Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga FULL
-
10: Đinh Bộ Lĩnh
Tưởng là không thể sống nổi nữa.
Vậy mà vẫn phải sống thôi!
Ngày hai mươi hai tháng ba năm Mậu Thìn, đoàn quân chiến thắng đã về đến Hoa Lư.
Từ sáng sớm, các võ tướng ở trong Động đã dẫn theo nhiều binh lính tiến ra ngoài Động để nghênh đón.
Đinh nương, ta và cá gia nhân thì đều đứng chờ cả ở Đại sảnh đường.
Các binh đoàn trở về phần lớn sẽ đóng quân và mở tiệc chiêu đãi ở bên ngoài Động.
Chỉ có các tướng lĩnh chỉ huy và một đội quân tinh nhuệ sẽ tiến vào trong Động.
Ấy vậy mà đã đông đảo, hùng dũng không biết bao nhiêu mà kể!
Giữa giờ Tị, đoàn người đã về đến Động Hoa Lư, tiến thẳng vào Đại sảnh đường.
Đinh Bộ Lĩnh dẫn đầu!
Cuối cùng thì ta cũng giáp mặt con người ấy!
Cao tám chín thước, vai rộng mặt vuông, râu quai nón xồm xoàm tua tủa chĩa ra tứ phía cùng hai con mắt xếch ngược làm cho khuôn mặt Đinh Bộ Lĩnh có vẻ gì dữ tợn, nhưng cũng rất oai phong và hùng dũng.
Nhìn thấy hình dung ấy, ta không hiểu vì đâu bỗng chốc thấy trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi vô cơ, đứng ngây ra không biết phải làm gì.
Đến khi Đinh nương giật khẽ vào gấu váy, mới giật mình vội quỳ xuống bên nàng rồi đồng thanh bảo:
- Bọn tiện thiếp chúc mừng Tướng công đã bách chiến bách thắng trở về!
Đinh Bộ Lĩnh cúi xuống nhìn bọn ta rồi cất tiếng cười vang, tiếng cười như đao kiếm, vàng bạc chen nhau vang vọng khắp cả gian sảnh rộng.
Rồi bảo:
- Các nàng đứng dậy cả đi!
Sau đó lần lượt đỡ Đinh nương và ta đứng dậy.
Lại nhìn ta bảo:
- Đây là Dương phu nhân, là gái yêu của Nhạc phụ Chương Dương Công ở Trang Đông Lỗ đây mà!
Ta lí nhí đáp "Chính là tiện thiếp".
Nhưng câu trả lời đã nhanh chóng bị át đi bởi một tràng cười nữa của họ Đinh.
Cười xong lại dùng hai bàn tay vỗ bồm bộp vào hai bên vai ta như thể vỗ vai các tướng lĩnh, chiến hữu của mình, nói:
- Hơn một năm qua đã để cho nàng phải buồn tủi.
Nhưng giờ thì tốt rồi! Nào các nàng cùng ngồi đi.
Sau khi họ Đinh đã ngồi ở chính giữa, Đinh nương và ta một người bên phải, một người bên trái cũng lần lượt ngồi xuống thì các quan quân, tướng lĩnh cũng lần lượt tiến vào.
Đi đầu chính là Đinh Liễn công tử với khuôn mặt thừa hưởng nhiều đường nét của Đinh Bộ Lĩnh, tuy dáng vẻ trẻ trung, thư sinh và bớt dữ dằn hơn.
Tiếp theo là các tướng Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Lưu Cơ, Trịnh Tú, Phạm Hạp, Lưu Lang, Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục, Phạm Bạch Hổ, Ngô Nhật Khánh, Trần Thăng, Trần Nguyên Thái, Đỗ Thích, Đinh Dưỡng Xã, Đinh Cung Linh, Đinh Đại Mộc, Đinh Bắc Phương..
Trong số ấy ta nhận ngay ra một người quen, đó chính là tướng quân Phạm Cự Lượng - chàng Phạm Công tử ta đã thân quen ở Võ đường Dương Xá năm xưa, giờ đây khuôn mặt đã in hằn nhiều sương gió.
Ta lơ đễnh nhìn từng người tiến vào Đại sảnh đường.
Nhưng ta nhận thấy trong vô thức ta đang chờ đợi cái khoảnh khắc ấy: Khoảnh khắc thấy khuôn mặt quen thuộc của chàng xuất hiện nơi ngưỡng cửa!
Nhưng kỳ lạ thay, đến khi tất cả các quan quân, võ tướng dưới trướng họ Đinh đều đã quy tụ thành hai hàng ở hai bên Đại sảnh đường, ai nấy đều đã ổn định vị trí, vẫn không hề thấy bóng dàng chàng tiến vào.
Lúc tất cả mọi người đều đồng loạt phủ phục xuống chúc mừng họ Đinh đã toàn thắng vẻ vang, đã nhất thống giang sơn; nhìn ra ngoài sân Đại sảnh đường thấy hoàn toàn im lặng, không còn ai qua lại nữa, chỉ còn hai hàng lính với khiên giáo đứng trang nghiêm như hai hàng tượng đá hai bên, ta mới thực sự giật mình.
Chẳng lẽ nào chàng đã bước vào mà ta không nhìn thấy, mà ta không nhận ra? Sao có thể như thế được? Chẳng có lẽ nào chàng đã thay đổi đến mức ấy? Hay mọi thứ trong lòng ta đã phai nhạt đến mức ấy? Ta vội vã nhìn lại tất cả những khuôn mặt giờ đã lại đứng lên thành hai hàng chỉnh tề, nhưng không có khuôn mặt nào ta quen biết cả, trừ Phạm Cự Lượng và Trịnh tướng quân.
Vậy là chàng không vào Động cùng mọi người..
Ta vốn luôn cảm thấy sợ hãi cái giây phút phải đối mặt chàng ở Hoa Lư này.
Có đôi khi ta sợ hãi đến mức mong sao cái khoảnh khắc ấy không bao giờ đến.
Nhưng đến giờ, vào cái thời khắc mà ta nghĩ là ta sẽ được gặp chàng, nhưng rồi chàng không xuất hiện, ta mới biết tận sâu thẳm trong tâm hồn mình ta vẫn mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt ấy biết bao.
Có thể là đau đớn, có thể là câm nín, có thể là không biết phải nhìn vào mắt nhau như thế nào, có thể là như hai người xa lạ; nhưng trong suốt hai năm qua, kể từ khi chia tay nhau bên dòng sông Càu Chày trong đêm trăng hôm đó, ta vẫn luôn mang trong mình mong mỏi ấy: Mong mỏi được một lần gặp lại.
Đau đớn! Có thể.
Nhưng việc nhìn thấy người mà ta rất đỗi yêu thương vẫn đang ở đó, đang hiện diện ở đó sẽ an ủi lòng ta biết bao nhiêu..
Vậy mà..
Một tràng cười của Đinh Bộ Lĩnh lại vang lên làm ta quay trở về hiện tại, nhìn lên thấy Nguyễn Bặc tướng quân đang quỳ ở dưới đất, vừa nói một điều gì đó làm họ Đinh rất hài lòng, vẫn tiếp tục cười vang.
Mọi người ai nấy đều có vẻ hồ hởi, phấn khởi ra mặt.
Đinh Điền tướng quân thấy vậy cũng liền quỳ xuống bên cạnh Nguyễn Bặc tướng quân, nói:
- Nguyễn Bặc huynh nói rất phải, giờ đây các sứ quân đều đã được bình định, non sông đã liền một dải, Động chủ nên mau chóng lên ngôi để yên ổn lòng dân.
Nước sớm có Vua ngày nào tốt ngày ấy.
Có như vậy thù trong giặc ngoài mới không thừa cơ mà toan tính mưu đồ làm loạn.
Tất cả mọi người đến lúc ấy đều đồng loạt quỳ cả xuống và bảo:
- Phải đấy! Động chủ hãy mau chóng lên ngôi, bố cáo rộng rãi trong thiên hạ để an ổn lòng dân!
Họ đinh lúc ấy lại tiếp tục cười vang, vỗ tay vào đùi đánh đét một cái rồi bảo:
- Tốt lắm! Vậy thì ta không thể chần chừ được nữa! Ta sẽ lấy Quốc hiệu là Đại Cồ Việt và lên ngôi Hoàng Đế!
- Động chủ đúng là phải lên ngôi Hoàng Đế! Nước Việt ta xưa nay vốn là một quốc gia độc lập, ngang hàng với các nước lân bang, hà cớ gì người đứng đầu nước Việt không thể xưng làm Hoàng Đế! Cần phải xưng Đế để khẳng định chủ quyền, để chúng ta đường hoàng sánh vai với phương Bắc và các nước lân bang khác - Lưu Cơ tướng quân lúc này đã quỳ xuống mà tâu.
Nguyễn Bặc tướng quân lại quỳ xuống bên cạnh:
- Vậy bọn hạ thần mạn phép dâng người tôn hiệu Đại thắng minh Hoàng Đế! Điều này cũng là xuất phát từ ý của muôn dân, trăm họ.
Bởi như Động chủ và các huynh đây đều thấy, trên đường ta tiến về Hoa Lư không phải muôn dân đều quỳ phục hết bên đường mà tôn người là Vạn thắng Vương hay sao?
- Ha ha..
Nói có lý lắm! Vậy Nguyễn Bặc và Đinh Điền tướng quân, hai người phụ trách giúp ta soạn thảo bản Bố cáo.
Ngày mai sẽ cho khẩn truyền đi khắp nơi.
Từ nay ta chính thức lên ngôi Đại thắng minh Hoàng Đế của nước Đại Cồ Việt! Ha ha..
Họ Đinh vừa dứt lời, tất cả các quan quân, tướng lĩnh đều nhất loạt quỳ xuống; Đinh nương và ta cũng lập tức rời ghế ngồi, quỳ xuống ngay dưới chân họ Đinh, rồi cùng tất cả tướng lĩnh đồng thanh hô vang:
- Đại thắng minh Hoàng Đế vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Họ Đinh cười vang một tràng, rồi bảo:
- Thôi hãy để từ mai chúng ta sẽ nghĩ tới triều nghi lễ phục.
Hôm nay mọi người hãy cùng nhau vui vẻ thoải mái một bữa cho bõ bao tháng ngày lăn lộn bên nhau chứ! Nói rồi quay sang Đinh nương và ta bảo: Hai nàng còn ở đó làm gì, mau mau cho xếp cỗ bàn ra chiêu đãi các huynh đệ đây chứ!
- Thần thiếp xin tuân lệnh! - Đinh nương nói rồi ta với nàng vội vàng chạy ra nhà sau chỉ đạo gia nhân sắp xếp ghế bàn, trải chiếu, ngả mâm, bày cỗ.
Lại có chuẩn bị cả một ban nhã nhạc, diễn trò để hầu rượi.
Họ Đinh cùng các tướng lĩnh thân tín của mình cứ thế chén tạc, chén thù ăn uống, chúc tụng cười nói say sưa vui vẻ tới tận chiều tối.
Sáng hôm sau như đã định, hai tướng Nguyễn Bặc và Đinh Điền đã soạn thảo một bản Bố cáo rộng rãi, tuyên bố họ Đinh sau khi dẹp loạn các sứ quân, nắm được Ngọc tỉ, Binh phù trong tay, thuận theo mệnh trời, lòng dân sẽ chính thức lên ngôi Hoàng Đế, lấy Quốc hiệu là Đại Cồ Việt.
Bố cáo cũng nêu rõ, kinh đô của nước Đại Cồ Việt từ nay sẽ được chuyển về Hoa Lư.
Cổ Loa giờ trở thành cố đô của nước Đại Cồ Việt mới.
Nhân dịp Đại thắng minh Hoàng Đế lên ngôi, sẽ tiến hành miễn tô thuế cho người nghèo và đại xá cho toàn dân.
Kinh đô mới ban đầu họ Đinh định đặt ở Động Hoa Lư, là nơi giấy binh khởi nghiệp mà cũng gần kề nơi quê nhà của họ Đinh.
Nhưng các tướng Nguyễn Bặc, Đinh Điền đều phần tích, đây là vùng có địa thế hiểm trở, phù hợp để dấy binh khởi nghĩa, nhưng lại không đủ rộng lớn để xứng với tầm vóc với kinh đô nên sau đó đã cùng nhau quyết định chọn vùng đất cách Động Hoa Lư chừng hai mươi, ba mươi dặm để xây dựng.
Kinh đô mới được bao bọc bởi sông Hoàng Long, sông Sào Khê, núi Cột Cờ, núi Hang Quàn, núi Ghềnh Tháp, núi Mông Mang và núi Cổ Giải, rộng chừng một ngàn mẫu.
Việc xây dựng kinh đô mới dự kiến sẽ diễn ra trong vòng hai tới ba năm.
Trong thời gian kinh đô mới được xây dựng, Động Hoa Lư vẫn sẽ là nơi đóng đô tạm thời của Vương triều nhà Đinh.
Mấy ngày sau đại tiệc liên hoan trở về, một chiều rảnh rỗi đang lang thang ở trong vườn thì Đinh nương qua chơi.
Thong thả uống trà, nói chuyện một hồi, rồi nàng chợt hỏi:
- Không thắc mắc tại sao chàng không đến sao?
- Ai cơ thưa Đinh nương? Ta thoạt nghe chưa định hình được nàng đang muốn nói đến ai, ngơ ngác hỏi.
Đến lúc nhìn vào mắt nàng thì chợt hiểu.
Bảo nàng:
- Em thắc mắc hay không thì cũng có giải quyết được gì đâu?
- Thấy Hoàng Thượng bảo chàng xin được ở lại ngoài thành để cùng các tướng lĩnh khác dưới trướng vừa chung vui liên hoan vừa quản lý binh lính đóng ngoài Động.
Thực ra chàng cũng không cần thiết phải ở lại ngoài đó, nhưng thấy chàng tận tâm với công việc như vậy nên Hoàng Thượng bảo đành chiều theo ý chàng.
Nói xong trầm tư một lúc rồi nàng tiếp: Ta thấy như vậy là tốt nhất đấy, em cũng không nên suy nghĩ hay u buồn mà làm gì.
Giờ em cũng biết là mọi thứ không còn như xưa nữa.
Từ rày về sau nên cẩn trọng vẫn hơn.
Ta nhìn nàng không nói, cảm giác như nàng hiểu hết mọi tâm sự trong lòng ta vậy.
Mặt khác thấy hết sức biết ơn nàng, bởi đây là lần thứ hai nàng nhắc nhở ta về việc cần cẩn trọng ở đất Hoa Lư này rồi.
Nghe xong vẫn là một cảm giác gắn bó với nàng như chị em ruột thịt.
Giờ họ Đinh đã làm Hoàng Đế, nàng không những không tỏ ra tranh giành cao thấp hay ganh ghét gì với ta mà còn tử tế với ta như vậy, hỏi xung quanh được mấy người!
Việc xây dựng kinh thành mới trong thời gian này hết sức bận rộn.
Nhưng ta và Đinh nương thì lại rảnh rỗi hơn xưa, bởi hiện tại họ Đinh đã về cai quản trong Động.
Mọi việc lớn nhỏ trong triều đều có các tướng lĩnh, quan lại lo lắng.
Việc cai quản ở hậu cung cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều bởi người hầu kẻ hạ đều đông đúc, không cần phải chạy đôn chạy đáo như trước kia nữa.
Một chiều cuối tháng tư, khi bóng tối vừa nhập nhoạng buông xuống, ta với các thị nữ vừa dùng bữa tối xong thì có người từ bên nhà Giữa qua muốn gặp ta.
Từ ngày trở về Hoa Lư, họ Đinh ngày thì cùng các tướng lĩnh, quan lại bàn bạc chính sự ở Đại sảnh đường, đêm thì ngủ ở nhà Giữa.
Có những khi đi tới giám sát, chỉ đạo công việc xây dựng kinh đô mới mấy ngày liền.
Nên Đinh nương và ta vẫn chủ yếu dùng bữa tại nhà mình.
Chỉ khi nào họ Đinh về và cho gọi thì mới qua nhà Giữa dùng cơm.
Nhưng kể từ ngày trở về, việc kiến thiết kinh đô mới, tổ chức bộ máy nhà nước từ trung ương tới địa phương rất đỗi bận bịu, họ Đinh cùng các tướng thân tín hầu như ngày nào cũng chong đèn bàn bạc tới tận khuya, vì thế số lượng bữa cơm quây quần bên nhau cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ta cũng rất ít khi phải giáp mặt với họ Đinh.
Vì thế tâm thế những ngày qua khá thảnh thơi thoải mái.
Bởi vậy khi thấy gia nhân bên nhà Giữa qua đòi gặp, ta giật mình chột dạ, phút chốc trở nên hoang mang.
- Dương nương nương đã dùng bữa tối xong chưa? Lý Công Công, người phụ trách đưa tin, truyền lệnh bên nhà Giữa đứng trước mặt ta vừa cúi đầu chào vừa hỏi.
- Ta đã ăn xong rồi, Lý công công có điều gì căn dặn vậy?
- Hoàng Thượng lệnh cho hạ thần qua báo trước cho Nương Nương: Tối nay, khoảng giờ Hợi người sẽ ngự giá qua đây nghỉ ngơi.
Vậy xin Nương Nương chuẩn bị cho chu tất.
Giờ thần xin cáo lui ạ.
Lý Công Công nói chưa dứt lời đã vội vộng vàng vàng đi ra, để lại ta ngồi đó như trời trồng.
Ngồi lặng im như một bức tượng đá mà mồ hôi thì đã túa ra khắp người.
Vẫn biết là việc này thì không thể tránh khỏi, mà khi đến rồi vẫn thấy choáng váng.
Lại thêm thời gian vừa qua, vì không thấy họ Đinh đả động gì đến mình, ta đâm ra tự cho mình cái quyền vui chơi, tự do tự tại thái quá mà giờ thành ra như vậy..
Tối nay họ Đinh ngự giá đến đây sao? Tối nay sao? Vậy ta phải làm gì đây? Ta không thể đứng dậy nổi, vẫn ngồi bất động như thế dù Lý Công công đã đi được một lúc lâu rồi.
Thoạt tiên hai nàng thị nữ không để tâm thấy biểu hiện của ta, vẫn thoăn thoắt dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị quần áo cho ta đi tắm.
Nhưng khi thấy một lúc rồi mà ta vẫn ngồi như phỗng giữa nhà, không ngẩng mặt lên, không nói một lời, Lan Nhi bèn tiến lại gần, cúi nhìn vào mặt ta, rồi giờ tay lên trán.
Xong nàng hốt hoảng hét lên:
- Tiểu thư! Người làm sao mà mồ hôi toát ra ướt sũng vậy? Còn như bị sốt nữa?
- Ta..
Ta..
Tối nay Hoàng Thượng bảo qua đây.
Giờ ta biết làm sao đây? Tà vừa nói vừa ôm mặt khóc.
Sự việc đến bất ngờ không được chuẩn bị trước làm ta trở nên hoảng loạn.
Cứ ngồi đó khóc nức nở.
Thấy ta như vậy hai ngàng thị nữ ngơ ngác nhìn nhau, rồi chạy đi chạy lại hỏi han an ủi.
Lan Nhi mới dắt ta vào trong phòng riêng, đóng cửa lại rồi hỏi nhỏ:
- Tiểu thư, rốt cuộc người bị làm sao vậy? Nín khóc đi nói em nghe xem nào?
Ta định thần một lúc mới ngừng khóc lại được, bảo:
- Tối nay Hoàng Thượng bảo qua đây! Ta sợ lắm, ta phải làm sao đây!
- Hoàng thượng qua thì qua thôi, có gì mà người phải sợ chứ? Em vẫn không hiểu!
Ta chút nữa thì phát bực lên với nàng:
- Trời ơi, em có còn minh mẫn nữa không vậy? Không phải Hoàng thượng là chồng ta sao? Em nghĩ là người qua đây để chơi sao? Sao em lại ngốc vậy nhỉ? Ta biết làm sao đây? Ta không chuẩn bị gì cả..
Ta không muốn!
Lan Nhi ngồi thẫn thờ ở bên cạnh ta suy nghĩ.
Có lẽ việc về đây đã gần hai năm rồi mà họ Đinh chưa một lần qua đây đã khiến các thị nữ của ta quên mất việc ta về đây là để làm vợ lẽ hầu hạ họ Đinh, chứ không phải về đây để chơi bời với các nàng.
Chả thế bây lâu nay mặc dù người trong Động đều gọi là ta Dương phu nhân, nhưng các nàng thì lúc nào cũng vẫn Tiểu thư, Tiểu thư!
Ngẩn ra suy nghĩ một hồi, chừng như hiểu ra vấn đề, Lan Nhi nhìn ta bảo:
- Nhưng em nghĩ..
người đã về đây rồi thì tránh sao khỏi việc đó? Là vợ chồng thì đó chỉ còn là vấn đề thời gian thôi..
- Ta biết thế.
Nhưng ta chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này.
Em không thấy bao lâu nay ta thoải mái như vậy sao? Giờ chưa chuẩn bị gì cả đã qua báo liền như thế, ta sao đối phó kịp đây?
- Nhưng việc như thế cần chuẩn bị sao?
- Cần chứ! Giờ ta biết phải làm sao đây? Ta..
ta chết mất! - Ta lại ôm mặt vật ra giữa giường mà khóc lóc.
Thấy ta có vẻ khổ sở như vậy, Lan Nhi cũng không thể thờ ơ, đi đi lại lại trong tỏ vẻ ngẫm ngợi, tính toán.
- Là vợ chồng thì sao tránh được đây.
Người ta đâu phải lấy Tiểu thư về để làm cảnh chứ.
Em có cách này nhưng rõ ràng chỉ trì hoãn được vài ngày thôi Tiểu thư.
Nói rồi nàng ghé vào tai ta bảo: Chắc Tiểu thư phải cho người sang gặp Lý Công công báo là người đang tới tháng..
Vậy thì may ra chứ..
Ta ngẫm nghĩ một lúc, thấy nàng nói đúng liền bảo nàng đi sang gặp Lý Công công.
Quả đúng như dự đoán, Lý Công công báo lại họ Đinh sẽ không sang nữa mà sẽ qua chỗ Đinh nương.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lan Nhi lườm ta một cái rồi bảo:
- Cũng chỉ được vài ngày thôi Tiểu thư.
Rồi sẽ tới lúc người không thể kiếm cớ để lẩn tránh được nữa đâu.
Ta gật đầu với Lan Nhi, rầu rĩ ngồi đó suy nghĩ.
Đúng là không thể lảng tránh được dài lâu.
Giờ chiến tranh đã kết thúc, đất nước đã yên bình trở lại, sẽ không còn chuyện họ Đinh sẽ phải đi xa nhà cả năm trời như lúc trước nữa.
Giờ trở đi chính là phải sống đời sống kiếp với nhau đây.
Không thể trốn tránh mãi được.
Ta biết.
Nhưng ta thực lòng ta chưa cam tâm.
Không cam tâm!
Mấy ngày sau đó ta đành nghĩ ra cách cáo ốm.
Cứ lười biếng nằm trên giường đắp chăn, chẳng buồn dậy.
Họ Đinh có cử ngự y sang thăm khám.
Không chuẩn đoán ra bệnh gì, nhưng vì chán nản quá nên người ta lúc nào cũng cứ sốt âm âm và uể oải chẳng buồn ăn, thành ra họ Đinh cũng kệ.
Chỉ sai ngự y cắt cho vài thang thuốc bổ, an thần.
Rồi cũng không thấy nhắc tới chuyện sang nhà ta nghỉ ngơi nữa.
Ta được thể cứ thế lần lữa mãi.
Chỉ mong sao họ Đinh cứ thế mà lãng quên mình đi cũng được.
Một buổi chiều cuối tháng năm nóng nực, ngồi bức bí mãi ở trong nhà trong cái nóng hè oi bức cả ngày ta đã chán ngấy cả lên rồi, nên sau khi mặt trời lặn xuống, bèn sai thị nữ mang chõng tre ra ngồi dưới gốc mấy cây lựu cho dễ thở.
Bóng tối dần buông xuống.
Gió đêm hè đã bắt đầu tràn về làm cho không khí dần trở nên mát mẻ.
Hứng chí ta bèn sai hai thị nữ xếp mâm bát ra ngoài chõng để ăn cơm luôn.
Quả nhiên mát mẻ, dễ chịu hơn hẳn.
Ăn cơm xong lại sai hai nàng xách bình trà xanh để nguội ra, rồi cứ nằm ườn trên chõng, vừa uống trà xanh vừa hóng gió, đếm sao lên.
Chẳng buồn ngẫm ngợi gì sự đời.
Đang nằm liu riu ngủ quên thì Đinh nương tới.
Ta bèn ngồi dậy trên chõng, bảo:
- Người có việc gì cần gặp em sao không cho người qua gọi mà lại tự mình đi sang như vậy?
- Cũng là muốn ra ngoài đi dạo cho dễ chịu thôi, thời tiết nắng nóng, đã gần như ngồi trong nhà cả ngày rồi còn gì!
Nói rồi nàng gồi xuống bên chõng, ta rót cho nàng một cốc trà mát mời nàng uống.
Uống xong nàng trầm ngâm bảo:
- Sắp tới ta và em lại bận bịu rồi đây!
Ta ngồi sát lại bên nàng hỏi:
- Bận bịu việc gì thưa Đinh nương?
- Hoàng thượng vừa giao cho ta và em phụ trách việc cắt cử người đi đón Dương Nguyệt Nương phu nhân và các tiểu nữ từ vùng Đặng Xá về.
Thêm nữa còn phải cho người qua vùng Trạch Xá đón nàng Sen về nữa..
- Nàng Sen là ai? Ta thảng thốt vì lần đầu tiên nghe tới cái tên này: Với cả..
đón về làm gì?
- Năm trước khi mang quân từ Bố Hải Khẩu đi đánh Đỗ Cảnh Công, trận đầu Hoàng Thượng bị thua lớn em có nhớ không? Khi đó, Nguyễn Bặc, Đinh Điền tướng quân chạy một đằng, còn Hoàng thượng chạy một nẻo trong khi quân của Đỗ Cảnh Thạc bám theo rất sát.
Quân giặc đã cận kề mà Hoàng thượng sắp chạy đến đường cùng rồi thì thấy nhà nàng Sen.
Người đã chạy vào nhà của nàng Sen xin lánh nhờ.
Lúc ấy nàng đang ngồi dệt lụa bên khung cửi.
Nàng Sen này đã nghĩ ra cách giấu người trong đống rơm, còn mình vẫn bình thản tiếp tục làm việc, đến khi quân của Đỗ Công chạy đến hỏi mới bảo là đã chạy đi xa rồi, nên mới cứu được Hoàng Thượng.
Nhờ thế Lê Hoàn, Lưu Cơ tướng quân mới đến ứng cứu kịp thời.
Khi đó Hoàng Thượng có nói với nàng, sau này thành công nhất định quay lại đón nàng về làm vợ.
Hôm rồi nhân dịp nói chuyện thiết kế và may triều phục thống nhất theo thứ bậc cho các quan lại, Hoàng Thượng mới nhớ tới việc này.
Người còn nói rất ấn tượng với các tấm lụa nàng ấy dệt, màu sắc rất khác lạ và ấn tượng.
Vậy nên mới bảo chúng ta sai người đi đón về.
Một là để đền đáp ân nghĩa khi xưa, hai là muốn nàng ấy lo việc chỉ dạy cung nữ của ta thêu dệt các loại lụa đẹp mắt đó để may triều phục.
Ta ngồi ngẩn ra nghe, nghĩ, người ta đã cứu mình, hứa hẹn một ngày quay lại trả ơn vậy mà cũng quên đi được; nay nhờ có việc may áo ở Triều đình mới nhớ ra - Chuyện ân nghĩa con người mà lại nhẹ bẫng như vậy thật đáng buồn thay! Ta chỉ mong sao nàng Sen kia đã đi lấy chồng quách đi cho rồi.
Chứ mà chưa lấy hoặc giả vì lời hứa đó mà chờ đợi, thì thật khổ cho nàng quá.
Lỡ chẳng may họ Đinh không công thành danh toại, không tình cờ nhớ ra việc này thì sao? Thề non hẹn biển, thề bồi đính nguyện gì với con người này không phải là rất uống phí tâm tư của mình hay sao?
Tuy nhiên rồi lại nghĩ, cũng chẳng thể khác đi được.
Vì người đó là họ Đinh mà.
Trong đầu mưu tính không biết bao nhiêu việc, làm gì có thời gian để mà nghĩ tới những chuyện tâm tư của người khác?
* * * Sao em lại ngẩn ra thế?
- Dạ? À không..
- Ừ, vậy đó, nên sắp tới chúng ta chắc sẽ bận bịu đấy.
Sau khi Dương Nương nương và các tiểu nữ trở về còn phải lo chuyện cưới xin cho các nàng ấy nữa, nhưng khi đó Dương nương sẽ cai quản mọi việc rồi, nên ta và em chắc cũng không phải lo nghĩ nhiều, chỉ là người bảo làm gì thì ta cứ theo thế mà làm thôi.
- Cưới xin các nàng nào chứ? Quả là hôm nay ta toàn được nghe những chuyện bất ngờ.
- Thì các Tiểu nữ của Hoàng Thượng chứ còn ai vào đây? Các nàng đều đã đến tuổi cập kê rồi.
Việc chọn cho các nàng các phò mã phù hợp là hết sức cần thiết để củng cố quyền lực của Hoàng tộc.
Ra là như vậy! Vừa trở thành con vua một cái các nàng đã lập tức trở thành những công cụ giúp cha, anh các nàng củng cố quyền lực rồi.
Hóa ra địa vị càng cao thì người ta càng không có quyền lựa chọn, quyết định số phận của mình.
Thế thì như cái thân Nga Nhi ta, về Động Hoa Lư này làm vợ lẽ họ Đinh cũng có gì phải oán trách chứ? Đang bó gối ngồi trầm ngâm, thì Đinh nương, sau một hồi im lặng lại cất tiếng thì thầm bên tai:
- Vân Nga, thực ra thì em về Động Hoa Lư làm vợ lẽ của họ Đinh vì lý do gì?
- Vì lý do gì? Sao..
Sao tự dưng người lại hỏi vậy? Cách chuyển chủ đề đột ngột của nàng làm ta trở nên lúng túng.
Nhưng câu hỏi như thể đọc được ý nghĩ của ta khiến ta có phần ngỡ ngàng.
- Ta đang hỏi em cơ mà, cứ trả lời ta rồi hãy hỏi lại chứ?
- Thì là..
Xuất phát từ mối thâm giao lâu đời giữa họ Dương và họ Đinh thôi.
Hoàng Thượng khi đó muốn củng cố thêm thế lực, củng cố thêm tình cảm giữa hai dòng họ, còn cha em thì nhận định rằng sau này họ Đinh nhất định nắm thiên hạ trong tay, khi đó nhờ việc cưới gả này họ Dương cũng không còn phải lo lắng gì nữa.
- Trước khi cưới gả em chưa từng gặp mặt Hoàng Thượng đúng không?
- Vâng..
Chuyện đó em đã nói với người rồi mà?
- Ta luôn tự hỏi sao hồi đó em lại chấp nhận về đây? Sao em không từ chối? Đinh nương có vẻ không thèm để ý tới câu hỏi ngược của ta, vẫn lơ đãng nhìn ra bóng đêm trước mặt, tiếp tục những câu hỏi của nàng.
Ta không hiểu nàng đang định đào sâu, tìm hiểu điều gì, nhưng vốn từ lâu đã hoàn toàn tin tưởng nàng, nên cũng chẳng hề do dự, cứ thế mà trả lời:
- Em có thể làm thế được không khi sự an ổn của nhiều người họ Dương phụ thuộc vào cuộc hôn nhân này?
- Nếu cuộc hôn nhân này em đã không có lựa chọn nào khác và nó lại có ý nghĩa sống còn như thế, vậy sao thời gian qua em lại cố tình cự tuyệt Hoàng thượng như vậy?
Ta giật mình nhìn sang nàng, trong bóng tối đậm đặc của đêm hè cuối tháng không trăng, vẫn có thể thấy áng mắt chăm chú của nàng lúc này đã hướng về phía ta.
Không phải một đôi mắt trách cứ hay móc máy, đó là một đôi mắt thẳm sâu, u buồn nhưng chân thật khiến người ta muốn dốc hết tấm lòng của mình.
- Em..
Em..
Đinh nương..
- Ở vào hoàn cảnh của em, người ta chắc cũng chỉ mong sao mình được lãng quên đi, được vùi lấp đi mãi mãi.
Ta hiểu cảm giác của em.
Có thể nói ta cũng từng có những ý nghĩ như vậy.
Nhưng như thế sao được chứ? Dù rằng mình không muốn tranh giành, ganh đua gì cả thì ở chốn này, cũng cần cố gắng để gây dựng một mối quan hệ cho bình thường chứ.
Mình không cần họ yêu thương, sủng ái, thì cũng đừng làm cho người ta phải ghét bỏ hoặc nghĩ tới mình với những ấn tượng xấu chứ.
Hiện giờ thì không sao, Hoàng Thượng còn trăm nghìn việc phải làm, phải lo nghĩ nên không bận tâm tới chuyện này; nhưng mai sau, nếu có kẻ nào gièm pha, thêm mắm muối, đặt điều vào chuyện này thì em sẽ ra sao? Liệu những mục đích mà em đã phải hi sinh thân mình để đạt được khi về Hoa Lư này có còn bảo toàn được không?
Ta chết lặng mất một lúc khi những lời này như một mũi tên đen xuyên trúng vào trái tim, vào ý nghĩ của ta.
Nàng nhìn ta một lúc, thấy ta không trả lời, cũng không nói gì nữa, lại ngồi đó lặng lẽ đưa mắt nhìn trời.
Một con đom đóm rất sáng từ một bụi cây nào đó bay vụt lên, nương mình theo gió, ẩn hiện nơi đuôi mắt kéo ta về với thực tại.
- Em thật là hồ đồ rồi..
Đinh nương! Em thật sự rất hồ đồ rồi!
- Vậy thì từ giờ hãy cố gắng lên! Những chuyện qua rồi hãy để nó lại sau lưng và làm tốt những gì mình đang định làm, mình cần phải làm ở hiện tại.
Bởi nếu không như thế, những khổ đau, mất mát mà mình đã phải ghánh chịu trở nên vô nghĩa hay sao?
Ta không nói gì nữa, chỉ thấy một hàng nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên má.
Chẳng hiểu sao cứ nói chuyện với nàng là ta lại dễ xúc động đến như vậy.
Dù tâm trạng có chai lì đến mấy khi bắt đầu, thì sau cùng vẫn thấy mình có thể khóc, vẫn thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nàng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nằm xuống bên chõng, ngước mắt lên nhìn trời, mặc kệ cho ta khóc một lúc, sau cùng ngẩng đầu dậy bảo:
- Hương hoa gì thơm quá! Đêm hè mát mát ngồi ngoài vườn uống trà như thế này thật là tuyệt đúng không – Vẫn cái phong cách chuyển chủ đề đầy ngẫu hứng quen thuộc của nàng.
Ta đưa tay lên quệt vội nước mắt, lặng lẽ gật đầu trong bóng tối đáp lại nàng.
- Hoa sen ngoài đầm đang bắt đầu nở rồi đấy.
Hôm nào ta sẽ sai gia nhân ra hái một ít mang về chúng ta cắm với ướp trà.
Đang định đợi khi nào sen nở nhiều lại rủ em ra đó bơi thuyền, nhưng chưa kịp thì lại bận bịu mất rồi.
- Vậy ta chờ khi nào rảnh rỗi sẽ đi bơi thuyền nhé Đinh nương! - Nhớ tới chuyến đi chơi thuyền vui vẻ năm xưa làm cho tao hào hứng trở lại.
Năm nay đất nước yên bình rồi, chờ đúng lúc sen nở rộ mà chèo thuyền ra đó ngụp lặn giữa hoa và lá, giữa hương thơm và gió mát thì còn gì tuyệt bằng.
Ta bèn này ra một ý, bảo: Ban ngày bận quá có thể chơi tối mà.
Đợi đêm trăng sáng mà chèo ra ngoài đó, rồi neo thuyền lại giữa đầm, em nghĩ như thế có khác nào mình đang bơi trong các giấc mơ đâu!
- Chà, ý kiến được đó!
Đinh nương đập mạnh tay xuống chõng, reo lên đầy hứng thú.
Thế rồi ta và nàng cứ ngồi đó bàn bạc chuyện đi bơi thuyền ngoài đầm cho mãi tới tận khuya.
Lúc các nàng thị nữ ra gọi về nghỉ ngơi mới chịu dừng lại, ai về nhà nấy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook