Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
-
Chương 59: Thành công (2)
Thật sự hai hôm nay Oanh Khê đã quên mất chuyện của Trần Nhất Thần, bị Diệp Thanh Dương nhắc tới thì cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cô chỉ mới gặp mặt ông không quá hai lần, không thể vượt qua tình cảm với Diệp Thanh Dương cũng là chuyện bình thường. Trên thực tế, Oanh Khê không muốn nói chuyện với cha mình, cảm giác giống như rơi vào trong sương mù, có chút không chân thật. Nhắc tới khoảng thời gian này, cô thậm chí hoài nghi rốt cuộc Diệp Thanh Dương có nói qua những lời kia không? Hay là tất cả chỉ là là cơn mộng?
Diệp Thanh Dương thấy Oanh Khê mím môi không nói chuyện, lồng ngực bật ra tiếng thở dài, giang tay ôm lấy cô. Oanh Khê dựa trán lên ngực anh, tay nắm chặt thành quyền buông xuống bên người, tư thế chống cự rõ ràng. Diệp Thanh Dương khẽ vuốt mái tóc dài của cô, giống như trấn an thú cưng nhỏ đang nổi giận: “Dù sao ông ấy vẫn là cha của em, anh không thể thay thế địa vị của ông ấy được… cũng giống như ông ấy cũng không thể thay thế được địa vị của anh, không phải sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ muốn lo cho em được trọn vẹn mà thôi.”
Khi những vuốt ve của anh dần dần khiến Diệp Oanh Khê thư giãn một chút, cô dịu dạng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, buồn buồn nói: “Em không biết cảm giác của mình đối với ông ấy là gì, có chút mơ hồ lại có chút sợ hãi. Lúc nhỏ đã xác định rất muốn có cha có mẹ ở bên mình. Nhưng bây giờ đột nhiên em cả thấy có chút khó khăn đối diện với ông ấy.”
“Đây là cả quá trình, cần có thời gian, anh hiểu.” Diệp Thanh Dương đứng dựa lên cây, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, trên môi lan tràn nụ cười nhàn nhạt, một vẻ ôn nhu trăm năm khó gặp. Oanh Khê ngẩng đầu nhìn thấy cảm giác ánh mắt chói nhòa, mỗi câu mỗi chữ anh nói cô đều cảm thấy không nghe rõ.
Lúc hai người trở lại nhà trúc, sắc mặt Ninh Mông đã khá hơn một chút, ôm một túi đồ ăn vặt rất lớn trước ngực, ăn uống vui vẻ. Ở đây nhiều ngày như vậy, Oanh Khê cũng chỉ ăn chút đồ ăn thanh đạm, vào lúc này thấy túi khoai tay chiên lớn, cánh gà nóng giòn, trong miệng ứa nước miếng, không tự chủ mà chạy nhanh lại.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng trẻ con của cô, nhịn không được cũng bật cười, rồi nhìn thấy cô ngượng ngùng đỏ mặt, thế là sờ sờ lỗ mũi im bặt, vuốt vuốt tóc cô. Oanh Khê cảm thấy biểu lộ cái màn thèm ăn trước mặt anh quả thật có chút mất thể diện, mặt hồng lên, tự bào chữa là mình rất đói bụng. Ninh Mông nghe cô nói như vậy, thoải mái kêu cô ăn chung. Cô cũng không khách sáo, ngồi xuống mếp giường, vớt lấy túi khoai tây chiên, xé bao ra, ăn một cách ngon lành.
“Chị gọi em là Tiểu Cửu được không? Bọn họ ai cũng gọi em như vậy.” Trong miệng Diệp Oanh Khê đầy khoai tây chiên, nói nghe không được rõ ràng. Cô thật sự yêu thích cô bé này, bởi vì Ninh Tiểu Cửu thật sự chân thành và thuần khiết. (**Mình cứ tưởng Ninh Mông lớn hơn Oanh Khê, nhưng không ngờ Oanh Khê là gọi Ninh Mông là ‘cô bé’ – Có nàng nào biết, giải thích cho mọi người biết được không?)
“Được mà.”
“Hê hê, chị tên là Diệp Oanh Khê, em gọi chị là Tiểu Oanh Khê đi.” Vốn là cô muốn nói cách xưng hô ‘Tiểu Diệp Tử’ này, nhưng bắt gặp ánh mắt của Diệp Thanh Dương ném qua, cô lại cảm thấy nói như vậy quá mập mờ.
“Dạ.” Ninh Mông bỏ miếng mứt táo vào miệng, cẩn thận quan sát cô một hồi, nói, “Dáng dấp của chị rất giống một người!”
“Trần Đạp Tuyết?” Thật ra đây không phải là lần thứ nhất Oanh Khê nghe được những lời này.
“Tại sao chị biết?”
“Thật ra nhiều người cũng nói như vậy, nói chị giống nhất là mũi và môi… Nhưng chị lại không cảm thấy như vậy, so với chị ta, chị dễ nhìn hơn nhiều!” Những cô gái trẻ tuổi đều là như thế, không thích mình bị so sánh với người khác, hơn nữa còn là một người mình rất ghét.
“Ha ha… Tiểu Oanh Khê, chị thật đáng yêu!” Ninh Mông dùng cánh tay bị băng bó như giò bánh chưng, đụng lên mặt Diệp Oanh Khê.
“Em cũng đáng yêu mà.” Diệp Oanh Khê không chịu yếu thế, cũng nhéo trả lại.
Diệp Thanh Dương và Cố Thừa Hiên bên cạnh nhìn thấy đều cau mày, sau đó cùng nhau hành động nhất trí, tiến lên kéo người của mình vào lòng. Diệp Thanh Dương rút khoai tây chiên trong tay của Diệp Oanh Khê ra, kiềm chế sự giãy giụa của cô, hỏi Ninh Mông: “Cố phu nhân, lúc chị bị Tần Mặc bắt đi, có người nào đưa cho chị cái gì không?”
“Có người âm thầm đưa cho tôi một con dao và một cái đồng hồ.”
“Đồng hồ nhìn như thế nào?” Diệp Thanh Dương cau mày, Trần Nhất Thần đã đem công cụ duy nhất có thể liên lạc với mình cho Ninh Mông, có phải anh đã phát hiện cái gì không? Hay là ý anh ấy có lòng tin tuyệt đối?
Ninh Mông ra hiệu cho Cố Thừa Hiên móc ra cái vỏ đồng hồ từ trong túi áo của cô ra. Sau khi Diệp Thanh Dương nhận lấy, lật qua lật lại nhìn một hồi, càng ngày chân mày càng nhíu chặt hơn. Rõ ràng là đã bị người làm hư, nếu như Trần Nhất Thần đưa vỏ ngoài cho Ninh mông, như vậy anh nhất định cho rằng vật này có thể giúp Ninh Mông. Hẳn là anh không ngờ vỏ ngoài đã bị người ta làm hư, chẳng lẽ Ba Tụng đã phát hiện, sau đó cố ý động tay động chân?
“Có vấn đề?” Cố Thừa Niên hỏi.
“Trần Nhất Thần cũng đã bị bại lộ…” Diệp Thanh Dương chợt đứng lên, kéo Diệp Oanh Khê tới trước mặt Cố Thừa Hiên, “Oanh Khê đi về trước với mọi người đi, tôi ở lại giải quyết chuyện của Trần Nhất Thần.”
“Cậu không trở về phục mệnh à?”
“Hai chúng tôi là người trong một đội.” Diệp Thanh Dương cau mày, nhìn Oanh Khê, không nói hết câu cuối cùng được. Người kia không những là ân nhân cứu mạng của anh, còn là thầy của anh, là chiến hữu, hơn nữa còn là cha của cô, cha vợ của anh…
Oanh Khê vừa nghe anh nói muốn chính mình tự đi, lại nhìn biểu hiện trên mặt của Cố Thừa Hiên, trong lòng cũng biết chuyến đi lần này nguy hiểm tới mức nào. Cô lập tức đỏ mắt lên, không ngừng kéo tay áo anh, bộ dạng sợ hãi như khi còn bé. Diệp Thanh Dương chịu không nổi bộ dạng khiếp sợ yếu đuối của cô, thở dài kéo cô ra ngoài cửa.
Lúc nãy cô đã nghe rõ ràng, nhưng đến giờ phút này lại không nở bỏ. Diệp Thanh Dương chỉ xem như tính khí trẻ con của cô lại nổi lên, nhẫn nại dỗ ngọt một hồi rồi mới bỏ đi. Một mình Oanh Khê trở lại phòng, Cố Thừa Hiên đang ngồi trên băng ghế bị Ninh Trí Ngôn dạy bảo. Mắt cô nhìn mũi, mũi nhìn tim núp bên cạnh cửa, Diệp Thanh Dương chỉ vừa mới đi khỏi, mình và nơi này hình như đã không còn thân thiết, lại cô độc… cảm giác này quả thật rất tệ.
Cố Thừa Hiên đứng dậy muốn trở về phòng thì mới nhớ tới chuyện của Diệp Oanh Khê, liền quay đầu lại nói: “Tối nay chúng ta sẽ trở về thành phố N. Cô muốn đi với chúng tôi tới thành phố N hay là đi chỗ khác?”
“Đi thành phố G, nhà của tôi ở đó.”
“Vậy được, chúng tôi giúp cô mua vé máy bay, đến lúc đó sẽ đưa cô ra phi trường.”
Cho dù Diệp Oanh Khê không bằng lòng, cũng không dám cải lại trước mặt Cố Thừa Hiên, méo miệng cùng lên máy bay với bọn người Ninh Mông.
Lúc trước Diệp Thanh Dương đã nghe qua kế hoạch của Ba Tụng, cho dù Cố Thừa Hiên đã cứu mình ra, Ba Tụng cũng sẽ không thay đổi kế hoạch. Hắn ta chỉ có thể tăng tốc độ bỏ chạy về Miến Điện trước khi tin tức bị lan ra, bởi vì đó là lối thoát duy nhất nếu hắn không muốn vào tù.
Diệp Thanh Dương không hề do dự, dựa theo bản đồ đã từng nhìn thấy trước kia, dùng hồng tuyến xác định đường đi, đuổi theo. Giờ phút này, Ba Tụng đang mang theo Trần Nhất Thần, hướng khu rừng rậm chạy đi. Trần Nhất Thần theo Arnold đã nhiều năm, đã sớm nằm lòng đường sá bên Vân Nam. Lúc ban đầu Ba Tụng chọn đường nào, trong lòng anh đương nhiên đã có chuẩn bị sẳn, hiện giờ lại thấy những con đường kia lại khác xa so với dự định, trong lòng anh đã biết mình bị nghi ngờ. Vì vậy anh quả quyết bắt đầu trục lại phía sau đội ngũ một chút, nhân cơ hội lưu lại một ít ký hiệu.
Quả thật Ba Tụng đã phát hiện Trần Nhất Thần có chút bất thường. Sau chuyện của Diệp Thanh Dương, hắn ta trở nên vô cùng cảnh giác, không tin tưởng bất cứ ai cho dù là người bên cạnh, cho nên đã gài máy nghe lén trong phòng trong xe mỗi người. Cho nên lúc Trần Nhất Thần gọi điện thoại Trần Đạp Tuyết, Ba Tụng đã phát giác, nhưng đối với Trần Đạp Tuyết, hắn lại không còn cách nào khác. Cô bé kia, làm thế nào hắn cũng không nở quyết tâm cự tuyệt yêu cầu của cô. Nếu như cô muốn giúp Diệp Thanh Dương, hắn cũng không phải không thể phá lệ. Cho nên, thuận nước đẩy thuyền, hắn vì Trần Đạp Tuyết mà để Diệp Thanh Dương chạy thoát. Để Diệp Thanh Dương chạy thoát, hắn vẫn còn lại một Trần Nhất Thần, sẽ thay thế Diệp Thanh Dương chịu đựng tất cả.
Mặc dù Ba Tụng ít có kinh nghiệm, nhưng lòng dạ độc ác. Hắn chạy vào rừng rậm chính là muốn giải quyết xong Trần Nhất Thần. Diệp Thanh Dương đi theo tuyến đường đã định trước, dọc theo đường đi đều không thấy qua dấu vết của người, trong lòng như lửa đốt. Đột nhiên anh chợt nhớ tới năm đầu tiên mới tới Vân Nam, Ba Tụng đã từng nói, nếu có người muốn bỏ hắn, hắn cũng có thể thả người, nhưng phải trả giá rất cao trong mảnh rừng rậm đó. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Dương lập tức chạy đi.
Diệp Thanh Dương còn chưa nhìn thấy người thì đã nghe tiếng súng vang lên, lập tức dừng bước, phân biệt được từ phía sau, liền đi gần về phía ấy. Trong tay anh chỉ có một khẩu súng, chính là cướp được của thủ hạ Ba Tụng trong lúc chạy trốn. Lên đạn, Diệp Thanh Dương đi tới từng bước một, nhìn thấy có người từ xa chạy tới, dường như là dùng cách búng tới búng lui lướt qua chướng ngại trên đất. Anh mừng rỡ, tiến lên mấy bước, Trần Nhất Thần nhìn thấy anh, trong mắt cũng có chút vui mừng. Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau, liền ăn ý đổi phương hướng.
Dĩ nhiên Ba Tụng không nghĩ tới chuyện Diệp Thanh Dương còn có thể trở về, hắn nghiến răng nghĩ thầm, nếu Trần Đạp Tuyết không có ở đây, hắn sẽ thần không biết quỷ không hay giải quyết anh ngay chỗ này cũng là một biện pháp hay. Ai ngờ Trần Nhất Thần lại bỗng nhiên cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu về phía Diệp Thanh Dương. Khi anh còn chưa kịp phản ứng thì Trần Nhất Thần liền lớn tiếng nói: “Diệp Thanh Dương, cậu trở về tìm Đạp Tuyết và Oanh Khê, nói tôi đã có lỗi với tụi nó, người làm cha này thật không tròn trách nhiệm! Tôi…”
Trần Nhất Thần còn chưa nói hết lời, Diệp Thanh Dương đã nổ một phát súng vào Ba Tụng đang ngẩn người ra, lại không thể bắn vào chỗ hiểm, người chung quanh lập tức giơ súng lên chỉa về phía hai người. Diệp Thanh Dương cười một tiếng, lau mồ hôi, giơ súng lên. Đang giằng co thì nghe sau lưng truyền đến một loạt âm thanh huyên náo vang trời. Diệp Thanh Dương biết, Cố Thừa Hiên đã báo cáo tình tình với quân đội, người tiếp viện đã đến.
Súng bắn tỉa đã sớm chuẩn bị xong, người bên cạnh Ba Tụng thấy tình thế như vậy thì chỉ đành bỏ vũ khí xuống. Mà Ba Tụng thì lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dứt khoát giữ súng chỉa thẳng. Sau một tiếng súng nữa, rốt cuộc cánh tay phải của Ba Tụng cũng nâng lên không nổi…
Sau khi mọi chuyện xử lý tốt đẹp, Diệp Thanh Dương mới leo lên máy bay trực thăng cùng với Trần Nhất Thần, ngồi xuống. Trần Nhất Thần ngã người xuống bên cạnh, Diệp Thanh Dương đưa tay ra kéo anh lên. Trần Nhất Thần lại cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, vết thương trên tay ngày càng đau, mí mắt nâng lên không nổi, mơ màng nói: “Oanh Khê… Đạp Tuyết…” Trước khi mắt nhắm tít lại, nghe được Diệp Thanh Dương nói hai chữ ‘yên tâm’, lúc này anh mới dám nhắm mắt lại…
***Tác giả nói mấy chương cuối toàn là tình cảm không thôi nghe các nàng.
Diệp Thanh Dương thấy Oanh Khê mím môi không nói chuyện, lồng ngực bật ra tiếng thở dài, giang tay ôm lấy cô. Oanh Khê dựa trán lên ngực anh, tay nắm chặt thành quyền buông xuống bên người, tư thế chống cự rõ ràng. Diệp Thanh Dương khẽ vuốt mái tóc dài của cô, giống như trấn an thú cưng nhỏ đang nổi giận: “Dù sao ông ấy vẫn là cha của em, anh không thể thay thế địa vị của ông ấy được… cũng giống như ông ấy cũng không thể thay thế được địa vị của anh, không phải sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ muốn lo cho em được trọn vẹn mà thôi.”
Khi những vuốt ve của anh dần dần khiến Diệp Oanh Khê thư giãn một chút, cô dịu dạng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, buồn buồn nói: “Em không biết cảm giác của mình đối với ông ấy là gì, có chút mơ hồ lại có chút sợ hãi. Lúc nhỏ đã xác định rất muốn có cha có mẹ ở bên mình. Nhưng bây giờ đột nhiên em cả thấy có chút khó khăn đối diện với ông ấy.”
“Đây là cả quá trình, cần có thời gian, anh hiểu.” Diệp Thanh Dương đứng dựa lên cây, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, trên môi lan tràn nụ cười nhàn nhạt, một vẻ ôn nhu trăm năm khó gặp. Oanh Khê ngẩng đầu nhìn thấy cảm giác ánh mắt chói nhòa, mỗi câu mỗi chữ anh nói cô đều cảm thấy không nghe rõ.
Lúc hai người trở lại nhà trúc, sắc mặt Ninh Mông đã khá hơn một chút, ôm một túi đồ ăn vặt rất lớn trước ngực, ăn uống vui vẻ. Ở đây nhiều ngày như vậy, Oanh Khê cũng chỉ ăn chút đồ ăn thanh đạm, vào lúc này thấy túi khoai tay chiên lớn, cánh gà nóng giòn, trong miệng ứa nước miếng, không tự chủ mà chạy nhanh lại.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng trẻ con của cô, nhịn không được cũng bật cười, rồi nhìn thấy cô ngượng ngùng đỏ mặt, thế là sờ sờ lỗ mũi im bặt, vuốt vuốt tóc cô. Oanh Khê cảm thấy biểu lộ cái màn thèm ăn trước mặt anh quả thật có chút mất thể diện, mặt hồng lên, tự bào chữa là mình rất đói bụng. Ninh Mông nghe cô nói như vậy, thoải mái kêu cô ăn chung. Cô cũng không khách sáo, ngồi xuống mếp giường, vớt lấy túi khoai tây chiên, xé bao ra, ăn một cách ngon lành.
“Chị gọi em là Tiểu Cửu được không? Bọn họ ai cũng gọi em như vậy.” Trong miệng Diệp Oanh Khê đầy khoai tây chiên, nói nghe không được rõ ràng. Cô thật sự yêu thích cô bé này, bởi vì Ninh Tiểu Cửu thật sự chân thành và thuần khiết. (**Mình cứ tưởng Ninh Mông lớn hơn Oanh Khê, nhưng không ngờ Oanh Khê là gọi Ninh Mông là ‘cô bé’ – Có nàng nào biết, giải thích cho mọi người biết được không?)
“Được mà.”
“Hê hê, chị tên là Diệp Oanh Khê, em gọi chị là Tiểu Oanh Khê đi.” Vốn là cô muốn nói cách xưng hô ‘Tiểu Diệp Tử’ này, nhưng bắt gặp ánh mắt của Diệp Thanh Dương ném qua, cô lại cảm thấy nói như vậy quá mập mờ.
“Dạ.” Ninh Mông bỏ miếng mứt táo vào miệng, cẩn thận quan sát cô một hồi, nói, “Dáng dấp của chị rất giống một người!”
“Trần Đạp Tuyết?” Thật ra đây không phải là lần thứ nhất Oanh Khê nghe được những lời này.
“Tại sao chị biết?”
“Thật ra nhiều người cũng nói như vậy, nói chị giống nhất là mũi và môi… Nhưng chị lại không cảm thấy như vậy, so với chị ta, chị dễ nhìn hơn nhiều!” Những cô gái trẻ tuổi đều là như thế, không thích mình bị so sánh với người khác, hơn nữa còn là một người mình rất ghét.
“Ha ha… Tiểu Oanh Khê, chị thật đáng yêu!” Ninh Mông dùng cánh tay bị băng bó như giò bánh chưng, đụng lên mặt Diệp Oanh Khê.
“Em cũng đáng yêu mà.” Diệp Oanh Khê không chịu yếu thế, cũng nhéo trả lại.
Diệp Thanh Dương và Cố Thừa Hiên bên cạnh nhìn thấy đều cau mày, sau đó cùng nhau hành động nhất trí, tiến lên kéo người của mình vào lòng. Diệp Thanh Dương rút khoai tây chiên trong tay của Diệp Oanh Khê ra, kiềm chế sự giãy giụa của cô, hỏi Ninh Mông: “Cố phu nhân, lúc chị bị Tần Mặc bắt đi, có người nào đưa cho chị cái gì không?”
“Có người âm thầm đưa cho tôi một con dao và một cái đồng hồ.”
“Đồng hồ nhìn như thế nào?” Diệp Thanh Dương cau mày, Trần Nhất Thần đã đem công cụ duy nhất có thể liên lạc với mình cho Ninh Mông, có phải anh đã phát hiện cái gì không? Hay là ý anh ấy có lòng tin tuyệt đối?
Ninh Mông ra hiệu cho Cố Thừa Hiên móc ra cái vỏ đồng hồ từ trong túi áo của cô ra. Sau khi Diệp Thanh Dương nhận lấy, lật qua lật lại nhìn một hồi, càng ngày chân mày càng nhíu chặt hơn. Rõ ràng là đã bị người làm hư, nếu như Trần Nhất Thần đưa vỏ ngoài cho Ninh mông, như vậy anh nhất định cho rằng vật này có thể giúp Ninh Mông. Hẳn là anh không ngờ vỏ ngoài đã bị người ta làm hư, chẳng lẽ Ba Tụng đã phát hiện, sau đó cố ý động tay động chân?
“Có vấn đề?” Cố Thừa Niên hỏi.
“Trần Nhất Thần cũng đã bị bại lộ…” Diệp Thanh Dương chợt đứng lên, kéo Diệp Oanh Khê tới trước mặt Cố Thừa Hiên, “Oanh Khê đi về trước với mọi người đi, tôi ở lại giải quyết chuyện của Trần Nhất Thần.”
“Cậu không trở về phục mệnh à?”
“Hai chúng tôi là người trong một đội.” Diệp Thanh Dương cau mày, nhìn Oanh Khê, không nói hết câu cuối cùng được. Người kia không những là ân nhân cứu mạng của anh, còn là thầy của anh, là chiến hữu, hơn nữa còn là cha của cô, cha vợ của anh…
Oanh Khê vừa nghe anh nói muốn chính mình tự đi, lại nhìn biểu hiện trên mặt của Cố Thừa Hiên, trong lòng cũng biết chuyến đi lần này nguy hiểm tới mức nào. Cô lập tức đỏ mắt lên, không ngừng kéo tay áo anh, bộ dạng sợ hãi như khi còn bé. Diệp Thanh Dương chịu không nổi bộ dạng khiếp sợ yếu đuối của cô, thở dài kéo cô ra ngoài cửa.
Lúc nãy cô đã nghe rõ ràng, nhưng đến giờ phút này lại không nở bỏ. Diệp Thanh Dương chỉ xem như tính khí trẻ con của cô lại nổi lên, nhẫn nại dỗ ngọt một hồi rồi mới bỏ đi. Một mình Oanh Khê trở lại phòng, Cố Thừa Hiên đang ngồi trên băng ghế bị Ninh Trí Ngôn dạy bảo. Mắt cô nhìn mũi, mũi nhìn tim núp bên cạnh cửa, Diệp Thanh Dương chỉ vừa mới đi khỏi, mình và nơi này hình như đã không còn thân thiết, lại cô độc… cảm giác này quả thật rất tệ.
Cố Thừa Hiên đứng dậy muốn trở về phòng thì mới nhớ tới chuyện của Diệp Oanh Khê, liền quay đầu lại nói: “Tối nay chúng ta sẽ trở về thành phố N. Cô muốn đi với chúng tôi tới thành phố N hay là đi chỗ khác?”
“Đi thành phố G, nhà của tôi ở đó.”
“Vậy được, chúng tôi giúp cô mua vé máy bay, đến lúc đó sẽ đưa cô ra phi trường.”
Cho dù Diệp Oanh Khê không bằng lòng, cũng không dám cải lại trước mặt Cố Thừa Hiên, méo miệng cùng lên máy bay với bọn người Ninh Mông.
Lúc trước Diệp Thanh Dương đã nghe qua kế hoạch của Ba Tụng, cho dù Cố Thừa Hiên đã cứu mình ra, Ba Tụng cũng sẽ không thay đổi kế hoạch. Hắn ta chỉ có thể tăng tốc độ bỏ chạy về Miến Điện trước khi tin tức bị lan ra, bởi vì đó là lối thoát duy nhất nếu hắn không muốn vào tù.
Diệp Thanh Dương không hề do dự, dựa theo bản đồ đã từng nhìn thấy trước kia, dùng hồng tuyến xác định đường đi, đuổi theo. Giờ phút này, Ba Tụng đang mang theo Trần Nhất Thần, hướng khu rừng rậm chạy đi. Trần Nhất Thần theo Arnold đã nhiều năm, đã sớm nằm lòng đường sá bên Vân Nam. Lúc ban đầu Ba Tụng chọn đường nào, trong lòng anh đương nhiên đã có chuẩn bị sẳn, hiện giờ lại thấy những con đường kia lại khác xa so với dự định, trong lòng anh đã biết mình bị nghi ngờ. Vì vậy anh quả quyết bắt đầu trục lại phía sau đội ngũ một chút, nhân cơ hội lưu lại một ít ký hiệu.
Quả thật Ba Tụng đã phát hiện Trần Nhất Thần có chút bất thường. Sau chuyện của Diệp Thanh Dương, hắn ta trở nên vô cùng cảnh giác, không tin tưởng bất cứ ai cho dù là người bên cạnh, cho nên đã gài máy nghe lén trong phòng trong xe mỗi người. Cho nên lúc Trần Nhất Thần gọi điện thoại Trần Đạp Tuyết, Ba Tụng đã phát giác, nhưng đối với Trần Đạp Tuyết, hắn lại không còn cách nào khác. Cô bé kia, làm thế nào hắn cũng không nở quyết tâm cự tuyệt yêu cầu của cô. Nếu như cô muốn giúp Diệp Thanh Dương, hắn cũng không phải không thể phá lệ. Cho nên, thuận nước đẩy thuyền, hắn vì Trần Đạp Tuyết mà để Diệp Thanh Dương chạy thoát. Để Diệp Thanh Dương chạy thoát, hắn vẫn còn lại một Trần Nhất Thần, sẽ thay thế Diệp Thanh Dương chịu đựng tất cả.
Mặc dù Ba Tụng ít có kinh nghiệm, nhưng lòng dạ độc ác. Hắn chạy vào rừng rậm chính là muốn giải quyết xong Trần Nhất Thần. Diệp Thanh Dương đi theo tuyến đường đã định trước, dọc theo đường đi đều không thấy qua dấu vết của người, trong lòng như lửa đốt. Đột nhiên anh chợt nhớ tới năm đầu tiên mới tới Vân Nam, Ba Tụng đã từng nói, nếu có người muốn bỏ hắn, hắn cũng có thể thả người, nhưng phải trả giá rất cao trong mảnh rừng rậm đó. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Dương lập tức chạy đi.
Diệp Thanh Dương còn chưa nhìn thấy người thì đã nghe tiếng súng vang lên, lập tức dừng bước, phân biệt được từ phía sau, liền đi gần về phía ấy. Trong tay anh chỉ có một khẩu súng, chính là cướp được của thủ hạ Ba Tụng trong lúc chạy trốn. Lên đạn, Diệp Thanh Dương đi tới từng bước một, nhìn thấy có người từ xa chạy tới, dường như là dùng cách búng tới búng lui lướt qua chướng ngại trên đất. Anh mừng rỡ, tiến lên mấy bước, Trần Nhất Thần nhìn thấy anh, trong mắt cũng có chút vui mừng. Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau, liền ăn ý đổi phương hướng.
Dĩ nhiên Ba Tụng không nghĩ tới chuyện Diệp Thanh Dương còn có thể trở về, hắn nghiến răng nghĩ thầm, nếu Trần Đạp Tuyết không có ở đây, hắn sẽ thần không biết quỷ không hay giải quyết anh ngay chỗ này cũng là một biện pháp hay. Ai ngờ Trần Nhất Thần lại bỗng nhiên cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu về phía Diệp Thanh Dương. Khi anh còn chưa kịp phản ứng thì Trần Nhất Thần liền lớn tiếng nói: “Diệp Thanh Dương, cậu trở về tìm Đạp Tuyết và Oanh Khê, nói tôi đã có lỗi với tụi nó, người làm cha này thật không tròn trách nhiệm! Tôi…”
Trần Nhất Thần còn chưa nói hết lời, Diệp Thanh Dương đã nổ một phát súng vào Ba Tụng đang ngẩn người ra, lại không thể bắn vào chỗ hiểm, người chung quanh lập tức giơ súng lên chỉa về phía hai người. Diệp Thanh Dương cười một tiếng, lau mồ hôi, giơ súng lên. Đang giằng co thì nghe sau lưng truyền đến một loạt âm thanh huyên náo vang trời. Diệp Thanh Dương biết, Cố Thừa Hiên đã báo cáo tình tình với quân đội, người tiếp viện đã đến.
Súng bắn tỉa đã sớm chuẩn bị xong, người bên cạnh Ba Tụng thấy tình thế như vậy thì chỉ đành bỏ vũ khí xuống. Mà Ba Tụng thì lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dứt khoát giữ súng chỉa thẳng. Sau một tiếng súng nữa, rốt cuộc cánh tay phải của Ba Tụng cũng nâng lên không nổi…
Sau khi mọi chuyện xử lý tốt đẹp, Diệp Thanh Dương mới leo lên máy bay trực thăng cùng với Trần Nhất Thần, ngồi xuống. Trần Nhất Thần ngã người xuống bên cạnh, Diệp Thanh Dương đưa tay ra kéo anh lên. Trần Nhất Thần lại cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, vết thương trên tay ngày càng đau, mí mắt nâng lên không nổi, mơ màng nói: “Oanh Khê… Đạp Tuyết…” Trước khi mắt nhắm tít lại, nghe được Diệp Thanh Dương nói hai chữ ‘yên tâm’, lúc này anh mới dám nhắm mắt lại…
***Tác giả nói mấy chương cuối toàn là tình cảm không thôi nghe các nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook