******

Ba năm sau….

- Thưa bà, thưa mẹ con mới đi học về. - Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú.

- Tuấn Khôi, mau vào dùng rửa mặt rồi ra ăn cơm. - Một người phũ nữ lớn tuổi cười nói.

- Dạ, con vào liền ạ. - Tuấn Khôi nhanh chóng chạy vào bên trong rửa mặt.

- My à, thằng bé ngoan quá. - Bà quay sang cười nói.

- Dạ, nhờ có mẹ nên mẹ con con mới có thể sống tốt như hôm nay. - Rin vừa nhào bột vừa nói.

- Không đúng, năm đó không nhờ con cho mẹ bộ trang sức đắt tiền kia thì mẹ đã chết vị bệnh tật. Chính là con đã cứu mẹ một mạng. - BÀ luôn nhớ cô gái xinh đẹp tốt bụng mang đến cho bà một bộ trang sức và nói bà hãy bán đi mà trang trải bệnh tật. Bà mang sợi dây chuyền trong bộ trang sức kia đi bán, không ngờ số tiền lại nhiều đến như vậy. Sau khi điều trị bệnh xong, bà thuê một căn nhà sống cùng đứa con trai mà bà nhặt được từ bé, có tiền làm vốn mà đẩy một xe bán bánh. Một ngày nọ, bà nhìn thấy cô gái kia đẩy một đứa bé lang thang trên đường đi bà liền đuổi theo và rồi hai mẹ con Rin được bà mang về cùng nhau chung sống như một gia đình. Từ đó để gần nhau hơn, Rin quyết định gọi và một tiếng mẹ.

Thời gian trôi qua, Rin được bà chỉ dạy cách làm bánh và cô không muốn ra ngoài vì sợ cả Minh Trí và Tuấn Kiệt tìm ra mình. Cô chọn cách ở nhà làm ra những chiếc bánh ngon lành xinh đẹp, còn mẹ cô sẽ mang ra ngoài bán. Số tiền kiếm được không nhiều, nhưng đủ cho một gia đình bốn người sống qua ngày.

- Mẹ ơi, con muốn ăn bánh. - Tuấn Khôi từ bên trong chạy ra ngoài vui vẻ nói. - Bánh mẹ làm ngon nhất, đi học các bạn tặng bánh cho con không ngon bằng.

- Các bạn tặng bánh sao? - Rin không hiểu hỏi lại.

- Đúng vậy, các bạn nữ mang bánh đến nói rằng muốn làm bạn gái của con nên tặng bánh. Con xem tất cả các bạn ấy là bạn gái nên nhận cả mẹ ạ. - Tuấn Khôi ngây thơ đáp.

- Tuấn Khôi, mẹ bảo này, từ sau không được nhận bất cứ thứ gì của các bạn nữa biết không, các bạn cho bánh con rồi các bạn sẽ không còn bánh ăn.- Rin mỉm cười dạy dỗ.

- Vâng, dù sao bánh của các bạn ấy cũng không ngon. - Tuấn Khôi chạy đến bên bà. - Bà ơi, ngày mai con được nghĩ bà cho con đi bán chung nhé.

- Được rồi, ngày mai bà dẫn con đi bán, nhưng phải ngoan ngoãn đi theo bà, không thì sẽ bị lạc rồi người xấu bắt đi đấy. - Bà hiền từ đáp.

- Hoan hô, ngày mai được đi bán cùng bà. - Tuấn Khôi vui mừng nhảy lên.

Rin khẽ cười, đứa con trai này càng lớn càng giống cha. Gương mặt ưu tú không có khuyết điểm, mới bốn tuổi nhưng vô cùng thông minh lanh lợi. Những ngày có đứa trẻ này đi theo bán, bà đều hết bánh sớm mà quay về.

- My, Anh Tú sắp vào đại học rồi. Một mình nó vào thành phố học mẹ thật không an tâm. - Bà vừa xếp những mẻ bánh nóng vừa nói.

- Đường học là đường tương lai của em ấy, mẹ đừng lo. Anh Tú là người biết suy nghĩ. - Rin đáp.

- Thành phố nhiều cạm bẫy, một mình nó vào đó…

- Mẹ muốn chúng ta chuyển vào thành phố cùng em sao? - Rin như hiểu ý bà.

- Mẹ cũng muốn như vậy, chỉ sợ con và Tuấn Khôi vất vả. - Bà lại đáp.

- Nếu mẹ muốn thì con cũng đồng ý, dù sao đây cũng là nhà chúng ta thuê. Vào thành phố, chúng ta cũng thuê không có gì khác nhau. Vả lại bánh chúng ta làm ngon, không lo không có người mua.

- Cảm ơn con. - Bà xúc động.

Cà nhà dọn lên thành phố vì Anh Tú đến thời gian nhập học, bà nuôi Anh Tú từ bé nên rất thương đứa con này, đặt mọi hy vọng vào Anh Tú nên chuyện bà lo lắng như vậy không có gì là lạ. Rin cũng thương Anh Tú như em trai ruột thịt, Anh Tú là một đứa trẻ biết suy nghĩ và thương yêu gia đình.

Ngày đầu tiên, Anh Tú đến trường nhập học. Rin đưa Tuấn Khôi tìm một trường mẫu giáo để gửi con, tiền nhà và tiền học phí ở thành phố này rất đắt gấp nhiều lần dưới nơi cô ở cũ. Rin suy tính một lúc rồi cũng chọn được một trường gửi Tuấn Khôi vào, dù có vất vả thế nào cô cũng không muốn con trai mình thua kém bạn bè chịu vất vả.

Vì chi phí cuộc sống quá cao, Rin và mẹ cô phải cực lực làm việc. Thường ngày cô và mẹ đều đẩy ra bánh bán dạo bên ngoài, buổi tối thì cả hai cùng thức để làm ra những chiếc bánh ngon lành. Cuộc sống của Rin cơ cực nhưng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Cô cam nguyện được ở bên cạnh con trai mình cho dù cực khổ đến đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương