Lý Vị Ương lấy ra một tờ giấy, bên trên viết: 

"Lâu ngày không gặp nhớ thương

Hẹn người nhanh tới tỏ bày tương tư.

Tiên Huệ."

Lý Vị Ương mỉm cười, nói: “Cái này tìm thấy trên người biểu ca Cao Tiến, về phần Tiên Huệ..."

Hán Hoa nhìn chằm chằm vào tờ giấy, sắc mặt biến đổi liên tục, Lý Vị Ương thấy vậy, trong lòng cười lạnh lùng. Dám tính kế hủy hoại danh tiết của nàng. Vậy thì cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị hủy hoại ngược lại đi!

Lý Thừa tướng vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi. Tiên Huệ, là tên chữ bản thân ông tặng cho ái nữ.

Nguỵ Quốc phu nhân cùng Cao Mẫn thấy vậy, đều trở nên hồ đồ. Nguỵ Quốc phu nhân còn tưởng Lý Vị Ương đánh con mình, lại không ngờ rằng, ở giữa còn có một tờ giấy như vậy, bà không phải kẻ ngu dốt, lập tức hiểu rõ sự thật. Giỏi cho hai mẹ con Lý Trường Nhạc, dám tính kế mượn tay bà xử lý một thứ nữ?! Vậy cũng không nên dụ nhi tử của bà ra trêu đùa! Sắc mặt bà bỗng chốc trở nên rất khó coi, khuôn mặt lạnh băng nhìn tình cảnh trước mắt.

Nghe thấy một tiếng gầm lên, mọi người quay đầu lại, sắc mặt Đại phu nhân cực kỳ không tốt, bà đã nương tay với con ranh này quá rồi, nó dám cả gan bôi bác Trường Nhạc của bà, đây quả thật là chuyện không thể tha thứ. “Nói năng bậy bạ!”

Sắc mặt Lý Vị Ương không hề thay đổi, nói: “Mẫu thân, mỗi một nha đầu ma ma ở đây, đều có thể làm chứng, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tờ giấy này tìm thấy trên người biểu ca Cao Tiến.”

Ánh mắt nghiêm khắc của Đại phu nhân đảo qua mọi người: “Trong các ngươi ai nhìn thấy!”

Bị ánh mắt đáng sợ của bà nhìn qua, ai cũng không dám hé răng, Đại phu nhân tuỳ tiện chỉ vào một ma ma, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi nhìn thấy không?”

Đáy mắt ma ma xẹt qua sự hoảng loạn, gục đầu xuống nói, “Cảnh tượng lúc đó quá mức hỗn loạn, nô tỳ, nô tỳ cũng, cũng không nhớ rõ…”

Trên mặt Đại phu nhân hiện ra vẻ tươi cười vừa lòng, lại nghe thấy Bạch Chỉ nói: “Phu nhân, nô tỳ chính mắt nhìn thấy.”

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi là nha đầu của Vị Ương, lời nói không đáng tin.” Sau đó, bà nhìn về phía Lý Thừa tướng, “Trường Nhạc là người có thân phận như thế nào, con bé sao có thể làm ra loại chuyện không biết cấp bậc lễ nghĩa thế này!”

Chuyện này, không ngờ liên luỵ đến hai tiểu thư, náo loạn không ra dạng gì hết! Lão phu nhân nhẹ ho khan một tiếng.

“Tất cả im miệng hết! Chuyện hôm nay chỉ là Tiến nhi xông nhầm vào hoa viên, nô tỳ trong nhà hiểu nhầm thành trộm nên bị đánh, đứa nhỏ này chịu oan ức rồi, hôm khác ta nhất định sẽ tự mình đến cửa xin lỗi. Nguỵ Quốc phu nhân, hai người về trước đi, chữa thương cho Tiến nhi quan trọng hơn.” Lý Tiêu Nhiên quyết định rất nhanh, nói thẳng ra. Muốn phân trắng đen rõ ràng, cũng phải giấu đi chuyện xấu trong nhà, vạn lần không thể thẩm vấn ngay trước mặt người ngoài.

Nhìn sắc mặt của Lý Tiêu Nhiên, thì Ngụy Quốc phu nhân biết chuyện này đã quyết định rồi. Bà ta hừ lạnh một tiếng, đứng lên: “Chúng ta đi!”

Đại phu nhân nhanh nói: “Lâm ma ma, trước tiên đưa muội muội ta vào phòng nghỉ tạm một lát.”

“Không cần!” Ngụy Quốc phu nhân không thèm quay đầu lại, chỉ huy người nâng cáng rời đi.

Đại phu nhân cũng không đuổi theo, bà biết, hiện giờ chuyện quan trọng nhất không phải là lúc giải thích rõ ràng với muội muội, mà là loại bỏ sự liên quan giữa chuyện này với Trường Nhạc.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua sắc mặt khác nhau của mọi người, nói: “La ma ma, để bọn họ đi xuống hết đi, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ!”

“Dạ!” La ma ma tuân lệnh, dẫn đám nô tỳ xung quanh rời đi.

“Các ngươi còn không quỳ xuống!” Lý Tiêu Nhiên phẫn nộ quát!

Lý Vị Ương thành thành thật thật quỳ gối xuống, cúi đầu buông mắt. Hán Hoa cũng không ngại quỳ xuống trước mặt lão Lý.

Đại phu nhân tưởng sự việc chỉ liên quan đến Lý Vị Ương, bản thân bà đương nhiên sẽ vui vẻ đứng yên xem tuồng kịch, nhưng không ngờ, chuyện này lại kéo theo Trường Nhạc yêu quý của bà, nhìn nữ nhi quỳ xuống, bà liền rơi nước mắt, dịu dàng khuyên nhủ: “Lão gia, nữ nhi là do người chăm lớn lên, hôm nay trời lạnh thế này, vạn nhất bị cảm lạnh thì không tốt, vẫn để con bé đứng lên đi…”

Ly Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Hán Hoa, mi mắt ái nữ buông dài, xương cốt như tuyết đọng, môi như cánh hoa khẽ mở, thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối, lòng ông mềm nhũn, nghĩ để con bé đứng lên, nhưng mà, đồng thời thấy Lý Vị Ương bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng, mang theo cảm xúc không thể hiểu rõ.

Tiếp theo, Lý Vị Ương mở miệng: “Nữ nhi làm việc lỗ mãng, chưa phân biệt được rốt cuộc là trộm hay là biểu ca đã cho người đánh, làm phụ thân và mẫu thân vất vả, trong lòng thật áy náy, khẩn cầu phụ thân trách phạt.”

Giọng nói của nàng trong trẻo mà lạnh lùng, từng chữ từ đầu đến cuối đều nói rất rõ ràng.

Nha đầu kia, tột cùng là có ý gì! Trong nháy mắt, cả người Lý Tiêu Nhiên chấn động thật mạnh.

Lúc này Hán Hoa mới ngẩng đầu lên, khóe môi bị nàng cắn chặt đến bật máu, giọng nói run rẩy nhưng không giấu được sự kiên quyết:

"Phụ thân, mọi chuyện đều là lỗi của Trường Nhạc. Không liên quan gì đến Tam muội. Xin phụ thân hãy trách phạt nữ nhi."

Lý Vị Ương lập tức quay đầu nhìn nàng, đôi mắt thâm sâu khó dò như giếng nước hiện lên tia dao động. Lý Tiêu Nhiên và Lão phu nhân đều giật mình, chuyện này không phải chuyện nhỏ, một tiểu thư khuê các bị mang tai tiếng như vậy, làm sao còn có thể gả cho nhà chồng tốt. Thậm chí, nếu bên Ngụy Quốc công phủ muốn dùng chuyện này để uy hiếp muốn lấy Trường Nhạc, cho dù là phủ Thừa tướng quyền cao chức trọng, ông cũng phải gả nữ nhi qua.

Đại phu nhân ôm ngực, khó thở nói:

"Trường Nhạc! Chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến con... Tại sao con lại lương thiện như vậy?! Ôm hết chuyện này vào người!"

Lý Vị Ương nhìn thấy một màn này, nàng đã hiểu rõ, chắc chắn Lý Trường Nhạc biết rõ có một tờ giấy như vậy, quả thật có miệng mà không nói rõ nổi, cho nên nàng ta mới thừa nhận, lấy lùi làm tiến. 

"Mẫu thân, giấy trắng mực đen rõ ràng. Người lại nói chuyện này không có liên quan đến Đại tỷ?"

Đại phu nhân không màng đến lời căn dặn của nữ nhi nữa, cắn răng, cũng quỳ xuống. Hán Hoa vội vàng đưa tay đỡ lấy, giọng nói gấp gáp: “Mẫu thân, người làm gì thế?”

Đại phu nhân nhìn chăm chú Lý Tiêu Nhiên, trầm giọng nói: “Hai nữ nhi đều bị liên luỵ vào chuyện này, đúng là thiếp quản giáo không tốt. Nếu lão gia muốn trách tội, thì trách tội thiếp được rồi, Trường Nhạc xương cốt yếu ớt, Vị Ương cũng không hiểu chuyện…” Đến chỗ này, giọng nói đã nghẹn ngào, tủi thân vô cùng.

Hán Hoa nghe xong, trong lòng nhớ đến tình cảm mẫu tử thiêng liêng, cho dù là người tâm địa lạnh lẽo, Tưởng thị cũng không bình tĩnh như nàng đã tính. Thở dài trong lòng, Hán Hoa quay đầu lại thật mạnh, lạnh lùng nhìn về phía Lý Vị Ương: “Muội còn không tới nâng mẫu thân dậy! Thật sự muốn ngỗ nghịch bất hiếu như vậy sao?!”

Nhưng mà Lí Vị Ương vẫn lẳng lặng quỳ, ánh mắt buông xuống, như không nhìn thấy gì cả.

Lí Tiêu Nhiên âm thầm kinh hãi, nữ tử thế gia, từ nhỏ đã được dạy phải nhã đức khiêm nhường, tiến lui thoả đáng. Đứa nhỏ này, lại không giữ lại đường lui cho chính mình…

Toàn trường lạnh ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của chuỗi Phật châu trong tay lão phu nhân.

Trời vừa mới mưa to, trên đất đều là nước ẩm ướt, trong thời tiết như vậy, ngay cả đi đường cũng là một loại dày vò, lạnh đến mức làm chân như đóng băng, càng không nói đến quỳ. Mà tóc Lý Vị Ương bị ướt vẫn chưa lau khô, cứ thế quỳ thẳng tắp.

Lý Tiêu Nhiên nhìn nữ nhi tuổi mới hơn mươi, chỉ cảm thấy thật kinh ngạc sửng sốt.

Tất cả mọi người lặng im, sắc mặt nặng nề nhìn Lý Tiêu Nhiên, đợi ông ra quyết định cuối cùng! Là che chở Lý Trường Nhạc hòn ngọc quý trên tay, hay là tra xét đến cùng, cho Lý Vị Ương một lời công đạo!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương