Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta

Khi Bạch Phàm lái xe đến hộp đêm mà La Suất đang ở thì không khỏi cau mày, bởi vì người lui đến nơi này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng lúc này Bạch Phàm không có nhiều tâm tư để bận tâm đến chuyện này. Hắn hỏi quầy tiếp tân phòng 424 ở đâu, sau đó lập tức lên lầu.

Khi Bạch Phàm bước vào thang máy thì trùng hợp Công Nghi Bác từ trong nhà vệ sinh bước ra, hắn nhìn thấy cửa thang máy đã sắp đóng lại, có một chút không xác định mình vừa nhìn thấy ai, đó là….Công Nghi Bác lắc đầu, chắc hắn nhìn lầm rồi, Phàm ca làm sao lại xuất hiện ở nơi này, tuy rằng nơi này bên ngoài là một hộp đêm lịch sự, nhưng cơ hồ có đủ loại hình phục vụ, hắn cũng là bị ép mời đến nên mới ở đây, Công Nghi Bác nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã muộn, thôi thì quay lại cùng mấy người đó một lúc rồi quay về.

Bởi vì ánh sáng trong hành lang rất u ám, cơ hồ không thấy rõ số phòng, Bạch Phàm chỉ có thể chậm rãi bước trên tấm thảm dày, lần lượt nhìn biển số trên từng cánh cửa, 424, 424, đây rồi, Bạch Phàm gõ cửa.

Trong phòng, cậu thiếu niên vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì đôi mắt liền sáng lên, đến rồi, hắn chủ động đứng dậy rồi đi ra ngoài mở cửa, mang theo một chút chờ mong và vui sướng khi người ta gặp họa, cùng với một chút hiếu kỳ, không biết người mà La tổng nhớ thương mười mấy năm rốt cục như thế nào, khi hắn nghĩ đến việc La tổng rất kén chọn, chỉ tìm những thanh niên sạch sẽ xinh đẹp, chắc là người kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​02​/​13​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-90​/​” o “Powered by Text-Enhance​) cũng có ngoại hình như thế, bất quá La tổng đã theo đuổi người ta mười mấy năm, như vậy tuổi tác của người kia e rằng cũng không nhỏ, thanh niên trai tráng thường được người ta yêu thích, nhưng đến trung niên mà vẫn có thể….Trong lòng của cậu thiếu niên đã chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ sẽ nhìn thấy một người đàn ông tái nhợt gầy yếu có khuôn mặt búng ra sữa, nhưng đến khi nhìn thấy Bạch Phàm thì lại nhịn không được mà sững sờ ngay tại chỗ.

Bạch Phàm gõ cửa xong thì liền nhìn thấy một cậu thiếu niên sạch sẽ xinh đẹp ra mở cửa, còn tưởng rằng đã tìm lầm phòng, nhưng khi nhìn thấy La Suất đang ngồi trên ghế sô pha thì liền thở phào nhẹ nhõm, hắn mỉm cười gật đầu đối với cậu thiếu niên đang mở cửa rồi lập tức tiến vào trong phòng, “La Suất.”

Cho đến khi Bạch Phàm đi vào thì cậu thiếu niên mới chậm chạp xoay người lại, thảo nào, thảo nào, thảo nào La tổng nhớ thương mười mấy năm, một người đàn ông chất lượng như vậy, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh có thể đem đối phương đặt dưới thân thì lập tức muốn phun máu mũi rồi.

La Suất lạnh lùng nhìn thấy cảnh này, bao gồm cả việc Bạch Phàm mỉm cười cùng với phản ứng của thiếu niên kia, hắn nhịn không được mà siết chặt ly rượu trong tay, cố nén xuống giận dữ mà gầm lên một tiếng, “Cậu đi ra ngoài.”

Người thiếu niên nghe thấy một tiếng tức giận của La Suất thì liền hoảng sợ, lập tức nhìn thấy vẻ mặt của La Suất, lúc này hắn mới biết mình vừa phạm phải sai lầm, không ngờ La tổng ghen kinh như vậy, hắn chỉ mới nhìn người nọ nhiều một chút mà đã giận đến mức này.

Thấy thiếu niên vẫn đứng yên bất động trước cửa, La Suất liền nhướng mày, “Không nghe thấy hay sao, đi ra ngoài nhanh lên.”

Cậu thiếu niên hơi run rẩy một chút rồi lập tức mở cửa đi ra ngoài, trước khi rời đi hắn còn lưu luyến nhìn thoáng qua ly rượu đặt trên bàn, đáng lý không muốn lưu lại, nhưng vừa nhìn thấy người tình trong mộng của La tổng thì hắn đột nhiên muốn ở lại để quan sát chuyện gì sẽ xảy ra, dù sao đã làm mb, đại đa số đều là đồng tính, đương nhiên không thể chống cự đối với nam sắc, nếu có thể, chỉ cần đứng ở một bên nhìn cũng chẳng khác gì đang được chiêu đãi một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng mà nhìn thoáng qua sắc mặt đã trở nên tối sầm của La Suất thì cậu thiếu niên vẫn thức thời mà lui ra ngoài.

Bạch Phàm thấy thái độ của La Suất đối với cậu thiếu niên kia thì cũng phát hiện hôm nay đối phương vô cùng nóng tính, cho nên mới đầu cũng không cảm thấy dễ dàng mở miệng, nhìn quanh phòng một vòng thì lập tức nhìn thấy những chai rượu nằm ngổn ngang trên bàn, hắn nhịn không được mà cau mày lại, “Vì sao lại uống nhiều rượu như vậy.”

“Sao? Cậu có thể thích thanh niên trai tráng, còn tôi ngay cả uống rượu mà cũng không được quyền hay sao?” La Suất nghĩ đến việc Bạch Phàm vừa mới cùng cậu thiếu niên kia tiếp xúc thì liền nổi đóa, đúng vậy, chính là kiểu mẫu mà Bạch Phàm thích, sạch sẽ ngây ngô, thân thể mềm mại, làm sao mà lại không thích cho được.

“Cậu….” Bạch Phàm bị lời nói cố tình gây sự của La Suất làm cho cứng họng, nhưng hắn cũng biết hiện tại tâm tình của La Suất rất dễ bị kích động, chỉ cần một chút nóng giận thì có thể bùng nổ, đây không phải lúc để tranh cãi, Bạch Phàm đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, tiện thể bên cạnh cũng có một ly rượu, “Được quyền, được quyền, muốn tôi uống cùng cậu hay không?”

La Suất nghe thấy câu này thì thân thể liền cứng ngắc một chút, chậm rãi xoay người lại, “Uống cùng tôi?”

“Ừ?” Bạch Phàm nhìn La Suất một cách kỳ lạ, không biết vì sao hôm nay hắn cảm thấy La Suất có một chút bất thường.

Tầm mắt của La Suất mơ hồ chạm đến ly rượu được châm đầy đặt trên bàn, đáng lý chỉ là một ly rượu bình thường nhưng hiện tại ở trong mắt hắn thì nó lại có một sức hấp dẫn rất lớn…..“La Suất?”

Tiếng kêu của Bạch Phàm bừng tỉnh La Suất, khi hắn phát hiện thân thể của mình đang nghiêng về phía ly rượu thì lập tức ngồi thẳng trở lại, theo bản năng mà ngoảnh đầu đi, không tiếp tục nhìn đến ly rượu kia nữa, tinh thần có vẻ không tập trung, “Hả?”

Bạch Phàm thở dài, trước giờ hắn luôn đối xử sòng phẳng rõ ràng với mọi người, thật sự không muốn nhìn thấy La Suất suy sút thành như vậy, tầm mắt liền chạm phải ly rượu đã được rót đầy, hắn lập tức cầm lấy ly rượu thoạt nhìn vẫn chưa ai đụng đến này, “Chuyện hôm đó là tôi quá đáng, tôi sẽ giải thích những gì đã nói vào ngày hôm đó, ly rượu này tôi uống trước để nhận lỗi.” Bạch Phàm nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.fynnz.wordpress.com

Hết thảy xảy ra quá nhanh, La Suất chỉ kịp dùng ánh mắt dại ra mà nhìn Bạch Phàm trút ngược ly rượu, ý bảo hắn đã uống xong rồi.

Bạch Phàm uống xong một ly rượu, mới đầu vẫn chưa cảm thấy điều gì, hắn vẫn có thể cùng La Suất nói vài câu, nhưng chỉ mới nói được một chút thì hắn liền cảm thấy có một chút bất thường, hắn là người luyện võ cho nên ít nhiều cũng có thể kháng rượu, nhưng ly rượu vừa rồi rất kỳ lạ, sau khi uống xong lại có cảm giác hơi choáng váng.

Bạch Phàm đưa một tay chống lên trán, âm thầm vận nội lực kháng cự, nhưng lại cảm thấy không hề có tác dụng, mà cảm giác choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng, toàn thân cũng dần dần trở nên nóng bức, Bạch Phàm nhận thấy không đúng liền muốn đứng dậy, nhưng mới vừa đứng dậy liền ngã trở về ghế sô pha. Lúc này hắn mới phát hiện không biết từ khi nào thì La Suất đã xích lại bên cạnh hắn.

“Cậu….” Bạch Phàm muốn nói chuyện nhưng toàn thân lại mất đi khí lực, ngay cả há mồm cũng phải cố sức nhưng chỉ có thể thở hổn hển, nhìn La Suất đang nói cái gì đó ở trước mặt hắn.

Bạch Phàm muốn nghe rõ La Suất đang nói cái gì nhưng giọng nói của La Suất càng lúc càng trở nên mơ hồ và xa xôi, tuy rằng có thể nghe thấy giọng nói nhưng lại không thể lý giải ý tứ của những lời này. Cho đến khi Bạch Phàm phát hiện bản thân mình nhịn không được mà chú ý đến đôi môi đang khép mở của La Suất, nhìn chằm chằm một hồi thì trong đầu lại nghĩ đến khuôn mặt với mái tóc xõa dài đen nhánh, còn có đôi môi ngày đó đã hôn hắn….bất giác nhiệt độ trong lòng nhanh chóng dâng cao tựa như đang bị thiêu đốt.

“Phàm, Phàm….” La Suất si mê nhìn Bạch Phàm với khuôn mặt ửng đỏ đang nằm trên ghế sô pha, một bàn tay chậm rãi sờ soạng, không ngờ vừa chạm vào làn da nóng bỏng kia thì lại luyến tiếc không muốn buông tay, mặc khác nhìn thấy Bạch Phàm bị đôi tay lạnh lẽo của hắn tiếp xúc thì tựa hồ vô thức hùa theo, khiến nhiệt độ trong lòng không ngừng gia tăng, mang theo một chút thành kính, hắn đặt một nụ hôn lên môi của Bạch Phàm, nhưng ai ngờ đôi môi đang bị hắn ngăn chặn lại mơ hồ cất lên một âm tiết, La Suất lập tức biến sắc, ngẩng đầu lên với sắc mặt khó coi mà nhìn Bạch Phàm, cuối cùng lộ ra một nụ cười lạnh, “Lúc này mà còn nghĩ đến hắn nữa sao?” Nếu vừa rồi La Suất vẫn còn do dự thì hiện tại phòng tuyến cuối cùng của hắn đã bị cái tên mà Bạch Phàm nỉ non kêu thầm trong miệng phá vỡ, hắn đưa tay lên cổ áo của Bạch Phàm rồi dùng sức bứt tung mấy nút áo, sau đó sờ soạng vào trong cổ áo đã được mở rộng, trong đầu mơ hồ xuất hiện giọng nói của người thiếu niên kia, chỉ cần một ly là có thể làm cho hắn hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua, đúng vậy, chỉ cần một ly rượu mà thôi…..

…..

Ân Duệ cau mày nhìn con quái vật màu vàng rực rỡ ở trước mắt, Phàm đang ở trong này hay sao, tuy rằng hắn hoàn toàn xa lạ đối với nơi này nhưng nghĩ đến có thể tìm được Phàm thì Ân Duệ không hề do dự mà bước vào.

Ân Duệ có mái tóc dài đen nhánh cùng vẻ ngoài trẻ tuổi lại vô cùng điển trai đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người, có vài kẻ trong hộp đêm muốn tiến đến nhưng khi Ân Duệ lạnh lẽo liếc nhìn một cái thì toàn bộ đều sợ hãi đến mức không dám tiếp cận.

Tuy rằng Ân Duệ thành công thoát khỏi bà Bạch, hơn nữa lúc trước còn nghe thấy cuộc đối thoại của Bạch Phàm cho nên mới tìm được đến nơi này, nhưng rốt cục hắn bị lạc trong một hộp đêm với nhiều tầng phục vụ cùng với bàn ghế được bày ngổn ngang, rốt cục Phàm đang ở đâu? Ân Duệ lạnh lùng nhìn những căn phòng máy lạnh được sắp xếp y hệt nhau khiến cho những ai lui tới thấy hắn cũng đều nhịn không được mà phải đi đường vòng.

Ngay khi Ân Duệ không có đầu mối thì hắn lại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở một góc, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm, là người nọ, quả nhiên Phàm ra đây để hẹn người nọ.

Công Nghi Bác thật vất vả mới từ chối được tiết mục mà khách hàng của hắn đã chuẩn bị cho hắn, đang khách sáo với người tiễn bước hắn thì toàn thân bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, một cảm giác nguy hiểm làm cho hắn nhanh chóng quay lại, bất chợt nhìn thấy một bóng người đứng trong góc tối, thân ảnh đứng thẳng như một thanh kiếm sắc bén cùng với mái tóc dài đen nhánh làm cho đồng tử của Công Nghi Bác lập tức co rút, hắn quay người lại, miễn cưỡng mỉm cười chào từ biệt khách hàng, sau đó bước về một phía tương đối hẻo lánh, chẳng có gì bất ngờ, hắn vừa mới tiến vào góc tối thì bị một lực lượng cực mạnh đẩy hắn vào vách tường.

“Khụ khụ.” Công Nghi Bác ho hai tiếng khổ sở, hắn vịn lên vách tường rồi nhìn Ân Duệ đang đứng ở sau lưng, “Ngươi đã quên lần trước bị ta giáo huấn như thế nào hay sao?”

Trong mắt của Ân Duệ lại càng âm trầm hơn một chút, “Hóa ra trải qua chuyện lần trước mà ngươi vẫn chưa hiểu được, có vài thứ ngươi không thể chạm vào.”

“Cái gì?” Công Nghi Bác ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

“Phàm ở đâu, dẫn ta đi gặp hắn, đây là lần cuối cùng ta dành lời khuyên cho ngươi, ngươi còn dám đi gặp Phàm, cho dù Phàm có ngăn cản ta thì ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi, Phàm có thể bảo vệ ngươi một lần nhưng không thể che chở ngươi suốt đời.” Giọng nói của Ân Duệ tràn ngập sát khí.

Lần này Công Nghi Bác hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn cau mày lại, “Cậu đang nói cái gì vậy, tôi hẹn anh ấy ra ngoài khi nào?”

Ân Duệ sửng sốt, “Chẳng phải Phàm hẹn ngươi ra ngoài hay sao?”

Công Nghi Bác đứng lên rồi chỉnh lại cổ áo, “Hôm nay tôi đến đây để gặp khách hàng, không hề liên quan đến ngài Bạch.”

Lúc này Ân Duệ thật sự mù tịt, Phàm không phải ra đây gặp người này, vậy đó là ai…Nhưng Ân Duệ nhanh chóng nhớ đến biểu cảm quá mức trấn tĩnh của Công Nghi Bác mới vừa rồi, tựa như lần trước người này biết Phàm đang ở ngay đó nhìn bọn họ, vì vậy lúc này ánh mắt của Ân Duệ liền trở nên sắc bén, “Có phải ngươi biết Phàm ở đâu hay không, nói mau?”

Những lời này của Ân Duệ thật sự làm cho Công Nghi Bác ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ Ân Duệ lại có thể sâu sắc như vậy, hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với Ân Duệ, chỉ có một lần để lại ấn tượng là một người rất tàn nhẫn mà thôi.

Vẻ mặt của Công Nghi Bác chứng thật suy đoán của Ân Duệ, Ân Duệ lập tức đè thấp giọng, “Nói cho ta biết sự thật.”

Biết rõ nếu không nói ra thì Ân Duệ sẽ không chịu từ bỏ, Công Nghi Bác cười khổ một tiếng, “Vừa rồi có gặp, nhưng tôi không biết là ở phòng nào, chỉ thấy đi lên lầu.”

“Dẫn ta đi.”

Nghe thấy một câu như ra lệnh của Ân Duệ thì Công Nghi Bác chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, hắn tự nhận năng lực không bằng người ta, hơn nữa một người nguy hiểm như vậy mà đặt trong đám đông thì thật sự rất nguy hiểm, tốt nhất nên sớm đưa đến bên cạnh Phàm ca cho yên tâm.

Vì thế Ân Duệ có thêm một người giúp tìm Bạch Phàm, bởi vì không biết rốt cục Bạch Phàm ở tầng nào, cho nên hai người chỉ có thể hỏi từng lầu một, từng gian phòng một.

Đến khi đi lên tầng thứ tư thì Công Nghi Bác và Ân Duệ vẫn duy trì phương pháp một trước một sau, gõ cửa tất cả các gian phòng, đây cũng không phải cách tốt, dù sao một căn phòng lớn bị người ta dòm ngó vào bên trong thì thật sự có thể tạo nên cảm giác áp lực rất lớn.

Sau khi bị mắng là thần kinh kèm với một tiếng đóng sầm cửa ở phòng 419 thì sắc mặt của Công Nghi Bác và Ân Duệ đều trở nên khó coi, nhưng dù sao Công Nghi Bác vẫn có thể duy trì một chút, trong khi ánh mắt của Ân Duệ đã lộ ra sát khí, hắn vội vàng muốn tìm Bạch Phàm để lôi đi, 420, 421,….423, 424, ôi chao? Gõ cửa ở phòng 424 một lúc lâu mà vẫn không thấy bên trong có phản ứng, không phải chưa gặp phải tình huống này, các gian phòng nếu không có ai thì chính là bên trong đang vội vàng làm chuyện gì đó, mà cửa phòng này tuy rằng đã được đóng kín mít nhưng với thính giác nhạy bén của bọn họ thì có thể nghe ra một chút động tĩnh, hiển nhiên là có người.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc…..cốc cốc cốc…Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, không thể chịu nổi tiếng gõ cửa phiền toái này, rốt cục La Suất phải ngẩng đầu lên, hắn dừng lại bàn tay đang thăm dò trên người Bạch Phàm, lên tiếng một cách mất kiên nhẫn, “Ai vậy?”

Nghe thấy tiếng của La Suất, đáng lý Ân Duệ không cảm thấy gian phòng này có gì đặc biệt thì lúc này lập tức bị chấn động, đó chính là giọng nói trong điện thoại mà Phàm đã bắt máy, Ân Duệ đẩy ra Công Nghi Bác vẫn còn đang gõ cửa, đến phiên hắn thô bạo đấm thình thịch, “Mở cửa!”

Vì thế vốn đang là cốc cốc cốc thì nhất thời biến thành ầm ầm ầm, La Suất nhìn cánh cửa bị run lên bần bật, hắn cau mày lại, nhìn Bạch Phàm đang trong tình trạng bán ***, đang do dự có muốn đi ra mở cửa hay không, nhưng Ân Duệ đã lâm vào trạng thái lo lắng quá mức vì tìm kiếm Bạch Phàm từ nãy đến giờ cho nên không ngừng ngại mà đạp tung cánh cửa, nhanh đến mức Công Nghi Bác không kịp ngăn cản, bất quá sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì hắn cũng không còn muốn đi ngăn cản.

Trong phòng và ngoài phòng cùng xuất hiện một bầu không khí im lặng kỳ dị, tầm mắt của La Suất nhìn lướt qua Công Nghi Bác rồi dừng lại trên người Ân Duệ, hơi nheo mắt lại, hắn biết người này, ngày đó Bạch Phàm từ chối hắn chính là vì người này, cũng bởi vì nhìn thấy hình ảnh người thanh niên ở trước mặt cùng Bạch Phàm ôm hôn thì hắn mới biết Bạch Phàm nói dối. Sau đó Bạch Phàm lại bởi vì người nọ mà nói ra một câu vô tình với hắn rằng hắn già hơn người nọ. Ngay cả mới vừa rồi cái tên được Bạch Phàm nỉ non thốt lên trong miệng e rằng cũng chính là người đang ở trước mặt hắn.

Trẻ tuổi sao? La Suất nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ân Duệ thì chậm rãi vặn vẹo ra một nụ cười, nhưng nụ cười đại biểu cho đắc ý của hắn còn chưa kịp hoàn toàn triển khai liền bị Ân Duệ đánh cho một cú mà nằm rạp xuống đất.

Vẻ mặt của Công Nghi Bác lập tức nghiêm trong, phản ứng đầu tiên của hắn là đóng cửa lại, ngăn chặn hết thảy một ít tầm mắt tò mò ở bên ngoài.

Trong phòng vang lên tiếng đấm đá nặng nề, cùng với tiếng kêu than vì đau đớn, nhưng Công Nghi Bác lại không hề lên tiếng ngăn cản Ân Duệ mà chỉ đi đến bên cạnh sô pha để xem tình hình của Bạch Phàm, Ân Duệ đang ra tay bạo lực với La Suất nhưng dường như có thêm một đôi mắt ở sau lưng, hắn lập tức quay ngoắt đầu để nhìn Công Nghi Bác.

Công Nghi Bác vội vàng giơ hai tay lên, ý bảo chính mình cũng chưa làm cái gì, đồng thời nhìn thoáng qua La Suất bị thương không nhẹ đang nằm dưới đất, biết rõ với thực lực của Ân Duệ, e rằng người đang nằm dưới đất không thể chịu thêm vài đòn nữa, vì vậy mới nói, “Cậu đến xem thử đi, hình như tình huống của anh ấy không đúng.”

Ân Duệ đương nhiên cũng nghe thấy tiếng thở dốc không bình thường của Bạch Phàm, hắn vội vàng ngồi lên sô pha rồi nắm lấy cổ tay của Bạch Phàm để bắt mạch.

Trong mắt của Công Nghi Bác bất chợt xuất hiện một chút kinh dị, hắn không ngờ Ân Duệ còn biết cả y thuật, nhưng hắn cũng nhanh chóng đem tầm mắt đặt lên người của Bạch Phàm.

Bạch Phàm chỉ cảm thấy mới vừa rồi có một thứ gì đó giúp hắn hạ nhiệt độ đã rời đi, đang khó chịu thì trên tay lại chạm phải một vật lạnh lẽo, đầu óc hỗn loạn làm cho hắn mất đi khả năng suy nghĩ, hắn vội vàng bắt lấy thứ có thể làm cho hắn thoải mái mà dán lên mặt.

Ân Duệ vừa ngăn cản bàn tay đang sờ soạng khắp nơi của Bạch Phàm vừa nghiêm túc bắt mạch cho Bạch Phàm, qua một hồi thì sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, theo mạch tượng kết hợp với vẻ mặt của Bạch Phàm thì rõ ràng Phàm đã bị hạ một loại thuốc kích tình nào đó, hơn nữa dược tính vô cùng mạnh, theo thần sắc không còn tỉnh táo của Bạch Phàm thì thuốc này ngoại trừ kích tình còn có thành phần thuốc mê. Ân Duệ liếc nhìn La Suất bằng ánh mắt hết sức khủng bố, sau đó đưa một tay ra sau cổ của Bạch Phàm, bắt đầu truyền vào nội lực hùng hậu để kích thích huyệt đạo của Bạch Phàm, có thể là biện pháp của Ân Duệ có tác dụng cho nên bàn tay sờ soạng khắp nơi của Bạch Phàm rốt cục cũng hạ xuống, trong mắt cũng xuất hiện một chút thanh tỉnh, “….Ân Duệ.”

“Là ta, ta ở ngay đây.” Ân Duệ nắm chặt tay của Bạch Phàm.

Bạch Phàm chậm rãi nhìn thoáng qua căn phòng một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người của La Suất, lúc này thần sắc của Bạch Phàm rất phức tạp, cuối cùng hắn mệt mỏi mà nhắm mắt lại, “Chúng ta đi thôi.”

Ân Duệ nghe như vậy thì liền ngỡ ngàng nhìn Bạch Phàm, nhưng lại không thấy Bạch Phàm có phản ứng gì khác, vì vậy hắn chỉ đành lạnh lùng liếc nhìn La Suất một cái rồi cầm lấy áo khoác trùm lên người Bạch Phàm, hắn bế Bạch Phàm yếu ớt đang nằm trong lòng hắn mà đi ra ngoài, Công Nghi Bác nhìn thấy liền vội vàng cởi áo khoác đưa qua, bởi vì một chiếc áo khoác thật sự khó có thể che kín Bạch Phàm cho nên Ân Duệ cũng không từ chối Công Nghi Bác.

Ân Duệ cùng Công Nghi Bác nhanh chóng đưa Bạch Phàm rời khỏi nơi này, trong phòng lại trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo, La Suất nằm dưới đất cười thảm hai tiếng, hắn biết hết thảy đều đã xong xuôi.

……

Đám người của Ân Duệ đi ra ngoài liền hấp dẫn không ít tầm mắt tò mò, nhưng đều bị một cái trừng mắt của Ân Duệ mà sợ hãi lui trở về, cho đến khi rốt cục không còn ai dám đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn người nằm trong lòng của hắn. Sau khi ra khỏi hộp đêm thì người ở bên ngoài càng lúc nhiều, Công Nghi Bác mở cửa xe của mình rồi nói với Ân Duệ, “Lên xe nhanh.”

Ân Duệ cẩn thận đưa Bạch Phàm đặt vào băng sau, tiếp theo hắn cũng ngồi vào trong xe, thấy hai người đã lên xe thì Công Nghi Bác liền dùng sức đóng mạnh cửa, ngăn cản tất cả tầm mắt tò mò ở bên ngoài rồi lập tức ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe mà rời khỏi nơi này.

Ân Duệ ôm Bạch Phàm vào lòng, giúp Bạch Phàm điều chỉnh một góc độ thoải mái, đồng thời một tay vẫn dán sau cổ của Bạch Phàm, dùng nội lực kích thích huyệt đạo để duy trì thanh tỉnh cho Bạch Phàm, nhưng hắn phát hiện càng lúc tầm mắt của Bạch Phàm càng bị tan rã.

“Duệ…” Bạch Phàm khẽ gọi một tiếng, dùng tầm mắt còn một chút ý thức cuối cùng mà nhìn Ân Duệ, sau khi xác nhận người ôm mình là Ân Duệ thì hắn cũng không còn lo lắng, nếu là Ân Duệ thì không thành vấn đề, mặc kệ cuối cùng sẽ trở thành cái gì thì cũng không phải là không thể chấp nhận…Bạch Phàm thả lỏng tinh thần, một chút khổ sở vì duy trì thanh tỉnh lập tức bị dục vọng mãnh liệt cuốn đi….

Khi phát hiện tay chân của Bạch Phàm bắt đầu không thành thật thì Ân Duệ liền biến sắc, hắn biết cách kích thích huyệt đạo đã dần dần mất tác dụng, Bạch Phàm nâng một tay tát lên mặt Ân Duệ, ngay lập tức có năm dấu màu đỏ xuất hiện một cách vô tội trên má của hắn, rồi lại ngẩng đầu mỉm cười ngây ngô nhìn Ân Duệ, đây là lần đầu tiên Ân Duệ có cảm giác bất đắc dĩ như vậy, hắn đưa tay cố định hai tay của Bạch Phàm lại một chỗ, nhưng lại khiến Bạch Phàm bất mãn, Bạch Phàm lắc lắc thân mình mà giãy dụa, hoàn toàn không nhìn thấy Ân Duệ đang rất vất vả. Cuối cùng giãy dụa không ra, đầu óc của Bạch Phàm lại mơ hồ, vì vậy liền chơi xấu, chọn ngay một nơi thuận tiện mà cắn một ngụm.

“Ấy da.” Ân Duệ hít một hơi, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi, đau là một chuyện nhưng càng làm cho hắn khó có thể chịu được chính là một nguyên nhân khác. Ân Duệ cúi đầu nhìn Bạch Phàm đang chui vào trước ngực của hắn, hết cắn lại liếm, để lại từng nốt đỏ ửng, đẩy ra cũng không được, vì vậy cả người đành phải cứng ngắc không dám nhúc nhích. Vì làm cho bản thân mình dời đi lực chú ý, Ân Duệ phải nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại đột nhiên phát hiện đây là hướng về nhà họ Bạch, hắn lập tức nói, “Không phải quay về chỗ này.” Phàm như vậy thì làm sao có thể để cho ông bà Bạch nhìn thấy, “Tìm một chỗ an toàn đi.”

Công Nghi Bác dường như cũng phản ứng, nghe thấy tiếng than nhẹ của Bạch Phàm ở băng sau thì liền cắn môi rồi chuyển tay lái, chạy về hướng biệt thự của mình, hắn ở đó một mình, cũng không có gì phải băn khoăn.

Theo thời gian trôi qua, dược tính dường như đang phát huy đến cực điểm, động tĩnh càng lúc càng lớn, thậm chí Bạch Phàm bắt đầu cấu xé quần áo của mình và Ân Duệ, đáng thương cho Ân Duệ ở một bên vừa phải giữ lại quần áo của Bạch Phàm vừa phải phòng ngừa quần áo của mình bị xé nát, trong lúc ứng phó không nổi, hơn nữa một người đàn ông bị người mà mình yêu thương đã lâu cọ xát vào lòng như vậy thì làm sao lại không có phản ứng, vì thế nhiệt độ giữa hai người càng lúc càng tăng cao.

Trong xe tràn ngập tiếng thở dốc ám muội cùng tiếng ẩm ướt làm cho Công Nghi Bác đang lái xe lại giống như đang ngồi trên đống lửa, trong lúc chờ đèn đỏ thì hắn vô tình liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, tuy rằng đã bị Ân Duệ che kín nhưng vẫn không thể che dấu một ít động tác không thuần khiết khi hai người dây dưa với nhau, sắc mặt của Công Nghi Bác trở nên khó coi, “Đây là xe của tôi.”

Ân Duệ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Công Nghi Bác một cái, lại tiếp tục thản nhiên cúi đầu trấn an Bạch Phàm, ai nói người xưa bảo thủ, là một người mà từ nhỏ ngay cả việc ăn uống tắm rửa đều có người đứng bên cạnh hầu hạ, cho nên bên cạnh có một cái bóng thì hắn cũng không hề bận tâm, duy nhất phải chú ý là che chắn Bạch Phàm cho thật kỹ.

“Á.” Ân Duệ bất ngờ không kịp phòng bị mà thét lớn một tiếng, nguyên nhân không phải cái gì khác mà là vì Bạch Phàm trong lúc khó chịu lại cầm lấy tay của hắn mà đặt xuống một bộ phận của mình, Ân Duệ chạm phải một vật nóng phỏng tay làm cho toàn thân của hắn như bị thiêu đốt, thế mà Bạch Phàm còn đổ dầu vào lửa, ấn lấy bàn tay của Ân Duệ đang làm cho mình cảm thấy thoải mái rồi cọ xát qua lại, Ân Duệ cứng đờ mà động đậy ngón tay, đem hạ bộ của Bạch Phàm đặt vào trong tay, thuận theo ý nguyện của Bạch Phàm mà bắt đầu chuyển động.

Sau khi được Ân Duệ tiếp nhận, Bạch Phàm cảm thấy thoải mái cho nên rên rỉ thành tiếng, hắn giống như một con cá trơn trượt đang vùng vẫy, Ân Duệ liền cúi người xuống mà hôn môi của hắn, nuốt hết tất cả những tiếng rên rỉ vào cổ họng.

Công Nghi Bác nhìn thấy, bàn tay nắm vô lăng bắt đầu đổ mồ hôi, nếu có thể thì hắn thật sự rất muốn tống khứ hai người đang ngồi ở băng sau xuống xe, tuy rằng biết hai người là quan hệ tình yêu, nhưng muốn ôm hôn nồng nhiệt thì làm ơn khuất mắt của hắn dùm một chút, hơn nữa trong nhận thức của hắn thì cho dù Phàm ca thích đàn ông nhưng ắt hẳn phải nằm ở trên, nhưng hiện tại trạng thái của Phàm ca….Không biết vì sao nghĩ đến việc Phàm ca có thể sẽ bị một người đàn ông khác đặt dưới thân thì tâm tình của Công Nghi Bác nhất thời còn tồi tệ hơn so với lần đầu tiên biết Phàm ca thích đàn ông.

Cho dù trong lòng không ngừng oán thầm nhưng Công Nghi Bác vẫn đem xe chạy vào biệt thự của mình, nhìn thấy đã đến nơi, Ân Duệ lại một lần nữa dùng quần áo trùm kín Bạch Phàm rồi bế ra ngoài, đợi Công Nghi Bác mở cửa thì liền tiến vào trong. Tuy rằng Ân Duệ không quen thuộc nhà của Công Nghi Bác nhưng dù sao cũng đã đến một lần, hắn không hề nghĩ ngợi mà liền bế Bạch Phàm tiến vào gian phòng mà lần trước đã tiến hành uy hiếp Công Nghi Bác, hắn nhớ rõ trong phòng có giường.

Nhìn thấy Ân Duệ không hỏi một tiếng nào mà chỉ thẳng bước tiến vào phòng ngủ của mình thì Công Nghi Bác liền sầm mặt, nhưng khi thấy Bạch Phàm đang cau mày nằm trên giường thì hắn rốt cục không hề lên tiếng.

Ân Duệ kéo chăn trên giường để che đậy Bạch Phàm với nửa thân trần trụi rồi lập tức sờ trán của Bạch Phàm, sau khi phát hiện đôi môi của Bạch Phàm khô ran một cách khác thường thì liền quay sang hỏi Công Nghi Bác, “Có nước hay không, lấy một ly nước đến đây.”

Công Nghi Bác vội vàng nhìn Bạch Phàm một cái rồi bước nhanh ra ngoài, “Có, để tôi đi lấy.”

Sau khi Công Nghi Bác rời đi, Bạch Phàm vốn đang cảm giác trên người vừa nóng vừa khó chịu nên càng giãy dụa kịch liệt, Ân Duệ lại không dám mạnh bạo đối với Bạch Phàm vì vậy tay chân càng trở nên luống cuống hơn, trong một lúc không lưu ý thì bàn tay lại bị Bạch Phàm túm vào trong chăn để làm một tảng băng di động. Ân Duệ cảm giác dưới lòng bàn tay là làn da trắng mịn nóng bỏng, hắn khó khăn nuốt nước miếng một chút, lực đạo giữ chặt Bạch Phàm dần dần được thả lỏng, Bạch Phàm nhân cơ hội liền bám lên người của Ân Duệ, sau đó hai người chậm rãi ngã xuống giường.

Ân Duệ nằm trên người của Bạch Phàm, nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, hôn lên đôi môi của Bạch Phàm. Đôi môi khô ran của Bạch Phàm cảm giác được một chút ướt át liền chủ động hùa theo mà liếm lấy nước bọt trong miệng của Ân Duệ.

Hai người càng hôn càng động tình, hơn nữa việc Bạch Phàm cọ xát trên người Ân Duệ càng tăng thêm nhiệt độ, bàn tay của Ân Duệ cũng nhịn không được mà vói vào trong quần áo của Bạch Phàm….Hai người cùng lúc kéo xé, quần áo trên thân càng lúc càng ít, một tiếng rẹt vang lên, chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Phàm hoàn toàn bị phá hủy, Ân Duệ nhìn tấm lưng của Bạch Phàm thấm ướt mồ hôi, hắn liền mê muội hôn lên, tinh tế liếm đi hết thảy mồ hôi.

Ngay khi đang ý loạn tình mê thì Công Nghi Bác đi lấy nước đã trở lại, hắn nhìn thấy cửa không khóa liền lập tức đẩy cửa vào, trong miệng vừa hô, “Có nước rồi đây.”

Nhưng còn chưa kịp để Công nghi Bác thấy rõ tình cảnh trong phòng thì bỗng nhiên có một cơn gió ập đến cùng với tiếng gầm nhẹ của Ân Duệ, “Cút đi.”

Bị đẩy ra ngoài, Công Nghi Bác nhìn thấy cánh cửa đóng sầm một tiếng ở trước mặt, đến khi hắn phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì lập tức trong lòng liền nổi cơn thịnh nộ, cứng ngắc xoay người đi, tay chân bước đi một cách lưu loát.

Nhưng đi được một nửa thì hắn đột nhiên nghĩ đến….đó là phòng ngủ của hắn cơ mà….

……

Đuổi đi người dư thừa, Ân Duệ cơ hồ không có nhiều thời gian để bận tâm đến vấn đề của Công Nghi Bác, hắn lập tức bị Bạch Phàm ở trên giường hấp dẫn tất cả lực chú ý. Lúc này Bạch Phàm quả thật nhiệt tình một cách đặc biệt, toàn bộ thân thể đều dán sát vào người của Ân Duệ, tuy rằng biết rõ đây là do dược tính tác động nhưng vẫn làm cho Ân Duệ không thể kiềm chế kích động.

Ân Duệ nhìn đôi môi hơi khép mở của Bạch Phàm, hắn lấy ngón tay chậm rãi lướt qua một vòng, nghĩ đến sách đông cung đã từng đọc trước kia, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, hắn đưa ngón tay thâm nhập vào trong miệng của Bạch Phàm rồi nói một cách dụ dỗ, “Phàm, liếm nó đi.”

Bạch Phàm ngây thơ nhìn Ân Duệ, sau một lúc lâu thì bắt đầu đáp lại, cảm giác rõ ràng đầu lưỡi mềm mại lướt qua các khe hở làm cho Ân Duệ sinh ra một đợt khoái cảm đến rùng mình….Hình ảnh cực kỳ tình sắc như vậy chỉ cần nhìn đã đủ làm cho Ân Duệ không thể tiếp tục kiềm chế, hắn rút ra ngón tay rồi dùng môi của mình để lấp kín môi của Bạch Phàm, vừa ôm hôn vừa đưa một ngón tay thâm nhập vào cửa khẩu ẩn nấp phía bên dưới.

Ngón tay của Ân Duệ nhẹ nhàng xoay quanh nơi đó, không thể kiềm chế khẩn trương, không ngừng lặp đi lặp lại, “Phàm, có thể sẽ đau một chút, ta sẽ cẩn thận, nhất định sẽ nhẹ một chút….”

Vừa nói Ân Duệ vừa đưa ngón tay chậm rãi đi vào bên trong, tuy rằng động tác của hắn rất cẩn thận nhưng bất đắc dĩ bị ngón tay tiến vào vẫn gây ra cảm giác thật sự kỳ dị, Bạch Phàm theo bản năng mà bài xích, Ân Duệ không dám dùng sức vì sợ tổn thương Bạch Phàm, vì vậy chỉ có thể ngừng lại, ngón tay ở tại một chỗ mà nhẹ nhàng xoa ấn, bên trong kích thích cực lớn, Bạch Phàm lập tức phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, lắc lắc thân mình để tránh né cảm giác xa lạ nhưng cũng đủ làm cho người ta điên cuồng, tuy nhiên hắn càng giãy dụa lại làm cho ngón tay của Ân Duệ càng xâm nhập sâu vào bên trong, Ân Duệ chặt chẽ cố định Bạch Phàm, ngón tay mềm nhẹ cũng không cho phép từ chối mà tiếp tục kích thích nơi đó.

Dần dần Ân Duệ phát hiện bên trong bắt đầu thả lỏng, ánh mắt xuất hiện một chút kinh hỉ, lại thử bỏ thêm một ngón tay vào, khi Bạch Phàm giãy dụa thì tiếp tục sử dụng biện pháp cũ để làm cho Bạch Phàm yên lặng. Với sự kiên nhẫn của mình, rốt cục hạ thân của Bạch Phàm cũng thành công chứa được ba ngón tay của Ân Duệ. Lúc này trên trán của Ân Duệ đã đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt cũng đỏ ửng, nhưng hắn vẫn đang chịu đựng, cực lực chịu đựng, hắn làm sao có thể nỡ lòng nào tổn thương người mà hắn đã khát vọng lâu như vậy ?

Sau khi xác nhận thân thể của Bạch Phàm đã có thể sẵn sàng, Ân Duệ liền nằm sấp lên lưng của Bạch Phàm, vừa nhẹ nhàng hôn hắn vừa đem thân thể của mình chìm vào một thân thể khác, bởi vì vừa rồi đã kiên nhẫn nới lỏng cộng với tác dụng của dược liệu cho nên hắn không hề gặp phải chướng ngại. Ấm áp, ướt át, nóng bỏng, chặt chẽ…. Không ngờ tiến vào trong thân thể của Bạch Phàm lại mang đến kích thích mãnh liệt như vậy, thật sự vượt quá sức tưởng tượng, Ân Duệ chưa từng cảm thấy an toàn như thế này, cho đến nay tất cả bất an dường như đã hoàn toàn tiêu tán khi hắn tiến vào thân thể của Bạch Phàm, ngay lúc này hắn mới cảm giác rõ ràng hắn có thể nắm chặt Phàm, Phàm cũng dung nạp hắn, hắn và Phàm là nhất thể, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng chia cắt bọn họ.

Cảm giác có vật cứng xâm nhập làm cho Bạch Phàm cau chặt hai hàng lông mày, vô thức kêu lên, “Duệ….”fynnz.wordpress.com

Nghe được Bạch Phàm kêu tên mình quả thật là một sự ủng hộ cực lớn đối với Ân Duệ, hắn hiếm khi mất kiềm chế như vậy, người này cùng hắn là máu mủ dung hòa, thân thể của bọn họ, linh hồn của bọn họ….từ lần đầu tiên gặp nhau đã định trước sẽ ở bên nhau…..

Cũng không biết là ai kích động trước, Ân Duệ lần lượt đánh sâu vào nơi tận cùng của Bạch Phàm, hận không thể đem toàn bộ đều vùi vào trong cơ thể của Bạch Phàm, bức thiết truy tìm sự ấm áp mà mình mong muốn, khi đạt đến cao trào, Ân Duệ liền áp chế Bạch Phàm, đem mặt dán sát vào bên cổ của Bạch Phàm rồi lẩm bẩm nói, “Từ nay về sau đừng hòng rời bỏ ta.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương