Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
-
Chương 13: Nhiệm vụ thứ hai (5)
Editor: Ngạn Tịnh
Chờ đến lúc Bạch Vi đến chỗ hẹn, cũng đã là tối khuya, trên đỉnh đầu sao lốm đốm đầy trời, nhưng lại không hề có bóng dáng của trăng. Gió đêm vi vu, rất nhiêu côn trùng nhỏ trong bụi cỏ không ngừng cất tiếng kêu, làm cho lòng người như được gột rửa, thoải mái nhẹ nhàng lại khoan khoái.
Ở nơi đó, Trình Bảo Nhi đã sớm ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ chờ cô. Trong nháy mắt thấy Bạch Vi, cô ta liền đứng lên, hai mắt híp lại, cười nói, "Phương Bạch Vi mày thế nhưng lại có biến hóa rất lớn à nha!"
"Người cuối cùng cũng phải thay đổi thôi. Nói đi, mày tìm tao có chuyện gì?" Bạch Vi đi qua, ngồi phía bên kia của ghế.
Trình Bảo Nhi vẫn chưa ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Phương Bạch Vi có biến hóa rất lớn ở trước mặt, cảm giác đối phương tuy ngồi, nhưng ánh mắt lại giống như đang nhìn xuống mình vậy. Điều này làm trong lòng cô dâng lên một trận lửa giận vô danh, ôm cánh tay trào phúng nói, "Mày thật sự không biết vì sao tao lại tìm mày?"
Bạch Vi kỳ quái nhìn cô ta một cái, "Không biết"
Điều này làm cơn tức giận trong lòng Trình Bảo Nhi càng lớn, lập tức như nghĩ đến cái gì, tròng mắt chuyển động, buồng cánh tay xuống, người cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, chua ngoa nói, "Còn có thể là có chuyện gì, không phải là chuyện của Tống Ngạn sao! Lần trước nói chưa xong, mày liền chịu không nổi mà ngất đi. Lần này tao đến để nói cho mày rõ, Tống Ngạn là bạn trai của tao, hy vọng sau này mày đừng quấn lấy anh ấy nữa. Dù sao mày cũng nên nhìn lại tính cách và thận phận của mày trước đi!" Nói xong, Trình Bảo Nhi lại cao thấp đánh giá cô một lượt, trong ánh mắt lộ rõ thập phần khinh bỉ.
"À, vậy là xong rồi sao? Nếu xong rồi thì tao đi được rồi chứ?" Bạch Vi không để ý đến ánh mắt của cô ta, đứng dậy rời đi. Trong lòng lại cười lạnh, đã đến lúc này rồi, vậy mà vẫn chơi trò xiếc này với cô.
"Đứng lại!" Trình Bảo Nhi nghiến răng hô, ánh mắt u ám chìm lẫn vào trong bóng đêm. Vì sao lại không có tác dụng chứ, cô biết Phương Bạch Vi để ý đến Tống Ngạn đến chừng nào, nếu không sao bản thân cô lại tìm một người đàn ông chỉ có gương mặt như anh ta chứ. Hiện tại cô hy vọng trước nhắc đến Tống Ngạn để đảo loạn tâm phòng bị của Bạch Vi, nhưng không ngờ đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý. Vì sao chỉ qua mấy ngày lại có biến đổi lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ như cô lo lắng? Nếu cứ như vậy...
Bạch Vi dừng bước, nhưng không quay đầu, biểu tình lạnh như băng.
"Là... Lúc nãy dì Phương có gọi cho tao, nói hai người có tranh cãi vì mâu thuẫn nhỏ, muốn tao hỏi mày có còn tức giận hay không? Dì ấy cũng là không hiểu, chỉ nghe người ta bảo uống thuốc ngủ có thể giúp ngủ ngon, cho nên mới thêm vào ly sữa cho mày thôi. Dì muốn tao xin lỗi mày giùm dì, nếu mày hết giận thì về nhà một chuyến, hai mẹ con không nên tranh cãi giận dỗi nhau như vậy" Trình Bảo Nhi dùng một loại ngữ khí không kiên nhẫn nói, giống như chỉ là một người truyền lời.
Nếu không phải Bạch Vi đã sớm phát hiện điều không thích hợp trong đó, e là rất có thể đã bị những lời nói đó làm cho siêu lòng. Thật đúng là dù lớn hay nhỏ cũng không phải là đèn hết dầu nha.
Nghĩ vậy, Bạch Vi xoay người nhìn về phía Trình Bảo Nhi, ánh mắt thâm thúy, biểu tình bình tĩnh.
"Mày... Mày nhìn tao làm gì? Nếu không phải dì Phương không ngừng gọi điện thoại cầu xin, tao cũng không tìm đến mày đâu. Aiz, lại nói, Phương Bạch Vi mày cũng thật không có lương tâm, mẹ mày nuôi mày ăn lớn, chịu biết bao nhiêu đau khổ, còn không ngừng khóc trong điện thoại, vậy mà mày còn có thể có biểu tình như vậy. Thật đúng là không có tính người!" Trình Bảo Nhi khinh thường nói.
Biểu tình, động tác, ngữ khí đều phối hợp rất tốt. Kỹ năng biểu diễn đã đạt đến max như Bạch Vi cũng là lần đầu tiên gặp kỳ phùng địch thủ như vậy. Nhưng cô cũng không có ý định để cô ta tiếp tục phát huy.
"Dì Phương?" Bạch Vi mỉm cười, biểu tình có chút nghi hoặc, "Không phải là mẹ của mày sao?"
"Mày nói cái gì!" Trình Bảo Nhi mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt hung ác. Ngay sau đó lại vội thu liễm, trắng mắt liếc cô một cái rồi nhìn về nơi khác, ngữ khí tùy ý, "Thật không biết mày đang nói gì. Nhưng lời dì Phương muốn nói tao đều đã chuyển, không còn chuyện gì thì tao đi đây!"
Tuy rằng đối phương chỉ biểu hiện trong một giây lát, nhưng vẫn đủ để xác định suy nghĩ trong lòng Bạch Vi. Trình Bảo Nhi quả nhiên đã sớm biết được thân thế của mình, thậm chí còn lén nhận mẹ con với Phương Nhược Vân. Thế nhưng hai mẹ con lại không hề có ý định vật quy nguyên chủ, còn chuẩn bị loại bỏ chủ nhân thật sự là Phương Bạch Vi, thật đúng là tâm ngoan thủ lạt à nha!
Thì ra là Phương Bạch Vi không biết mối quan hệ bên trong này, vẫn cho là mẹ của cô vì nội tâm hoảng loạn mới giết mình. Hiện tại xem ra, đối phương căn bản chỉ vì cô con gái ruột kia cho nên mới dự mưu giết cô. Cứ như vậy tâm nguyện của Phương Bạch Vi ôn hòa vô tâm hại kia sẽ không có tác dụng, cô thân là một nhân viên chấp hành nhiệm vụ sẽ vì quyền lợi của nguyên chủ, có nghĩa vụ điều chỉnh công việc. Trình Bảo Nhi, Phương Nhược Vân, dù một người cô cũng sẽ không bỏ qua.
"Trình Bảo Nhi, những gì thuộc về tao thì tao nhất định sẽ đòi lại, tất cả!" Nhìn thận ảnh dần đi xa của đối phương, Bạch Vi đứng tại chỗ cao giọng góp thêm lửa.
Bước chân của Trình Bảo Nhi dừng một chút, cũng không quay đầu lại, trái lại càng đi nhanh hơn. Chỉ có cô biết trong lòng mình sợ hãi bao nhiêu. Mà cô bởi vì trong lòng quá hoảng loạn chỉ muốn nhanh chóng chạy về nha, cho nên không biết bụi cỏ sau lưng còn có người, cứ như vậy rời khỏi.
"Đi ra!" Thấy Trình Bảo Nhi đã biến mất hoàn toàn, Bạch Vi thu hồi nụ cười, ánh mắt lạnh lùng, nói.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, lực tinh thần của Bạch Vi đã sớm cường đại vượt qua người bình thường, cảm giác cũng càng thêm sâu sắc. Cho nên lúc vừa đến nơi này, cô liền nhận ra sự tồn tại của người thứ ba. Người kia ẩn nấp sau bụi cỏ nghe rõ ràng đoạn đối thoại của cô và Trình Bảo Nhi từ đầu đến cuối.
Lời Bạch Vi vừa dứt, chợt nghe thấy trong bụi cỏ truyền đến một trận "sột soạt". Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng trên người dính đầy cỏ dại đi ra, rõ ràng là Tống Ngạn.
"Tôi còn tưởng rằng Bảo Nhi bỏ cuộc hẹn của tôi để đi gặp tên dã nam nhân nào, hông ngờ tới lại là cô đấy Bạch Vi!" Chàng trai cười nói, chậm rãi đi tới, không hề có dáng vẻ tao nhã như thường ngày, trái lại vẻ mặt bĩ khí.
"Thì ra là anh" Ánh mắt Bạch Vi không có một chút dao động.
"Đúng vậy, vui mừng không?" Tống Ngạn cách Bạch Vi rất gần, cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương, "Bạch Vi cô thật ra cũng thay đổi không ít. Trước kia tôi chỉ vừa liếc mắt nhìn cô liền mặt đỏ tận mang tai, một chút ý tứ cũng không có. Thế nhưng bộ dạng bây giờ thật ra khiến tôi cảm thấy rất thích thú"
Bạch Vi nhíu mày lùi về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách, hoàn toàn không để ý đến ngữ khí đùa giỡn của đối phương, lãnh đạm nói, "Anh nghe thấy hết rồi chứ?"
"Ý cô nói là đoạn Bảo Nhi nói cô đừng lại quấn quýt lấy tôi ấy à? Nghe thấy, thật ra hiện tại tôi cũng không để ý đến chuyện cô quấn quýt lấy tôi, nói không chừng còn rất thích ý đấy!" Tống Ngạn thẳng người lên, khóe miệng nhẹ cong, nhìn về phía Bạch Vi.
Bạch Vi liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng. Người này cũng không phải là đèn hết dầu, nói không chừng trong kịch tình người này cũng là ở nơi này biết được thân thế của Trình Bảo Nhi, cũng nói ra yêu cầu gì quá phận cho nên mới chết oan chết uổng.
"Nếu anh đã nghe những gì tôi nói, vậy tôi khuyên anh đừng lấy việc này đi tìm Trình Bảo Nhi, cô ta cũng không phải loại người vô hại như bề ngoài" Bạch Vi không có một chút biểu tình khuyên nhủ. Mặc kệ nói thế nào, theo nguyên tắc của mình những gì nên nói cô đều đã nói, nếu đối phương muốn tìm chết, cô có muốn ngăn cũng không được.
"Bạch Vi bộ dáng lúc ghen của cô trông thật đáng yêu!" Tống Ngạn cười càng tươi, ánh mắt nhìn cô càng thêm tùy ý.
Nhìn hắn như vậy, Bạch Vi chỉ biết đối phương khẳng định không để tâm đến lời mình nói. Quên đi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người muốn chết cô cũng không muốn ngăn cản. Bạch Vi liếc mắt nhìn hắn một cái liền xoay người rời khỏi.
Tống Ngạn ở lại chậm rãi thu hồi nụ cười, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Mấy ngày tiếp theo, Bạch Vi vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa trường học và Giang gia. Công việc xem như tiến triển thuận lời, độ hảo cảm của cậu bé kia thật ra rất dễ xoát, càng ngày càng thích cô, còn thường xuyên muốn ghép cô và Giang Mạc thành một đôi, ước gì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai người mà nhóc sùng bái nhất. Kỳ quái là, cô vẫn không thấy Giang Mạc, cũng không biết đối phương đang làm gì. Phương Nhược Vân gọi vài cuộc điện thoại đến, nhưng mỗi lần đều là Bạch Vi đưa cho bạn cùng phòng nhận. Vài ngày nay quan hệ của Bạch Vi với bạn cùng phòng càng ngày càng hòa hợp, ở trong ban cũng quen biết vài người bạn, thậm chí còn nam sinh gửi thư cho cô. Ngày trôi qua cũng là thích ý.
Hôm nay, Bạch Vi mới dạy kèm cho Giang Tử Hạo ở Giang gia về, lúc mua đồ gần trường đại học A lại nhìn thấy xe của Dương Y đến đón Trình Bảo Nhi. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp Dương Y kể từ lúc xuyên qua, một thân chính trang màu đen, gương mặt trang điểm tinh xảo, áo choàng tóc quăn, khuôn mặt nghiêm túc, một bộ dáng của nữ cường nhân.
Bạch Vi thấy bà liền tiến lên hàn huyên hai câu, chỉ là nhàn thoại. Thế nhưng cảnh tượng này lại khiến Trình Bảo Nhi nhận được điện thoại vừa chạy ra cửa nhìn thấy liền bị dọa đến vỡ mật, lớn giọng hô, "Mẹ!" Sau đó chạy nhanh tới, tóc hỗn loạn, biểu tình kích động.
Dương Y thấy cô ta như vậy, lại nhìn Phương Bạch Vi đang tươi cười trước mặt, liền nhướng mày, trách mắng, "Bộ dáng hoang mang rối loạn kia còn ra thể thống gì nữa! Lên xe!"
Trình Bảo Nhi thế này mới phát hiện bản thân thất thố, cũng không nói cái gì, liền ngoan ngoãn trèo lên xe.
Bạch Vi ở ngoài xe mỉm cười vẫy tay, "Dì Dương hẹn gặp lại!"
Thấy cô như vậy, Dương Y cũng cười, "Bạch Vi, có rảnh thì để mẹ mang con về nhà dì ở lại hai ngày! Dì Dương rất nhớ bà ấy!"
"Được" Bạch Vi gật đầu, sau đo liền thấy chiếc xe kia phóng nhanh mà đi.
Bạch Vi đứng ở chỗ kia buông tay xuống, thu hồi nụ cười. Trình Bảo Nhi này cũng thật làm quá lên rồi, thực nghĩ cô hiếm lạ thân phận con gái của Dương Y sao? Thậm chí nguyên chủ Phương Bạch Vi cũng không thèm đó có được không? Dương Y kia tuy nói cười với cô, nhưng khinh bỉ cùng khinh miệt trong mắt sao cô có thể không nhìn ra chứ. Từ nhỏ đến lớn, Phương Bạch Vi chính là lớn lên dưới loại ánh mắt kia, cho nên mới có thể hướng nội đến vậy. Cũng không biết đối phương có phải đã biết biết chồng đã mất của mình có qua lại với Phương Nhược Vân còn có một đứa con hay không, cho nên mới chèn ép Phương Bạch Vi đến vậy. Thật không biết đến lúc biết Phương Bạch Vi mới là con gái ruột của mình, bà có hối hận hay không nữa.
Mà hai người bên trong chiếc xe sớm đã đi xa cũng không nói chuyện, không khí rất áp lực.
Thật lâu sau, Dương Y mới nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Mẹ từng dạy con thế nào, hô to gọi nhỏ trước công chúng như vậy chính là lễ nghi của con sao? Con làm cho mẹ rất thất vọng, trở về học cùng Mrs Susan cho tốt, ngay cả Phương Bạch Vi cũng kém hơn!"
Trình Bảo Nhi không nói gì, vẫn cúi đầu, ánh mắt tràn đầy oán độc.
Ba ngày sau, Bạch Vi bị dồn vào trong hẻm nhỏ, nhìn đám người tạp nham trước mặt, cô liền cảm giác được lần trước nói chuyện với Dương Y bị Trình Bảo Nhi nhìn thấy, chắc hẳn đã xúc động thần kinh nhạy cảm của cô ta. Nếu không sao đám người lưu manh này vô duyên vô cớ lại tìm đến cô gây phiền toái chứ.
Người đi đầu là Hàn Khải châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, chỉ huy sáu người còn lại, miệng phun ra lời nói tàn nhẫn lại ác độc, "Các người muốn làm sao cũng được, miễn là khiến cô ta sợ là được!"
Chờ đến lúc Bạch Vi đến chỗ hẹn, cũng đã là tối khuya, trên đỉnh đầu sao lốm đốm đầy trời, nhưng lại không hề có bóng dáng của trăng. Gió đêm vi vu, rất nhiêu côn trùng nhỏ trong bụi cỏ không ngừng cất tiếng kêu, làm cho lòng người như được gột rửa, thoải mái nhẹ nhàng lại khoan khoái.
Ở nơi đó, Trình Bảo Nhi đã sớm ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ chờ cô. Trong nháy mắt thấy Bạch Vi, cô ta liền đứng lên, hai mắt híp lại, cười nói, "Phương Bạch Vi mày thế nhưng lại có biến hóa rất lớn à nha!"
"Người cuối cùng cũng phải thay đổi thôi. Nói đi, mày tìm tao có chuyện gì?" Bạch Vi đi qua, ngồi phía bên kia của ghế.
Trình Bảo Nhi vẫn chưa ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Phương Bạch Vi có biến hóa rất lớn ở trước mặt, cảm giác đối phương tuy ngồi, nhưng ánh mắt lại giống như đang nhìn xuống mình vậy. Điều này làm trong lòng cô dâng lên một trận lửa giận vô danh, ôm cánh tay trào phúng nói, "Mày thật sự không biết vì sao tao lại tìm mày?"
Bạch Vi kỳ quái nhìn cô ta một cái, "Không biết"
Điều này làm cơn tức giận trong lòng Trình Bảo Nhi càng lớn, lập tức như nghĩ đến cái gì, tròng mắt chuyển động, buồng cánh tay xuống, người cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, chua ngoa nói, "Còn có thể là có chuyện gì, không phải là chuyện của Tống Ngạn sao! Lần trước nói chưa xong, mày liền chịu không nổi mà ngất đi. Lần này tao đến để nói cho mày rõ, Tống Ngạn là bạn trai của tao, hy vọng sau này mày đừng quấn lấy anh ấy nữa. Dù sao mày cũng nên nhìn lại tính cách và thận phận của mày trước đi!" Nói xong, Trình Bảo Nhi lại cao thấp đánh giá cô một lượt, trong ánh mắt lộ rõ thập phần khinh bỉ.
"À, vậy là xong rồi sao? Nếu xong rồi thì tao đi được rồi chứ?" Bạch Vi không để ý đến ánh mắt của cô ta, đứng dậy rời đi. Trong lòng lại cười lạnh, đã đến lúc này rồi, vậy mà vẫn chơi trò xiếc này với cô.
"Đứng lại!" Trình Bảo Nhi nghiến răng hô, ánh mắt u ám chìm lẫn vào trong bóng đêm. Vì sao lại không có tác dụng chứ, cô biết Phương Bạch Vi để ý đến Tống Ngạn đến chừng nào, nếu không sao bản thân cô lại tìm một người đàn ông chỉ có gương mặt như anh ta chứ. Hiện tại cô hy vọng trước nhắc đến Tống Ngạn để đảo loạn tâm phòng bị của Bạch Vi, nhưng không ngờ đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý. Vì sao chỉ qua mấy ngày lại có biến đổi lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ như cô lo lắng? Nếu cứ như vậy...
Bạch Vi dừng bước, nhưng không quay đầu, biểu tình lạnh như băng.
"Là... Lúc nãy dì Phương có gọi cho tao, nói hai người có tranh cãi vì mâu thuẫn nhỏ, muốn tao hỏi mày có còn tức giận hay không? Dì ấy cũng là không hiểu, chỉ nghe người ta bảo uống thuốc ngủ có thể giúp ngủ ngon, cho nên mới thêm vào ly sữa cho mày thôi. Dì muốn tao xin lỗi mày giùm dì, nếu mày hết giận thì về nhà một chuyến, hai mẹ con không nên tranh cãi giận dỗi nhau như vậy" Trình Bảo Nhi dùng một loại ngữ khí không kiên nhẫn nói, giống như chỉ là một người truyền lời.
Nếu không phải Bạch Vi đã sớm phát hiện điều không thích hợp trong đó, e là rất có thể đã bị những lời nói đó làm cho siêu lòng. Thật đúng là dù lớn hay nhỏ cũng không phải là đèn hết dầu nha.
Nghĩ vậy, Bạch Vi xoay người nhìn về phía Trình Bảo Nhi, ánh mắt thâm thúy, biểu tình bình tĩnh.
"Mày... Mày nhìn tao làm gì? Nếu không phải dì Phương không ngừng gọi điện thoại cầu xin, tao cũng không tìm đến mày đâu. Aiz, lại nói, Phương Bạch Vi mày cũng thật không có lương tâm, mẹ mày nuôi mày ăn lớn, chịu biết bao nhiêu đau khổ, còn không ngừng khóc trong điện thoại, vậy mà mày còn có thể có biểu tình như vậy. Thật đúng là không có tính người!" Trình Bảo Nhi khinh thường nói.
Biểu tình, động tác, ngữ khí đều phối hợp rất tốt. Kỹ năng biểu diễn đã đạt đến max như Bạch Vi cũng là lần đầu tiên gặp kỳ phùng địch thủ như vậy. Nhưng cô cũng không có ý định để cô ta tiếp tục phát huy.
"Dì Phương?" Bạch Vi mỉm cười, biểu tình có chút nghi hoặc, "Không phải là mẹ của mày sao?"
"Mày nói cái gì!" Trình Bảo Nhi mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt hung ác. Ngay sau đó lại vội thu liễm, trắng mắt liếc cô một cái rồi nhìn về nơi khác, ngữ khí tùy ý, "Thật không biết mày đang nói gì. Nhưng lời dì Phương muốn nói tao đều đã chuyển, không còn chuyện gì thì tao đi đây!"
Tuy rằng đối phương chỉ biểu hiện trong một giây lát, nhưng vẫn đủ để xác định suy nghĩ trong lòng Bạch Vi. Trình Bảo Nhi quả nhiên đã sớm biết được thân thế của mình, thậm chí còn lén nhận mẹ con với Phương Nhược Vân. Thế nhưng hai mẹ con lại không hề có ý định vật quy nguyên chủ, còn chuẩn bị loại bỏ chủ nhân thật sự là Phương Bạch Vi, thật đúng là tâm ngoan thủ lạt à nha!
Thì ra là Phương Bạch Vi không biết mối quan hệ bên trong này, vẫn cho là mẹ của cô vì nội tâm hoảng loạn mới giết mình. Hiện tại xem ra, đối phương căn bản chỉ vì cô con gái ruột kia cho nên mới dự mưu giết cô. Cứ như vậy tâm nguyện của Phương Bạch Vi ôn hòa vô tâm hại kia sẽ không có tác dụng, cô thân là một nhân viên chấp hành nhiệm vụ sẽ vì quyền lợi của nguyên chủ, có nghĩa vụ điều chỉnh công việc. Trình Bảo Nhi, Phương Nhược Vân, dù một người cô cũng sẽ không bỏ qua.
"Trình Bảo Nhi, những gì thuộc về tao thì tao nhất định sẽ đòi lại, tất cả!" Nhìn thận ảnh dần đi xa của đối phương, Bạch Vi đứng tại chỗ cao giọng góp thêm lửa.
Bước chân của Trình Bảo Nhi dừng một chút, cũng không quay đầu lại, trái lại càng đi nhanh hơn. Chỉ có cô biết trong lòng mình sợ hãi bao nhiêu. Mà cô bởi vì trong lòng quá hoảng loạn chỉ muốn nhanh chóng chạy về nha, cho nên không biết bụi cỏ sau lưng còn có người, cứ như vậy rời khỏi.
"Đi ra!" Thấy Trình Bảo Nhi đã biến mất hoàn toàn, Bạch Vi thu hồi nụ cười, ánh mắt lạnh lùng, nói.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, lực tinh thần của Bạch Vi đã sớm cường đại vượt qua người bình thường, cảm giác cũng càng thêm sâu sắc. Cho nên lúc vừa đến nơi này, cô liền nhận ra sự tồn tại của người thứ ba. Người kia ẩn nấp sau bụi cỏ nghe rõ ràng đoạn đối thoại của cô và Trình Bảo Nhi từ đầu đến cuối.
Lời Bạch Vi vừa dứt, chợt nghe thấy trong bụi cỏ truyền đến một trận "sột soạt". Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng trên người dính đầy cỏ dại đi ra, rõ ràng là Tống Ngạn.
"Tôi còn tưởng rằng Bảo Nhi bỏ cuộc hẹn của tôi để đi gặp tên dã nam nhân nào, hông ngờ tới lại là cô đấy Bạch Vi!" Chàng trai cười nói, chậm rãi đi tới, không hề có dáng vẻ tao nhã như thường ngày, trái lại vẻ mặt bĩ khí.
"Thì ra là anh" Ánh mắt Bạch Vi không có một chút dao động.
"Đúng vậy, vui mừng không?" Tống Ngạn cách Bạch Vi rất gần, cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương, "Bạch Vi cô thật ra cũng thay đổi không ít. Trước kia tôi chỉ vừa liếc mắt nhìn cô liền mặt đỏ tận mang tai, một chút ý tứ cũng không có. Thế nhưng bộ dạng bây giờ thật ra khiến tôi cảm thấy rất thích thú"
Bạch Vi nhíu mày lùi về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách, hoàn toàn không để ý đến ngữ khí đùa giỡn của đối phương, lãnh đạm nói, "Anh nghe thấy hết rồi chứ?"
"Ý cô nói là đoạn Bảo Nhi nói cô đừng lại quấn quýt lấy tôi ấy à? Nghe thấy, thật ra hiện tại tôi cũng không để ý đến chuyện cô quấn quýt lấy tôi, nói không chừng còn rất thích ý đấy!" Tống Ngạn thẳng người lên, khóe miệng nhẹ cong, nhìn về phía Bạch Vi.
Bạch Vi liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng. Người này cũng không phải là đèn hết dầu, nói không chừng trong kịch tình người này cũng là ở nơi này biết được thân thế của Trình Bảo Nhi, cũng nói ra yêu cầu gì quá phận cho nên mới chết oan chết uổng.
"Nếu anh đã nghe những gì tôi nói, vậy tôi khuyên anh đừng lấy việc này đi tìm Trình Bảo Nhi, cô ta cũng không phải loại người vô hại như bề ngoài" Bạch Vi không có một chút biểu tình khuyên nhủ. Mặc kệ nói thế nào, theo nguyên tắc của mình những gì nên nói cô đều đã nói, nếu đối phương muốn tìm chết, cô có muốn ngăn cũng không được.
"Bạch Vi bộ dáng lúc ghen của cô trông thật đáng yêu!" Tống Ngạn cười càng tươi, ánh mắt nhìn cô càng thêm tùy ý.
Nhìn hắn như vậy, Bạch Vi chỉ biết đối phương khẳng định không để tâm đến lời mình nói. Quên đi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người muốn chết cô cũng không muốn ngăn cản. Bạch Vi liếc mắt nhìn hắn một cái liền xoay người rời khỏi.
Tống Ngạn ở lại chậm rãi thu hồi nụ cười, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Mấy ngày tiếp theo, Bạch Vi vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa trường học và Giang gia. Công việc xem như tiến triển thuận lời, độ hảo cảm của cậu bé kia thật ra rất dễ xoát, càng ngày càng thích cô, còn thường xuyên muốn ghép cô và Giang Mạc thành một đôi, ước gì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai người mà nhóc sùng bái nhất. Kỳ quái là, cô vẫn không thấy Giang Mạc, cũng không biết đối phương đang làm gì. Phương Nhược Vân gọi vài cuộc điện thoại đến, nhưng mỗi lần đều là Bạch Vi đưa cho bạn cùng phòng nhận. Vài ngày nay quan hệ của Bạch Vi với bạn cùng phòng càng ngày càng hòa hợp, ở trong ban cũng quen biết vài người bạn, thậm chí còn nam sinh gửi thư cho cô. Ngày trôi qua cũng là thích ý.
Hôm nay, Bạch Vi mới dạy kèm cho Giang Tử Hạo ở Giang gia về, lúc mua đồ gần trường đại học A lại nhìn thấy xe của Dương Y đến đón Trình Bảo Nhi. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp Dương Y kể từ lúc xuyên qua, một thân chính trang màu đen, gương mặt trang điểm tinh xảo, áo choàng tóc quăn, khuôn mặt nghiêm túc, một bộ dáng của nữ cường nhân.
Bạch Vi thấy bà liền tiến lên hàn huyên hai câu, chỉ là nhàn thoại. Thế nhưng cảnh tượng này lại khiến Trình Bảo Nhi nhận được điện thoại vừa chạy ra cửa nhìn thấy liền bị dọa đến vỡ mật, lớn giọng hô, "Mẹ!" Sau đó chạy nhanh tới, tóc hỗn loạn, biểu tình kích động.
Dương Y thấy cô ta như vậy, lại nhìn Phương Bạch Vi đang tươi cười trước mặt, liền nhướng mày, trách mắng, "Bộ dáng hoang mang rối loạn kia còn ra thể thống gì nữa! Lên xe!"
Trình Bảo Nhi thế này mới phát hiện bản thân thất thố, cũng không nói cái gì, liền ngoan ngoãn trèo lên xe.
Bạch Vi ở ngoài xe mỉm cười vẫy tay, "Dì Dương hẹn gặp lại!"
Thấy cô như vậy, Dương Y cũng cười, "Bạch Vi, có rảnh thì để mẹ mang con về nhà dì ở lại hai ngày! Dì Dương rất nhớ bà ấy!"
"Được" Bạch Vi gật đầu, sau đo liền thấy chiếc xe kia phóng nhanh mà đi.
Bạch Vi đứng ở chỗ kia buông tay xuống, thu hồi nụ cười. Trình Bảo Nhi này cũng thật làm quá lên rồi, thực nghĩ cô hiếm lạ thân phận con gái của Dương Y sao? Thậm chí nguyên chủ Phương Bạch Vi cũng không thèm đó có được không? Dương Y kia tuy nói cười với cô, nhưng khinh bỉ cùng khinh miệt trong mắt sao cô có thể không nhìn ra chứ. Từ nhỏ đến lớn, Phương Bạch Vi chính là lớn lên dưới loại ánh mắt kia, cho nên mới có thể hướng nội đến vậy. Cũng không biết đối phương có phải đã biết biết chồng đã mất của mình có qua lại với Phương Nhược Vân còn có một đứa con hay không, cho nên mới chèn ép Phương Bạch Vi đến vậy. Thật không biết đến lúc biết Phương Bạch Vi mới là con gái ruột của mình, bà có hối hận hay không nữa.
Mà hai người bên trong chiếc xe sớm đã đi xa cũng không nói chuyện, không khí rất áp lực.
Thật lâu sau, Dương Y mới nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Mẹ từng dạy con thế nào, hô to gọi nhỏ trước công chúng như vậy chính là lễ nghi của con sao? Con làm cho mẹ rất thất vọng, trở về học cùng Mrs Susan cho tốt, ngay cả Phương Bạch Vi cũng kém hơn!"
Trình Bảo Nhi không nói gì, vẫn cúi đầu, ánh mắt tràn đầy oán độc.
Ba ngày sau, Bạch Vi bị dồn vào trong hẻm nhỏ, nhìn đám người tạp nham trước mặt, cô liền cảm giác được lần trước nói chuyện với Dương Y bị Trình Bảo Nhi nhìn thấy, chắc hẳn đã xúc động thần kinh nhạy cảm của cô ta. Nếu không sao đám người lưu manh này vô duyên vô cớ lại tìm đến cô gây phiền toái chứ.
Người đi đầu là Hàn Khải châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, chỉ huy sáu người còn lại, miệng phun ra lời nói tàn nhẫn lại ác độc, "Các người muốn làm sao cũng được, miễn là khiến cô ta sợ là được!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook