Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
-
Chương 726: Vui mừng, lưỡng lự
"Em ấy nói thật đấy ạ! Em ấy có ba con, ba của đứa trẻ vì cứu em ấy mà đắc tội với người ta. Bây giờ anh ta cần có người đứng ra làm chứng cho anh ta gấp." Vân Chi Lâm nói thêm.
Ông cụ Trần nhìn hai người kia kẻ xướng người họa và khẽ nhíu mày. Vừa rồi ông ta rất bực mình. Nhưng nghe bọn họ nói xong, ông ta cũng bớt giận, chỉ nửa tin nửa ngờ nói: "Hai người nói thật chứ? Hai người không phải là quan hệ yêu đương à? Sau khi biết hôm qua các người lừa tôi, tôi thật sự không biết có nên tin các người nữa không."
Nghe giọng ông cụ dịu xuống, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đều thấy có chút hy vọng.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng gật đầu nói: "Bác Trần, chúng tôi đều nói thật hết. Tôi và luật sư Vân là bạn bè nhưng không phải quan hệ như bác đã nói. Giữa chúng tôi chẳng qua là quan hệ anh em thôi. Sau khi chúng tôi biết được con trai bác bị hôn mê, hy vọng cuối cùng của tôi cũng chẳng còn. Chúng tôi vốn tính sáng mai sẽ rời đi. Nhưng tôi thấy hơi áy náy vì đã lừa hai bác hôm nay, cho nên đặc biệt tới nhà xin lỗi."
Đọc truyện Nhiệm vụ sinh đẻ tại đây.
Ông cụ Trần thở dài: "Chuyện này ầm ĩ như vậy, cô nói xem là chuyện gì chứ? Được rồi, các người đi đi. Tôi nhận lời xin lỗi của hai người. Nhưng các người phải mang đồ về đi. Có câu không công không nhận lộc."
"Bác Trần, bác nhất định phải nhận đồ này đấy. Dù nói thế nào thì đây cũng là chút tấm lòng của chúng tôi." Vân Chi Lâm vừa nói và nháy mắt với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên lập tức hiểu ý. Cô và Vân Chi Lâm vội vàng xoay người ra cửa. Sau đó đi thật nhanh ra khỏi khu chung cư.
Cuối cùng, đám người Vân Chi Lâm lái xe quay về thành phố A.
"Không biết chút tấm lòng này của chúng ta có thể giúp được bác Trần chút nào không." Cố Hạnh Nguyên dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thành phố C đã bị bọn họ bỏ lại phía sau, cô nghĩ tới chuyện gì đó, nói.
"Không cần suy nghĩ nhiều. Chúng ta làm vậy cũng xem như đã hết lòng giúp đỡ rồi. Vẫn nên suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì đấy." Tâm tư của Vân Chi Lâm đã nghĩ tới chuyện sau khi trở về thành phố A.
Tình hình trước mắt không hề lạc quan đối với bọn họ.
Xe của bọn họ đang lao như bay trên con đường cao tốc, lúc này điện thoại di động của Vân Chi Lâm đổ chuông.
Anh ta cúi đầu nhìn, thấy trên đó hiện ra cái tên là tòa án.
Lúc này bọn họ gọi điện thoại cho mình, chắc hẳn có liên quan tới vụ án của Bắc Minh Thiện. Anh ta vội vàng mở loa ngoài: "Xin chào, tôi là Vân Chi Lâm. Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Luật sư Vân, tôi là người bên phía tòa án. Tôi vốn định phái người tới thông báo cho anh, kết quả anh lại không có ở đó. Vì tránh làm lỡ việc, chúng tôi đành phải gọi điện thoại thông báo với anh: Chúng tôi quyết định sẽ mở tòa phúc thẩm xử vụ án mà anh đại diện vào thứ sáu tuần sau. Đương nhiên, lần phúc thẩm này sẽ lựa chọn không công khai, cho nên anh vẫn phải chú ý tới công tác bảo mật một chút."
Vân Chi Lâm nói chuyện với bên phía tòa án xong, anh ta tắt máy và hỏi Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên cạnh: "Bên tòa án vừa gọi điện thoại tới, em cũng nghe rõ chứ? Tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?"
Khi Cố Hạnh Nguyên nghe được vụ án sẽ diễn ra vào thứ sáu, trong lòng cô không khỏi cảm thấy căng thẳng như Vân Chi Lâm.
Bây giờ đã là thứ ba, chỉ còn mười ngày nữa là đến thứ sáu tuần sau. Mười ngày này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Đặc biệt là trong tay bọn họ bây giờ không hề có chứng cứ nào có thể giúp Bắc Minh Thiện thoát tội, bọn họ càng cảm thấy cấp bách hơn.
"Bây giờ em thật sự không có cách gì nữa, người nên tìm đều đã tìm hết rồi. Còn lại chỉ có thể là chờ đợi."
"Sao vậy? Cuối cùng em cũng quyết định sẽ từ bỏ à?" Câu trả lời của Cố Hạnh Nguyên làm Vân Chi Lâm cảm thấy kinh ngạc. Trước đây cô đã biết rõ vụ kiện này khó khăn tới mức nào.
Ngoài mặt là kiện cục trưởng Quách lên tòa, nhưng trên thực tế là một mình kiện chính quyền. Phân tích chênh lệch về mặt lực lượng, Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện chắc chắn sẽ phải thua.
Nhưng dưới tình huống như vậy, từ trước đến nay Cố Hạnh Nguyên chưa từng chịu từ bỏ. Nhưng không ngờ rằng, sau khi cô kiên trì lâu như vậy, lại đột nhiên tỏ ra có lòng mà không có sức.
Vân Chi Lâm thật lòng thấy lo lắng cho Cố Hạnh Nguyên, sợ đến lúc đó cô sẽ không gượng dậy nổi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng bầu trời quang đãng không một gợn mây nhưng ở trước mắt cô lại vô cùng u ám. "Tại sao phải vậy chứ? Chẳng lẽ sau khi trong tay nắm quyền là có thể muốn làm gì thì làm à? Có thể không để ý pháp luật, đổi trắng thay đen à?" Cô nói xong lại quay đầu nhìn về phía Vân Chi Lâm: "Chi Lâm, sao chính nghĩa mà trong lòng chúng ta vẫn luôn kiên trì ở ngoài hiện thực lại yếu ớt như vậy? Lẽ nào điều chúng ta vẫn tuân theo chỉ là một ảo ảnh?"
"Anh không thể gật bừa với cách nhìn của em được. Em có biết lúc nào tối nhất trong một ngày không? Đó là lúc hừng đông. Đúng vậy, cho dù tối tăm như vậy, nhưng chỉ cần cố gắng kiên trì không bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ đón lấy ánh sáng. Mà chúng ta vừa vặn chính là chiến sĩ đang chiến đấu trong bóng tối, để đón nhận ánh lúc rạng đông. Anh vẫn luôn tin chắc, chính nghĩa mà anh luôn kiên trì cuối cùng sẽ giành được thắng lợi."
Cố Hạnh Nguyên nghe được lời phân tích hùng hồn của Vân Chi Lâm, cho dù trong lòng hiểu rõ đạo lý này, nhưng trong lòng quan lại vẫn còn có chút không qua được: "Được rồi được rồi, chẳng có lãnh đạo nào ngồi đây, anh không cần thiết tỏ ra hiên ngang lẫm liệt như vậy. Không sai, anh nói bóng tối trước sau đều ngắn ngủi. Nhưng đó là với một hoàn cảnh xã hội. Hoàn cảnh xã hội có thể là một thời gian dài vô hạn. Chỉ là với một người, 'thời kỳ tối tăm' này lại có thể bao phủ cả cuộc đời của người đó. Theo cách nói của anh vừa rồi, anh cảm thấy lý luận này có thể thành lập hay không? Cho dù cuối cùng nhận được công lý, nhưng người đó đã mất cả cuộc đời của mình."
"Em nói không sai, có đôi khi sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Không phải chúng ta đang cố gắng để những người sống trong bóng tối nhanh chóng được thấy ánh sáng sao? Người khác có thể không có lòng tin, nhưng chúng ta không thể không có, em biết chưa? Nếu ngay cả chúng ta cũng không có lòng tin, vậy xã hội này sẽ biến thành thế nào? Nó sẽ rất đáng sợ, đáng sợ đến mức chúng ta thậm chí không thể bảo vệ được chính mình. Cho nên trong lúc cứu giúp những người khác, thật ra cũng là đang cứu lấy chúng ta trong tương lai."
Bọn họ từ thành phố C về đã là xế chiều. Cô không để cho Vân Chi Lâm đưa mình về nhà, mà đi thẳng vào Bắc Minh thị.
Cô đã rời khỏi đây được ba ngày, cho dù ở trong khoảng thời gian này Hình Uy không hề gọi điện thoại tới, nhưng cô vẫn lo lắng cho Bắc Minh thị.
"Cô chủ, cô về rồi." Hình Uy đang ngồi ở chỗ của mình, giúp Cố Hạnh Nguyên xử lý tài liệu thường ngày.
Mấy ngày qua, Hình Uy không phải không muốn gọi điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên, chỉ là anh ta cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.
Đầu tiên, lần này Cố Hạnh Nguyên ra ngoài vì chuyện của Bắc Minh Thiện. Bây giờ, dường như ngoại trừ chuyện của Bắc Minh Thiện, cũng không chuyện gì lớn nữa.
Thứ hai, từ sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi, hai ngày nay Bắc Minh thị có vẻ gió êm sóng lặng, cũng không xảy ra chuyện.
Cố Hạnh Nguyên để túi của mình lên bàn và ngồi xuống: "Trong nhà ổn chứ?"
Hình Uy khẽ gật đầu: "Hai ngày nay Bắc Minh thị vẫn hoạt động rất bình thường. Hai người sang bên kia có thuận lợi không?" Anh ta càng quan tâm tới vấn đề này hơn.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày thở dài: "Nói thế nào đây? Thật sự là một lời khó nói hết."
"Không tìm được người tên 'Tiểu Trần' kia à?" Hình Uy lo lắng nhất chính là chuyện này. Mục đích bọn họ qua đó lần này chẳng phải là vậy sao?
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Tìm thì tìm được, nhưng anh ta không thể đứng ra làm chứng cho chủ của anh."
"Vì sao? Chẳng lẽ anh ta cố ý bao che cho kẻ xấu à? Cô nói cho tôi biết địa chỉ của anh ta, tôi sẽ qua bắt anh ta tới đây. Hại người xong đừng mong có thể bình yên rời đi được. Cho dù anh ta không chấp nhận đứng ra làm chứng, tôi cũng có cách làm cho anh ta phải thay đổi ý định." Hình Uy nổi giận đứng phắt dậy, xoay người định ra ngoài.
"Hình Uy, anh không cần đi nữa. Anh ta không thể tới là vì nguyên nhân khác." Cố Hạnh Nguyên dừng lại một lát mới nói tiếp: "Khi chúng tôi tìm đến nhà anh ta, nghe ba mẹ anh ta nói cho biết là anh ta đã hôn mê mấy ngày. Đừng nói anh ta không giúp chúng ta, bây giờ cho dù anh ta bằng lòng cũng không có cách nào."
"Nói vậy, có thể ông chủ sẽ thật sự..." Hình Uy nói tới đây thì không khỏi căng thẳng nói: "Cô chủ, lẽ nào chúng ta chẳng còn cách gì nữa sao?"
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Bây giờ chúng ta không có cách nào. Hơn nữa, trên đường tôi và Vân Chi Lâm trở về còn nhận được điện thoại bên phía tòa án, bọn họ thông báo thứ sáu tuần sau sẽ lại mở phiên tòa."
Đối mặt với một kết quả như vậy, bất kể là Cố Hạnh Nguyên hay Hình Uy đều cảm thấy không thể chấp nhận được. Nhưng đây lại là sự thật.
Tối đó, lúc Cố Hạnh Nguyên về đến nhà, đám người Annie đều đã ăn tối xong.
"Nguyên, cậu về rồi."
"Mẹ, mẹ..." Đám trẻ vốn đều đã đi lên tầng. Khi nhìn qua cửa sổ, thấy Cố Hạnh Nguyên lái xe về, chúng vui mừng vừa gọi vừa chạy xuống tầng.
Nhìn thấy bạn tốt và đám trẻ, tâm trạng Cố Hạnh Nguyên cũng bớt nặng nề.
Đối mặt với đứa trẻ, cô cười gượng và chào hỏi chúng: "Các bảo bối, mấy ngày nay các con có ngoãn không? Có chọc cho dì Annie và dì Kiều Kiều tức giận không?"
"Không, không có... Bọn con đều là bé ngoan mà." Đám trẻ đều thi nhau trả lời.
Cố Hạnh Nguyên thỏa mãn khẽ gật đầu, sau đó kéo thật lâu bàn tay nhỏ bé: "Nhóc Tiểu Tiểu và nhóc Trình Trình nói mẹ tin. Nhưng..." Cô nói xong nhìn sang Dương Dương: "Dương Dương nói, mẹ thật sự không tin đấy."
Dương Dương vừa nghe vậy lại không vui, cậu chống nạnh: "Mẹ, mẹ có thành kiến với con. Cho dù con thường chọc cho mẹ giận, nhưng trong lúc mẹ đi, con đã rất thành thật đấy."
"Thật sao? Vậy mẹ phải hỏi Trình Trình mới được. Con chính là người không bớt lo nhất trong nhà chúng ta. Chờ chừng nào con có thể làm cho mẹ bớt lo, mẹ xem như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."
Cho Cố Hạnh Nguyên cảm giác mình không phân biệt đối xử với ba đứa trẻ, nhưng một chén nước làm sao có thể cân bằng được, lúc nào cũng phải để ý tới đứa không ngoan nhiều hơn.
Đồng thời, Dương Dương chính là đứa trẻ duy nhất mà mình một tay nuôi lớn, bất kể thế nào vẫn sẽ bất công với cậu hơn một chút.
Trình Trình làm anh, trong lòng đặc biệt hiểu rõ điểm này. Cậu nhóc sẽ ghen tỵ với Dương Dương, không chỉ vậy, cậu nhóc còn cố hết sức giúp mẹ dạy dỗ cậu em trai song sinh cũng làm mình đau đầu này.
Ông cụ Trần nhìn hai người kia kẻ xướng người họa và khẽ nhíu mày. Vừa rồi ông ta rất bực mình. Nhưng nghe bọn họ nói xong, ông ta cũng bớt giận, chỉ nửa tin nửa ngờ nói: "Hai người nói thật chứ? Hai người không phải là quan hệ yêu đương à? Sau khi biết hôm qua các người lừa tôi, tôi thật sự không biết có nên tin các người nữa không."
Nghe giọng ông cụ dịu xuống, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đều thấy có chút hy vọng.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng gật đầu nói: "Bác Trần, chúng tôi đều nói thật hết. Tôi và luật sư Vân là bạn bè nhưng không phải quan hệ như bác đã nói. Giữa chúng tôi chẳng qua là quan hệ anh em thôi. Sau khi chúng tôi biết được con trai bác bị hôn mê, hy vọng cuối cùng của tôi cũng chẳng còn. Chúng tôi vốn tính sáng mai sẽ rời đi. Nhưng tôi thấy hơi áy náy vì đã lừa hai bác hôm nay, cho nên đặc biệt tới nhà xin lỗi."
Đọc truyện Nhiệm vụ sinh đẻ tại đây.
Ông cụ Trần thở dài: "Chuyện này ầm ĩ như vậy, cô nói xem là chuyện gì chứ? Được rồi, các người đi đi. Tôi nhận lời xin lỗi của hai người. Nhưng các người phải mang đồ về đi. Có câu không công không nhận lộc."
"Bác Trần, bác nhất định phải nhận đồ này đấy. Dù nói thế nào thì đây cũng là chút tấm lòng của chúng tôi." Vân Chi Lâm vừa nói và nháy mắt với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên lập tức hiểu ý. Cô và Vân Chi Lâm vội vàng xoay người ra cửa. Sau đó đi thật nhanh ra khỏi khu chung cư.
Cuối cùng, đám người Vân Chi Lâm lái xe quay về thành phố A.
"Không biết chút tấm lòng này của chúng ta có thể giúp được bác Trần chút nào không." Cố Hạnh Nguyên dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thành phố C đã bị bọn họ bỏ lại phía sau, cô nghĩ tới chuyện gì đó, nói.
"Không cần suy nghĩ nhiều. Chúng ta làm vậy cũng xem như đã hết lòng giúp đỡ rồi. Vẫn nên suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì đấy." Tâm tư của Vân Chi Lâm đã nghĩ tới chuyện sau khi trở về thành phố A.
Tình hình trước mắt không hề lạc quan đối với bọn họ.
Xe của bọn họ đang lao như bay trên con đường cao tốc, lúc này điện thoại di động của Vân Chi Lâm đổ chuông.
Anh ta cúi đầu nhìn, thấy trên đó hiện ra cái tên là tòa án.
Lúc này bọn họ gọi điện thoại cho mình, chắc hẳn có liên quan tới vụ án của Bắc Minh Thiện. Anh ta vội vàng mở loa ngoài: "Xin chào, tôi là Vân Chi Lâm. Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Luật sư Vân, tôi là người bên phía tòa án. Tôi vốn định phái người tới thông báo cho anh, kết quả anh lại không có ở đó. Vì tránh làm lỡ việc, chúng tôi đành phải gọi điện thoại thông báo với anh: Chúng tôi quyết định sẽ mở tòa phúc thẩm xử vụ án mà anh đại diện vào thứ sáu tuần sau. Đương nhiên, lần phúc thẩm này sẽ lựa chọn không công khai, cho nên anh vẫn phải chú ý tới công tác bảo mật một chút."
Vân Chi Lâm nói chuyện với bên phía tòa án xong, anh ta tắt máy và hỏi Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên cạnh: "Bên tòa án vừa gọi điện thoại tới, em cũng nghe rõ chứ? Tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?"
Khi Cố Hạnh Nguyên nghe được vụ án sẽ diễn ra vào thứ sáu, trong lòng cô không khỏi cảm thấy căng thẳng như Vân Chi Lâm.
Bây giờ đã là thứ ba, chỉ còn mười ngày nữa là đến thứ sáu tuần sau. Mười ngày này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Đặc biệt là trong tay bọn họ bây giờ không hề có chứng cứ nào có thể giúp Bắc Minh Thiện thoát tội, bọn họ càng cảm thấy cấp bách hơn.
"Bây giờ em thật sự không có cách gì nữa, người nên tìm đều đã tìm hết rồi. Còn lại chỉ có thể là chờ đợi."
"Sao vậy? Cuối cùng em cũng quyết định sẽ từ bỏ à?" Câu trả lời của Cố Hạnh Nguyên làm Vân Chi Lâm cảm thấy kinh ngạc. Trước đây cô đã biết rõ vụ kiện này khó khăn tới mức nào.
Ngoài mặt là kiện cục trưởng Quách lên tòa, nhưng trên thực tế là một mình kiện chính quyền. Phân tích chênh lệch về mặt lực lượng, Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện chắc chắn sẽ phải thua.
Nhưng dưới tình huống như vậy, từ trước đến nay Cố Hạnh Nguyên chưa từng chịu từ bỏ. Nhưng không ngờ rằng, sau khi cô kiên trì lâu như vậy, lại đột nhiên tỏ ra có lòng mà không có sức.
Vân Chi Lâm thật lòng thấy lo lắng cho Cố Hạnh Nguyên, sợ đến lúc đó cô sẽ không gượng dậy nổi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng bầu trời quang đãng không một gợn mây nhưng ở trước mắt cô lại vô cùng u ám. "Tại sao phải vậy chứ? Chẳng lẽ sau khi trong tay nắm quyền là có thể muốn làm gì thì làm à? Có thể không để ý pháp luật, đổi trắng thay đen à?" Cô nói xong lại quay đầu nhìn về phía Vân Chi Lâm: "Chi Lâm, sao chính nghĩa mà trong lòng chúng ta vẫn luôn kiên trì ở ngoài hiện thực lại yếu ớt như vậy? Lẽ nào điều chúng ta vẫn tuân theo chỉ là một ảo ảnh?"
"Anh không thể gật bừa với cách nhìn của em được. Em có biết lúc nào tối nhất trong một ngày không? Đó là lúc hừng đông. Đúng vậy, cho dù tối tăm như vậy, nhưng chỉ cần cố gắng kiên trì không bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ đón lấy ánh sáng. Mà chúng ta vừa vặn chính là chiến sĩ đang chiến đấu trong bóng tối, để đón nhận ánh lúc rạng đông. Anh vẫn luôn tin chắc, chính nghĩa mà anh luôn kiên trì cuối cùng sẽ giành được thắng lợi."
Cố Hạnh Nguyên nghe được lời phân tích hùng hồn của Vân Chi Lâm, cho dù trong lòng hiểu rõ đạo lý này, nhưng trong lòng quan lại vẫn còn có chút không qua được: "Được rồi được rồi, chẳng có lãnh đạo nào ngồi đây, anh không cần thiết tỏ ra hiên ngang lẫm liệt như vậy. Không sai, anh nói bóng tối trước sau đều ngắn ngủi. Nhưng đó là với một hoàn cảnh xã hội. Hoàn cảnh xã hội có thể là một thời gian dài vô hạn. Chỉ là với một người, 'thời kỳ tối tăm' này lại có thể bao phủ cả cuộc đời của người đó. Theo cách nói của anh vừa rồi, anh cảm thấy lý luận này có thể thành lập hay không? Cho dù cuối cùng nhận được công lý, nhưng người đó đã mất cả cuộc đời của mình."
"Em nói không sai, có đôi khi sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Không phải chúng ta đang cố gắng để những người sống trong bóng tối nhanh chóng được thấy ánh sáng sao? Người khác có thể không có lòng tin, nhưng chúng ta không thể không có, em biết chưa? Nếu ngay cả chúng ta cũng không có lòng tin, vậy xã hội này sẽ biến thành thế nào? Nó sẽ rất đáng sợ, đáng sợ đến mức chúng ta thậm chí không thể bảo vệ được chính mình. Cho nên trong lúc cứu giúp những người khác, thật ra cũng là đang cứu lấy chúng ta trong tương lai."
Bọn họ từ thành phố C về đã là xế chiều. Cô không để cho Vân Chi Lâm đưa mình về nhà, mà đi thẳng vào Bắc Minh thị.
Cô đã rời khỏi đây được ba ngày, cho dù ở trong khoảng thời gian này Hình Uy không hề gọi điện thoại tới, nhưng cô vẫn lo lắng cho Bắc Minh thị.
"Cô chủ, cô về rồi." Hình Uy đang ngồi ở chỗ của mình, giúp Cố Hạnh Nguyên xử lý tài liệu thường ngày.
Mấy ngày qua, Hình Uy không phải không muốn gọi điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên, chỉ là anh ta cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.
Đầu tiên, lần này Cố Hạnh Nguyên ra ngoài vì chuyện của Bắc Minh Thiện. Bây giờ, dường như ngoại trừ chuyện của Bắc Minh Thiện, cũng không chuyện gì lớn nữa.
Thứ hai, từ sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi, hai ngày nay Bắc Minh thị có vẻ gió êm sóng lặng, cũng không xảy ra chuyện.
Cố Hạnh Nguyên để túi của mình lên bàn và ngồi xuống: "Trong nhà ổn chứ?"
Hình Uy khẽ gật đầu: "Hai ngày nay Bắc Minh thị vẫn hoạt động rất bình thường. Hai người sang bên kia có thuận lợi không?" Anh ta càng quan tâm tới vấn đề này hơn.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày thở dài: "Nói thế nào đây? Thật sự là một lời khó nói hết."
"Không tìm được người tên 'Tiểu Trần' kia à?" Hình Uy lo lắng nhất chính là chuyện này. Mục đích bọn họ qua đó lần này chẳng phải là vậy sao?
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Tìm thì tìm được, nhưng anh ta không thể đứng ra làm chứng cho chủ của anh."
"Vì sao? Chẳng lẽ anh ta cố ý bao che cho kẻ xấu à? Cô nói cho tôi biết địa chỉ của anh ta, tôi sẽ qua bắt anh ta tới đây. Hại người xong đừng mong có thể bình yên rời đi được. Cho dù anh ta không chấp nhận đứng ra làm chứng, tôi cũng có cách làm cho anh ta phải thay đổi ý định." Hình Uy nổi giận đứng phắt dậy, xoay người định ra ngoài.
"Hình Uy, anh không cần đi nữa. Anh ta không thể tới là vì nguyên nhân khác." Cố Hạnh Nguyên dừng lại một lát mới nói tiếp: "Khi chúng tôi tìm đến nhà anh ta, nghe ba mẹ anh ta nói cho biết là anh ta đã hôn mê mấy ngày. Đừng nói anh ta không giúp chúng ta, bây giờ cho dù anh ta bằng lòng cũng không có cách nào."
"Nói vậy, có thể ông chủ sẽ thật sự..." Hình Uy nói tới đây thì không khỏi căng thẳng nói: "Cô chủ, lẽ nào chúng ta chẳng còn cách gì nữa sao?"
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Bây giờ chúng ta không có cách nào. Hơn nữa, trên đường tôi và Vân Chi Lâm trở về còn nhận được điện thoại bên phía tòa án, bọn họ thông báo thứ sáu tuần sau sẽ lại mở phiên tòa."
Đối mặt với một kết quả như vậy, bất kể là Cố Hạnh Nguyên hay Hình Uy đều cảm thấy không thể chấp nhận được. Nhưng đây lại là sự thật.
Tối đó, lúc Cố Hạnh Nguyên về đến nhà, đám người Annie đều đã ăn tối xong.
"Nguyên, cậu về rồi."
"Mẹ, mẹ..." Đám trẻ vốn đều đã đi lên tầng. Khi nhìn qua cửa sổ, thấy Cố Hạnh Nguyên lái xe về, chúng vui mừng vừa gọi vừa chạy xuống tầng.
Nhìn thấy bạn tốt và đám trẻ, tâm trạng Cố Hạnh Nguyên cũng bớt nặng nề.
Đối mặt với đứa trẻ, cô cười gượng và chào hỏi chúng: "Các bảo bối, mấy ngày nay các con có ngoãn không? Có chọc cho dì Annie và dì Kiều Kiều tức giận không?"
"Không, không có... Bọn con đều là bé ngoan mà." Đám trẻ đều thi nhau trả lời.
Cố Hạnh Nguyên thỏa mãn khẽ gật đầu, sau đó kéo thật lâu bàn tay nhỏ bé: "Nhóc Tiểu Tiểu và nhóc Trình Trình nói mẹ tin. Nhưng..." Cô nói xong nhìn sang Dương Dương: "Dương Dương nói, mẹ thật sự không tin đấy."
Dương Dương vừa nghe vậy lại không vui, cậu chống nạnh: "Mẹ, mẹ có thành kiến với con. Cho dù con thường chọc cho mẹ giận, nhưng trong lúc mẹ đi, con đã rất thành thật đấy."
"Thật sao? Vậy mẹ phải hỏi Trình Trình mới được. Con chính là người không bớt lo nhất trong nhà chúng ta. Chờ chừng nào con có thể làm cho mẹ bớt lo, mẹ xem như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."
Cho Cố Hạnh Nguyên cảm giác mình không phân biệt đối xử với ba đứa trẻ, nhưng một chén nước làm sao có thể cân bằng được, lúc nào cũng phải để ý tới đứa không ngoan nhiều hơn.
Đồng thời, Dương Dương chính là đứa trẻ duy nhất mà mình một tay nuôi lớn, bất kể thế nào vẫn sẽ bất công với cậu hơn một chút.
Trình Trình làm anh, trong lòng đặc biệt hiểu rõ điểm này. Cậu nhóc sẽ ghen tỵ với Dương Dương, không chỉ vậy, cậu nhóc còn cố hết sức giúp mẹ dạy dỗ cậu em trai song sinh cũng làm mình đau đầu này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook