Nhiệt Độ Của Ác Ma
-
12: Xứng Với Danh Xưng Hoa Khôi 13
Máu ướm lên chỗ nào thì sẽ có người xuống dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó, không một động tác thừa, Hoa Ly hoa mắt nhưng vẫn nhìn rõ ở phía sau, thế lực của người đàn ông này thật sự quá cường ngạnh.
Hắn là Thống Đốc khét tiếng hung tàn, chỉ là cô ngu dốt không lường trước nguy hiểm, tự mình đâm đầu vào chốn địa lao.
Bấy giờ có muốn thoát cũng không còn cơ hội, bởi cô đã bị mẹ bán đi rồi, bán như một món đồ chứ không còn là một con người.
Trái tim đau đớn, toàn thân cũng đau, số phận éo le mãi chưa chịu buông tha, cô khóc đến tràn ly, khóc rồi cũng chẳng có ai thương xót.
Huân Bạc lạnh lùng như băng khiễng chân rộng rãi, rất nhanh vào đến căn phòng lạnh lẽo, bên trong rộng lớn chỉ có tiếng khóc kêu của cô gái, lồng vào đó là tiếng thở trì trệ.
Người đàn ông để cô ngồi dưới sàn, quản gia lót một tấm khăn bông bên dưới chân nhỏ máu, còn hắn đuổi hết người hầu ra ngoài cửa canh chừng, bản thân điềm nhiên lấy hộp cứu thương đến.
Hưu An lập tức đứng dậy, nghiêm túc ở cạnh chờ đợi hắn sai bảo.
Hoa Ly đau đớn kiệt sức ngã người ra sau, cánh tay hữu lực nhanh như chớp đỡ lấy lưng nhỏ.
"Đỡ cô ấy!"
Giọng nói khàn đặc, Hưu An im lặng làm theo lệnh, cô gái nhỏ dựa vào người ông, hai mắt anh đào sớm đã lim dim sắp ngất.
Huân Bạc túm lấy một chân kiều xảo của cô, cánh tay kia dùng hết lực giựt mũi tên ra khỏi lớp thịt non mềm, máu bắn ra ướm lên cả quân phục uy nghiêm.
"Áaaaaaaaaaaa..."
Cô gái ngửa cổ kêu hét thất thanh, nước mắt lạnh toát nhiễm đầy khuôn mặt đáng thương, máu chảy đầm đìa không dứt, hiện thời lại cơn đau lại tăng gấp mấy trăm lần.
Đôi tay yếu nhược xắm nắm bên dưới, đồng tử giãn nở thu rõ vết thương kinh khủng, lớp thịt tươi sâu bên trong không ngừng đẩy dòng máu tuôn ra bên ngoài.
Vì cô đau mà bắp chân co bóp, thịt mềm ở đó thêm phần kích thích túa ra nhiều máu hơn.
Hoa Ly vô thức bấu hai tay vào người quản gia, răng môi cắn chặt đến bật máu, thả lỏng cơ thể hay gồng cơ cô đều hứng chịu cơn đau thấu trời, nhất thời chỉ muốn được chết cho nhẹ nhõm.
Người đàn ông kia vẻ ngoài luôn tàn độc, không một chút nhẹ nhàng với cô, hắn kéo cô ngã vào lòng hắn, ánh mắt nguy hiểm ra hiệu cho Hưu An đứng xa.
Một cô gái liễu yếu đào tơ, sức lực chẳng còn hắn lại không biết thương hoa tiếc ngọc, giúp cô băng bó vết thương mà cứ như muốn lấy mạng, thô bạo đến nổi thớ thịt ửng hồng run rẩy kịch liệt qua mỗi lần hắn thấm bông.
Tấm khăn bên dưới dính đầy máu, vì quá nhiều mà cả phòng chỉ toàn mùi tanh nồng, người ta ngửi được cũng muốn nhức óc.
Chật vật khá lâu cũng xong xuôi, Huân Bạc cho người vào dọn dẹp sạch sẽ, Hoa Ly luôn ở trong tay hắn, cô sớm đã xụi lơ không còn sức kêu gào, ngoan ngoãn đến mức làm hắn hài lòng.
Căn phòng nhanh chóng thoáng đãng, mùi thơm dịu ngọt thế chỗ cho mùi tanh, dưới sàn bóng nhoáng như ban đầu.
Mọi thứ trở về quỹ đạo, hắn liền đuổi hết người ra ngoài, cửa đóng chặt bên trong nhanh chóng trở nên yên ắng một phần.
Hoa Ly đờ đẫn ngồi trong lòng hắn bắt đầu có hiện tượng mơ màng, không tự chủ được hành động bàn tay yếu mềm đặt trước ngực hắn ra sức bóp lấy.
Hơi thở nặng nề kiều suyễn, giờ đây chân cô đã đau đến mức không thể nhấc, hai mắt mờ đục nhìn không rõ cảnh vật, đôi mi cong dài khẽ run rẩy như cánh bước, lim dim như người buồn ngủ.
Trông cô tả tơi như thế hắn lại thấy đẹp khó tả.
"Hoa Ly."
Huân Bạc khẽ gọi, vành tai mềm mại phản ứng, động nhẹ nhưng cô không đáp, thấy cô yếu ớt, rệu rã toàn thân hắn mới buông lỏng sự nóng nảy, nhưng cũng không quên mục đích.
"Em còn trốn nữa không?"
Cô gái nhỏ yếu nhược lắc đầu, gương mặt nhợt nhạt tựa vào lồng ngực rắn rỏi, thở nặng nề chưa từng có, cô thật sự sợ rồi, không dám bỏ trốn một cách liều mạng như vậy nữa.
Hắn không hài lòng với hành động của cô, tú chân kiều xảo bị hắn nâng lên, hắn ngắm vào bắp chân đang bị thương, chỉ nhẹ nhàng chạm cô đã thấy đau, run rẩy kịch liệt.
Hơi thở nóng hổi lập tức ùa vào da thịt hắn, còn đúng vào yết hầu của hắn, vì quá đau nên cô lỡ tay cào trước ngực hắn.
Sức lực như mũi chích, chả thấm thía, hắn cũng không tức giận, chỉ giữ lấy phần chân đó, tĩnh mạch nổi đầy trên mặt, nhăn mày kiếm uy nghiêm, giọng nói âm u hữu cảnh báo cô gái.
"Lần này là lần cuối, em còn dám rời tôi nữa thì tôi sẽ cho em cả đời không đi được!"
"Nghe rõ chưa?"
Thanh âm đột ngột vang dội, to lớn như sấm sét, Hoa Ly sợ tột cùng gật đầu lia lịa, nước mắt chảy loạn trên mặt không dứt, cô mệt đến nổi cau mày chẳng thản ra, hơi thở cứ thế dần một trì trệ.
Đôi tay cào cấu chuyển sang buông lỏng trước ngực, bộ đồ lắm lem hôi hôi mùi bùn đất vì mồ hôi của cô túa ra mà càng chua hơn.
Ngón tay thon dài rõ rệt từng khớp xương lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má, hắn biết cô đã kiệt sức, cử chỉ cũng nhẹ nhàng hơn, nâng niu gương mặt nhỏ, thỏ thẻ.
"Ngoan, đợi chân em lành chúng ta sẽ làm lễ kết hôn thật lớn, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất tỉnh này!
Không! Cả cái nước này phải thấy được vẻ đẹp của một Thống Đốc phu nhân, như vậy mới xứng danh xưng hoa khôi của em!"
Lời nói dần có chút hồ mê, từng cảm giác của Hoa Ly đều bị loạn lên, trong lòng không khỏi nhốn nháo.
Kẻ này, giống với một kẻ đa nhân cách, lúc thì yêu chiều sủng nịnh lên đến trời, lúc thì tàn nhẫn hơn cả đồ tể.
Nhất là, nhiệt độ trong cơ thể của hắn liên tục thay đổi, cách một lớp vải cô vẫn cảm nhận được sự khác thời ấy, lúc lạnh lúc nóng, làm cho người ta chỉ biết phát run.
Huân Bạc cúi xuống hôn lên khóe mắt cô làn thứ ba, mỗi nụ hôn là một lời căn dặn.
"Hoa Ly, đợi em khỏi rồi tôi sẽ đưa em đi thử váy cưới nhé?
Tôi tự tay thiết kế đấy! Cả trang sức, nhẫn,...mọi thứ đều được tôi chuẩn bị từ rất lâu rồi...
Em bây giờ không cần phải lo gì hết, nghỉ ngơi để mau lành lại nào."
"Yên tâm, tôi sẽ cho người chăm sóc vết thương của em, tuyệt đối không để lại sẹo đâu!"
Hắn gõ từng nhịp ngón tay nhè nhẹ nhưng thúc giục vào đùi ngọc của cô, gương mặt như mơ màng tưởng tượng cảnh hôn lễ.
Hoa Ly nhìn ra hết thảy từ đôi mắt của hắn, chỉ biết im lặng không muốn nói, phiếm môi hồng hào run rẩy khó tả, đầu óc cô bị sát khí bủa quanh thân hắn kìm hãm không tài nào nghĩ được lời phản đối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook