Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
-
Chương 718: Giấu đầu lòi đuôi
Câu trả lời này dường như đã đúng ý Thái Hân Hân, cô ta gật đầu hài lòng: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, có thời gian tôi sẽ qua tìm hai người. Chẳng mấy khi tới thành phố C, cứ chơi cho thoải mái vài ngày đi.”
Cô ta nói xong thì chủ động bắt tay Vân Chi Lâm, sau đó lại quay sang vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên đang đứng đầu bên kia xe, coi như tạm biệt.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đưa mắt nhìn Thái Hân Hân đi vào sảnh Tập đoàn Viễn Dương như người mẫu đi tuần lễ thời trang Paris.
Cố Hạnh Nguyên quay lại liếc nhìn Vân Chi Lâm thì thấy ánh mắt tên này vẫn chưa rời khỏi bóng lưng Thái Hân Hân.
Điều này khiến cô hơi bực, thấy người đẹp không đi nổi đúng là chuyện thường tình của đàn ông.
Đọc truyện Nhiệm vụ sinh đẻ tại đây.
“Anh Vân, chúng ta có thể đi được chưa?” Cô cố ý nói ỏn ẻn với Vân Chi Lâm như Thái Hân Hân nói với anh.
Lúc này Vân Chi Lâm mới hoàn hồn, anh nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nói đàng hoàng đi, em học chẳng giống gì cả, nghe mà anh lạnh hết cả sống lưng.
Cố Hạnh Nguyên xụ mặt, lườm anh một cái rồi mới lên xe.
Vân Chi Lâm cũng lên xe, anh quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, nở nụ cười xấu xa: “Sao, em ghen à?”
Câu nói này khiến mặt Cố Hạnh Nguyên nóng lên, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Em thì ghen cái gì chứ?! Chỉ là bạn bè thôi, lần đầu tiên em thấy anh còn có vẻ mặt này đấy.”
***
Vân Chi Lâm chỉnh kính chiếu hậu về phía mình rồi ngẩng đầu soi gương một lúc lâu, dường như đang nói với Cố Hạnh Nguyên lại như đang tự nói với mình: “Mặt mình cũng được đấy chứ, lúc nào cũng rất đẹp trai.”
Cố Hạnh Nguyên thật sự cạn lời, đúng là anh em họ của Bắc Minh Thiện, chẳng học được bao nhiêu đức tính tốt, chỉ có bệnh tự luyến là giống nhau như đúc.
Sau khi đã tự luyến đủ, anh bắt đầu khởi động xe.
Sau khi nhìn đồng hồ trên xe, anh nói với Cố Hạnh Nguyên bằng giọng điệu thương lượng: “Không còn sớm nữa, xem ra hôm nay cũng không làm được việc gì nữa rồi, hay là chúng ta tìm chỗ ở trước nhé.”
“Còn tìm cái gì nữa! Người ta mời anh đến khách sạn người ta, anh cũng đã đồng ý rồi, đừng lãng phí lòng tốt của người ta với anh.” Cố Hạnh Nguyên lấy điện thoại ra rồi cúi đầu lên mạng, sau đó đáp lại.
Hai tay Vân Chi Lâm cầm chắc vô lăng, chốc chốc lại chép miệng: “Em nói cứ như anh muốn đi thuê phòng với cô ấy ý. Nhưng em nói cũng có lý, dù sao chúng ta đưa cô ấy về đây từ cao tốc, ở khách sạn của họ cũng coi như bù lại. Hơn nữa, từ khi anh nhận vụ án của các em cũng không có âm thanh nào vọng ra cửa, không những thế anh còn được coi như đã giúp đỡ mọi người, không mất gì cả.”
“Lẽ nào anh thiếu tiền vậy ư? Ai nói chuyện này anh làm không công, đến lúc đó cũng không thiếu được anh. Đi xe tốt, trong túi lại có danh thiếp giống như anh, không hợp với chiếc xe chút nào. Chẳng trách Bắc Minh Thiện không hoan nghênh anh lắm.” Cố Hạnh Nguyên bắt đầu châm biếm anh ấy.
Trên trán Vân Chi Lâm nổi lên vài vạch đen: “Nếu em còn nói nữa thì anh sẽ mặc kệ đấy nhé. Anh không giống cậu ấy, cậu ấy là cậu chủ lớn, còn anh chỉ là một người bình thường cố gắng dựa vào sức mình mà làm việc thôi.”
Cố Hạnh Nguyên le lưỡi, cô chợt nhận ra mình đã nói đến vấn đề cấm kỵ nhất của anh.
Vân Chi Lâm không nói nữa, anh lái xe theo hướng Thái Hân Hân chỉ lúc nãy, đoạn đường cũng chỉ khoảng mười phút lái xe, mọi người nhìn thấy một khách sạn ngay ngã tư đường, ngay phí trước bên trái xe họ.
“Chào cô, chúng tôi muốn thuê phòng.”
Vân Chi Lâm dựa vào quầy, một tay gác lên bàn, giống như người không có việc gì, ánh mắt còn quan sát xung quanh một lượt.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh anh lại thấy mặt mình nóng lên.
Cụm từ “thuê phòng” trong xã hội ngày nay không được coi là một từ hay ý đẹp, và thường bị nhầm với một số giao dịch không chính đáng.
Cũng như Cố Hạnh Nguyên, mấy vị khách đăng ký cùng lúc với họ cũng cảm thấy vậy, tất cả đều nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên với ánh mắt kỳ lạ.
“Xin hỏi anh chị muốn thuê phòng như nào? Chúng tôi có phòng tình nhân, phòng tổng thống…” Nhân viên lễ tân coi như có kinh nghiệm phong phú, một nam một nữ đến đây thuê phòng đều có thân phận cả, hơn nữa còn có sở thích đặc biệt, cho nên đương nhiên cô phải giới thiệu cho Vân Chi Lâm hai loại phòng đặc biệt nhất ở đây.
“Chúng tôi muốn…”
“Cho chúng tôi hai phòng tiêu chuẩn là được rồi.” Cố Hạnh Nguyên đã giành nói trước khi Vân Chi Lâm cất lời.
Đây không phải có tật giật mình, hay nói cách khác là “giấu đầu lòi đuôi” sao? Cô nhân viên tiếp tân không nói gì, chỉ nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
***
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đặt hai phòng tiêu chuẩn ở khách sạn Viễn Dương bằng danh thiếp của Thái Hân Hân, đúng như cô ta nói, mức chiết khấu mà họ được hưởng thực sự rất hấp dẫn – giảm giá 30%.
Phải biết khách sạn như Viễn Dương và Daredevil Empire gần như là những khách sạn cao cấp cùng đẳng cấp, một phòng tiêu chuẩn có giá ít nhất là năm, sáu triệu.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cầm thẻ phòng mình rồi về phòng. Phòng của họ ở cạnh nhau, có lẽ cũng là do nhân viên lễ tân suy đoán rồi sắp xếp.
Vân Chi Lâm mở cửa trước, đèn trong phòng sáng lên ngay khi cửa mở ra.
Cố Hạnh Nguyên cũng liếc vào trong.
Nói là phòng tiêu chuẩn nhưng xét từ cách trang trí thì căn phòng này ít nhất cũng phải cao hơn ít nhất hai bậc.
“Tiếc quá, tiếc quá… nếu biết trước vừa đẹp vừa rẻ thế này thì anh đã chọn phòng tổng thống rồi.” Vân Chi Lâm vừa lắc đầu ảo não vừa đi vào trong.
“Lần này chúng ta đến để làm việc chứ không phải để hưởng thụ. Với lại không phải anh nói kinh tế đang eo hẹp sao? Dù cho anh chọn phòng tổng thống cũng không trả được tiền phòng.” Cố Hạnh Nguyên đáp trả một câu rồi quay người đi sang mở cửa phòng mình.
Cô vừa đi vào chưa được hai phút thì điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông.
“Alo, xin hỏi anh tìm ai?”
“Anh tìm em.” Giọng của Vân Chi Lâm từ phòng kế bên vang lên trong ống nghe: “Em nghỉ ngơi một tiếng đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi đi dạo phố mua sắm luôn cho tiêu hoá.”
Vân Chi Lâm đúng là lười biếng, có hai bước chân cũng lười đi mà phải gọi điện thông báo.
“Em biết rồi.”
Mười phút sau Cố Hạnh Nguyên quấn khăn tắm bước ra, cô nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Thành phố C rộng lớn như vậy, tìm một người không dễ. Hơn nữa còn phải tìm người có thể làm chứng trong cách công ty cùng ngành ở địa phương, điều này cũng khó khăn.
Không công ty nào bất chấp hậu quả nhận những vết nhơ của chính phủ như Cố Hạnh Nguyên.
Tóm lại thật sự không dễ dàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, sự mệt mỏi vì ngồi xe đường dài cuối cùng cũng ập xuống người Cố Hạnh Nguyên, chốc lát cô đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất ngon, không bị mộng mị gì, cho đến khi chuông báo thức ở đầu giường vang lên.
Cô sợ mình ngủ quên nên đã đặt báo thức trên điện thoại.
Cô duỗi eo rồi xuống giường thay quần áo. Sự mệt mỏi của năm tiếng ngồi xe như được giải toả sau một tiếng ngủ ngon.
Cô ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Vân Chi Lâm rồi giơ tay bấm chuông. Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, sau đó cửa mở ra, Vân Chi Lâm cười hớn hở đứng trước mặt cô: “Ô, đúng giờ ghê ta.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, sau đó cô ngửi thấy mùi nước hoa bay ra từ phòng Vân Chi Lâm. Anh là đàn ông nên sẽ không dùng nước hoa, hơn nữa mùi nước hoa này rất quen.
Cô lập tức nhớ ra đây là mùi nước hoa của Thái Hân Hân.
Lẽ nào họ đã “quyến rũ” nhau nhanh thế rồi? Xem ra anh “cô đơn” quá lâu, bây giờ lại gặp người phụ nữ chủ động như Thái Hân Hân thì đã từ bỏ phản kháng.
Cố Hạnh Nguyên cũng không phải người không thức thời, cô nhận ra có thể mình đã phá hỏng “việc tốt” của anh.
“Ồ, anh đang có khách à, em không làm phiền hai người nữa. Em ra ngoài ăn gì đó là được.” Nói xong cô hơi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xuống đất, sau đó định quay người đi.
Vân Chi Lâm thấy Cố Hạnh Nguyên định đi thì lập tức giữ cô lại: “Có khách đến thì em cũng không cần đi đâu, mọi người đều coi như có quen biết, có gì không thích hợp đâu.”
Vừa nói anh vừa đưa tay kéo Cố Hạnh Nguyên vào phòng.
Đôi lúc phụ nữ thật kỳ lạ, ngoài miệng muốn nói “không” nhưng trong lòng lại cực kỳ tò mò.
Cô bị Vân Chi Lâm kéo vào phòng, vừa liếc mắt đã thấy Thái Hân Hân đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh bàn cà phê bên cửa sổ.
Sự xuất hiện của cô ta thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nghe nói sau khi Vân Chi Lâm dùng danh thiếp của Thái Hân Hân thuê hai phòng tiêu chuẩn, sau khi họ rời đi, nhân viên lễ tân đã lập tức gọi điện thông báo cho Thái Hân Hân.
Đây không phải là điều đáng lo ngại mà là cả một quá trình. Dù sao tấm danh thiếp này cũng không được phát khắp nơi như tờ rơi, cho nên người có thể nhận được tấm thiệp này với cô ta mà nói đều là những người có “giá trị”.
Thái Hân Hân ngồi trên sofa rất giống nữ chủ nhân, cô ta điềm nhiên mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên rồi vẫy tay chào: “Chào cô Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cô vẫn cười nhẹ đáp lại: “Chào cô Thái.”
Nói xong cô lại quan sát Thái Hân Hân một lượt từ trên xuống dưới.
Từ khi họ nhau tách ra ở tầng dưới Tập đoàn Viễn Dương đến giờ vẫn chưa tới hai giờ, chiếc váy “blink blink” ban đầu của cô ta đã được thay thế bằng một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, nhưng áo ngực da báo bên trong lại gần như trong suốt không che được gì, cảm giác nửa kín nửa hở thế này lại càng quyến rũ hơn.
Điều khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ là bộ váy lụa này thật sự… quá trong suốt. Đây không phải là bởi vì cô quá bảo thủ, mà bởi vì cô cảm thấy mặc bộ đồ này đến đây thật sự không được thích hợp lắm, có thể nói là dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Là phụ nữ mà sau khi nhìn thấy cô ta, cô cũng còn hơi đỏ mặt.
Nhưng sau khi nhanh chóng liếc quanh phòng một lượt, cô không phát hiện có gì bất thường. Xem ra Vân Chi Lâm vẫn được coi là lịch lãm trước gái đẹp, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn khí tiết.
Cô ta nói xong thì chủ động bắt tay Vân Chi Lâm, sau đó lại quay sang vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên đang đứng đầu bên kia xe, coi như tạm biệt.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đưa mắt nhìn Thái Hân Hân đi vào sảnh Tập đoàn Viễn Dương như người mẫu đi tuần lễ thời trang Paris.
Cố Hạnh Nguyên quay lại liếc nhìn Vân Chi Lâm thì thấy ánh mắt tên này vẫn chưa rời khỏi bóng lưng Thái Hân Hân.
Điều này khiến cô hơi bực, thấy người đẹp không đi nổi đúng là chuyện thường tình của đàn ông.
Đọc truyện Nhiệm vụ sinh đẻ tại đây.
“Anh Vân, chúng ta có thể đi được chưa?” Cô cố ý nói ỏn ẻn với Vân Chi Lâm như Thái Hân Hân nói với anh.
Lúc này Vân Chi Lâm mới hoàn hồn, anh nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nói đàng hoàng đi, em học chẳng giống gì cả, nghe mà anh lạnh hết cả sống lưng.
Cố Hạnh Nguyên xụ mặt, lườm anh một cái rồi mới lên xe.
Vân Chi Lâm cũng lên xe, anh quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, nở nụ cười xấu xa: “Sao, em ghen à?”
Câu nói này khiến mặt Cố Hạnh Nguyên nóng lên, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Em thì ghen cái gì chứ?! Chỉ là bạn bè thôi, lần đầu tiên em thấy anh còn có vẻ mặt này đấy.”
***
Vân Chi Lâm chỉnh kính chiếu hậu về phía mình rồi ngẩng đầu soi gương một lúc lâu, dường như đang nói với Cố Hạnh Nguyên lại như đang tự nói với mình: “Mặt mình cũng được đấy chứ, lúc nào cũng rất đẹp trai.”
Cố Hạnh Nguyên thật sự cạn lời, đúng là anh em họ của Bắc Minh Thiện, chẳng học được bao nhiêu đức tính tốt, chỉ có bệnh tự luyến là giống nhau như đúc.
Sau khi đã tự luyến đủ, anh bắt đầu khởi động xe.
Sau khi nhìn đồng hồ trên xe, anh nói với Cố Hạnh Nguyên bằng giọng điệu thương lượng: “Không còn sớm nữa, xem ra hôm nay cũng không làm được việc gì nữa rồi, hay là chúng ta tìm chỗ ở trước nhé.”
“Còn tìm cái gì nữa! Người ta mời anh đến khách sạn người ta, anh cũng đã đồng ý rồi, đừng lãng phí lòng tốt của người ta với anh.” Cố Hạnh Nguyên lấy điện thoại ra rồi cúi đầu lên mạng, sau đó đáp lại.
Hai tay Vân Chi Lâm cầm chắc vô lăng, chốc chốc lại chép miệng: “Em nói cứ như anh muốn đi thuê phòng với cô ấy ý. Nhưng em nói cũng có lý, dù sao chúng ta đưa cô ấy về đây từ cao tốc, ở khách sạn của họ cũng coi như bù lại. Hơn nữa, từ khi anh nhận vụ án của các em cũng không có âm thanh nào vọng ra cửa, không những thế anh còn được coi như đã giúp đỡ mọi người, không mất gì cả.”
“Lẽ nào anh thiếu tiền vậy ư? Ai nói chuyện này anh làm không công, đến lúc đó cũng không thiếu được anh. Đi xe tốt, trong túi lại có danh thiếp giống như anh, không hợp với chiếc xe chút nào. Chẳng trách Bắc Minh Thiện không hoan nghênh anh lắm.” Cố Hạnh Nguyên bắt đầu châm biếm anh ấy.
Trên trán Vân Chi Lâm nổi lên vài vạch đen: “Nếu em còn nói nữa thì anh sẽ mặc kệ đấy nhé. Anh không giống cậu ấy, cậu ấy là cậu chủ lớn, còn anh chỉ là một người bình thường cố gắng dựa vào sức mình mà làm việc thôi.”
Cố Hạnh Nguyên le lưỡi, cô chợt nhận ra mình đã nói đến vấn đề cấm kỵ nhất của anh.
Vân Chi Lâm không nói nữa, anh lái xe theo hướng Thái Hân Hân chỉ lúc nãy, đoạn đường cũng chỉ khoảng mười phút lái xe, mọi người nhìn thấy một khách sạn ngay ngã tư đường, ngay phí trước bên trái xe họ.
“Chào cô, chúng tôi muốn thuê phòng.”
Vân Chi Lâm dựa vào quầy, một tay gác lên bàn, giống như người không có việc gì, ánh mắt còn quan sát xung quanh một lượt.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh anh lại thấy mặt mình nóng lên.
Cụm từ “thuê phòng” trong xã hội ngày nay không được coi là một từ hay ý đẹp, và thường bị nhầm với một số giao dịch không chính đáng.
Cũng như Cố Hạnh Nguyên, mấy vị khách đăng ký cùng lúc với họ cũng cảm thấy vậy, tất cả đều nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên với ánh mắt kỳ lạ.
“Xin hỏi anh chị muốn thuê phòng như nào? Chúng tôi có phòng tình nhân, phòng tổng thống…” Nhân viên lễ tân coi như có kinh nghiệm phong phú, một nam một nữ đến đây thuê phòng đều có thân phận cả, hơn nữa còn có sở thích đặc biệt, cho nên đương nhiên cô phải giới thiệu cho Vân Chi Lâm hai loại phòng đặc biệt nhất ở đây.
“Chúng tôi muốn…”
“Cho chúng tôi hai phòng tiêu chuẩn là được rồi.” Cố Hạnh Nguyên đã giành nói trước khi Vân Chi Lâm cất lời.
Đây không phải có tật giật mình, hay nói cách khác là “giấu đầu lòi đuôi” sao? Cô nhân viên tiếp tân không nói gì, chỉ nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
***
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đặt hai phòng tiêu chuẩn ở khách sạn Viễn Dương bằng danh thiếp của Thái Hân Hân, đúng như cô ta nói, mức chiết khấu mà họ được hưởng thực sự rất hấp dẫn – giảm giá 30%.
Phải biết khách sạn như Viễn Dương và Daredevil Empire gần như là những khách sạn cao cấp cùng đẳng cấp, một phòng tiêu chuẩn có giá ít nhất là năm, sáu triệu.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cầm thẻ phòng mình rồi về phòng. Phòng của họ ở cạnh nhau, có lẽ cũng là do nhân viên lễ tân suy đoán rồi sắp xếp.
Vân Chi Lâm mở cửa trước, đèn trong phòng sáng lên ngay khi cửa mở ra.
Cố Hạnh Nguyên cũng liếc vào trong.
Nói là phòng tiêu chuẩn nhưng xét từ cách trang trí thì căn phòng này ít nhất cũng phải cao hơn ít nhất hai bậc.
“Tiếc quá, tiếc quá… nếu biết trước vừa đẹp vừa rẻ thế này thì anh đã chọn phòng tổng thống rồi.” Vân Chi Lâm vừa lắc đầu ảo não vừa đi vào trong.
“Lần này chúng ta đến để làm việc chứ không phải để hưởng thụ. Với lại không phải anh nói kinh tế đang eo hẹp sao? Dù cho anh chọn phòng tổng thống cũng không trả được tiền phòng.” Cố Hạnh Nguyên đáp trả một câu rồi quay người đi sang mở cửa phòng mình.
Cô vừa đi vào chưa được hai phút thì điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông.
“Alo, xin hỏi anh tìm ai?”
“Anh tìm em.” Giọng của Vân Chi Lâm từ phòng kế bên vang lên trong ống nghe: “Em nghỉ ngơi một tiếng đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi đi dạo phố mua sắm luôn cho tiêu hoá.”
Vân Chi Lâm đúng là lười biếng, có hai bước chân cũng lười đi mà phải gọi điện thông báo.
“Em biết rồi.”
Mười phút sau Cố Hạnh Nguyên quấn khăn tắm bước ra, cô nằm lên giường bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Thành phố C rộng lớn như vậy, tìm một người không dễ. Hơn nữa còn phải tìm người có thể làm chứng trong cách công ty cùng ngành ở địa phương, điều này cũng khó khăn.
Không công ty nào bất chấp hậu quả nhận những vết nhơ của chính phủ như Cố Hạnh Nguyên.
Tóm lại thật sự không dễ dàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, sự mệt mỏi vì ngồi xe đường dài cuối cùng cũng ập xuống người Cố Hạnh Nguyên, chốc lát cô đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất ngon, không bị mộng mị gì, cho đến khi chuông báo thức ở đầu giường vang lên.
Cô sợ mình ngủ quên nên đã đặt báo thức trên điện thoại.
Cô duỗi eo rồi xuống giường thay quần áo. Sự mệt mỏi của năm tiếng ngồi xe như được giải toả sau một tiếng ngủ ngon.
Cô ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Vân Chi Lâm rồi giơ tay bấm chuông. Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, sau đó cửa mở ra, Vân Chi Lâm cười hớn hở đứng trước mặt cô: “Ô, đúng giờ ghê ta.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, sau đó cô ngửi thấy mùi nước hoa bay ra từ phòng Vân Chi Lâm. Anh là đàn ông nên sẽ không dùng nước hoa, hơn nữa mùi nước hoa này rất quen.
Cô lập tức nhớ ra đây là mùi nước hoa của Thái Hân Hân.
Lẽ nào họ đã “quyến rũ” nhau nhanh thế rồi? Xem ra anh “cô đơn” quá lâu, bây giờ lại gặp người phụ nữ chủ động như Thái Hân Hân thì đã từ bỏ phản kháng.
Cố Hạnh Nguyên cũng không phải người không thức thời, cô nhận ra có thể mình đã phá hỏng “việc tốt” của anh.
“Ồ, anh đang có khách à, em không làm phiền hai người nữa. Em ra ngoài ăn gì đó là được.” Nói xong cô hơi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xuống đất, sau đó định quay người đi.
Vân Chi Lâm thấy Cố Hạnh Nguyên định đi thì lập tức giữ cô lại: “Có khách đến thì em cũng không cần đi đâu, mọi người đều coi như có quen biết, có gì không thích hợp đâu.”
Vừa nói anh vừa đưa tay kéo Cố Hạnh Nguyên vào phòng.
Đôi lúc phụ nữ thật kỳ lạ, ngoài miệng muốn nói “không” nhưng trong lòng lại cực kỳ tò mò.
Cô bị Vân Chi Lâm kéo vào phòng, vừa liếc mắt đã thấy Thái Hân Hân đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh bàn cà phê bên cửa sổ.
Sự xuất hiện của cô ta thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Nghe nói sau khi Vân Chi Lâm dùng danh thiếp của Thái Hân Hân thuê hai phòng tiêu chuẩn, sau khi họ rời đi, nhân viên lễ tân đã lập tức gọi điện thông báo cho Thái Hân Hân.
Đây không phải là điều đáng lo ngại mà là cả một quá trình. Dù sao tấm danh thiếp này cũng không được phát khắp nơi như tờ rơi, cho nên người có thể nhận được tấm thiệp này với cô ta mà nói đều là những người có “giá trị”.
Thái Hân Hân ngồi trên sofa rất giống nữ chủ nhân, cô ta điềm nhiên mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên rồi vẫy tay chào: “Chào cô Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cô vẫn cười nhẹ đáp lại: “Chào cô Thái.”
Nói xong cô lại quan sát Thái Hân Hân một lượt từ trên xuống dưới.
Từ khi họ nhau tách ra ở tầng dưới Tập đoàn Viễn Dương đến giờ vẫn chưa tới hai giờ, chiếc váy “blink blink” ban đầu của cô ta đã được thay thế bằng một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, nhưng áo ngực da báo bên trong lại gần như trong suốt không che được gì, cảm giác nửa kín nửa hở thế này lại càng quyến rũ hơn.
Điều khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ là bộ váy lụa này thật sự… quá trong suốt. Đây không phải là bởi vì cô quá bảo thủ, mà bởi vì cô cảm thấy mặc bộ đồ này đến đây thật sự không được thích hợp lắm, có thể nói là dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Là phụ nữ mà sau khi nhìn thấy cô ta, cô cũng còn hơi đỏ mặt.
Nhưng sau khi nhanh chóng liếc quanh phòng một lượt, cô không phát hiện có gì bất thường. Xem ra Vân Chi Lâm vẫn được coi là lịch lãm trước gái đẹp, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn khí tiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook