Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Chương 48: Diễn kịch phải diễn đến cùng

Chuyện làm ăn của nhà hàng vẫn náo nhiệt, như mặt trời buổi trưa.

Cố Hạnh Nguyên đi theo sau Bắc Minh Thiện, dựa theo thói quen của Bắc Minh Thiện, cho dù đi đâu thì cũng phải thuê phòng riêng.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên cũng sẽ theo ý anh, gọi anh lại: “Tổng giám đốc, hay là chúng ta ngồi ở sảnh lớn đi, náo nhiệt một chút.”

Thứ nhất, phòng riêng quá yên tĩnh, ăn gì cũng không có không khí. Sảnh lớn có người nhiều, ăn uống cũng vui vẻ.

Thứ hai, trải qua chuyện tối hôm qua, hiện tại cô mắc bệnh sợ hãi Bắc Minh Thiện, ngồi ở sảnh lớn sẽ khiến cô có cảm giác an toàn hơn. Ít nhất anh lại nói cô nhảy lầu gì đó, sảnh lớn là lầu một, nhảy cũng không chết được…

Bắc Minh Thiện nhướng mày, nhìn thấy sảnh lớn náo nhiệt, theo bản năng nhíu mày.

Anh không thích chỗ nhiều người. Càng nhiều người chứng tỏ càng dơ bẩn.

Lần này Cố Hạnh Nguyên đã có kinh nghiệm, nhanh chóng nói phục vụ sắp xếp chỗ ngồi ở sảnh lớn…

***

Cuối cùng ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ.

Cô chọn một nồi lẩu uyên ương, và một đĩa rau đắt hơn giá thị trường mười lần.

Lúc lẩu uyên ương được mang lên, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn một bên nước lẩu đầy dầu ớt đỏ chói, một bên là nước lẩu trong.

Lại nhìn lướt qua đĩa rau, giật giật môi, trào phúng nói ——

“Cô định ăn ớt trộn lẫn với cơm, sau đó ăn mấy cọng rau là xong? Cố Hạnh Nguyên, cô là thỏ sao?”

Cô nhai miệng nói: “Thỏ mới không ăn cơm với ớt đâu!”

Sau đó đồ ăn anh chọn cũng lần lượt đưa lên bàn…

Đôi mắt Cố Hạnh Nguyên cũng càng mở lớn, trong miệng lẩm bẩm nói ——

“… Móng giò heo, cá hầm ớt, bát phúc thỏ, thỏ bát phúc, vịt quay, hải sâm, sườn heo chiên, nấm xào…”

Đọc đến cuối cùng, cô Cố không đọc được nổi nữa, trợn mắt, chỉ thiếu miệng sùi bọt mép: “Tổng giám đốc, anh muốn ăn cháy túi tôi sao?”

Bắc Minh Thiện khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Một bữa cơm đã cháy túi, Cố Hạnh Nguyên, cô đúng là không có tiền đồ.”

Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, trên mặt không còn giọt máu, ý của tổng giám đốc là cô mời bữa cơm này sao?

“… Chỉ có hai người mà ăn nhiều như vậy sao?”

Ô, cô có thể chỉ mời anh ăn ớt cay trộn với cơm không?

Anh hiếm khi kiên nhẫn: “Tôi không thích quá vắng vẻ.”

“Vắng vẻ?” Cô mở to đôi mắt, nhìn những bàn khác đang ăn uống vui vẻ ở xung quanh sảnh lớn, chỗ này ít nhất cũng khoảng một trăm người, không vắng vẻ mà…

Anh mím môi, không lên tiếng.

Có lẽ từ khi còn nhỏ thường ăn cơm một mình, một người một chén, khó tránh khỏi vắng vẻ.

Cho nên sau này anh dặn người hầu phải làm đầy một bàn đồ ăn, cho dù một người ăn, nhìn có vẻ cũng náo nhiệt hơn.

“Người lập dị.” Cố Hạnh Nguyên u oán nhìn anh một cái, lẩm bẩm một câu.

Sau khi đồ ăn được mang lên hết, gần như bày khắp bàn.

Cố Hạnh Nguyên ướt đẫm mồ hôi, dường như cô có thể thấy số tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng giảm mạnh xuống.

Đêm nay, coi như Bắc Minh Thiện chính thức ăn một bữa đi, không ngờ một bữa ăn lại đưa cô vào thời kỳ trước giải phóng.

“Không phải nói đói bụng sao, ăn cơm đi.”

Anh có thói quen ra lệnh, cho dù ở đâu cũng mãi mãi là sân nhà.

Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, lại thở ra.

Được rồi, nếu cô mời khách thì phải ăn đủ vốn mới được…

Lại không ngờ vừa cầm chiếc đũa lên thì một giọng nói mềm mại truyền tới——

“A, anh Bắc Minh, anh cũng ở đây sao…”

Giọng nói này, dù hóa thành tro thì Cố Hạnh Nguyên cũng nhận ra được.

Cô bản năng nhíu mày lại, vốn dĩ tâm trạng không tốt lại rơi xuống đáy cốc.

“Hôm nay thật là trùng hợp, không ngờ có thể gặp anh Bắc Minh ở đây, nếu không ngại thì chúng ta ăn cơm chung chứ? Ha ha…” Cố Anh Thư vừa nói vừa đi tới.

Bên cạnh cô ta là một chàng trai nhã nhặn.

Cố Hạnh Nguyên liếc chàng trai nhã nhặn một cái, đầu ngón tay run lên.

Bắc Minh Thiện im lặng nhướng mày.

Cố Anh Thư nghĩ Bắc Minh Thiện sẽ không làm khó dễ cô ta, rốt cuộc anh là người của gia tộc lớn, phẩm chất và giáo dục rất tốt.

Cố Anh Thư nói xong thì lập tức ngồi xuống vị trí bên phải của Bắc Minh Thiện. Khuôn mặt cô ta cười vô cùng rạng rõ.

Cố Hạnh Nguyên ngồi bên trái Bắc Minh Thiện.

Sắc mặt cô càng thêm u ám, nắm chiếc đũa tay ngày càng chặt.

Thầm nghĩ sao Cố Anh Thư lại trơ trẽn như vậy?

Hết lần này đến lần khác, Cố Anh Thư càng không biết vô liêm sỉ: “Ha ha, anh Bắc Minh, chỉ có hai người thì nhất định ăn không hết một bàn lớn đồ ăn như vậy đâu, hay là chúng em tới giúp anh tiêu diệt bớt đồ ăn nhé?”

Cô ta nói xong thì chàng trai nhã nhặn đi theo cô ta cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.

“Tổng giám đốc Bắc Minh, xin chào, tôi là bạn của Cố Anh Thư, Tôn Quân Hạo.”

Chàng trai nhã nhặn tự giới thiệu, khiêm tốn nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện, sau đó khi nhìn đến Cố Hạnh Nguyên thì ánh mắt rõ ràng dừng lại một chút, nhưng không hề lên tiếng.

“Anh Bắc Minh, bây giờ Quân Hạo là cố vấn kiến trúc cấp cao của tập đoàn Cố Thị, em và anh ta đến nói chuyện công việc, không có gì cả.” Cố Anh Thư khéo léo giải thích nói.

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy thì lại vô cùng khinh thường.

Tên Bắc Minh Thiện này, ngoại trừ cô gái Sunny kia ra thì sợ là ai cũng chưa cơ hội? Cố Anh Thư là tự mình đa tình.

Cố Anh Thư đảo khách thành chủ, lập tức cầm lấy chiếc đũa, ân cần gắp đồ ăn vào chén Bắc Minh Thiện, vừa lấy lòng cười nói: “Anh Bắc Minh, nào, em gắp cho anh một miếng sườn. Em thường đến nhà hàng này, hương vị không tồi đâu.”

Cố Hạnh Nguyên nắm chặt chiếc đũa trong tay, hận bản thân không có nội công thâm hậu, một chưởng có thể khiến chiếc đũa thành bột, cũng để Cố Anh Thư biết cô rất lợi hại. Dựa vào cái gì mà cô mời khách, Cố Anh Thư cũng tới ăn ké chứ?

Nhưng giấc mơ có đẹp đến đâu thì hiện thực luôn phũ phàng.

Cho dù cô dùng ánh mắt xé xác phanh thây Cố Anh Thư, cũng không ngăn được cô ta nịnh nọt.

Tôn Quân Hạo ngồi một bên, rất khiêm tốn lịch sự, thỉnh thoảng nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, ánh mắt kia hiện lên cảm xúc phức tạp.

Cố Hạnh Nguyên không rảnh quan tâm những chuyện này, nhìn chằm chằm chén của Bắc Minh Thiện, chỉ một lát, Cố Anh Thư đã gắp đầy đồ ăn cho anh.

Miệng cô giật giật, tên Bắc Minh Thiện này có thói quen sạch sẽ, Cố Anh Thư đụng vào huyệt chết của anh rồi.

“Khụ khụ…” Cố Hạnh Nguyên giả vờ ho mấy cái, nở nụ cười: “Tổng giám đốc, cô Cố thật là nhiệt tình, anh cũng nể mặt ăn một miếng đi…”

Bắc Minh Thiện liếc cô một cái.

Dù chỉ là một ánh mắt thoáng qua cũng khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh lăng trì cô hai lần.

Nhưng Cố Anh Thư không vui, nhíu mày ——

“Tôi và anh Bắc Minh nói chuyện, khi nào đến lượt một thư ký nhỏ xen vào chứ?”

A ~. Cố Hạnh Nguyên cong môi, uổng công cô liều mạng ăn trộm bản vẽ cho tập đoàn Cố Thị, để Cố Anh Thư chiến thắng một cách vẻ vang.

Cô ta chẳng những không cảm kích cô mà ngược lại còn đối nói những lời khó nghe với cô!

Nỗi lòng nhiều năm qua, thù mới hận cũ, trong lòng Cố Hạnh Nguyên lập tức bùng lên một ngọn lửa!

Cô cười một tiếng, đưa tay đến trước mặt Cố Anh Thư lấy đi chén của Bắc Minh Thiện đặt trước mặt mình: “Cô Cố không biết tổng giám đốc của chúng tôi không ăn ớt sao?”

Cố Anh Thư ngẩn ra, sau đó ánh mắt trở nên độc ác.

Khóe miệng Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, liếc vẻ mặt vô cảm của Bắc Minh Thiện.

Sau đó, ở trước mặt anh, ném từng miếng từng miếng đồ ăn mà Cố Anh Thư gắp cho anh, lên bàn.

Dường như Cố Anh Thư càng tức giận, cô ném càng vui.

Cuối cùng, cô gắp mấy miếng rau nhúng vào nước lẩu trong hai lần, sau đó bỏ vào chén đưa đến trước mặt Bắc Minh Thiện.

“Nhìn đi, giám đốc của chúng tôi thích ăn chay, khẩu vị quá nặng khiến anh ấy không chịu nổi ~.”

Cố Hạnh Nguyên nói một câu khẩu vị quá nặng vô cùng mập mờ.

Ánh mắt của cô như muốn nói dáng người Cố Anh Thư quyến rũ thướt tha cũng không phải khẩu vị của Bắc Minh Thiện vậy…

Cố Anh Thư tức giận đến sắc mặt xanh trắng đan xen.

“Anh Bắc Minh…” Cố Anh Thư cố nén lửa giận, ngược lại làm nũng với Bắc Minh Thiện: “Lần sau em nhất định sẽ nhiều chú ý món anh thích. Thật ra em du học ở nước ngoài cũng thường xuyên tự mình nấu cơm, mẹ em khen em nấu rất ngon. Khi nào anh có thời gian thì đến nhà em, em tự mình xuống bếp để anh nếm thử tài nghệ của em…”

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy những lời này thì nổi hết da gà

Mười ngón không dính nước của Cố Anh Thư sẽ xuống bếp? Đánh chết cô cũng không tin.

Bắc Minh Thiện im lặng hồi lâu, lúc này mới nhướng mày: “Chờ có thời gian…”

Anh cố ý kéo dài âm cuối. Sau đó, lại im lặng.

Cố Hạnh Nguyên mở to mắt, nhưng thật ra có chút giật mình Bắc Minh Thiện lại nói chuyện với loại người này!

Tiếng người, cô không nghe lầm!

Đối phương là Cố Anh Thư dùng thủ đoạn không vẻ vang để chiến thắng vòng đấu thầu đầu tiên vào ngày hôm qua đó!!

Bắc Minh Thiện lại nói tiếng người với cô ta!

Còn cô thì sao, Cố Hạnh Nguyên cô xứng đáng bị ép nhảy lầu?

Cố Hạnh Nguyên nghĩ vậy thì càng nghiến răng nghiến lợi.

Bắc Minh Thiện giỏi lắm, tiêu chuẩn một trời một vực, tên khốn nạn vô nhân tính!

“Thật sao?” Cố Anh Thư lập tức kích động đến mắt mở hoa: “Em xem là anh Bắc Minh đã đồng ý rồi. Hay là tối mai đến nhà em, em làm mấy món sở trưởng để anh nếm thử?”

Cố Hạnh Nguyên càng tức giận, dựa vào đâu mà cô phải chịu đựng hai người này liếc mắt đưa tình như!

Vì thế, không đợi Bắc Minh Thiện đáp lại, cô lập tức đến bên cạnh Bắc Minh Thiện, to gan khoác cánh tay Bắc Minh Thiện, một dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người khác, cười nói với Cố Anh Thư: “Ha ha… Thiện đã đồng ý đi xem phim với tôi vào tối mai rồi, sợ là không thể đến nhà cô Cố…”

Cố Hạnh Nguyên gọi một tiếng ‘Thiện’, tên gọi vô cùng thân mật, cưng chiều.

Ngay cả cô cũng không nhịn được nổi da gà khắp người.

Quả nhiên sắc mặt Cố Anh Thư tái đi.

Cô ta trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên ôm chặt cánh tay của Bắc Minh Thiện, không phải to gan bằng trời mà háo sắc bằng trời!

“Thật sao?” Cô ta cắn răng, khinh thường hỏi lại.

“Ha ha…” Cố Hạnh Nguyên cười khanh khách, dứt khoát dựa cả người lên cánh tay Bắc Minh Thiện.

Cô cười đến run rẩy cả người.

Cô ngước mắt lên nhìn Bắc Minh Thiện một cái, đúng lúc tên này cũng nhìn xuống, chạm vào ánh mắt của cô…

Nụ cười của Cố Hạnh Nguyên hơi cứng lại, má ơi, ánh mắt của tên này còn có thể lạnh hơn nữa không?

Nhưng diễn kịch phải diễn đến cùng, cô bất chấp, cúi đầu xuống rúc vào trong lòng Bắc Minh Thiện, cố ý xấu hổ cười nói với Cố Anh Thư: “A… Cô Cố không biết cũng không lạ, Thiện là cách gọi thân mật của tôi với anh ấy. Anh ấy nói mình là cậu hai nhà họ Bắc Minh, gọi thẳng tên là Thiện…”

Hàm dưới của Bắc Minh Thiện không dấu vết kéo ra.

Cố Anh Thư híp mắt lại: “Anh Bắc Minh, anh thật sự để cô ta tùy tiện làm bậy sao? Chẳng lẽ anh thật sự coi trọng cô ta?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương