hai bên cánh tay đầy máu tươi cười ngờ nghệch như mấy gã điên.
"Tôi có làm gì em đâu! Tôi đang tặng cho em một món quà đấy!"
"Quà?"
- Quà cái nổi gì đây ?
Hoa dung thất sắc, trông hắn mình đầy máu me cô lại sợ hắn sắp lấy mạng cô hơn là tặng quà cho cô.
"Huân Bạc, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?"
"Ưm..."
Hắn trầm ngâm như đang bỡn cợt cô, nụ cười quỷ dị của hắn không thản bớt, từ trong túi hắn lấy ra chiếc khăn tay mà cô thêu cho hắn, chỉ vào đó, nói.
"Chẳng phải Hoa Ly ghét sói sao? Chiếc khăn em thêu cho tôi...em ví tôi như sói...em ghét sói..."
Ngay hình thêu sói nhỏ, ngón tay đầy máu chạm đó, lấm lem toàn thứ dơ bẩn dính lên, hắn hít lấy một hơi như kẻ biến thái làm Hoa Ly run đến cực hạn.
"Huân Bạc, anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả?"
Hoa Ly xác thực không hiểu được hắn nói gì, cũng không hiểu hành động của hắn hiện giờ là vì điều gì ?
Hắn vẫn cầm chắt chiếc khăn, ngón tay vẫn đặt ở hình thêu, gương mặt không biến sắc thản nhiên nhìn cô u trầm không vừa ý, như hắn đang giận cô.
Người tiến đến rất gần với cô, tay dính cư nhiên vương ra chạm vào ngay xương quai xanh, mà cô lại không thể né tránh.
Sợ hãi trói buộc hai chân cô, ngoài việc run rẩy cô còn biết làm gì hơn ?

Bàn tay ghê rợn đó từ từ len ra sau gáy cổ của cô, đột ngột túm lấy làm cô giật mình, cuộn tay mềm yếu phản kháng theo bản năng.
"Buông ra!"
Hắn không hề nghe theo, giữ gáy cổ cô thật chặt, tay kia cầm khăn thêu đưa ra trước mặt cô, hắn nhắm vào vành tai ửng hồng, thều thào.

"Tôi đã cho người giết rất nhiều sói, đổ máu của chúng lắp đầy cái bồn đó.
Hoa Ly, nếu em ghét sói...tắm máu chúng...chà đạp mạng sống của chúng đi...em sẽ thấy vui hơn..."
"Anh bị điên à? Vui cái nổi gì chứ?"
Một lực thật mạnh đẩy Huân Bạc ra, Hoa Ly nhíu mày giận dữ chỉ tay về phía hắn, quát tháo.
"Huân Bạc, anh nhìn tôi như thế có vui không? Tôi đang sợ đến chết đây?
Rốt cuộc anh đang làm cái trò gì vậy hả?"
Hoa Ly thật sự giận đến nổi gân trên trán, cô hết chịu nổi tính khí thất thường của kẻ này, đầu óc giống như một kẻ bệnh tâm thần.

Vì một hình thêu mà hắn suy diễn đủ điều, khiến Hoa Ly đạt giới hạn nhịn nhục.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương