******

Thiên Kim bị Kim Mai đưa đến một ngôi nhà trong một con hẻm nhỏ nhốt lại một đêm. Thiên Kim là một cô gái thông minh, nhìn thấy Kim Mai liền biết mục tiêu của Kim Mai là Rin chứ không phải cô, nhưng hiện tại ở nơi này còn có Tuấn Khôi, nếu như biết cô là Thiên Kim thì chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng đi tìm Rin. Thiên Kim khẽ đưa miệng vào tai Tuấn Khôi mà nói:" Con trai, từ bây giờ dì là mẹ của con hiểu không."

Tuấn Khôi nhìn thấy nhiều người lạ, chỉ biết nghe lời dì:" Dạ."

Hôm sau, hai người bọn họ được đưa lên môt sân thượng trên tầng cao nhất của ngôi nhà này.

- Sao, mày có bất ngờ không con tiện nhân. - Kim Mai nhìn Thiên Kim mắng.

- Tôi vì sao phải bất ngờ, từ khi đến với Minh Trí, loại người như cô gặp nhiều rồi. - Thiên Kim cười khinh nói.

- Haha, hôm nay sao không tỏ ra yếu đuối nữa mà lại trở thành kiên cường thế này. Mày dụ dỗ anh họ tao nay lại mang đứa con hoang này nói là của Minh Trí. Mày xem mày có xứng với Minh Trí hay không chứ. - Kim Mai đưa tay bóp cằm Thiên Kim giận dữ.

- Haha, tôi có nhan sắc và sự thông mình nên tất cả những người đàn ông kia đều phải để mắt tới, chỉ tội cô gái như cô 3 năm mang danh nghĩa bạn gái Minh Trí nhưng chỉ có hữu danh vô thực, haha. - Thiên Kim cười lớn.

Bốp. - Kim Mai tức giận tát Thiên Kim.

- Bà phù thuỷ ác độc, không được đánh mẹ tôi. - Tuấn Khôi đứng lên, dang hai tay che chắn cho Thiên Kim, cậu vẫn nhớ Minh Trí đã nói, là đàn ông phải che chở cho người phụ nữ mình yêu thương. Hiện tại, dì Thiên Kim nói hãy xem dì là mẹ, mà mẹ là người phụ nữ cậu yêu thương nhất, nhất định ra bảo vệ.

- Thằng ranh, muốn làm anh hùng sao. Được, tao có trò này rất vui dành cho hai mẹ con mày. - Kim Mai cười nham hiểm. - Mang thằng nhóc này quăng xuống hồ sâu cho tôi.

Thiên Kim hoảng hốt, Rin không biết bơi chắc hẳn sẽ không đưa Tuấn Khôi đi học bơi. Dù gì trước đây Rin sống cuộc sống khó khăn như vậy, làm gì còn thời gian nữa.

Bọn người của Kim Mai ôm Tuấn Khội quăng xuống bể sâu, quả thật cậu bé không hề biết bơi mà dãy dụa.

- Sao, mày nhảy xuống cứu con trai mày đi, rồi hai mẹ con ôm nhau chết. - Kim Mai cười lớn.

Thiên Kim nhanh chóng nhảy xuống, bơi về phía Tuấn Khôi mà đưa thằng bé lên bờ.

- Mày biết bơi sao? - Kim Mai há hóc ngạc nhiên.

- Tôi có nói với cô là tôi không biết bơi? - Thiên Kim thở dốc, ôm lấy Tuấn Khôi đang xanh mặt vì sợ hãi. - Người đàn bà đê tiện, cả trẻ con cũng không tha.

Kim Mai nhìn Thiên Kim một hồi lâu liền cảm thấy lạ lẫm, đúng là gương mặt này không thể sai vào đâu được vì sao cung cách nói chuyện lại khác ngày xưa như vậy, không lẽ vì lần trước bị cô đẩy xuống hồ nên quyết tâm đi học bơi sao. Kim Mai không nghi ngờ nữa đi tới phía Thiên Kim nói.

- Hai mẹ con mày mạng lớn không chết, nhưng tao sẽ từ từ hành hạ bọn mày. Trần Minh Trí sẽ thấm dần nỗi đau mất đi đứa con của mình và người phụ nữ anh ta để mắt tới.

- Mục đích cô bắt chúng tôi là vì bị anh ta từ chối tình cảm sao? - Thiên Kim nhìn con người điên rồ này.

- Im miệng, chính tao không thích hắn ta. Vì sao hắn ta có mắt nhừ mù, một thanh nữ như tao lại không để mắt tới, lại thích một đứa con gái không ra gì như mày.

- Minh Trí không yêu cô vì cô là một cô gái quá suy tính, từ đầu cô tìm cách đến với anh ta chỉ vì cảm thấy anh ta phù hợp với gia đình cô. Trong cô không tồn tại tình yêu, chỉ tồn tại sự tính toán.

- Anh ta đã chọn tao suốt ba năm qua, cũng chỉ vì mày xuất hiện nên mới buông lời xua đuổi tao. Tất cả cũng chỉ vì mày, vì sao năm đó mày bỏ đi rồi không đi luôn cho khuất mắt.

- Kim Mai, cô là một cô gái xinh đẹp, tài giỏi, lại có gia thế cần gì phải bám theo Minh Trí. Cô đủ khả năng yêu một người đàn ông tốt hơn, yêu cô bằng cả trái tim. - Thiên Kim nhìn Kim Mai mà nhớ đến bản thân khi trước, cảm thấy cô gái này có nét đáng thương.

- Chỉ có Minh Trí mới xứng đáng với tao. - Kim Mai hét lên.

Thiên Kim lắc đầu, xem ra Kim Mai vẫn hy vọng viễn vong.

Cả đoàn người của Minh Trí đã bao vây căn nhà nơi Kim Mai giữ Thiên Kim và Tuấn Khôi. Xe của Trần Hậu cũng lái tới, Trần Hậu nhanh chóng xuống xe đi về phía Minh Trí.

- Thiếu gia, cô ấy đang ở trong ngôi nhà này sao? - Trần Hậu lo lắng, hiện tại rất muốn đưa Thiên Kim thoát ra khỏi nguy hiểm.

- Theo thiết bị dò tìm thì Kim Mai đang ở nơi này, chúng ta vào. - Minh Trí cùng Trần Hậu và một số người cùng nhau tiến vào bên trong.

Khi mọi người tiến vào bên trong, trên xe Trần Hậu ở chiếc ghế sau Rin trốn phía dưới bật dậy mở cửa xe mà nhanh chóng đi vào trong căn nhà này.

Những tên căn gác trong căn nhà đều bị người của Trần Hậu đánh gục trong yên ắng mà không hề gây nên một tiếng động lớn. Đi tìm từng phòng nhưng đều trống trơn, bọn họ đi lên tới sân thương. Cánh cửa sân thượng được Trần Hậu dùng chân đạp mạnh, cánh cửa mỏ tung ra. Kim Mai kinh ngạc quay lại thì nhìn thấy người của mình đã bị người của Trần Hậu khống chế.

- Kim Mai tiểu thư, không ngờ hôm nay lại gặp mặt trong tình huống này. - Minh Trí đi tới mà nói.

Kim Mai trong tay rút ra một con dao, dùng sức đẩy Thiên Kim ra khỏi Tuấn Khôi mà dành lấy đứa trẻ uy hiếp. Thiên Kim vì ra sức cứu Tuấn Khôi lên bờ nên không có sức dành lại, bị Kim Mai đạp ngã xuống sàn ôm Tuấn Khôi tránh ra xa. Trần Hậu nhanh chóng chạy đến đỡ Thiên Kim ngồi dậy.

- Thiên Kim, em có làm sao không? - Trần Hậu ôm Thiên Kim vào lòng mà nói.

- Em không sao, ông xã. - Thiên Kim tựa vào người Trần Hậu mà nói.

Kim Mai ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, không lẽ con đàn bà đê tiện kia lạ dụ dỗ thêm một người đàn ông khác hay sao?

- Kim Mai, cô thả thằng bé ra. Tôi hứa sẽ không truy cứu chuyện này. - Minh Trí nhìn Tuấn Khôi đang khóc thét mà nói.

- Tôi cần anh không truy cứu sao, anh đã làm tôi xấu mặt trước mọi người. Ba năm qua tôi chờ đợi anh, anh thì chỉ vì một con đàn bà ti tiện mà ruồng bỏ tôi. - Kim Mai hét lên.

- Cô đáng bị như vậy, trước giờ tôi bên cô chỉ vì chờ cơ hội trả lại món nợ cô đã làm với cô gái của tôi. - Minh Trí khẽ đáp.

- Cô gái của anh, haha, lại đi ân ái với người đàn ông kia. - Kim Mai cười lớn.

- Xin lỗi cô Kim Mai, tôi là Thiên Kim chị song sinh của người cô cần bắt. - Thiên Kim khẽ nói.

Kim Mai giật mình, chuyện lần này thật sự rối rấm mà. Nhưng trong tay cô hiên tại vẫn có con trai của Minh Trí,Kim Mai đưa dao vào cô Tuấn Khôi mà nói:" Trần Minh Trí, anh mau đưa con đàn bà kia tới đây, nếu không con trai anh sẽ phải chết."

- Tôi đến rồi, đừng làm hại con trai tôi. - Rin nghe tiếng con trai khóc thét từ phía dưới thì nhanh chóng chạy đến.

- Sao em lại đến đây. - Minh Trí nhìn Rin kinh ngạc.

- Kim Mai, xin cô đó, thằng bé con nhỏ không liên quan đến hận thù trong lòng cô. Cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm miễn cô để thằng bé an toàn. - Rin không nghe lời Minh Trí, chỉ van xin Kim Mai,

- Haha, đây đúng là mày rồi, con đàn bà ti tiện. - Kim Mai đắc ý.

- Xin cô, đừng làm hại con tôi. - Rin khóc ngất.

- Được thôi, mày nhìn thấy hồ nước kia không. Nhanh chóng lại đó, nhảy xuống. - Kim Mai ra lệnh, lần trước không cho cô đuối nước được, lần này nhất định phải làm cho được.

Rin nhìn thấy hồ nước sâu, cô lại không thể bơi được. Nhảy xuống hồ sâu chỉ có thề tìm con đường chết.

- Sao, không dám sao. Vậy thì mày sẽ không bao giờ nhìn thấy con trai mày nữa. - Mũi dao dính vào cổ Tuấn Khôi, tưa máu.

- Không, đừng, tôi sẽ nhảy xuống, đừng làm con tôi đau. - Rin nhìn thấy dòng máu đỏ của Tuấn Khôi mà lòng đau như cắt.

- Rin, em không được nhảy xuống. - Minh Trí kéo tay Rin lại. - Kim Mai, là tôi đã gây ra mọi tổn thương cho cô. Tôi sẽ thực hiện điều kiện cô muốn thay Rin.

- Minh Trí, anh phải sống, sống để nhìn thấy người anh yêu thương chết thương tâm như thế nào. - Kim Mai cười lớn, sau đó nhìn Rin nói. - Còn chờ gì nữa, mau nhảy xuống.

Rin buông tay Minh Trí ra, đi về phía hồ sâu. Rin đứng trước mép hồ sâu, quay người lại nhìn Tuấn Khôi:" Con trai, phải thật ngoan ngoãn nghe lời, không còn mẹ phải biết tự bảo vệ mình."

- Thiên Kim, con trai em nhờ chị chăm sóc. - Rin nhìn Thiên Kim đẫm lệ.

- Rin, đừng nhảy xuống -Thiên Kim hét lên muốn chạy đến nhưng bị Trần Hậu ôm lại.

- Minh Trí, em xin lỗi vì đã quên mất anh. Hôm qua khi anh nói trong anh em đã không còn giá trị, lúc đó em nhận ra thật sự rằng thật sự em cần " giá trị" đó biết bao nhiêu. Nhưng khi em nhận ra, thì em cũng phải đi rồi. Phụ nữ xung quanh anh rất nhiều, em không muốn Tuấn Khôi sống cùng mẹ kế nên đành giao lại cho Thiên Kim. Minh Trí, hãy nhớ một điểu, dù hiện tại em không nhớ trước đây em và anh là quan hệ gì, nhưng em biết rằng trong lòng em bây giờ, chỉ có mỗi hình bóng của anh, Trần Minh Trí em yêu anh...

Rin nói xong, dang tay thả mình vào dòng nước, không phản lại sức nước cô chìm sâu vào đáy hồ trong xanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương