Editor: Ngạn Tịnh.

Không bệnh không tai, không có tình huống đột nhiên gì, Bạch Vi cũng chẳng biết bản thân vì sao lại đột ngột rời khỏi thế giới kia, thậm chí ngay cả thời gian để nàng nghỉ ngơi trong không gian hệ thống cũng chẳng có, liền trực tiếp bị truyền tống sang thế giới tiếp theo.

Nàng thậm chí không kịp nói một câu hẹn gặp lại với Tiêu Tử Ngang, vì sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của Dung Khải, hay là bởi vì đã sắp đến lúc thắp sáng một viên ngọc châu cuối cùng trong chuỗi hạt, cho nên tạo chút khó khăn cho nàng...

Bạch Vi suy nghĩ miên man, cả người dần dần tỉnh táo lại từ trong cảm giác mờ mịt, ngay cả mắt cũng chưa mở, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm vang dội từ trên đỉnh đầu. Nàng còn chưa kịp phản ứng, cả người đã thình lình bị sét đánh trúng. Một cảm giác đau đớn xé tim xé phổi từ đỉnh đầu truyền khắp toàn thân, linh hồn nàng vừa cư trú trong thân thể này lập tức bị sét đánh như muốn bổ thành hai nửa, đau đớn xâm nhập cốt tủy.

Mà đó lại chỉ mới là bắt đầu, Bạch Vi ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng chưa thấy rõ ràng, ngay cả cốt truyện nhiệm vụ cũng chưa tiếp nhận, vừa nhịn qua đợt sét thứ nhất, tiếp theo liền không ngừng bị sấm sét đánh đến phun ra một thau máu, ngã xuống đất, tinh thần lực luôn luôn mạnh mẽ dưới sự tra tấn như vậy, cũng càng ngày càng yếu, thần trí càng ngày càng mơ hồ...

Làm sao vậy chứ? Nàng vừa mới đến, vì sao lại bị sét đánh, chẳng lẽ bởi vì nàng ở trong thế giới này tạo quá nhiều nghiệp, cho nên bị trừng phạt? Hay là nói nàng đến muộn, cốt truyện đã đi hết rồi...

"A!"

Xung quanh đều là sấm chớp đùng đùng, bởi vì sấm sét càng phát ra kịch liệt, Bạch Vi cuối cùng chịu không nổi thét chói tai. Ở nơi nàng không thấy đến, bởi vì nàng phát ra tiếng thét chói tai, đàn thú trong rừng đột nhiên giống như chịu phải nỗi đau khổ khó thừa nhận nào đó, dù là đang chạy trên đường, ăn uống thậm chí là đang ngủ, đều đau khổ gầm rú lên.

Trong rừng Lạc Hà trăm thú đau đớn kêu rên, trăm hoa héo rũ, người sáng suốt vừa thấy liền biết trong rừng này có người đọa yêu, sấm sét kia chính là thiên phạt, cơ bản không ai có thể chịu đựng được. Rốt cuộc là vị thần tiên nào nghĩ không thông như vậy, thần tiên tiêu dao tự tại không làm, thế nhưng một lòng chạy tới làm yêu quái, thật sự là tìm đường chết mà! Chẳng lẽ bởi vì luyện công quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, ai, rất có thể nha!

Bình thường đọa yêu là vì hai loại khả năng, một loiaj đương nhiên là sống sướng quá hóa rồ tự mình tìm chết, chủ động đọa yêu; một loại khác chính là muốn đi đường tắt, tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma, cũng rất dễ dàng đọa tiên làm yêu. Hai loại này cái trước chính là đầu óc không tốt, cái sau bình thường đều là loại người nhân phẩm không tốt, bằng không sao có nhiều tâm ma như vậy. Mà mặc kệ loại nào, người bình thường nhìn thấy đều sẽ tránh đi thật xa.

Cho nên lúc này, một nam tử áo đen đứng rất gần nơi sấm sét đánh xuống, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó đặc biệt có vẻ quỷ dị.

Chỉ thấy hắn nhìn nữ tử áo hồng đang quay cuồng kêu khóc bên trong sấm sét kia, trong mắt không có chút dao động nào, trái lại khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt mang theo chút trào phúng cùng khinh bỉ.

"Duyên phận của ngươi và ta kết thúc ở đây... Thanh Ca..."

Nam nhân nhìn nữ nhân chịu tra tấn, trong con ngươi sâu thẳm không có chút dao động, trầm thấp nói một câu như vậy, vừa nói xong, liền phất ống tay áo, không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Mà Bạch Vi đang chịu đủ tra tấn trong luồng sấm sét lúc này mới cảm giác được thì ra bên ngoài còn có người, xuyên thấu qua tia sấm dày đặc, nàng cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng mông lung của đối phương, nhất thời cảm giác trong lòng cực kỳ hoảng hốt, một cỗ tình cảm cực kỳ mãnh liệt giống như sắp không chịu khống chế của nàng, muốn lao ra ngoài cơ thể.

Trải qua nhiều thế giới như vậy, Bạch Vi lại cảm giác được loại cảm giác không thể khống chế này, nhưng nàng cũng thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tùy ý để cảm tình kia như núi lửa, phun trào mà ra.

Sau đó nàng liền nhìn thấy bản thân dùng hết khí lực trên người hô lên một tiếng với người sắp rời đi kia, "Khúc ca ca..."

Ba chữ gần như dùng hết tất cả khí lực của nàng, cũng thành công làm cho cổ cảm tình nhiệt liệt kia bay ra ngoài, Bạch Vi cũng không muốn biết người kia rốt cuộc có nghe thấy hay không, lúc này trong lòng cô bỗng dưng buông lỏng, nàng chỉ cảm thấy thật là muốn ngủ, thật sự rất muốn ngủ, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa...

Trong không gian một mảnh tối đen, linh hồn Bạch Vi đã sớm nát thành những mảnh nhỏ lượn lờ chìm chìm nổi nổi, nửa tỉnh nửa mê.

Nàng... Ở đâu đây? Đây là nơi nào? Vì sao nàng lại xuất hiện ở đây? Không, chờ đã, nàng... Nàng là ai? Nàng đến từ nơi nào? Tên gọi là gì? Vì sao nàng lại không nhớ rõ gì cả? Vì sao? Vì sao lại thế này... Ai tới nói cho nàng đi? Ai đó tới giúp nàng,,,

Mà bên ngoài, sấm sét giằng co suốt ba ngày ba đêm, người trong thôn gần đó căn bản không dám tới gần. Thần tiên cùng yêu quái đánh nhau, đám người phàm bọn họ đã thấy nhiều rồi, chỉ cầu không lan đến thôn bọn họ là tốt rồi. Vững tâm cầu nguyện như vậy, trong núi Lạc Hà rốt cuộc trở lại bình thường.

Có một vài thôn dân gan lớn một chút bắt đầu chạy vào rừng, vài ngày trước đó rơi xuống nhiều tia sấm như vậy, bây giờ trong núi khẳng định có không ít xác động vật, bây giờ bọn họ đi vào, đúng lúc có thể kiểm tra kiếm hời một chút, trước kia bọn họ đều sống như vậy. Nhưng người đi vào cũng không nhiều lắm, dù sao nơi thần tiên đánh nhau nào phải là nơi bọn họ dễ dàng xâm nhập chứ?

Chờ đến khi mỗi người kiếm đầy một bao xác động vật liền về, có mấy người đánh bạo chạy vào sâu trong núi hơn một chút, núi rừng tĩnh lặng nháy mắt lâm vào một mảnh náo nhiệt cùng vui sướng vì thu hoạch tốt.

"Ai, đại tỷ mau nhìn này! Nơi này có một con thú nhỏ..." Một giọng trẻ con vui sướng đột nhiên vang lên, sau đó xông mạnh tới phía trước nhặt con vật nhỏ cháy đen, ngay cả lỗ tai cùng đuôi đều cháy khét kia lên, cực kỳ hào hứng, muốn tranh công nhìn về phía tiểu cô nương lớn hơn bé mấy tuổi đi ở đằng sau.

"Ai, ta xem nào, ta xem nào, thật sự này! Nhìn bộ dáng hẳn là một con tiểu hồ ly, vậy mà cũng bị đệ nhặt được, vận may thật sự không tệ đó!" Tiểu cô nương trên lưng mang một giỏ trúc to không chút keo kiệt nói lời khích lệ, "Xem ra đã bị sét đánh chết, sờ vào thấy gầy yếu, không có thịt gì, cũng bán không được mấy đồng, trở về đưa cho mẫu thân nấu cho chúng ta, đêm nay chúng ta sẽ được ăn thịt hồ ly, ha ha ha!"

Vẻ mặt tiểu cô nương rất hưng phấn, bé trai được khích lệ cũng vẻ mặt đầy chờ mong, "A, buổi tối có thịt ăn, có thịt ăn!"

Tiểu hồ ly bị ném vào giỏ trúc phía sau, giật giật móng vuốt cháy đen, muốn tỉnh lại, đôi mắt lại giống như bị cái gì dán chặt lại, làm cách nào cũng không mở ra được, sau đó lại mơ màng hỗn loạn chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến lúc nó tỉnh lại, lại phát hiện bản thân đã đến sân nhà nông xa lạ, bé trai mặc quần áo màu xám chỉ vào nó, vẻ mặt tự hào giới thiệu với mẫu thân nhà mình, "Con hồ ly này là con kiếm được, không phải tỷ tỷ đâu! Con thấy nó nằm một đống nho nhỏ, sau đó nhặt lên liền phát hiện thế mà lại là một con hồ ly, nương, tiểu Mạch(*) có lợi hại hay không?"

(*) Cái tên này tôi chém đấy =))

"Lợi hại! Đương nhiên lợi hại! Tiểu Mạch nhà ta từ nhỏ đã thông minh, lớn lên phải đọc sách thi công danh làm quan lớn!" Một phụ nhân(*) mặt mũi hiền lành ôm lấy bé trai, thân mật nói.

(*) Phụ nữ đã có chồng.

"Ừm, tiểu Mạch nghe theo lời mẹ, đọc sách, thi công danh làm quan lớn! Nhưng... Đêm nay tiểu Mạch muốn ăn thịt hồ ly, được không ạ?" Bé trai có chút thèm ăn cắn ngón tay hỏi.

Phụ nhân kia thấy con hồ ly gầy yếu co rút lại một đống nho nhỏ, nghĩ dù bán cũng chỉ sợ không ai muốn mua, tất nhiên vừa lòng gật đầu, "Được, đêm nay liền bồi bổ thật tốt cho tiểu Mạch nhà ta!"

Vừa nghe thấy ba chữ thịt hồ ly, tiểu hồ ly sớm đã tỉnh vẫn luôn nằm giả chết trên mặt đất đột nhiên run rẩy cả người, lại cứng rắn khắc chế nằm yên không nhúc nhích.

Chờ đến lúc phụ nhân kia đến phòng bếp lấy dao tới đây, chuẩn bị lột da làm thịt hồ ly, tiểu hồ ly liền xem chuẩn thời cơ, nhảy mạnh lên, đánh một cái lên mu bàn tay phụ nhân, liền dọa bà hoảng sợ, sau đó nhanh chóng khập khiễng chạy vội ra ngoài.

"A, chạy rồi, nương, hồ ly của con, hồ ly của con chạy rồi, oa... Nương, mau đuổi theo, hồ ly của con... Hu hu hu..." Bé trai thấy tiểu hồ ly đột nhiên xác chết vùng dậy, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài, liền cực kỳ gấp gáp giữ chặt góc áo phụ nhân, cào tim cào phổi gào khóc muốn đuổi theo.

Nhưng phụ nhân kia vừa phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài liền phát hiện con hồ ly bị sét đánh cả người đen thui kia đã chẳng còn bóng dáng, đi nơi nào đuổi theo cơ chứ?

Cúi đầu liền thấy, tâm can bảo bối nhà mình đã khóc đến không kịp thở, tức giận đến hai má đỏ bừng, thì càng bất chấp đuổi theo hồ ly gì đó, lập tức ôm đứa bé lên, bắt đầu dỗ.

"Thôi thôi nào, bảo bối ngoan, đừng khóc mà... Không phải chỉ là một con hồ ly nhỏ thôi sao, buổi tối nương đôn một con gà cho tiểu Mạch, cũng có thịt ăn mà, cũng có thịt ăn thôi... A, bảo bối ngoan đừng khóc..."

Mà một bên khác, tiểu hồ ly miễn cưỡng chạy trốn ra được đã sớm mệt đầu óc choáng váng, hơn nữa mỗi bước chân đi, trên dưới toàn thân đều cực kỳ đau đớn, càng hao phí thể lực của nó.

Cũng không biết chạy bao xa, chờ đến khi nó mất tất cả sức lực chuẩn bị dừng lại, hồ ly nhỏ đã chẳng thể khống chế được động tác của mình, trượt chân một cái cả thân thể lăn xuống vách đá ven đường, lăn lại lăn, giống như một nắm than nhỏ trực tiếp lăn vào đầm nước cách đó không xa, phát ra một tiếng tùm nhỏ.

Vừa cảm nhận dòng nước lạnh lẽo, hồ ly nhỏ lập tức liền biết chỉ sợ bản thân trốn không qua kiếp nạn này, bây giờ nó làm gì còn sức bơi lội nữa chứ! Lại nói, hồ ly biết bơi sao?

Liên tục sặc vài ngụm nước, ngay khi ý thức vốn vất vả mới thanh tỉnh của nó lại sắp chìm vào bóng đêm, một cánh tay dài mà lạnh lẽo đột nhiên vươn tới, một tay xách nó từ dưới nước lên, tiến đến trước mặt nhìn kỹ, sau đó là một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia còn mát lạnh hơn cả nước trong đầm.

"Thì ra là một con... Linh hồ? Thú vị... Ha ha..."

Mà trước khi lâm vào hôn mê hồ ly nhỏ cũng chỉ thấy một đôi mắt phượng hẹp dài, cùng với một đôi mày kiếm xinh đẹp.

A, đôi mắt thật là đẹp...

Đây là ý niệm cuối cùng dâng lên trong đầu hồ ly nhỏ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, tùy tiện thích hấp hay chiên giòn gì đó đi, nó mệt mỏi rồi, không quản nữa, hức...

Mà bên này, thấy hồ ly nhỏ đã hoàn toàn ngất đi, nam nhân toàn thân chẳng một mảnh vải che thân cười khẽ một tiếng, đứng dậy bước ra khỏi đầm nước trong vắt, đi ra bên ngoài.

Ngẫu nhiên đi ra tìm một nơi nghỉ tạm một chút, liền gặp phải một vật nhỏ như vậy, thấy trong cơ thể nó kinh mạch đứt đoạn, ngay cả một chút linh khí cũng không giữ được, thế nhưng vẫn có thể lông tóc không hao tổn gì xuyên qua kết giới mình thiết kế! Thú vị, thật sự rất thú vị!

Quân Vô Kỳ cũng không ngại hồ ly nhỏ cháy đen xấu xí, sau khi mặc quần áo xong, liền để nó vào trong tay áo, tùy tay giương lên, gió lớn thổi qua, không một hồi đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

-

Tác giả có lời muốn nói: A a a, truyện thú nhân chờ mong đã lâu, ha ha ha, tôi cảm thấy quá kích thích rồi, câu chuyện mới, lần này từ đầu sẽ không lộ cốt truyện, moa moa, hy vọng các tình yêu thích ~~~

---

Tịnh: Tôi quên up truyện mà mấy cô cũng méo thèm nhắc luôn, bỏ truyện hết rồi sao? ༎ຶ‿༎ຶ

À mà có chán vả mặt thì tìm truyện hài sủng đọc đi, tôi mới làm 1 bộ xuyên nhanh ngọt, sủng, hài. Làm cùng một bé, tôi up trên MĐT còn bé kia up trên watt, ai có hứng thì ghé nhà em nó xem nha

Watt bé kia: AnhHoa8563 đề cập đến một người dùng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương