Nhiễm Nhiễm
-
Chương 57: Ngoại truyện
Tháng 10, nước Anh.
Trời không mây, ánh nắng ấm áp.
Cao Quý Đồng ngồi ở trên cây, nhìn Cao Lãng sai người đi tới đi lui. Mặt trời sắp xuống núi, anh nghiêm túc nhét máy công tắc vào trong tay Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng hơi cau mày, nói nhỏ: “Sao không mua điều khiển từ xa.”
Cao Lãng đứng dưới gốc cây, nhe răng cười với cậu: “Thời gian gấp rút, con mau giấu đi, lát nữa nhìn bố ra hiệu.”
Nói xong, anh xoay người sải bước đi.
Cao Quý Đồng khẽ thở dài, nhìn hoàng hôn ngả xuống đường chân trời ở phía xa, trốn mình vào trong cành cây rậm rạp.
Trong thời gian chờ đợi, cậu không khỏi suy nghĩ, chắc là rất ít đứa trẻ nào có thể nhìn thấy bố mẹ mình yêu đương giống như cậu.
Hầu hết trẻ em khi sinh ra, bố mẹ của chúng đã yêu nhau rất nhiều năm. Không giống cậu, đã học tiểu học rồi, vẫn phải giúp bố mình tỏ tình với mẹ.
Cao Quý Đồng trốn trên cây, đợi hồi lâu thì Cao Lãng và Lý Nhiễm cũng đến.
Mặt trời lúc này đã lặn, bóng tối bao trùm cả lâu đài.
Bọn họ đứng trên bãi cỏ trước lâu đài, bởi vì cách quá xa, cậu không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu cũng không tò mò chút nào, bởi vì mỗi lần Cao Lãng lẩm bẩm luyện tập, cậu đều ở một bên, nghe nhiều đến nỗi không còn cảm thấy sến súa nữa.
Cậu chỉ tò mò Lý Nhiễm nghe thấy sẽ có phản ứng gì, rất có khả năng sẽ hoàn toàn nổi da gà khắp người giống như cậu.
Nhưng Lý Nhiễm quay lưng về phía cậu, cậu không nhìn thấy trên mặt cô có biểu cảm gì, chỉ nhìn thấy cuối cùng bọn họ ôm lấy nhau.
Cao Lãng ra hiệu, Cao Quý Đồng ấn công tắc.
Ánh sáng từng chấm nhỏ sáng lên từ khắp nơi, hai người dường như đặt mình vào trong dải ngân hà.
Khi Cao Lãng nhập vào một thể muốn hôn Lý Nhiễm, mới nhớ đến Cao Quý Đồng, quay người lại, bỏ lại cho cậu một bóng lưng.
Cao Quý Đồng nhếch khóe miệng, nhìn về phía bầu trời đen xịt, bởi vì ánh đèn phía trước quá chói mắt, những ngôi sao ở phía xa có vẻ có chút cô đơn, tĩnh mịch.
Cái ôm này của bọn họ rất lâu, không dứt. Cao Quý Đồng ngẩng đầu có chút mệt, khóe mắt lướt qua mấy lần, bọn họ vẫn còn ôm nhau. Sau đó cậu chẳng thèm nhìn nữa, không ngờ lúc nhìn lại, Cao Lãng đã nắm tay Lý Nhiễm đi đến cửa.
…
Cao Quý Đồng một lúc không còn gì để nói, đang định lên tiếng gọi người, Cao Lãng đi vào rồi quay lại.
Suýt chút nữa quên mất vẫn còn Cao Quý Đồng ở trên cây.
“Con nhảy xuống đi, bố đỡ con.” Anh đưa hai tay ra.
“Không, con sẽ ngã mất.” Cao Quý Đồng không tin anh chút nào.
“Nhanh lên, mẹ con đang chờ chúng ta ăn cơm đấy.” Cao Lãng thúc giục.
Cao Quý Đồng do dự chốc lát, bèn nhắm mắt nhảy xuống. Cơn đau như mong đợi đã không đến, cậu vững vàng ngã vào một vòng tay dày rộng.
“Đi nào, về nhà ăn cơm thôi.”
Cao Lãng bế cậu chạy về.
Cao Quý Đồng nhìn trời sao và ánh đèn đong đưa, im lặng thở dài.
Cao Quý Đồng là một đứa trẻ có trí nhớ rất tốt, sau này vẫn còn nhớ Cao Lãng đã dùng cách lỗi thời như vậy để theo đuổi được Lý Nhiễm.
Trong ký ức của Cao Quý Đồng, cách chung sống của Cao Lãng và Lý Nhiễm đa số đều là ai cũng không thèm để ý đến ai, bởi vì khi bọn họ gượng ép ở bên nhau, dường như bị ngăn cách một khoảng trống ở giữa. Từ sự lạnh nhạt và oán giận của bọn họ đến sau này Cao Lãng đơn phương lấy lòng, cậu đều thích ứng rất tốt.
Nhưng lần đầu tiên thấy bọn họ ngủ cùng một phòng, Cao Quý Đồng nhất thời vẫn rất khó thích ứng.
Ngày hôm đó tan học, cậu đeo cặp sách về nhà, một cái vali màu đen nằm ở ngoài lối vào, một chiếc áo khoác nam vứt trên sofa, đủ loại dấu vết ngoài mặt Cao Lãng đã đến đây, nhưng cậu đi một vòng trong nhà cũng không thấy anh đâu.
Cậu đến gõ cửa phòng Lý Nhiễm, Cao Lãng từ bên trong thò đầu ra, anh ra hiệu im lặng, cẩn thận mở cửa bước ra ngoài, nhẹ giọng nói với cậu: “Mẹ con ngủ rồi, nhỏ tiếng chút.”
Cao Quý Đồng hầu như chưa bao giờ thấy Lý Nhiễm ngủ vào lúc này, vô cùng lo lắng, bất kể Cao Lãng đảm bảo cô không bị ốm thế nào, cậu cũng muốn vào xem thử.
Cao Lãng biết rõ lúc này để cậu đi vào, có thể Lý Nhiễm không thèm để ý đến anh trong mấy ngày tiếp theo, không nói một lời bóp lấy hông cậu bế cậu đi. Cao Quý Đồng đạp một hồi cũng không thể ngọ nguậy được, cậu yên tĩnh lại.
Bữa tối, Cao Lãng gọi khách sạn đưa đồ ăn đến.
Cao Quý Đồng bày biện từng món ăn lên bàn, Cao Lãng xoa đầu cậu vô cùng hài lòng.
Xoa xong, anh đi gọi Lý Nhiễm ăn cơm.
Cao Quý Đồng đặt bát đũa xong, Cao Lãng nắm tay Lý Nhiễm ra ngoài, một người cười rạng rỡ, một người hai má ửng hồng.
“Mẹ ơi, mẹ khó chịu sao?” Cao Quý Đồng vội vàng chạy tới trước mặt Lý Nhiễm, Lý Nhiễm mỉm cười.
“Không sao, chỉ là buồn ngủ thôi.” Cô vùng tay Cao Lãng ra, chuyển sang nắm lấy Cao Quý Đồng.
Cao Lãng nhướn mày nhìn cô, cười đắc ý, sắc đỏ trên mặt Lý Nhiễm càng đậm hơn.
Ánh mắt Cao Quý Đồng quay vòng giữa hai người, nhưng cả hai không biết.
“Chỉ một miếng.”
“Đừng mà, em tự ăn.”
Bàn cơm gỗ óc chó rất nhỏ, nhưng vẫn đủ cho hai người lớn và một đứa trẻ ngồi. Hai bên Cao Quý Đồng bỏ trống, hai người đối diện thì dí sát vào nhau. Ánh mắt Lý Nhiễm ra hiệu, bảo Cao Lãng kiềm chế một chút, Cao Lãng đùa đủ rồi thì nghiêm túc ngồi lại, gắp cho Lý Nhiễm thịt bò mà cô thích ăn trước, rồi gắp cho Cao Quý Đồng cánh gà mà cậu thích ăn.
“Ăn nhiều một chút.”
“Quý Đồng, phải ăn rau nhé.”
Lúc này mới có người để ý đến cậu, bắt gặp tầm mắt của hai người, Cao Quý Đồng cúi đầu bới cơm.
Ăn cơm xong, Cao Lãng chủ động dọn dẹp nhà bếp, Lý Nhiễm sợ anh bỏ đồ lung tung nên cũng đi vào giúp đỡ, Cao Quý Đồng làm bài tập ở trong phòng, bởi vì giữa chừng khát nước bèn ra ngoài lấy nước, vừa đi đến phòng khách, liền nhìn thấy hai người đứng nói chuyện ở cửa nhà bếp, cũng không biết nói gì, trên mặt hiện ra nụ cười.
Một người đắc ý, một người ngượng ngùng.
Cao Lãng thì thầm bên tai Lý Nhiễm, chóp tai của Lý Nhiễm soạt một cái đỏ bừng, dưới ánh đèn màu ấm, vẻ mặt cô bối rối, sau đó kiễng chân lên, hôn một cái lên má Cao Lãng cực nhanh.
Cao Quý Đồng ngay lập tức không khát nữa, về phòng tiếp tục làm bài tập.
Làm bài tập xong, Lý Nhiễm đem sữa bò vào, trò chuyện cùng cậu giống như bình thường, cô đi vào chưa được bao lâu, Cao Lãng mái tóc ướt đẫm cũng đi vào, thấy cậu làm bài tập xong rồi, đề nghị đánh một trận đấu game, bảo Lý Nhiễm cược ai sẽ thắng.
Đương nhiên Lý Nhiễm đứng về phía Cao Quý Đồng. Nếu đã cá cược thì phải có tiền cược, ba người đồng ý, ai thua thì người đó phải dậy sớm mua đồ ăn sáng.
Sáng sớm hôm sau, Cao Quý Đồng bị Cao Lãng bế ra khỏi giường để xếp hàng đi mua bánh bao chiên mà Lý Nhiễm thích ăn, anh đứng cách đó không xa gọi điện thoại, cậu chen lẫn trong hàng dài, bởi vì tướng mạo quá nổi bật, các chị gái xếp hàng từ đầu đến cuối không nhịn nổi nhìn cậu, dịu dàng hỏi: “Bạn nhỏ ơi, sao em xếp hàng một mình thế, bố mẹ của em đâu?”
Cao Quý Đồng oán giận nhìn Cao Lãng cách đó không xa, trong lòng lại thở dài thườn thượt.
Trời không mây, ánh nắng ấm áp.
Cao Quý Đồng ngồi ở trên cây, nhìn Cao Lãng sai người đi tới đi lui. Mặt trời sắp xuống núi, anh nghiêm túc nhét máy công tắc vào trong tay Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng hơi cau mày, nói nhỏ: “Sao không mua điều khiển từ xa.”
Cao Lãng đứng dưới gốc cây, nhe răng cười với cậu: “Thời gian gấp rút, con mau giấu đi, lát nữa nhìn bố ra hiệu.”
Nói xong, anh xoay người sải bước đi.
Cao Quý Đồng khẽ thở dài, nhìn hoàng hôn ngả xuống đường chân trời ở phía xa, trốn mình vào trong cành cây rậm rạp.
Trong thời gian chờ đợi, cậu không khỏi suy nghĩ, chắc là rất ít đứa trẻ nào có thể nhìn thấy bố mẹ mình yêu đương giống như cậu.
Hầu hết trẻ em khi sinh ra, bố mẹ của chúng đã yêu nhau rất nhiều năm. Không giống cậu, đã học tiểu học rồi, vẫn phải giúp bố mình tỏ tình với mẹ.
Cao Quý Đồng trốn trên cây, đợi hồi lâu thì Cao Lãng và Lý Nhiễm cũng đến.
Mặt trời lúc này đã lặn, bóng tối bao trùm cả lâu đài.
Bọn họ đứng trên bãi cỏ trước lâu đài, bởi vì cách quá xa, cậu không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu cũng không tò mò chút nào, bởi vì mỗi lần Cao Lãng lẩm bẩm luyện tập, cậu đều ở một bên, nghe nhiều đến nỗi không còn cảm thấy sến súa nữa.
Cậu chỉ tò mò Lý Nhiễm nghe thấy sẽ có phản ứng gì, rất có khả năng sẽ hoàn toàn nổi da gà khắp người giống như cậu.
Nhưng Lý Nhiễm quay lưng về phía cậu, cậu không nhìn thấy trên mặt cô có biểu cảm gì, chỉ nhìn thấy cuối cùng bọn họ ôm lấy nhau.
Cao Lãng ra hiệu, Cao Quý Đồng ấn công tắc.
Ánh sáng từng chấm nhỏ sáng lên từ khắp nơi, hai người dường như đặt mình vào trong dải ngân hà.
Khi Cao Lãng nhập vào một thể muốn hôn Lý Nhiễm, mới nhớ đến Cao Quý Đồng, quay người lại, bỏ lại cho cậu một bóng lưng.
Cao Quý Đồng nhếch khóe miệng, nhìn về phía bầu trời đen xịt, bởi vì ánh đèn phía trước quá chói mắt, những ngôi sao ở phía xa có vẻ có chút cô đơn, tĩnh mịch.
Cái ôm này của bọn họ rất lâu, không dứt. Cao Quý Đồng ngẩng đầu có chút mệt, khóe mắt lướt qua mấy lần, bọn họ vẫn còn ôm nhau. Sau đó cậu chẳng thèm nhìn nữa, không ngờ lúc nhìn lại, Cao Lãng đã nắm tay Lý Nhiễm đi đến cửa.
…
Cao Quý Đồng một lúc không còn gì để nói, đang định lên tiếng gọi người, Cao Lãng đi vào rồi quay lại.
Suýt chút nữa quên mất vẫn còn Cao Quý Đồng ở trên cây.
“Con nhảy xuống đi, bố đỡ con.” Anh đưa hai tay ra.
“Không, con sẽ ngã mất.” Cao Quý Đồng không tin anh chút nào.
“Nhanh lên, mẹ con đang chờ chúng ta ăn cơm đấy.” Cao Lãng thúc giục.
Cao Quý Đồng do dự chốc lát, bèn nhắm mắt nhảy xuống. Cơn đau như mong đợi đã không đến, cậu vững vàng ngã vào một vòng tay dày rộng.
“Đi nào, về nhà ăn cơm thôi.”
Cao Lãng bế cậu chạy về.
Cao Quý Đồng nhìn trời sao và ánh đèn đong đưa, im lặng thở dài.
Cao Quý Đồng là một đứa trẻ có trí nhớ rất tốt, sau này vẫn còn nhớ Cao Lãng đã dùng cách lỗi thời như vậy để theo đuổi được Lý Nhiễm.
Trong ký ức của Cao Quý Đồng, cách chung sống của Cao Lãng và Lý Nhiễm đa số đều là ai cũng không thèm để ý đến ai, bởi vì khi bọn họ gượng ép ở bên nhau, dường như bị ngăn cách một khoảng trống ở giữa. Từ sự lạnh nhạt và oán giận của bọn họ đến sau này Cao Lãng đơn phương lấy lòng, cậu đều thích ứng rất tốt.
Nhưng lần đầu tiên thấy bọn họ ngủ cùng một phòng, Cao Quý Đồng nhất thời vẫn rất khó thích ứng.
Ngày hôm đó tan học, cậu đeo cặp sách về nhà, một cái vali màu đen nằm ở ngoài lối vào, một chiếc áo khoác nam vứt trên sofa, đủ loại dấu vết ngoài mặt Cao Lãng đã đến đây, nhưng cậu đi một vòng trong nhà cũng không thấy anh đâu.
Cậu đến gõ cửa phòng Lý Nhiễm, Cao Lãng từ bên trong thò đầu ra, anh ra hiệu im lặng, cẩn thận mở cửa bước ra ngoài, nhẹ giọng nói với cậu: “Mẹ con ngủ rồi, nhỏ tiếng chút.”
Cao Quý Đồng hầu như chưa bao giờ thấy Lý Nhiễm ngủ vào lúc này, vô cùng lo lắng, bất kể Cao Lãng đảm bảo cô không bị ốm thế nào, cậu cũng muốn vào xem thử.
Cao Lãng biết rõ lúc này để cậu đi vào, có thể Lý Nhiễm không thèm để ý đến anh trong mấy ngày tiếp theo, không nói một lời bóp lấy hông cậu bế cậu đi. Cao Quý Đồng đạp một hồi cũng không thể ngọ nguậy được, cậu yên tĩnh lại.
Bữa tối, Cao Lãng gọi khách sạn đưa đồ ăn đến.
Cao Quý Đồng bày biện từng món ăn lên bàn, Cao Lãng xoa đầu cậu vô cùng hài lòng.
Xoa xong, anh đi gọi Lý Nhiễm ăn cơm.
Cao Quý Đồng đặt bát đũa xong, Cao Lãng nắm tay Lý Nhiễm ra ngoài, một người cười rạng rỡ, một người hai má ửng hồng.
“Mẹ ơi, mẹ khó chịu sao?” Cao Quý Đồng vội vàng chạy tới trước mặt Lý Nhiễm, Lý Nhiễm mỉm cười.
“Không sao, chỉ là buồn ngủ thôi.” Cô vùng tay Cao Lãng ra, chuyển sang nắm lấy Cao Quý Đồng.
Cao Lãng nhướn mày nhìn cô, cười đắc ý, sắc đỏ trên mặt Lý Nhiễm càng đậm hơn.
Ánh mắt Cao Quý Đồng quay vòng giữa hai người, nhưng cả hai không biết.
“Chỉ một miếng.”
“Đừng mà, em tự ăn.”
Bàn cơm gỗ óc chó rất nhỏ, nhưng vẫn đủ cho hai người lớn và một đứa trẻ ngồi. Hai bên Cao Quý Đồng bỏ trống, hai người đối diện thì dí sát vào nhau. Ánh mắt Lý Nhiễm ra hiệu, bảo Cao Lãng kiềm chế một chút, Cao Lãng đùa đủ rồi thì nghiêm túc ngồi lại, gắp cho Lý Nhiễm thịt bò mà cô thích ăn trước, rồi gắp cho Cao Quý Đồng cánh gà mà cậu thích ăn.
“Ăn nhiều một chút.”
“Quý Đồng, phải ăn rau nhé.”
Lúc này mới có người để ý đến cậu, bắt gặp tầm mắt của hai người, Cao Quý Đồng cúi đầu bới cơm.
Ăn cơm xong, Cao Lãng chủ động dọn dẹp nhà bếp, Lý Nhiễm sợ anh bỏ đồ lung tung nên cũng đi vào giúp đỡ, Cao Quý Đồng làm bài tập ở trong phòng, bởi vì giữa chừng khát nước bèn ra ngoài lấy nước, vừa đi đến phòng khách, liền nhìn thấy hai người đứng nói chuyện ở cửa nhà bếp, cũng không biết nói gì, trên mặt hiện ra nụ cười.
Một người đắc ý, một người ngượng ngùng.
Cao Lãng thì thầm bên tai Lý Nhiễm, chóp tai của Lý Nhiễm soạt một cái đỏ bừng, dưới ánh đèn màu ấm, vẻ mặt cô bối rối, sau đó kiễng chân lên, hôn một cái lên má Cao Lãng cực nhanh.
Cao Quý Đồng ngay lập tức không khát nữa, về phòng tiếp tục làm bài tập.
Làm bài tập xong, Lý Nhiễm đem sữa bò vào, trò chuyện cùng cậu giống như bình thường, cô đi vào chưa được bao lâu, Cao Lãng mái tóc ướt đẫm cũng đi vào, thấy cậu làm bài tập xong rồi, đề nghị đánh một trận đấu game, bảo Lý Nhiễm cược ai sẽ thắng.
Đương nhiên Lý Nhiễm đứng về phía Cao Quý Đồng. Nếu đã cá cược thì phải có tiền cược, ba người đồng ý, ai thua thì người đó phải dậy sớm mua đồ ăn sáng.
Sáng sớm hôm sau, Cao Quý Đồng bị Cao Lãng bế ra khỏi giường để xếp hàng đi mua bánh bao chiên mà Lý Nhiễm thích ăn, anh đứng cách đó không xa gọi điện thoại, cậu chen lẫn trong hàng dài, bởi vì tướng mạo quá nổi bật, các chị gái xếp hàng từ đầu đến cuối không nhịn nổi nhìn cậu, dịu dàng hỏi: “Bạn nhỏ ơi, sao em xếp hàng một mình thế, bố mẹ của em đâu?”
Cao Quý Đồng oán giận nhìn Cao Lãng cách đó không xa, trong lòng lại thở dài thườn thượt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook