Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
-
Chương 68: Mù Lòa
Khi Ảnh Thất phát hiện có chuyện không thích hợp, thời gian trôi qua đã lâu, Ảnh Thất nghi ngờ nghe tiếng nước chảy liên tục, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vì sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa chấm dứt, nhưng xuyên qua phiến lá cây vẫn nhìn thấy bạch y, Ảnh Thất cũng không tiện đến gần để xem xét, chỉ có thể giương giọng gọi, “Giáo chủ.”
……
Lần đầu tiên không được đáp lại, Ảnh Thất cau mày, tiếp tục tăng thêm âm lượng, “Giáo chủ?”
Đến lần thứ hai vẫn không được đáp lại, ngay cả tiếng nước vẫn không hề có gì biến hóa, Ảnh Thất tái mặt, biết đã có chuyện xảy ra, hắn nhanh chóng nhảy vào bụi cây, vừa đẩy ra cành lá ngăn trở tầm mắt thì chỉ thấy bạch y bào trống rỗng treo trên cành cây cùng với ống trúc vẫn đang chảy nước. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng khoảng cách thời gian không lâu, nhưng muốn tìm một người trong rừng cây rậm rạp cùng với bầu trời tối đen như mực như vậy thì cực kỳ khó khăn. Hơn nữa Bạch Phàm rất cẩn thận, Ảnh Thất không thể tìm thấy dấu chân dưới đất.
Ảnh Thất dùng sức đấm lên thân cây cổ thụ ở bên cạnh, thầm hận chính mình sơ suất, hắn nhìn vào bóng đêm mờ mịt, vẻ mặt lại trở nên kiên định. Người nọ không thể chạy ra khỏi sơn cốc này, chỉ cần chưa rời khỏi sơn cốc này thì nhất định hắn có thể tìm được, Ảnh Thất không hề lãng phí thời gian, hắn chọn ra một phương hướng rồi tiến vào trong rừng cây rậm rạp.
Sau khi Ảnh Thất rời đi cũng đủ lâu, phía trước thân cây cổ thụ bị Ảnh Thất đấm một phát bỗng nhiên có một bàn tay đẩy ra cành lá sum suê, Bạch Phàm cẩn thận xác nhận Ảnh Thất đã rời đi, hơn nữa sẽ không quay trở lại trong một thời gian ngắn, hắn quyết định chọn phương hướng ngược chiều với Ảnh Thất mà đi.
…….
Đêm nay Ảnh Thất không tìm thấy Bạch Phàm, khi sắc trời vừa bừng sáng thì Ảnh Thất đã đỏ mắt điên cuồng tìm kiếm tất cả những nơi có thể ẩn náu, bởi vì hắn biết giờ khắc này là thời điểm suy yếu nhất của Bạch Phàm, là thời khắc hai linh hồn luân phiên nhau, tất nhiên đối phương chỉ có thể tìm một nơi kín đáo để né tránh, ngay trong giai đoạn này nơi mà Bạch Phàm ẩn náu là một nơi cố định.
Không có, không có, nơi này không có, nơi đó cũng không có….Ảnh Thất nhìn ánh mặt trời đã dâng cao, thần sắc âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
…….
Khi ánh mặt trời ấm áp rọi vào trong mắt của Ân Duệ thì hắn cảm thấy có một chút mê man, lâu lắm rồi không thanh tỉnh khiến hết thảy tri giác của hắn đều trở nên trì độn, hắn giống như rơi vào một cơn ác mộng rất dài rất dài, ở trong mộng hắn vẫn luôn giãy dụa muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể mở to mắt….Nghĩ đến giấc mộng kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-68/” o “Powered by Text-Enhance), Ân Duệ liền nghĩ đến mùi hương ngọt béo mà mình ngửi được trước khi mất đi ý thức, ánh mắt của Ân Duệ ngưng tụ, là Ảnh Thất! Khi nhận thấy trong tay của mình nắm được cái gì thì Ân Duệ vội vàng mở ra xem, chỉ thấy trên lá có vài chữ viết lộn xộn, hiển nhiên là viết trong lúc vội vàng, “Ta đã trốn thoát, kế tiếp giao cho ngươi, chúng ta vẫn còn ở trong sơn cốc, Ảnh Thất đang tìm chúng ta, cẩn thận ẩn náu.” fynnz.wordpress.com
Đã trốn thoát, theo bản năng Ân Duệ nhìn xuống vết thương trên bụng, lại phát hiện thương thế đã khôi phục rất nhiều, hơn nữa cũng không phải trình độ chỉ hai ba ngày là có thể khôi phục, nghĩ đến lúc trước Phàm ước hẹn với hắn mười ba hôm sau hành động, chẳng lẽ hiện tại đã là mười ba hôm sau?
Ân Duệ không dám sơ suất, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sắp xếp những gì xảy ra trong mười mấy ngày này theo trình tự, nói vậy Ảnh Thất vẫn dùng dược để làm cho hắn mê man cho đến khi Phàm trốn thoát thì Ảnh Thất không còn cách nào dùng dược đối với hắn, vì vậy hắn mới tỉnh lại. Nghĩ đến chính mình liên tiếp mê man mười ba ngày, nếu không phải Phàm trốn thoát ra ngoài thì không biết hắn phải mê man bao nhiêu ngày, trong lòng của Ân Duệ sinh ra cảm giác hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến Ảnh Thất muốn kết thúc sự tồn tại của hắn, không hề che giấu vọng tưởng đối với Phàm, thì đáy mắt của Ân Duệ lại tràn đầy sát ý. Ảnh Thất, Ân Duệ chậm rãi nghiến hai chữ này giữa hàm răng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn thề bất cứ người nào dám hãm hại người của hắn thì hắn sẽ không bỏ qua, dám nhìn trộm Phàm của hắn, mưu toan thay thế sự tồn tại của hắn thì càng đáng chết.
……
Sơn cốc này nói lớn không lớn, nhưng muốn trốn tránh cũng rất dễ dàng, thực vật tươi tốt cùng cành lá sum suê giúp Ân Duệ có thêm điều kiện ẩn náu, hắn và Bạch Phàm vừa dưỡng thương vừa lẩn trốn sự truy đuổi của Ảnh Thất, thật sự quyết liệt như đánh du kích.
Bạch Phàm và Ân Duệ đương nhiên hy vọng có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, chỉ cần đợi cho thương thế khôi phục thêm một chút thì Ảnh Thất sẽ không thể cản trở bọn họ. Nhưng hiện tại Ảnh Thất cũng càng thêm nôn nóng, hắn biết rõ thời gian cấp bách, trong vòng mười ngày phải tìm cho được Giáo chủ, nếu không cho dù có thể tìm được Giáo chủ thì hắn đã không còn là đối thủ của người kia.
Sau vài này không có manh mối, Ảnh Thất bắt đầu có một chút điên cuồng, hắn không ăn không ngủ mà cứ lùng sục từng bụi cây, đầu ngón tay bị gai dằm đâm chi chít nhưng hắn không hề có cảm giác đau đớn, hiện tại trong lòng của hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là phải tìm được người kia cho bằng được, sau vài ngày mù quáng như thế, Ảnh Thất rốt cục bình tĩnh trở lại, một người cho dù ẩn náu kín cỡ nào cũng phải dùng bữa, dưới vực thẳm này không có lương khô, ngoại trừ một ít quả dại thì chỉ có động vật sống, quả dại không đủ để no bụng, còn động vật sống thì phải dùng lửa để nướng chín thì mới ăn được, hắn tin tưởng người đã quen với cuộc sống an nhàn nhất định không thể ăn được thịt tươi, người nọ có thể trốn nhưng không thể không dùng bữa, cho nên chỉ cần tìm được dấu vết nhóm lửa là có thể tìm được người.
Ban đêm nhóm lửa sẽ dễ dàng phát hiện hơn ban ngày, cho nên người đào tẩu tất nhiên sẽ tránh nhóm lửa ban đêm, thức ăn buổi tối cũng sẽ để dành đến sáng mới nướng….sau khi xác định rõ chuyện này thì ánh mắt của Ảnh Thất lập tức bừng sáng, hắn biết hắn sẽ tìm được người nọ.
Mấy ngày kế tiếp, Ảnh Thất không còn nhịn ăn nhịn ngủ mà bắt đầu tìm kiếm một cách có kế hoạch, ban đêm hắn sẽ nghỉ ngơi để dưỡng sức cho ban ngày tìm kiếm, tinh lực dư thừa nên khi tìm kiếm không bị mệt mỏi như trước, đầu óc của hắn cũng trở nên thanh tỉnh hơn, càng ngày càng nhận thấy dấu vết lưu lại của Ân Duệ. Bạch Phàm và Ân Duệ cũng bắt đầu cố sức lẩn trốn, thậm chí có mấy lần Ảnh Thất đuổi theo còn có thể nhìn thấy một chút tro tàn chưa được dập tắt hoàn toàn.
Bị truy đuổi gắt gao khiến Ân Duệ cơ hồ không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, lúc nào cũng căng thẳng thần kinh, thương thế khôi phục chưa đến mức độ như ý, Ân Duệ dựa vào một thân cây, nhìn Ảnh Thất đang tìm kiếm ở cách đó không xa, trong mắt là hận ý và hung ác, cả đời này hắn chưa từng chật vật đến như vậy, càng miễn bàn đến việc bị một con cẩu truy đuổi đến mức này. Tuy hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng khi Ảnh Thất càng lúc càng rời xa thì Ân Duệ vẫn ôm bụng rồi chọn một hướng khác để chạy thoát.
Tuy rằng Ân Duệ rất cẩn thận nhưng Ảnh Thất đã ở trong sơn cốc nửa năm qua cho nên hắn nắm rõ địa hình ở nơi này hơn Ân Duệ, hơn nữa hắn là ám vệ, cực kỳ am hiểu về cách thức ẩn náu và truy đuổi, không biết trải qua bao nhiêu lần thoáng gặp được Ân Duệ thì rốt cục cũng có thể đối mặt trực diện với Ân Duệ.
Ảnh Thất nhìn Ân Duệ một tay chống gậy một tay ôm bụng, xiêm y bị tổn hại, hắn nheo mắt lại, chậm rãi cầm chủy thủ bước đến, trong lòng biết rõ hiện tại là ban ngày, linh hồn trong thân thể này không phải của người kia cho nên cũng không cần phải khách khí, “Giáo chủ chạy nhiều ngày như vậy, rốt cục đã lẩn trốn mệt hay chưa, nếu đã mệt thì thỉnh quay về cùng thuộc hạ.”
Lúc này Ảnh Thất làm ra vẻ ta đây, hiển lộ sắc mặt đắc ý và thỏa mãn, hàn quang trong đôi mắt đen láy của Ân Duệ chợt lóe, chật vật ẩn náu nhiều ngày như vậy, hơn nữa từng bị Ảnh Thất chuốc thuốc mê làm cho hắn sinh ra một chút ác ý. Dù sao cũng đã bị phát hiện, không thể dễ dàng thoát thân, thương thế trên người trải qua vài ngày tĩnh dưỡng cho nên có thể tạm thời chưa biết ai hơn ai, hơn nữa với thân thủ của hắn, nếu liều mạng ngay lúc này thì chưa chắc sẽ bại trận, sau khi hạ quyết tâm, Ân Duệ không hề nhiều lời mà lập tức xoay người bỏ chạy, Ảnh Thất thấy thế thì lập tức đuổi theo.
Ân Duệ cẩn thận quan sát khoảng cách giữa hai người, cho đến khi vừa đủ thì mới lộ ra sự tàn nhẫn hung ác dưới đáy mắt, xoay người rồi tung ra một chưởng, Ảnh Thất bị bất ngờ nên không kịp phòng, may mắn tránh thoát trong gang tấc, thân hình chật vật lui về phía sau, Ân Duệ nắm bắt cơ hội, lập tức bổ nhào đến, hai người nhất thời giao đấu với nhau.
Bởi vì bị Ân Duệ dùng kế cho nên lúc đầu Ân Duệ vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng sau một hồi sử dụng nội lực và ra đòn khá mạnh thì sắc mặt của Ân Duệ lại trở nên tái nhợt, động tác cũng không còn nhanh nhẹn như lúc trước, Ảnh Thất sâu sắc nhận thấy sự biến hóa của Ân Duệ, hắn biết vết thương cũ của Ân Duệ đang tái phát, ngay lập tức hắn tăng cường tấn công, tình thế nhất thời xoay chuyển, sau khi đỡ được một quyền của Ân Duệ thì Ảnh Thất thuận thế hung hăng nhào đến, dùng sức nặng thân thể áp chế Ân Duệ xuống đất.
Chợt té ngã dưới đất, Ân Duệ thét lớn một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng hắn vẫn giãy dụa kịch liệt, hắn biết hắn không thể bị bắt giữ, nhưng Ảnh Thất dùng sức rất mạnh, nhất thời không thể giãy ra, trong lúc tuyệt vọng, bất chợt ngẩng đầu thì nhìn thấy bàn tay có thể đụng đến một thứ gì đó đang quấn quanh trên nhánh cây, đó là…..
Ảnh Thất chế ngự Ân Duệ cũng rất mất sức, hắn cắn răng, dùng vẻ mặt như đang tuyên án, “Dừng ở đây, Giáo chủ của ta.”
Ảnh Thất đang định động thủ thì lại cảm thấy Ân Duệ mạnh mẽ giãy dụa, đồng thời nắm lên một thứ gì đó ném về phía mình, Ảnh Thất theo phản xạ mà dùng tay chặn lại, trơn nhẵn, lạnh lẽo, đây là….Tuy rằng Ảnh Thất chưa kịp thấy rõ trong tay là cái gì nhưng theo trực giác thì biết rõ chính mình đang gặp nguy hiểm, trên tay lập tức căng thẳng, dùng sức ném thứ đang nhe răng, nhưng không ai ngờ con rắn lục đang há to mồm lại đang phun ra nọc độc, mà nọc độc bị Ảnh Thất vẫy sang một bên, trùng hợp vẫy trúng mặt của Ân Duệ, càng không xong chính là Ân Duệ cũng không phòng bị đối với tình huống bất ngờ này, vì thế bị nọc độc bắn thẳng vào trong mắt
“A!” Ân Duệ hét thảm một tiếng, ôm mắt lăn lộn trên mặt đất.
Tình cảnh này cũng làm cho Ảnh Thất sợ đến mức hồn phi phách tán, hắn ném con rắn lục xuống đất, dùng chủy thủ cắt đứt đầu của nó rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Ân Duệ…..
……
Lần đầu tiên không được đáp lại, Ảnh Thất cau mày, tiếp tục tăng thêm âm lượng, “Giáo chủ?”
Đến lần thứ hai vẫn không được đáp lại, ngay cả tiếng nước vẫn không hề có gì biến hóa, Ảnh Thất tái mặt, biết đã có chuyện xảy ra, hắn nhanh chóng nhảy vào bụi cây, vừa đẩy ra cành lá ngăn trở tầm mắt thì chỉ thấy bạch y bào trống rỗng treo trên cành cây cùng với ống trúc vẫn đang chảy nước. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng khoảng cách thời gian không lâu, nhưng muốn tìm một người trong rừng cây rậm rạp cùng với bầu trời tối đen như mực như vậy thì cực kỳ khó khăn. Hơn nữa Bạch Phàm rất cẩn thận, Ảnh Thất không thể tìm thấy dấu chân dưới đất.
Ảnh Thất dùng sức đấm lên thân cây cổ thụ ở bên cạnh, thầm hận chính mình sơ suất, hắn nhìn vào bóng đêm mờ mịt, vẻ mặt lại trở nên kiên định. Người nọ không thể chạy ra khỏi sơn cốc này, chỉ cần chưa rời khỏi sơn cốc này thì nhất định hắn có thể tìm được, Ảnh Thất không hề lãng phí thời gian, hắn chọn ra một phương hướng rồi tiến vào trong rừng cây rậm rạp.
Sau khi Ảnh Thất rời đi cũng đủ lâu, phía trước thân cây cổ thụ bị Ảnh Thất đấm một phát bỗng nhiên có một bàn tay đẩy ra cành lá sum suê, Bạch Phàm cẩn thận xác nhận Ảnh Thất đã rời đi, hơn nữa sẽ không quay trở lại trong một thời gian ngắn, hắn quyết định chọn phương hướng ngược chiều với Ảnh Thất mà đi.
…….
Đêm nay Ảnh Thất không tìm thấy Bạch Phàm, khi sắc trời vừa bừng sáng thì Ảnh Thất đã đỏ mắt điên cuồng tìm kiếm tất cả những nơi có thể ẩn náu, bởi vì hắn biết giờ khắc này là thời điểm suy yếu nhất của Bạch Phàm, là thời khắc hai linh hồn luân phiên nhau, tất nhiên đối phương chỉ có thể tìm một nơi kín đáo để né tránh, ngay trong giai đoạn này nơi mà Bạch Phàm ẩn náu là một nơi cố định.
Không có, không có, nơi này không có, nơi đó cũng không có….Ảnh Thất nhìn ánh mặt trời đã dâng cao, thần sắc âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
…….
Khi ánh mặt trời ấm áp rọi vào trong mắt của Ân Duệ thì hắn cảm thấy có một chút mê man, lâu lắm rồi không thanh tỉnh khiến hết thảy tri giác của hắn đều trở nên trì độn, hắn giống như rơi vào một cơn ác mộng rất dài rất dài, ở trong mộng hắn vẫn luôn giãy dụa muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể mở to mắt….Nghĩ đến giấc mộng kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-68/” o “Powered by Text-Enhance), Ân Duệ liền nghĩ đến mùi hương ngọt béo mà mình ngửi được trước khi mất đi ý thức, ánh mắt của Ân Duệ ngưng tụ, là Ảnh Thất! Khi nhận thấy trong tay của mình nắm được cái gì thì Ân Duệ vội vàng mở ra xem, chỉ thấy trên lá có vài chữ viết lộn xộn, hiển nhiên là viết trong lúc vội vàng, “Ta đã trốn thoát, kế tiếp giao cho ngươi, chúng ta vẫn còn ở trong sơn cốc, Ảnh Thất đang tìm chúng ta, cẩn thận ẩn náu.” fynnz.wordpress.com
Đã trốn thoát, theo bản năng Ân Duệ nhìn xuống vết thương trên bụng, lại phát hiện thương thế đã khôi phục rất nhiều, hơn nữa cũng không phải trình độ chỉ hai ba ngày là có thể khôi phục, nghĩ đến lúc trước Phàm ước hẹn với hắn mười ba hôm sau hành động, chẳng lẽ hiện tại đã là mười ba hôm sau?
Ân Duệ không dám sơ suất, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sắp xếp những gì xảy ra trong mười mấy ngày này theo trình tự, nói vậy Ảnh Thất vẫn dùng dược để làm cho hắn mê man cho đến khi Phàm trốn thoát thì Ảnh Thất không còn cách nào dùng dược đối với hắn, vì vậy hắn mới tỉnh lại. Nghĩ đến chính mình liên tiếp mê man mười ba ngày, nếu không phải Phàm trốn thoát ra ngoài thì không biết hắn phải mê man bao nhiêu ngày, trong lòng của Ân Duệ sinh ra cảm giác hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến Ảnh Thất muốn kết thúc sự tồn tại của hắn, không hề che giấu vọng tưởng đối với Phàm, thì đáy mắt của Ân Duệ lại tràn đầy sát ý. Ảnh Thất, Ân Duệ chậm rãi nghiến hai chữ này giữa hàm răng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn thề bất cứ người nào dám hãm hại người của hắn thì hắn sẽ không bỏ qua, dám nhìn trộm Phàm của hắn, mưu toan thay thế sự tồn tại của hắn thì càng đáng chết.
……
Sơn cốc này nói lớn không lớn, nhưng muốn trốn tránh cũng rất dễ dàng, thực vật tươi tốt cùng cành lá sum suê giúp Ân Duệ có thêm điều kiện ẩn náu, hắn và Bạch Phàm vừa dưỡng thương vừa lẩn trốn sự truy đuổi của Ảnh Thất, thật sự quyết liệt như đánh du kích.
Bạch Phàm và Ân Duệ đương nhiên hy vọng có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, chỉ cần đợi cho thương thế khôi phục thêm một chút thì Ảnh Thất sẽ không thể cản trở bọn họ. Nhưng hiện tại Ảnh Thất cũng càng thêm nôn nóng, hắn biết rõ thời gian cấp bách, trong vòng mười ngày phải tìm cho được Giáo chủ, nếu không cho dù có thể tìm được Giáo chủ thì hắn đã không còn là đối thủ của người kia.
Sau vài này không có manh mối, Ảnh Thất bắt đầu có một chút điên cuồng, hắn không ăn không ngủ mà cứ lùng sục từng bụi cây, đầu ngón tay bị gai dằm đâm chi chít nhưng hắn không hề có cảm giác đau đớn, hiện tại trong lòng của hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là phải tìm được người kia cho bằng được, sau vài ngày mù quáng như thế, Ảnh Thất rốt cục bình tĩnh trở lại, một người cho dù ẩn náu kín cỡ nào cũng phải dùng bữa, dưới vực thẳm này không có lương khô, ngoại trừ một ít quả dại thì chỉ có động vật sống, quả dại không đủ để no bụng, còn động vật sống thì phải dùng lửa để nướng chín thì mới ăn được, hắn tin tưởng người đã quen với cuộc sống an nhàn nhất định không thể ăn được thịt tươi, người nọ có thể trốn nhưng không thể không dùng bữa, cho nên chỉ cần tìm được dấu vết nhóm lửa là có thể tìm được người.
Ban đêm nhóm lửa sẽ dễ dàng phát hiện hơn ban ngày, cho nên người đào tẩu tất nhiên sẽ tránh nhóm lửa ban đêm, thức ăn buổi tối cũng sẽ để dành đến sáng mới nướng….sau khi xác định rõ chuyện này thì ánh mắt của Ảnh Thất lập tức bừng sáng, hắn biết hắn sẽ tìm được người nọ.
Mấy ngày kế tiếp, Ảnh Thất không còn nhịn ăn nhịn ngủ mà bắt đầu tìm kiếm một cách có kế hoạch, ban đêm hắn sẽ nghỉ ngơi để dưỡng sức cho ban ngày tìm kiếm, tinh lực dư thừa nên khi tìm kiếm không bị mệt mỏi như trước, đầu óc của hắn cũng trở nên thanh tỉnh hơn, càng ngày càng nhận thấy dấu vết lưu lại của Ân Duệ. Bạch Phàm và Ân Duệ cũng bắt đầu cố sức lẩn trốn, thậm chí có mấy lần Ảnh Thất đuổi theo còn có thể nhìn thấy một chút tro tàn chưa được dập tắt hoàn toàn.
Bị truy đuổi gắt gao khiến Ân Duệ cơ hồ không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, lúc nào cũng căng thẳng thần kinh, thương thế khôi phục chưa đến mức độ như ý, Ân Duệ dựa vào một thân cây, nhìn Ảnh Thất đang tìm kiếm ở cách đó không xa, trong mắt là hận ý và hung ác, cả đời này hắn chưa từng chật vật đến như vậy, càng miễn bàn đến việc bị một con cẩu truy đuổi đến mức này. Tuy hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng khi Ảnh Thất càng lúc càng rời xa thì Ân Duệ vẫn ôm bụng rồi chọn một hướng khác để chạy thoát.
Tuy rằng Ân Duệ rất cẩn thận nhưng Ảnh Thất đã ở trong sơn cốc nửa năm qua cho nên hắn nắm rõ địa hình ở nơi này hơn Ân Duệ, hơn nữa hắn là ám vệ, cực kỳ am hiểu về cách thức ẩn náu và truy đuổi, không biết trải qua bao nhiêu lần thoáng gặp được Ân Duệ thì rốt cục cũng có thể đối mặt trực diện với Ân Duệ.
Ảnh Thất nhìn Ân Duệ một tay chống gậy một tay ôm bụng, xiêm y bị tổn hại, hắn nheo mắt lại, chậm rãi cầm chủy thủ bước đến, trong lòng biết rõ hiện tại là ban ngày, linh hồn trong thân thể này không phải của người kia cho nên cũng không cần phải khách khí, “Giáo chủ chạy nhiều ngày như vậy, rốt cục đã lẩn trốn mệt hay chưa, nếu đã mệt thì thỉnh quay về cùng thuộc hạ.”
Lúc này Ảnh Thất làm ra vẻ ta đây, hiển lộ sắc mặt đắc ý và thỏa mãn, hàn quang trong đôi mắt đen láy của Ân Duệ chợt lóe, chật vật ẩn náu nhiều ngày như vậy, hơn nữa từng bị Ảnh Thất chuốc thuốc mê làm cho hắn sinh ra một chút ác ý. Dù sao cũng đã bị phát hiện, không thể dễ dàng thoát thân, thương thế trên người trải qua vài ngày tĩnh dưỡng cho nên có thể tạm thời chưa biết ai hơn ai, hơn nữa với thân thủ của hắn, nếu liều mạng ngay lúc này thì chưa chắc sẽ bại trận, sau khi hạ quyết tâm, Ân Duệ không hề nhiều lời mà lập tức xoay người bỏ chạy, Ảnh Thất thấy thế thì lập tức đuổi theo.
Ân Duệ cẩn thận quan sát khoảng cách giữa hai người, cho đến khi vừa đủ thì mới lộ ra sự tàn nhẫn hung ác dưới đáy mắt, xoay người rồi tung ra một chưởng, Ảnh Thất bị bất ngờ nên không kịp phòng, may mắn tránh thoát trong gang tấc, thân hình chật vật lui về phía sau, Ân Duệ nắm bắt cơ hội, lập tức bổ nhào đến, hai người nhất thời giao đấu với nhau.
Bởi vì bị Ân Duệ dùng kế cho nên lúc đầu Ân Duệ vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng sau một hồi sử dụng nội lực và ra đòn khá mạnh thì sắc mặt của Ân Duệ lại trở nên tái nhợt, động tác cũng không còn nhanh nhẹn như lúc trước, Ảnh Thất sâu sắc nhận thấy sự biến hóa của Ân Duệ, hắn biết vết thương cũ của Ân Duệ đang tái phát, ngay lập tức hắn tăng cường tấn công, tình thế nhất thời xoay chuyển, sau khi đỡ được một quyền của Ân Duệ thì Ảnh Thất thuận thế hung hăng nhào đến, dùng sức nặng thân thể áp chế Ân Duệ xuống đất.
Chợt té ngã dưới đất, Ân Duệ thét lớn một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng hắn vẫn giãy dụa kịch liệt, hắn biết hắn không thể bị bắt giữ, nhưng Ảnh Thất dùng sức rất mạnh, nhất thời không thể giãy ra, trong lúc tuyệt vọng, bất chợt ngẩng đầu thì nhìn thấy bàn tay có thể đụng đến một thứ gì đó đang quấn quanh trên nhánh cây, đó là…..
Ảnh Thất chế ngự Ân Duệ cũng rất mất sức, hắn cắn răng, dùng vẻ mặt như đang tuyên án, “Dừng ở đây, Giáo chủ của ta.”
Ảnh Thất đang định động thủ thì lại cảm thấy Ân Duệ mạnh mẽ giãy dụa, đồng thời nắm lên một thứ gì đó ném về phía mình, Ảnh Thất theo phản xạ mà dùng tay chặn lại, trơn nhẵn, lạnh lẽo, đây là….Tuy rằng Ảnh Thất chưa kịp thấy rõ trong tay là cái gì nhưng theo trực giác thì biết rõ chính mình đang gặp nguy hiểm, trên tay lập tức căng thẳng, dùng sức ném thứ đang nhe răng, nhưng không ai ngờ con rắn lục đang há to mồm lại đang phun ra nọc độc, mà nọc độc bị Ảnh Thất vẫy sang một bên, trùng hợp vẫy trúng mặt của Ân Duệ, càng không xong chính là Ân Duệ cũng không phòng bị đối với tình huống bất ngờ này, vì thế bị nọc độc bắn thẳng vào trong mắt
“A!” Ân Duệ hét thảm một tiếng, ôm mắt lăn lộn trên mặt đất.
Tình cảnh này cũng làm cho Ảnh Thất sợ đến mức hồn phi phách tán, hắn ném con rắn lục xuống đất, dùng chủy thủ cắt đứt đầu của nó rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Ân Duệ…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook