Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
-
Chương 693: Thẩm vấn
Cố Hạnh Nguyên đi đến bàn làm việc của mình trước, đặt túi nhỏ để lên bàn, khẽ cười một tiếng: “Không cần lo lắng cho tôi, không có chuyện gì.” Nói xong, ánh mắt của cô lại chuyển đến trên bàn trông duy nhất kia.
Đây là bàn làm việc của Bắc Minh Thiện, chính xác hơn mà nói hẳn là bàn làm việc mà Bắc Minh Thiện đoạt của cô. Trong lòng cô không khỏi lại là có chút cảm giác khó chịu.
“Anh biết bây giờ anh ấy ở đâu không?”
Vấn đề này kỳ thật Hình Uy cũng rất muốn biết, từ sau khi ông chủ của mình gọi cuộc điện thoại cuối, thì điện thoại của anh rốt cuộc không thể gọi được nữa.
Một buổi tối đều không có tin tức gì, chỉ là có thể xác định chính là sau khi phái người điều tra, biết được cuối cùng ông chủ đã bị ba tên quân nhân mang đi.
Về phần tin tức kỹ lưỡng hơn thì không thể nào biết được.
Bây giờ cô Cố hỏi sự tình liên quan tới ông chủ, như vậy anh nên anh trả lời như thế nào cho phải đây?
“Cô Cố, ông chủ…” Ngay lúc anh ta không biết nên làm sao để giải thích với Cố Hạnh Nguyên, điện thoại di động của anh ta lại vang lên. Đây không thể nghi ngờ là mang đến cho anh một tia hi vọng.
Anh ta vội vàng nhận điện thoại: “Xin hỏi tìm ai?”
Đầu kia điện thoại là một giọng nói xa lạ: “Anh là người của Bắc Minh Thiện sao?”
Hình Uy nghe xong, đúng là có cửa rồi, điện thoại này nhất định là có quan hệ cùng với ông chủ. Vẻ mặt u sầu của anh ta lập tức tăng thêm mấy phần ánh sáng.
“Tôi là trợ lý của anh ấy, anh chờ một chút, tôi để bà chủ của tôi nói chuyện với anh.” Nói xong, anh ta vội vàng vẫy vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cũng là rất muốn biết chuyện của Bắc Minh Thiện, bởi vì từ lời nói lắp bắp của Hình Uy, cô đã biết Hình Bắc Minh Thiện thế mà một đêm chưa trở về, ít nhất là chưa liên lạc với Hình Uy.
Dựa theo phán đoán như thế, như vậy anh nhất định là xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa vấn đề này có quan hệ với cô.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên: “Xin chào, xin hỏi anh có tin tức của Bắc Minh Thiện không?”
“Cô là gì của anh ta?”
Cố Hạnh Nguyên thoáng có chút chần chờ, trả lời là gì thì mới được, lãnh đạo hay là trợ lý cũ? Cô cảm thấy trả lời như thế nào dường như cũng có chút thiếu thỏa đáng.
Cuối cùng cô vẫn nói: “Tôi là mẹ của con anh ấy.” Có lẽ hiện tại cũng chỉ có câu trả lời này còn có chút đáng tin cậy.
“Nói như vậy, cô là vợ của anh ta? Như vậy tôi nói với cô, Bắc Minh Thiện bởi vì dính líu tới chuyện ẩu đả nhân viên công tác của chính phủ, cùng chưa có sự cho phép đã tự tiện xông vào văn phòng chính phủ nên đã bị bắt.”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng kinh hoàng, Bắc Minh Thiện bị bắt, anh ấy là vì cô nên mới bị bắt…
Lúc này, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là làm gì để có thể cứu anh. Cô vội vàng nói: “Thưa anh, chuyện này tôi là một trong những người liên quan, tôi hi vọng có thể gặp anh ấy một lần, hơn nữa nguyện ý vì anh ấy ra tòa làm chứng, anh ấy vô tội.”
“Có vô tội hay không không phải cô nói là được, cái này chỉ mở phiên toà thẩm lý mới biết được. Nếu như cô là một trong những người liên quan, như vậy tốt nhất cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu: “Được, được, tôi nhất định sẽ phối hợp với các anh.”
***
Trò chuyện kết thúc, trong lòng Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy cực kì nặng nề. Bên trong ánh mắt của cô tràn đầy lo lắng cùng u sầu. Cô biết, lần này muốn làm cho Bắc Minh Thiện thoát tội, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Cô Cố, cần tôi làm cái gì sao?” Hình Uy biết, ông chủ nhất định là đã gặp vấn đề khó giải quyết. Hiện tại mặc dù có lẽ anh ta không thể giúp được gì, nhưng vẫn muốn bỏ ra một phần sức lực.
“Cảm ơn, chuyện của anh ấy là do tôi mà ra, đương nhiên tôi sẽ giúp anh ấy giải quyết. Chỉ là chuyện ở đây cần nhờ anh giải quyết giúp. À đúng rồi, xe của tôi còn đang đỗ ở chỗ đó, nếu như anh thuận tiện, anh lái nó về đây.” Cố Hạnh Nguyên nói, cô lấy chìa khóa xe từ trong túi giao cho Hình Uy. Sau đó dọn dẹp sơ qua đồ vật ở trên bàn của mình, quay người vội vã rời khỏi văn phòng.
Đi ra từ tập đoàn Bắc Minh Thị, Cố Hạnh Nguyên liền đón một chiếc xe đi đến tổng cục công an thành phố A, nơi mà Bắc Minh Thiện đang bị bắt. Do tình huống bản án mà anh liên quan đến tương đối đặc thù, cũng tương đối nghiêm trọng. Đương nhiên liền không thể giao cho phân cục khác xử lý chuyện này.
*
Một gian phòng có bốn bức tường trắng, trên tường treo vài dòng chữ màu đỏ “Nhận tội sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị”, càng tô đậm bầu không khí căng thẳng ở trong gian phòng.
Cố Hạnh Nguyên có vẻ hơi khẩn trương nhìn một cảnh sát trung niên biểu cảm nghiêm túc, ngồi ở đối diện
Lúc này, ông ta đang cúi đầu xem hồ sơ liên quan đến Bắc Minh Thiện. Sau khoảng mười phút, ông ta mới ngẩng đầu lên, đôi con mắt không mạnh mẽ hơn Bắc Minh Thiện bao nhiêu, nhưng bên trong ánh mắt của vị cảnh sát này có sự uy nghiêm mà không thể kháng cự nhiều hơn, đi thẳng vào lòng người, có thể thông qua mắt của người ta, lập tức nhìn thấu đáy lòng của người ta, Cho dù là người rộng rãi, cũng bị ông ta nhìn đến mức khó chịu, đến mức đứng ngồi không yên.
Đương nhiên, Cố Hạnh Nguyên cũng như vậy, cô cảm giác toàn thân đều không thoải mái, luôn luôn có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Cô có chút bất an nắm chặt bàn tay ở gầm bàn, để giảm bớt áp lực trong lòng lúc này.
Vị cảnh sát này xem như đã duyệt vô số người, hạng người gì mà ông ta chưa từng gặp qua. Đối với phản ứng lúc này của Cố Hạnh Nguyên ông ta cũng coi như không ngạc nhiên, ông ta lấy bản ghi chép thẩm vấn và một cây bút ra.
Sau đó cúi đầu xuống, dùng giọng điệu trầm thấp chỉ có khi thẩm vấn phạm nhân để hỏi: “Cô tên là gì?”
“Cố Hạnh Nguyên.”
“Cô và người trong cuộc có quan hệ gì?”
“Anh ấy là cha của con tôi.”
“Như vậy quan hệ của hai người là vợ chồng?”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng lắc đầu: “Không, không phải.”
Cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau đó lại cúi đầu viết thêm vào trong sổ ghi chép của ông ta: Có con riêng.
Đợi đến sau khi kết thúc việc hỏi những thủ tục bình thường, ông ta bắt đầu hỏi thăm một chút sự tình liên quan tới vụ án này: “Cô nói cô cũng là người trong cuộc đúng không?”
Cố Hạnh Nguyên rất kiên định gật đầu: “Đúng vậy, tôi là người quan trọng trọng cuộc, không chỉ như thế, mọi hành động của Bắc Minh Thiện đều là bởi vì tôi.”
“Hả?” Người cảnh sát trung niên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Chuyện đã có quan hệ với cô, như vậy cô có thể kỹ càng nói rõ những chuyện có liên quan đến ngày đó hay không.”
“Không có vấn đề, chỉ là tôi chỉ là biết những chuyện trước khi tôi hôn mê, về phần tình huống sau đó, tôi không rõ lắm.” Sau đó, cô liền đem chuyện cô nhận được thiệp mời của Cục trưởng Quách như thế nào, mãi cho đến khi trở về nhà đột nhiên có cảm giác choáng váng, hầu như nói ra không sót một chữ.
***
Khẩu cung của Cố Hạnh Nguyên làm ròng rã một buổi sáng, với mỗi chi tiết nhỏ, dường như đều là biết gì thì nói đó.
Người cảnh sát trung niên vừa nghe cô cung cấp khẩu cung, vừa nhanh chóng ghi lại vào trong sổ Trong lúc đó, ông ta không chỉ một lần cắt ngang lời khai của Cố Hạnh Nguyên, chỉ là không nghĩ đến vụ án lần này lại có một phiên bản như thế này.
Người bị hại trong vụ án là Cục trưởng Quách thế mà lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, thật là khiến người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù là như thế, ông ta vẫn phải giữ sự công bằng, cảm xúc cá nhân không thể nghiêng về bất kì bên nào. Cho nên, đối với phần lời khai này, ông ta chỉ có thể làm là lời nói một phía.
Sau khi viết xong lời khai cuối cùng, vị cảnh sát trung niên đặt bút ở trong tay xuống: “Được rồi, khẩu cung đã làm xong, bây giờ cô có thể trở về nhà. Nhưng, đoạn thời gian sau này, nếu chúng tôi có bất kì vấn đề nào sẽ tùy thời mời cô đến, còn hi vọng trước khi kết án, cô tích cực phối hợp với công việc của chúng tôi.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới xem như thở ra một hơi thật dài, cô không lập tức rời đi nơi này, mà thăm dò hỏi một câu: “Ngài cảnh sát, tôi có thể gặp Bắc Minh Thiện một lần hay không? tôi cũng sẽ không để ông khó xử, một lát là được rồi.”
Vị cảnh sát trung niên đang xử lý bản án thẩm vấn. Đối mặt với yêu cầu này của cô, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Được, để hai người gặp mặt một lần, nhưng thời gian không thể quá dài, chỉ có năm phút, đúng rồi, thuận tiện thông báo một chút với cô, tìm luật sư cho anh ta.”
“Tìm luật sư sao? Tôi chính là. Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể làm luật sư của anh ấy.” Cố Hạnh Nguyên nói, vội vàng lấy giấy chứng nhận luật sư của mình ở trong túi xách đưa cho vị cảnh sát trung niên.
“Cô chính là luật sư?” Vị cảnh sát trung niên có chút không thể tin lấy chứng nhận đưa tới, nhìn thoáng qua mới xác nhận đúng là như vậy.
Nhưng lời kết tiếp của ông ta hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên ý: “Cô Cố, cô không thể làm luật sư cho anh. Bởi vì điều đầu tiên, cô là người trong cuộc. Thứ hai, không phải cô và Bắc Minh Thiện còn có con sao. Theo việc vụ án được xét xử một cái suôn sẻ trong tương lai, và là người có liên quan đến vụ án. Tôi nghĩ tốt hơn là cô nên tìm một luật sư mới cho anh ta. Được rồi, bây giờ chỉ có vậy thôi, cô vẫn nên suy nghĩ kĩ lại đi, cô ở đây chờ một lát, tôi đưa Bắc Minh Thiện đến để cô gặp anh ta một lần.”
“Cảm ơn, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng xử lý.” Cố Hạnh Nguyên luôn miệng nói cảm ơn, sau đó nhìn xem ông ta rời đi.
Quá trình chờ đợi, trong lòng Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn lo lắng bất an, cô đang nghĩ thời điểm khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện, nên nói gì với anh ấy đây? Có lẽ lúc này hẳn là nên an ủi anh một chút mới đúng.
Theo tiếng bước chân truyền đến bên ngoài gian phòng, cô biết Bắc Minh Thiện tới. Đây dường như là lần đầu tiên cô có cảm giác muốn được gặp anh như vậy.
Cô quay đầu nhìn ra cửa, chỉ gặp Bắc Minh Thiện bị hai tên cảnh sát dẫn vào. Thời điểm bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Cố Hạnh Nguyên có thể từ trong ánh mắt của anh đọc lên sự quan tâm với mình. Đồng dạng, Bắc Minh Thiện cũng có thể từ trong ánh mắt của cô đọc ra sự lo lắng với anh.
“Chỉ cho hai người năm phút, có điều gì thì nói đi.” Hai tên cảnh sát nói xong, quay người rời đi, cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Giờ phút này, bên trong căn phòng chỉ có hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
***
Hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên song song mặt đối mặt ngồi xuống, giữa bọn họ cách xa nhau một cái bàn.
Có vẻ như Cố Hạnh Nguyên chỉ có vài lần cẩn thận quan sát Bắc Minh Thiện, mà bên trong ánh mắt của cô không có chán ghét, chỉ có sự quan tâm.
Nhìn dáng vẻ của anh, liền biết tối hôm qua anh nhất định là không nghỉ ngơi tốt. Trong con mắt xuất hiện đầy tơ máu, đỏ đỏ khắp nơi…
Đồng dạng, Bắc Minh Thiện cũng có thể từ trong ánh mắt của cô đọc được phần lo lắng cho anh. Điều này cũng khiến anh cảm thấy trong lòng có cảm giác ấm áp, cũng kiên định cách làm này của anh quả thật rất đáng giá.
“Thật sự xin lỗi, ở thời điểm bận rộn nhất còn làm em phải tới đây một chuyến.” Bắc Minh Thiện thu tay lại, đặt tay lên bàn, mười ngón giao nhau, ngón cái tay trái còn rất linh hoạt xoay vòng trong.
Đây là bàn làm việc của Bắc Minh Thiện, chính xác hơn mà nói hẳn là bàn làm việc mà Bắc Minh Thiện đoạt của cô. Trong lòng cô không khỏi lại là có chút cảm giác khó chịu.
“Anh biết bây giờ anh ấy ở đâu không?”
Vấn đề này kỳ thật Hình Uy cũng rất muốn biết, từ sau khi ông chủ của mình gọi cuộc điện thoại cuối, thì điện thoại của anh rốt cuộc không thể gọi được nữa.
Một buổi tối đều không có tin tức gì, chỉ là có thể xác định chính là sau khi phái người điều tra, biết được cuối cùng ông chủ đã bị ba tên quân nhân mang đi.
Về phần tin tức kỹ lưỡng hơn thì không thể nào biết được.
Bây giờ cô Cố hỏi sự tình liên quan tới ông chủ, như vậy anh nên anh trả lời như thế nào cho phải đây?
“Cô Cố, ông chủ…” Ngay lúc anh ta không biết nên làm sao để giải thích với Cố Hạnh Nguyên, điện thoại di động của anh ta lại vang lên. Đây không thể nghi ngờ là mang đến cho anh một tia hi vọng.
Anh ta vội vàng nhận điện thoại: “Xin hỏi tìm ai?”
Đầu kia điện thoại là một giọng nói xa lạ: “Anh là người của Bắc Minh Thiện sao?”
Hình Uy nghe xong, đúng là có cửa rồi, điện thoại này nhất định là có quan hệ cùng với ông chủ. Vẻ mặt u sầu của anh ta lập tức tăng thêm mấy phần ánh sáng.
“Tôi là trợ lý của anh ấy, anh chờ một chút, tôi để bà chủ của tôi nói chuyện với anh.” Nói xong, anh ta vội vàng vẫy vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cũng là rất muốn biết chuyện của Bắc Minh Thiện, bởi vì từ lời nói lắp bắp của Hình Uy, cô đã biết Hình Bắc Minh Thiện thế mà một đêm chưa trở về, ít nhất là chưa liên lạc với Hình Uy.
Dựa theo phán đoán như thế, như vậy anh nhất định là xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa vấn đề này có quan hệ với cô.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên: “Xin chào, xin hỏi anh có tin tức của Bắc Minh Thiện không?”
“Cô là gì của anh ta?”
Cố Hạnh Nguyên thoáng có chút chần chờ, trả lời là gì thì mới được, lãnh đạo hay là trợ lý cũ? Cô cảm thấy trả lời như thế nào dường như cũng có chút thiếu thỏa đáng.
Cuối cùng cô vẫn nói: “Tôi là mẹ của con anh ấy.” Có lẽ hiện tại cũng chỉ có câu trả lời này còn có chút đáng tin cậy.
“Nói như vậy, cô là vợ của anh ta? Như vậy tôi nói với cô, Bắc Minh Thiện bởi vì dính líu tới chuyện ẩu đả nhân viên công tác của chính phủ, cùng chưa có sự cho phép đã tự tiện xông vào văn phòng chính phủ nên đã bị bắt.”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng kinh hoàng, Bắc Minh Thiện bị bắt, anh ấy là vì cô nên mới bị bắt…
Lúc này, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là làm gì để có thể cứu anh. Cô vội vàng nói: “Thưa anh, chuyện này tôi là một trong những người liên quan, tôi hi vọng có thể gặp anh ấy một lần, hơn nữa nguyện ý vì anh ấy ra tòa làm chứng, anh ấy vô tội.”
“Có vô tội hay không không phải cô nói là được, cái này chỉ mở phiên toà thẩm lý mới biết được. Nếu như cô là một trong những người liên quan, như vậy tốt nhất cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu: “Được, được, tôi nhất định sẽ phối hợp với các anh.”
***
Trò chuyện kết thúc, trong lòng Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy cực kì nặng nề. Bên trong ánh mắt của cô tràn đầy lo lắng cùng u sầu. Cô biết, lần này muốn làm cho Bắc Minh Thiện thoát tội, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Cô Cố, cần tôi làm cái gì sao?” Hình Uy biết, ông chủ nhất định là đã gặp vấn đề khó giải quyết. Hiện tại mặc dù có lẽ anh ta không thể giúp được gì, nhưng vẫn muốn bỏ ra một phần sức lực.
“Cảm ơn, chuyện của anh ấy là do tôi mà ra, đương nhiên tôi sẽ giúp anh ấy giải quyết. Chỉ là chuyện ở đây cần nhờ anh giải quyết giúp. À đúng rồi, xe của tôi còn đang đỗ ở chỗ đó, nếu như anh thuận tiện, anh lái nó về đây.” Cố Hạnh Nguyên nói, cô lấy chìa khóa xe từ trong túi giao cho Hình Uy. Sau đó dọn dẹp sơ qua đồ vật ở trên bàn của mình, quay người vội vã rời khỏi văn phòng.
Đi ra từ tập đoàn Bắc Minh Thị, Cố Hạnh Nguyên liền đón một chiếc xe đi đến tổng cục công an thành phố A, nơi mà Bắc Minh Thiện đang bị bắt. Do tình huống bản án mà anh liên quan đến tương đối đặc thù, cũng tương đối nghiêm trọng. Đương nhiên liền không thể giao cho phân cục khác xử lý chuyện này.
*
Một gian phòng có bốn bức tường trắng, trên tường treo vài dòng chữ màu đỏ “Nhận tội sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị”, càng tô đậm bầu không khí căng thẳng ở trong gian phòng.
Cố Hạnh Nguyên có vẻ hơi khẩn trương nhìn một cảnh sát trung niên biểu cảm nghiêm túc, ngồi ở đối diện
Lúc này, ông ta đang cúi đầu xem hồ sơ liên quan đến Bắc Minh Thiện. Sau khoảng mười phút, ông ta mới ngẩng đầu lên, đôi con mắt không mạnh mẽ hơn Bắc Minh Thiện bao nhiêu, nhưng bên trong ánh mắt của vị cảnh sát này có sự uy nghiêm mà không thể kháng cự nhiều hơn, đi thẳng vào lòng người, có thể thông qua mắt của người ta, lập tức nhìn thấu đáy lòng của người ta, Cho dù là người rộng rãi, cũng bị ông ta nhìn đến mức khó chịu, đến mức đứng ngồi không yên.
Đương nhiên, Cố Hạnh Nguyên cũng như vậy, cô cảm giác toàn thân đều không thoải mái, luôn luôn có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Cô có chút bất an nắm chặt bàn tay ở gầm bàn, để giảm bớt áp lực trong lòng lúc này.
Vị cảnh sát này xem như đã duyệt vô số người, hạng người gì mà ông ta chưa từng gặp qua. Đối với phản ứng lúc này của Cố Hạnh Nguyên ông ta cũng coi như không ngạc nhiên, ông ta lấy bản ghi chép thẩm vấn và một cây bút ra.
Sau đó cúi đầu xuống, dùng giọng điệu trầm thấp chỉ có khi thẩm vấn phạm nhân để hỏi: “Cô tên là gì?”
“Cố Hạnh Nguyên.”
“Cô và người trong cuộc có quan hệ gì?”
“Anh ấy là cha của con tôi.”
“Như vậy quan hệ của hai người là vợ chồng?”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng lắc đầu: “Không, không phải.”
Cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau đó lại cúi đầu viết thêm vào trong sổ ghi chép của ông ta: Có con riêng.
Đợi đến sau khi kết thúc việc hỏi những thủ tục bình thường, ông ta bắt đầu hỏi thăm một chút sự tình liên quan tới vụ án này: “Cô nói cô cũng là người trong cuộc đúng không?”
Cố Hạnh Nguyên rất kiên định gật đầu: “Đúng vậy, tôi là người quan trọng trọng cuộc, không chỉ như thế, mọi hành động của Bắc Minh Thiện đều là bởi vì tôi.”
“Hả?” Người cảnh sát trung niên ngừng bút, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Chuyện đã có quan hệ với cô, như vậy cô có thể kỹ càng nói rõ những chuyện có liên quan đến ngày đó hay không.”
“Không có vấn đề, chỉ là tôi chỉ là biết những chuyện trước khi tôi hôn mê, về phần tình huống sau đó, tôi không rõ lắm.” Sau đó, cô liền đem chuyện cô nhận được thiệp mời của Cục trưởng Quách như thế nào, mãi cho đến khi trở về nhà đột nhiên có cảm giác choáng váng, hầu như nói ra không sót một chữ.
***
Khẩu cung của Cố Hạnh Nguyên làm ròng rã một buổi sáng, với mỗi chi tiết nhỏ, dường như đều là biết gì thì nói đó.
Người cảnh sát trung niên vừa nghe cô cung cấp khẩu cung, vừa nhanh chóng ghi lại vào trong sổ Trong lúc đó, ông ta không chỉ một lần cắt ngang lời khai của Cố Hạnh Nguyên, chỉ là không nghĩ đến vụ án lần này lại có một phiên bản như thế này.
Người bị hại trong vụ án là Cục trưởng Quách thế mà lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, thật là khiến người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù là như thế, ông ta vẫn phải giữ sự công bằng, cảm xúc cá nhân không thể nghiêng về bất kì bên nào. Cho nên, đối với phần lời khai này, ông ta chỉ có thể làm là lời nói một phía.
Sau khi viết xong lời khai cuối cùng, vị cảnh sát trung niên đặt bút ở trong tay xuống: “Được rồi, khẩu cung đã làm xong, bây giờ cô có thể trở về nhà. Nhưng, đoạn thời gian sau này, nếu chúng tôi có bất kì vấn đề nào sẽ tùy thời mời cô đến, còn hi vọng trước khi kết án, cô tích cực phối hợp với công việc của chúng tôi.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới xem như thở ra một hơi thật dài, cô không lập tức rời đi nơi này, mà thăm dò hỏi một câu: “Ngài cảnh sát, tôi có thể gặp Bắc Minh Thiện một lần hay không? tôi cũng sẽ không để ông khó xử, một lát là được rồi.”
Vị cảnh sát trung niên đang xử lý bản án thẩm vấn. Đối mặt với yêu cầu này của cô, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Được, để hai người gặp mặt một lần, nhưng thời gian không thể quá dài, chỉ có năm phút, đúng rồi, thuận tiện thông báo một chút với cô, tìm luật sư cho anh ta.”
“Tìm luật sư sao? Tôi chính là. Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể làm luật sư của anh ấy.” Cố Hạnh Nguyên nói, vội vàng lấy giấy chứng nhận luật sư của mình ở trong túi xách đưa cho vị cảnh sát trung niên.
“Cô chính là luật sư?” Vị cảnh sát trung niên có chút không thể tin lấy chứng nhận đưa tới, nhìn thoáng qua mới xác nhận đúng là như vậy.
Nhưng lời kết tiếp của ông ta hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên ý: “Cô Cố, cô không thể làm luật sư cho anh. Bởi vì điều đầu tiên, cô là người trong cuộc. Thứ hai, không phải cô và Bắc Minh Thiện còn có con sao. Theo việc vụ án được xét xử một cái suôn sẻ trong tương lai, và là người có liên quan đến vụ án. Tôi nghĩ tốt hơn là cô nên tìm một luật sư mới cho anh ta. Được rồi, bây giờ chỉ có vậy thôi, cô vẫn nên suy nghĩ kĩ lại đi, cô ở đây chờ một lát, tôi đưa Bắc Minh Thiện đến để cô gặp anh ta một lần.”
“Cảm ơn, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng xử lý.” Cố Hạnh Nguyên luôn miệng nói cảm ơn, sau đó nhìn xem ông ta rời đi.
Quá trình chờ đợi, trong lòng Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn lo lắng bất an, cô đang nghĩ thời điểm khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện, nên nói gì với anh ấy đây? Có lẽ lúc này hẳn là nên an ủi anh một chút mới đúng.
Theo tiếng bước chân truyền đến bên ngoài gian phòng, cô biết Bắc Minh Thiện tới. Đây dường như là lần đầu tiên cô có cảm giác muốn được gặp anh như vậy.
Cô quay đầu nhìn ra cửa, chỉ gặp Bắc Minh Thiện bị hai tên cảnh sát dẫn vào. Thời điểm bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Cố Hạnh Nguyên có thể từ trong ánh mắt của anh đọc lên sự quan tâm với mình. Đồng dạng, Bắc Minh Thiện cũng có thể từ trong ánh mắt của cô đọc ra sự lo lắng với anh.
“Chỉ cho hai người năm phút, có điều gì thì nói đi.” Hai tên cảnh sát nói xong, quay người rời đi, cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Giờ phút này, bên trong căn phòng chỉ có hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
***
Hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên song song mặt đối mặt ngồi xuống, giữa bọn họ cách xa nhau một cái bàn.
Có vẻ như Cố Hạnh Nguyên chỉ có vài lần cẩn thận quan sát Bắc Minh Thiện, mà bên trong ánh mắt của cô không có chán ghét, chỉ có sự quan tâm.
Nhìn dáng vẻ của anh, liền biết tối hôm qua anh nhất định là không nghỉ ngơi tốt. Trong con mắt xuất hiện đầy tơ máu, đỏ đỏ khắp nơi…
Đồng dạng, Bắc Minh Thiện cũng có thể từ trong ánh mắt của cô đọc được phần lo lắng cho anh. Điều này cũng khiến anh cảm thấy trong lòng có cảm giác ấm áp, cũng kiên định cách làm này của anh quả thật rất đáng giá.
“Thật sự xin lỗi, ở thời điểm bận rộn nhất còn làm em phải tới đây một chuyến.” Bắc Minh Thiện thu tay lại, đặt tay lên bàn, mười ngón giao nhau, ngón cái tay trái còn rất linh hoạt xoay vòng trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook