Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
-
Chương 131: Mẫu thân?
Trong khoang thuyền, Tử Mộ đang thất thần nhìn về phương xa.
“Tử Mộ, đệ ra ngoài xem thử có chuyện gì” Nghe thấy thanh âm tranh chấp bên ngoài, Vinh Hình có chút tò mò thị vệ đang ồn ào với người nào. Hơn nữa, thanh âm kia lại khiến cho hắn có một chút quen thuộc khó hiểu, khiến cho hắn không kiềm được xúc động nơi đáy lòng.
“Ừ” Sau một lúc lâu, Tử Mộ mới nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng suy nghĩ lại không biết đã trôi về phương nào.
Vinh Hình khẽ thở dài. Tám năm, hắn cứ tự tra tấn mình suốt tám năm. Tội gì phải như vậy? Rõ ràng là yêu, tội gì phải làm thế? Ngay lúc ra tay tổn thương nàng, người đau lòng nhất không phải là chính bản thân hắn hay sao? Người ngoài chỉ biết Hàn Chỉ vì hồng nhan mà đảo điên Hỏa thị, nào có ai biết mấy năm nay Tử Mộ đã đau thương đến tình trạng nào?
Ra khỏi khoang thuyền, Vinh Hình nhìn thấy một tiểu cô nương tóc đỏ áo đỏ, một tay chống hông, một tay chỉ về phía thị vệ mắng mỏ, vẻ mặt vô cùng không vui. Nàng ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, mái tóc đỏ được búi thành một chiếc đuôi ngựa, đôi mắt to sáng ngời lại mang theo giận dữ.
Trái tim Vinh Hình lại chấn động hoàn toàn.
Tiểu cô nương này…
“Đóa Đóa?” Vinh Hình kích động bậc người nhảy xuống thuyền nhỏ của Đóa Đóa, thân tàu bởi vì sự xuất hiện của hắn mà lắc lư một chút.
“Đóa Đóa, thật sự là con sao? Thật là con sao?” Vinh Hình ôm lấy gương mặt của Đóa Đóa, nhìn trái nhìn phải một lượt mới phá lên cười to “Thật là con! Thật sự là con! Con có biết ta đã đi tìm con suốt tám năm nay rồi hay không? Rốt cuộc lúc trước con đã trốn ở đâu vậy hả?”
Vinh Hình vẫn nghĩ rằng lúc trước Đóa Đóa mất tích là do mình, cho nên vẫn luôn gắng sức truy tìm tung tích của con bé. Đáng tiếc, tám năm trôi qua mà không có một chút tin tức nào.
“Thúc thúc thối tha, mau thả ta ra, mặt của ta bị thúc bóp dẹp lép rồi đây này!” Đóa Đóa vung vẫy hai tay hòng thoát khỏi Vinh Hình. Thúc thúc thối tha này, tại sao một chuyện tốt cũng không làm được vậy? Lúc trước không hỏi ý kiến đã bắt nàng cùng mẹ đi, bây giờ lại bóp dẹp mặt nàng, lỡ như nàng bị hủy dung thì phải làm sao bây giờ?
“Được được được, ta không bóp nữa, không bóp nữa. Đóa Đóa, con mau nói cho ta biết mấy năm nay con đã ở nơi nào. Ta tìm con đến muốn điên lên rồi! Trời ạ, may mắn là con vẫn bình an vô sự!” Vinh Hình kích động bế bổng Đóa Đóa lên, định xoay nàng một vòng trên không trung nhưng sực nhớ bọn họ đang ở trên thuyền nên đành thôi.
“Vinh Hình thúc thúc, thúc đừng làm thuyền lay động nữa” Đóa Đóa hết chỗ nói, sao hắn ta nhìn thấy nàng lại kích động như vậy chứ?
“Đóa Đóa, con đang phá phách cái gì vậy?” Cảm thấy thân tàu lay động, Vân Liệt Diễm đành phải mở mắt, nhô đầu ra.
Vừa nhìn thấy, Vinh Hình ngơ ngẩn thả hai tay, Đóa Đóa đáng thương úp mông xuống đất.
“Vinh Hình thúc thúc, sao thúc lại hư hỏng như vậy chứ? Ta bảo thúc buông, thúc không buông, sau đó lại đột nhiên buông ra. Thúc muốn ném chết ta sao?” Đóa Đóa bất mãn xoa xoa mông, lên án Vinh Hình.
“Liệt Diễm, ngươi…” Vinh Hình đương nhiên không còn quan tâm đến chuyện Đóa Đóa có đau hay không, tất cả tâm tư của hắn lúc này đều ở trên người Vân Liệt Diễm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Không chết? Thế nhưng nàng không chết!
Còn chưa đợi Vinh Hình phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện thêm một người. Tử Mộ vội vàng giang tay ôm Vân Liệt Diễm vào lòng.
“Liệt Diễm! Liệt Diễm! Là nàng sao?” Tử Mộ ôm Vân Liệt Diễm thật chặt, không biết vì sao vào giờ khắc này hắn lại không còn muốn giữ kẽ nữa. Một khắc nghe thấy thanh âm của nàng, hắn đã gần như không thể tiếp tục hít thở.
Thật sự có thể gặp lại nàng sao?
Tám năm, nàng rốt cuộc cũng đã trở lại!
Thế nhưng dù sao chỗ họ đang đứng cũng chỉ là một chiếc thuyền con, ngay lúc Đóa Đóa định đứng dậy tách hai người Vân Liệt Diễm và Tử Mộ ra thì chiếc thuyền hoa hoa lệ lệ lật úp. Tử Mộ vẫn đang đắm chìm trong vui sướng cùng phức tạp cũng không kịp phản ứng, vội vàng ôm lấy Vân Liệt Diễm rồi cùng nhau rơi xuống nước. Đóa Đóa thì không có phòng bị, Vàng vẫn không hiểu rõ chuyện gì, Kim Trầm Khê lại hoàn toàn mờ mịt, Vinh Hình còn đang duy trì sự kinh ngạc, cho nên mới tạo nên cảnh tượng toàn bộ đều hoa lệ rơi xuống hồ.
Rơi xuống hồ rồi, mọi người mới tỉnh mộng. Tử Mộ ôm Vân Liệt nhảy lên thuyền của mình, bàn tay dịu dàng lau nước trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi ta” Vân Liệt Diễm quay mặt sang chỗ khác, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Nàng nên dùng tâm trạng nào để đối mặt với hắn đây? Vốn dĩ nàng nghĩ rằng sẽ không gặp lại, cũng không cần phải gặp lại, không ngờ… Những chuyện mà nàng đã quên mất, hẳn là Liệt Diễm đã thiếu Tử Mộ rất nhiều, nếu không thì cũng sẽ không mỗi một lần nhìn thấy hắn đều sẽ có cảm giác tê tâm liệt phế.
Nàng không phải là Liệt Diễm, nhưng lại vẫn là Liệt Diễm, cho nên mới phải kế thừa loại lo lắng đau đớn này, đau đến hít thở không thông.
Nàng không muốn thiếu hắn, cho nên đã trăm phương nghìn kế tìm cách bỏ đi, chính vì thế mà nàng đã đánh mất đứa con còn chưa thành hình của mình. Nàng không trách Tử Mộ, là chính nàng khăng khăng muốn đi, cho nên phải do chính nàng trả giá. Nàng tổn thương Tử Mộ, nhưng không phải chính nàng đã trả một cái giá quá lớn rồi hay sao?
Vạn năm luân hồi, quên mất tất cả mọi chuyện. Nhìn thì có vẻ như sống lại, nhưng cũng đã biến thành một người khác. Nàng từng trải qua nhiều cuộc đời không hề liên quan đến nhau, nếu một ngày kia nhớ lại thì nàng sẽ vì cơ hội được sống suốt vạn năm qua mà cảm thấy vui vẻ sao?
Nàng không biết, thật sự không biết!
Nàng không muốn nhận tiếng xin lỗi của Tử Mộ, vô cùng không muốn, không muốn đến nỗi mỗi lần nghe hắn nói là lại không kiềm nén được những giọt nước mắt của mình.
“Liệt Diễm, ta…” Bàn tay của Tử Mộ khựng lại giữa không trung, ngoại trừ nói lời xin lỗi ra thì hắn còn có thể nói gì với nàng?
Tám năm trước, là hắn tự tay đẩy nàng vào Ám Chi Sâm Lâm. Hắn biết nàng ở đó nhưng lại chưa một lần đến tìm nàng, thậm chí còn giấu nhẹm tin tức của nàng. Thậm chí hắn còn không quan tâm nàng sẽ sống suốt tám năm qua như thế nào, Ám Chi Sâm Lâm vô cùng hiểm ác, hắn vẫn biết rõ nhưng lại không có dũng khí tìm nàng. Hắn luôn tự nói với mình, nàng đã yêu người khác, nàng đã là nữ nhân của người khác, hắn không thể đến gần nàng, không thể làm cho nàng khó xử. Thế nhưng một ngày không có tin tức của nàng, một ngày không biết nàng còn sống hay đã chết, lòng hắn còn đau đớn gấp trăm lần mấy vạn năm vị phong ấn. Hắn nên làm cái gì bây giờ? Phải làm cái gì với nàng bây giờ?
“Tử Mộ, ta đã quên hết những chuyện ở quá khứ rồi, cũng có thể vĩnh viễn đều không nhớ lại, cho nên người nên nói xin lỗi phải là ta. Huynh không có lỗi, bởi vì trước giờ người có lỗi luôn là ta” Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ, sau đó nặng nề khép hai mắt lại. Nàng có lỗi với hắn!
“Không đâu! Liệt Diễm, nàng đừng như vậy, nàng đừng như vậy mà!” Tử Mộ lắc lắc đầu, hắn làm sao có thể trách nàng? Đừng nói là bị phong ấn cả vạn năm, cho dù có hồn phi phách tán hắn cũng sẽ không nhíu mày. Tất cả những chuyện này đều là do hắn cam tâm tình nguyện, hắn không cần nàng phải trả ơn gì cả.
Cho dù nàng đã yêu người khác, cho dù nàng đã ở bên cạnh người khác, hắn vẫn làm sao có thể trách nàng được đây? Hắn biết luân hồi chính là phải trải qua một cuộc đời khác, nàng sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người khiến cho nàng động tâm, sớm muộn gì cũng sẽ yêu người khác. Hắn đã biết từ lâu rồi, không phải sao?
Vậy hắn lấy tư cách gì mà trách nàng đây?
“Tử Mộ, huynh hãy nghe ta nói! Đời này kiếp này ta không thể đáp trả tấm chân tình của huynh, ta cũng sẽ không hứa hẹn kiếp sau với huynh. Kiếp sau ta còn không biết mình sẽ là ai, cho nên ta chỉ có thể tàn nhẫn nói tiếng xin lỗi với huynh mà thôi” Vân Liệt Diễm quay đầu sang chỗ khác. Nàng không nói nên lời cái gì kiếp sau sẽ gặp lại, đó đều là chuyện xằng bậy. Nàng cũng không biết kiếp sau mình sẽ như thế nào, nếu kiếp sau nàng còn nhớ rõ những chuyện này thì đương nhiên sẽ không quên được Hàn Chỉ, vậy thì làm sao có thể ở bên cạnh Tử Mộ đây? Nếu kiếp sau nàng quên đi tất cả, nàng sẽ gặp ai hay yêu ai, làm sao nàng có thể biết được? Người đó, không đảm bảo sẽ là Tử Mộ.
Chuyện nàng không đảm bảo, làm sao nàng có thể hứa hẹn?
Cho nên, chỉ có thể nói xin lỗi với hắn.
Tử Mộ, bất kể là tổ tiên hay trước đó nữa, bất kể là đời này hay kiếp sau, ta đều chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi huynh rồi!
“Liệt Diễm, Tử Mộ, hai người khoan hãy rối rắm chuyện này có được không? Tình hình đại lục bây giờ quá rối loạn, chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện rồi hãy tính tiếp không được sao? Bây giờ không có gì quan trọng hơn chuyện Liệt Diễm vẫn còn sống, đúng không?” Âm thanh của Vinh Hình truyền ra từ dưới hồ. Hắn thật sự là không chịu nổi tình cảnh hai người này cứ hết xin lỗi ta rồi đến xin lỗi ngươi, bây giờ đại lục đã bị quậy cho ngất trời, công lao chính là do nữ nhân này góp thành.
“Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là ăn cơm” Còn có đi tìm cha nữa, đương nhiên Đóa Đóa rất thông minh không có nói ra.
Tử Mộ thúc thúc thích mẹ, từ lúc còn nhỏ nàng đã nhận ra. Mẹ thì dường như có lỗi với Tử Mộ thúc thúc, cho nên mới không trách thúc ấy chuyện đã đẩy hai mẹ con nàng đến Ám Chi Sâm Lâm. Nếu không nhờ gặp được Ngu Tu, nếu không phải Ngục Tu thích chức vụ bảo mẫu thì nàng và mẹ chết là cái chắc, mà Vàng tỷ tỷ cũng không có cơ hội sống lại.
Kim Trầm Khê liếc mắt một cái liền nhận ra Hỏa Tử Mộ. Hắn là người thừa kế của gia tộc Kim thị, mà Hỏa Tử Mộ lại là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Hỏa thị, cho nên đã gặp mặt vài lần là chuyện bình thường. Từ lâu đã nghe nói Liệt Diễm là vị hôn thê của Hỏa Tử Mộ, xem ra cũng không phải là lời đồn. Chẳng qua, đáng tiếc là giai nhân đã gả cho người khác.
“Được rồi, vẫn là nên đi ăn cơm trước thôi” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Đối mặt với Tử Mộ, nàng quả thật rất khó xử.
Tử Mộ sai người chèo thuyền cập bến vào một tửu lâu, sau đó gọi một bàn thức ăn thật nhiều món. Bốn người đã chưa ăn cơm vài ngày, lại còn trải qua nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cho nên bây giờ đã bất chấp cái gì gọi là hình tượng thục nữ mà cắm cúi ăn, ngay cả Kim Trầm Khê cũng vậy.
“Liệt Diễm, mọi người từ chỗ nào chui ra mà tàn tạ như vậy?” Vinh Hình nhìn tướng ăn của bọn, khóe miệng co rút, giống như cả đời này bọn họ chưa từng được ăn cơm.
Vân Liệt Diễm lườm hắn một cái, đáp: “Ngươi thử vài ngày không ăn cơm xem mình có đói hay không!”
“Ta chỉ là quan tâm ngươi một chút mà thôi” Vinh Hình bĩu môi. Có thể gặp lại nàng hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi, nhiều năm qua hắn vẫn luôn nhớ đến chuyện đó, cõi lòng chưa từng nguôi áy náy một giây phút nào.
“Vinh Hình thúc thúc, hai người đến đây làm cái gì vậy?” Đóa Đóa cắm cúi ăn nhưng vẫn không quên ngẩng đầu lên hỏi.
“Các ngươi không biết sao?” Vinh Hình trợn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa nghe được chuyện mà Hàn Chỉ đã gây ra ở gia tộc Hỏa thị sao?
“Biết cái gì?” Bốn người đều trương vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ chỉ mới gặp nhau thôi, làm sao có thể biết hai người họ đến đây để làm cái gì chứ?
“Ách, cái này…” Vinh Hình do dự không biết có nên nói hay không.
“Trong vòng một đêm Hàn Chỉ đã giết sạch mười vị thành chủ của gia tộc Hỏa thị, toàn bộ Hỏa thị đều đại loạn cho nên triệu tập thất đại gia tộc đối phó với Hàn thị. Gia tộc Thủy thị là nơi đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi, hơn nữa còn nói đã bắt được một nữ nhân có diện mạo rất giống nàng, chuẩn bị đưa đến Hỏa thị làm lễ vật. Bức họa vẽ người này ta đã từng xem, quả thật rất giống nàng cho nên ta mới đến đây xem rõ thật hư. Không thể ngờ được vậy mà lại gặp nàng ở đây” Tử Mộ lại không hề kiêng dè chuyện liên quan đến Hàn Chỉ. Không thể không nói, nếu đổi lại là hắn thì chỉ sợ cũng không ngoan tuyệt được như Hàn Chỉ. Hắn ta vì nàng mà thề sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ người trong thiên hạ. Thời khắc hắn ra tay với Hỏa thị đã từng nói một câu rất đúng, hắn không đại diện cho Hàn thị, hắn chỉ là Hàn Chỉ, mối thù giết thê nhi là do Hỏa thị gây nên, thề không đội trời chung. Có lẽ Hàn Chỉ cũng là vì không muốn liên lụy đến gia tộc Hàn thị.
“Huynh nói cái gì? Diệm mạo rất giống ta?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc.
“Ừ! Mấy năm nay bọn ta gặp người giống ngươi cũng không thiếu. Hàn Chỉ và bọn ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của ngươi, bức họa của ngươi có lẽ đã treo đầy cả đại lục Thần Chi này rồi” Vinh Hình cũng phụ họa.
Mặt Vân Liệt Diễm đen thui, nàng có thể kiện bọn họ xâm phạm bản quyền chân dung của mình hay không?
“Ta có thể hỏi các ngươi muốn làm cái gì hay không?” Vân Liệt Diễm không nói gì, chỉ nhìn hai người họ. Nàng không phải là vàng bạc hay đá quý, không cần phải đi khắp nơi dán bố cáo ‘tìm đồ thất lạc’.
“Hàn Chỉ tìm ngươi thì chúng ta không rõ, còn bọn ta tìm ngươi là vì Đóa Đóa. Ta vẫn luôn muốn biết sau khi ngươi chết thì Đóa Đóa đã đi đâu, nhưng thân phận Đóa Đóa quá đặc việt, ta sợ dán hình con bé sẽ khiến gia tộc Mộc thị nghi ngờ sẽ khiến con bé gặp họa sát thân, cho nên ta đã dán hình của ngươi” Vinh Hình giải thích.
Năm đó Tử Mộ đã nói Đóa Đóa là hoa Mạn Châu Sa, vương của Tà Hoa, mái tóc xoăn màu đỏ rực lửa của nàng chính là dấu hiệu nhận biết. Đương nhiên cũng không thể vì mái tóc này mà nhận định, nhưng bọn họ cũng không thể mạo hiểm dán hình Đóa Đóa lên bố cáo được. Nếu gia tộc Mộc thị phát hiện ra Đóa Đóa thì nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Từ trước đến nay, bộ tộc Tà Hoa luôn là nổi sỉ nhục của gia tộc Mộc thị, chỉ cần thấy liền giết đã là tộc quy của họ. Mấy năm nay bọn họ cũng tìm được không ít nữ tử có phần tương tự như Vân Liệt Diễm, nhưng ở họ lại có gì đó rất không giống nàng, càng đừng nói là Đóa Đóa. Lúc này đây, bức họa kia lại có năm phần tương tự cho nên Tử Mộ mới cùng Vinh Hình lấy danh nghĩa nói chuyện hợp tác để đến Thủy thị điều tra chuyện tình. Không thể ngờ vậy mà họ lại ở nửa đường gặp Đóa Đóa và Vân Liệt Diễm.
“Ta có thể nhìn qua bức họa kia hay không?” Vân Liệt Diễm tò mò, có thể khiến cho Tử Mộ cùng Vinh Hình tự mình đi một chuyến chắc hẳn là rất giống.
Tử Mộ cũng không nói gì thêm, chỉ lấy bức họa ra đưa cho Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm nhận lấy bức họa liền mở ra. Một mái tóc đen bóng dài, áo lụa mỏng màu tím, dung mạo quả thật có năm phần tương tự với nàng. Thế nhưng, tại sao nữ tử này lại khiến cho nàng có một cảm giác quen thuộc như thế? Rốt cuộc là nàng đã gặp ở đâu rồi?
Vân Liệt Diễm nhíu mày, đột nhiên nhớ lại lúc còn ở đại lục Tranh Vanh, nàng cũng từng nhìn thấy một bức họa trong thư phòng của lão Vân Thừa Tướng.
Mẫu thân?
Vân Liệt Diễm kinh ngạc há to miệng, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình “Các ngươi có biết tên của nàng ta là gì hay không?”
“Không biết” Tử Mộ cùng Vinh Hình liếc nhau, đều lắc lắc đầu. Người nọ đưa tới bức họa đến, cũng không có nói tên là gì.
“Có vấn đề gì sao? Nàng biết người này?” Tử Mộ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Vân Liệt Diễm liền ân cần hỏi han.
“Bà ấy có thể là mẫu thân của ta” Vân Liệt Diễm lại nhìn tỉ mỉ một lần nữa, xác thực nữ nhân trong bức họa này rất có thể là mẫu thân của thân thể nàng kiếp này – Phượng Tâm Nghiên. Mỹ nữ áo đỏ từng nói nàng với chủ nhân thân thể này vốn là cùng một người, nói cách khác, Phượng Tâm Nghiên cũng chính là mẫu thân ruột của nàng.
Mặc dù chưa từng gặp Phượng Tâm Nghiên lần nào nhưng từ lúc bà ấy để lại thư cho nàng, còn có sau này nghe được câu chuyện về cuộc đời bà trong miệng Thủy Thiên (1), Vân Liệt Diễm đã biết bà là một nữ tử như thế nào. Có lẽ bà ấy không quá kiên cường nhưng vẫn là một người mẫu thân vô cùng vĩ đại. Vì nữ nhi, bà không tiếc hy sinh tính mạng của mình. Những gì mà Phượng Tâm Nghiên đã làm cho Vân Liệt Diễm, nàng chính là người biết rõ nhất, ngay cả phần công lực đầu tiên kể từ khi đến thế giới này cũng là do Phượng Tâm Nghiên đã để lại cho nàng. Năm đó, bà dùng sinh mệnh của mình để lưu lại toàn bộ công lực bên trong Thủy Tinh Cầu, và nó cũng chính là vật đã giúp Vân Liệt Diễm chính thức đi đến con đường tu luyện. Còn có Phượng Ngâm cầm vẫn luôn đi theo bên cạnh Vân Liệt Diễm mấy năm nay, đã không ít lần giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh.
(1) Thủy Thiên: Một nhân vật đã từng xuất hiện khá nhiều trong ba quyển đầu nhưng ít người để ý. Thủy Thiên là người hầu đi theo Thủy Linh Lung từ đại lục Thần Chi đến đại lục Tranh Vanh, dù công lực bị hủy nhưng nhờ có người này mà Thủy Linh Lung mới không chết khi đi vào Mạt Nhật Sâm Lâm và Tử Vong Sơn Mạch, nhưng rồi hắn cũng bỏ lại Thủy Linh Lung đang mang thai mà rời đi. Sau này hắn luyện lại võ công, vô tình gặp được Phượng Tâm Nghiên đang giả chết và trốn vào Tử Vong Sơn Mạch, sau thì đem lòng yêu bà. Thế nhưng vì bị từ chối tình cảm mà sinh lòng thù hận, hắn cưỡng ép và hại Phượng Tâm Nghiên. Sau đó vì tìm cách trốn thoát và kéo dài thời gian mà Phượng Tâm Nghiên đã hạ độc Thủy Thiên rồi thiến hắn. Căm tức, Thủy Thiên đã truy lùng Phượng Tâm Nghiên khắp nơi nhưng không được, thế là nghĩ ra cách hại con gái bà là Vân Liệt Diễm (lúc này đã xuyên không). Để hại nàng, Thủy Thiên giúp Vân Mộng Vũ luyện độc, luyện công và bày mưu. Sau này đã bị Vân Mộng Vũ trả đũa và chết dưới tay Hàn Chỉ.
Nếu nữ tử trong bức họa kia chính là Phượng Tâm Nghiên, bất kể thế nào nàng cũng phải cứu được bà.
“Cái gì? Mẫu thân của mẹ? Vậy không phải là bà ngoại của con sao?” Đóa Đóa kinh ngạc cũng chẳng quan tâm đến việc ăn uống, vẻ mặt tràn đầy kích động lay lay cánh tay áo của Vân Liệt Diễm, hỏi: “Mẹ, con còn có bà ngoại sao? Sao trước giờ con lại không nghe mẹ nói đến?”
“Liệt Diễm, ngươi có mẫu thân? Là mẫu thân ruột ở đại lục Thần Chi sao?” Vinh Hình cũng rất tò mò, Thần thú thượng cổ không phải đều do đất trời sinh ra sao?
Vàng cùng Kim Trầm Khê cũng trương vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Liệt Diễm, như muốn nghe tiếp câu chuyện phía sau.
“Đương nhiên là ta có mẫu thân!” Quả thật Vân Liệt Diễm không biết nên nói gì với đám người này, nàng không có mẫu thân chẳng lẽ là chui từ tảng đá ra sao?
“Mẫu thân ta tên là Phượng Tâm Nghiên, thiên kim đệ nhất thế gia Phượng thị ở đại lục Tranh Vanh. Bà ấy gả cho phụ thân ta, là một nam nhân không phải là nam nhân. Đoạn trí nhớ đó của ta rất hỗn loạn, cho nên có rất nhiều chuyện không còn nhớ nữa. Ta vốn nghĩ rằng bà ấy đã chết, nhưng sau đó gặp được một gia nhân của Thủy thị trên đường đến đại lục Thần Chi – Thủy Thiên. Từ trong miệng hắn ta mới biết bà vì cứu ra mà bị Thủy Thiên đưa vào Mạt Nhật Sâm Lâm, sau đó ta đoán rằng bà đã đến đây” Vân Liệt Diễm quả thật không hiểu Phượng Tâm Nghiên bao nhiêu, phần lớn cũng chỉ nghe được từ người khác, phần còn lại cũng không có ấn tượng gì. Nàng chỉ biết lúc trước mẫu thân bị Thủy Thiên bức đến đường cùng, hôm nay lại rơi vào tay gia tộc Thủy thị, thật đúng là oan nghiệt.
“Tử Mộ, đệ ra ngoài xem thử có chuyện gì” Nghe thấy thanh âm tranh chấp bên ngoài, Vinh Hình có chút tò mò thị vệ đang ồn ào với người nào. Hơn nữa, thanh âm kia lại khiến cho hắn có một chút quen thuộc khó hiểu, khiến cho hắn không kiềm được xúc động nơi đáy lòng.
“Ừ” Sau một lúc lâu, Tử Mộ mới nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng suy nghĩ lại không biết đã trôi về phương nào.
Vinh Hình khẽ thở dài. Tám năm, hắn cứ tự tra tấn mình suốt tám năm. Tội gì phải như vậy? Rõ ràng là yêu, tội gì phải làm thế? Ngay lúc ra tay tổn thương nàng, người đau lòng nhất không phải là chính bản thân hắn hay sao? Người ngoài chỉ biết Hàn Chỉ vì hồng nhan mà đảo điên Hỏa thị, nào có ai biết mấy năm nay Tử Mộ đã đau thương đến tình trạng nào?
Ra khỏi khoang thuyền, Vinh Hình nhìn thấy một tiểu cô nương tóc đỏ áo đỏ, một tay chống hông, một tay chỉ về phía thị vệ mắng mỏ, vẻ mặt vô cùng không vui. Nàng ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, mái tóc đỏ được búi thành một chiếc đuôi ngựa, đôi mắt to sáng ngời lại mang theo giận dữ.
Trái tim Vinh Hình lại chấn động hoàn toàn.
Tiểu cô nương này…
“Đóa Đóa?” Vinh Hình kích động bậc người nhảy xuống thuyền nhỏ của Đóa Đóa, thân tàu bởi vì sự xuất hiện của hắn mà lắc lư một chút.
“Đóa Đóa, thật sự là con sao? Thật là con sao?” Vinh Hình ôm lấy gương mặt của Đóa Đóa, nhìn trái nhìn phải một lượt mới phá lên cười to “Thật là con! Thật sự là con! Con có biết ta đã đi tìm con suốt tám năm nay rồi hay không? Rốt cuộc lúc trước con đã trốn ở đâu vậy hả?”
Vinh Hình vẫn nghĩ rằng lúc trước Đóa Đóa mất tích là do mình, cho nên vẫn luôn gắng sức truy tìm tung tích của con bé. Đáng tiếc, tám năm trôi qua mà không có một chút tin tức nào.
“Thúc thúc thối tha, mau thả ta ra, mặt của ta bị thúc bóp dẹp lép rồi đây này!” Đóa Đóa vung vẫy hai tay hòng thoát khỏi Vinh Hình. Thúc thúc thối tha này, tại sao một chuyện tốt cũng không làm được vậy? Lúc trước không hỏi ý kiến đã bắt nàng cùng mẹ đi, bây giờ lại bóp dẹp mặt nàng, lỡ như nàng bị hủy dung thì phải làm sao bây giờ?
“Được được được, ta không bóp nữa, không bóp nữa. Đóa Đóa, con mau nói cho ta biết mấy năm nay con đã ở nơi nào. Ta tìm con đến muốn điên lên rồi! Trời ạ, may mắn là con vẫn bình an vô sự!” Vinh Hình kích động bế bổng Đóa Đóa lên, định xoay nàng một vòng trên không trung nhưng sực nhớ bọn họ đang ở trên thuyền nên đành thôi.
“Vinh Hình thúc thúc, thúc đừng làm thuyền lay động nữa” Đóa Đóa hết chỗ nói, sao hắn ta nhìn thấy nàng lại kích động như vậy chứ?
“Đóa Đóa, con đang phá phách cái gì vậy?” Cảm thấy thân tàu lay động, Vân Liệt Diễm đành phải mở mắt, nhô đầu ra.
Vừa nhìn thấy, Vinh Hình ngơ ngẩn thả hai tay, Đóa Đóa đáng thương úp mông xuống đất.
“Vinh Hình thúc thúc, sao thúc lại hư hỏng như vậy chứ? Ta bảo thúc buông, thúc không buông, sau đó lại đột nhiên buông ra. Thúc muốn ném chết ta sao?” Đóa Đóa bất mãn xoa xoa mông, lên án Vinh Hình.
“Liệt Diễm, ngươi…” Vinh Hình đương nhiên không còn quan tâm đến chuyện Đóa Đóa có đau hay không, tất cả tâm tư của hắn lúc này đều ở trên người Vân Liệt Diễm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Không chết? Thế nhưng nàng không chết!
Còn chưa đợi Vinh Hình phản ứng, trước mặt hắn đã xuất hiện thêm một người. Tử Mộ vội vàng giang tay ôm Vân Liệt Diễm vào lòng.
“Liệt Diễm! Liệt Diễm! Là nàng sao?” Tử Mộ ôm Vân Liệt Diễm thật chặt, không biết vì sao vào giờ khắc này hắn lại không còn muốn giữ kẽ nữa. Một khắc nghe thấy thanh âm của nàng, hắn đã gần như không thể tiếp tục hít thở.
Thật sự có thể gặp lại nàng sao?
Tám năm, nàng rốt cuộc cũng đã trở lại!
Thế nhưng dù sao chỗ họ đang đứng cũng chỉ là một chiếc thuyền con, ngay lúc Đóa Đóa định đứng dậy tách hai người Vân Liệt Diễm và Tử Mộ ra thì chiếc thuyền hoa hoa lệ lệ lật úp. Tử Mộ vẫn đang đắm chìm trong vui sướng cùng phức tạp cũng không kịp phản ứng, vội vàng ôm lấy Vân Liệt Diễm rồi cùng nhau rơi xuống nước. Đóa Đóa thì không có phòng bị, Vàng vẫn không hiểu rõ chuyện gì, Kim Trầm Khê lại hoàn toàn mờ mịt, Vinh Hình còn đang duy trì sự kinh ngạc, cho nên mới tạo nên cảnh tượng toàn bộ đều hoa lệ rơi xuống hồ.
Rơi xuống hồ rồi, mọi người mới tỉnh mộng. Tử Mộ ôm Vân Liệt nhảy lên thuyền của mình, bàn tay dịu dàng lau nước trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi ta” Vân Liệt Diễm quay mặt sang chỗ khác, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.
Nàng nên dùng tâm trạng nào để đối mặt với hắn đây? Vốn dĩ nàng nghĩ rằng sẽ không gặp lại, cũng không cần phải gặp lại, không ngờ… Những chuyện mà nàng đã quên mất, hẳn là Liệt Diễm đã thiếu Tử Mộ rất nhiều, nếu không thì cũng sẽ không mỗi một lần nhìn thấy hắn đều sẽ có cảm giác tê tâm liệt phế.
Nàng không phải là Liệt Diễm, nhưng lại vẫn là Liệt Diễm, cho nên mới phải kế thừa loại lo lắng đau đớn này, đau đến hít thở không thông.
Nàng không muốn thiếu hắn, cho nên đã trăm phương nghìn kế tìm cách bỏ đi, chính vì thế mà nàng đã đánh mất đứa con còn chưa thành hình của mình. Nàng không trách Tử Mộ, là chính nàng khăng khăng muốn đi, cho nên phải do chính nàng trả giá. Nàng tổn thương Tử Mộ, nhưng không phải chính nàng đã trả một cái giá quá lớn rồi hay sao?
Vạn năm luân hồi, quên mất tất cả mọi chuyện. Nhìn thì có vẻ như sống lại, nhưng cũng đã biến thành một người khác. Nàng từng trải qua nhiều cuộc đời không hề liên quan đến nhau, nếu một ngày kia nhớ lại thì nàng sẽ vì cơ hội được sống suốt vạn năm qua mà cảm thấy vui vẻ sao?
Nàng không biết, thật sự không biết!
Nàng không muốn nhận tiếng xin lỗi của Tử Mộ, vô cùng không muốn, không muốn đến nỗi mỗi lần nghe hắn nói là lại không kiềm nén được những giọt nước mắt của mình.
“Liệt Diễm, ta…” Bàn tay của Tử Mộ khựng lại giữa không trung, ngoại trừ nói lời xin lỗi ra thì hắn còn có thể nói gì với nàng?
Tám năm trước, là hắn tự tay đẩy nàng vào Ám Chi Sâm Lâm. Hắn biết nàng ở đó nhưng lại chưa một lần đến tìm nàng, thậm chí còn giấu nhẹm tin tức của nàng. Thậm chí hắn còn không quan tâm nàng sẽ sống suốt tám năm qua như thế nào, Ám Chi Sâm Lâm vô cùng hiểm ác, hắn vẫn biết rõ nhưng lại không có dũng khí tìm nàng. Hắn luôn tự nói với mình, nàng đã yêu người khác, nàng đã là nữ nhân của người khác, hắn không thể đến gần nàng, không thể làm cho nàng khó xử. Thế nhưng một ngày không có tin tức của nàng, một ngày không biết nàng còn sống hay đã chết, lòng hắn còn đau đớn gấp trăm lần mấy vạn năm vị phong ấn. Hắn nên làm cái gì bây giờ? Phải làm cái gì với nàng bây giờ?
“Tử Mộ, ta đã quên hết những chuyện ở quá khứ rồi, cũng có thể vĩnh viễn đều không nhớ lại, cho nên người nên nói xin lỗi phải là ta. Huynh không có lỗi, bởi vì trước giờ người có lỗi luôn là ta” Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ, sau đó nặng nề khép hai mắt lại. Nàng có lỗi với hắn!
“Không đâu! Liệt Diễm, nàng đừng như vậy, nàng đừng như vậy mà!” Tử Mộ lắc lắc đầu, hắn làm sao có thể trách nàng? Đừng nói là bị phong ấn cả vạn năm, cho dù có hồn phi phách tán hắn cũng sẽ không nhíu mày. Tất cả những chuyện này đều là do hắn cam tâm tình nguyện, hắn không cần nàng phải trả ơn gì cả.
Cho dù nàng đã yêu người khác, cho dù nàng đã ở bên cạnh người khác, hắn vẫn làm sao có thể trách nàng được đây? Hắn biết luân hồi chính là phải trải qua một cuộc đời khác, nàng sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người khiến cho nàng động tâm, sớm muộn gì cũng sẽ yêu người khác. Hắn đã biết từ lâu rồi, không phải sao?
Vậy hắn lấy tư cách gì mà trách nàng đây?
“Tử Mộ, huynh hãy nghe ta nói! Đời này kiếp này ta không thể đáp trả tấm chân tình của huynh, ta cũng sẽ không hứa hẹn kiếp sau với huynh. Kiếp sau ta còn không biết mình sẽ là ai, cho nên ta chỉ có thể tàn nhẫn nói tiếng xin lỗi với huynh mà thôi” Vân Liệt Diễm quay đầu sang chỗ khác. Nàng không nói nên lời cái gì kiếp sau sẽ gặp lại, đó đều là chuyện xằng bậy. Nàng cũng không biết kiếp sau mình sẽ như thế nào, nếu kiếp sau nàng còn nhớ rõ những chuyện này thì đương nhiên sẽ không quên được Hàn Chỉ, vậy thì làm sao có thể ở bên cạnh Tử Mộ đây? Nếu kiếp sau nàng quên đi tất cả, nàng sẽ gặp ai hay yêu ai, làm sao nàng có thể biết được? Người đó, không đảm bảo sẽ là Tử Mộ.
Chuyện nàng không đảm bảo, làm sao nàng có thể hứa hẹn?
Cho nên, chỉ có thể nói xin lỗi với hắn.
Tử Mộ, bất kể là tổ tiên hay trước đó nữa, bất kể là đời này hay kiếp sau, ta đều chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi huynh rồi!
“Liệt Diễm, Tử Mộ, hai người khoan hãy rối rắm chuyện này có được không? Tình hình đại lục bây giờ quá rối loạn, chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện rồi hãy tính tiếp không được sao? Bây giờ không có gì quan trọng hơn chuyện Liệt Diễm vẫn còn sống, đúng không?” Âm thanh của Vinh Hình truyền ra từ dưới hồ. Hắn thật sự là không chịu nổi tình cảnh hai người này cứ hết xin lỗi ta rồi đến xin lỗi ngươi, bây giờ đại lục đã bị quậy cho ngất trời, công lao chính là do nữ nhân này góp thành.
“Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là ăn cơm” Còn có đi tìm cha nữa, đương nhiên Đóa Đóa rất thông minh không có nói ra.
Tử Mộ thúc thúc thích mẹ, từ lúc còn nhỏ nàng đã nhận ra. Mẹ thì dường như có lỗi với Tử Mộ thúc thúc, cho nên mới không trách thúc ấy chuyện đã đẩy hai mẹ con nàng đến Ám Chi Sâm Lâm. Nếu không nhờ gặp được Ngu Tu, nếu không phải Ngục Tu thích chức vụ bảo mẫu thì nàng và mẹ chết là cái chắc, mà Vàng tỷ tỷ cũng không có cơ hội sống lại.
Kim Trầm Khê liếc mắt một cái liền nhận ra Hỏa Tử Mộ. Hắn là người thừa kế của gia tộc Kim thị, mà Hỏa Tử Mộ lại là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Hỏa thị, cho nên đã gặp mặt vài lần là chuyện bình thường. Từ lâu đã nghe nói Liệt Diễm là vị hôn thê của Hỏa Tử Mộ, xem ra cũng không phải là lời đồn. Chẳng qua, đáng tiếc là giai nhân đã gả cho người khác.
“Được rồi, vẫn là nên đi ăn cơm trước thôi” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Đối mặt với Tử Mộ, nàng quả thật rất khó xử.
Tử Mộ sai người chèo thuyền cập bến vào một tửu lâu, sau đó gọi một bàn thức ăn thật nhiều món. Bốn người đã chưa ăn cơm vài ngày, lại còn trải qua nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cho nên bây giờ đã bất chấp cái gì gọi là hình tượng thục nữ mà cắm cúi ăn, ngay cả Kim Trầm Khê cũng vậy.
“Liệt Diễm, mọi người từ chỗ nào chui ra mà tàn tạ như vậy?” Vinh Hình nhìn tướng ăn của bọn, khóe miệng co rút, giống như cả đời này bọn họ chưa từng được ăn cơm.
Vân Liệt Diễm lườm hắn một cái, đáp: “Ngươi thử vài ngày không ăn cơm xem mình có đói hay không!”
“Ta chỉ là quan tâm ngươi một chút mà thôi” Vinh Hình bĩu môi. Có thể gặp lại nàng hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi, nhiều năm qua hắn vẫn luôn nhớ đến chuyện đó, cõi lòng chưa từng nguôi áy náy một giây phút nào.
“Vinh Hình thúc thúc, hai người đến đây làm cái gì vậy?” Đóa Đóa cắm cúi ăn nhưng vẫn không quên ngẩng đầu lên hỏi.
“Các ngươi không biết sao?” Vinh Hình trợn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa nghe được chuyện mà Hàn Chỉ đã gây ra ở gia tộc Hỏa thị sao?
“Biết cái gì?” Bốn người đều trương vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ chỉ mới gặp nhau thôi, làm sao có thể biết hai người họ đến đây để làm cái gì chứ?
“Ách, cái này…” Vinh Hình do dự không biết có nên nói hay không.
“Trong vòng một đêm Hàn Chỉ đã giết sạch mười vị thành chủ của gia tộc Hỏa thị, toàn bộ Hỏa thị đều đại loạn cho nên triệu tập thất đại gia tộc đối phó với Hàn thị. Gia tộc Thủy thị là nơi đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi, hơn nữa còn nói đã bắt được một nữ nhân có diện mạo rất giống nàng, chuẩn bị đưa đến Hỏa thị làm lễ vật. Bức họa vẽ người này ta đã từng xem, quả thật rất giống nàng cho nên ta mới đến đây xem rõ thật hư. Không thể ngờ được vậy mà lại gặp nàng ở đây” Tử Mộ lại không hề kiêng dè chuyện liên quan đến Hàn Chỉ. Không thể không nói, nếu đổi lại là hắn thì chỉ sợ cũng không ngoan tuyệt được như Hàn Chỉ. Hắn ta vì nàng mà thề sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ người trong thiên hạ. Thời khắc hắn ra tay với Hỏa thị đã từng nói một câu rất đúng, hắn không đại diện cho Hàn thị, hắn chỉ là Hàn Chỉ, mối thù giết thê nhi là do Hỏa thị gây nên, thề không đội trời chung. Có lẽ Hàn Chỉ cũng là vì không muốn liên lụy đến gia tộc Hàn thị.
“Huynh nói cái gì? Diệm mạo rất giống ta?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc.
“Ừ! Mấy năm nay bọn ta gặp người giống ngươi cũng không thiếu. Hàn Chỉ và bọn ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của ngươi, bức họa của ngươi có lẽ đã treo đầy cả đại lục Thần Chi này rồi” Vinh Hình cũng phụ họa.
Mặt Vân Liệt Diễm đen thui, nàng có thể kiện bọn họ xâm phạm bản quyền chân dung của mình hay không?
“Ta có thể hỏi các ngươi muốn làm cái gì hay không?” Vân Liệt Diễm không nói gì, chỉ nhìn hai người họ. Nàng không phải là vàng bạc hay đá quý, không cần phải đi khắp nơi dán bố cáo ‘tìm đồ thất lạc’.
“Hàn Chỉ tìm ngươi thì chúng ta không rõ, còn bọn ta tìm ngươi là vì Đóa Đóa. Ta vẫn luôn muốn biết sau khi ngươi chết thì Đóa Đóa đã đi đâu, nhưng thân phận Đóa Đóa quá đặc việt, ta sợ dán hình con bé sẽ khiến gia tộc Mộc thị nghi ngờ sẽ khiến con bé gặp họa sát thân, cho nên ta đã dán hình của ngươi” Vinh Hình giải thích.
Năm đó Tử Mộ đã nói Đóa Đóa là hoa Mạn Châu Sa, vương của Tà Hoa, mái tóc xoăn màu đỏ rực lửa của nàng chính là dấu hiệu nhận biết. Đương nhiên cũng không thể vì mái tóc này mà nhận định, nhưng bọn họ cũng không thể mạo hiểm dán hình Đóa Đóa lên bố cáo được. Nếu gia tộc Mộc thị phát hiện ra Đóa Đóa thì nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Từ trước đến nay, bộ tộc Tà Hoa luôn là nổi sỉ nhục của gia tộc Mộc thị, chỉ cần thấy liền giết đã là tộc quy của họ. Mấy năm nay bọn họ cũng tìm được không ít nữ tử có phần tương tự như Vân Liệt Diễm, nhưng ở họ lại có gì đó rất không giống nàng, càng đừng nói là Đóa Đóa. Lúc này đây, bức họa kia lại có năm phần tương tự cho nên Tử Mộ mới cùng Vinh Hình lấy danh nghĩa nói chuyện hợp tác để đến Thủy thị điều tra chuyện tình. Không thể ngờ vậy mà họ lại ở nửa đường gặp Đóa Đóa và Vân Liệt Diễm.
“Ta có thể nhìn qua bức họa kia hay không?” Vân Liệt Diễm tò mò, có thể khiến cho Tử Mộ cùng Vinh Hình tự mình đi một chuyến chắc hẳn là rất giống.
Tử Mộ cũng không nói gì thêm, chỉ lấy bức họa ra đưa cho Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm nhận lấy bức họa liền mở ra. Một mái tóc đen bóng dài, áo lụa mỏng màu tím, dung mạo quả thật có năm phần tương tự với nàng. Thế nhưng, tại sao nữ tử này lại khiến cho nàng có một cảm giác quen thuộc như thế? Rốt cuộc là nàng đã gặp ở đâu rồi?
Vân Liệt Diễm nhíu mày, đột nhiên nhớ lại lúc còn ở đại lục Tranh Vanh, nàng cũng từng nhìn thấy một bức họa trong thư phòng của lão Vân Thừa Tướng.
Mẫu thân?
Vân Liệt Diễm kinh ngạc há to miệng, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình “Các ngươi có biết tên của nàng ta là gì hay không?”
“Không biết” Tử Mộ cùng Vinh Hình liếc nhau, đều lắc lắc đầu. Người nọ đưa tới bức họa đến, cũng không có nói tên là gì.
“Có vấn đề gì sao? Nàng biết người này?” Tử Mộ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Vân Liệt Diễm liền ân cần hỏi han.
“Bà ấy có thể là mẫu thân của ta” Vân Liệt Diễm lại nhìn tỉ mỉ một lần nữa, xác thực nữ nhân trong bức họa này rất có thể là mẫu thân của thân thể nàng kiếp này – Phượng Tâm Nghiên. Mỹ nữ áo đỏ từng nói nàng với chủ nhân thân thể này vốn là cùng một người, nói cách khác, Phượng Tâm Nghiên cũng chính là mẫu thân ruột của nàng.
Mặc dù chưa từng gặp Phượng Tâm Nghiên lần nào nhưng từ lúc bà ấy để lại thư cho nàng, còn có sau này nghe được câu chuyện về cuộc đời bà trong miệng Thủy Thiên (1), Vân Liệt Diễm đã biết bà là một nữ tử như thế nào. Có lẽ bà ấy không quá kiên cường nhưng vẫn là một người mẫu thân vô cùng vĩ đại. Vì nữ nhi, bà không tiếc hy sinh tính mạng của mình. Những gì mà Phượng Tâm Nghiên đã làm cho Vân Liệt Diễm, nàng chính là người biết rõ nhất, ngay cả phần công lực đầu tiên kể từ khi đến thế giới này cũng là do Phượng Tâm Nghiên đã để lại cho nàng. Năm đó, bà dùng sinh mệnh của mình để lưu lại toàn bộ công lực bên trong Thủy Tinh Cầu, và nó cũng chính là vật đã giúp Vân Liệt Diễm chính thức đi đến con đường tu luyện. Còn có Phượng Ngâm cầm vẫn luôn đi theo bên cạnh Vân Liệt Diễm mấy năm nay, đã không ít lần giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh.
(1) Thủy Thiên: Một nhân vật đã từng xuất hiện khá nhiều trong ba quyển đầu nhưng ít người để ý. Thủy Thiên là người hầu đi theo Thủy Linh Lung từ đại lục Thần Chi đến đại lục Tranh Vanh, dù công lực bị hủy nhưng nhờ có người này mà Thủy Linh Lung mới không chết khi đi vào Mạt Nhật Sâm Lâm và Tử Vong Sơn Mạch, nhưng rồi hắn cũng bỏ lại Thủy Linh Lung đang mang thai mà rời đi. Sau này hắn luyện lại võ công, vô tình gặp được Phượng Tâm Nghiên đang giả chết và trốn vào Tử Vong Sơn Mạch, sau thì đem lòng yêu bà. Thế nhưng vì bị từ chối tình cảm mà sinh lòng thù hận, hắn cưỡng ép và hại Phượng Tâm Nghiên. Sau đó vì tìm cách trốn thoát và kéo dài thời gian mà Phượng Tâm Nghiên đã hạ độc Thủy Thiên rồi thiến hắn. Căm tức, Thủy Thiên đã truy lùng Phượng Tâm Nghiên khắp nơi nhưng không được, thế là nghĩ ra cách hại con gái bà là Vân Liệt Diễm (lúc này đã xuyên không). Để hại nàng, Thủy Thiên giúp Vân Mộng Vũ luyện độc, luyện công và bày mưu. Sau này đã bị Vân Mộng Vũ trả đũa và chết dưới tay Hàn Chỉ.
Nếu nữ tử trong bức họa kia chính là Phượng Tâm Nghiên, bất kể thế nào nàng cũng phải cứu được bà.
“Cái gì? Mẫu thân của mẹ? Vậy không phải là bà ngoại của con sao?” Đóa Đóa kinh ngạc cũng chẳng quan tâm đến việc ăn uống, vẻ mặt tràn đầy kích động lay lay cánh tay áo của Vân Liệt Diễm, hỏi: “Mẹ, con còn có bà ngoại sao? Sao trước giờ con lại không nghe mẹ nói đến?”
“Liệt Diễm, ngươi có mẫu thân? Là mẫu thân ruột ở đại lục Thần Chi sao?” Vinh Hình cũng rất tò mò, Thần thú thượng cổ không phải đều do đất trời sinh ra sao?
Vàng cùng Kim Trầm Khê cũng trương vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Liệt Diễm, như muốn nghe tiếp câu chuyện phía sau.
“Đương nhiên là ta có mẫu thân!” Quả thật Vân Liệt Diễm không biết nên nói gì với đám người này, nàng không có mẫu thân chẳng lẽ là chui từ tảng đá ra sao?
“Mẫu thân ta tên là Phượng Tâm Nghiên, thiên kim đệ nhất thế gia Phượng thị ở đại lục Tranh Vanh. Bà ấy gả cho phụ thân ta, là một nam nhân không phải là nam nhân. Đoạn trí nhớ đó của ta rất hỗn loạn, cho nên có rất nhiều chuyện không còn nhớ nữa. Ta vốn nghĩ rằng bà ấy đã chết, nhưng sau đó gặp được một gia nhân của Thủy thị trên đường đến đại lục Thần Chi – Thủy Thiên. Từ trong miệng hắn ta mới biết bà vì cứu ra mà bị Thủy Thiên đưa vào Mạt Nhật Sâm Lâm, sau đó ta đoán rằng bà đã đến đây” Vân Liệt Diễm quả thật không hiểu Phượng Tâm Nghiên bao nhiêu, phần lớn cũng chỉ nghe được từ người khác, phần còn lại cũng không có ấn tượng gì. Nàng chỉ biết lúc trước mẫu thân bị Thủy Thiên bức đến đường cùng, hôm nay lại rơi vào tay gia tộc Thủy thị, thật đúng là oan nghiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook