Nhiễm Phải Pheromone Của Em
-
Chương 56: Hương Vị Mối Tình Đầu
Bùi Diễn đứng yên tại chỗ, nâng mặt Lạc Hành Vân lên.
Đôi mắt hổ phách ngước nhìn hắn, như muốn khóc.
Bùi Diễn cẩn thận lau đi những giọt nước ẩm ướt: “Vì sao lại khóc?”
Lạc Hành Vân không nói nên lời.
Cậu không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là nhất thời cảm nhận được quá nhiều tình cảm nồng nàn sâu đậm, Lạc Hành Vân cứ thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực, ngoại trừ khóc, cậu chẳng biết nên làm cách nào để giải tỏa.
Lạc Hành Vân mất một thời gian để tiếp nhận mọi chuyện, giọt nước mắt vẫn còn rưng rưng trên khóe mi, cậu hít mũi: “… Sao có thể tới mức đó được?”
Với cậu, sao có thể tới mức đó được.
Cậu chỉ là một người bạn cùng lớp rất bình thường, sao Bùi Diễn lại tốt với cậu như vậy.
Sao hắn có thể làm tới mức này được?
Bùi Diễn nâng niu khuôn mặt cậu trong lòng bàn tay, làm bộ như đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
“Cậu đam mê học tập, chịu khó nghiên cứu, mỗi khi đụng tới toán lý hoá sẽ nói mãi không dứt, hai mắt sáng cả lên.”
“Tính tình của cậu cũng tốt nữa, lúc nào cũng cười đùa vui vẻ. Dù có để cậu một mình ở đâu đó, cậu vẫn có thể tự nói tự vui đùa với bản thân. Khi cậu ở cùng bạn bè, cả bốn trông như những chú mèo vô lo vô nghĩ tụ tập với nhau.”
“Cậu đối xử với người khác rất dịu dàng, với tôi lại vô cùng săn sóc, có lẽ sau này cậu sẽ rất chung thủy và ân cần hết mực với bạn đời.”
“Chỉ có một điểm không ổn lắm, đó là cậu chẳng tự tin gì cả, sao lại hỏi tôi chuyện ngốc nghếch thế này.”
Nói tới đây, Bùi Diễn dịu dàng đánh yêu cái mũi Lạc Hành Vân: “Nhưng khuyết điểm không đủ che lấp ưu điểm, cậu vẫn đáng yêu lắm.”
Giọng Lạc Hành Vân khàn khàn, cậu than thở: “… Lớp trưởng, kính lọc của cậu dày mười mét đấy à… Nhưng cậu thật sự không rơi vào giai đoạn nhạy cảm sao?”
“Không phải kính lọc, là do tôi có tầm nhìn xa, có thể giác ngộ sớm thôi.” Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng vào cậu, tuyên bố một cách trịnh trọng: “Một ngày nào đó, cậu sẽ tỏa sáng vạn dặm.”
Lạc Hành Vân đứng yên tại chỗ.
Lớp trưởng với ánh hào quang rực rỡ lại nói những lời như vậy với cậu, Lạc Hành Vân thật khó mà tin được. Nhưng ánh mắt kiên quyết của Bùi Diễn lại khiến cậu không khỏi mong đợi về tương lai.
… Lớp trưởng tốt như vậy, có phải cậu cũng có thể ôm chút hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn cũng thích mình, thế thì thật là tốt đẹp.
“Vậy nên, nhân lúc mọi người còn chưa phát hiện ra, cậu có thể cho người bạn có đôi mắt tinh tường này một cơ hội, cho phép tôi theo đuổi cậu, được không?”
Những lời Bùi Diễn nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm thoáng liếc qua gương mặt đẹp tựa đào nở dưới mưa của người kia cùng đầu ngón tay ma sát nhè nhẹ đã để lộ sự căng thẳng khác hẳn vẻ bình tĩnh bên ngoài của hắn.
Trên tường, đồng hồ vẫn tiếp tục chạy qua từng giây.
Loading...
Tích tắc, tích tắc.
Thấy Lạc Hành Vân mãi vẫn chưa trả lời, Bùi Diễn liếm môi, lui về một bước: “Cậu không cần trả lời tôi luôn đâu, cũng không cần báo đáp hay gì cả, dù cậu từ chối tôi cũng không sao.”
“Nhưng tạm thời đừng đuổi tôi đi, để tôi có cơ hội lập công chuộc tội, được không?”
Lạc Hành Vân im lặng một lúc, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm ngước mắt lên: “… Cậu không cần theo đuổi tôi đâu, tôi với cậu cứ ở bên nhau là được.”
Cậu chưa yêu đương nhưng đã từng được nghe kể, rằng trong các mối quan hệ tình cảm, có vài người lợi dụng tấm lòng của đối phương, ra sức vắt kiệt hưởng thụ mà không hề đáp lại, hoặc chỉ cho đi rất ít.
Gọi là đến, đuổi là đi, vắt kiệt trái tim chân thành của người khác mà vẫn có thể sống thanh thản.
Những thứ Bùi Diễn cho cậu đã nhiều tới mức cậu không thể nhận nổi nữa. Cậu không thể tiếp tục thoải mái, an lòng, coi những điều đó là đương nhiên và tiếp tục tận hưởng chúng.
Con người Lạc Hành Vân là vậy, dù chỉ nhận được một chút, cậu cũng sẽ trả lại gấp mười.
Cậu không muốn nhìn thấy Bùi Diễn khổ sở như vậy nữa, đứa con được trời ưu ái ấy không nên chịu dằn vặt, cầu mà chẳng được.
Nhận được câu trả lời, Bùi Diễn tiếp tục nghiêm túc mà chăm chú nhìn cậu một hồi, rồi hắn buông lỏng tay, ngồi lên chiếc giường đối diện.
Hai tay thẳng tắp chống lên mặt giường, hắn rũ mắt, không yên lòng hỏi: “Đồng ý nhanh vậy sao? Đây là cảm ơn, đồng tình, hay do tính cách muốn làm hài lòng người khác của cậu?”
Vẻ mặt Lạc Hành Vân dần trở nên thẫn thờ.
Cậu chẳng thể ngờ, dù đã đồng ý với Bùi Diễn mà cậu vẫn phải tiếp tục đối mặt với vấn đề nan giải chết người như thế này.
“Trước đó tôi giả bộ như đang trong giai đoạn nhạy cảm, đúng là vì muốn lấy một cái cớ để ở bên cạnh cậu. Lúc ấy, tôi nghĩ dù sao đi chăng nữa, có thể ở bên cạnh cậu là tốt rồi.”
Rất vô liêm sỉ, rất hèn mọn, cảm ơn cũng được, đồng tình cũng thế, hắn đều thỏa mãn, hắn chỉ muốn giữ chặt cậu trong lòng bàn tay.
Chính hắn cũng là một kẻ tham lam, không biết thoả mãn, ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
“Hiện giờ, biết ơn hay cảm thông dường như chẳng còn đủ nữa.” Năm ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, dường như Bùi Diễn đang cố sức chịu đựng những cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong lòng, đôi mắt đỏ hồng với tròng mắt đen sâu thẳm khóa chặt hình bóng Lạc Hành Vân: “Tôi chỉ muốn được nghe cậu nói cậu thích tôi.”
Thiếu niên đối diện bồn chồn không yên ngồi trên ghế, ánh mắt ngượng ngùng, hoảng hốt nhìn quanh, trả lời khe khẽ: “… Thì, tôi thích cậu.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, mấy hôm trước cậu vẫn còn thích Tôn Nhược Vi.”
Lạc Hành Vân xấu hổ vò đầu: “A… A, tôi và cậu ấy không có gì cả. Không phải bình thường chẳng có mấy ai quan tâm tới tôi sao, Chính ủy Tôn lại chủ động đến gần, nên tôi có chút ngưỡng mộ bình thường thôi. Hơn nữa, chẳng phải sau này đã có cậu rồi sao… Cậu bị kích thích, tôi cứ nghĩ mãi về cậu. Cô ấy tìm tôi để nói chuyện, vốn tôi nên vui vẻ, nhưng tôi lại chẳng có tâm trạng để nghe…”
Những lời này, cậu cứ nghĩ tới đâu thì nói tới đó, lắp ba lắp bắp, mãi mới nói xong.
Đến khi nói thành lời rồi, bản thân cậu lại cảm thấy khó tin.
Giống như nếu chẳng nói ra, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được những rung động và cảm xúc chẳng thể khống chế ấy từ đâu tới.
Bùi Diễn rất tốt. Từ trước tới giờ, cậu vẫn luôn ngưỡng mộ Bùi Diễn. Bùi Diễn đối xử tốt với cậu, cậu sẽ vừa vui vẻ vừa thẹn thùng. Bùi Diễn bị thương, cậu sẽ cảm thấy đau lòng, muốn chạy tới vỗ về hắn. Nghĩ đến một ngày Bùi Diễn khôi phục bình thường, cậu sẽ bị coi là phần lịch sử đen tối trong cuộc đời hắn, Lạc Hành Vân liền cảm thấy hụt hẫng, mất mát.
Bùi Diễn là niềm hạnh phúc của tuổi thanh xuân.
Rất đơn giản, rõ ràng hơn cả những bài toán cần chứng minh.
Đối diện với ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Bùi Diễn, Lạc Hành Vân đỏ mặt, đâm lao phải theo lao, bất chấp nói: “Có vấn đề gì đâu chứ, đám con trai đứa nào chẳng như vậy, sớm nắng chiều mưa, chẳng có chút phẩm giá nào! Hai ngày trước tôi còn thích Chính ủy Tôn, mấy ngày nay tôi lại thích cậu, có gì không hợp lý đâu! Tôi chính là người như vậy đấy!”
Nói xong, cậu cảm thấy lý do này vô cùng chính đáng. Không phải cậu lúc này lúc kia, tất cả là do người đối diện quá gian trá. Rõ ràng là kẻ bắt đầu, vậy mà suốt ngày hở ra là hỏi cậu vì sao, cmn chính cậu cũng chẳng biết vì sao kia kìa?!
Lạc Hành Vân khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu, “hừ” một tiếng rồi quay đi, nói: “Đều do cậu! Suốt ngày thả thính tôi! Đáng ghét!”
Ngồi đối diện thiếu niên, ngón tay vẫn âm thầm siết chặt ga giường của Bùi Diễn buông ra, hắn không nhịn được che miệng cười.
Dù đã che miệng, nhưng ý cười ngượng ngùng khi ước nguyện thành hiện thực vẫn tràn ra từ ánh mắt Bùi Diễn.
Hắn đành dịch tay lên phía trên, che đi mắt mình, không nhìn thiếu niên còn đang lẩm bẩm gì đó kia.
Thiếu niên với gương mặt hoa đào.
… Là hạnh phúc của tuổi thanh xuân.
—
Bùi Diễn che mắt ngồi trên giường, cố gắng kìm nén nụ cười không thể dứt. Một lúc sau, Lạc Hành Vân không nhịn được khom lưng xuống, cẩn thận chọc một ngón tay lên vết bầm trên chân hắn: “Đau không?”
Đây là vết thương hắn gây ra khi tự giam mình trong nhà vệ sinh để phát tiết cảm xúc, vì người khác nhìn cậu nhiều thêm mấy lần.
“Đau.” Ý cười vẫn còn trên mặt, Bùi Diễn đáp: “Bạn trai phải dỗ dành mới tốt lên được.”
Lạc Hành Vân câm nín, quay người đi, nói: “Hiện giờ tôi vô cùng hối hận, vô cùng vô cùng hối hận…”
Cậu còn chưa dứt lời, tay đã bị nắm chặt.
Bùi Diễn nắm chặt tay cậu, nghiêm túc phổ cập giáo dục: “Đã là bạn trai người ta thì ít nhất phải sau một năm mới được nói tới chuyện chia tay, quy tắc đơn giản vậy mà cậu không biết sao?”
Lạc Hành Vân: “…”
Hành trình dài nhất mà cậu từng đi trong cả cuộc đời chắc chắn chính là trải nghiệm kịch bản mà Bùi lão cẩu vẽ ra.
Thấy hắn cầm tay mình không buông, Lạc Hành Vân kéo ghế dựa lại gần hơn một chút, ngồi bên mép giường, để mặc Bùi Diễn cầm: “Cậu mới vừa nói, Alpha cả đời đều bị kích thích vì người thương? Sau này cậu sẽ mãi như vậy sao, người khác chỉ cần liếc nhìn tôi, cậu cũng sẽ lập tức phát bệnh à?”
“Sau khi thực hiện chuyện đánh dấu vĩnh viễn thì sẽ không như vậy nữa.”
“Tôi vô cùng nghi ngờ chuyện cậu đang ám chỉ.” Lạc Hành Vân quan sát nét mặt Bùi Diễn, trông hắn có vẻ như đang nói thật, lại cảm thấy hơi lo lắng nên hỏi: “Nếu vậy, trước khi đánh dấu, chẳng lẽ cậu sẽ không ổn định như thế này mãi sao?”
Mối tình đầu này của cậu sao mà phức tạp quá vậy.
Bùi Diễn chống tay lên cằm: “Ừ, nghe cậu nói thì có vẻ là thế thật.”
“Hơn nữa, cậu thật sự không có giai đoạn nhạy cảm sao?” Lạc Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tin được. Theo như những gì cậu biết, từ trước tới nay, rõ ràng lớp trưởng chưa từng mất cân bằng như thế.
Đôi mắt màu hổ phách mở to, tiến sát lại để quan sát hắn, dường như muốn xuyên qua bề ngoài anh tuấn không khác thường ngày của Bùi Diễn để nhìn xem chỉ số SAN của hắn là bao nhiêu, có phải hắn đang nói dối hay không… Lớp trưởng nay chẳng bằng xưa, đây chính là thành phần có tiền án tiền sự.
Những ngón tay thon dài khe khẽ trêu đùa trong lòng bàn tay cậu: “Xem ra bạn trai tôi không an tâm về tôi.”
“Thế này đi, chúng ta cùng kiểm chứng từng vấn đề mà cậu lo lắng.”
“Trước hết là vấn đề giai đoạn nhạy cảm, cho dù là người có chỉ số SAN thấp, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài trong vòng một tháng. Hôm qua tôi vừa đánh dấu tạm thời cho cậu…” Đầu lưỡi liếm qua hàm răng: “Vậy trong một tháng tiếp theo, chúng ta chủ động cách ly nhau, cố gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc tứ chi, tránh để cả hai bị nhiễm pheromone của người kia. Sau một thời gian, cậu có thể tới xem bạn trai cậu có còn là bạn trai cậu nữa hay không.”
“Cậu nói thì cứ nói nhưng đừng tỏ vẻ như đang nhớ lại hương vị của tôi được không?” Hai má Lạc Hành Vân nóng bừng, cảm thấy mình như một miếng thịt đang nằm trên thớt.
Hành động nhỏ bị phát hiện, Bùi Diễn si mê nheo lại đôi mắt: “Dù là hương vị sót lại trên môi cũng có thể cho điểm tối đa.”
Đến lúc này, Lạc Hành Vân không cảm thấy mình là một miếng thịt bình thường nữa, cậu nhất định là một miếng thịt đặc biệt hấp dẫn, xứng đáng được đề tên trong “A Bite of China”. (*)
(*) A Bite of China: là một series truyền hình của Trung Quốc về lịch sử văn hóa ẩm thực của đất nước này.
Bùi Diễn nhận ra suy nghĩ của cậu đã bay cao bay xa, nhân cơ hội nắm lấy tay kia của Lạc Hành Vân: “Bạn trai của tôi à, cậu cảm thấy đề nghị này thế nào?”
Lạc Hành Vân gắng gượng gật đầu: “Tôi cảm thấy rất ổn.”
Tuy ngoài miệng cậu đồng ý với lời tỏ tình của Bùi Diễn, nhưng thật ra đó là sự chấp nhận vội vàng trong trạng thái chưa suy nghĩ kỹ lưỡng, bản thân cậu cũng không rõ điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đến giờ, khi cả hai tay của cậu đều đang được Bùi Diễn nắm lấy, cậu mới ý thức được rằng, một khi đã là bạn trai, bọn họ sẽ thường xuyên có những tiếp xúc thân thể. Thật chẳng dám giấu, dù chỉ là lòng bàn tay đụng vào lòng bàn tay nhưng đã đủ khiến lông tơ sau lưng cậu dựng đứng, cả người không được tự nhiên.
Cách ly cường độ thấp trong một tháng, chưa nói tới những chuyện khác, nhưng ít nhất có thể ngăn cản Bùi lão cẩu tiếp tục lên cơn với những ý đồ không đâu!
Một tháng tương kinh như tân (*) quá độ này cũng vừa hay giúp cậu chuẩn bị tâm lý sau khi bị bẻ cong.
(*) Tương kính như tân: Tôn trọng, khách sáo như thuở đầu.
… Trước đó, cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ về việc sẽ có một mối quan hệ thân mật với bất kỳ Alpha nào.
Bùi Diễn nhìn thấy biểu cảm mừng thầm của Lạc Hành Vân, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước, nói: “Vừa hay tôi cũng có thể quan sát thật kỹ, để xem rốt cuộc bạn trai ngoài miệng nói thích mình nhưng trong lòng có thật sự như vậy không.”
Lạc Hành Vân gào lên thật lớn: “Tôi vô cùng nghiêm túc!”
“Ồ, phải vậy không?” Bùi Diễn nhìn cậu vài lần như đang đánh giá. Hắn buông cậu ra, ngả người ra sau, hai tay chống xuống giường, để lộ thân hình rắn chắc, dáng vẻ vừa biếng nhác vừa kiêu căng.
“Thôi được rồi, tôi sắp phải cách ly một tháng.”
“Bây giờ bạn trai nhỏ của tôi phải ôm tôi một cái thì tôi mới có thể chống chịu được.”
“Bạn trai nhỏ của tôi à… Cậu ở nơi nào?”
Lạc Hành Vân im lặng ngồi trên ghế một hồi, chuẩn bị tâm lý, sau đó không chớp mắt nghiêng người về phía trước, tay cánh tay vòng qua cổ Bùi Diễn, đặt đầu mình lên bờ vai hắn một cách không quá thành thục.
Ngoại trừ anh trai, Lạc Hành Vân chưa từng gần gũi với bất kỳ Alpha nào đến thế. Alpha quá mạnh lại quá nguy hiểm, cậu luôn né tránh việc tiếp xúc cơ thể với bọn họ.
Nhưng hiện tại, Bùi Diễn là một ngoại lệ, cậu hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
“Có phải cậu đang qua loa lấy lệ với tôi không đấy?” Bên tai vang lên một giọng nói trầm khàn đầy trêu chọc.
Không đợi Lạc Hành Vân hồi phục tinh thần, một bàn tay to lớn đã vòng qua thắt lưng cậu, cả người cậu mất đi cân bằng, đổ về phía trước.
Vì tránh đôi chân dài của Bùi Diễn, hai đầu gối cậu tách ra một cách tự nhiên, quỳ lên mép giường.
Bùi Diễn vươn tay tóm lấy hai chân cậu, kéo chúng về phía mình một cách cực kỳ bá đạo, để cậu dang rộng hai chân ngồi thẳng xuống đùi mình.
“Học được chưa? Đây mới là cách ôm bạn trai chính xác.”
Cơ thể Alpha tỏa ra hơi nóng, rất ấm áp, cơ bắp rắn chắc đến độ không giống người thường. Cùng là con trai, nhưng cơ thể Bùi Diễn hoàn toàn khác với những cơ thể cậu từng chạm trước đây, tràn ngập ham muốn xâm lược đáng sợ. Dù chẳng phải ôn hương nhuyễn ngọc nhưng lại khiến Lạc Hành Vân rung động hơn nhiều.
Lạc Hành Vân cố nén sự hoảng hốt và xấu hổ của mình, vùi mặt vào trong hõm vai Bùi Diễn: “Điều tôi cần chứng minh… phải kiểm chứng qua việc tiếp xúc thân thể sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bùi Diễn siết chặt cánh tay, dịu dàng để sau gáy cậu: “Tiếp xúc thân thể là một phần, nhưng không chỉ có thế.”
Đôi mắt màu hổ phách Lạc Hành Vân lấp lánh: “Còn gì nữa?”
Có lẽ tình cảm của cậu rất đơn giản lại ngây ngô, hoàn toàn khác với Bùi Diễn, hắn có thể đánh cược cả mạng sống chỉ vì muốn tỏ tình với cậu.
Nhưng Lạc Hành Vân thật sự muốn trở thành một người bạn trai đúng nghĩa, một người bạn trai tri kỷ, một người bạn trai có thể khiến Bùi Diễn hạnh phúc. Dù thế, chính cậu cũng sợ bản thân không làm được gì, không thể đáp lại thứ tình cảm sâu sắc của đối phương, khiến Bùi Diễn đau lòng, thất vọng.
“Còn nhiều lắm.” Bùi Diễn nhắm hai mắt lại: “Đừng vội, từ từ sẽ đến, tôi sẽ dạy cho cậu. Giờ cho tôi ăn no đã nào.”
Lạc Hành Vân nghe lời, yên lặng trở lại.
Ánh mặt trời vàng ruộm khiêu vũ trên người cặp thiếu niên đang ôm chặt lấy nhau.
Nhảy múa trên mái tóc và hàng lông mi đen mượt.
Màu xanh biếc quấn quýt lấy tuyết trắng, bụi kim cương (*) xoay vòng giữa tầng không.
Là hương vị của mối tình đầu.
(*) Bụi kim cương là một đám mây trên mặt đất bao gồm các tinh thể băng nhỏ. Hiện tượng khí tượng này cũng được gọi đơn giản là tinh thể băng. Bụi kim cương thường được hình thành khi bầu trời quang đãng, vì vậy đôi khi nó được xem như cơn mưa của bầu trời quang đãng.
Đôi mắt hổ phách ngước nhìn hắn, như muốn khóc.
Bùi Diễn cẩn thận lau đi những giọt nước ẩm ướt: “Vì sao lại khóc?”
Lạc Hành Vân không nói nên lời.
Cậu không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là nhất thời cảm nhận được quá nhiều tình cảm nồng nàn sâu đậm, Lạc Hành Vân cứ thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực, ngoại trừ khóc, cậu chẳng biết nên làm cách nào để giải tỏa.
Lạc Hành Vân mất một thời gian để tiếp nhận mọi chuyện, giọt nước mắt vẫn còn rưng rưng trên khóe mi, cậu hít mũi: “… Sao có thể tới mức đó được?”
Với cậu, sao có thể tới mức đó được.
Cậu chỉ là một người bạn cùng lớp rất bình thường, sao Bùi Diễn lại tốt với cậu như vậy.
Sao hắn có thể làm tới mức này được?
Bùi Diễn nâng niu khuôn mặt cậu trong lòng bàn tay, làm bộ như đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
“Cậu đam mê học tập, chịu khó nghiên cứu, mỗi khi đụng tới toán lý hoá sẽ nói mãi không dứt, hai mắt sáng cả lên.”
“Tính tình của cậu cũng tốt nữa, lúc nào cũng cười đùa vui vẻ. Dù có để cậu một mình ở đâu đó, cậu vẫn có thể tự nói tự vui đùa với bản thân. Khi cậu ở cùng bạn bè, cả bốn trông như những chú mèo vô lo vô nghĩ tụ tập với nhau.”
“Cậu đối xử với người khác rất dịu dàng, với tôi lại vô cùng săn sóc, có lẽ sau này cậu sẽ rất chung thủy và ân cần hết mực với bạn đời.”
“Chỉ có một điểm không ổn lắm, đó là cậu chẳng tự tin gì cả, sao lại hỏi tôi chuyện ngốc nghếch thế này.”
Nói tới đây, Bùi Diễn dịu dàng đánh yêu cái mũi Lạc Hành Vân: “Nhưng khuyết điểm không đủ che lấp ưu điểm, cậu vẫn đáng yêu lắm.”
Giọng Lạc Hành Vân khàn khàn, cậu than thở: “… Lớp trưởng, kính lọc của cậu dày mười mét đấy à… Nhưng cậu thật sự không rơi vào giai đoạn nhạy cảm sao?”
“Không phải kính lọc, là do tôi có tầm nhìn xa, có thể giác ngộ sớm thôi.” Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng vào cậu, tuyên bố một cách trịnh trọng: “Một ngày nào đó, cậu sẽ tỏa sáng vạn dặm.”
Lạc Hành Vân đứng yên tại chỗ.
Lớp trưởng với ánh hào quang rực rỡ lại nói những lời như vậy với cậu, Lạc Hành Vân thật khó mà tin được. Nhưng ánh mắt kiên quyết của Bùi Diễn lại khiến cậu không khỏi mong đợi về tương lai.
… Lớp trưởng tốt như vậy, có phải cậu cũng có thể ôm chút hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn cũng thích mình, thế thì thật là tốt đẹp.
“Vậy nên, nhân lúc mọi người còn chưa phát hiện ra, cậu có thể cho người bạn có đôi mắt tinh tường này một cơ hội, cho phép tôi theo đuổi cậu, được không?”
Những lời Bùi Diễn nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm thoáng liếc qua gương mặt đẹp tựa đào nở dưới mưa của người kia cùng đầu ngón tay ma sát nhè nhẹ đã để lộ sự căng thẳng khác hẳn vẻ bình tĩnh bên ngoài của hắn.
Trên tường, đồng hồ vẫn tiếp tục chạy qua từng giây.
Loading...
Tích tắc, tích tắc.
Thấy Lạc Hành Vân mãi vẫn chưa trả lời, Bùi Diễn liếm môi, lui về một bước: “Cậu không cần trả lời tôi luôn đâu, cũng không cần báo đáp hay gì cả, dù cậu từ chối tôi cũng không sao.”
“Nhưng tạm thời đừng đuổi tôi đi, để tôi có cơ hội lập công chuộc tội, được không?”
Lạc Hành Vân im lặng một lúc, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm ngước mắt lên: “… Cậu không cần theo đuổi tôi đâu, tôi với cậu cứ ở bên nhau là được.”
Cậu chưa yêu đương nhưng đã từng được nghe kể, rằng trong các mối quan hệ tình cảm, có vài người lợi dụng tấm lòng của đối phương, ra sức vắt kiệt hưởng thụ mà không hề đáp lại, hoặc chỉ cho đi rất ít.
Gọi là đến, đuổi là đi, vắt kiệt trái tim chân thành của người khác mà vẫn có thể sống thanh thản.
Những thứ Bùi Diễn cho cậu đã nhiều tới mức cậu không thể nhận nổi nữa. Cậu không thể tiếp tục thoải mái, an lòng, coi những điều đó là đương nhiên và tiếp tục tận hưởng chúng.
Con người Lạc Hành Vân là vậy, dù chỉ nhận được một chút, cậu cũng sẽ trả lại gấp mười.
Cậu không muốn nhìn thấy Bùi Diễn khổ sở như vậy nữa, đứa con được trời ưu ái ấy không nên chịu dằn vặt, cầu mà chẳng được.
Nhận được câu trả lời, Bùi Diễn tiếp tục nghiêm túc mà chăm chú nhìn cậu một hồi, rồi hắn buông lỏng tay, ngồi lên chiếc giường đối diện.
Hai tay thẳng tắp chống lên mặt giường, hắn rũ mắt, không yên lòng hỏi: “Đồng ý nhanh vậy sao? Đây là cảm ơn, đồng tình, hay do tính cách muốn làm hài lòng người khác của cậu?”
Vẻ mặt Lạc Hành Vân dần trở nên thẫn thờ.
Cậu chẳng thể ngờ, dù đã đồng ý với Bùi Diễn mà cậu vẫn phải tiếp tục đối mặt với vấn đề nan giải chết người như thế này.
“Trước đó tôi giả bộ như đang trong giai đoạn nhạy cảm, đúng là vì muốn lấy một cái cớ để ở bên cạnh cậu. Lúc ấy, tôi nghĩ dù sao đi chăng nữa, có thể ở bên cạnh cậu là tốt rồi.”
Rất vô liêm sỉ, rất hèn mọn, cảm ơn cũng được, đồng tình cũng thế, hắn đều thỏa mãn, hắn chỉ muốn giữ chặt cậu trong lòng bàn tay.
Chính hắn cũng là một kẻ tham lam, không biết thoả mãn, ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
“Hiện giờ, biết ơn hay cảm thông dường như chẳng còn đủ nữa.” Năm ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, dường như Bùi Diễn đang cố sức chịu đựng những cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong lòng, đôi mắt đỏ hồng với tròng mắt đen sâu thẳm khóa chặt hình bóng Lạc Hành Vân: “Tôi chỉ muốn được nghe cậu nói cậu thích tôi.”
Thiếu niên đối diện bồn chồn không yên ngồi trên ghế, ánh mắt ngượng ngùng, hoảng hốt nhìn quanh, trả lời khe khẽ: “… Thì, tôi thích cậu.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, mấy hôm trước cậu vẫn còn thích Tôn Nhược Vi.”
Lạc Hành Vân xấu hổ vò đầu: “A… A, tôi và cậu ấy không có gì cả. Không phải bình thường chẳng có mấy ai quan tâm tới tôi sao, Chính ủy Tôn lại chủ động đến gần, nên tôi có chút ngưỡng mộ bình thường thôi. Hơn nữa, chẳng phải sau này đã có cậu rồi sao… Cậu bị kích thích, tôi cứ nghĩ mãi về cậu. Cô ấy tìm tôi để nói chuyện, vốn tôi nên vui vẻ, nhưng tôi lại chẳng có tâm trạng để nghe…”
Những lời này, cậu cứ nghĩ tới đâu thì nói tới đó, lắp ba lắp bắp, mãi mới nói xong.
Đến khi nói thành lời rồi, bản thân cậu lại cảm thấy khó tin.
Giống như nếu chẳng nói ra, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được những rung động và cảm xúc chẳng thể khống chế ấy từ đâu tới.
Bùi Diễn rất tốt. Từ trước tới giờ, cậu vẫn luôn ngưỡng mộ Bùi Diễn. Bùi Diễn đối xử tốt với cậu, cậu sẽ vừa vui vẻ vừa thẹn thùng. Bùi Diễn bị thương, cậu sẽ cảm thấy đau lòng, muốn chạy tới vỗ về hắn. Nghĩ đến một ngày Bùi Diễn khôi phục bình thường, cậu sẽ bị coi là phần lịch sử đen tối trong cuộc đời hắn, Lạc Hành Vân liền cảm thấy hụt hẫng, mất mát.
Bùi Diễn là niềm hạnh phúc của tuổi thanh xuân.
Rất đơn giản, rõ ràng hơn cả những bài toán cần chứng minh.
Đối diện với ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Bùi Diễn, Lạc Hành Vân đỏ mặt, đâm lao phải theo lao, bất chấp nói: “Có vấn đề gì đâu chứ, đám con trai đứa nào chẳng như vậy, sớm nắng chiều mưa, chẳng có chút phẩm giá nào! Hai ngày trước tôi còn thích Chính ủy Tôn, mấy ngày nay tôi lại thích cậu, có gì không hợp lý đâu! Tôi chính là người như vậy đấy!”
Nói xong, cậu cảm thấy lý do này vô cùng chính đáng. Không phải cậu lúc này lúc kia, tất cả là do người đối diện quá gian trá. Rõ ràng là kẻ bắt đầu, vậy mà suốt ngày hở ra là hỏi cậu vì sao, cmn chính cậu cũng chẳng biết vì sao kia kìa?!
Lạc Hành Vân khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu, “hừ” một tiếng rồi quay đi, nói: “Đều do cậu! Suốt ngày thả thính tôi! Đáng ghét!”
Ngồi đối diện thiếu niên, ngón tay vẫn âm thầm siết chặt ga giường của Bùi Diễn buông ra, hắn không nhịn được che miệng cười.
Dù đã che miệng, nhưng ý cười ngượng ngùng khi ước nguyện thành hiện thực vẫn tràn ra từ ánh mắt Bùi Diễn.
Hắn đành dịch tay lên phía trên, che đi mắt mình, không nhìn thiếu niên còn đang lẩm bẩm gì đó kia.
Thiếu niên với gương mặt hoa đào.
… Là hạnh phúc của tuổi thanh xuân.
—
Bùi Diễn che mắt ngồi trên giường, cố gắng kìm nén nụ cười không thể dứt. Một lúc sau, Lạc Hành Vân không nhịn được khom lưng xuống, cẩn thận chọc một ngón tay lên vết bầm trên chân hắn: “Đau không?”
Đây là vết thương hắn gây ra khi tự giam mình trong nhà vệ sinh để phát tiết cảm xúc, vì người khác nhìn cậu nhiều thêm mấy lần.
“Đau.” Ý cười vẫn còn trên mặt, Bùi Diễn đáp: “Bạn trai phải dỗ dành mới tốt lên được.”
Lạc Hành Vân câm nín, quay người đi, nói: “Hiện giờ tôi vô cùng hối hận, vô cùng vô cùng hối hận…”
Cậu còn chưa dứt lời, tay đã bị nắm chặt.
Bùi Diễn nắm chặt tay cậu, nghiêm túc phổ cập giáo dục: “Đã là bạn trai người ta thì ít nhất phải sau một năm mới được nói tới chuyện chia tay, quy tắc đơn giản vậy mà cậu không biết sao?”
Lạc Hành Vân: “…”
Hành trình dài nhất mà cậu từng đi trong cả cuộc đời chắc chắn chính là trải nghiệm kịch bản mà Bùi lão cẩu vẽ ra.
Thấy hắn cầm tay mình không buông, Lạc Hành Vân kéo ghế dựa lại gần hơn một chút, ngồi bên mép giường, để mặc Bùi Diễn cầm: “Cậu mới vừa nói, Alpha cả đời đều bị kích thích vì người thương? Sau này cậu sẽ mãi như vậy sao, người khác chỉ cần liếc nhìn tôi, cậu cũng sẽ lập tức phát bệnh à?”
“Sau khi thực hiện chuyện đánh dấu vĩnh viễn thì sẽ không như vậy nữa.”
“Tôi vô cùng nghi ngờ chuyện cậu đang ám chỉ.” Lạc Hành Vân quan sát nét mặt Bùi Diễn, trông hắn có vẻ như đang nói thật, lại cảm thấy hơi lo lắng nên hỏi: “Nếu vậy, trước khi đánh dấu, chẳng lẽ cậu sẽ không ổn định như thế này mãi sao?”
Mối tình đầu này của cậu sao mà phức tạp quá vậy.
Bùi Diễn chống tay lên cằm: “Ừ, nghe cậu nói thì có vẻ là thế thật.”
“Hơn nữa, cậu thật sự không có giai đoạn nhạy cảm sao?” Lạc Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tin được. Theo như những gì cậu biết, từ trước tới nay, rõ ràng lớp trưởng chưa từng mất cân bằng như thế.
Đôi mắt màu hổ phách mở to, tiến sát lại để quan sát hắn, dường như muốn xuyên qua bề ngoài anh tuấn không khác thường ngày của Bùi Diễn để nhìn xem chỉ số SAN của hắn là bao nhiêu, có phải hắn đang nói dối hay không… Lớp trưởng nay chẳng bằng xưa, đây chính là thành phần có tiền án tiền sự.
Những ngón tay thon dài khe khẽ trêu đùa trong lòng bàn tay cậu: “Xem ra bạn trai tôi không an tâm về tôi.”
“Thế này đi, chúng ta cùng kiểm chứng từng vấn đề mà cậu lo lắng.”
“Trước hết là vấn đề giai đoạn nhạy cảm, cho dù là người có chỉ số SAN thấp, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài trong vòng một tháng. Hôm qua tôi vừa đánh dấu tạm thời cho cậu…” Đầu lưỡi liếm qua hàm răng: “Vậy trong một tháng tiếp theo, chúng ta chủ động cách ly nhau, cố gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc tứ chi, tránh để cả hai bị nhiễm pheromone của người kia. Sau một thời gian, cậu có thể tới xem bạn trai cậu có còn là bạn trai cậu nữa hay không.”
“Cậu nói thì cứ nói nhưng đừng tỏ vẻ như đang nhớ lại hương vị của tôi được không?” Hai má Lạc Hành Vân nóng bừng, cảm thấy mình như một miếng thịt đang nằm trên thớt.
Hành động nhỏ bị phát hiện, Bùi Diễn si mê nheo lại đôi mắt: “Dù là hương vị sót lại trên môi cũng có thể cho điểm tối đa.”
Đến lúc này, Lạc Hành Vân không cảm thấy mình là một miếng thịt bình thường nữa, cậu nhất định là một miếng thịt đặc biệt hấp dẫn, xứng đáng được đề tên trong “A Bite of China”. (*)
(*) A Bite of China: là một series truyền hình của Trung Quốc về lịch sử văn hóa ẩm thực của đất nước này.
Bùi Diễn nhận ra suy nghĩ của cậu đã bay cao bay xa, nhân cơ hội nắm lấy tay kia của Lạc Hành Vân: “Bạn trai của tôi à, cậu cảm thấy đề nghị này thế nào?”
Lạc Hành Vân gắng gượng gật đầu: “Tôi cảm thấy rất ổn.”
Tuy ngoài miệng cậu đồng ý với lời tỏ tình của Bùi Diễn, nhưng thật ra đó là sự chấp nhận vội vàng trong trạng thái chưa suy nghĩ kỹ lưỡng, bản thân cậu cũng không rõ điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đến giờ, khi cả hai tay của cậu đều đang được Bùi Diễn nắm lấy, cậu mới ý thức được rằng, một khi đã là bạn trai, bọn họ sẽ thường xuyên có những tiếp xúc thân thể. Thật chẳng dám giấu, dù chỉ là lòng bàn tay đụng vào lòng bàn tay nhưng đã đủ khiến lông tơ sau lưng cậu dựng đứng, cả người không được tự nhiên.
Cách ly cường độ thấp trong một tháng, chưa nói tới những chuyện khác, nhưng ít nhất có thể ngăn cản Bùi lão cẩu tiếp tục lên cơn với những ý đồ không đâu!
Một tháng tương kinh như tân (*) quá độ này cũng vừa hay giúp cậu chuẩn bị tâm lý sau khi bị bẻ cong.
(*) Tương kính như tân: Tôn trọng, khách sáo như thuở đầu.
… Trước đó, cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ về việc sẽ có một mối quan hệ thân mật với bất kỳ Alpha nào.
Bùi Diễn nhìn thấy biểu cảm mừng thầm của Lạc Hành Vân, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước, nói: “Vừa hay tôi cũng có thể quan sát thật kỹ, để xem rốt cuộc bạn trai ngoài miệng nói thích mình nhưng trong lòng có thật sự như vậy không.”
Lạc Hành Vân gào lên thật lớn: “Tôi vô cùng nghiêm túc!”
“Ồ, phải vậy không?” Bùi Diễn nhìn cậu vài lần như đang đánh giá. Hắn buông cậu ra, ngả người ra sau, hai tay chống xuống giường, để lộ thân hình rắn chắc, dáng vẻ vừa biếng nhác vừa kiêu căng.
“Thôi được rồi, tôi sắp phải cách ly một tháng.”
“Bây giờ bạn trai nhỏ của tôi phải ôm tôi một cái thì tôi mới có thể chống chịu được.”
“Bạn trai nhỏ của tôi à… Cậu ở nơi nào?”
Lạc Hành Vân im lặng ngồi trên ghế một hồi, chuẩn bị tâm lý, sau đó không chớp mắt nghiêng người về phía trước, tay cánh tay vòng qua cổ Bùi Diễn, đặt đầu mình lên bờ vai hắn một cách không quá thành thục.
Ngoại trừ anh trai, Lạc Hành Vân chưa từng gần gũi với bất kỳ Alpha nào đến thế. Alpha quá mạnh lại quá nguy hiểm, cậu luôn né tránh việc tiếp xúc cơ thể với bọn họ.
Nhưng hiện tại, Bùi Diễn là một ngoại lệ, cậu hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
“Có phải cậu đang qua loa lấy lệ với tôi không đấy?” Bên tai vang lên một giọng nói trầm khàn đầy trêu chọc.
Không đợi Lạc Hành Vân hồi phục tinh thần, một bàn tay to lớn đã vòng qua thắt lưng cậu, cả người cậu mất đi cân bằng, đổ về phía trước.
Vì tránh đôi chân dài của Bùi Diễn, hai đầu gối cậu tách ra một cách tự nhiên, quỳ lên mép giường.
Bùi Diễn vươn tay tóm lấy hai chân cậu, kéo chúng về phía mình một cách cực kỳ bá đạo, để cậu dang rộng hai chân ngồi thẳng xuống đùi mình.
“Học được chưa? Đây mới là cách ôm bạn trai chính xác.”
Cơ thể Alpha tỏa ra hơi nóng, rất ấm áp, cơ bắp rắn chắc đến độ không giống người thường. Cùng là con trai, nhưng cơ thể Bùi Diễn hoàn toàn khác với những cơ thể cậu từng chạm trước đây, tràn ngập ham muốn xâm lược đáng sợ. Dù chẳng phải ôn hương nhuyễn ngọc nhưng lại khiến Lạc Hành Vân rung động hơn nhiều.
Lạc Hành Vân cố nén sự hoảng hốt và xấu hổ của mình, vùi mặt vào trong hõm vai Bùi Diễn: “Điều tôi cần chứng minh… phải kiểm chứng qua việc tiếp xúc thân thể sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bùi Diễn siết chặt cánh tay, dịu dàng để sau gáy cậu: “Tiếp xúc thân thể là một phần, nhưng không chỉ có thế.”
Đôi mắt màu hổ phách Lạc Hành Vân lấp lánh: “Còn gì nữa?”
Có lẽ tình cảm của cậu rất đơn giản lại ngây ngô, hoàn toàn khác với Bùi Diễn, hắn có thể đánh cược cả mạng sống chỉ vì muốn tỏ tình với cậu.
Nhưng Lạc Hành Vân thật sự muốn trở thành một người bạn trai đúng nghĩa, một người bạn trai tri kỷ, một người bạn trai có thể khiến Bùi Diễn hạnh phúc. Dù thế, chính cậu cũng sợ bản thân không làm được gì, không thể đáp lại thứ tình cảm sâu sắc của đối phương, khiến Bùi Diễn đau lòng, thất vọng.
“Còn nhiều lắm.” Bùi Diễn nhắm hai mắt lại: “Đừng vội, từ từ sẽ đến, tôi sẽ dạy cho cậu. Giờ cho tôi ăn no đã nào.”
Lạc Hành Vân nghe lời, yên lặng trở lại.
Ánh mặt trời vàng ruộm khiêu vũ trên người cặp thiếu niên đang ôm chặt lấy nhau.
Nhảy múa trên mái tóc và hàng lông mi đen mượt.
Màu xanh biếc quấn quýt lấy tuyết trắng, bụi kim cương (*) xoay vòng giữa tầng không.
Là hương vị của mối tình đầu.
(*) Bụi kim cương là một đám mây trên mặt đất bao gồm các tinh thể băng nhỏ. Hiện tượng khí tượng này cũng được gọi đơn giản là tinh thể băng. Bụi kim cương thường được hình thành khi bầu trời quang đãng, vì vậy đôi khi nó được xem như cơn mưa của bầu trời quang đãng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook