Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 58: Nhiệm Vụ Thứ Bảy (9)

Editor: Ngạn Tịnh.

Dù sao Vạn Sĩ Bạch cũng quen biết đám người Tạ Dận, Bạch Vi cũng không có ý tứ kiêng dè, trực tiếp cùng đám người Tạ Dận đi gặp Vạn Sĩ Bạch.

Nhìn vài thùng lớn ở đại đường kia, Bạch Vi mỉm cười. Xem ra đối với Vạn Sĩ Bạch mà nói, Vân Tưởng Dung vẫn là vô cùng quang trọng. Đừng nói Bạch Vi muốn hắn mười vạn lượng hoàng kim, cho dù muốn trăm vạn lượng hoàng kim, nói không chừng hắn cũng sẽ ngoan ngoãn đưa lên. Thật ra Bạch Vi thật sự không rõ, Vân Tưởng Dung toàn thân trên dưới có chỗ nào hấp dẫn đám nam nhân kia đến vậy, dường như vì nàng có thể làm tất cả, chẳng lẽ thật sự là chân ái?

Bạch Vi cảm giác nên tiêu trừ ý nghĩ này trong đầu, nàng thật sự không hề có một chút ý tứ vũ nhục chân ái gì đâu!

"Tiết Bạch Vi, à không, hiện tại ta nên sửa miệng, Tiết giáo chủ, có lễ!" Vạn Sĩ Bạch chắp tay làm một cái lễ, khóe mắt mang cười.

Vừa nhìn biểu hiện này của hắn, Bạch Vi tuyệt đối dám chắc đây là Mặc Sĩ Hắc lên đài rồi, cũng không để ý tới nhiều, ra ý bảo người mang Vân Tưởng Dung lên.

"Tâm ý của Tiếu công tử ta đã thấy, ngươi mang người đi đi!" Bạch Vi vung tay lên, thủ hạ liền nâng hơn mười thùng vàng kia xuống.

Nghe Bạch Vi gọi một cái tên khác của hắn, trong lòng Vạn Sĩ Bạch căng thẳng, sau đó cười cười nói, "Tiết giáo chủ quả nhiên danh bất hư truyền, Mặc Sĩ thụ giáo..."

"Mặc Sĩ!" Đúng lúc này, Vân Tưởng ung bị người dẫn lên, thấy Vạn Sĩ Bạch, liền lập tức bổ nhào vào trong ngực hắn, bắt được vạt áo của hắn liền không muốn buông tay, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nhìn qua rất đáng thương, trong mắt Vạn Sĩ Bạch nhất thời tràn đầy đau lòng.

Mấy ngày ngắn ngủi, Vân Tưởng Dung liền tiều tụy không chỉ một chút, dù sao trong ngục ăn không ngon ngủ không tốt, cũng không thể nhìn thấy nhóm tình lang của mình, mặc kệ nàng hô to thế nào, những người trông coi kia giống như bị điếc, không hề nhúc nhích. Trong lòng Vân Tưởng Dung một mảnh tuyệt vọng, tối mỗi ngày nàng đều ngàn cầu vạn nguyện chỉ mong Vạn Sĩ Bạch nhanh chóng đến đây cứu nàng, địa lao này một khắc nàng cũng không ở nỗi nữa. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ nàng chưa từng chịu khổ như vậy, thật sự chịu không nổi!

"Mặc Sĩ..." Vân Tưởng Dung ngẩng đầu nước mắt lã chã nhìn Vạn Sĩ Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, trong mắt của Vạn Sĩ Bạch hiện lên căm giận, ngẩng đầu căm tức nhìn Bạch Vi.

"Tiết giáo chủ, thì ra đây là đạo đãi khách của Thiên Qúy giáo các ngươi, hôm nay tại hạ xem như mở rộng tầm mắt!" Vạn Sĩ Bạch lạnh giọng nói.

Thấy bộ dáng tức giận kia của hắn, Bạch Vi đều hoài nghi đối phương là thật sự không biết chuyện xấu hổ của Vân Tưởng Dung cùng Diệp Thiên Trọng. Đáng tiếc không phải, hiện tại toàn bộ giang hồ đều biết Diệp Thiên Trọng của Thiên Qúy giáo bị một nữ nhân tên Vân Tưởng Dung cướp khỏi tay Tiết Bạch Vi, Tiết Bạch Vi trong cơn tức giận hủy bỏ chức giáo chủ của Diệp Thiên Trọng trở thành tân giáo chủ, Vạn Sĩ Bạch không có khả năng không biết. Vậy hắn tức giận vẫn là có chút khó tin, dù sao nói đến mặt mũi, Bạch Vi chính là bị người đội cho nón xanh, đừng nói nhốt Vân Tưởng Dung mấy ngày, cho dù là giết chết nàng cũng không phải không thể, người này rốt cuộc dựa vào cái gì dằn mặt tức giận?

"Làm càn!" Bạch Vi còn chưa mở miệng, một trong mười hai sử, Long sứ ở bên cạnh nàng đứng ra hét lớn, "Vân Tưởng Dung này bất kính với giáo chủ, nhiều lần nói ra lời vũ nhục, còn làm việc cẩu thả với phản đồ Diệp Thiên Trọng, làm cho mặt mũi giáo chủ không chút ánh sáng, nay giáo chủ nguyện ý cho ngươi chộc nàng ta đã là ban ân lớn lao, ngươi đừng rượu mời không thích uống lại thích uống rượu phạt!"

Nghe xong lời Long sứ nói, ánh mắt Vạn Sĩ Bạch dừng trên người Bạch Vi ngồi ở địa vị cao thượng kia, thật lâu sau, đột nhiên chuyển giận mỉm cười, "Xác thực, cũng là Mặc Sĩ càn rỡ, mong Tiết giáo chủ bao dung. Sư huynh, huynh nói sư đệ làm như vậy đúng không?"

Tạ Dận vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nói chuyện, tring mắt cũng rõ ràng hiện lên một chút không hờn giận.

"Chỉ là sư đệ vẫn luôn có một chuyện không rõ, phải biết người trong giang hồ không ai không biết cốc chủ Y Tiên cốc Tạ Dận cũng không hỏi đến chuyện giang hồ, hôm nay gặp huynh ở chỗ này, thật khiến Mặc Sĩ kinh ngạc. Xem ra quan hệ giữa sư huynh cùng Tiết giáo chủ thật tốt nha, vì nàng thế nhưng từ Y Tiên cốc xa xôi ngàn dặm chạy đến nơi này, làm sư đệ Mặc Sĩ vạn phần hâm mộ." Vạn Sĩ Bạch một tay ôm lấy Vân Tưởng Dung, vẻ mặt tươi cười nói.

Nghe vậy, Tạ Dận nhíu mày, vẫn không nói gì thêm.

Nhưng là Vân Tưởng Dung bị Vạn Sĩ Bạch ôm trong ngực rõ ràng trong mắt hiện lên vẻ không thích, Tiết Bạch Vi! Rõ ràng cô ta cũng(!) là tiện nhân, rốt cuộc có tư cách gì mà nói nàng, nàng tốt xấu cũng xem như thẳng thắn, quang minh chính đại hơn loại người ngụy quân tử tâm tư thâm trầm như Tiết Bạch Vi cô! Cười cợt giả tạo, tahatj sự khiến người ghê tởm! Nàng thật sự không hiểu, Tạ Dận sao lại nhìn trúng một nữ nhân như vậy?

Mà Liên Kiều vẫn luôn lôi kéo góc áo Tạ Dận lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ nhà mình, nhỏ giọng nói, "Sư phụ, sao sư thúc lại thay đổi như vậy, một chút cũng không giống như trước kia..."

Chỉ với một câu nói nhỏ này, đã khiến Vạn Sĩ Bạch chú ý tới Liên Kiều, trong mắt xẹt qua chút ánh sáng lạnh, ngay lập tức buông lỏng cánh tay Vân Tưởng Dung ra, ngồi xổm người xuống, mở lớn vòng tay, cười nói, "Không ngờ tới Liên Kiều lại đến cùng sư huynh, nhanh tới cho sư thúc ôm một cái, thật lâu không gặp, Liên Kiều nhớ thúc không?"

Thấy thế, Liên Kiều chẳng những không chạy lên, ngược lại kéo chặt góc áo Tạ Dận, mắt mang đề phòng tránh phía sau y.

Thế này Vạn Sĩ Bạch mưới phát hiện vấn đề, lập tức nhắm mắt lại, Mặc Sĩ Hắc biến mất, chỉ còn Vạn Sĩ Bạch mang theo tươi cười xán lạn kiên nhẫn nhìn Liên Kiều.

Lúc này Liên Kiều mới từ sau quần áo Tạ Dận lộ ra nửa mặt, giống như phát hiện Vạn Sĩ Bạch này mới là sư thúc mình quen thuộc, do dự một chút, sau đó nhào thật mạnh vào trong lòng Vạn Sĩ Bạch, "Sư thúc, thật là thúc sao? Liên Kiều thật nhớ thúc, sao mấy năm gần đây thúc không đến Y Tiên cốc xem Liên Kiều cũng Tiễu Viễn ca ca, thật sự là quá đáng!"

"Đúng đúng đúng, là sư thúc không đúng, lần sau nhất định cùng Liên Kiều và Tiểu Viễn ca ca chơi thật lâu, lần này tha thứ cho ta được không?" Vạn Sĩ Bạch cười tủm tỉm dỗ, ôm lấy Liêu Kiều một phen, bộ dáng không hề có chút không kiên nhẫn nào.

Nhưng là không biết vì cái gì, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt này thật chướng mắt, trong lòng dângg lên một chút dự cảm không tốt.

"... Được rồi, nhanh trở lại phía sư phụ con đi, sư thúc phải đi, về sau sẽ trở lại thăm hai đứa!" Vạn Sĩ Bạch hít một tiếng, thả Liên Kiều xuống, vỗ vỗ đầu cô bé nói.

"Vậy một lời đã định nha!" Liên Kiều vẻ mặt thành thật gật gật đầu

"Một lời đã định." Vạn Sĩ Bạch cười đáp.

Sau đó nhìn về phía Bạch Vi, chắp tay nói, "Một khi đã như vậy, hai người chúng ta không làm phiền nữa, bảy ngày sau lại đến nơi đay tham gia lễ lên ngôi của giáo chủ!"

"Mặc Sĩ, Thiên Trọng vẫn còn bị nhốt ở nơi này!" Vân Tưởng Dung đột nhiên giữ chặt tay áo Vạn Sĩ Bạch, lo lắng nói.

Sâu trong đáy mắt Vạn Sĩ Bạch hiện lên một chút chán ghét cùng không hờn giận, lại không để Vân Tưởng Dung nhìn ra được. Hắn ước gì Diệp Thiên Trọng chết ở trong tay Tiết Bạch Vi, sao có thể mở miệng cứu. Nhưng là không đợi hắn trả lời, Bạch Vi tai thính liền gương mắt tà liecs nhìn Vân Tưởng Dung một cái, giọng nói trầm thấp nói, "Diệp Thiên Trọng là phản đồ Thiên Qúy giáo chúng ta, y đi hay ở chỉ có người giáo ta quyết định, người bên ngoài không thể nhúng tay. Hôm nay đừng nói là Vạn Sĩ Bạch, dù là phụ thân y Mặc Sĩ Diệp đích thân đến cũng phải làm việc theo quy củ chúng ta."

"Cái gì? Các ngươi quyết định? Các ngươi khẳng định sẽ không bỏ qua cho y!" Vân Tưởng Dung tức giận nói.

"Vậy cũng là chuyện của chúng ta." Mặt Bạch Vi không chút thay đổi.

"Cô..." Vân Tưởng Dung tức giận đến mặt bỏ bừng, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một chút ghen tỵ. Cùng là xuyên qua, vì cái gì nàng lại xuyên vào người Hoàng Hậu bị bỏ chịu đau chịu khổ trong lãnh cung, mà Tiết Bạch Vi lại là xuyên vào người Thánh Nữ dưới một người trên vạn người. Mà hiện tại cô ta còn trở thành giáo chủ Thiên Quý giáo, ra lệnh một tiếng nàng cũng chỉ có thể chạy trối chết, vì cái gì ông trời lại không công bằng như vậy, nàng rốt cuộc có chỗ nào kém Tiết Bạch Vi gải nhân giả nghĩa này chứ!

"Được rồi, Vân Nhi." Vạn Sĩ Bạch đưa một ánh mắt ra hiệu với Vân Tưởng Dung, bắt được tay nàng, cười gật đầu với Bạch Vi một cái, "Bảy ngày sau lại đến quấy rầy Tiết giáo chủ!" Nói xong lôi kéo Vân Tưởng Dung rời đi.

Thấy bọn họ rời đi, Bạch Vi quay đầu nhìn về phía Tạ Dận, "Dù sao các ngươi cũng là đến chúc mừng, vậy dứt khoát ở trong giáo đi, cũng đừng xuống núi tìm khách điếm gì nữa, nơi này ưu điểm lớn nhất chính là chỗ lớn, phòng nhiều, các ngươi muốn ngủ thế nào đều được, đảm bảo toàn thân đều vừa lòng!"

Tạ Dận nghe nàng nói như vậy, khóe miệng cũng không tự giác cong lên, "Được."

Qua một hồi lâu, Bạch Vi cùng Tạ Dận đi đến trước một gian phòng, Liên Kiều và Văn Viễn vẫn là trẻ nhỏ, đã sớm chạy đi chơi cùng đám trẻ con trong giáo không còn bóng dáng.

Bạch Vi đẩy cửa phòng ra, vừa đi vừa giới thiệu nói, "Thanh Phong các này là nơi cách chỗ của ta gần nhất, chỉ đi hai ba bước. Ta biết ngươi thích gậy trúc, đúng lúc phía sau căn phòng này có một mảnh rừng trúc, buổi tối ngủ cũng có thể ngửi được mùi trúc thơm ngát. Lúc trước ta thấy được căn phòng này liền biết ngươi khẳng định sẽ thích, cho nên đã sớm bảo người dọn trống..."

Tiếp đó Bạch Vi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn một mảnh xanh um tươi tốt ngoài cửa, nhất thời xoay người giống như hiến vật quý nói, "Thế nào? Ta không lừa..." Lời nói còn chưa dứt liền cứng lại rồi, đơn giản chính là hiện tại khoảng cách giữa nàng và Tạ Dận rất gần, gần đến nỗi thậm chí hô hấp của hai người đều dây dưa cùng nhau, phân không rõ là của ai.

"Ngươi đã sớm biết ta sẽ đến?" Giọng nói của Tạ Dận thế nhưng lại mang theo một chút ái muội, khác hẳn với cảm giác khó nhịn khi Diệp Thiên Trọng tiếp cận, Bạch Vi chỉ cảm thấy cả người mình đều nóng lên, mặt nhất thời đỏ bừng.

"Ta..." Bạch Vi cũng không biết nói cái gì, nàng cũng không thể nói, nàng chỉ biết y thích nàng, cho nên khẳng định y sẽ tìm đến nàng, cho nên mới cố ý để lại một căn phòng trống cho y, bố trí tốt dựa theo yêu thích của y, sau đó chờ y ngày nào đó đến đây thoải mái một chút đi? Nói như vậy cũng quá không rụt rè, nàng mới không muốn!

"A..." Tạ Dận cười khẽ hai tiếng, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ, thở dài, "Rất đẹp, đa tạ!"

"Không cần khách khí, nên làm, ngươi còn cứu mạng của ta đấy!" Bạch Vi không hề để ý khoát tay.

"Rừng trúc rất đẹp." Vẫn không bằng nàng. Tạ Dận quay đầu dừng tầm mắt lên người Bạch Vi.

Nhìn đôi mắt thâm thúy kia của y, Bạch Vi nhất thời ngây ngẩn cả người, lời nói đến bên miệng cũng hoàn toàn nói không nên lời. Mùi hương trúc đặc hữu xuyên qua rừng trúc, cuồn cuộn phất phơi những sợi tóc của hai người, xen lẫn hòa quyện vào nhau, thoáng như phu thê kết tóc ân ái triền miên, khiên người cực kỳ hâm mộ....

Vài ngày sau mỗi ngày Bạch Vi đều cùng một chỗ với Tạ Dận, có khi cùng y nghiên cứu dược liệu, có khi hai người sẽ thảo luận cầm kỳ thi họa, thường thường ở chung hết một ngày, không hề có một chút phiền chán, thầm mong thời gian chậm lại chậm một chút thì tốt rồi.

Đối với Bạch Vi mà nói, hiện tại tâm tư của hai người đã rất rõ ràng, chỉ kém một chút cơ hội đâm cửa sổ giấy. Chờ thu thập đám thần kinh kia, nàng nhất định phải cùng Tạ Dận tiêu dao tự tại, vượt qua đời này thật tốt.

Thời gian chỉ chốc lát đã lướt qua, rất nhanh đã đến ngày Bạch Vi tiến hành lễ kế nhiệm. Ngày đó ánh nắng tươi sáng, thời tiết sáng sủa, một mảnh tốt đẹp. Người Thiên Qúy giáo đến đây không ít, ngay cả nhân sĩ chính phái đều đến rất nhiều, náo nhiệt phi phàm giống như đại hội võ lâm vậy.

Trong náo nhiệt này, Vạn Sĩ Bạch cùng Vân Tưởng Dung nhu thuận ở phía sau Mặc Sĩ Diệp, nhìn ông hàn huyên cùng đám nhân sĩ kia. Cảnh Việt trưng một khuôn mặt người sống chớ đến gần, lấy hắn làm trung tâm, trái phải một thước xung quanh đều không có bất luận kẻ nào tới gần, hơi thở cường đại. Tống Thiên Dương vẫn là hóa trang, dù sao phụ thân hắn Tống Hạc chính là chí tôn vỗ lâm chính đạo, hắn thật sự không tiện lấy khuôn mặt kia tham giá yến tiệc của ma giáo. Còn có một nam nhân bộ dáng thư sinh bình thường, tò mò nhìn khắp chỗ Thiên Qúy giáo, trong mắt mang theo chờ mong, lúc nhìn đến Vân Tưởng Dung, trong mắt nhất thời phát ra sáng rọi khác thường, vội vàng chen lấn đi qua. Đáng tiếc Vân Tưởng Dung ở bên trong đường, hắn ở bên ngoài đường, nói hết lời hay, trông coi vẫn không thả cho hắn đi vào, khiến hắn gấp gáp mặt đều đỏ lên.

Một bên khác, Bạch Vi mặc trang phục xong, hai màu đen hồng làm chủ yếu, trang nghiêm túc mục, hơn nữa Bạch Vi tự tay trang điểm đậm cho mình, cả người nhìn qua không giận mà uy, không tự giác khiến người tin phục, làm người tôn kính.

Giờ lành đã đến, Bạch Vi đi theo thảm đen, trên mặt không có biểu tình gì đi đến đại điện nghị sự. Dọc theo đường đi mọi người lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người giống như bị một hơi thở vô hình ngăn chặn, không dám thở ra một hơi lớn, sôi nổi thầm than, Tiết Bạch Vi này nói không chừng có thể mang Thiên Qúy giáo nâng cao một bước đấy!

Đôi mắt Vân Tưởng Dung đều đỏ lên nhìn Bạch Vi, âm thầm rít gào, ông trời thật sự là bất công!

Bạch Vi chậm rãi đi đến địa vị cao cao kia, lúc đang muốn lên đài, đột nhiên một trận gió lạnh đánh úp về phía nàng.

"Cẩn thận!"

Đây là giọng nói của Tạ Dận, sau đó liền nghe thấy tiếng một trận đánh nhau.

Bạch Vi vội vàng xoay người, hô hấp nhất thời ngừng lại, không dám tin nhìn một màn trước mặt. Tạ Dận quỳ xuống một gối, khóe miệng tràn ra máu, là một màu đen yêu dị. Mà ở trước người y, Liên Kiều sống chết nằm ở đó, Tạ Dận chính là cẩn thận nâng đầu của cô bé, biểu tình đau khổ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương