Nhiễm Phải Pheromone Của Em
-
Chương 64: Vết Sẹo Và Sự Dịu Dàng
Sáng sớm hôm sau, hai anh em nhà họ Lạc cùng ra ngoài, quả nhiên đã có một chiếc xe sang trọng đỗ bên dưới. Tuy nhiên, nó không phải Bentley mà là một chiếc Mercedes S650 (*) màu đen, xa xỉ mà khiêm tốn.
(*) Mercedes S650 đen:
Lạc Phong ngăn Lạc Hành Vân lại, cảnh giác nhìn về phía ghế sau… Chỗ ngồi phía sau trống không.
Chú Tống mặc đồng phục tài xế ngồi ghế trước, nghiêm túc chào hỏi bọn họ: “Chào buổi sáng.”
“Con chào chú.” Lạc Hành Vân chui qua cánh tay anh trai, vọt lên đằng trước: “Bạn học Bùi đi đâu rồi ạ? Sao cậu ấy không đến vậy chú?”
“Cậu ấy tự đạp xe tới trường.”
Lạc Hành Vân hùng dũng hiên ngang hất cằm như muốn nói: Nhìn nè, bạn trai em siêu tốt luôn!
Ngay cả tài xế cũng cho cậu mượn, trong khi bản thân thì tự đạp xe giữa trời gió lạnh.
Ngầu không hả?
Lạc Phong trợn mắt xem thường, bất đắc dĩ xoay người lại, tấm lưng hắn như đang trả lời thay cho chính chủ: ngầu, ngầu lắm, cậu ta ngầu nhất, em thắng rồi, 666! (*)
(*) 666: /liùliùliù/ đồng âm với /niúniúniú/, hàm ý khen ngợi 1 người quá giỏi, cực kỳ “trâu bò”.
“Anh đi đâu đấy?” Lạc Hành Vân, mở cửa xe, gọi với theo Lạc Phong.
“Anh đi bộ tới trường!”
“Có xe mà, sao anh không ngồi…”
“Anh báo cáo cậu ta với cảnh sát, còn nói xấu sau lưng, anh không đi xe nhà cậu ta đâu!” Lạc Phong quật cường bướng bỉnh, đút tay vào túi áo đi về phía trường học.
Lạc Hành Vân: “…”
Anh cậu kỳ lạ ở một chỗ, chính là có nguyên tắc đến lạ lùng.
—
Đến cổng trường, Lạc Hành Vân cảm ơn chú Tống rồi xuống xe, đúng lúc gặp được Thích Vũ, Hoắc Tư Minh, Trương Lượng.
Ba đồng chí đối diện như sắp ngất xỉu.
Thế giới quan của Hoắc Tư Minh sụp đổ: “Sao mày lại bước ra từ cái xe sang thế kia?”
Danh hiệu vừa đẹp vừa ngầu đã bị lão Lạc cướp mất, lẽ nào giờ đến danh hiệu “công tử con nhà giàu” mà cậu vẫn luôn tự hào cũng không còn khan hiếm nữa sao!
Hai mắt Thích Vũ sáng ngời, phát huy hết sức tưởng tượng của mình: “Có phải mày sống đến 18 tuổi bỗng nhiên biết được sự thật, rằng mình là người thừa kế của gia tộc trăm tỷ không?”
“Ầy, bọn mày nghe tao nói đã, thật ra đây không phải xe nhà tao…” Lạc Hành Vân biểu diễn bàn tay Nhĩ Khang. (*)
(*) Bàn tay Nhĩ Khang:
Loading...
Chú Tống vốn đã đi được một đoạn bỗng quay lại, hạ kính xe xuống: “Cậu Lạc, xin hỏi buổi chiều mấy giờ cậu tan học?”
Lạc Hành Vân: “…”
Chú Tống mở di động, đưa mã QR ra: “Phiền cậu gửi lộ trình hai ngày tới cho tôi, tôi sẽ sắp xếp kế hoạch đi lại và tuyến đường phù hợp.”
Lạc Hành Vân: “…”
Các bạn học đi ngang qua Lạc Hành Vân bỗng thét lên chói tai: “Ôi, kia là Lạc Hành Vân đấy, ôi trời!”
“Lạc Hành Vân nào?”
“Cậu không biết à, là nam sinh hát chính trong buổi liên hoan tối ấy!”
“Tiểu tiên nam rơi lệ trên tài khoản cộng đồng hàng thật giá thật ấy hả?!!!”
“A a a a a a đúng là cậu ấy đấy! Người thật còn đẹp trai hơn ảnh nữa!”
“Đậu má, cậu ấy ngồi Merc!”
“Sao cứ đẹp trai là lại giàu vậy! Hotboy số một trường Nam thành phố chúng ta nhất định cứ phải là người có tiền sao?!”
“Lần trước tôi từng gặp cậu ấy ở cổng trường, hôm đó vừa hay là ngày kiểm tra tác phong. Lúc ấy cậu ấy còn nuôi tóc dài như The Beatle ấy, thầy Tổng phụ trách Chư cũng không dám cắt tóc cậu ấy, chỉ nhẹ nhàng bắt chuyện mấy câu rồi thả người đi.”
“Vậy là gia thế khủng lắm đó, ui, chắc là không thua Lan Lan đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy bọn tôi còn nói, có phải ông lớn ông nhỏ bây giờ đều thích để những kiểu tóc không bình thường như thế không…”
Như muốn giúp bọn họ xác minh lời đồn, Chư Nhân Lương tiến đến vỗ lưng Lạc Hành Vân: “Trong nhà có xe, không tệ đâu nhỉ!” Sắc mặt ông bỗng đanh lại: “Thế này mà trò còn muốn nhận trợ cấp?!”
Lạc Hành Vân: “…”
Cậu cảm thấy chuyện này rất khó giải thích.
Có Chư Nhân Lương ở đó, các bạn học khác cũng như nhóm tự kỷ đều không dám tới gần, trong bán kính ba mét không hề có bóng dáng người khác, Lạc Hành Vân nhân cơ hội kéo Chư Nhân Lương lại gần: “Dạ… Thưa thầy Chư, người nhà em hôm nay tới trường để báo cáo về lớp trưởng. Anh em lo lắng lớp trưởng có giá trị Alpha quá cao, sẽ gây nguy hiểm cho em. Đến lúc đó, em mong thầy nói tốt giúp lớp trưởng mấy câu, để anh em bớt nghi ngờ ạ.”
Chư Nhân Lương liếc thấy ngực trái của cậu thiếu phù hiệu, cúi người đánh dấu trừ 2 điểm của lớp 8, từ tốn nói: “Phụ huynh nhà cậu lo lắng chuyện này cũng là bình thường.”
“Lớp trưởng của các cậu cũng từng có tiền lệ hồi cấp 2 rồi.”
Nụ cười trên mặt Lạc Hành Vân cứng lại.
Cách đó không xa, Bùi Diễn và Lý Ngộ đạp xe đi vào cổng trường.
Lạc Hành Vân nhìn theo hắn, lắp bắp hỏi: “Là… Tiền lệ như thế nào?”
“Khi Bùi Diễn học lớp 8, mới vừa phân hoá, trường chúng ta có một vụ án treo.” Vẻ mặt Chư Nhân Lương vô cùng nghiêm túc: “Cửa sau, chỗ gần trường số 13 có một ngõ nhỏ, bình thường rất ít người qua lại, đôi lúc sẽ có vài nam sinh đánh nhau ở đó.”
“Ngày đó, một cô bé Omega học lớp 9 trường chúng ta quần áo xộc xệch chạy ra khỏi đó, hoảng loạn đi không nhìn đường, bị xe tải đi ngang qua đâm phải.”
“Camera chụp được hình ảnh Bùi Diễn chạy theo, hiện trường cũng có dấu vết pheromone của cậu ta để lại.”
Lạc Hành Vân lập tức nhớ tới nữ sinh trong phòng bệnh 1153: “Nếu là án treo… Cũng không chắc là cậu ấy.”
“Đúng. Bùi Diễn nói cậu ta tận mắt trông thấy hung thủ.”
Lạc Hành Vân ngước mắt lên: “Vậy đã bắt được chưa?”
Chư Nhân Lương lắc đầu: “Chưa.”
“Vì dàn xếp ổn thoả, nhà họ Bùi bỏ ra hơn một trăm vạn tiền bồi thường.”
Lạc Hành Vân đứng sững tại chỗ.
Chư Nhân Lương nhìn dáng vẻ im lặng không nói nên lời của cậu, không nhịn được vỗ gáy Lạc Hành Vân: “Vậy nên thân là Omega, phải chú ý an toàn. Alpha không giống như vẻ bề ngoài đâu… Đi, theo tôi về văn phòng làm thủ tục cách ly.”
“Chờ một chút ạ, em còn chút việc…” Lạc Hành Vân chẳng để tâm đến lời ông nói, chạy vội về phía Bùi Diễn cách đó không xa.
—
Bùi Diễn đang đỗ xe đạp, thấy Lạc Hành Vân chạy tới, hắn đứng thẳng dậy. Chư Nhân Lương đứng đối điện đang nhìn sang.
Lạc Hành Vân chạy quá nhanh, hai tay cậu chống đầu gối, thở không ra hơi.
Bùi Diễn xách cặp, đi đến trước mặt cậu: “Cậu cảm thấy, là tôi sao?”
“Lúc ấy, tôi… không có mặt ở hiện trường.” Lạc Hành Vân ngước lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn: “Nhưng cậu ở đó mà, phải không, cậu có muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
Bùi Diễn nhìn cậu chăm chú một hồi, quay người, nói: “Đi theo tôi.”
Hai người một trước một sau băng qua sân thể dục, đi ra cổng sau.
Đang là thời điểm học sinh đến trường, cổng sau người xe như nước. Đám học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba ríu rít đi cùng nhau, các quán ăn vặt ven đường cũng nghi ngút khói. Nơi này là vùng giải phóng cũ từ vài thập niên trước, vẫn chưa bị phá bỏ và di dời, bố cục lộn xộn toát lên hương vị đặc trưng của địa phương, khiến người đến cảm thấy rất khó quên.
Bùi Diễn cho tay vào túi quần, cô độc băng qua biển người, thuần thục quẹo vào một ngõ tắt nhỏ. Con ngõ nhỏ thông ra bốn phía, nếu quen đường có thể đi tắt. Lạc Hành Vân chuyển đến phía Bắc từ khi lên cấp 3 nên không đi hướng này.
Cậu đi theo Bùi Diễn được một đoạn, càng đi càng thấy quen mắt: “Đây không phải là chỗ lúc trước Hạc Vọng Lan đánh cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Trùng hợp như vậy sao?”
“Cũng không hẳn là trùng hợp.” Bùi Diễn trả lời nhẹ tênh, ánh mắt thiếu niên đong đầy tâm sự: “Tôi vẫn luôn thích tới đây một mình.”
Lạc Hành Vân vuốt ve những mảng tường rêu xanh, một ý nghĩ lóe lên: “Vì sao?”
“Chờ người.”
Bùi Diễn đi tới nơi quen thuộc, dừng lại: “Có một hôm, khi ấy là buổi chiều, vừa tan học, tôi theo thói quen đi theo con đường ban nãy. Vừa tới đây thì bắt gặp một nữ sinh đang xảy ra tranh chấp với người khác ở chỗ rẽ.”
Lạc Hành Vân nhìn theo ánh mắt hắn, từ chỗ rẽ phía trước có thể nghe thấy tiếng, nhưng không nhìn thấy người.
“Cô ấy tránh thoát đám người kia, lướt qua mặt tôi, vừa khóc vừa chạy như bay ra ngoài đường lớn.”
“Rồi xe tới.”
“Tôi đuổi theo, nhưng cô ấy đã nằm trong vũng máu. Tôi quay lại tìm nam sinh kia, nhưng hắn ta đã sớm đi mất.”
Bùi Diễn ngẩng đầu, chỉ về phía đầu ngõ: “Bên kia có camera, nó chụp được hình tôi.”
Lạc Hành Vân hỏi: “Cậu có nói cho ba mẹ không?”
“Có.” Bùi Diễn rũ mắt: “Nhưng khi đó tôi mới vừa phân hoá, giá trị Alpha lên tới 178.”
“Tâm trạng kích động, vừa khóc vừa la hét, nên rất khó coi.”
Một Alpha có giá trị A lên tới 178, là người mặc áo khóa, (*) không ai nguyện ý tin hắn.
(*) Áo khóa: restraining jacket.
Huống chi hắn mới vừa phân hóa cách đó nửa tháng, còn chưa học được cách kiểm soát pheromone nên đã để lại mùi hương.
“Sau đó thì sao?” Lạc Hành Vân thấp giọng hỏi.
“Phụ huynh nữ sinh kia tới trường học làm ầm lên, rồi nhà tôi bồi thường tiền.”
“Không phải cậu làm, vì sao phải bồi thường chứ!”
“Cha tôi là một người rất sĩ diện. Ông ấy không quan tâm tới chân tướng, nhưng sẽ để ý đến chuyện tôi có khiến ông ấy xấu hổ không. So với việc làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết, xôn xao ồn ào, truyền thông có thể lôi tôi ra xào bài bất kỳ lúc nào, chẳng thà ông ấy nhanh chóng giải quyết riêng.”
Lạc Hành Vân không nhịn được chửi thề một tiếng.
“Nhưng đây cũng không hẳn chuyện xấu.” Bùi Diễn mệt mỏi dựa vào tường, khép hờ mắt, cô đơn nói: “Hôm qua chẳng phải cậu muốn hỏi tôi cô gái kia là ai sao? Tôi cũng không biết. Nhưng cả đời này cô ấy cũng không có khả năng tỉnh lại nữa rồi.”
“Mà người lái xe gây ra tai nạn vốn đang yên ổn làm việc cũng phải ra hầu tòa. Mẹ con hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, không đủ khả năng bồi thường.”
“Trong chuyện này, chẳng phải tôi là kẻ may mắn nhất sao?” Hắn nhếch khóe miệng, tự giễu: “Cậu xem, người thì nhà tan cửa nát, người thì tai họa bất ngờ, trong khi đó tôi được bảo vệ kỹ càng. Thậm chí cậu học ở trường nhưng cũng chưa từng nghe thấy lời đồn nào về tôi.”
Nói tới đây, Bùi Diễn chăm chú nhìn về phía Lạc Hành Vân. Thiếu niên đứng ở đầu ngõ, cắn môi, nhìn như sắp khóc.
“Khóc làm gì.” Giọng nói mệt mỏi xen lẫn ý cười nuông chiều: “Không sợ tôi lừa cậu sao?”
Lời nói tuy nhẹ tênh, nhưng hô hấp của hắn lại như đã ngừng lại.
Chờ mong đã lâu, lại sợ mừng hụt một hồi.
Lạc Hành Vân kiên định lắc đầu.
Bùi Diễn cố ý dẫn cậu tới bệnh viện, cũng cố ý tới nhà khiêu khích anh trai cậu.
Hắn gấp gáp như thế, cũng vì muốn để cậu nhìn thấy miệng vết thương ở nơi sâu nhất mà cậu không thể thấy được.
Hóa ra không phải hắn luôn may mắn, luôn hạnh phúc.
Sự mạnh mẽ của hắn lại trở thành chứng cớ buộc tội hắn hành hung.
Việc hắn kêu khóc lại trở thành bằng chứng cho sự bất ổn tinh thần.
Hắn không có quyền khóc, không có quyền mắc lỗi, thậm chí không có cả quyền đi ngang qua.
Ngay cả cha ruột cũng không tin hắn trong sạch.
Đây là vấn đề mà Bùi Diễn đặt ra cho cậu – một vết sẹo vẫn đang chảy máu, đáng sợ.
Mà hiện giờ, hắn muốn nghe câu trả lời của cậu.
Muốn nhận được câu trả lời chân thành, câu hỏi mang theo ẩn ý đặt ra cũng phải xuất phát từ tận trái tim.
Cái Bùi Diễn quan tâm là cậu có tin hắn không.
Chứ không phải việc cậu có nghĩ hắn là hung thủ không.
Ẩn ý sâu xa cất giấu trong câu hỏi vốn là sự thật – Bùi Diễn hoàn toàn vô tội.
“Tôi tin cậu.”
Hô hấp của người kia bỗng trở nên gấp gáp, mãi một lúc sau, phía đối diện vang lên tiếng cười thỏa mãn vì đạt được ý nguyện: “Tôi nói là cậu tin à? Vì sao.”
Lạc Hành Vân đáp lại hắn bằng một dẫn chứng logic nhưng không hề liên quan: “Khi chúng ta mới lên lớp 10, phải khám sức khoẻ, cậu đứng trong phòng đo chiều cao cân nặng, còn chúng tôi xếp hàng bước lên cân. Cân vẫn còn mới nên mọi người phải cởi giày rồi mới được bước lên. Ngày đó… hình như tôi cảm nhận được tất của mình bị rách một chỗ.”
“Tôi không dám đi lên, sợ thành trò cười cho tất cả mọi người.”
“Cậu liếc mắt nhìn tôi, sau đó bảo mọi người ra ngoài, đóng cửa lại, rồi nói tôi có thể lên cân được rồi. Tiếp đó, suốt cả quá trình cậu đều nhìn danh sách và số liệu trên màn hình, không hề cúi đầu xuống.”
Bùi Diễn nhắm mắt, nhớ lại: “À… 181.72cm, 54.2kg.”
Bởi vì cậu chưa từng cúi đầu, nên tôi đã cứ ngước lên nhìn cậu như vậy.
Tin tưởng vào sự dịu dàng của cậu.
Tin tưởng vào sự dịu dàng của người dù có đau đớn cũng không muốn cắn tôi; tin tưởng vào sự dịu dàng của người khi ấy đã nhìn cậu bạn nhỏ cuộn tròn ngón chân, đứng ngẩn không dám lên cân; tin tưởng vào sự dịu dàng của người tặng hoa cho nạn nhân của vụ việc dù không phải lỗi của mình.
Sự dịu dàng ấy mãi mãi không thay đổi.
(*) Mercedes S650 đen:
Lạc Phong ngăn Lạc Hành Vân lại, cảnh giác nhìn về phía ghế sau… Chỗ ngồi phía sau trống không.
Chú Tống mặc đồng phục tài xế ngồi ghế trước, nghiêm túc chào hỏi bọn họ: “Chào buổi sáng.”
“Con chào chú.” Lạc Hành Vân chui qua cánh tay anh trai, vọt lên đằng trước: “Bạn học Bùi đi đâu rồi ạ? Sao cậu ấy không đến vậy chú?”
“Cậu ấy tự đạp xe tới trường.”
Lạc Hành Vân hùng dũng hiên ngang hất cằm như muốn nói: Nhìn nè, bạn trai em siêu tốt luôn!
Ngay cả tài xế cũng cho cậu mượn, trong khi bản thân thì tự đạp xe giữa trời gió lạnh.
Ngầu không hả?
Lạc Phong trợn mắt xem thường, bất đắc dĩ xoay người lại, tấm lưng hắn như đang trả lời thay cho chính chủ: ngầu, ngầu lắm, cậu ta ngầu nhất, em thắng rồi, 666! (*)
(*) 666: /liùliùliù/ đồng âm với /niúniúniú/, hàm ý khen ngợi 1 người quá giỏi, cực kỳ “trâu bò”.
“Anh đi đâu đấy?” Lạc Hành Vân, mở cửa xe, gọi với theo Lạc Phong.
“Anh đi bộ tới trường!”
“Có xe mà, sao anh không ngồi…”
“Anh báo cáo cậu ta với cảnh sát, còn nói xấu sau lưng, anh không đi xe nhà cậu ta đâu!” Lạc Phong quật cường bướng bỉnh, đút tay vào túi áo đi về phía trường học.
Lạc Hành Vân: “…”
Anh cậu kỳ lạ ở một chỗ, chính là có nguyên tắc đến lạ lùng.
—
Đến cổng trường, Lạc Hành Vân cảm ơn chú Tống rồi xuống xe, đúng lúc gặp được Thích Vũ, Hoắc Tư Minh, Trương Lượng.
Ba đồng chí đối diện như sắp ngất xỉu.
Thế giới quan của Hoắc Tư Minh sụp đổ: “Sao mày lại bước ra từ cái xe sang thế kia?”
Danh hiệu vừa đẹp vừa ngầu đã bị lão Lạc cướp mất, lẽ nào giờ đến danh hiệu “công tử con nhà giàu” mà cậu vẫn luôn tự hào cũng không còn khan hiếm nữa sao!
Hai mắt Thích Vũ sáng ngời, phát huy hết sức tưởng tượng của mình: “Có phải mày sống đến 18 tuổi bỗng nhiên biết được sự thật, rằng mình là người thừa kế của gia tộc trăm tỷ không?”
“Ầy, bọn mày nghe tao nói đã, thật ra đây không phải xe nhà tao…” Lạc Hành Vân biểu diễn bàn tay Nhĩ Khang. (*)
(*) Bàn tay Nhĩ Khang:
Loading...
Chú Tống vốn đã đi được một đoạn bỗng quay lại, hạ kính xe xuống: “Cậu Lạc, xin hỏi buổi chiều mấy giờ cậu tan học?”
Lạc Hành Vân: “…”
Chú Tống mở di động, đưa mã QR ra: “Phiền cậu gửi lộ trình hai ngày tới cho tôi, tôi sẽ sắp xếp kế hoạch đi lại và tuyến đường phù hợp.”
Lạc Hành Vân: “…”
Các bạn học đi ngang qua Lạc Hành Vân bỗng thét lên chói tai: “Ôi, kia là Lạc Hành Vân đấy, ôi trời!”
“Lạc Hành Vân nào?”
“Cậu không biết à, là nam sinh hát chính trong buổi liên hoan tối ấy!”
“Tiểu tiên nam rơi lệ trên tài khoản cộng đồng hàng thật giá thật ấy hả?!!!”
“A a a a a a đúng là cậu ấy đấy! Người thật còn đẹp trai hơn ảnh nữa!”
“Đậu má, cậu ấy ngồi Merc!”
“Sao cứ đẹp trai là lại giàu vậy! Hotboy số một trường Nam thành phố chúng ta nhất định cứ phải là người có tiền sao?!”
“Lần trước tôi từng gặp cậu ấy ở cổng trường, hôm đó vừa hay là ngày kiểm tra tác phong. Lúc ấy cậu ấy còn nuôi tóc dài như The Beatle ấy, thầy Tổng phụ trách Chư cũng không dám cắt tóc cậu ấy, chỉ nhẹ nhàng bắt chuyện mấy câu rồi thả người đi.”
“Vậy là gia thế khủng lắm đó, ui, chắc là không thua Lan Lan đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy bọn tôi còn nói, có phải ông lớn ông nhỏ bây giờ đều thích để những kiểu tóc không bình thường như thế không…”
Như muốn giúp bọn họ xác minh lời đồn, Chư Nhân Lương tiến đến vỗ lưng Lạc Hành Vân: “Trong nhà có xe, không tệ đâu nhỉ!” Sắc mặt ông bỗng đanh lại: “Thế này mà trò còn muốn nhận trợ cấp?!”
Lạc Hành Vân: “…”
Cậu cảm thấy chuyện này rất khó giải thích.
Có Chư Nhân Lương ở đó, các bạn học khác cũng như nhóm tự kỷ đều không dám tới gần, trong bán kính ba mét không hề có bóng dáng người khác, Lạc Hành Vân nhân cơ hội kéo Chư Nhân Lương lại gần: “Dạ… Thưa thầy Chư, người nhà em hôm nay tới trường để báo cáo về lớp trưởng. Anh em lo lắng lớp trưởng có giá trị Alpha quá cao, sẽ gây nguy hiểm cho em. Đến lúc đó, em mong thầy nói tốt giúp lớp trưởng mấy câu, để anh em bớt nghi ngờ ạ.”
Chư Nhân Lương liếc thấy ngực trái của cậu thiếu phù hiệu, cúi người đánh dấu trừ 2 điểm của lớp 8, từ tốn nói: “Phụ huynh nhà cậu lo lắng chuyện này cũng là bình thường.”
“Lớp trưởng của các cậu cũng từng có tiền lệ hồi cấp 2 rồi.”
Nụ cười trên mặt Lạc Hành Vân cứng lại.
Cách đó không xa, Bùi Diễn và Lý Ngộ đạp xe đi vào cổng trường.
Lạc Hành Vân nhìn theo hắn, lắp bắp hỏi: “Là… Tiền lệ như thế nào?”
“Khi Bùi Diễn học lớp 8, mới vừa phân hoá, trường chúng ta có một vụ án treo.” Vẻ mặt Chư Nhân Lương vô cùng nghiêm túc: “Cửa sau, chỗ gần trường số 13 có một ngõ nhỏ, bình thường rất ít người qua lại, đôi lúc sẽ có vài nam sinh đánh nhau ở đó.”
“Ngày đó, một cô bé Omega học lớp 9 trường chúng ta quần áo xộc xệch chạy ra khỏi đó, hoảng loạn đi không nhìn đường, bị xe tải đi ngang qua đâm phải.”
“Camera chụp được hình ảnh Bùi Diễn chạy theo, hiện trường cũng có dấu vết pheromone của cậu ta để lại.”
Lạc Hành Vân lập tức nhớ tới nữ sinh trong phòng bệnh 1153: “Nếu là án treo… Cũng không chắc là cậu ấy.”
“Đúng. Bùi Diễn nói cậu ta tận mắt trông thấy hung thủ.”
Lạc Hành Vân ngước mắt lên: “Vậy đã bắt được chưa?”
Chư Nhân Lương lắc đầu: “Chưa.”
“Vì dàn xếp ổn thoả, nhà họ Bùi bỏ ra hơn một trăm vạn tiền bồi thường.”
Lạc Hành Vân đứng sững tại chỗ.
Chư Nhân Lương nhìn dáng vẻ im lặng không nói nên lời của cậu, không nhịn được vỗ gáy Lạc Hành Vân: “Vậy nên thân là Omega, phải chú ý an toàn. Alpha không giống như vẻ bề ngoài đâu… Đi, theo tôi về văn phòng làm thủ tục cách ly.”
“Chờ một chút ạ, em còn chút việc…” Lạc Hành Vân chẳng để tâm đến lời ông nói, chạy vội về phía Bùi Diễn cách đó không xa.
—
Bùi Diễn đang đỗ xe đạp, thấy Lạc Hành Vân chạy tới, hắn đứng thẳng dậy. Chư Nhân Lương đứng đối điện đang nhìn sang.
Lạc Hành Vân chạy quá nhanh, hai tay cậu chống đầu gối, thở không ra hơi.
Bùi Diễn xách cặp, đi đến trước mặt cậu: “Cậu cảm thấy, là tôi sao?”
“Lúc ấy, tôi… không có mặt ở hiện trường.” Lạc Hành Vân ngước lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn: “Nhưng cậu ở đó mà, phải không, cậu có muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
Bùi Diễn nhìn cậu chăm chú một hồi, quay người, nói: “Đi theo tôi.”
Hai người một trước một sau băng qua sân thể dục, đi ra cổng sau.
Đang là thời điểm học sinh đến trường, cổng sau người xe như nước. Đám học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba ríu rít đi cùng nhau, các quán ăn vặt ven đường cũng nghi ngút khói. Nơi này là vùng giải phóng cũ từ vài thập niên trước, vẫn chưa bị phá bỏ và di dời, bố cục lộn xộn toát lên hương vị đặc trưng của địa phương, khiến người đến cảm thấy rất khó quên.
Bùi Diễn cho tay vào túi quần, cô độc băng qua biển người, thuần thục quẹo vào một ngõ tắt nhỏ. Con ngõ nhỏ thông ra bốn phía, nếu quen đường có thể đi tắt. Lạc Hành Vân chuyển đến phía Bắc từ khi lên cấp 3 nên không đi hướng này.
Cậu đi theo Bùi Diễn được một đoạn, càng đi càng thấy quen mắt: “Đây không phải là chỗ lúc trước Hạc Vọng Lan đánh cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Trùng hợp như vậy sao?”
“Cũng không hẳn là trùng hợp.” Bùi Diễn trả lời nhẹ tênh, ánh mắt thiếu niên đong đầy tâm sự: “Tôi vẫn luôn thích tới đây một mình.”
Lạc Hành Vân vuốt ve những mảng tường rêu xanh, một ý nghĩ lóe lên: “Vì sao?”
“Chờ người.”
Bùi Diễn đi tới nơi quen thuộc, dừng lại: “Có một hôm, khi ấy là buổi chiều, vừa tan học, tôi theo thói quen đi theo con đường ban nãy. Vừa tới đây thì bắt gặp một nữ sinh đang xảy ra tranh chấp với người khác ở chỗ rẽ.”
Lạc Hành Vân nhìn theo ánh mắt hắn, từ chỗ rẽ phía trước có thể nghe thấy tiếng, nhưng không nhìn thấy người.
“Cô ấy tránh thoát đám người kia, lướt qua mặt tôi, vừa khóc vừa chạy như bay ra ngoài đường lớn.”
“Rồi xe tới.”
“Tôi đuổi theo, nhưng cô ấy đã nằm trong vũng máu. Tôi quay lại tìm nam sinh kia, nhưng hắn ta đã sớm đi mất.”
Bùi Diễn ngẩng đầu, chỉ về phía đầu ngõ: “Bên kia có camera, nó chụp được hình tôi.”
Lạc Hành Vân hỏi: “Cậu có nói cho ba mẹ không?”
“Có.” Bùi Diễn rũ mắt: “Nhưng khi đó tôi mới vừa phân hoá, giá trị Alpha lên tới 178.”
“Tâm trạng kích động, vừa khóc vừa la hét, nên rất khó coi.”
Một Alpha có giá trị A lên tới 178, là người mặc áo khóa, (*) không ai nguyện ý tin hắn.
(*) Áo khóa: restraining jacket.
Huống chi hắn mới vừa phân hóa cách đó nửa tháng, còn chưa học được cách kiểm soát pheromone nên đã để lại mùi hương.
“Sau đó thì sao?” Lạc Hành Vân thấp giọng hỏi.
“Phụ huynh nữ sinh kia tới trường học làm ầm lên, rồi nhà tôi bồi thường tiền.”
“Không phải cậu làm, vì sao phải bồi thường chứ!”
“Cha tôi là một người rất sĩ diện. Ông ấy không quan tâm tới chân tướng, nhưng sẽ để ý đến chuyện tôi có khiến ông ấy xấu hổ không. So với việc làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết, xôn xao ồn ào, truyền thông có thể lôi tôi ra xào bài bất kỳ lúc nào, chẳng thà ông ấy nhanh chóng giải quyết riêng.”
Lạc Hành Vân không nhịn được chửi thề một tiếng.
“Nhưng đây cũng không hẳn chuyện xấu.” Bùi Diễn mệt mỏi dựa vào tường, khép hờ mắt, cô đơn nói: “Hôm qua chẳng phải cậu muốn hỏi tôi cô gái kia là ai sao? Tôi cũng không biết. Nhưng cả đời này cô ấy cũng không có khả năng tỉnh lại nữa rồi.”
“Mà người lái xe gây ra tai nạn vốn đang yên ổn làm việc cũng phải ra hầu tòa. Mẹ con hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, không đủ khả năng bồi thường.”
“Trong chuyện này, chẳng phải tôi là kẻ may mắn nhất sao?” Hắn nhếch khóe miệng, tự giễu: “Cậu xem, người thì nhà tan cửa nát, người thì tai họa bất ngờ, trong khi đó tôi được bảo vệ kỹ càng. Thậm chí cậu học ở trường nhưng cũng chưa từng nghe thấy lời đồn nào về tôi.”
Nói tới đây, Bùi Diễn chăm chú nhìn về phía Lạc Hành Vân. Thiếu niên đứng ở đầu ngõ, cắn môi, nhìn như sắp khóc.
“Khóc làm gì.” Giọng nói mệt mỏi xen lẫn ý cười nuông chiều: “Không sợ tôi lừa cậu sao?”
Lời nói tuy nhẹ tênh, nhưng hô hấp của hắn lại như đã ngừng lại.
Chờ mong đã lâu, lại sợ mừng hụt một hồi.
Lạc Hành Vân kiên định lắc đầu.
Bùi Diễn cố ý dẫn cậu tới bệnh viện, cũng cố ý tới nhà khiêu khích anh trai cậu.
Hắn gấp gáp như thế, cũng vì muốn để cậu nhìn thấy miệng vết thương ở nơi sâu nhất mà cậu không thể thấy được.
Hóa ra không phải hắn luôn may mắn, luôn hạnh phúc.
Sự mạnh mẽ của hắn lại trở thành chứng cớ buộc tội hắn hành hung.
Việc hắn kêu khóc lại trở thành bằng chứng cho sự bất ổn tinh thần.
Hắn không có quyền khóc, không có quyền mắc lỗi, thậm chí không có cả quyền đi ngang qua.
Ngay cả cha ruột cũng không tin hắn trong sạch.
Đây là vấn đề mà Bùi Diễn đặt ra cho cậu – một vết sẹo vẫn đang chảy máu, đáng sợ.
Mà hiện giờ, hắn muốn nghe câu trả lời của cậu.
Muốn nhận được câu trả lời chân thành, câu hỏi mang theo ẩn ý đặt ra cũng phải xuất phát từ tận trái tim.
Cái Bùi Diễn quan tâm là cậu có tin hắn không.
Chứ không phải việc cậu có nghĩ hắn là hung thủ không.
Ẩn ý sâu xa cất giấu trong câu hỏi vốn là sự thật – Bùi Diễn hoàn toàn vô tội.
“Tôi tin cậu.”
Hô hấp của người kia bỗng trở nên gấp gáp, mãi một lúc sau, phía đối diện vang lên tiếng cười thỏa mãn vì đạt được ý nguyện: “Tôi nói là cậu tin à? Vì sao.”
Lạc Hành Vân đáp lại hắn bằng một dẫn chứng logic nhưng không hề liên quan: “Khi chúng ta mới lên lớp 10, phải khám sức khoẻ, cậu đứng trong phòng đo chiều cao cân nặng, còn chúng tôi xếp hàng bước lên cân. Cân vẫn còn mới nên mọi người phải cởi giày rồi mới được bước lên. Ngày đó… hình như tôi cảm nhận được tất của mình bị rách một chỗ.”
“Tôi không dám đi lên, sợ thành trò cười cho tất cả mọi người.”
“Cậu liếc mắt nhìn tôi, sau đó bảo mọi người ra ngoài, đóng cửa lại, rồi nói tôi có thể lên cân được rồi. Tiếp đó, suốt cả quá trình cậu đều nhìn danh sách và số liệu trên màn hình, không hề cúi đầu xuống.”
Bùi Diễn nhắm mắt, nhớ lại: “À… 181.72cm, 54.2kg.”
Bởi vì cậu chưa từng cúi đầu, nên tôi đã cứ ngước lên nhìn cậu như vậy.
Tin tưởng vào sự dịu dàng của cậu.
Tin tưởng vào sự dịu dàng của người dù có đau đớn cũng không muốn cắn tôi; tin tưởng vào sự dịu dàng của người khi ấy đã nhìn cậu bạn nhỏ cuộn tròn ngón chân, đứng ngẩn không dám lên cân; tin tưởng vào sự dịu dàng của người tặng hoa cho nạn nhân của vụ việc dù không phải lỗi của mình.
Sự dịu dàng ấy mãi mãi không thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook