Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
-
Chương 66: Nhiệm Vụ Thứ Tám (4)
Editor: Ngạn Tịnh.
Một tiết rất nhanh liền quaa, Minh Hàn vì đánh nhau vẫn còn chưa trở về lớip, chỉ còn một mình Bạch Vi nhận sách giáo khoa mới ngồi ở trên bàn học mới, tay không ngừng lật sách.
Trí nhớ của cô rất tốt, hiện tại gần như đã có thể vừa nhìn liền không quên, đáng tiếc nếu muốn thi được thành tích tốt, chỉ có trí nhớ tốt không là không đủ, dù sao một vài tri thức nếu không thể hiểu được, có nhớ được cũng không thể áp dụng được. Thời gian một ngày chỉ đủ cho Bạch Vi đọc xong cuốn sách Toán học, góc nhỏ này của cô vẫn không có người hỏi thăm, nhưng thật ra tiện cho cô làm không ít chuyện.
Tiếng chuông tan học vừa reoo lên, Bạch Vi thu dọn xong đồ, đi ra ngoài, lại không ngờ chỉ vừa bước ra khỏi lớp, liền bị một đám người kéo vào phòng vệ sinh nữ.
Bạch Vi nhìn đám người đứng trước mặt mình, ánh mắt bình tĩnh. Những nữ sinh lớp khác vừa cười vừa nói đi đến, vốn còn muốn đi vệ sinh, thấy tư thế này của bọn họ, lập tức làm bộ như không nhìn thấy gì, nhanh chóng chạy ra ngoài. Dương Đình Đình lập tức chạy tới, khóa cửa phòng vệ sinh nữ lại.
"Nhìn cái gì chứ? Ghét nhất bộ dáng muốn chết không muốn sống này của mày!" Đường Khả Hân nói xong, vươn tay liền muốn tát lên mặt Bạch Vi, Bạch Vi nhíu mày nghiêng người tránh thoát.
"Ha, còn dám né, tao xem mày giống như Trương Nguyên nói, Chương Bạch Vi, mày như vậy là không được đâu! Nghĩ dính lên được Minh Hàn, cái đuôi đều phải dựng thẳng lên tận trời rồi, mày cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, dùng đầu ngón chân cũng biết Minh Hàn sao có thể coi trọng một đứa như mày chứ? Giúp mày vài lần chẳng qua là muốn tốt cho người khác, đừng thật không biết xấu hổ dính đi lên, ghê tởm chết người!" Đường Khả Hân chê cười nói.
Bạch Vi mắt lạnh nhìn cô ta, đột nhiên khóe miệng cong cong, "Đường Khả Hân, Minh Hàn có nhìn trúng tao hay không liên quan gì đến mày? Bộ dáng bây giờ của mày thực xấu!"
"Mày..." Đường Khả Hân tiến lên, một phen bắt được vạt áo của Bạch Vi, "Chương Bạch Vi, mày tốt nhất đừng chọc tao tức giận, chuyện lần trước vẫn còn chưa xong đâu? Mày sẽ không quên còn có điểm yếu gì trong tay tao chứ?"
"Đương nhiên không quên, nhưng là... Đường Khả Hân, tao cảm thấy hai người chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì lớn đến như vậy, vì sao..."
"Ha, Chương Bạch Vi, tao nói cho mày biết, mặc kệ có mâu thuẫn hay không, tao chính là nhìn mày liền khó chịu, tao chính là muốn bắt nạt mày, ai bảo mày thành tích không tốt, vẻ ngoài lại xấu xí như vậy, tao liếc mắt nhìn mày một cái liền muốn nôn, ngày nào đó không nhìn thấy mày trong lớp học, tao mới có thể cao hứng được. Thật ra Hoàng lão mẹ nói không sai, thật không biết loại người như mày còn sống trên đời này để làm gì, nghe nói ba mẹ mày cũng không muốn mày, không ai thích mày, giá trị duy nhất để mày còn sống chính là tao còn chấp nhận trêu đùa mày, nếu không, mày chỉ xứng đi chết thôi!" Đường Khả Hân hà khắc nói.
Bạch Vi dần dần thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm hai mắt của cô ta.
Đường Khả Hân bị cô nhìn đến phát giận, lùi về sau hai bước, "Đình Đình, các cậu tiến lên lột sạch quần áo của Chương Bạch Vi ra cho tớ, một cái cũng không để lại! Ảnh chụp còn mặc nội y truyền lên diễn đàn của trường thì có gì đặc sắc, phải cho tất cả mọi người trong trường nhìn tahays dáng người tỉ lệ hoàng kim của Chương đại tiểu thư chúng ta mới được, nhanh lên! Lần trước còn chưa chụp xong đã để Chương Bạch Vi chạy thoát, hôm nay tehes nào cũng không thể lại để cho cô ta chạy, nếu không lần sau sẽ không mua thứ gì cho các cậu!"
"Đã biết, lần trước thím lao công tự dưng tiến vào quét tước, chúng tớ cũng biết làm sao được, hôm nay nhất định không để cho Chương Bạch Vi trốn thoát được!" Dương Đình Đình lên tiếng đáp.
Vì thế một đám người vọt tới, bao quanh Bạch Vi, bắt đầu kéo mở áo quần của cô.
Lần trước chính là như vậy, đám nữ sinh này ùa lên, càng không ngừng xé mở quần áo Chương Bạch Vi. Cô vừa có phản kháng, liền bị đánh đầu choáng mắt hoa, cuối cùng toàn bộ cánh tay của Chương Bạch Vi đều bị đánh đến ứ xanh, càng đừng nói bọn họ cho cô bao nhiêu cái tát, đánh đến máu mũi đều chảy ra, cũng không có người dừng tay. Không thể khgoong nói, làm chuyện xấu là có nghiện, đặc biệt vào lúc nhiệt huyết xông lên não, những người đó dường như càng đánh càng có khoái cảm, cái loại cảm giác tài trí hơn người này, làm cho bọn họ cảm giác vô cùng thống khoái, càng đừng nói Chương Bạch Vi ở trong lớp luôn bị bài xích, đánh cô thậm chí còn là một loại việc làm nhân danh cho chính nghĩa, xem đi, mọi người đều không thích cô ta, cho nên chúng tôi đánh cô ta là đúng, hành vi này của tôi đều được mọi người tán thành!
"Chương Bạch Vi, tao nghĩ mày tuyệt đối đừng phản kháng nữa, neus không sẽ phải chịu đau khổ càng lớn hơn đấy. Thật không rõ, vì sao mày luôn thích đối nghịch với tao chứ..." Đường Khả Hân tất nhiên nói thống khoái, một chút cũng không phát hiện được đám nữ sinh đang vây quanh Bạch Vi kia đều ngừng động tác lại rồi.
"... Chương Bạch Vi, đây là lần khuyên bảo cuối cùng, sau này nhìn thấy tao, phải giống như chó mặc tao sai sử, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Giọng của Bạch Vi đột nhiên vang lên bên tai cô ta, thiếu chút nữa hù chết Đường Khả Hân.
"Mày... Sao mày lại..." Đường Khả Hân không thể tin nhìn Bạch Vi, "Các cậu làm chuyện thế nào vậy..." Nói đến một nửa, Đường Khả Hân giống như bị người bóp chặt cổ họng, lời nói tiếp theo đến cùng đều không nói ra được.
"Bọn mày làm gì vậy, tao nói bọn mày cởi quần áo của Chương Bạch Vi, bọn mày cởi quần áo mình làm gì? Chương Bạch Vi, mày làm gì bọn họ rồi?" Đường Khả Hân lớn tiếng chất vấn.
Bạch Vi cũng có chút nghi hoặc, "Tao cũng không biết, có lẽ bọn họ thấy nóng đi, mày có thấy nóng không?"
"Tao nóng cái đầu chó mày, Chương Bạch Vi, đừng tưởng rằng màu làm chuyện như vậy, ngày sau còn sẽ có ngày lành, xem sau này tao thu thập mày thế nào!" Nói xong Đường Khả Hân liền chạy ra ngoài nhà vệ sinh, lúc đang chuẩn bị mở cửa phòng vệ sinh nữ ra, Bạch Vi đã vài bước vượt qua, đề vai của cô ta lại.
"Đều là bạn học, mày để bốn người bọn ho ở chỗ này thật không tốt lắm đâu?" Bạch Vi mỉm cười nói, Đường Khả Hân nghe vào tai lại có chút quỷ dị, cô ta vừa quay đầu lại, liền lâm vào một đôi mắt tối đen.
Qua ước chừng mười phút, Bạch Vi nhìn vài thân thể vẫn chưa quá đẹp đẽ trước mặt, giơ điện thoại di động vừa mua mấy hôm trước lên liên tục chụp vài tấm, miệng thường thường phát ra tiếng chậc chậc, trước khi đi, còn nghĩ chia sẻ mấy tấm hình kia vào điện thoại di động của năm người kia, nghĩ đến bọn ho thấy mình như vậy, cũng có thể thưởng thức thật lâu đấy nhỉ? Sau khi gửi xong ảnh, Bạch Vi cảm thấy mình vừa làm xong chuyện tốt, tâm tình còn rất không tệ.
Lúc đi ra nhà vệ sinh nữ, trên mặt còn mang theo mỉm cười thản nhiên. Lại không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Triết mang túi sách trên lưng ghé vào lan can. Nam sinh mang một chiếc kính đen, vẻ mặt thản nhiên, vài sợi tóc trên trán tung bay theo gió, lúc thấy cô đi ra, Bạch Vi có thể rõ ràng cảm giác được trong mắt đối phương lướt qua chút kinh ngạc, xem ra người này căn bản chính là nhìn thấy cô bị đám người Đường Khả Hân kéo vào, hiện tại chờ ở nơi này, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì! Trong lòng Bạch Vi lướt qua một chút chán ghét, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy tất cả học sinh trong lớp này đều ghê tởm, giống như thật sự bị lây một loại virus nào đó, đối với chuyện ác, chuyện không liên quan đến mình, đều tránh thật xa, thậm chí còn có một loại tâm tư xem náo nhiệt, một đám đều có bệnh.
Bạch Vi không liếc mắt nhìn hắn một cái nào nữa, xoay người liền đi xuống lầu. Cô chỉ biết là, những người này có lẽ phải cần một cái tát thật mạnh mới có thể tỉnh táo lại, đến lúc đó cô chỉ cần xoay tròn cánh tay cho một cái tát là được rồi.
Ở phía sau cô, Lý Triết hơi hơi nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng, cũng rời đi.
Nửa tiếng sau, trong nhà vệ sinh nữ truyền đến vài tiếng thét chói tai tận mây xnah.
Đi trên đường trở về, trên mặt Bạch Vi vẫn luôn tràn đầy tươi cười. Ngay khi sắp bước chân lên lầu chỗ trọ của mình, bước chân nhẹ dừng một chút. Dọc theo đường đi cô đều có thể cảm giác được mình hẳn là bị người theo dõi, nhưng lại là người cô rất quen thuộc kia.
Khóe miệng hơi hơi cong lên, liền lên vào. Vừa mở cửa phòng ra, đã bị một lực mạnh đẩy một chút, thiếu chút nữa đẩy ngã.
Bạch Vi nhìn lại, phát hiện quả nhiên cô đoán không sai. Người vẫn luôn đi theo cô từ cửa trường học đến cửa nhà trọ không phải Chương Đại Long, thì còn có thể là ai. Không cần phải nói, tuyệt đối là vì một vạn mấy ngàn đồng tiền kia của cô mà đến. Người này tahatj không biết xấu hổ mà, tiền này có chút liên quan gì đến ông ta sao? Đuổi Chương Bạch Vi ra đường, còn muốn cướp tiền cứu mạng của cô, còn không phải là muốn ép cô đi chết à. Chương Bạch Vi rốt cuộc làm người thế nào mà đắc tội cha ruột đến thế nào nhỉ, cho dù không phải cha ruột đi, cũng không thể đối xử với một đứa bé như vậy được, huống chi, Chương Bạch Vi thật là con ruột của ông ta, trình độ ác độc của người đàn ông này thật khiến lòng người lạnh lẽo.
"Ông làm gì vậy?" Giọng của Bạch Vi có chút run run, "Đây là nhà của tôi, ông đi ra ngoài cho tôi!"
"Cái gì mà nhà của mày, nhóc con thối, đồ của mày chính là của ông đây, ông đây muốn lấy cái gì thì lấy cái đô, mau trả lại tiền mày trộm của ông ra đây!" Cơn giận của Chương Đại Long thật lớn.
Ông ước chừng đã đợi ngoài cửa trường cấp ba kia hơn một tuần lễ, mỗi khi sắp tan học, ông liền đi qua chờ, chỉ vì muốn tra ra đứa con gái bất hiếu kia đang ở nơi nào. Nhưng một ngày đợi không được, hai ngày đợi không được, sau khi đợi liên tục gần một tuần mới biết được nhóc con chết tiệt kia thế nhưng xin nghỉ bệnh một tuần, mệt ông còn như một tên ngốc luôn luôn ở đó ôm cây đợi thỏ, ông cảm thấy mình thật sự ngu muốn chết, nghẹn cháy không có nơi phát tiết, thấy Chương Bạch Vi liền giận không chịu được đánh tới, hận không thể trực tiếp đánh chết nó cho hả giận. Từ nhỏ ông đã xem con nhóc kia không vừa mắt, không khác gì con mẹ khốn nạn kia của nó, về sau cánh cứng rắn khẳng định cũng muốn chạy, ông còn phí tâm cái rắm. Có thể kiếm chút lợi thì kiếm, kiếm không chút lợi vậy cút đi thật xa, khỏi cho ông nhìn lại phiền lòng.
"Đây đều là tiền của tôi, tôi cầm lại tiền của mình sao có thể là trộm?" Bạch Vi lui lại hai bước, giọng nói hơi lớn một chút.
"Cái gì mà của mày, mày là ông đây sinh, đừng nói tiền, mạng của mày cũng là ông đây cho, tao cho dù đánh chết mày cũng là thiên kinh địa nghĩa, mau đưa tiền trả lại cho ông, nếu không xem tao bóc mày một tầng da!" Long Đại Chương trừng hai mắt nói.
"Tiền tôi sẽ không đưa cho ông, chỉ là..." Bạch Vi dừng lại một chút, "... Nhưng thật ra có thể cho ông một đêm khó quên!" Ngay lúc Chương Đại Long còn chưa kịp nổi giận, cô nháy mắt liền ngẩng đầu, hai mắt một mảnh sâu thẳm, biểu tình sắp bùng nổ của Chương Đai Long nhất thời cứng lại, sau đó dần dần dịu đi, tiếp đó lại ngây ngây ngốc ngốc xoay người xuống lầu.
Bạch Vi cầm ly sữa nóng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, liền thấy Chương Đại Long đi đến bên cạnh một đống rác, có chút không bình thường ôm chầm lấy tên ăn mày đang nằm cạnh đó, tên ăn mày kia không ngừng giãy dụa, còn đánh ông ta rất nhiều lần, nhưng ông ta vẫn không buông ta, vẫn ôm hắn nằm ở đó. Bạch Vi thậm chí có thể thấy mặt Chương Đại Long đều bị tên ăn mày kia đánh rách, ông ta lại giống như không cảm giác được đau, như lợn chết nằm ở đó, làm thế nào cũng không chịu dời chỗ. Cuối cùng tên ăn mày kia không còn cách nào, hơn nữa hơi sức cũng không lớn như Chương Đại Long, cũng tiếp tục nằm xuống ngủ. Hai người gắn bó keo sơn, cũng là ấp áp.
Ngủ ngon, mộng đẹp.
Bạch Vi nhẹ giọng nói.
Chuyện Chương Đại Long tạm thời không cần gấp, dù sao hiện tại cho dù cô ngược ông ta, cũng ngược không đến thế nào được. Cô nhớ rõ bên trong kịch tình từng đề cập, nhà Chương gia ở chưa đến một năm đã bị giải tỏa, cho nên cô đang đợi, cảm giác có được lại mất đi hoàn toàn khác với chưa từng có được, cô thích xem bộ dáng tên cặn bã này ngã từ trên đám mây xuống, cái lọai đau khổ cầu mà không được kia, mới thích hợp với loại súc sinh này nhất.
Mà Đường Khả Hân, Bạch Vi chỉ cần biết tiền trong tay ba mẹ cô ta cũng không sạch sẽ đi nơi nào là được rồi.
Một tiết rất nhanh liền quaa, Minh Hàn vì đánh nhau vẫn còn chưa trở về lớip, chỉ còn một mình Bạch Vi nhận sách giáo khoa mới ngồi ở trên bàn học mới, tay không ngừng lật sách.
Trí nhớ của cô rất tốt, hiện tại gần như đã có thể vừa nhìn liền không quên, đáng tiếc nếu muốn thi được thành tích tốt, chỉ có trí nhớ tốt không là không đủ, dù sao một vài tri thức nếu không thể hiểu được, có nhớ được cũng không thể áp dụng được. Thời gian một ngày chỉ đủ cho Bạch Vi đọc xong cuốn sách Toán học, góc nhỏ này của cô vẫn không có người hỏi thăm, nhưng thật ra tiện cho cô làm không ít chuyện.
Tiếng chuông tan học vừa reoo lên, Bạch Vi thu dọn xong đồ, đi ra ngoài, lại không ngờ chỉ vừa bước ra khỏi lớp, liền bị một đám người kéo vào phòng vệ sinh nữ.
Bạch Vi nhìn đám người đứng trước mặt mình, ánh mắt bình tĩnh. Những nữ sinh lớp khác vừa cười vừa nói đi đến, vốn còn muốn đi vệ sinh, thấy tư thế này của bọn họ, lập tức làm bộ như không nhìn thấy gì, nhanh chóng chạy ra ngoài. Dương Đình Đình lập tức chạy tới, khóa cửa phòng vệ sinh nữ lại.
"Nhìn cái gì chứ? Ghét nhất bộ dáng muốn chết không muốn sống này của mày!" Đường Khả Hân nói xong, vươn tay liền muốn tát lên mặt Bạch Vi, Bạch Vi nhíu mày nghiêng người tránh thoát.
"Ha, còn dám né, tao xem mày giống như Trương Nguyên nói, Chương Bạch Vi, mày như vậy là không được đâu! Nghĩ dính lên được Minh Hàn, cái đuôi đều phải dựng thẳng lên tận trời rồi, mày cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, dùng đầu ngón chân cũng biết Minh Hàn sao có thể coi trọng một đứa như mày chứ? Giúp mày vài lần chẳng qua là muốn tốt cho người khác, đừng thật không biết xấu hổ dính đi lên, ghê tởm chết người!" Đường Khả Hân chê cười nói.
Bạch Vi mắt lạnh nhìn cô ta, đột nhiên khóe miệng cong cong, "Đường Khả Hân, Minh Hàn có nhìn trúng tao hay không liên quan gì đến mày? Bộ dáng bây giờ của mày thực xấu!"
"Mày..." Đường Khả Hân tiến lên, một phen bắt được vạt áo của Bạch Vi, "Chương Bạch Vi, mày tốt nhất đừng chọc tao tức giận, chuyện lần trước vẫn còn chưa xong đâu? Mày sẽ không quên còn có điểm yếu gì trong tay tao chứ?"
"Đương nhiên không quên, nhưng là... Đường Khả Hân, tao cảm thấy hai người chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì lớn đến như vậy, vì sao..."
"Ha, Chương Bạch Vi, tao nói cho mày biết, mặc kệ có mâu thuẫn hay không, tao chính là nhìn mày liền khó chịu, tao chính là muốn bắt nạt mày, ai bảo mày thành tích không tốt, vẻ ngoài lại xấu xí như vậy, tao liếc mắt nhìn mày một cái liền muốn nôn, ngày nào đó không nhìn thấy mày trong lớp học, tao mới có thể cao hứng được. Thật ra Hoàng lão mẹ nói không sai, thật không biết loại người như mày còn sống trên đời này để làm gì, nghe nói ba mẹ mày cũng không muốn mày, không ai thích mày, giá trị duy nhất để mày còn sống chính là tao còn chấp nhận trêu đùa mày, nếu không, mày chỉ xứng đi chết thôi!" Đường Khả Hân hà khắc nói.
Bạch Vi dần dần thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm hai mắt của cô ta.
Đường Khả Hân bị cô nhìn đến phát giận, lùi về sau hai bước, "Đình Đình, các cậu tiến lên lột sạch quần áo của Chương Bạch Vi ra cho tớ, một cái cũng không để lại! Ảnh chụp còn mặc nội y truyền lên diễn đàn của trường thì có gì đặc sắc, phải cho tất cả mọi người trong trường nhìn tahays dáng người tỉ lệ hoàng kim của Chương đại tiểu thư chúng ta mới được, nhanh lên! Lần trước còn chưa chụp xong đã để Chương Bạch Vi chạy thoát, hôm nay tehes nào cũng không thể lại để cho cô ta chạy, nếu không lần sau sẽ không mua thứ gì cho các cậu!"
"Đã biết, lần trước thím lao công tự dưng tiến vào quét tước, chúng tớ cũng biết làm sao được, hôm nay nhất định không để cho Chương Bạch Vi trốn thoát được!" Dương Đình Đình lên tiếng đáp.
Vì thế một đám người vọt tới, bao quanh Bạch Vi, bắt đầu kéo mở áo quần của cô.
Lần trước chính là như vậy, đám nữ sinh này ùa lên, càng không ngừng xé mở quần áo Chương Bạch Vi. Cô vừa có phản kháng, liền bị đánh đầu choáng mắt hoa, cuối cùng toàn bộ cánh tay của Chương Bạch Vi đều bị đánh đến ứ xanh, càng đừng nói bọn họ cho cô bao nhiêu cái tát, đánh đến máu mũi đều chảy ra, cũng không có người dừng tay. Không thể khgoong nói, làm chuyện xấu là có nghiện, đặc biệt vào lúc nhiệt huyết xông lên não, những người đó dường như càng đánh càng có khoái cảm, cái loại cảm giác tài trí hơn người này, làm cho bọn họ cảm giác vô cùng thống khoái, càng đừng nói Chương Bạch Vi ở trong lớp luôn bị bài xích, đánh cô thậm chí còn là một loại việc làm nhân danh cho chính nghĩa, xem đi, mọi người đều không thích cô ta, cho nên chúng tôi đánh cô ta là đúng, hành vi này của tôi đều được mọi người tán thành!
"Chương Bạch Vi, tao nghĩ mày tuyệt đối đừng phản kháng nữa, neus không sẽ phải chịu đau khổ càng lớn hơn đấy. Thật không rõ, vì sao mày luôn thích đối nghịch với tao chứ..." Đường Khả Hân tất nhiên nói thống khoái, một chút cũng không phát hiện được đám nữ sinh đang vây quanh Bạch Vi kia đều ngừng động tác lại rồi.
"... Chương Bạch Vi, đây là lần khuyên bảo cuối cùng, sau này nhìn thấy tao, phải giống như chó mặc tao sai sử, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Giọng của Bạch Vi đột nhiên vang lên bên tai cô ta, thiếu chút nữa hù chết Đường Khả Hân.
"Mày... Sao mày lại..." Đường Khả Hân không thể tin nhìn Bạch Vi, "Các cậu làm chuyện thế nào vậy..." Nói đến một nửa, Đường Khả Hân giống như bị người bóp chặt cổ họng, lời nói tiếp theo đến cùng đều không nói ra được.
"Bọn mày làm gì vậy, tao nói bọn mày cởi quần áo của Chương Bạch Vi, bọn mày cởi quần áo mình làm gì? Chương Bạch Vi, mày làm gì bọn họ rồi?" Đường Khả Hân lớn tiếng chất vấn.
Bạch Vi cũng có chút nghi hoặc, "Tao cũng không biết, có lẽ bọn họ thấy nóng đi, mày có thấy nóng không?"
"Tao nóng cái đầu chó mày, Chương Bạch Vi, đừng tưởng rằng màu làm chuyện như vậy, ngày sau còn sẽ có ngày lành, xem sau này tao thu thập mày thế nào!" Nói xong Đường Khả Hân liền chạy ra ngoài nhà vệ sinh, lúc đang chuẩn bị mở cửa phòng vệ sinh nữ ra, Bạch Vi đã vài bước vượt qua, đề vai của cô ta lại.
"Đều là bạn học, mày để bốn người bọn ho ở chỗ này thật không tốt lắm đâu?" Bạch Vi mỉm cười nói, Đường Khả Hân nghe vào tai lại có chút quỷ dị, cô ta vừa quay đầu lại, liền lâm vào một đôi mắt tối đen.
Qua ước chừng mười phút, Bạch Vi nhìn vài thân thể vẫn chưa quá đẹp đẽ trước mặt, giơ điện thoại di động vừa mua mấy hôm trước lên liên tục chụp vài tấm, miệng thường thường phát ra tiếng chậc chậc, trước khi đi, còn nghĩ chia sẻ mấy tấm hình kia vào điện thoại di động của năm người kia, nghĩ đến bọn ho thấy mình như vậy, cũng có thể thưởng thức thật lâu đấy nhỉ? Sau khi gửi xong ảnh, Bạch Vi cảm thấy mình vừa làm xong chuyện tốt, tâm tình còn rất không tệ.
Lúc đi ra nhà vệ sinh nữ, trên mặt còn mang theo mỉm cười thản nhiên. Lại không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Triết mang túi sách trên lưng ghé vào lan can. Nam sinh mang một chiếc kính đen, vẻ mặt thản nhiên, vài sợi tóc trên trán tung bay theo gió, lúc thấy cô đi ra, Bạch Vi có thể rõ ràng cảm giác được trong mắt đối phương lướt qua chút kinh ngạc, xem ra người này căn bản chính là nhìn thấy cô bị đám người Đường Khả Hân kéo vào, hiện tại chờ ở nơi này, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì! Trong lòng Bạch Vi lướt qua một chút chán ghét, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy tất cả học sinh trong lớp này đều ghê tởm, giống như thật sự bị lây một loại virus nào đó, đối với chuyện ác, chuyện không liên quan đến mình, đều tránh thật xa, thậm chí còn có một loại tâm tư xem náo nhiệt, một đám đều có bệnh.
Bạch Vi không liếc mắt nhìn hắn một cái nào nữa, xoay người liền đi xuống lầu. Cô chỉ biết là, những người này có lẽ phải cần một cái tát thật mạnh mới có thể tỉnh táo lại, đến lúc đó cô chỉ cần xoay tròn cánh tay cho một cái tát là được rồi.
Ở phía sau cô, Lý Triết hơi hơi nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng, cũng rời đi.
Nửa tiếng sau, trong nhà vệ sinh nữ truyền đến vài tiếng thét chói tai tận mây xnah.
Đi trên đường trở về, trên mặt Bạch Vi vẫn luôn tràn đầy tươi cười. Ngay khi sắp bước chân lên lầu chỗ trọ của mình, bước chân nhẹ dừng một chút. Dọc theo đường đi cô đều có thể cảm giác được mình hẳn là bị người theo dõi, nhưng lại là người cô rất quen thuộc kia.
Khóe miệng hơi hơi cong lên, liền lên vào. Vừa mở cửa phòng ra, đã bị một lực mạnh đẩy một chút, thiếu chút nữa đẩy ngã.
Bạch Vi nhìn lại, phát hiện quả nhiên cô đoán không sai. Người vẫn luôn đi theo cô từ cửa trường học đến cửa nhà trọ không phải Chương Đại Long, thì còn có thể là ai. Không cần phải nói, tuyệt đối là vì một vạn mấy ngàn đồng tiền kia của cô mà đến. Người này tahatj không biết xấu hổ mà, tiền này có chút liên quan gì đến ông ta sao? Đuổi Chương Bạch Vi ra đường, còn muốn cướp tiền cứu mạng của cô, còn không phải là muốn ép cô đi chết à. Chương Bạch Vi rốt cuộc làm người thế nào mà đắc tội cha ruột đến thế nào nhỉ, cho dù không phải cha ruột đi, cũng không thể đối xử với một đứa bé như vậy được, huống chi, Chương Bạch Vi thật là con ruột của ông ta, trình độ ác độc của người đàn ông này thật khiến lòng người lạnh lẽo.
"Ông làm gì vậy?" Giọng của Bạch Vi có chút run run, "Đây là nhà của tôi, ông đi ra ngoài cho tôi!"
"Cái gì mà nhà của mày, nhóc con thối, đồ của mày chính là của ông đây, ông đây muốn lấy cái gì thì lấy cái đô, mau trả lại tiền mày trộm của ông ra đây!" Cơn giận của Chương Đại Long thật lớn.
Ông ước chừng đã đợi ngoài cửa trường cấp ba kia hơn một tuần lễ, mỗi khi sắp tan học, ông liền đi qua chờ, chỉ vì muốn tra ra đứa con gái bất hiếu kia đang ở nơi nào. Nhưng một ngày đợi không được, hai ngày đợi không được, sau khi đợi liên tục gần một tuần mới biết được nhóc con chết tiệt kia thế nhưng xin nghỉ bệnh một tuần, mệt ông còn như một tên ngốc luôn luôn ở đó ôm cây đợi thỏ, ông cảm thấy mình thật sự ngu muốn chết, nghẹn cháy không có nơi phát tiết, thấy Chương Bạch Vi liền giận không chịu được đánh tới, hận không thể trực tiếp đánh chết nó cho hả giận. Từ nhỏ ông đã xem con nhóc kia không vừa mắt, không khác gì con mẹ khốn nạn kia của nó, về sau cánh cứng rắn khẳng định cũng muốn chạy, ông còn phí tâm cái rắm. Có thể kiếm chút lợi thì kiếm, kiếm không chút lợi vậy cút đi thật xa, khỏi cho ông nhìn lại phiền lòng.
"Đây đều là tiền của tôi, tôi cầm lại tiền của mình sao có thể là trộm?" Bạch Vi lui lại hai bước, giọng nói hơi lớn một chút.
"Cái gì mà của mày, mày là ông đây sinh, đừng nói tiền, mạng của mày cũng là ông đây cho, tao cho dù đánh chết mày cũng là thiên kinh địa nghĩa, mau đưa tiền trả lại cho ông, nếu không xem tao bóc mày một tầng da!" Long Đại Chương trừng hai mắt nói.
"Tiền tôi sẽ không đưa cho ông, chỉ là..." Bạch Vi dừng lại một chút, "... Nhưng thật ra có thể cho ông một đêm khó quên!" Ngay lúc Chương Đại Long còn chưa kịp nổi giận, cô nháy mắt liền ngẩng đầu, hai mắt một mảnh sâu thẳm, biểu tình sắp bùng nổ của Chương Đai Long nhất thời cứng lại, sau đó dần dần dịu đi, tiếp đó lại ngây ngây ngốc ngốc xoay người xuống lầu.
Bạch Vi cầm ly sữa nóng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, liền thấy Chương Đại Long đi đến bên cạnh một đống rác, có chút không bình thường ôm chầm lấy tên ăn mày đang nằm cạnh đó, tên ăn mày kia không ngừng giãy dụa, còn đánh ông ta rất nhiều lần, nhưng ông ta vẫn không buông ta, vẫn ôm hắn nằm ở đó. Bạch Vi thậm chí có thể thấy mặt Chương Đại Long đều bị tên ăn mày kia đánh rách, ông ta lại giống như không cảm giác được đau, như lợn chết nằm ở đó, làm thế nào cũng không chịu dời chỗ. Cuối cùng tên ăn mày kia không còn cách nào, hơn nữa hơi sức cũng không lớn như Chương Đại Long, cũng tiếp tục nằm xuống ngủ. Hai người gắn bó keo sơn, cũng là ấp áp.
Ngủ ngon, mộng đẹp.
Bạch Vi nhẹ giọng nói.
Chuyện Chương Đại Long tạm thời không cần gấp, dù sao hiện tại cho dù cô ngược ông ta, cũng ngược không đến thế nào được. Cô nhớ rõ bên trong kịch tình từng đề cập, nhà Chương gia ở chưa đến một năm đã bị giải tỏa, cho nên cô đang đợi, cảm giác có được lại mất đi hoàn toàn khác với chưa từng có được, cô thích xem bộ dáng tên cặn bã này ngã từ trên đám mây xuống, cái lọai đau khổ cầu mà không được kia, mới thích hợp với loại súc sinh này nhất.
Mà Đường Khả Hân, Bạch Vi chỉ cần biết tiền trong tay ba mẹ cô ta cũng không sạch sẽ đi nơi nào là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook