“Sư huynh sư huynh, huynh xem bộ quần áo ăn mày của đệ có đẹp không!” Một khi Trần Thanh Huyền trở về sư môn sẽ không sống yên ổn, lôi kéo sư huynh của y xoay qua xoay lại triển lãm bộ quần áo trên người, hồn nhiên không để ý sắc mặt của sư huynh y đã đen như đáy nồi.
“Đệ ở dưới chân núi rất thiếu ngân lượng sao?” Sư huynh Liêu Thanh Yến cau mày hỏi.
“Ai, sư huynh sao có thể lạc hậu như vậy, hiện tại dưới chân núi mua đồ cũng không dùng ngân lượng nữa, người ta dùng nhân dân tệ. Còn có, quần áo này của đệ là lưu hành a lưu hành, huynh xem kiểu quần áo rách này có rất nhiều khí chất!” Trần Thanh Huyền vỗ ót giận dữ nói.
“…” Liêu Thanh Yến xưa nay bình tĩnh trầm ổn thế nhưng có chứa nhiều ý niệm đáng sợ trong đầu. Ví như đem tên ăn mày tóc đủ mọi màu sắc như gà cảnh cả người rách tung tóe này treo lên đại môn để trị tội trước công chúng, việc xấu trong nhà không thế phơi ra a không thể phơi ra, Liêu Thanh Yến vẫn nhịn xuống.
“Sư huynh sư huynh, huynh có biết hiện tại dưới chân núi thanh niên thịnh hành nhất là cái gì không?” Trần Thanh Huyền đưa ra bộ mặt thần bí hỏi han.
“Không biết.”
“Là game đấy, aizz, nói đến game đệ còn muốn giải thích một chút cho huynh cái gì là máy tính cùng internet…” Rốt cuộc cũng có một ngày Trần Thanh Huyền dựa vào mồm mép mà hù chết được sư huynh của y, cảm thấy đắc ý vô cùng, bắt đầu thao thao bất tuyệt thổi phồng sự thật. Hồn nhiên không thấy sắc mặt của sư huynh y đã có tên gọi là khó coi, “Tóm lại, game chính là một thứ làm cho vô số người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, sư huynh cũng thử chơi đi, trang bị máy tính nối mạng trực tuyến, sau đó mọi người cùng nhau chơi game!”
Liêu Thanh Yến thở dài một tiếng: “Sư đệ, đệ đã không còn trẻ nữa, đều là người mấy trăm tuổi rồi.”
Nói xong liền quay người đi về hồ nhỏ giữa đình viện.
Trần Thanh Huyền bị chặn họng, nhất thời ủ rũ. Sư huynh hắn cái gì cũng tốt, chỉ là cũ kỹ, là người duy nhất không thay đổi còn sót lại của thời phong kiến ––– ít nhất đối với người tự xưng là đã được giáo dục qua về thời đại mới như Trần Thanh Huyền thì cảm thấy như vậy.
Giương mắt trộm ngắm sư huynh một chút, Liêu Thanh Yến khoanh tay mà đứng ở bên hồ, một thân áo trắng như tuyết tóc đen như mực, khí chất di thế độc lập trong khoảnh khắc toát ra từ khuôn mặt, lại mang theo mấy phần phiêu nhiên tiên khí.
Chính là Trần Thanh Huyền lại cảm thấy hắn đang cô độc. Ở trong núi một lòng tu đạo không hỏi hồng trần, trăm năm như một ngày. Loại tịch mịch cô độc này thử hỏi phàm nhân nào có thể lĩnh hội được.
“Đệ ở dưới chân núi rất thiếu ngân lượng sao?” Sư huynh Liêu Thanh Yến cau mày hỏi.
“Ai, sư huynh sao có thể lạc hậu như vậy, hiện tại dưới chân núi mua đồ cũng không dùng ngân lượng nữa, người ta dùng nhân dân tệ. Còn có, quần áo này của đệ là lưu hành a lưu hành, huynh xem kiểu quần áo rách này có rất nhiều khí chất!” Trần Thanh Huyền vỗ ót giận dữ nói.
“…” Liêu Thanh Yến xưa nay bình tĩnh trầm ổn thế nhưng có chứa nhiều ý niệm đáng sợ trong đầu. Ví như đem tên ăn mày tóc đủ mọi màu sắc như gà cảnh cả người rách tung tóe này treo lên đại môn để trị tội trước công chúng, việc xấu trong nhà không thế phơi ra a không thể phơi ra, Liêu Thanh Yến vẫn nhịn xuống.
“Sư huynh sư huynh, huynh có biết hiện tại dưới chân núi thanh niên thịnh hành nhất là cái gì không?” Trần Thanh Huyền đưa ra bộ mặt thần bí hỏi han.
“Không biết.”
“Là game đấy, aizz, nói đến game đệ còn muốn giải thích một chút cho huynh cái gì là máy tính cùng internet…” Rốt cuộc cũng có một ngày Trần Thanh Huyền dựa vào mồm mép mà hù chết được sư huynh của y, cảm thấy đắc ý vô cùng, bắt đầu thao thao bất tuyệt thổi phồng sự thật. Hồn nhiên không thấy sắc mặt của sư huynh y đã có tên gọi là khó coi, “Tóm lại, game chính là một thứ làm cho vô số người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, sư huynh cũng thử chơi đi, trang bị máy tính nối mạng trực tuyến, sau đó mọi người cùng nhau chơi game!”
Liêu Thanh Yến thở dài một tiếng: “Sư đệ, đệ đã không còn trẻ nữa, đều là người mấy trăm tuổi rồi.”
Nói xong liền quay người đi về hồ nhỏ giữa đình viện.
Trần Thanh Huyền bị chặn họng, nhất thời ủ rũ. Sư huynh hắn cái gì cũng tốt, chỉ là cũ kỹ, là người duy nhất không thay đổi còn sót lại của thời phong kiến ––– ít nhất đối với người tự xưng là đã được giáo dục qua về thời đại mới như Trần Thanh Huyền thì cảm thấy như vậy.
Giương mắt trộm ngắm sư huynh một chút, Liêu Thanh Yến khoanh tay mà đứng ở bên hồ, một thân áo trắng như tuyết tóc đen như mực, khí chất di thế độc lập trong khoảnh khắc toát ra từ khuôn mặt, lại mang theo mấy phần phiêu nhiên tiên khí.
Chính là Trần Thanh Huyền lại cảm thấy hắn đang cô độc. Ở trong núi một lòng tu đạo không hỏi hồng trần, trăm năm như một ngày. Loại tịch mịch cô độc này thử hỏi phàm nhân nào có thể lĩnh hội được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook