Vân Liệt Diễm cũng im lặng, nói mấy kiến thức khoa học này với người cổ đại quả thật là hao tổn tâm trí.

“Ngươi nên biết chúng ta cũng phải cần phải thở chứ! Cứ đi vào một nơi kín nít như vậy thể nào cũng ngộp chết” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, không hiểu sao ngay cả một vấn đề đơn giản như vậy mà hắn cũng không thể nghĩ ra được.

“Nhưng trước kia ta đi vào vẫn thở được mà” Kim Trầm Khê vẫn cảm thấy khó hiểu như trước.

“Được rồi được rồi, ta không xoắn xuýt vấn đề này với ngươi nữa. Tóm lại, ta không cách nào giải thích chuyện này với ngươi, nhưng vì an toàn nên chúng ta vẫn nên làm vào cái bình dưỡng khí” Vân Liệt Diễm biết bây giờ mà giải thích cái gì là dưỡng khí còn cái gì à cacbon dioxit với bọn họ chính là uổng công vô ích, cho nên nàng phải tự mình ra tay thôi.

“Vàng, con tạo ra mấy chiếc bình bằng kim loại theo lời mẹ nói đi” Vân Liệt Diễm khoa tay múa chân minh họa.

Đối với Vàng mà nói, chuyện này còn dễ hơn ăn cháo huống gì nơi đây dày đặc nguyên tố kim khí, muốn tạo ra một chiếc bình kim khí quả thật rất nhanh chóng và đơn giản.

Vân Liệt Diễm nghĩ nơi này khẳng định không có cao su hay ống nhựa gì đó, vậy thì dùng dây leo thay thế cũng được.

“Đóa Đóa, còn con thì bảo Tiểu Thất tạo ra vài sợi dây leo rỗng ruột” Vân Liệt Diễm nói với Đóa Đóa.

Đóa Đóa đưa dây leo cho Vân Liệt Diễm, sau đó Vân Liệt Diễm nối dây leo vào bình dưỡng khí rồi đen lên lưng mỗi người. Vì an toàn, nàng còn tinh lọc không khí một lần, đảm bảo có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian không ngắn.

“Con không cần đâu” Đóa Đóa kiên quyết cự tuyệt. Nặng như vậy, sao nàng có thể đeo được?

Mặt Vân Liệt Diễm đen thui.

“Mẹ biết con không cần thở vẫn được mà, cho nên con không cần phải đeo nó đâu!” Đóa Đóa làm nũng với Vân Liệt Diễm.

“Vàng, con cứ đeo thêm một cái phòng hờ đi. Bên dưới là cung điện dưới lòng đất, lỡ như không thể thở thì chúng ta chết chùm là cái chắc” Vân Liệt Diễm đưa một chiếc bình dưỡng khí giản dị cho Vàng. Đóa Đóa là Tà Hoa nơi Minh Giới, cho dù là không có không khí hay ánh mặt trời cũng không sao cả. Nói cách khác, Đóa Đóa sẽ bất tử, cho nên không cần lo lắng.

Vàng gật gật đầu, đồng thời cũng đeo bình dưỡng khí lên lưng. Nàng luôn tin lời Vân Liệt Diễm nói. Trên thế giới này, người thật sự tốt bụng với nàng cũng chỉ có Vân Liệt Diễm, Đóa Đóa, còn có Long sư phụ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Chuẩn bị xong, Vân Liệt Diễm ra lệnh.

Bốn người cùng đi xuống cầu thang, trên đường cũng không gặp bất kỳ cơ quan nào. Thế nhưng khi đến cuối đầu thang thì rốt cuộc bọn họ cũng biết được cơ quan của gia tộc Kim thị là như thế nào.

Một khắc cả bốn đạp lên bậc thang cuối cùng, vị trí hiện tại liền thay đổi ngay lập tức, xung quanh như một mê cung không biết hướng nên đi. Lúc này, xung quanh đều xuất hiện những mối gồ lên, mà đám người Vân Liệt Diễm đang đứng bên trên một khối bằng đồng. Vân Liệt Diễm nhìn bốn phía, đột nhiên cảm thấy nơi đây rất quen. Nó giống như một bàn phím, chỉ là dưới chân nàng không có khắc chữ. Không gian này lại kín mít, khối đồng gồ lên chiếm hết toàn bộ diện tích.

“Trước kia ngươi đến đây cũng có những thứ này sao?” Vân Liệt Diễm nhìn về phía Kim Trầm Khê, nếu như hắn biết nơi này thì chuyện càng dễ giải quyết hơn.

Lúc này, vô số lệnh tiễn kim loại bắn về phía bọn họ, không ngừng nghỉ, không một dấu hiệu cho thấy sẽ dừng lại. Vân Liệt Diễm thiết lập kết giới phòng vệ xung quanh bốn người mới ngăn cản được mưa tên. Thần cấp bát giai có thể bố trí kết giới. Kết giới này không giống với những cấm chế phòng vệ thông thường, năng lực đương nhiên cao hơn một bậc. Cấm chế phòng vệ thông thường có thể ngăn cản công kích của đối phương trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng kết giới phòng vệ cũng có thể thay đổi theo tâm ý người lập ra, không những duy trì bao lâu cũng được mà còn có thể ngăn cản toàn bộ công kích thấp hơn mình. Nếu bây giờ đứng trước mặt bọn họ là một cao thủ Thần cấp bát giai thì Vân Liệt Diễm vẫn có thể miễng cưỡng kéo dài thêm một chút thời gian, cho nên mưa tên tầm thường này là chuyện quá đơn giản.

Kim Trầm Khê lắc đầu, đáp: “Ta chỉ vừa xuống cầu thang đã bị che mắt, sau khi tháo khăn che mắt ra thì đã ở trong cấm địa” Còn chuyện đã đến cấm địa như thế nào thì một chút ấn tượng hắn cũng không có.

“Trên đường đi ngươi có nghe thấy âm thanh đánh nhau hay không?” Nếu mưa tên này cũng xuất hiện lúc đó thì âm thanh ngăn cản cũng sẽ phát ra.

“Không có” Kim Trầm Khê lắc lắc đầu, lúc đó hắn rất mơ hồ, chỉ biết đi và đi, còn đi thế nào thì không chút ấn tượng.

“Nếu vậy thì nơi đây nhất định có cơ quan nào đó”

Vân Liệt Diễm nghĩ thầm nếu Hàn Chỉ cùng thúc thúc ở đây thì tốt rồi. Thúc thúc thì đam mê nghiên cứu trận pháp cùng ngũ hành bát quái, còn Hàn Chí lại thông minh nhanh nhạy. Nàng không am hiểu những thứ này, mà còn không thể trông cậy vào Đóa Đóa, con bé này hết ăn lại nằm, là mẹ nó mà nàng còn xấu hổ thay cho nó.

“Mẹ, để con thử xem” Vàng đột nhiên lên tiếng.

Vân Liệt Diễm nhìn Vàng bằng ánh mắt kinh ngạc, hỏi: “Con biết?”

Vàng gật gật đầu, đáp: “Trước kia lúc con còn ở trong núi Tử Vong, Long sư phụ từng dạy cho con”

Khi đó, Vân Thiểm Thiểm luôn tập trung tu luyện, đôi lúc rảnh rỗi thì Ngân Linh Nhi lại dính bên cạnh hắn, vốn không cho Vàng cơ hội đến gần hắn. Cho nên, mấy năm đó Vàng đều ở với Long lão đầu. Long lão đầu là một người có kiến thức rất rộng, thiên văn địa lý, ngũ hành bát quái hay cơ quan trận pháp đều thông thạo. Khi đó thấy Vàng ngoan ngoãn thông minh liền nhân lúc nàng không tu luyện đã dạy nàng rất nhiều điều, mà trong phòng của ông cũng có rất nhiều sách hay. Tuy nàng không phải là thông thạo nhưng ít ra cũng hiểu được một chút.

“Vậy con cẩn thận một chút đó!” Vân Liệt Diễm đương nhiên không lo lắng nhiều cho Vàng. Tuy mưa tên này rất dày đặc nhưng cao lắm cũng chỉ đủ để hù dọa người Thần cấp lục giai trở xuống, bây giờ Vàng đã là Thần cấp bát giai, đương nhiên không cần phải sợ hãi.

Vàng dựng lên một lớp cấm chế phòng vệ đơn giản quanh thân mình, bởi vì thiết lập kết giới rất phiền phức, mà trong một thời gian ngắn làn mưa tên này cũng không thể tổn thương nàng được.

Vàng nhẹ nhàng nhảy qua mấy khối gồ bằng đồng mới nhìn rõ những khối gồ này được xếp theo hàng đơn giản, cũng chỉ là một cơ quan hơi tinh xảo một chút mà thôi. Khối gồ bằng đồng mà mọi người đang đứng chính là nút nhấn cơ quan, chỉ cần đặt chân xuống thì bố cục sẽ được tự động thiết lập, mà người thì cũng sẽ bị đặt vào một căn phòng kín.

Vàng đã thử một chút, quả thật là như vậy. Nàng chỉ dùng một chút sức lực đã cảm thấy áp lực từ kim khí bay về phía mình, chỉ cần đóng cửa cơ quan này thì toàn bộ kim khí nơi đây sẽ tập hợp lại cùng một chỗ và biến thành một khối đất bằng phẳng.

Thật ra cơ quan này cũng được thiết kế không cao minh cho lắm, nhưng nếu là người Thần cấp lục giai trở xuống mà xông vào đây thì phỏng chừng không thể ra được. Vàng đã phát hiện ra mấu chốt cấn đề, nút đóng cửa cơ quan không thể nằm trên vách tường xung quanh, vậy thì cũng chỉ ở dưới chân. Kim khí không ngừng thay đổi vị trí, cho nên muốn tìm được nơi giấu nút tắt cũng không phải là chuyện dễ dàng. Biện pháp đơn giản nhất chính là đều thử tất cả khối đồng một lần, hơn nữa còn tuyệt đối không thể lặp lại. Nếu nàng đoán không lầm thì sai một bước sẽ khiến cho nơi này phát nổ, trong không gian kín mít mà có nổ thì không thể nào thoát ra được, trừ khi là cao thủ Thần cấp bát giai dùng năng lượng của mình tự phòng vệ. Cho nên, người không đủ thực lực thì không bị mưa tên đâm chết thì cũng chết vì nổ, trừ phi hắn ta may mắn nhảy trúng nút tắt cơ quan. Thế nhưng loại chuyện này dường như là không thể nào, xác suất xảy ra còn chưa được một phần một trăm. Đối với Vàng, ghi nhớ những khối đồng nào đã đi qua là chuyện quá đơn giản. Hơn nữa, nàng cũng hiểu không thể đi hết toàn bộ mỗi khối một lần, bởi vì sẽ khiến bản thân mình cùng mọi người lâm vào nguy hiểm.

Quả nhiên giống như Vàng tính toán, chỉ cần tìm được công tắc cơ quan thì có thể đóng lại tất cả hiểm họa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương