Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Chương 67: Vui đùa chốc lát

Sau một trận.

Bỗng anh cảm thấy một dòng nhiệt ấm, từ từ tràn ra…

Cúi mắt nhìn.

Máu đỏ tươi dính trên người anh.

“Đáng chết!” Anh mắng một câu.

Anh vội vàng rút ra khỏi thân thể yếu ớt của cô.

Lúc này cô đã mồ hôi đầy người, mặt trắng bệch, thở yếu ớt.

Máu tươi kia, từ từ chảy ra.

“Sao lại đến kỳ vào lúc này chứ?” Anh nhíu mày, mặc lại quần áo cho hai người, đôi mắt đen ngưng trọng nhìn cô, nhịn xuống ngọn lửa chưa được phát tiết hết kia, thấp giọng than thở: “Đúng là đặt tên không sai, Hạnh Nguyên, chỉ nghe tên đã muốn còn cô vui vẻ một lúc…”

Dường như trong lời nói còn chê cô đến ngày, làm anh mất hứng!

“… Bắc Minh Thiên… Tên cặn bã nhà anh…” Giọng nói yếu ớt của cô, ngay cả tiếng mắng người, cũng mắng không có chút uy thế nào.

Anh không tức giận mà lại cười: “Thường bị cô mắng như này, dường như tôi không khốn nạn, không cặn bã, không phẩm hạnh, thì thật có lỗi với cô.”

Nói rồi, ôm ngang cô lên, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh…

“Đừng…” Cô sợ đến rúc đầu vào trong lòng anh, sợ bị người khác bắt gặp…

Cố Hạnh Nguyên bị Bắc Minh Thiện ôm lấy, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Đi thẳng tới phòng ngủ trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Anh trực tiếp ấn đường dây nội bộ, chỉ nói một câu ngắn gọn với Linda: “Đi mua ít đồ dùng mang theo bên mình và quần áo của phụ nữ đến đây, Thuận tiện, mua một hộp thuốc giảm đau bụng kinh.”

Sau đó, quyết đoán ngắt máy.

Rồi ôm Cố Hạnh Nguyên vào phòng ngủ.

“Buông tôi xuống!” Mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.

Sự đau đớn vùng bụng dưới khiến giọng nói của cô không khỏi hơi run rẩy.

Bắc Minh Thiện lại không để ý đến cô, trực tiếp đặt cô lên chiếc giường to lớn.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn máu tươi thấm ra váy của cô, nhíu mày, khẽ quát: “Cô cũng biết chọn thời gian địa điểm đấy! Ngày nào không chọn, lại cứ phải là hôm nay!”

Giọng điệu oán trách của anh, dường như có chút bất mãn vì không thỏa mãn dục vọng, lại giống như đang châm chọc cô.

Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc đấu thầu vòng hai.

Lời này lại nhắc nhở cô!

“Tôi còn muốn tham gia thi đấu…” Người cô vừa nằm xuống, lại thấy bò dậy.

Nhưng lại bị cánh tay Bắc Minh Thiện cản lại!

Thường ngày anh hiếm khi lộ ra chút cảm xúc nào, lúc này trong đôi mắt sâu thẳm lại rất không vui.

“Cô ra ngoài thế này, là muốn ai mất mặt?” Anh không khỏi cất cao giọng, dường như nói người cô làm mất mặt chính là anh.

Không chống lại được sự ngang ngược của anh, vùng vẫy vài lần, cô đã sớm đau đến mức không còn sức nữa.

“Nằm yên đó cho tôi!” Anh trầm mặt xuống, ném lại một câu trách mắng, nhưng lại mang theo chút cưng chiều khó lòng thấy được.

Khoảnh khắc này khiến trái tim Cố Hạnh Nguyên ấm áp…

Nhìn bóng người cao lớn của anh đi vào nhà vệ sinh…

Không phải cô không để ý thấy, vừa rồi quần anh cũng đã dính máu của cô.

Người luôn ưa sạch sẽ như anh, lần này… vậy mà lại không cáu giận vì cô.

Trái tim dường như bị thứ gì đó đả kích, đập loạn nhịp.

Cô cắn môi, không có sức nghĩ mấy thứ đó…

Đau đớn và mệt mỏi từng trận ập tới, cô mờ màng ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên.

Cố Hạnh Nguyên ngủ mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy có người đi vào…

Cô ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, đó chính là mùi nước hoa khiến người khác mát lòng mát dạ.

Chờ khi cô mở mắt ra, trong phòng trống vắng không một bóng người.

Bắc Minh Thiện cũng không biết đã đi đâu.

Là ảo giác sao?

Cô mở mắt, trực tiếp nhìn thấy băng vệ sinh và quần áo nữ trên đầu giường, còn có một hộp thuốc giảm đau bụng kinh, lúc này mới trở nên tỉnh táo!

“Gay go… Tôn Quân Hạo còn đang đợi dưới tầng!”

Cô không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy quần áo và băng vệ sinh, xông vào nhà tắm…

Đến khi Cố Hạnh Nguyên quay trở lại nơi tổ chức cuộc thi…

“Bài thi thứ nhất đã kết thúc rồi.” Tô Quân Hạo nói với cô: “Phó tổng giám đốc bài thi thứ hai sắp bắt đầu rồi… Cô thay quần áo rồi?”

“Ồ…” Cố Hạnh Nguyên hơi thở phào nhẹ nhõm, may là không làm lỡ chuyện quan trọng.

Cô cúi đầu nhìn bộ vest hồng trên người, qua loa một câu: “Ừ, quần áo vừa nãy không cẩn thận làm bẩn rồi…”

Trên thực tế, trước khi thay bộ vest màu hồng này, cô cũng đấu tranh một lúc.

Cái bệnh của tên Bắc Minh Thiên này quả nhiên nặng hơn rồi!

Hồng phấn như này, coi cô vẫn là một cô bé 6 tuổi sao?

“Phó tổng giám đốc, có phải cô căng thẳng quá không? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế chứ?” Tôn Quân Hạo hỏi.

“Thật ra… Vẫn tốt…” Cố Hạnh Nguyên hơi gật đầu.

Sau khi nghỉ một lát, bụng dưới không còn quá đau nữa.

“Vậy thì tốt. Bài thi thứ hai phải xem biểu hiện của phó tổng giám đốc rồi!”

Cô gật đầu, đầu óc bỗng trở nên nghiêm túc…

Bài thi thứ hai của vòng hai, bắt đầu.

So với đề thi vẽ bản vẽ của bài thi thứ nhất, bài thi thứ hai là diễn thuyết.

Cố Hạnh Nguyên nắm chặt tài liệu trong tay, nghe hết một lượt 10 người diễn thuyết chuyên nghiệp của các công ty phía trước, diễn thuyết cực kỳ đặc sắc.

Trán cô không khỏi bắt đầu toát mồ hôi.

Cho dù là bản thảo trong tay, cũng là do Tôn Quân Hạo viết cho cô từ trước, hơn nữa cô đã học thuộc nhiều lần.

Nhưng loại người mới không biết gì như cô, sao có thể so với những người chuyên nghiệp kia chứ?

Thế nhưng, quy định mà Bắc Minh Thiện lập ra, bài thi thứ hai nhất định phải do người dẫn đội giảng giải.

Mặt Cố Hạnh Nguyên bắt đầu nhợt ra.

Có lẽ là vì quá căng thẳng, bụng dưới lại bắt đầu đau âm ỉ.

“Phó tổng giám đốc…” Giọng nói của Tôn Quân Hạo truyền tới: “Đến lượt chúng ta rồi.”

Tay cô run lên.

Gật đầu.

Khẽ xoa bụng, dường như cảm thấy thân dưới có một dòng nhiệt nóng chảy ra.

Đến lượt Cố thị rồi…

Cô hít lâu một hơi, nhấc bước thanh nhã, đi lên sân khấu.

Sắc mặt nhợt nhạt, được váy làm nổi bật, lại cực kỳ động lòng người…

“Chào mọi người!” Cô lễ phép khiêm tốn cúi người chào các đội tham gia khác ở hiện trường: “Tôi đại diễn cho công ty Cố thị, hiện giờ bắt đầu thuyết trình một vài khái niệm về phương án ‘công trình Ánh’ của Cố thị…”

Cố Hạnh Nguyên bắt đầu đọc thuộc như máy móc các báo cáo lý luận dài dằng dặc…

Nhưng lại không ngờ, ở hiện trường bỗng xuất hiện một nam một nữ, phá vỡ sự im lặng!

Mọi người chỉ thấy Tô Ánh Uyển và Bắc Minh Thiện, từ từ đi vào hội trường…

Nhất thời, cả hội trường trở nên rộn ràng.

“Về dự án này, Cố thị sẽ chú trọng làm nổi bật…” Cố Hạnh Nguyên nói được một nửa, mắt bỗng ngờ ngệch, giọng nói cũng ngừng lại.

Mắt cô hướng về hai người kia…

Bắc Minh Thiện mặc trên người bộ vest cao quý từ tay nhà thiết kế nổi tiếng, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, biểu cảm âm trầm lạnh lùng, hơi thở mạnh mẽ, vừa xuất hiện, tuyệt đối còn lóa mắt hơn bất kỳ ngôi sao nào.

Chớp mắt liền thu hút ánh nhìn của các tuyển thủ tham gia đấu thầu.

Còn ngôi sao lớn Sunny bên cạnh anh, lễ phục hoa lệ, miệng cười tươi như làn gió xuân, xinh đẹp động lòng người.

Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy trái tim co rút.

Cái tên Bắc Minh Thiện này, bộ vest trắng không tì vết, sớm đã không còn là bộ lúc nãy ở nhà vệ sinh nữa.

Mà lần này, cô phát hiện bước chân của anh, bước đi càng thuận lợi hơn so với ngày trước.

Xem ra vết thương ở chân của anh cũng đã đỡ hơn nhiều.

“Tổng giám đốc Bắc Minh và cô Tô đến thị sát nha.” Có người hét lên.

Cố Hạnh Nguyên đứng giữa sân khấu, tiếp tục cũng không được, không tiếp tục cũng không xong.

Cô trơ mắt nhìn Sunny khoác tay Bắc Minh Thiện ngồi vào vị trí khách mời.

Trưởng phòng kiến trúc của Bắc Minh thị – Vương Khải Nhân vội vàng đưa micro tới bên miệng Bắc Minh Thiện: “Tổng giám đốc Bắc Minh, bài thi thứ hai giờ chỉ còn lại một mình công ty Cố thị thôi.”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhướn mày, vẫn mặt liệt như thường.

Nhận lấy micro Vương Khải Nhân đưa cho, đôi mắt hẹp dài lại nhìn chằm chằm bóng người đang run rẩy trên sân khấu kia.

“Phó tổng giám đốc Cố, rất xin lỗi vì đã làm đứt đoạn phần thuyết trình của cô.” Câu xin lỗi này của anh, Cố Hạnh Nguyên lại không nghe ra ý xin lỗi: “Xin hỏi phó tổng giám đốc Cố, về tính mâu thuẫn trong không gian kiến trúc, cô thấy thế nào?”

Anh bỗng vứt cho cô một vấn đề dễ thấy nhất trong kiến trúc.

Nhất thời, tất cả các tuyển thủ tham gia đấu giá ở hiện trường đều ngạc nhiên.

Đương nhiên, người ngạc nhiên, còn có bản thân Cố Hạnh Nguyên!

Tay cô khẽ xoa cái bụng bắt đầu quặn đau của mình, ĐM, rõ ràng biết cô chả biết cái mẹ gì về kiến trúc, tên này còn khiến cô mất mặt trước mặt bao nhiêu người thế này!

Cắn chặt răng, cô cố hết sức duy trì nụ cười mỉm thanh nhã, nói đúng mực…

“Tổng giám đốc Bắc Minh, vì tôi vừa vào Cố thị chưa lâu, vấn đề này tôi để cố vấn của tôi trả lời anh…” Nói rồi, cô liếc nhìn Tôn Quân Hạo.

Nhưng không ngờ rằng, lại khiến Bắc Minh Thiện cười chế giễu: “Đến vấn đề cơ bản như này cũng không thể trả lời, phó tổng giám đốc Cố làm sao có thể khiến tôi tin tưởng Cố thị có năng lực tiếp nhận ‘công trình Ánh’ chứ?”

Lời châm chọc của anh, lập tức dẫn đến một tràng cười ầm ĩ! Ai cũng không ngờ được, phó tổng giám đốc của Cố thị, vậy mà đến vấn đề đơn giản thế này cũng không biết!

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên lại càng thêm nhợt nhạt!

Tay cô tức nắm chặt thành quyền, món tay cắm vào lòng bàn tay mà cũng không biết.

Vì đau đớn, vì căng thẳng, hoặc có lẽ là vì sự nhục nhã mà anh ban tặng, trán cô càng đổ nhiều mồ hôi hơn…

Cô cắn môi, thấy Tô Ánh Uyển che miệng, cười châm chọc.

Cái đôi nam nữ, chó má!

Cố Hạnh Nguyên lập tức bừng bừng lửa giận!

Hay cho lời anh thề thốt vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, không có gì với Sunny!

Tôn Quân Hạo thấy vậy, lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, về tính mâu thuẫn trong không gian…”

“Tôi có hỏi ông sao?” Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc một cái, lạnh lùng nói một câu, trực tiếp chặn họng Tôn Quân Hạo: “Hay là nói, cố vấn và tổng giám đốc của Cố thị, đã thận mật đến mức tuy hai mà một?”

Lời của Bắc Minh Thiện vừa dứt, cả hội trường liền rộn ràng.

Cố Hạnh Nguyên càng nghe càng tức giận.

Cô đứng thẳng lưng, nhịn xuống sự đau đớn ở bụng dưới, lấy hết dũng khi, nói…

“Tổng giám đốc Bắc Minh! Về tính mâu thuẫn trong không gian, có lẽ tôi không có cách nào trả lời cho anh một đáp án mang tính học thuật. Mọi người đều biết, ‘công trình Ánh’ là dự án trọng điểm trong lĩnh vực xây dựng quốc tế của Bắc Minh thị trong năm nay. Lại thêm việc ‘công trình Ánh’ do ngôi sao gốc Hoa nổi tiếng Sunny làm người đại diện hình ảnh. Với tình cảm sâu sắc suốt 10 năm của tổng giám đốc Bắc Minh và cô Sunny, tôi cho rằng có lẽ ‘công trình Ánh’ sẽ phá vỡ giới hạn về thời gian, kết cấu về không gian, thể hiện ra một khái niệm bên nhau đến già, đồng thời cũng tượng trưng tổng giám đốc Bắc Minh và cô Sunny như chim liền cánh, chứ không phải … vui đùa chốc lát!”

Vui đùa chốc lát!

Cô nhớ tới lời anh nói trong nhà vệ sinh vừa rồi.

Mỗi lần nghe thấy tên cô, đều muốn vui đùa một lát.

Anh có biết, đó mãi mãi chỉ là một lát mà thôi.

Sau khi làm tình, thì không là gì nữa…

Còn cô, chẳng qua chỉ là cách nói ẩn dụ để cảnh cáo anh, so với tính mâu thuẫn trong không gian kiến trúc, bản thân Bắc Minh Thiện anh càng thêm mâu thuẫn!

Lời Cố Hạnh Nguyên vừa dứt.

Cả hội trường đều lặng ngắt như tờ!

Mọi người đều ngớ ra, ai mà ngờ được, Cố Hạnh Nguyên lại dám tránh nhẹ tìm nặng, trả lời bùng nổ thế này!

Nhiều năm nay, Bắc Minh Thiện luôn không có tin đồn tình cảm, hóng hớt cũng không dám hóng đến chuyện của anh.

Nếu thật sự Sunny và Bắc Minh Thiện như chim liền cánh, vậy vì sao 10 năm nay, Bắc Minh Thiện vẫn chưa cưới cô ta?

Vấn đề này, chỉ cần là đàn ông, đều có thể hiểu được.

Vậy mà, người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này. Không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cô.

Bốp bốp bốp!

Bỗng nhiên, ba tiếng vỗ tay vang lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương