Chương 5

“Vì sao anh phải làm như vậy?” Một giọng nói phẫn nộ vang lên trong bóng đêm.

“Người phụ nữ kia rất vướng bận.” Một giọng nói khác âm trầm vang lên như đến từ địa ngục.

“Tôi nói đừng làm nữa! Anh nghe không hiểu sao?”

“Đừng lừa mình dối người, dục vọng của mày vẫn còn, đừng quên, giết Kha Bá Ấp là điều mày muốn.” Giọng âm trầm kia nở nụ cười, lại cười đến cực kì quỷ dị.

“Không phải!” Người lúc đầu mở miệng kinh hoảng nói.

“Đừng phủ nhận, là vì mày hy vọng hắn chết, ta mới chấp hành giúp mày.”

“Tôi không có! Tôi làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Kha lão? Ông ấy một tay tài bồi tôi, còn cho tôi vào Trường Ấp, tôi tuyệt sẽ không phản bội ông ấy...”

“Nhưng ông ta có đứa con không cần cố gắng gì mà có được mọi thứ! Kha Bá Ấp đúng là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời mày.”

“Không!”

“Mày từng dùng thủ đoạn đùa giỡn làm cho hắn bồi thường một trăm ngàn, Kha lão cũng bởi vậy mà tức chết, như thế nào, chuyện này khiến cho mày nội tâm bất an sao?”

“Tôi không có! Chuyện này là anh làm!” Hắn kêu.

“Là ta sao? Là mày hay ta không phải cũng giống nhau à. Chúng ta đứng cùng trận tuyến, đúng không? Chúng ta đối với Trường Ấp đều có dã tâm mãnh liệt, đó là thiên hạ mày vất vả kinh doanh, mày làm sao có thể chắp tay dâng cho người ta?”

“Đừng nói nữa! Tôi không thể...”

“Mày có thể! Kha Bá Ấp ngoài mặt là tên hoa tâm, nhưng hắn không ngu ngốc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát hiện tất cả mọi chuyện đều là mày làm, thay vì chờ đến lúc đó để mặc người chém giết, không bằng tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế), đốt chết hắn.”

“Tôi nói rồi không cho phép làm như vậy! Tốt xấu gì hắn cũng là...”

“Là cái gì? Em trai? Ha ha ha! Buồn cười chết người! Hắn sẽ nhận người anh trai là mày sao? Ba hắn trước khi kết hôn cùng một người giúp việc có con, mọi người trong Kha gia sẽ không thừa nhận thân phận cùng địa vị của mày, ngay cả khi Kha lão chết cũng không để cho mày một phân một đồng, kết quả là mày ngay cả cái rắm cũng không có, hiểu không?”

“Câm miệng! Câm miệng!” Hắn che hai tai lại kêu to.

“Cảm thấy thống khổ sao? Đừng quên loại cảm giác này, loại cảm giác hèn hạ khi bị người vứt bỏ chính là động lực báo thù! Kha gia có lỗi với mày, giết Kha Bá Ấp, mày lại đi xét nghiệm, có thể lấy thân phận đường đường đại thiếu gia của Kha gia để có được mọi thứ của Kha gia, đến lúc đó, mày mới có thể chân chính trở thành người mạnh mẽ.” Giọng nói âm trầm không ngừng cổ vũ ý chí tà ác trong lòng hắn.

“Nhưng mà... anh không chỉ muốn giết Kha Bá Ấp, ngay cả cô gái kia cũng không buông tha...” Hắn nắm đầu mình, bị ác cảm trong lòng không ngừng cắn xé.

“Ả đó là chướng ngại, mày so với ai khác đều rõ ràng hơn, ả không biết từ nơi nào nhảy ra, có được sức mạnh cùng ta giống nhau bất khả tư nghị lực lượng, có ả ở đây, muốn giết Kha Bá Ấp so với lên trời còn khó hơn, cho nên trước trừ bỏ ả. Mọi trở ngại không nên có trong kế hoạch của chúng ta đều phải loại bỏ sạch sẽ, như vậy, vinh hoa phú quý của chúng ta mới có thể đến tay.”

“Không! Tôi không muốn đả thương người khác! Làm như vậy là không đúng! Không đúng!” Hắn lại lần nữa rống to.

“Oh? Thật thanh cao a! Người thiện lương chưa kìa! Mày cũng không ngẫm lại, là ai gọi ta đến, lúc mày biết được Kha lão chính là cha mày, mày yếu ớt liều mạng cầu ta, khi đó trong lòng mày muốn gì?”

“Tôi...”

“Là cái gì? Nói a?”

“Tôi... Tôi...” Hắn ấp úng.

“Mày sẽ không tha thứ họ Kha, mày nói mày muốn trả thù, trả thù Kha lão đối với mẹ mày bội tình bạc nghĩa, trả thù người Kha gia đuổi mẹ con mày ra khỏi nhà, làm cho mẹ mày đang có thai lưu lạc đầu đường, thống khổ cả đời! Mày chính miệng nói với ta mày muốn hủy Kha gia, không phải sao?”

“Đừng nói nữa!”

“Cho nên ta mới đến giúp mày a. Chúng ta hợp tác khăng khít, vận dụng năng lực của ta lại thêm một chút hắc ma pháp, tùy thời đều có thể đốt Kha Bá Ấp thành tro, biến mất khỏi thế giới này.”

Hắn run run, không trả lời.

“Nhưng mà, trước khi giết hắn, ta muốn làm thịt ả kia trước. Ả rất nguy hiểm, ả có được sức mạnh sâu không thấy đáy, ngày đó ả đứng sau cửa thủy tinh thăm dò mày, cơ hồ lập tức liền hoài nghi mày, để kẻ địch quá mức thông minh sống sót là tàn nhẫn với bản thân, biết không? Chúng ta bất luận ra sao cũng phải giết con ả họ Lãnh kia!”

“Anh... sẽ không phải là đối thủ của cô ta.” Hắn đã thấy cô từ ngọn lửa trí mạng bình an đi ra, khí lạnh khiếp người kia vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ hắn.

“Phải không? Không cần thiết, ả muốn bảo vệ tên nhóc họ Kha kia, như vậy, để ả chết trong tay người ả bảo vệ là được rồi.” Tiếng cười âm trầm càn rỡ tràn ngập toàn bộ căn phòng.

“Anh muốn làm thế nào?”

“Ta có máu Kha Bá Ấp a! Khinh Khinh đáng yêu trong quán bar Thiên Đường của mày đã giúp ta lấy một giọt máu trân quý của Kha gia, dùng được lắm a, ha ha ha!”

“Anh...”

“Ta muốn để Kha Bá Ấp tự mình trừ bỏ hộ vệ của hắn, đợi đến khi hắn sức yếu thế cô, ta lại hủy diệt hắn.”

“Anh điên rồi! Cút ngay!” Hắn kêu to.

“Ta không điên, mày mới điên, Khang Chính Thời.” Tiếng nói âm trầm kia bay đi xa.

“Không…”

Một tiếng la kinh hãi từ trong miệng hắn phát ra, chấn động toàn căn phòng kín, tủ âm tường cùng giá sách đều vì sóng âm của hắn mà lung lay, ly thủy tinh trên bàn cũng bị phá vỡ, trong không khí tràn ngập khí nóng, bốn phía không ngừng va chạm, tìm đường ra...

Hồi lâu sau, mọi thứ đều yên ổn trở lại, Khang Chính Thời mồ hôi ướt đẫm trừng mắt nhìn phòng bị làm loạn, liều mạng thở phì phò. Cửa phòng không biết khi nào bị mở ra, thổi vào một luồng gió lạnh, trung hòa độ ấm trong phòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn gương trên tường, trong gương hắn hai mắt mê loạn, sợ hãi, bất lực không thể thoát khỏi sự trói buộc của một sức mạnh nào đó, hình ảnh kia, cùng hình tượng thận trọng biết kiềm chế ngày thường của hắn thật khác xa.

Đó là hắn, Khang Chính Thời, khi xấu xí yếu ớt nhất!

Hắn thống hận cầm lấy chai rượu ném vào gương, mặt kính vỡ vụn cùng rượu đỏ tràn ra đan vào nhau tạo thành một bức tranh thảm thiết, mà hắn, giống như bị nhốt trong một không gian vỡ vụn cùng máu tanh, vĩnh viễn trầm luân.

***

Trong lòng Kha Bá Ấp, điều tra Khang Chính Thời đương nhiên cấp bách, nhưng làm thế nào cho Lãnh Quan ở trước mặt anh cởi giáp cũng là việc cấp bách, cùng cô ở chung thời gian càng dài, hứng thú của anh đối với cô cũng dần dần gia tăng, anh cảm thấy dục vọng trong cơ thể đã không thể áp chế.

Sẽ không phải là càng không chiếm được càng muốn có chứ? Anh chưa bao giờ khát cầu một người phụ nữ đến như vậy, cũng chưa bao giờ gặp đối tượng khó giải quyết như vậy, phụ nữ trong tự điển của anh đều là hoa, mặc kệ kiều diễm, tươi mát hay có gai, anh đều có cách hái xuống cho vào túi, không tốn chút sức.

Nhưng Lãnh Quan không phải hoa, cô là tuyết! Là tuyết cố gắng muốn bắt lấy, sẽ tan rã trong tay. Anh không biết nên làm thế nào mới có thể có được cô, nắm giữ cô, càng không biết đầu óc mình bị gì mê hoặc mà lại từ từ động tâm với vẻ đạp lạnh như băng của cô...

Động tâm? Không! Anh chỉ là muốn cô mà thôi, chỉ cần chạm qua cô, anh tin tưởng bệnh anh sẽ tốt lên, đúng vậy! Thuần túy là dục vọng, thuần túy là khát cầu.

Anh tức giận đấm bàn, khiến Lãnh Quan đứng xa xa trong vườn hoa lạnh lùng thoáng nhìn.

Cho dù đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh cô cũng đều là mùa đông.

Cô chẳng qua là khối băng chết tiệt mà thôi! Anh nói với mình như vậy, nhưng vẫn không tiêu trừ được lực hấp dẫn mãnh liệt của cô đối với anh.

Anh đã ngồi ở hoa viên cả buổi chiều, Lãnh Quan ngay cả nửa câu cũng không nói, nhưng vẫn cùng anh duy trì khoảng cách 10 cm, một lời không nói như tượng đá trong vườn hoa xinh đẹp của Kha gia.

Anh thật sự chịu đủ! Anh hiện tại thầm nghĩ lột sạch quần áo của cô, trắng trợn đem cô ôm vào lòng, mãnh liệt hôn cánh môi lạnh như băng của cô...

Ý tưởng này tới vô cùng đột nhiên, thẳng đến khi anh tỉnh ngộ lại, anh đã đến gần cô.

“Lãnh Quan...” Hô hấp của anh gấp rút, gần đây luôn như vậy, chỉ cần tới gần Lãnh Quan, anh liền thất thường.

Cô nhìn anh, dùng ánh mắt lạnh như băng vô tình hỏi.

“Cô nhất định phải cách xa tôi như vậy mới được sao?” Anh tức giận nói, toàn thân phát ra hơi thở cuồng dã.

“Tôi phát giác gần đây khí của anh không quá ổn, có lẽ cách anh xa một chút sẽ tốt hơn.” Cô khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng quay đầu. Cô kỳ thật cũng phát hiện ánh mắt nóng cháy làm cho người ta kinh hãi của hắn, cô rất ít khi gặp được người không che dấu suy nghĩ của mình giống hắn, hứng thú của Kha Bá Ấp đối với cô tựa hồ càng ngày càng đậm hơn, có đôi khi hắn sẽ cố ý tiếp cận cô, lởn vởn quanh người cô, có đôi khi ở xa xa nhìn cô, dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng vô hình xâm phạm cô...

Cô vừa tức giận lại phiền muộn, hắn là đối tượng bảo vệ Đạt Đạt ủy thác, cô không thể giết hắn, cũng không thể làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng chút giá rét để cảnh cáo hắn, nhưng da hắn lại rất dày, đoán chắc cô không thể làm gì hắn, nên vẫn trăm phương ngàn kế kiên trì với ý đồ của hắn.

Hừ! Muốn đem cô lên giường, đợi một trăm vạn năm nữa đi! Cô lạnh lùng nghĩ trong lòng.

“Cô thật sự ghét tôi như vậy?” Anh không vui nhíu mày.

“Đúng vậy.” Cô trả lời rõ ràng.

“Tôi thật hoài nghi cô rốt cuộc có từng thích đàn ông không?” Anh cũng khoanh hai tay trước ngực cùng cô đối lập.

“Không có.” Cô nhìn hắn, mặt không chút thay đổi.

“Cũng không có người nào làm cô động tâm?”

Cô lắc đầu.

“Này, cô sẽ không phải là người đồng tính luyến ái chứ?” Anh hỏi đùa.

“Anh thấy sao?” Cô hỏi lại.

“Cô không phải, cô chỉ là không thích cùng người giao thiệp, nói chuyện, cô lạnh lùng, không thích biểu đạt cảm xúc, cô không đồng tính luyến ái.” Anh chắc chắn nói.

“Anh khẳng định?” Cô nhíu nhíu mi.

“Đương nhiên, bởi vì tôi từng hôn qua phụ nữ đồng tính luyến ái, các cô ấy thường một chút tư vị cũng không có; Mà cô... môi cô có hương vị đặc biệt của phụ nữ, mềm mại, thân thể cô non mịn quyến rũ, tôi dám khẳng định cô hai trăm phần trăm là phụ nữ chính gốc...” Anh vừa nói vừa kề sát vào.

“Im miệng!” Cô bị hắn dùng giọng điệu khiêu khích lại làm càn trêu chọc khiến tai ửng đỏ. Cô nên đông lạnh cái miệng của hắn! Nhưng cô thấy lạ vì sao mình không ra tay.

“Cô không ghét tôi, chỉ là kháng cự tôi mà thôi.” Anh không bò qua tia hỗn loạn chợt lóe trong mắt cô.

“Kinh nghiệm phong lưu của anh có thể giúp anh trở thành nhà phân tích tâm lý phụ nữ.” Cô chế giễu lui về phía sau.

“Đúng vậy, loại ‘kinh nghiệm lâm sàng’ này đã giúp tôi nhìn thấu rất nhiều thế giới nội tâm của phụ nữ.” Anh cười nhìn cô.

“Oh?” Cô cười lạnh.

“Giống bây giờ, tôi đại khái có thể nhìn ra được trước đây cô từng chịu thương tổn tâm lý nào đó, mới có thể tạo thành tính tình như bây giờ.” Anh tuy rằng nở nụ cười, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.

Lãnh Quan sắc mặt khẽ biến,“Thương tổn tâm lý?”

“Đúng vậy. Tôi đoán... có thể cô bị người ta vứt bỏ, bị người ta sỉ nhục, bắt nạt, mới có thể tạo thành tính tình không thích người, đúng hay không?”

“Anh...” Lãnh Quan thật hy vọng trên mặt cô không có biểu lộ quá nhiều kinh hoàng, hắn... làm sao có thể biết?

Kha Bá Ấp biết lời nói của anh đã có tác dụng, thừa thắng xông lên nói: “Cô từ nhỏ liền thất vọng với con người, hơn nữa phát hiện năng lực kỳ lạ mình, cho nên từ nhỏ chỉ dựa vào sức mạnh của mình mà trưởng thành, hoàn toàn độc lập, tuyệt đối tự chủ, chuyện gì trong cuộc đời mình cô đều không thương lượng với người khác, cô luôn tự mình xử lý, tự mình chiếu cố bản thân, cô không muốn gia nhập vào mọi người, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào chiếm giữ lòng cô...”

Ánh mắt cô càng mở lớn, đối với phân tích của hắn vô lực chống đỡ, hắn nói một chút cũng không sai!

“Nhưng lòng cô vẫn nóng, tuy cô có năng lực đông lạnh mọi thứ, nhưng cô không đông chết lòng cô, cô chỉ dùng vẻ lạnh như băng như bức màn bảo vệ tâm linh từng bị tổn thương của mình, trong vẻ ngoài trầm tĩnh kia, tình yêu cùng nhiệt tình của cô vẫn chưa biến mất, nếu không cô sẽ không đáp ứng yêu cầu của một đứa trẻ đến bảo vệ một người đàn ông đáng ghét, thậm chí không đòi đứa bé lấy phí dụng trước.” Anh tiến tối một bước, cách cô không đến 20 cm.

“Đủ chưa? Anh thật biết tự cho là đúng nhỉ?” Cô lấy tức giận che dấu cảm xúc bối rối. Hắn vì sao có thể một lời nói ra chuyện lòng cô? Có liên quan đến thân thế của mình, cô luôn luôn giữ kín như bưng, ngoại trừ hội viên câu lạc bộ linh lực, không ai biết cô có quá khứ thê thảm, đoạn chuyện đáng buồn kia cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

“Bị nói trúng cho nên thẹn quá hóa giận.” Anh nở nụ cười.

“Anh còn chọc tôi như vậy, ta thật sự sẽ không khách khí với anh, Kha tiên sinh.” Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh chút, nhưng cô đã kiềm nén không được kích động muốn đấm hắn.

Hắn thật sự làm cho người ta chán ghét!

“Tôi rất muốn lĩnh giáo không khách khí của cô, Lãnh Quan.” Anh cúi đầu, thưởng thức ngũ quan xinh đẹp của cô.

“Xem ra, anh không sợ bị đông lạnh thành cột băng?” Cô cùng hắn bốn mắt đối nghịch, lửa giận trong mắt ầm ầm rung động.

“Tôi dần dần có thể thích ứng nhiệt độ thấp, đây đều là nhờ cô ban tặng.” Anh lớn mật vươn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.

“Nhiệt độ thấp thật sự anh còn chưa hưởng thụ qua đâu.” Cô lạnh lùng nhìn tay không an phận của hắn.

“Phải không?” Khí lạnh từ ngón tay chạy lên cánh tay, anh rùng mình một cái.

“Trừ phi anh muốn chết, bằng không tốt nhất anh nên đi tìm phụ nữ khác phát tiết dục vọng của anh đi!” Cô trực tiếp đẩy hắn ra, đi vào trong phòng.

Kha Bá Ấp nhìn bóng dáng tinh tế cao gầy của cô vào trong phòng, cũng định đi vào, nhưng chân mới đi một bước, anh liền cảm thấy hốt hoảng, như có tấm màn đen dày đặc lặng lẽ che khuất anh, giấu kín anh.

Thích liền chiếm lấy cô ta đi. Một giọng nói bỗng nhiên ghé vào tai anh giựt dây.

Anh trong lòng run run, phát hiện đó chính là giọng của anh. Đây là chuyện gì?

Động thủ a! Thuần phục cô ta, cô ta chính là của mày.

Cái gì? Anh cảm thấy có người khống chế suy nghĩ anh, hơn nữa còn thay thế anh làm chủ sức mạnh.

Anh không kịp giãy dụa, cả người liền rơi vào bóng đêm.

Nhưng thể xác anh lại tự mình hành động, anh cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, dặn dò một số việc, sau đó gác điện thoại, đi vào thư phòng anh chờ đêm buông xuống.

Thời gian dùng cơm, Lãnh Quan từ trên lầu đi xuống, đến cửa nhà ăn cô liền choáng váng.

Trên bàn dài bày đầy hoa tươi, rượu ngon cùng đồ ăn tinh xảo, Kha Bá Ấp sắc mặt kỳ lạ đứng lên dưới ánh nến, giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi xuống.

“Làm gì vậy?” Cô nhíu mày, đối với hành vi của hắn thấy rất là khó hiểu.

“Bữa tối, ta gọi người đem đến.” Anh cười nhẹ.

“Sao lại biến thành như vậy?” Cô cẩn thận ngồi xuống, nhìn mọi thứ chung quanh.

“Vì chúc mừng.”

“Chúc mừng cái gì?”

“Chúc mừng chúng ta có thể quen biết.” Anh cười thay cô rót rượu.

“Hôm nay ta không muốn uống rượu.” Cô trầm giọng nói.

“Đừng phá hứng thú của tôi, Lãnh Quan.” Anh trở lại chỗ ngồi của mình, cũng rót cho mình một ly rượu.

Cô không hé răng, vùi đầu vào đồ ăn trong bàn, trên bàn mùi hoa cùng mùi rượu hỗn hợp, hình thành một loại mùi hương nồng đậm.

“Ăn ngon không?” Anh cười nâng ly uống rượu.

“Không tệ.” Không phải cô đa tâm, cô tổng cảm thấy đêm nay Kha Bá Ấp có vấn đề.

“Đây là đồ ăn do đầu bếp nổi danh của công ty chúng tôi tự mình làm, ta đặc biệt chuẩn bị cho cô.” Anh lại nói.

“Cám ơn.” Trong hồ lô hắn rốt cuộc bán thuốc gì? Cô âm thầm đoán.

Hai người lẳng lặng ăn xong bữa tối, Lãnh Quan dưới sự bắt buộc của Kha Bá Ấp uống nửa ly rượu mới rời khỏi nhà ăn, nhưng khi cô lên cầu thang lầu hai, bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô vội vàng giữ chặt tay vịn, buồn bực không thôi.

“Làm sao vậy?” Kha Bá Ấp không biết khi nào đi phía sau cô đỡ lấy cô.

“Không có gì.” Cô mở to hai mắt, muốn mình ổn định lại bước chân, nhưng tay chân lại càng thêm vô lực...

“Cẩn thận.” Anh đỡ cơ thể đang trượt xuống của cô, tay vòng qua ôm eo cô.

“Kỳ quái, anh có cảm thấy...” Cô xoay người muốn tránh tay hắn, mới phát hiện trên mặt hắn mang theo nụ cười không tầm thường. Cô linh quang chợt lóe, lập tức phẫn nộ hỏi: “Anh bỏ thứ gì trong thức ăn của tôi?”

“Không có gì, là thuốc mê khiến em thả lỏng.” Anh nhe răng cười, ánh mắt trở nên tà ác.

“Kha Bá Ấp...” Cô tức giận đến muốn dùng linh lực công kích hắn, lập tức vì toàn thân không phát ra một chút sức mạnh mà cảm thấy ngạc nhiên.

“Loại thuốc mê này sẽ làm em yếu ớt tựa bông gòn, linh lực của em cũng không có tác dụng, tiết kiệm chút sức lực đi!” Anh cười giống như ác ma trong đêm tối.

“Anh muốn làm gì?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Em nói xem? Một người đàn ông cùng một phụ nữ có thể làm gì? Để chúng ta vui vẻ hưởng thụ tối nay đi!” Anh một tay ôm ngang cô, đi lên lầu hai.

“Buông.” Cô kêu nhỏ.

“Ngày tốt cảnh đẹp, không thể phá hỏng đêm xuân.” Anh cười quỷ dị, đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa, đem cô đặt trên giường lớn của anh, ngồi xuống mép giường.

“Anh tốt nhất đừng làm bậy...” Cô khẩn trương, không ngờ Kha Bá Ấp lại dùng cách thức hạ lưu này để có được cô!

“Suỵt! Vào lúc này, em chỉ cần đem bản thân giao cho tôi là được.” Anh động thủ cởi áo lông đen cùng quần dài đen của cô.

“Tôi sẽ giết anh!” Cô yếu ớt đe dọa.

“Cầu còn không được.” Anh vừa cười, sau khi cởi hết quần áo trên người mình, anh chậm rãi cúi xuống, cởi bỏ móc áo ngực cô, cúi đầu hôn cổ cô.

“Dừng tay! Kha Bá Ấp...” Cô kêu to. Sơ suất quá, cô như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại nham hiểm thế, đáng chết!

“Em hẳn là biết quyết tâm của tôi, người phụ nữ tôi muốn chưa bao giờ không chiếm được.” Anh ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng dị thường, nhưng trong con ngươi lại trống rỗng vô hồn.

“Anh...” Lãnh Quan hơi nghi ngờ. Ở chung mấy ngày nay, Kha Bá Ấp tuy rằng bất cần đời, nhưng hắn không phải dâm trùng, giờ lại làm chuyện này với cô, sẽ không phải là...

Kha Bá Ấp không cho cô cơ hội suy nghĩ, lập tức chiếm lấy cánh môi cô, da thịt nóng hổi dán sát vào cơ thể lạnh lẽo của cô.

Lãnh Quan hỗn loạn vài giây, cô bị hắn hôn trời đất quay cuồng, đầu lưỡi hắn vô cùng có kỹ xảo ở trong miệng cô khiêu khích, dịu dàng kề sát môi cô, hơi thở rong chơi trong miệng cả hai, cô ngoài sự khiếp sợ, còn không kiềm được cuồng loạn trong lòng, chỉ cảm thấy nơi sâu nhất dưới đáy lòng bị ngọn lửa không tên thiêu đốt.

Tay anh cởi bỏ lớp che chắn trên người cô, đường cong yểu điệu xinh đẹp toàn bộ bị nhìn không sót chút gì, anh thở dài một tiếng, ôm thắt lưng cô, dọc theo cổ hôn xuống bộ ngực cao thẳng của cô.

“Đừng!” Cô kêu, sợ hãi sự đáp lại của cơ thể đối với nụ hôn của hắn, cô quá rõ đó không phải ghét, thân thể cô đối với sự vuốt ve của hắn bất giác mà phản ứng.

“Lãnh Quan...” Anh gọi cô, ngậm đầu ngực cô, tay dao động trong đùi cô, thành thạo tìm kiếm vùng đất cá nhân của cô.

“Buông tay... A...” Cô bị tiếng rên rỉ của mình làm sợ hãi. Trời! Cô không phải ghét hắn sao? Ghét hắn tự đại, cuồng vọng, ngây thơ, ngu xuẩn... Nhưng vì sao lại đầu hàng trong lòng hắn, chẳng lẽ cô cũng khát cầu? Hay là có cái khác...

Cô không dám nghĩ tiếp.

Anh sau khi điên cuồng hôn cô, thân thể trở nên căng cứng, lồng ngực rộng lớn của anh theo nhịp hô hấp mãnh liệt phập phồng, anh đã nhịn không được, anh muốn cô! Bây giờ! Lập tức!

Không được.

Một giọng nói từ trong tăm tối phát ra ngăn cản anh tiến thêm một bước có được Lãnh Quan, cơ thể anh run lên, mồ hôi không ngừng rơi, hai tay chống bên tai Lãnh Quan, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, hơi thở nặng nề bất ổn.

“Anh...” Lãnh Quan hô hấp dồn dập nhìn hắn, vốn tưởng rằng thoát không khỏi kiếp này, lại thấy hắn đột nhiên ngừng lại, vừa không hiểu lại vừa mê loạn.

“Tôi... Tôi... A” Anh bị dồn ép trong bóng đêm cố gắng mở miệng, nhưng sức mạnh điều khiển thân thể anh lại giấu kín anh, trong lúc anh đang cùng thế lực tà ác giao chiến thì đầu đau như muốn vỡ tung, nhịn không được ôm đầu la.

“Kha Bá Ấp.” Cô rốt cục cũng thấy hắn đang giãy dụa, chắc chắn hắn bị người ta khống chế.

Giờ là thời cơ tốt, giết cô ta! Giọng nói kia lại xuất hiện lần nữa, quấy nhiễu Kha Bá Ấp.

Không! Không được! Trong lòng anh la to như thế.

Chơi đùa cô ta, lại giết cô ta, đây là việc mày nên làm, mày không phải luôn muốn cô ta sao? Giọng nói tà ác nói như thế.

Muốn cô? Đúng vậy, anh muốn cô, nhưng không phải dùng cách này! Anh đang đứng sát biên giới trong việc khống chế bản thân, anh chỉ lên giường cùng phụ nữ tự nguyện, dùng loại phương pháp hạ lưu này sẽ vấy bẩn tự tôn của anh.

Sức mạnh kia chỉ trong chốc lát đã trở nên mạnh hơn, áp chế anh cãi lời.

Kha Bá Ấp cúi đầu nhìn Lãnh Quan, đối dần dần thân thể không nghe điều khiển cảm thấy vô lực, anh tự biết từ chiều đã bắt đầu bị khống chế, có cái tên chết tiệt nào đó đã khống chế tinh thần, điều khiển cơ thể anh, lợi dụng dục vọng của anh đối với Lãnh Quan để kiềm chế anh, khát vọng càng mạnh, lại càng không thể ngăn cản sự trói buộc của sức mạnh kia đối với anh.

Thấy hành vi cùng biểu tình quái dị của hắn, Lãnh Quan rốt cục biết hắn xảy ra chuyện gì.

Cô nghĩ đến “máu” cùng “hắc ma pháp”.

Đây nhất định là kiệt tác của bọn người Khang Chính Thời kia!

Kha Bá Ấp dù háo sắc phong lưu cũng sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa này. Cô âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, sau khi biết hành động này không phải chủ ý của hắn, cô bất chợt được trấn an không ít.

Kha Bá Ấp lại run rẩy, mặt bắt đầu đỏ lên.

Lãnh Quan thử tránh ra khỏi người hắn, nhưng một chút sức cũng không dùng được, chỉ có thể kêu Kha Bá Ấp: “Tỉnh lại! Kha Bá Ấp, mau tỉnh lại!”

Kha Bá Ấp lắc đầu, lắc đầu, nhưng lý trí chỉ vụt qua, ánh mắt anh lại tràn ngập nguy hiểm, cười cổ quái nói: “Vô dụng, cô chết chắc rồi.”

Anh toàn thân trần trụi đi xuống giường, từ ngăn kéo lấy ra một cây dao, thong thả trở lại giường, cúi đầu nhìn cô.

Lãnh Quan không thể không nhìn toàn thân hắn, cô thừa nhận, Kha Bá Ấp có thể hình của một vận động viên, cân xứng cao lớn, khó trách hắn lại phong lưu, hắn có đủ khả năng để lưu luyến hoa, dùng vẻ tuấn mỹ của hắn để tạo phúc cho phụ nữ.

“Chết trong tay tôi, thật mỉa mai nhỉ?” Anh âm hiểm cười nói.

“Đúng vậy.” Cô nghĩ không ra cách tự cứu, hắn hiện tại không phải hắn, cô nên làm cái gì bây giờ?

Hắn nhìn cô một lúc lâu, bỗng cúi đầu, nâng gáy cô lên, nặng nề hôn cô, sau đó buông ra, giơ cây dao trong tay lên, đâm xuống bộ ngực tuyết trắng của cô...

Không! Không thể giết cô! Trong lòng Kha Bá Ấp gào thét.

Dao nhỏ đi nửa đường liền dừng lại, Lãnh Quan nhìn chằm chằm hắn sắc mặt đại biến, chỉ thấy hắn dùng tay kia nắm chặt tay cầm đao, kháng cự dao nhỏ đâm xuống.

“Kha Bá Ấp...” Cô biết ý chí của hắn đã khôi phục.

Nếu muốn anh tự tay giết cô, vậy thà rằng anh giết mình trước! Trong lòng Kha Bá Ấp la to.

“Chết tiệt!” Anh rít gào một tiếng, đột nhiên đâm dao nhỏ vào thắt lưng anh, cảm giác đao phong lạnh lẽo còn nhanh xâm chiếm đầu óc anh hơn đau đớn, sau khi máu chảy ra anh mới đau đến ngã xuống giường.

“Kha Bá Ấp, anh là đồ ngốc.” Lãnh Quan gấp đến độ giận dữ quát. Vì cứu cô, anh lại tự đâm?

Thân thể bị thương đánh thức anh khỏi vực sâu tối tăm, ma lực biến mất, anh không còn bị khống chế...

“Hô... Hô... Tôi muốn làm thịt hắn... Dám chơi tôi như vậy... A! Đau chết tôi!” Anh thì thào, trong đó còn kèm theo đau đớn.

“Anh... Anh không sao chứ?” Cô quan tâm nhìn hắn.

“Nếu tôi chết, cô phải chôn cùng, Lãnh Quan.” Anh thở hồng hộc, một tay ôm miệng vết thương, một tay vịn mép giường đứng lên.

“Còn có thể khua môi múa mép, xem ra anh không chết được.” Cô thoáng thả tâm.

“Còn chưa cùng cô lên giường... tôi... tôi không thể chết.” Anh nói xong ngã xuống giường, vừa vặn nhào vào cơ thể lộ ra trọn vẹn của cô.

“Anh làm gì?” Cô giận dữ la, nghĩ hắn ngay cả bị thương tính háo sắc vẫn không thay đổi.

“Vừa rồi không tính...” Anh nhìn chằm chằm bộ ngực đẹp như tuyết phong cùng thân mình hoàn hảo của cô, nở nụ cười. “Toàn thân tôi cũng bị cô xem qua, chúng ta huề nhau...”

“Anh bị thương, đừng náo loạn!” Cô vừa tức lại lo lắng nhìn khuôn mặt dần dần tái nhợt của anh.

“Lần sau... tôi sẽ cho cô một... nụ hôn thật sự...” Đầu anh vùi vào trước ngực cô.

“Kha Bá Ấp!” Cô kinh hãi nghĩ anh thật sự muốn dính vào, đang muốn phát tác, mới phát hiện anh đã hôn mê bất tỉnh.

Hai người không thể nhúc nhích trần trụi trên giường, nếu bị người thấy sợ là hết đường chối cãi, nhưng máu trên người Kha Bá Ấp còn đang chảy, Lãnh Quan cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng la to, kêu quản gia cùng người giúp việc đến, mở khóa cửa, đưa cô cùng Kha Bá Ấp vào bệnh viện.

Chuyện này là chuyển cơ lớn trong quan hệ của cô cùng Kha Bá Ấp, chỉ là trong lúc thịnh nộ Lãnh Quan không rảnh nghiên cứu, ba giờ sau cô khôi phục sức lực, liền quyết định điều tra rõ lai lịch Khang Chính Thời người này, cũng triển khai phản kích.

Nhiệm vụ của cô không còn là bảo vệ Kha Bá Ấp nữa, mà là tiêu diệt kẻ địch uy hiếp sinh mạng cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương