Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 57: Tìm kiếm Vân Nam

Người thanh niên có tên là Tần Mặc đó nhìn như rất cố chấp, cố ý phải đợi Ba Tụng trả lời mới thôi. Ba Tụng là ai? Lăn lộn sống chết đã lâu, làm sao hắn có thể dại dột tin tưởng một người tra hỏi hành tung của hắn khắp nơi? Cho nên hắn chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt thăm dò. Tần Mặc bị hắn hình như thế thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, có chút mất tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác.

Đối với loại tiểu nhân như thế này, Ba Tụng đương nhiên có chút khinh thường, cười khẽ nói: “Tần tiên sinh, thứ nhất, cậu nói muốn hợp tác với tôi, nhưng nếu là hợp tác, ít nhất cậu phải chứng minh thực lực của mình có thể trợ giúp tôi đạt được điều tôi muốn chứ.”

Tần Mặc vừa nghe Ba Tụng cũng có lòng hợp tác, chẳng qua chỉ là cần chứng mình mà thôi, liền an lòng. Cậu ta lấy ra hai phần tạp chí từ trong túi xách tùy thân. Một phần lớn là bài báo cáo về thư ký thị ủy thành phố N, bởi vì tội tham ô mà bị phán hình bỏ tù. Phần còn lại là những đoạn tin tức báo cáo tin vui về sự liên kết của thiên kim thị trưởng thành phố N và công tử tỉnh trưởng. Ba Tụng lướt nhanh qua hai lần, vừa cẩn thận quan sát Tần Mặc trước mặt.

“Cậu là con trai của thư ký Tần?”

“Ừ.” Tần Mặc gật đầu, trong mắt lóe lên ánh thù hận, “Chuyện của cha tôi là do nhà họ Ninh gây ra. Con trai của của thư ký Cố kia đã từng đi lính, đả thương chị của tôi. Hiện tại cả nhà chúng tôi đã ra nông nổi này, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Tôi nghĩ anh cũng sẽ không muốn nhìn thấy Cố Thừa Hiên cứu đi người nằm vùng từ chỗ của anh. Cho nên, sự hợp tác của chúng ta là có lợi cả hai bên.”

Tay phải Ba Tụng chống lên cằm, cau mày suy tư, cuối cùng gọi một người tới, bảo hắn ta đi liên lạc với người hắn đã an bài nằm vùng trong cảnh sát năm ngoái. Cuối cùng, người kia cũng mang theo tin tức trở về, nói là bộ đội bên kia quả thật có ý định giải cứu Diệp Thanh Dương. Lúc này, Ba Tụng mới nhìn đưa mắt nhìn Tần Mặc một lần nữa.

“Cậu có ý kiến gì?”

“Cố Thừa Hiên là một người rất dũng mãnh, nhưng chỉ cần là người thì hắn ta sẽ có nhược điểm. Ninh Tiểu Cửu chính là điểm trí mạng của hắn. Chỉ cần nghĩ cách tóm được Ninh Tiểu Cửu thì muốn chơi Cố Thừa Hiên thành dạng gì cũng được.” Lúc nói câu này, vẻ mặt hiền hậu trên mặt của Tần Mặc hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ cắn răng nghiến lợi hung tợn.

“Nếu đã nói như vậy…” Ba Tụng sờ sờ cằm, cũng không nói thêm nữa, gật gù suy nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp, “Cậu nghĩ cách đưa vợ của Cố Thừa Hiên tới đây, giam giữ cô ta trong địa bàn của chúng ta. Chỉ cần cuối cùng Cố Thừa Hiên không thành công, cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu.”

“Đương nhiên tôi có lòng tin đối với anh.” Tần Mặc cười cười, đưa tay ra, “Như vậy trong khoảng thời gian này sẽ phiền Ba Tụng tiên sinh giúp một tay, cho tôi mượn một ít nhân thủ rồi.”

“Yên tâm.”

Chỉ hai chữ đơn giản mà Tần Mặc lại rất yên tâm. Trên thực tế, cậu ta thật sự cùng đường. Cậu ta không thể nào chạm vào gia đình họ Cố và họ Ninh được, nhưng bỏ qua dễ dàng cho Ninh Mông và Cố Thừa Hiên thì cậu ta lại không cam lòng. Nếu như có thể xuống tay với Ninh Mông thuần lương kia nhất, như vậy không cần nói cũng biết kết quả sẽ ra sao. Vừa nghĩ tới Ninh Mông và bộ dạng đạo mạo bên ngoài của Cố Thừa Hiên sắp bị đánh tan tành, Tần Mặc không khỏi không cao hứng.

Trần Nhất Thần cũng biết Tần Mặc tới, đương nhiên anh không thể ngồi đó nhìn Cố Thừa Hiên bị tính kế, ngồi trong phòng buồn bực cả ngày, cuối cùng vẫn là quyết định gọi Trần Đạp Tuyết đến. Một khi Ba Tụng nhìn thấy Trần Đạp Tuyết, nhất định sẽ bớt phóng túng. Mặc dù có chút mạo hiểm đối với Trần Đạp Tuyết, nhưng ngay trước mắt, đây là biện pháp có hệ số an toàn nhất.

Sau này, kết quả lại giống như Trần Nhất Thần suy đoán, Diệp Thanh Dương được cứu ra thành công. Trong quả quá trình, mặc dù hành động của Trần Đạp Tuyết có chút nguy hiểm, nhưng sau cùng cô cũng không bị thương chút nào. Ba Tụng biết Diệp Thanh Dương trở về thì hắn phải chết. Vì vậy, sau khi Diệp Thanh Dương được Cố Thừa Hiên cứu thoát thành công, Ba Tụng lập tức rút về Thái Lan, đảo một vòng qua Miến Điện trước khi trở về để được an toàn hơn. Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu từ giã những chuyện đánh đấm.

Lúc Diệp Oanh Khê từ trong trường học đi ra, nhìn thấy Trần Đạp Tuyết ngồi cạnh cửa trường học. Hai người đã không thích nhau, cô cũng không cần thiết tiến tới chào hỏi tươi cười, chỉ làm bộ như không thấy, chờ người nhà lái xe tới đón. Trần Đạp Tuyết nhìn thấy bóng dáng của Diệp Oanh Khê, từ từ đứng lên, nhìn Oanh Khê lạnh lùng nói: “Không phải bây giờ cô vui vẻ lắm sao? Tại sao cô có thể là người phụ nữ độc ác như vậy chứ?”

“Chị nói cái gì vậy?” Oanh Khê liếc cô ta một cái, tự nhiên khi không lại bị mắng.

“Diệp Thanh Dương đi thăm cô ở bệnh viện, bị Ba Tụng phát hiện, Diệp Thanh Dương chết rồi cô có thể được cái gì? Hay là cô cảm thấy thay anh ấy đi nhặt xác là đủ biểu hiện ‘có lòng’ rồi?”

Từ trước tới nay, Oanh Khê chưa từng để ý đến những lời nói của Trần Đạp Tuyết, nhưng vừa nghe được câu nói vừa rồi thì bước chân liền thu lại, nhìn Trần Đạp Tuyết không nói nửa lời. Người kia trợn tròn đôi mắt, đây chính là vẻ mặt rất quen thuộc đối với mình. Nếu như không phải trong hốc mắt rưng rưng lệ, Oanh Khê tuyệt đối sẽ hoài nghi tính chất chân thật trong lời nói của cô ta.

“Không thể nào!” Tay Oanh Khê run rẩy, âm thanh bén nhọn chói tai khó nghe, “Tôi mới vừa gặp anh ấy!”

“Ở bệnh viện phải không?” Trần Đạp Tuyết oán hận nhìn Oanh Khê, “Chính là lần đó, anh ấy liền bị Ba Tụng phát hiện. Cô có biết anh ấy bị Ba Tụng hành hạ thảm thương như thế nào không? Cô có biết Ba Tụng thật sự muốn tánh mạng của anh ấy không? Sau đó người của anh ấy phái đi đón cũng bị phát hiện, ngay cả vợ của người đó cũng bị một người tên Tần Mặc bắt được! Cô liên lụy anh ấy không sao, nhưng cô lại còn mang cả tánh mạng của anh ấy ra chơi, đây là cô gọi yêu thương anh ấy hay sao?”

Liên tiếp bị chất vấn, Oanh Khê chỉ cảm thấy toàn thân bị người ta dùng vải rách quấn tròng lên đầu, tất cả đều màu xám đen, thậm chí thân thể lung lay, đứng không vững. Cô không kịp nghe những lời kế tiếp của Trần Đạp Tuyết, chỉ hỏi địa chỉ của Diệp Thanh Dương rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

Oanh Khê cũng không trở về nhà, một thân một mình đi ngay ra phi trường, mua tấm vé máy bay đi thẳng tới Vân Nam. Ngồi trong phòng đợi bay, cô nhìn số điện thoại di động trước kia của Diệp Thanh Dương mà không ngừng khóc, cũng không thèm để ý xung quanh, khóc lớn lên. Những hành khác đi ngang qua đều tò mò thương hại cô thiếu nữ tóc dài đang khom người cầm điện thoại khóc lóc. Cho dù không biết nguyên nhân, bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ tận đáy lòng cô.

Lúc ngồi trên máy bay, Oanh Khê đã không còn khóc nổi nữa. Vốn tưởng rằng đã khóc cả ngày, nhưng chẳng qua chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi. Nước mắt giống như đã khô cạn, mắt cay cay, há miệng, âm thanh phát ra thật khó nghe, giống như âm thanh của người câm phát ra. Oanh Khê cũng không biết mình có thể khôi phục lại giống nói như thường ngày hay không. Cô đã sớm không còn quan tâm tới sức khỏe của mình nữa. Không có Diệp Thanh Dương ở trên đời này, cho dù có được giọng nói, thì có thể nói chuyện cho ai nghe đây?

Ra khỏi phi trường, Oanh Khê tùy tiện bắt một chiếc xe đi tới chỗ Trần Đạp Tuyết nói. Mặc dù rừng trúc rậm rạp, nhưng đường cũng không khó đi. Lúc nhỏ Oanh Khê đi theo Chung Lâm chịu khổ không ít, nhưng sau khi Diệp Thanh Dương nhận cô về nuôi, cô thật sự được nhà họ Diệp nuôi dưỡng như một thiên kiên kiều nữ. Vì vậy sau khi xuyên qua rừng trúc, bộ dạng Oanh Khê trông thật chật vật. Chỉ là khi một mình đứng trước một căn nhà trúc, cô lại phát hiện người đã đi đâu từ sớm, nhà trống không.

Cho đến giờ phút này, Oanh khê mới bật khóc lên một lần nữa…

Sau khi Diệp Thanh Dương được Cố Thừa Hiên mang đi thì mới biết được vợ của anh bị Ba Tụng bên kia khống chế. Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng gấp gáp của Cố Thừa Hiên, đột nhiên rất nhớ tới Oanh Khê, muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an thì mới nhớ tới Trần Nhất Thần vẫn còn ở bên trong. Mà anh thì lại hứa với cô, sẽ mang cha của cô bình an trở về.

Sau khi hợp kế với Cố Thừa Hiên xong, Diệp Thanh Dương vẫn quyết định giúp đỡ Cố Thừa Hiên đi cứu Ninh Mông ra trước, rồi mới nghĩ cách cứu Trần Nhất Thần ra sau. Đối với Cố Thừa Hiên mà nói, ít nhiều gì đây cũng là có lòng riêng, nhưng đối với Diệp Thanh Dương mà nói, đây chỉ là đơn giản vì chức trách của một quân nhân. Cho dù ở tình huống nào, tánh mạng của người dân thường vĩnh viễn là đặt trước tánh mạng của bọn họ.

Hai người cũng không nghỉ ngơi nhiều, vội vã chạy tới bên kia rừng trúc, xem có chút dấu vết nào lưu lại hay không, kết quả chỉ là ra về trong thất vọng. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, Diệp Thanh Dương nghe tiếng khóc của phụ nữ từ một nơi khác truyền đến. Hai người lập tức cảnh giác, đi qua dò xét. Diệp Thanh Dương hướng theo âm thanh kia đi tới gần, càng ngày càng cảm thấy tiếng khóc kia rất quen thuộc. Khi đến gần hơn một chút nữa, anh gần như có thể xác định, đây không phải là âm thanh quanh quẩn ngày đêm bên tai của mình hay sao?

Trước mặt của Cố Thừa Hiên, anh không tiện phô bày quá mức, chỉ là bước chân không tự chủ được, tăng nhanh một chút. Thật sự là Oanh Khê! Trong nháy mắt, câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu của Diệp Thanh Dương. Oanh Khê chỉ biết có người đến gần, hốt hoảng đau khổ nên không để ý bước chân mang lại cảm giác quen thuộc.

“Tại sao khóc? Oanh Khê…” Nụ cười của Diệp Thanh Dương có mấy phần khổ sở, đưa tay ôm trọn bóng người nhỏ nhắn này.

Oanh Khê sửng sốt, nước mắt vẫn trào ra, cho nên không nhìn rõ bộ dạng của anh, cũng như không kịp lau đi, thẳng tay đánh lên người anh. Anh không phản kháng, cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ôm cô, mặc cô phát tiết. Trong lòng khổ sở uất ức, đánh như thế nào cũng không phát tiết được. Cuối cùng cô hung hăng, cắn lên một bên cổ của anh một cái, da bị răng cắn trầy đi một mảnh.

Nước mắt hòa vào nước miếng thấm vào bên trong vết thương, đau nhói một hồi, Diệp Thanh Dương vẫn chịu đựng, vươn tay ra vỗ vỗ lưng của cô, dịu dàng nói, “Được rồi, Oanh Khê… Đừng khóc… đừng khóc…”

Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn mặt cô một cách chăm chú. Mồ hôi xen lẫn nước mắt trên mặt, những dấu vết dơ dáy loang lỗ trên mặt khiến anh cau mày. Đang chuẩn bị an ủi mấy câu thì Diệp Thanh Dương lại quay đầu nhìn về phía Cố Thừa Hiên, “À, chú là Cố Thừa Hiên, chồng của Ninh Mông phải không?

Sau khi Diệp Thanh Dương hỏi mới biết Trần Đạp Tuyết đi tìm Oanh Khê, trong lòng nổi lửa. Oanh Khê dựa vào ngực anh, suy nghĩ một chút, còn tự trách mình sơ ý. Trần Đạp Tuyết luôn luôn không muốn gặp mặt cô, lừa gạt mình để mình hết hi vọng đối với Diệp Thanh Dương cũng không phải là không thể nào. Chẳng qua lần này, cô thật sự chịu oan cho Trần Đạp Tuyết rồi. Thật ra thì cuối cùng, chị ta đã nói là Diệp Thanh Dương được an toàn cứu ra, nhưng mình lại không ngừng xông ra cửa, đầu óc hỗn độn, nguyên cả câu chuyện nghe được câu có câu không.

Sau đó Diệp Thanh Dương vẫn muốn cùng nhau nghĩ cách với Cố Thừa Hiên để cứu Ninh Mông ra ngoài, Oanh nhất định đòi đi theo, anh không còn cách nào khác, chỉ đành nhắc nhở phải chú ý trong ngoài rồi mới miễn cưỡng đồng ý. Oanh Khê dĩ nhiên vui mừng tìm được Diệp Thanh Dương, nhưng lại không ngờ sau này sẽ có một chuyện hoàn toàn đảo điên tâm trạng hiện giờ của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương