Nhiên Tình
-
Chương 24
Giúp Dạ Hạo Địch, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất là Thuỷ Vô Dương có thể thật sâu cảm nhận được tâm tình lúc này của Dạ Hạo Địch, trải qua thời gian dài chia lìa như vậy, nam nhân kiêu ngạo như Dạ Hạo Địch rốt cục đã thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, hơn nữa Thuỷ Vô Dương cũng nhìn ra Khoá Ái đối Dạ Hạo Địch cũng có tình ý, cho nên mới trợ giúp một chút.
Tuy rằng trong đó có một nguyên nhân nhỏ là y muốn nhìn Dạ Hạo Địch sầu khổ một chút, chỉ tiếc trời cao đối nam nhân này quá ưu ái, đến cuối cùng Khoá Ái vẫn không có trừng phạt gì gã, nhưng lúc “dạy” cho Dạ Hạo Địch một bài học, hình như y đã quên nam nhân này có bao nhiêu keo kiệt.
Cho nên khi Dạ Hạo Địch đưa ra biện pháp có thể trị hết nửa mặt bị huỷ của Mạc Trần Cẩm làm điều kiện trao đổi, y phải trải qua sự lựa chọn gian nan, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, đồng ý rời đi, cho dù phải một thời gian rất dài không thể gặp Trần Cẩm, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể làm cho Trần Cẩm khôi phục bộ dáng ban đầu, Thuỷ Vô Dương cũng có thể nhẫn nại.
Nhưng Thuỷ Vô Dương lại không nghĩ tới Mạc Trần Cẩm thế nhưng lại sảng khoái đáp ứng làm cho y rời đi như vậy, không thể phủ nhận, khi thấy Mạc Trần Cẩm không chút do dự gật đầu, trái tim Thuỷ Vô Dương đau nhói, chỉ vì không muốn làm cho Khoá Ái lo lắng, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
“Tiên sinh, ngày mai ngài rời đi có thể mang Thuý Vũ đi cùng hay không?” Đi theo Thuỷ Vô Dương trở lại phòng, Thuý Vũ liền khẩn cầu.
“Nha đầu ngốc, ta là đi học y, cũng không phải là đi làm thiếu gia, ngươi đi theo, không tốt lắm đâu, hơn nữa, Ám Dạ Cung cũng có hạ nhân hầu hạ.” Thuỷ Vô Dương tuy rằng rất vui với tâm ý của Thuý Vũ, nhưng vẫn là cự tuyệt.
“Nhưng ta sợ tiên sinh không thói quen bọn họ hầu hạ.” Thuý Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi được rồi, nếu Trần Cẩm đồng ý, ta liền mang ngươi đi.” Thuỷ Vô Dương thuận miệng ứng một câu, cũng không ngờ lời này vừa vặn bị Mạc Trần Cẩm đi vào phòng nghe thấy.
“Ngươi một mình rời đi, vẫn là mang theo Thuý Vũ tốt hơn.”
Kinh ngạc trừng mắt nhìn, Thuỷ Vô Dương không thể đem Mạc Trần Cẩm lạnh lùng vừa rồi ở đại sảnh cùng người gần như ôn nhu lúc này liên hệ cùng nhau, bất đắc dĩ cười khổ, Thuỷ Vô Dương biết y thật là bị Trần Cẩm chặt chẽ chộp vào trong lòng bàn tay, làm sao cũng trốn không thoát, chỉ cần một chút ôn nhu, chính mình lúc trước cường ngạnh phòng bị có thể toàn bộ tan rã.
“Cám ơn bảo chủ.” Thuý Vũ vui mừng nói.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Đóng cửa lại, Thuý Vũ đã muốn bắt đầu tính toán ngày mai phải mang theo cái gì để lên đường.
Chờ sau khi Thuý Vũ rời đi, trong phòng một lần nữa quay về trầm mặc, Thuỷ Vô Dương ngồi ở bên giường, cúi mặt không nghĩ mở miệng, Mạc Trần Cẩm khe khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thuỷ Vô Dương, mở miệng nói:“Tức giận vì thái độ vừa rồi của ta?”
“Không có.” Thản nhiên đáp lại.
Mím môi, Mạc Trần Cẩm đối thái độ ôn hoà của Thuỷ Vô Dương có chút phiền não, kỳ thật khi hắn đồng ý cho Vô Dương rời đi, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội, cuối cùng mới đồng ý, mà sở dĩ đồng ý, trong đó nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn muốn thử xem cùng Vô Dương tách ra một đoạn thời gian, tình cảm hắn đối với y vẫn còn như trước hay không, Mạc Trần Cẩm cần thời gian để xác định, tình yêu đối Thuỷ Vô Dương tới quá nhanh, nhanh đến độ làm cho hắn trở tay không kịp, nhanh đến làm cho hắn không biết đây là có phải là yêu hay không.
Nhưng những lời này hắn không có khả năng mở miệng nói với Thuỷ Vô Dương, bởi vì đến nay, Mạc Trần Cẩm chính là một người sống nội tại cá biệt như vậy.
“Nếu Trần Cẩm ngươi không có việc gì nữa, có thể rời đi trước hay không, ta cần sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường.” Thuỷ Vô Dương không khách khí đuổi người.
“Không muốn.”
Kinh ngạc nhìn Mạc Trần Cẩm cáu kỉnh giống như tiểu hài tử, Thuỷ Vô Dương còn đang hoài nghi vừa rồi có phải y nghe lầm hay không, sao trong giọng nói Mạc Trần Cẩm lại mang theo một chút…… tuỳ hứng?
“Ta là nói không muốn rời đi, ta muốn ở lại nơi này của ngươi.” Bị thái độ lạnh lùng của Thuỷ Vô Dương chọc giận, Mạc Trần Cẩm trở nên ương ngạnh, hôm nay là một buổi tối cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến phải một thời gian thật dài không thấy được Vô Dương, Mạc Trần Cẩm liền càng không thể buông tha cho buổi tối này.
“Trần Cẩm?” Thuỷ Vô Dương không biết nên nói cái gì mới tốt, Trần Cẩm bốc đồng cho tới bây giờ y cũng chưa ứng phó qua.
Nhìn bộ dáng Thuỷ Vô Dương có chút lúng túng, Mạc Trần Cẩm nở nụ cười, sau đó áp đến trên người y, hôn lên môi y.
“Ta nghĩ muốn ngươi.” Hôm nay, khiến cho hắn tuỳ hứng một lần, chân thật biểu đạt ra ý tưởng bản thân đi.
Thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương hiển nhiên đã bị kích thích không nhỏ, sau một lúc lâu, y mới thở dài, nhắm mắt lại ngầm đồng ý Mạc Trần Cẩm hành động.
Vui vẻ nở nụ cười, Mạc Trần Cẩm cởi bỏ quần áo trên người Thuỷ Vô Dương.
Kết quả ngày hôm sau, bởi vì tối hôm qua tác cầu quá độ, Thuỷ Vô Dương đừng nói cưỡi ngựa, liền ngay cả đi bộ cũng thành vấn đề, cả người hỗn loạn chỉ muốn ngủ, hoàn hảo Mạc Trần Cẩm săn sóc phái lượng xe ngựa đến, ngồi trên xe ngựa, khi Thuỷ Vô Dương thấy ánh mắt bỡn cợt của Khoá Ái, đơn giản nhắm mắt lại ngủ bù, nhưng mặt không khỏi ửng đỏ lên.
Trần Cẩm này ngu ngốc!
Nhìn theo đoàn người Dạ Hạo Địch rời đi, trong ánh mắt Mạc Trần Cẩm có ôn nhu mà ngay cả chính hắn cũng không có phát giác.
Hy vọng lần sau khi ngươi trở về, ta có thể hướng ngươi thẳng thắn bày tỏ tình cảm của ta.
Tuy rằng trong đó có một nguyên nhân nhỏ là y muốn nhìn Dạ Hạo Địch sầu khổ một chút, chỉ tiếc trời cao đối nam nhân này quá ưu ái, đến cuối cùng Khoá Ái vẫn không có trừng phạt gì gã, nhưng lúc “dạy” cho Dạ Hạo Địch một bài học, hình như y đã quên nam nhân này có bao nhiêu keo kiệt.
Cho nên khi Dạ Hạo Địch đưa ra biện pháp có thể trị hết nửa mặt bị huỷ của Mạc Trần Cẩm làm điều kiện trao đổi, y phải trải qua sự lựa chọn gian nan, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, đồng ý rời đi, cho dù phải một thời gian rất dài không thể gặp Trần Cẩm, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể làm cho Trần Cẩm khôi phục bộ dáng ban đầu, Thuỷ Vô Dương cũng có thể nhẫn nại.
Nhưng Thuỷ Vô Dương lại không nghĩ tới Mạc Trần Cẩm thế nhưng lại sảng khoái đáp ứng làm cho y rời đi như vậy, không thể phủ nhận, khi thấy Mạc Trần Cẩm không chút do dự gật đầu, trái tim Thuỷ Vô Dương đau nhói, chỉ vì không muốn làm cho Khoá Ái lo lắng, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
“Tiên sinh, ngày mai ngài rời đi có thể mang Thuý Vũ đi cùng hay không?” Đi theo Thuỷ Vô Dương trở lại phòng, Thuý Vũ liền khẩn cầu.
“Nha đầu ngốc, ta là đi học y, cũng không phải là đi làm thiếu gia, ngươi đi theo, không tốt lắm đâu, hơn nữa, Ám Dạ Cung cũng có hạ nhân hầu hạ.” Thuỷ Vô Dương tuy rằng rất vui với tâm ý của Thuý Vũ, nhưng vẫn là cự tuyệt.
“Nhưng ta sợ tiên sinh không thói quen bọn họ hầu hạ.” Thuý Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi được rồi, nếu Trần Cẩm đồng ý, ta liền mang ngươi đi.” Thuỷ Vô Dương thuận miệng ứng một câu, cũng không ngờ lời này vừa vặn bị Mạc Trần Cẩm đi vào phòng nghe thấy.
“Ngươi một mình rời đi, vẫn là mang theo Thuý Vũ tốt hơn.”
Kinh ngạc trừng mắt nhìn, Thuỷ Vô Dương không thể đem Mạc Trần Cẩm lạnh lùng vừa rồi ở đại sảnh cùng người gần như ôn nhu lúc này liên hệ cùng nhau, bất đắc dĩ cười khổ, Thuỷ Vô Dương biết y thật là bị Trần Cẩm chặt chẽ chộp vào trong lòng bàn tay, làm sao cũng trốn không thoát, chỉ cần một chút ôn nhu, chính mình lúc trước cường ngạnh phòng bị có thể toàn bộ tan rã.
“Cám ơn bảo chủ.” Thuý Vũ vui mừng nói.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Đóng cửa lại, Thuý Vũ đã muốn bắt đầu tính toán ngày mai phải mang theo cái gì để lên đường.
Chờ sau khi Thuý Vũ rời đi, trong phòng một lần nữa quay về trầm mặc, Thuỷ Vô Dương ngồi ở bên giường, cúi mặt không nghĩ mở miệng, Mạc Trần Cẩm khe khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thuỷ Vô Dương, mở miệng nói:“Tức giận vì thái độ vừa rồi của ta?”
“Không có.” Thản nhiên đáp lại.
Mím môi, Mạc Trần Cẩm đối thái độ ôn hoà của Thuỷ Vô Dương có chút phiền não, kỳ thật khi hắn đồng ý cho Vô Dương rời đi, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội, cuối cùng mới đồng ý, mà sở dĩ đồng ý, trong đó nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn muốn thử xem cùng Vô Dương tách ra một đoạn thời gian, tình cảm hắn đối với y vẫn còn như trước hay không, Mạc Trần Cẩm cần thời gian để xác định, tình yêu đối Thuỷ Vô Dương tới quá nhanh, nhanh đến độ làm cho hắn trở tay không kịp, nhanh đến làm cho hắn không biết đây là có phải là yêu hay không.
Nhưng những lời này hắn không có khả năng mở miệng nói với Thuỷ Vô Dương, bởi vì đến nay, Mạc Trần Cẩm chính là một người sống nội tại cá biệt như vậy.
“Nếu Trần Cẩm ngươi không có việc gì nữa, có thể rời đi trước hay không, ta cần sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường.” Thuỷ Vô Dương không khách khí đuổi người.
“Không muốn.”
Kinh ngạc nhìn Mạc Trần Cẩm cáu kỉnh giống như tiểu hài tử, Thuỷ Vô Dương còn đang hoài nghi vừa rồi có phải y nghe lầm hay không, sao trong giọng nói Mạc Trần Cẩm lại mang theo một chút…… tuỳ hứng?
“Ta là nói không muốn rời đi, ta muốn ở lại nơi này của ngươi.” Bị thái độ lạnh lùng của Thuỷ Vô Dương chọc giận, Mạc Trần Cẩm trở nên ương ngạnh, hôm nay là một buổi tối cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến phải một thời gian thật dài không thấy được Vô Dương, Mạc Trần Cẩm liền càng không thể buông tha cho buổi tối này.
“Trần Cẩm?” Thuỷ Vô Dương không biết nên nói cái gì mới tốt, Trần Cẩm bốc đồng cho tới bây giờ y cũng chưa ứng phó qua.
Nhìn bộ dáng Thuỷ Vô Dương có chút lúng túng, Mạc Trần Cẩm nở nụ cười, sau đó áp đến trên người y, hôn lên môi y.
“Ta nghĩ muốn ngươi.” Hôm nay, khiến cho hắn tuỳ hứng một lần, chân thật biểu đạt ra ý tưởng bản thân đi.
Thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương hiển nhiên đã bị kích thích không nhỏ, sau một lúc lâu, y mới thở dài, nhắm mắt lại ngầm đồng ý Mạc Trần Cẩm hành động.
Vui vẻ nở nụ cười, Mạc Trần Cẩm cởi bỏ quần áo trên người Thuỷ Vô Dương.
Kết quả ngày hôm sau, bởi vì tối hôm qua tác cầu quá độ, Thuỷ Vô Dương đừng nói cưỡi ngựa, liền ngay cả đi bộ cũng thành vấn đề, cả người hỗn loạn chỉ muốn ngủ, hoàn hảo Mạc Trần Cẩm săn sóc phái lượng xe ngựa đến, ngồi trên xe ngựa, khi Thuỷ Vô Dương thấy ánh mắt bỡn cợt của Khoá Ái, đơn giản nhắm mắt lại ngủ bù, nhưng mặt không khỏi ửng đỏ lên.
Trần Cẩm này ngu ngốc!
Nhìn theo đoàn người Dạ Hạo Địch rời đi, trong ánh mắt Mạc Trần Cẩm có ôn nhu mà ngay cả chính hắn cũng không có phát giác.
Hy vọng lần sau khi ngươi trở về, ta có thể hướng ngươi thẳng thắn bày tỏ tình cảm của ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook