Một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh trên đường. Khi màn đêm buông xuống, xe ngựa dừng lại trước một khách điếm, người đánh xe vào thùng xe, sau đó ôm một người đang được bọc trong một chiếc áo choàng ra ngoài, vẻ mặt lo lắng đi vào khách điếm. Lúc người đó sắp bước vào cửa khách điếm thì bị một người chặn lại bên ngoài.

“Vị khách quan này, bản điếm đã được bao trọn rồi, không tiếp đãi những khách nhân khác, mong ngài di giá đến khách điếm khác.” Ông chủ của khách điếm mang vẻ mặt kính sợ nói, đằng sau ông có hai thanh y nam tử đang ngồi ở bàn bóc vỏ nho.

“Tránh ra!” Phong Khiếu Nhiên cứ thế đi qua mặt ông chủ khách điếm, đi về hướng cầu thang dẫn lên lầu trên, hàn ý trên người hắn khiến người khác chỉ dám đứng từ xa mà nhìn. Vừa mới đi được vài bước Phong Khiếu Nhiên lại bị một người khác ngăn cản, chính là một trong hai nam tử bóc vỏ nho vừa nãy.

“Khách quan, chủ nhân nhà ta đã bao trọn khách điếm này rồi, mong rằng khách quan có thể rời đến nơi khác, đừng quấy rầy chủ nhân nhà ta nghỉ ngơi.”

Nam tử vẻ mặt thanh tú kia mang sắc mặt ôn hoà hữu lễ nói, nhưng trên người lại lộ ra ý tứ cự tuyệt rõ ràng.

“Tránh ra! Thê tử của ta đang bị bệnh! Ta mặc kệ chủ nhân nhà ngươi là ai, đêm nay ta nhất định sẽ ở đây! Chủ nhân nhà ngươi trả bao nhiêu tiền, ta sẽ trả gấp đôi! Tránh ra! Đừng ép ta phải ra tay!” Ôm chặt hơn người đang nằm trong lồng ngực mình, Phong Khiếu Nhiên bước tiếp vài bước, hàn ý trên người càng lúc càng đậm.

“Tiêu… Chúng ta quay về xe đi, ta thấy tốt hơn nhiều rồi.” Bỏ phần áo choàng che tầm nhìn của mình đi, Cô Nhiên vươn tay xoa khuôn mặt của cha. Khuôn mặt hắn tái nhợt, hàng mi hơi nhíu lại làm cho người khác dễ dàng nhận ra hắn đang khó chịu trong người. Hắn không muốn cha và người khác xảy ra xung đột. Nơi này đã được người ta bao hết rồi thì họ sẽ quay về xe. Với hắn, chỉ cần ở đâu có cha, chỗ nào cũng giống nhau cả.

Nhìn thấy rõ thê tử trong lời nói của nam nhân trước mắt cũng là một nam tử, vị nam tử thanh tú kia ban đầu có chút kinh ngạc, tiếp theo liền bình tĩnh trở lại. Tuy rằng hắn có thể nhìn ra được thân mình người này không tốt, nhưng nghĩ đến chủ tử, hắn vẫn quyết định để cho hai người này đi chỗ khác.

“Huyền Ngọc, cứ để họ ở lại đây đi, ngươi đi an bài một chút!” Lúc này, một nam tử khác trên lầu lộ diện, lạnh nhạt mở miệng phân phó, nhưng ánh mắt nhìn Khiếu Nhiên lại có chút tán thưởng.

“Vâng, Ngũ gia.” Huyền Ngọc vừa nghe xong liền cười nhẹ. Nếu Ngũ gia đã lên tiếng rồi, hắn tất nhiên sẽ không ngăn cản nữa.

Nghiêng người khoát tay, Huyền Ngọc đưa hai người đến một căn phòng trên lầu cách khá xa phòng của chủ tử. Phong Khiếu Nhiên nhìn người nam tử trên lầu kia với ánh mắt cảm kích rồi đi theo sau Huyền Ngọc.

“Nhiên, còn đau không?” Vừa đặt người trong lòng xuống giường, Phong Khiếu Nhiên vội vàng hỏi, cũng cẩn thận giúp Cô Nhiên xoa bụng. Mấy ngày trước nhận được tin tức của Âu Dương nói muốn thành thân, hắn và Cô Nhiên vội vàng trở về, lại quên mất thân mình Cô Nhiên không thể chịu được sức ép lớn, hôm qua vết thương cũ lại bắt đầu đau, dù đã uống thuốc nhưng không ngờ lại tái phát một lần, mà mấy ngày vừa rồi đều đi rất nhanh nên Cô Nhiên còn bị nhiễm phong hàn… Hắn thật đáng chết, vì đã không chiếu cố thật tốt cho Nhiên.

“Tiêu… Ta đã tốt hơn rồi, ngủ một giấc xong sẽ không sao cả.” Cầm lấy tay cha, Cô Nhiên nhẹ giọng nói. “Tiêu… Ngươi ngủ cùng ta một lát được không?” Bây giờ hắn chỉ muốn được nằm trong lòng cha thôi.

“Được… Ta ngủ cùng ngươi.” Phong Khiếu Nhiên hôn nhẹ Cô Nhiên một cái, đang chuẩn bị cởi ngoại bào để lên giường thì thấy ngoài cửa có người đang đứng đó. Sau khi nhìn rõ người nọ, trên mặt hắn chẳng có chút tức giận nào.

“Khách quan, tại hạ có hiểu sơ sơ về y thuật, nếu khách quan không ngại, có thể để ta xem bệnh một chút cho thê tử ngài không?” Nghĩ đến lúc chủ tử bị đau, Huyền Ngọc nhịn không được muốn xem bệnh cho người này.

Phong Khiếu Nhiên vừa nghe xong thì tránh sang một bên: “Tại hạ là Phong Khiếu Nhiên, tạ ơn các hạ.”

“Có thể gọi ta là Huyền Ngọc.” Huyền Ngọc bước vào phòng, ngồi vào bên giường cẩn thận bắt mạch cho người nằm trên đó, cũng hỏi Phong Khiếu Nhiên một vài chuyện liên quan đến vết thương. Thu tay lại, Huyền Ngọc lấy ra một cái hộp mang theo bên người, đưa viên thuốc trong suốt ở trong đó cho Phong Khiếu Nhiên: “Chia ra ăn trong bảy ngày. Bảy ngày này đừng ăn thức ăn mặn, sau bảy ngày vết thương này của thê tử ngài sẽ không tái phát nữa.”

Phong Khiếu Nhiên kinh hỉ nhận lấy viên thuốc. Cô Nhiên ngửi được mùi thuốc đông y nhưng lại không thể đoán được làm sao mà chế ra. Hắn kinh ngạc nhìn người trước mắt. Lão cha cũng như Âu Dương đại ca đã mất rất nhiều năm rồi cũng chưa trị khỏi vết thương này cho hắn, vậy mà nó lại có thể khỏi hẳn sau bảy ngày…

Người này rốt cuộc là người nào?

“Chủ nhân nhà ta thời gian này sẽ ở đây. Các ngươi cứ chờ sau khi dùng hết thuốc hẵng đi, nếu như dùng thuốc không thích hợp, ta cũng có thể xử lý đúng lúc.” Thuốc này mặc dù thuộc loại bình thường, nhưng dù sao cũng là đồ ở Chung Sơn, không biết người bình thường ăn vào có làm sao không, Huyền Ngọc lo lắng dặn dò.

“Đa tạ Huyền công tử! Bảy ngày sau nếu chủ nhân ngươi không có chuyện gì quan trọng, Phong mỗ muốn mời các vị đến Thích Nhiên lâu để tạ ơn các vị chi ân!” Phong Khiếu Nhiên cẩn thận cất kỹ viên thuốc trong người, ôm lấy Cô Nhiên nói lời cảm tạ. Họ gặp được quý nhân rồi.

“Thích Nhiên lâu…” Huyền Ngọc nghe vậy nhìn kỹ lại hai người, tình tự trong mắt không biết là gì, sau đó hắn cười nói: “Được, Phong Lâu chủ đã đích thân mời, Huyền Ngọc chắc chắn sẽ truyền lời lại với chủ tử nhà ta!” Nói xong, Huyền Ngọc đứng dậy đi ra ngoài.

Thích Nhiên lâu… Mấy người họ mới chỉ đến đây có vài ngày đã nghe được không ít chuyện của Thích Nhiên lâu, nhất là việc Thích Nhiên lâu Lâu chủ Phong Khiếu Nhiên thú chính nhi tử thân sinh của mình làm thê tử… Lão gia và mấy vị gia nhà mình… hẳn là rất muốn gặp vị Lâu chủ này một lần…



“Ngươi nói nam nhân vừa xông vào kia chính là Phong Khiếu Nhiên sao?” Ti Ngự Thiên mang theo vài phần tò mò hỏi. Ti Lam Hạ và Ti Hoài Ân đang ngồi bên cạnh hắn cũng thấy tò mò, chỉ có một tuyệt mỹ nam tử thần sắc lạnh nhạt ngồi uống trà, cặp mắt lưu ly kia dường như đang nhìn nước trà trong chén.

“Phụ thân, con vừa rồi có thấy người đó, so với suy nghĩ của con cũng không khác biệt nhiều lắm, hơn nữa… Hắn cũng không ngại ngần gì mà nói nam tử nằm trong lòng hắn là thê tử của mình.” Ti Cẩm Sương ôm lấy nam tử đang uống trà, trên môi là nụ cười nhu hoà, không nghĩ rằng vừa rồi mình đã gặp Phong Khiếu Nhiên.

“Ừm… Phong Khiếu Nhiên này, ta rất tán thưởng hắn. Hắn không giống chúng ta. Cô Nhiên kia có quan hệ huyết mạch tương liên với hắn, hắn cũng không sợ miệng lưỡi thế gian, có thể làm được đến mức đó. Ta rất muốn gặp hắn một lần.” Khó có dịp đến trần thế, lại có thể gặp được một người còn hơn cả mình, Ti Ngự Thiên thấy vô cùng hưng trí.

“Lão gia, Phong Khiếu Nhiên có nói, nếu chúng ta không có việc gì, hắn muốn mời chúng ta đến Thích Nhiên lâu, xem như tạ ơn chúng ta.” Huyền Ngọc lập tức nói luôn, rồi mang đĩa nho vừa cùng Huyền Thanh bóc sạch vỏ đến trước mặt chủ tử. Từ lúc đến Chung Sơn với chủ tử, hắn và Huyền Thanh đã sớm thoát thai hoán cốt, khôi phục lại một thân thể như bình thường. Những gì hắn và Huyền Thanh có được, tất cả đều là do chủ tử mang đến cho.

“Nguyệt Nhi, chúng ta đến Thích Nhiên lâu một lần xem sao được không?” Ti Ngự Thiên đút cho tuyệt mỹ nam tử kia một quả nho, tiện thể thương lượng luôn.

“Phụ thân, Nguyệt luôn làm theo ý muốn của chúng ta mà, người cần gì phải hỏi như vậy?” Ti Lam Hạ mang ý cười trong mắt nói, đã nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ Nguyệt cự tuyệt họ.

Nhổ hạt nho trong miệng ra, Ti Hàn Nguyệt lại há miệng ăn một quả nho khác: “Huyền Ngọc, Huyền Thanh, các ngươi đi an bài đi.” Hắn vừa nói xong, Ti Lam Hạ liền nhìn Ti Ngự Thiên với ánh mắt “Người xem”.

“Nguyệt, huynh quá phóng túng chúng ta rồi.” Ti Hoài Ân giống như đau đầu mà vỗ trán, hắn đã chẳng còn nhớ rõ bắt đầu từ bao giờ người này không hề cự tuyệt yêu cầu của mấy người họ, chính là cứ mỗi lần như vậy xong, người này sẽ ngủ thêm vài canh giờ.

Hàn Nguyệt ngước lên nhìn mấy người trong phòng, không nói gì cả, chỉ im lặng ăn nho được người đưa đến tận miệng, phóng túng sao? Hắn không biết, họ chưa bao giờ nói đến việc mà hắn không thích, đã như thế rồi, sao hắn lại không đáp ứng yêu cầu của họ chứ?

“Nguyệt Nhi, nếu thích ăn, phụ hoàng sẽ cho người đi mua nhiều thêm một chút.” Thấy Hàn Nguyệt không ngừng ăn nho do mình đút, Ti Ngự Thiên quyết định sẽ mua nhiều thêm chút, khó có được thứ gì mà Nguyệt Nhi thích ăn. Rời đi trần thế hơn trăm năm, Nguyệt Nhi vẫn thích gọi hắn là phụ hoàng, mà hắn, cũng nguyện ý trọn đời làm phụ hoàng của Nguyệt Nhi.

“Không cần, thế này đủ rồi.” Lại ăn tiếp một quả nho, Hàn Nguyệt đẩy cái đĩa ra. Ti Ngự Thiên lúc này mới lấy một quả nếm thử, rất ngọt, sau đó đưa cho mấy người Ti Lam Hạ. Những người khác thấy Hàn Nguyệt không ăn nữa mới bắt đầu ăn nho. Đây cũng là sự phối hợp ăn ý của mấy người họ.

Phóng túng…Nhìn mấy người, Hàn Nguyệt dựa vào người Ti Cẩm Sương đang ngồi bên cạnh, đem tất cả những gì tốt cho hắn đặt lên trên hết thảy, đến tột cùng là ai phóng túng ai?



“Nguyệt Nhi, phụ hoàng rất bội phục Phong Khiếu Nhiên, hắn có can đảm nói với thế nhân rằng người hắn yêu chính là con mình, thậm chí còn thú cả nhi tử làm thê tử. Năm đó… phụ hoàng không chỉ không có dũng khí, thậm chí mọi chuyện sau này đều là do con ra mặt giải quyết. Xét về chuyện này, phụ hoàng không bằng Phong Khiếu Nhiên.” Nghe được chuyện của Phong Khiếu Nhiên và Cô Nhiên, Ti Ngự Thiên càng lúc càng cảm thấy năm đó mình đã quá yếu đuối, đưòng đường là một vị đế vương mà nay xem ra còn kém hơn một Thích Nhiên lâu Lâu chủ nhỏ bé.

“Phụ hoàng là phụ hoàng, hắn là hắn; Cô Nhiên là Cô Nhiên, ta là ta.” Không phải là không biết chuyện của hai người kia, chẳng qua chẳng có liên quan gì đến mình, cho nên hắn chưa bao giờ hỏi đến chuyện đó. Nếu phụ hoàng tự trách vì chuyện này, hắn không cho phép.

Xoay người đè Hàn Nguyệt xuống giường, Ti Ngự Thiên cho Hàn Nguyệt một nụ hôn dài triền miên không dứt: “Nguyệt Nhi, phụ hoàng muốn thấy con mặc hỉ phục một lần nữa.”

“Ừm…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương