Nhiếp Chính Vương
-
Quyển 5 - Chương 82: Ngoại truyện 3 : Phong Mộ Ngôn và Tô Thanh Mặc
Mới sớm tinh mơ mà rừng già đã vang vọng từng tiếng gầm gào.
Một con hổ đang đuổi sát nút một chú thỏ con ranh mãnh, sau khi rượt nhau hết nửa cánh rừng, dồn được bữa sáng thơm ngon vào một lùm cây rậm rạp kín bưng, nó nhe nanh gầm lên “Grào grào” hăm dọa.
Thỏ con dựng đứng lông tơ, chổng mông cố sức chui vào bụi rậm, tiếc là chen mãi vẫn không lọt, thấy hổ ta đến sát đít rồi thì nó cuộn tròn lại như trái cầu, chúm chụm không dám ho he.
Hổ tiến lên, dùng móng vuốt hẩy hẩy cục lông xù, thấy thỏ con he hé một con mắt tuyệt vọng nhìn mình, nó lại nhe răng “Grào grào”.
Thỏ con giựt nẩy mình, rúc đầu vào đống lông tơ, lại cuộn tròn như nhím.
Con hổ lòng vòng quanh bữa sáng của nó hai vòng, tính xem nên cắn vào chỗ nào, sau một hồi do dự, nó quyết định cắn đứt cổ trước.
Thế nhưng vừa ngoác mồm, thỏ con đã đột nhiên ngửa đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn nó đầy van xin.
Con vật bé nhỏ với đôi mắt đầy linh động.
Mà hổ ta mới chạm răng nanh vào phần cổ mềm mại đã đột nhiên buông lỏng.
Cứ cảm thấy không đành lòng là sao ta?
Thỏ con bắt ngay sơ hở, ngắm chuẩn thời cơ vọt vào trong hốc cây bên cạnh, trốn tịt bên trong không chịu ra.
Bấy giờ hổ mới sực tỉnh, vươn móng vuốt khều khều vào trong, nhưng tiếc là cổ thụ đã hàng trăm năm tuổi, hốc bên trong rất to, hổ khều nửa buổi cũng không khều được cục lông trắng kia ra, nó ủ rũ rút móng về, sốt ruột gào ầm ĩ bên ngoài.
“Thú vị thật…” – bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng cưỡi khe khẽ.
Con hổ xoay phắt mình, chỉ thấy sau lưng là một người mặc áo choàng đen, bên trên thêu hoa Man Châu Sa, như cười như không với nó, “Tô Thanh Mặc, suốt mười thế, ngươi vẫn không chịu làm hại hắn.”
Bản năng mách bảo con hổ rằng người này rất khó xơi, nó “Hừ hừ” lùi ra hai bước, nhe răng thị uy.
“Sinh tử luân hồi, nhân quả báo ứng.” – Chiêu Minh nói, xách con thỏ từ trong hốc cây, ném ra trước mũi hổ, “Hắn từng giết cả nhà ngươi, nợ ngươi một món nợ máu, đã định trước phải trả nợ máu, mười thế hóa thân để ngươi ăn thịt. Giờ nó ở ngay trước mặt ngươi, sao ngươi không chịu ăn thịt nó?”
Con hổ “hừ hừ”, chẳng biết xuất phát từ suy nghĩ nào, nó đột nhiên khều thỏ con đang run rẩy vì sợ, giấu vào dưới thân mình.
Nửa sợ Chiêu Minh, nửa lại muốn sính anh hùng.
Trốn không được, ở chẳng xong, cuối cùng hai con đồng vật cùng run như cầy sấy.
Chiêu Minh càng lấy làm khó hiểu, “Ta không hiểu, Tô Thanh Mặc. Suốt mười thế, hắn là cá, ngươi là bồ nông. Hắn là chuột, ngươi là mèo. Hắn là dê, ngươi là sói. Hắn sinh ra vốn là để làm mồi cho ngươi, nhưng vì sao mỗi lần thấy hắn, ngươi lại thu hồi thiên tính khát máu trong xương tủy, để hắn chạy thoát hết lần này đến lần kia.”
Con hổ vẫn cứ che chở cho thỏ con, gào lên với Chiêu Minh, ý đồ hăm dọa hắn.
Chiêu Minh không lùi, hắn tiến lại gần con hổ, “Ngươi có biết nếu hắn không trả được món nợ máu đã nợ ngươi, vĩnh viễn hắn cũng không thể chuyển thế, chứ đừng là nối lại tiền duyên. Nếu không vì được Thiên Tuyền nhờ vả, ta đây đi quan tâm cái chuyện vớ vẩn của phàm nhân các ngươi làm gì. Mau bắt nó, ăn thịt nó cho ta, ta cũng có cớ xóa món nợ giữa hai ngươi.”
Con hổ đâu hiểu được hắn nói gì, nó cúi đầu nhìn cục lông xù dưới thân mình, thoáng do dự, nó há mồm ngậm thỏ con, vùng chạy vào sâu trong rừng già.
Thỏ ta lắc la lắc lư như xích đu, nâng chân trước, dựng thẳng tai, sau khi hết sợ, nó lại thảnh thơi như thường.
Nhưng nó chẳng đắc ý được lâu, trước mắt bỗng nhiên đổ rầm xuống một thân cây lớn, nhánh cây sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực nó.
Con thỏ rúm mình, ai oán nhìn hổ, mà hổ cũng há miệng thả nó xuống, liếm cục lông xù đã nhuốm đỏ, sụt sịt “Hư hư”.
“Súc sinh, khóc cái gì.” – Chiêu Minh nói, xách con thỏ đã chết lên, phẩy tay dựng đứng thân cổ thụ, “Vậy đi, coi như ngươi ngộ sát nó, cộng với những lần trước coi như đủ. Còn thế tiếp theo các ngươi có gặp được nhau nữa không thì tùy duyên phận.”
*
Mấy trăm mùa xuân qua đi, hoa tàn rồi hoa lại nở.
Đến một ngày, trong khe núi nào đó, bên cạnh suối nước rực rỡ hoa đào, một thanh niên vận bộ cánh xanh, khuôn mặt thanh tú và cao quý, song cử chỉ thì suồng sã vô cùng, đang bịt mắt mò mẫm chơi trò bắt dê với các cô gái, mồm mép lưu manh, “Gia mà bắt được ai là người đó phải cho gia hôn một cái.”
“Hí hí.” – bên tai vang tiếng cười khanh khách như chuông, cùng với tiếng trêu chọc của các nàng, “Thiếu gia đến bắt ta đi, ta ở đây này.”
“Đâu đâu?” – cậu chàng nhếch cười, đoán phương hướng chộp tới.
Đúng lúc đó có một nam tử vận áo đen cao lớn, mặt mày mị hoặc bước ngang qua, bỗng nhiên bị người ôm chầm lấy, còn chưa kịp định thần đã bị người ta quàng cổ, hôn cái bẹp lên môi.
Nam tử: …
Theo hoàng lịch có nói, hôm nay không nên xuất hành.
Vị thiếu gia thành công ăn miếng đậu ngon lành, vừa tháo miếng vải đen bịt mắt vừa cười toe toét, “Để gia nhìn xem là ai mà còn cao hơn gia vậy nào.”
Lời dứt cũng đối diện với ánh mắt của người kia, cậu ta lại cười thêm tiếng, “Xin lỗi, ta ôm nhầm.”
“Hừ!” – nam tử phẩy tay áo đẩy người ra, vừa chực bỏ đi đã bị cậu chàng mặt dày giật ống tay áo kéo lại, hỏi rằng: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào?”
“Phong Thanh Nhã.” – nam tử không kiên nhẫn trả lời.
“Thanh Nhã?” – thiếu gia nhẩm đọc lại cái tên, cũng vội vàng tự giới thiệu, “Ta là Tô Tử Dương.”
“Hạnh ngộ.” – Phong Thanh Nhã ôm quyền qua quít, đang muốn chạy lấy người lại bị Tô Tử Dương kéo lại lần nữa, “Này —”
Phong Thanh Nhã nhíu mày, “Còn chuyện gì nữa?”
“Ngươi vừa hôn ta.” – Tô Tử Dương vê cánh môi hồng hào sánh nước của mình, vô lại hếch mày, “Định cứ thế mà đi hả?”
Phong Thanh Nhã biết mình gặp phải phường vô lại rồi, nắm bội kiếm, khoanh tay trước ngực hỏi: “Thế sao, muốn đánh nhau?”
“Một thư sinh tay yếu chân mềm như ta thì lấy gì mà đánh nhau với ngươi.” – Tô Tử Dương híp đôi mắt ranh mãnh, bước từng bước dưới làn mưa hoa, “Ta cũng được coi như người có danh tiếng, vô duyên vô cớ để người ta hôn thì cũng phải đòi lại chút gì đó chứ.”
Phong Thanh Mặc chưa thấy kẻ đọc sách nào lại mặt dày mày dạn, đổi trắng thay đen như người này, hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi còn muốn ta phải bồi thường bạc?”
“Ta không thiếu tiền, lấy bạc của ngươi làm gì?” – Tô Tử Dương đáp, vươn tay nắm cằm Phong Thanh Nhã, “Ta muốn ngươi cơ.”
Phong Thanh Nhã ngẩn người, tức thì phì cười, “Ta rất khó nuôi.”
Tô Tử Dương cười nhếch mép, “Không sao, ta rất giỏi kiếm tiền.”
Đào hoa lưu thủy, sắc xuân vội vàng.
Ta ở đây, có lẽ chính là để chờ đợi.
Chờ đợi một người và một cuộc gặp gỡ mà cuộc đời đã định.
— Hoàn Ngoại truyện 3 —
Một con hổ đang đuổi sát nút một chú thỏ con ranh mãnh, sau khi rượt nhau hết nửa cánh rừng, dồn được bữa sáng thơm ngon vào một lùm cây rậm rạp kín bưng, nó nhe nanh gầm lên “Grào grào” hăm dọa.
Thỏ con dựng đứng lông tơ, chổng mông cố sức chui vào bụi rậm, tiếc là chen mãi vẫn không lọt, thấy hổ ta đến sát đít rồi thì nó cuộn tròn lại như trái cầu, chúm chụm không dám ho he.
Hổ tiến lên, dùng móng vuốt hẩy hẩy cục lông xù, thấy thỏ con he hé một con mắt tuyệt vọng nhìn mình, nó lại nhe răng “Grào grào”.
Thỏ con giựt nẩy mình, rúc đầu vào đống lông tơ, lại cuộn tròn như nhím.
Con hổ lòng vòng quanh bữa sáng của nó hai vòng, tính xem nên cắn vào chỗ nào, sau một hồi do dự, nó quyết định cắn đứt cổ trước.
Thế nhưng vừa ngoác mồm, thỏ con đã đột nhiên ngửa đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn nó đầy van xin.
Con vật bé nhỏ với đôi mắt đầy linh động.
Mà hổ ta mới chạm răng nanh vào phần cổ mềm mại đã đột nhiên buông lỏng.
Cứ cảm thấy không đành lòng là sao ta?
Thỏ con bắt ngay sơ hở, ngắm chuẩn thời cơ vọt vào trong hốc cây bên cạnh, trốn tịt bên trong không chịu ra.
Bấy giờ hổ mới sực tỉnh, vươn móng vuốt khều khều vào trong, nhưng tiếc là cổ thụ đã hàng trăm năm tuổi, hốc bên trong rất to, hổ khều nửa buổi cũng không khều được cục lông trắng kia ra, nó ủ rũ rút móng về, sốt ruột gào ầm ĩ bên ngoài.
“Thú vị thật…” – bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng cưỡi khe khẽ.
Con hổ xoay phắt mình, chỉ thấy sau lưng là một người mặc áo choàng đen, bên trên thêu hoa Man Châu Sa, như cười như không với nó, “Tô Thanh Mặc, suốt mười thế, ngươi vẫn không chịu làm hại hắn.”
Bản năng mách bảo con hổ rằng người này rất khó xơi, nó “Hừ hừ” lùi ra hai bước, nhe răng thị uy.
“Sinh tử luân hồi, nhân quả báo ứng.” – Chiêu Minh nói, xách con thỏ từ trong hốc cây, ném ra trước mũi hổ, “Hắn từng giết cả nhà ngươi, nợ ngươi một món nợ máu, đã định trước phải trả nợ máu, mười thế hóa thân để ngươi ăn thịt. Giờ nó ở ngay trước mặt ngươi, sao ngươi không chịu ăn thịt nó?”
Con hổ “hừ hừ”, chẳng biết xuất phát từ suy nghĩ nào, nó đột nhiên khều thỏ con đang run rẩy vì sợ, giấu vào dưới thân mình.
Nửa sợ Chiêu Minh, nửa lại muốn sính anh hùng.
Trốn không được, ở chẳng xong, cuối cùng hai con đồng vật cùng run như cầy sấy.
Chiêu Minh càng lấy làm khó hiểu, “Ta không hiểu, Tô Thanh Mặc. Suốt mười thế, hắn là cá, ngươi là bồ nông. Hắn là chuột, ngươi là mèo. Hắn là dê, ngươi là sói. Hắn sinh ra vốn là để làm mồi cho ngươi, nhưng vì sao mỗi lần thấy hắn, ngươi lại thu hồi thiên tính khát máu trong xương tủy, để hắn chạy thoát hết lần này đến lần kia.”
Con hổ vẫn cứ che chở cho thỏ con, gào lên với Chiêu Minh, ý đồ hăm dọa hắn.
Chiêu Minh không lùi, hắn tiến lại gần con hổ, “Ngươi có biết nếu hắn không trả được món nợ máu đã nợ ngươi, vĩnh viễn hắn cũng không thể chuyển thế, chứ đừng là nối lại tiền duyên. Nếu không vì được Thiên Tuyền nhờ vả, ta đây đi quan tâm cái chuyện vớ vẩn của phàm nhân các ngươi làm gì. Mau bắt nó, ăn thịt nó cho ta, ta cũng có cớ xóa món nợ giữa hai ngươi.”
Con hổ đâu hiểu được hắn nói gì, nó cúi đầu nhìn cục lông xù dưới thân mình, thoáng do dự, nó há mồm ngậm thỏ con, vùng chạy vào sâu trong rừng già.
Thỏ ta lắc la lắc lư như xích đu, nâng chân trước, dựng thẳng tai, sau khi hết sợ, nó lại thảnh thơi như thường.
Nhưng nó chẳng đắc ý được lâu, trước mắt bỗng nhiên đổ rầm xuống một thân cây lớn, nhánh cây sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực nó.
Con thỏ rúm mình, ai oán nhìn hổ, mà hổ cũng há miệng thả nó xuống, liếm cục lông xù đã nhuốm đỏ, sụt sịt “Hư hư”.
“Súc sinh, khóc cái gì.” – Chiêu Minh nói, xách con thỏ đã chết lên, phẩy tay dựng đứng thân cổ thụ, “Vậy đi, coi như ngươi ngộ sát nó, cộng với những lần trước coi như đủ. Còn thế tiếp theo các ngươi có gặp được nhau nữa không thì tùy duyên phận.”
*
Mấy trăm mùa xuân qua đi, hoa tàn rồi hoa lại nở.
Đến một ngày, trong khe núi nào đó, bên cạnh suối nước rực rỡ hoa đào, một thanh niên vận bộ cánh xanh, khuôn mặt thanh tú và cao quý, song cử chỉ thì suồng sã vô cùng, đang bịt mắt mò mẫm chơi trò bắt dê với các cô gái, mồm mép lưu manh, “Gia mà bắt được ai là người đó phải cho gia hôn một cái.”
“Hí hí.” – bên tai vang tiếng cười khanh khách như chuông, cùng với tiếng trêu chọc của các nàng, “Thiếu gia đến bắt ta đi, ta ở đây này.”
“Đâu đâu?” – cậu chàng nhếch cười, đoán phương hướng chộp tới.
Đúng lúc đó có một nam tử vận áo đen cao lớn, mặt mày mị hoặc bước ngang qua, bỗng nhiên bị người ôm chầm lấy, còn chưa kịp định thần đã bị người ta quàng cổ, hôn cái bẹp lên môi.
Nam tử: …
Theo hoàng lịch có nói, hôm nay không nên xuất hành.
Vị thiếu gia thành công ăn miếng đậu ngon lành, vừa tháo miếng vải đen bịt mắt vừa cười toe toét, “Để gia nhìn xem là ai mà còn cao hơn gia vậy nào.”
Lời dứt cũng đối diện với ánh mắt của người kia, cậu ta lại cười thêm tiếng, “Xin lỗi, ta ôm nhầm.”
“Hừ!” – nam tử phẩy tay áo đẩy người ra, vừa chực bỏ đi đã bị cậu chàng mặt dày giật ống tay áo kéo lại, hỏi rằng: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào?”
“Phong Thanh Nhã.” – nam tử không kiên nhẫn trả lời.
“Thanh Nhã?” – thiếu gia nhẩm đọc lại cái tên, cũng vội vàng tự giới thiệu, “Ta là Tô Tử Dương.”
“Hạnh ngộ.” – Phong Thanh Nhã ôm quyền qua quít, đang muốn chạy lấy người lại bị Tô Tử Dương kéo lại lần nữa, “Này —”
Phong Thanh Nhã nhíu mày, “Còn chuyện gì nữa?”
“Ngươi vừa hôn ta.” – Tô Tử Dương vê cánh môi hồng hào sánh nước của mình, vô lại hếch mày, “Định cứ thế mà đi hả?”
Phong Thanh Nhã biết mình gặp phải phường vô lại rồi, nắm bội kiếm, khoanh tay trước ngực hỏi: “Thế sao, muốn đánh nhau?”
“Một thư sinh tay yếu chân mềm như ta thì lấy gì mà đánh nhau với ngươi.” – Tô Tử Dương híp đôi mắt ranh mãnh, bước từng bước dưới làn mưa hoa, “Ta cũng được coi như người có danh tiếng, vô duyên vô cớ để người ta hôn thì cũng phải đòi lại chút gì đó chứ.”
Phong Thanh Mặc chưa thấy kẻ đọc sách nào lại mặt dày mày dạn, đổi trắng thay đen như người này, hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi còn muốn ta phải bồi thường bạc?”
“Ta không thiếu tiền, lấy bạc của ngươi làm gì?” – Tô Tử Dương đáp, vươn tay nắm cằm Phong Thanh Nhã, “Ta muốn ngươi cơ.”
Phong Thanh Nhã ngẩn người, tức thì phì cười, “Ta rất khó nuôi.”
Tô Tử Dương cười nhếch mép, “Không sao, ta rất giỏi kiếm tiền.”
Đào hoa lưu thủy, sắc xuân vội vàng.
Ta ở đây, có lẽ chính là để chờ đợi.
Chờ đợi một người và một cuộc gặp gỡ mà cuộc đời đã định.
— Hoàn Ngoại truyện 3 —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook