Nhiễm Nhiễm
-
Chương 4
Dùng bữa xong, Cao Lãng lái xe đưa Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng về khu biệt thự Gia Lâm. Đây là căn nhà tân hôn trên danh nghĩa của họ, nhưng sau khi được trang hoàng từ ngoài vào trong, ngoại trừ dì giúp việc đến quét dọn và bảo quản, thì không hề có hơi người.
“Quý Đồng tự cất đồ đạc nhé.” Lý Nhiễm giao vali nhỏ của Cao Quý Đồng cho cậu bé, nhóc con liếc Cao Lãng, rồi cúi đầu đẩy vali nhỏ về phòng cậu.
Lý Nhiễm lấy hành lý của mình từ trong tay Cao Lãng, nhẹ giọng nói cảm ơn. Cao Lãng chỉ thấy mỗi góc mặt và đỉnh đầu của đối phương, cô vẫn duy trì vẻ trầm lặng này, chẳng có chút tươi tắn nào, khiến người khác khi nhìn vào đã thấy khó chịu.
Lý Nhiễm hướng đến phòng dành cho khách, nhưng Cao Lãng đã vượt qua cô sau vài bước dài, nhanh chân vào phòng trước cô, anh đóng sầm cửa lại.
Sau một hồi băn khoăn, Lý Nhiễm cũng không muốn khiến anh nổi giận, cô hạ tầm mắt, rồi tiến về phía phòng ngủ chính.
Không gian bên trong đủ lớn, cách âm cũng tốt, khép cửa lại sẽ có ngay cho mình một thế giới riêng tư.
Cất hành lý xong, trước tiên Lý Nhiễm đến xem thử Cao Quý Đồng. Cậu lấy bài tập hè ra, đặt ở trên bàn học với vẻ mặt vô cảm, căn phòng được trang trí theo sở thích của cậu, đổi sang môi trường mới, cậu cũng không khó chịu mấy, ngược lại thì bản thân thấy có chút mới mẻ, bắt gặp Lý Nhiễm bước vào, cậu lập tức ngẩng đầu rồi xin phép: “Mẹ ơi, lát nữa con có thể chơi game một lúc được không?”
Trong phòng lắp hệ thống Audio-Visual (*) có một bộ thiết bị trò chơi, tân tiến hơn mẫu ở nhà cũ, hẳn là đời mới nhất được ra mắt cách đây mấy hôm, cũng không biết ai đã sắm, cậu vừa thấy đã rạo rực hết cả lên.
(*) Hệ thống Audio Visual: hệ thống tích hợp âm thanh, trình chiếu, và chiếu sáng chuyên nghiệp.
“Đi đi, nhớ chú ý thời gian, đừng chơi lâu quá.” Lý Nhiễm xoa đầu cậu, rồi quay lại phòng ngủ chính, bắt đầu sắp xếp đồ dùng của mình.
Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và có bệnh sạch sẽ, tuy căn phòng đã được người khác quét tước lau chùi, nhưng chính cô vẫn phải vệ sinh thêm lần nữa. Thuở Cao Quý Đồng còn thơ, cô mất hẳn một ngày dài, kè kè phía sau con trai lúc cậu dọn dẹp. Khi Quý Đồng dần dà lớn, cô đọc trong sách bảo rằng, phải rèn luyện cho con cái tính tự lập từ nhỏ, bèn làm theo hướng dẫn ấy, để cậu tập tành. Vạn sự khởi đầu nan, nhìn nhóc con bé xíu lần nào đánh răng rửa mặt cũng rất bầy hầy và vất vả, cô nhịn không được, đành cầm tay cậu chỉ dạy lại. Thỉnh thoảng Quý Đồng mất kiên nhẫn, cậu òa khóc, khiến cô đau lòng và nao núng lắm, không biết nên giải quyết ra sao.
Bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác tuyệt vọng và bất lực khi đấy thật ấu trĩ biết bao.
Loay hoay bận rộn, thời gian trôi qua lúc nào không hay, cô gần như quên đi sự tồn tại của người ở bên phòng dành cho khách. Cao Quý Đồng đã không còn ở độ tuổi phải nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa, chơi game xong thì cậu tự tắm rửa và vệ sinh cá nhân, sau đó cậu sẽ lao vào phòng mẹ, chúc mẹ ngủ ngon rồi mới say giấc nồng được.
“Quý Đồng cũng vậy nhé.” Lý Nhiễm nhẹ giọng chúc cậu: “Qua xem bố đã ngủ chưa.”
Vẻ mặt Cao Quý Đồng mất tự nhiên, nhưng cậu cũng không nói gì, gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Lý Nhiễm thấy con trai đến trước cửa phòng dành cho khách, định gõ lên, thì cửa đã mở ra. Có lẽ đối phương cũng không ngờ sẽ có người đứng trước phòng mình, đành phải dừng bước, hai bố con đối mặt nhau, chẳng bên nào lên tiếng, bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.
Cao Quý Đồng im lặng, cậu thật sự không mở lời được.
Cao Lãng lấy lại tinh thần, nghĩ mình nên làm gì đó, bèn đưa tay xoa đầu con trai.
“Tôi có việc, cần ra ngoài một chuyến.” Lời này là anh nói với Lý Nhiễm đang đứng ở cửa phòng ngủ chính, sau đó anh lướt qua Cao Quý Đồng, sải bước đi mất.
Khép cửa lại, Lý Nhiễm đến bên cạnh Cao Quý Đồng, ngồi xổm xuống, cô vỗ nhẹ vào vai cậu: “Quý Đồng ơi, không còn sớm nữa, con mau ngủ đi, bố có việc phải làm, hẳn sẽ quay về muộn lắm.”
“Dạ, mẹ cũng ngủ sớm chút ạ.” Vẻ mặt của Cao Quý Đồng vẫn như cũ, chẳng mảy may quan tâm Cao Lãng đã đi đâu. Hên là anh đã ra ngoài rồi, giảm đi nỗi ngượng ngùng của cậu, bằng không thì, chắc mẹ sẽ buồn lắm khi thấy cậu không nói được lời nào.
Cao Quý Đồng chạy chậm về phòng mình, phòng khách chìm vào bóng tối, chỉ có đèn ngoài hành lang và bên trong phòng đang mở.
Được đặt tại khu trung tâm của thành thị phồn hoa tấc đất tấc vàng, ngôi nhà rộng lớn này quá đỗi yên ắng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng than thở trong lòng.
Ở Phi Bạch Cẩm Sắt, câu lạc bộ vui chơi giải trí bí mật của thành phố H, chỉ mở cửa cho giới nhà giàu quyền quý.
Khi Cao Lãng đến, bầu không khí đương sôi nổi nhất. Từ khi anh về nước, đám bạn cũ liên tiếp kéo đến, hôm nay hẹn người này, đứa kia thì để ngày mai, không biết đã trải qua bao nhiêu vụ gặp gỡ này rồi. Anh tốt tính, lại biết cách tận hưởng, số người rủ rê anh mỗi ngày không sao đếm nổi.
Anh vừa xuất hiện, trong phòng lập tức xôn xao, đẩy cuộc vui đang hào hứng lên mức đỉnh điểm.
Cười đùa sảng khoái, uống vài ba ly rượu, anh lờ mờ quên mất thời gian. Thật không dễ gì mới rảnh tay được đôi chút, Cao Lãng gọi điện, bảo Tạ Tư Niên đến cạnh anh, anh ta nhả ra hơi rượu, lớn tiếng: “Tên Trịnh Nghiêm mà anh bảo em điều tra ấy, xuất thân khá sạch sẽ, tư liệu thì em đã gửi qua điện thoại của anh rồi, anh yên tâm đi, bố mẹ người ta còn chẳng quan tâm như anh, do anh lo lắng thái quá đấy.”
Đôi mắt sáng rực của Cao Lãng đượm màu phức tạp, anh nói: “Cậu không hiểu đâu, tôi nhờ cậu tìm người, thế tìm được chưa?”
Tạ Tư Niên chỉ hơi say thôi, chứ não vẫn đang hoạt động, lướt điện thoại rồi đưa anh xem một tấm ảnh: “Này, anh nhìn thử, có đẹp không, là diễn viên chuyên nghiệp, vẫn chưa nổi tiếng, nhưng em từng thấy cô ta ở một vài buổi diễn thử rồi, cũng có tiềm năng phết.”
“Vậy chọn cô ta đi.”
Tạ Tư Niên cất điện thoại, cong môi nói: “Em nói này, anh có hơi thất đức nha, chẳng trách anh không kiếm Thẩm Trị, nếu anh ta biết, chuyện này không dễ kết thúc đâu, anh cẩn thận xíu, coi chừng bị lật mặt đấy.”
Cao Lãng cười cười, không nói, lật mặt à? Anh có thể lật đến đâu nữa cơ chứ. Dù sao Ứng Thanh Hề cũng đủ ghét anh rồi, anh không ngại để cô ghét thêm chút nữa.
Chỉ cần cô ta sống hạnh phúc.
Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng của Cao Quý Đồng vừa mới bắt đầu.
Lý Nhiễm ngủ ngon nguyên đêm, khi tỉnh dậy, trời tờ mờ sáng, Cao Quý Đồng đang say giấc trong ổ chăn. Lý Nhiễm không nhịn được thơm lên gò má mềm mại của cậu, cậu đã lớn rồi, không thích ai tùy tiện chạm vào mình, cũng chỉ có lúc cậu đang ngủ, cô mới có thể lén hôn cậu thôi.
Trần đời này sao có thể xuất hiện một đứa trẻ đáng yêu đến vậy cơ chứ.
Lòng cô đã trọn vẹn rồi, cô vô thức cong khoé miệng, rồi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng.
Ban đầu, ông cụ Cao muốn cử vài người sang chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của họ, Lý Nhiễm yếu ớt nói rằng, cô sẽ lo cơm nước, ông sau một hồi suy nghĩ cũng từ bỏ ý định này, cuối cùng quyết định, chỉ bảo dì giúp việc thường xuyên đến vệ sinh nhà cửa.
Đây chính là cuộc sống tự do mà Lý Nhiễm đã mất bao lâu nay, khiến cô có chút mong chờ đối với tương lai mai sau.
Thế giới này tồn tại nhiều người rất yêu thích việc bếp núc, Lý Nhiễm là một trong số đó, cô dễ dàng đắm chìm khi bước chân vào bếp, bữa sáng cô chuẩn bị phải vừa phong phú vừa tinh tế.
Cô nghĩ mình có thể quay video về các món ăn sáng, đang suy nghĩ về việc lên kịch bản ra sao, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hôm qua Cao Lãng trở về lúc nào, cô hoàn toàn không hay. Anh phớt lờ cô, chỉ lấy chai nước trong tủ lạnh rồi quay người vào phòng, Lý Nhiễm cũng biết điều, không gọi anh dùng cơm.
Cửa phòng dành cho khách đóng chặt, cứ như chưa từng được mở ra mới khi nãy.
So với ngày thường, sáng nay Cao Quý Đồng dậy trễ hơn, cậu có tật lạ giường, tối qua không ngủ ngon lắm. Lý Nhiễm thấy cậu bước ra, đầu gà gật, cô hỏi cậu hôm nay có đá bóng hay không, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp lớn: “Tất nhiên là có ạ, chúng con đã hẹn nhau rồi.”
Lý Nhiễm làm động tác yên lặng, nhắc cậu: “Nhỏ tiếng chút, bố còn đang ngủ.”
Cao Quý Đồng vội vàng im miệng, sợ Lý Nhiễm bảo cậu gọi Cao Lãng dậy ăn cơm. May thay, Lý Nhiễm chẳng làm vậy, nếu không thì cậu sẽ bối rối lắm.
Ăn sáng xong, Lý Nhiễm cầm theo túi thể thao và máy ảnh, giục Cao Quý Đồng nhanh thay quần áo, cô chuẩn bị đưa cậu đến cung thể thao. Đã lâu rồi cô không lái xe, lát nữa có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn chút. Trẻ em thường tràn đầy sức sống hơn người lớn, chỉ cần một bữa sáng, Cao Quý Đồng đã lấy lại nguồn năng lượng dồi dào rồi.
Do không lái xe trong một khoảng thời gian, trên đường quả nhiên cô có chút lúng túng chân tay, lúc lùi xe khỏi nơi đậu, Lý Nhiễm suýt chút đã sơ ý va phải xe của Cao Lãng. May mà chỉ vang lên báo động giả, nếu không cô cũng chẳng biết phải ăn nói sao với anh. Sau khi lái xe ra ngoài, cô cẩn thận dè dặt vòng xe loanh quanh khu chung cư hai lần, từ từ quen tay hơn rồi mới dám lên đường.
Bên ngoài nắng chan chan, bên cạnh không có tài xế, bảo mẫu, hay quản gia, Cao Quý Đồng thấy dễ chịu, bắt đầu có tâm trạng hơn.
Trận đấu kết thúc, Cao Quý Đồng ghi hai bàn, nhưng bên cậu vẫn thua cuộc, cậu không kiềm được trách móc đồng đội đá nát quá. Lý Nhiễm cầm khăn thấm mồ hôi cho cậu, cười nói: “Quý Đồng, các con là một đội, không được nói mấy bạn như vậy.”
Cao Quý Đồng bĩu môi, quay mặt sang một bên.
“Cao Quý Đồng, xin lỗi, vừa nãy mình lỡ làm cậu té.” Cao Quý Đồng đang uống nước, một cậu bé có vẻ ngoài tựa con gái chạy tới, nhút nhát xin lỗi.
Lý Nhiễm nở một nụ cười thân thiện với cậu bé, khẽ vỗ vai con trai.
Vì đã được giáo dưỡng cùng với phép lịch sự, Cao Quý Đồng nuốt xuống một hơi: “Không sao đâu.”
Nam tử hán đại trượng phu, vấp ngã xíu cũng chẳng hề hấn gì, nhưng nếu không phải bởi vì cậu ta cản đường, thì ở quả cuối cùng đó, chắc chắn cậu có thể sút vào rồi, Cao Quý Đồng thấy không vui tí nào khi nghĩ đến, giọng cậu cũng không tốt lắm.
“Mẹ Quý Đồng này, có phải Quý Đồng bị thương không? Mới nãy đều do Triệu Dịch bất cẩn rồi.” Một người đàn ông trẻ tuổi dắt theo Triệu Dịch, có đôi mắt cười, lúm đồng tiền lấp ló, nhìn có chút quen mắt.
Lý Nhiễm cười bảo không sao: “Chỉ rách da xíu thôi, tôi cũng đã khử trùng cho thằng bé rồi.”
“Vô cùng xin lỗi.” Anh ấy hết sức áy náy.
Lý Nhiễm vội vàng lắc đầu: “Không sao thật mà, đá bóng va chạm nhau, là chuyện rất bình thường.”
“Có phải Tiểu Nhiễm không?”
“Anh Triệu Dục?”
“Thật sự là em à.”
Đối phương có chút không tin được, Lý Nhiễm cũng rất ngạc nhiên.
Vô tình gặp bạn cũ, là chuyện hiếm có biết bao.
“Thực ra, lúc ngồi ở bên kia, anh đã cảm thấy cô gái này khá quen, nhưng không dám nhận, nào ngờ đúng là em.” Triệu Dục lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rất vui vẻ.
Lý Nhiễm cười dịu dàng: “Vừa nãy em cũng không để ý, có thể gặp được anh ở đây, em ngạc nhiên lắm.”
“Anh cũng vậy, chúng ta…” Anh ta dừng nói, dùng tay so sánh chiều cao của hai đứa trẻ: “Khi em đi, anh chỉ mới cao hơn Quý Đồng một chút thôi, ha ha, lúc đó em còn thấp hơn anh một cái đầu cơ.”
Thấy đối phương tươi cười, Lý Nhiễm cũng vui lây: “Xấp xỉ thôi mà.”
“Thật không ngờ ấy, đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Triệu Dục xoa đầu Triệu Dịch, giới thiệu với Lý Nhiễm: “Đây là con trai của anh trai anh. Triệu Dục, gọi dì Tiểu Nhiễm đi, dì Tiểu Nhiễm là bạn thuở nhỏ của bố cháu và chú.”
Cậu bé ngoan ngoãn gọi, Lý Nhiễm cũng bảo Cao Quý Đồng chào hỏi.
“Chào chú Triệu ạ.” Cao Quý Đồng lễ phép thưa với anh ấy, nhìn người bạn nhỏ phía đối diện đang có chút sợ mình, cậu vẫn để bụng việc đối phương đã hại đội cậu thua trận.
“Quý Đồng tự cất đồ đạc nhé.” Lý Nhiễm giao vali nhỏ của Cao Quý Đồng cho cậu bé, nhóc con liếc Cao Lãng, rồi cúi đầu đẩy vali nhỏ về phòng cậu.
Lý Nhiễm lấy hành lý của mình từ trong tay Cao Lãng, nhẹ giọng nói cảm ơn. Cao Lãng chỉ thấy mỗi góc mặt và đỉnh đầu của đối phương, cô vẫn duy trì vẻ trầm lặng này, chẳng có chút tươi tắn nào, khiến người khác khi nhìn vào đã thấy khó chịu.
Lý Nhiễm hướng đến phòng dành cho khách, nhưng Cao Lãng đã vượt qua cô sau vài bước dài, nhanh chân vào phòng trước cô, anh đóng sầm cửa lại.
Sau một hồi băn khoăn, Lý Nhiễm cũng không muốn khiến anh nổi giận, cô hạ tầm mắt, rồi tiến về phía phòng ngủ chính.
Không gian bên trong đủ lớn, cách âm cũng tốt, khép cửa lại sẽ có ngay cho mình một thế giới riêng tư.
Cất hành lý xong, trước tiên Lý Nhiễm đến xem thử Cao Quý Đồng. Cậu lấy bài tập hè ra, đặt ở trên bàn học với vẻ mặt vô cảm, căn phòng được trang trí theo sở thích của cậu, đổi sang môi trường mới, cậu cũng không khó chịu mấy, ngược lại thì bản thân thấy có chút mới mẻ, bắt gặp Lý Nhiễm bước vào, cậu lập tức ngẩng đầu rồi xin phép: “Mẹ ơi, lát nữa con có thể chơi game một lúc được không?”
Trong phòng lắp hệ thống Audio-Visual (*) có một bộ thiết bị trò chơi, tân tiến hơn mẫu ở nhà cũ, hẳn là đời mới nhất được ra mắt cách đây mấy hôm, cũng không biết ai đã sắm, cậu vừa thấy đã rạo rực hết cả lên.
(*) Hệ thống Audio Visual: hệ thống tích hợp âm thanh, trình chiếu, và chiếu sáng chuyên nghiệp.
“Đi đi, nhớ chú ý thời gian, đừng chơi lâu quá.” Lý Nhiễm xoa đầu cậu, rồi quay lại phòng ngủ chính, bắt đầu sắp xếp đồ dùng của mình.
Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và có bệnh sạch sẽ, tuy căn phòng đã được người khác quét tước lau chùi, nhưng chính cô vẫn phải vệ sinh thêm lần nữa. Thuở Cao Quý Đồng còn thơ, cô mất hẳn một ngày dài, kè kè phía sau con trai lúc cậu dọn dẹp. Khi Quý Đồng dần dà lớn, cô đọc trong sách bảo rằng, phải rèn luyện cho con cái tính tự lập từ nhỏ, bèn làm theo hướng dẫn ấy, để cậu tập tành. Vạn sự khởi đầu nan, nhìn nhóc con bé xíu lần nào đánh răng rửa mặt cũng rất bầy hầy và vất vả, cô nhịn không được, đành cầm tay cậu chỉ dạy lại. Thỉnh thoảng Quý Đồng mất kiên nhẫn, cậu òa khóc, khiến cô đau lòng và nao núng lắm, không biết nên giải quyết ra sao.
Bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác tuyệt vọng và bất lực khi đấy thật ấu trĩ biết bao.
Loay hoay bận rộn, thời gian trôi qua lúc nào không hay, cô gần như quên đi sự tồn tại của người ở bên phòng dành cho khách. Cao Quý Đồng đã không còn ở độ tuổi phải nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa, chơi game xong thì cậu tự tắm rửa và vệ sinh cá nhân, sau đó cậu sẽ lao vào phòng mẹ, chúc mẹ ngủ ngon rồi mới say giấc nồng được.
“Quý Đồng cũng vậy nhé.” Lý Nhiễm nhẹ giọng chúc cậu: “Qua xem bố đã ngủ chưa.”
Vẻ mặt Cao Quý Đồng mất tự nhiên, nhưng cậu cũng không nói gì, gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Lý Nhiễm thấy con trai đến trước cửa phòng dành cho khách, định gõ lên, thì cửa đã mở ra. Có lẽ đối phương cũng không ngờ sẽ có người đứng trước phòng mình, đành phải dừng bước, hai bố con đối mặt nhau, chẳng bên nào lên tiếng, bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.
Cao Quý Đồng im lặng, cậu thật sự không mở lời được.
Cao Lãng lấy lại tinh thần, nghĩ mình nên làm gì đó, bèn đưa tay xoa đầu con trai.
“Tôi có việc, cần ra ngoài một chuyến.” Lời này là anh nói với Lý Nhiễm đang đứng ở cửa phòng ngủ chính, sau đó anh lướt qua Cao Quý Đồng, sải bước đi mất.
Khép cửa lại, Lý Nhiễm đến bên cạnh Cao Quý Đồng, ngồi xổm xuống, cô vỗ nhẹ vào vai cậu: “Quý Đồng ơi, không còn sớm nữa, con mau ngủ đi, bố có việc phải làm, hẳn sẽ quay về muộn lắm.”
“Dạ, mẹ cũng ngủ sớm chút ạ.” Vẻ mặt của Cao Quý Đồng vẫn như cũ, chẳng mảy may quan tâm Cao Lãng đã đi đâu. Hên là anh đã ra ngoài rồi, giảm đi nỗi ngượng ngùng của cậu, bằng không thì, chắc mẹ sẽ buồn lắm khi thấy cậu không nói được lời nào.
Cao Quý Đồng chạy chậm về phòng mình, phòng khách chìm vào bóng tối, chỉ có đèn ngoài hành lang và bên trong phòng đang mở.
Được đặt tại khu trung tâm của thành thị phồn hoa tấc đất tấc vàng, ngôi nhà rộng lớn này quá đỗi yên ắng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng than thở trong lòng.
Ở Phi Bạch Cẩm Sắt, câu lạc bộ vui chơi giải trí bí mật của thành phố H, chỉ mở cửa cho giới nhà giàu quyền quý.
Khi Cao Lãng đến, bầu không khí đương sôi nổi nhất. Từ khi anh về nước, đám bạn cũ liên tiếp kéo đến, hôm nay hẹn người này, đứa kia thì để ngày mai, không biết đã trải qua bao nhiêu vụ gặp gỡ này rồi. Anh tốt tính, lại biết cách tận hưởng, số người rủ rê anh mỗi ngày không sao đếm nổi.
Anh vừa xuất hiện, trong phòng lập tức xôn xao, đẩy cuộc vui đang hào hứng lên mức đỉnh điểm.
Cười đùa sảng khoái, uống vài ba ly rượu, anh lờ mờ quên mất thời gian. Thật không dễ gì mới rảnh tay được đôi chút, Cao Lãng gọi điện, bảo Tạ Tư Niên đến cạnh anh, anh ta nhả ra hơi rượu, lớn tiếng: “Tên Trịnh Nghiêm mà anh bảo em điều tra ấy, xuất thân khá sạch sẽ, tư liệu thì em đã gửi qua điện thoại của anh rồi, anh yên tâm đi, bố mẹ người ta còn chẳng quan tâm như anh, do anh lo lắng thái quá đấy.”
Đôi mắt sáng rực của Cao Lãng đượm màu phức tạp, anh nói: “Cậu không hiểu đâu, tôi nhờ cậu tìm người, thế tìm được chưa?”
Tạ Tư Niên chỉ hơi say thôi, chứ não vẫn đang hoạt động, lướt điện thoại rồi đưa anh xem một tấm ảnh: “Này, anh nhìn thử, có đẹp không, là diễn viên chuyên nghiệp, vẫn chưa nổi tiếng, nhưng em từng thấy cô ta ở một vài buổi diễn thử rồi, cũng có tiềm năng phết.”
“Vậy chọn cô ta đi.”
Tạ Tư Niên cất điện thoại, cong môi nói: “Em nói này, anh có hơi thất đức nha, chẳng trách anh không kiếm Thẩm Trị, nếu anh ta biết, chuyện này không dễ kết thúc đâu, anh cẩn thận xíu, coi chừng bị lật mặt đấy.”
Cao Lãng cười cười, không nói, lật mặt à? Anh có thể lật đến đâu nữa cơ chứ. Dù sao Ứng Thanh Hề cũng đủ ghét anh rồi, anh không ngại để cô ghét thêm chút nữa.
Chỉ cần cô ta sống hạnh phúc.
Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng của Cao Quý Đồng vừa mới bắt đầu.
Lý Nhiễm ngủ ngon nguyên đêm, khi tỉnh dậy, trời tờ mờ sáng, Cao Quý Đồng đang say giấc trong ổ chăn. Lý Nhiễm không nhịn được thơm lên gò má mềm mại của cậu, cậu đã lớn rồi, không thích ai tùy tiện chạm vào mình, cũng chỉ có lúc cậu đang ngủ, cô mới có thể lén hôn cậu thôi.
Trần đời này sao có thể xuất hiện một đứa trẻ đáng yêu đến vậy cơ chứ.
Lòng cô đã trọn vẹn rồi, cô vô thức cong khoé miệng, rồi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng.
Ban đầu, ông cụ Cao muốn cử vài người sang chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của họ, Lý Nhiễm yếu ớt nói rằng, cô sẽ lo cơm nước, ông sau một hồi suy nghĩ cũng từ bỏ ý định này, cuối cùng quyết định, chỉ bảo dì giúp việc thường xuyên đến vệ sinh nhà cửa.
Đây chính là cuộc sống tự do mà Lý Nhiễm đã mất bao lâu nay, khiến cô có chút mong chờ đối với tương lai mai sau.
Thế giới này tồn tại nhiều người rất yêu thích việc bếp núc, Lý Nhiễm là một trong số đó, cô dễ dàng đắm chìm khi bước chân vào bếp, bữa sáng cô chuẩn bị phải vừa phong phú vừa tinh tế.
Cô nghĩ mình có thể quay video về các món ăn sáng, đang suy nghĩ về việc lên kịch bản ra sao, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hôm qua Cao Lãng trở về lúc nào, cô hoàn toàn không hay. Anh phớt lờ cô, chỉ lấy chai nước trong tủ lạnh rồi quay người vào phòng, Lý Nhiễm cũng biết điều, không gọi anh dùng cơm.
Cửa phòng dành cho khách đóng chặt, cứ như chưa từng được mở ra mới khi nãy.
So với ngày thường, sáng nay Cao Quý Đồng dậy trễ hơn, cậu có tật lạ giường, tối qua không ngủ ngon lắm. Lý Nhiễm thấy cậu bước ra, đầu gà gật, cô hỏi cậu hôm nay có đá bóng hay không, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp lớn: “Tất nhiên là có ạ, chúng con đã hẹn nhau rồi.”
Lý Nhiễm làm động tác yên lặng, nhắc cậu: “Nhỏ tiếng chút, bố còn đang ngủ.”
Cao Quý Đồng vội vàng im miệng, sợ Lý Nhiễm bảo cậu gọi Cao Lãng dậy ăn cơm. May thay, Lý Nhiễm chẳng làm vậy, nếu không thì cậu sẽ bối rối lắm.
Ăn sáng xong, Lý Nhiễm cầm theo túi thể thao và máy ảnh, giục Cao Quý Đồng nhanh thay quần áo, cô chuẩn bị đưa cậu đến cung thể thao. Đã lâu rồi cô không lái xe, lát nữa có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn chút. Trẻ em thường tràn đầy sức sống hơn người lớn, chỉ cần một bữa sáng, Cao Quý Đồng đã lấy lại nguồn năng lượng dồi dào rồi.
Do không lái xe trong một khoảng thời gian, trên đường quả nhiên cô có chút lúng túng chân tay, lúc lùi xe khỏi nơi đậu, Lý Nhiễm suýt chút đã sơ ý va phải xe của Cao Lãng. May mà chỉ vang lên báo động giả, nếu không cô cũng chẳng biết phải ăn nói sao với anh. Sau khi lái xe ra ngoài, cô cẩn thận dè dặt vòng xe loanh quanh khu chung cư hai lần, từ từ quen tay hơn rồi mới dám lên đường.
Bên ngoài nắng chan chan, bên cạnh không có tài xế, bảo mẫu, hay quản gia, Cao Quý Đồng thấy dễ chịu, bắt đầu có tâm trạng hơn.
Trận đấu kết thúc, Cao Quý Đồng ghi hai bàn, nhưng bên cậu vẫn thua cuộc, cậu không kiềm được trách móc đồng đội đá nát quá. Lý Nhiễm cầm khăn thấm mồ hôi cho cậu, cười nói: “Quý Đồng, các con là một đội, không được nói mấy bạn như vậy.”
Cao Quý Đồng bĩu môi, quay mặt sang một bên.
“Cao Quý Đồng, xin lỗi, vừa nãy mình lỡ làm cậu té.” Cao Quý Đồng đang uống nước, một cậu bé có vẻ ngoài tựa con gái chạy tới, nhút nhát xin lỗi.
Lý Nhiễm nở một nụ cười thân thiện với cậu bé, khẽ vỗ vai con trai.
Vì đã được giáo dưỡng cùng với phép lịch sự, Cao Quý Đồng nuốt xuống một hơi: “Không sao đâu.”
Nam tử hán đại trượng phu, vấp ngã xíu cũng chẳng hề hấn gì, nhưng nếu không phải bởi vì cậu ta cản đường, thì ở quả cuối cùng đó, chắc chắn cậu có thể sút vào rồi, Cao Quý Đồng thấy không vui tí nào khi nghĩ đến, giọng cậu cũng không tốt lắm.
“Mẹ Quý Đồng này, có phải Quý Đồng bị thương không? Mới nãy đều do Triệu Dịch bất cẩn rồi.” Một người đàn ông trẻ tuổi dắt theo Triệu Dịch, có đôi mắt cười, lúm đồng tiền lấp ló, nhìn có chút quen mắt.
Lý Nhiễm cười bảo không sao: “Chỉ rách da xíu thôi, tôi cũng đã khử trùng cho thằng bé rồi.”
“Vô cùng xin lỗi.” Anh ấy hết sức áy náy.
Lý Nhiễm vội vàng lắc đầu: “Không sao thật mà, đá bóng va chạm nhau, là chuyện rất bình thường.”
“Có phải Tiểu Nhiễm không?”
“Anh Triệu Dục?”
“Thật sự là em à.”
Đối phương có chút không tin được, Lý Nhiễm cũng rất ngạc nhiên.
Vô tình gặp bạn cũ, là chuyện hiếm có biết bao.
“Thực ra, lúc ngồi ở bên kia, anh đã cảm thấy cô gái này khá quen, nhưng không dám nhận, nào ngờ đúng là em.” Triệu Dục lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rất vui vẻ.
Lý Nhiễm cười dịu dàng: “Vừa nãy em cũng không để ý, có thể gặp được anh ở đây, em ngạc nhiên lắm.”
“Anh cũng vậy, chúng ta…” Anh ta dừng nói, dùng tay so sánh chiều cao của hai đứa trẻ: “Khi em đi, anh chỉ mới cao hơn Quý Đồng một chút thôi, ha ha, lúc đó em còn thấp hơn anh một cái đầu cơ.”
Thấy đối phương tươi cười, Lý Nhiễm cũng vui lây: “Xấp xỉ thôi mà.”
“Thật không ngờ ấy, đã qua nhiều năm như vậy rồi.” Triệu Dục xoa đầu Triệu Dịch, giới thiệu với Lý Nhiễm: “Đây là con trai của anh trai anh. Triệu Dục, gọi dì Tiểu Nhiễm đi, dì Tiểu Nhiễm là bạn thuở nhỏ của bố cháu và chú.”
Cậu bé ngoan ngoãn gọi, Lý Nhiễm cũng bảo Cao Quý Đồng chào hỏi.
“Chào chú Triệu ạ.” Cao Quý Đồng lễ phép thưa với anh ấy, nhìn người bạn nhỏ phía đối diện đang có chút sợ mình, cậu vẫn để bụng việc đối phương đã hại đội cậu thua trận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook