Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
-
Chương 66
Ảnh Thất đi đến bên cạnh rồi nâng Bạch Phàm đứng dậy, Bạch Phàm sâu sắc nhận thấy trong mắt của Ảnh Thất có một chút chần chờ, một chút chần chờ này nếu là lúc trước thì Bạch Phàm sẽ không chú ý, cho dù có chú ý thì cũng sẽ không bận tâm, nhưng sau khi hiểu được quan hệ chân thật giữa hai người không phải là chủ tớ, mà là dao thớt và thịt cá thì Bạch Phàm không thể không cẩn thận nghiền ngẫm mỗi một phần biến hóa của Ảnh Thất.
Nhưng bởi vì Ảnh Thất vẫn luôn cúi đầu cho nên Bạch Phàm không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng chỉ có thể suy đoán, xem ra Ảnh Thất có một chút kháng cự khi phải hầu hạ hắn chuyện này. Đúng vậy, nếu không phải một người tuyệt đối áp đảo người còn lại thì có ai lại nguyện ý giúp đỡ một người đàn ông khác đi nhà xí cơ chứ, nếu Ảnh Thất thật sự một dạ hai lòng thì tất nhiên sẽ ghét bỏ chuyện này, nhưng không biết vì sao lại cố gắng nhẫn nại? Bạch Phàm không thể không bắt đầu lo lắng, rốt cục trên người của mình và Ân Duệ có cái gì đáng giá để Ảnh Thất mưu đồ như thế.
Ảnh Thất giúp đỡ Bạch Phàm đi ra khỏi sơn động, bởi vì trời tối, đường xá lại nhấp nhô cho nên hai người đi rất chậm. Bạch Phàm càng vất vả hơn bởi vì hơi cử động mạnh một chút thì sẽ chạm vào vết thương, hắn cảm giác được vết thương đang co rút đau đớn, trong lòng lại cười khổ, thương thế như vậy thì thật sự cần thời gian để dưỡng thương, nếu không hắn căn bản không có khả năng thực thi kế hoạch đào thoát.
Hai người đi đến rừng cây um tùm, Ảnh Thất buông tay ra, bởi vì Bạch Phàm ý thức được Ảnh Thất bắt đầu ghét bỏ chuyện này cho nên hắn chủ động mở miệng, “Ảnh Thất, nơi này chỉ cần một mình ta là được.” Ăn nhờ ở đậu, tốt nhất là nên biết điều, hắn cần thời gian, không nên tiêu hao hết khả năng chịu đựng của Ảnh Thất, nhưng Bạch Phàm không ngờ sau khi hắn nói xong câu đó thì Ảnh Thất lại không hề nhúc nhích.
Sau một lúc nghi hoặc trong nháy mắt thì hắn liền giật mình nhận ra, à, hóa ra là Ảnh Thất sợ hắn nhân cơ hội đào tẩu, cẩn thận ngẫm lại, hắn muốn đi nhà xí mà lại bảo Ảnh Thất tránh đi chỗ khác thì thật sự giống như đang giở trò, thảo nào Ảnh Thất cảnh giác như thế, muốn đích thân giám sát hắn.
Tự cho là hiểu rõ tâm lý của Ảnh Thất cho nên Bạch Phàm cũng không khuyên giải nữa, nếu nôn nóng thì có thể sẽ càng khiến Ảnh Thất tăng mạnh đề phòng đối với hắn, thật sự là mất nhiều hơn được, dù sao mục đích của hắn đi ra đây rất đơn thuần, chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý, nếu Ảnh Thất muốn nhìn thì cứ để cho đối phương nhìn.
Nam nhân giải quyết nhu cầu sinh lý rất thuận tiện, Bạch Phàm thản nhiên cởi bỏ đai lưng, nhưng hắn mới cởi bỏ đai lưng được một nửa thì đột nhiên đã cảm thấy bên cạnh có một trận gió đảo qua, đến khi ngẩng đầu nhìn thì Ảnh Thất vốn đang đứng bên cạnh đã mất tăm sủi bọt…..
Khóe miệng của Bạch Phàm rút rút vài cái, quả nhiên rất chán ghét a, bất quá giải quyết nhu cầu sinh lý mà có người đứng giám sát thì cũng khó chịu, sau khi tức tốc giải quyết nhu cầu xong thì Bạch Phàm thắt lại đai lưng rồi mới lên tiếng gọi Ảnh Thất.
Lúc này Ảnh Thất xuất hiện rất nhanh, bất quá vẫn đứng khá xa, Bạch Phàm trầm mặc…..chẳng lẽ mùi khai như vậy hay sao?
Sau đó Ảnh Thất giúp Bạch Phàm quay về sơn động, đi đường vất vả và mất thời gian như thế cho nên lần này nằm xuống thì Bạch Phàm rốt cục cũng có một chút buồn ngủ, Bạch Phàm vội vàng lợi dụng cơn buồn ngủ, không tiếp tục suy nghĩ nữa, cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ, hiện tại đã quá muộn, hắn cần phải ngủ nhiều một chút, nếu không ngày mai Ân Duệ tỉnh dậy sẽ rất mệt mỏi.
Bạch Phàm không biết đến khi trời gần sáng thì bị Ảnh Thất dùng một miếng vải bịt kín miệng và mũi của hắn, sau một lúc thì mới lấy ra miếng vải, vì thế thân thể vốn đã có một chút dấu hiệu thanh tỉnh lại tiếp tục rơi vào trạng thái mê man.
……
Thời gian dần dần trôi qua cùng với sự cẩn thận của Bạch Phàm, mấy ngày nay thái độ của Ảnh Thất không có gì biến hóa, cũng không mất kiên nhẫn, xem ra có thể kéo dài thêm một quãng thời gian, vết thương của Bạch Phàm cũng dần dần khôi phục, kế hoạch của hắn cũng từ từ hoàn thiện, hết thảy đang đi theo chiều hướng rất tốt, nhưng Bạch Phàm không vì nguyên nhân này mà yên lòng, ngược lại hắn thường xuyên có cảm giác ghê rợn.fynnz.wordpress.com
Loại cảm giác này thúc đẩy kế hoạch đã được cân nhắc của hắn, phải xem xét kế hoạch đào thoát của mình có lỗ hỏng nào hay không, nếu có tình trạng đột phát thì hắn cũng nên nghĩ ra phương pháp để ứng phó. Nhưng không biết vì sao tuy rằng kế hoạch của hắn đã dần dần hoàn mỹ nhưng cảm giác bất an vẫn không hề lui xuống, Bạch Phàm nghĩ đến việc Ân Duệ đang gặp chuyện gì đó, nhưng mỗi ngày đều có thể nhận được thư của Ân Duệ, trong thư Ân Duệ bảo rằng hết thảy đều bình thường, không hề lộ ra chuyện gì đặc biệt.
Hết thảy bình thường, đáng lý Bạch Phàm phải cảm thấy yên tâm, nhưng càng là như vậy thì hắn lại càng thêm bất an, loại cảm giác này rất huyền diệu, hoàn toàn không thể nắm bắt, nhưng lại lơ đãng nổi lên trong đầu của Bạch Phàm, bịt kín một tầng bóng đen.
Mỗi ngày trôi qua, Bạch Phàm lại phát hiện tinh thần của mình vào ban đêm càng ngày càng tốt, căn bản không muốn đi ngủ, hơn nữa cho dù cả đêm mất ngủ nhưng vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi. Đã ở trong thân thể của Ân Duệ hơn mười năm cho nên trực giác của Bạch Phàm báo cho hắn biết chuyện này không tầm thường, tuy rằng hắn và Ân Duệ là hai linh hồn khác biệt nhưng thân thể lại dùng chung, là một thân thể còn sống thì đương nhiên phải cần nghỉ ngơi, hắn và Ân Duệ trước kia đều rất biết tiết chế, Ân Duệ sẽ ngủ trưa để buổi tối hắn có tinh thần, hắn cũng sẽ sớm đi ngủ một chút để cam đoan Ân Duệ có đủ giấc ngủ. Nhưng mấy ngày nay hắn cảm thấy rất khỏe khoắn vào ban đêm, đây hoàn toàn là chuyện bất bình thường.
Ảnh Thất dường như biết ban đêm hắn ngủ không được cho nên không còn ngồi rất xa giống như trước kia mà lại thường xuyên đi đến bên cạnh Bạch Phàm, đôi khi chỉ trầm mặc ngồi yên, đôi khi muốn nói cái gì đó thì lại thôi, ý đồ muốn bắt chuyện.
Mỗi lần Ảnh Thất nói chuyện thì Bạch Phàm đều tập trung tinh thần, thầm nói với chính mình, lại đến, Ảnh Thất đang muốn tìm hiểu, nhất định là muốn biết điều gì đó, nếu có thể hiểu được mục đích của Ảnh Thất thì chẳng còn gì tốt hơn. Nhưng Ảnh Thất nói vài lần thì Bạch Phàm lại trở nên mơ hồ, bởi vì mỗi một lần Ảnh Thất nói chuyện đều nhắc đến đề tài khác nhau, căn bản không tìm thấy bất cứ cái gì để liên hệ, thay vì bảo là tìm hiểu tin tức chẳng thà nói là đang tán dóc thì đúng hơn.
Đương nhiên chuyện kỳ lạ không chỉ có như vậy, gần đây cứ đến ban đêm thì hắn lại ăn rất nhiều, vừa tỉnh dậy thì bụng liền cồn cào, giống như cả một ngày chưa được ăn uống.
Cả một ngày chưa được ăn uống….suy đoán này làm cho Bạch Phàm hoảng sợ, hắn vội vàng muốn biết Ân Duệ rốt cục đã gặp phải chuyện gì, nhưng ở ngay vực thẳm mà kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay như vậy, trong khi thư từ của hắn và Ân Duệ lại bị Ảnh Thất giám sát, không thể trực tiếp truyền đạt nội dung chân thật, duy nhất có thể hỏi, dường như chỉ có….Bạch Phàm dần dần có một chút mất kiên nhẫn, rốt cục vào một ngày, khi hắn tỉnh dậy rồi ăn thịt nướng thì liền nhân cơ hội thử dò xét, “Ảnh Thất, mấy ngày nay cứ đến ban đêm là ta lại đói bụng, ban ngày ta ăn không nhiều hay sao?”
Nghe thấy câu hỏi như thế, Ảnh Thất hơi dừng tay một chút rồi ngẩng đầu nhìn.
Nhưng bởi vì Ảnh Thất vẫn luôn cúi đầu cho nên Bạch Phàm không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng chỉ có thể suy đoán, xem ra Ảnh Thất có một chút kháng cự khi phải hầu hạ hắn chuyện này. Đúng vậy, nếu không phải một người tuyệt đối áp đảo người còn lại thì có ai lại nguyện ý giúp đỡ một người đàn ông khác đi nhà xí cơ chứ, nếu Ảnh Thất thật sự một dạ hai lòng thì tất nhiên sẽ ghét bỏ chuyện này, nhưng không biết vì sao lại cố gắng nhẫn nại? Bạch Phàm không thể không bắt đầu lo lắng, rốt cục trên người của mình và Ân Duệ có cái gì đáng giá để Ảnh Thất mưu đồ như thế.
Ảnh Thất giúp đỡ Bạch Phàm đi ra khỏi sơn động, bởi vì trời tối, đường xá lại nhấp nhô cho nên hai người đi rất chậm. Bạch Phàm càng vất vả hơn bởi vì hơi cử động mạnh một chút thì sẽ chạm vào vết thương, hắn cảm giác được vết thương đang co rút đau đớn, trong lòng lại cười khổ, thương thế như vậy thì thật sự cần thời gian để dưỡng thương, nếu không hắn căn bản không có khả năng thực thi kế hoạch đào thoát.
Hai người đi đến rừng cây um tùm, Ảnh Thất buông tay ra, bởi vì Bạch Phàm ý thức được Ảnh Thất bắt đầu ghét bỏ chuyện này cho nên hắn chủ động mở miệng, “Ảnh Thất, nơi này chỉ cần một mình ta là được.” Ăn nhờ ở đậu, tốt nhất là nên biết điều, hắn cần thời gian, không nên tiêu hao hết khả năng chịu đựng của Ảnh Thất, nhưng Bạch Phàm không ngờ sau khi hắn nói xong câu đó thì Ảnh Thất lại không hề nhúc nhích.
Sau một lúc nghi hoặc trong nháy mắt thì hắn liền giật mình nhận ra, à, hóa ra là Ảnh Thất sợ hắn nhân cơ hội đào tẩu, cẩn thận ngẫm lại, hắn muốn đi nhà xí mà lại bảo Ảnh Thất tránh đi chỗ khác thì thật sự giống như đang giở trò, thảo nào Ảnh Thất cảnh giác như thế, muốn đích thân giám sát hắn.
Tự cho là hiểu rõ tâm lý của Ảnh Thất cho nên Bạch Phàm cũng không khuyên giải nữa, nếu nôn nóng thì có thể sẽ càng khiến Ảnh Thất tăng mạnh đề phòng đối với hắn, thật sự là mất nhiều hơn được, dù sao mục đích của hắn đi ra đây rất đơn thuần, chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý, nếu Ảnh Thất muốn nhìn thì cứ để cho đối phương nhìn.
Nam nhân giải quyết nhu cầu sinh lý rất thuận tiện, Bạch Phàm thản nhiên cởi bỏ đai lưng, nhưng hắn mới cởi bỏ đai lưng được một nửa thì đột nhiên đã cảm thấy bên cạnh có một trận gió đảo qua, đến khi ngẩng đầu nhìn thì Ảnh Thất vốn đang đứng bên cạnh đã mất tăm sủi bọt…..
Khóe miệng của Bạch Phàm rút rút vài cái, quả nhiên rất chán ghét a, bất quá giải quyết nhu cầu sinh lý mà có người đứng giám sát thì cũng khó chịu, sau khi tức tốc giải quyết nhu cầu xong thì Bạch Phàm thắt lại đai lưng rồi mới lên tiếng gọi Ảnh Thất.
Lúc này Ảnh Thất xuất hiện rất nhanh, bất quá vẫn đứng khá xa, Bạch Phàm trầm mặc…..chẳng lẽ mùi khai như vậy hay sao?
Sau đó Ảnh Thất giúp Bạch Phàm quay về sơn động, đi đường vất vả và mất thời gian như thế cho nên lần này nằm xuống thì Bạch Phàm rốt cục cũng có một chút buồn ngủ, Bạch Phàm vội vàng lợi dụng cơn buồn ngủ, không tiếp tục suy nghĩ nữa, cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ, hiện tại đã quá muộn, hắn cần phải ngủ nhiều một chút, nếu không ngày mai Ân Duệ tỉnh dậy sẽ rất mệt mỏi.
Bạch Phàm không biết đến khi trời gần sáng thì bị Ảnh Thất dùng một miếng vải bịt kín miệng và mũi của hắn, sau một lúc thì mới lấy ra miếng vải, vì thế thân thể vốn đã có một chút dấu hiệu thanh tỉnh lại tiếp tục rơi vào trạng thái mê man.
……
Thời gian dần dần trôi qua cùng với sự cẩn thận của Bạch Phàm, mấy ngày nay thái độ của Ảnh Thất không có gì biến hóa, cũng không mất kiên nhẫn, xem ra có thể kéo dài thêm một quãng thời gian, vết thương của Bạch Phàm cũng dần dần khôi phục, kế hoạch của hắn cũng từ từ hoàn thiện, hết thảy đang đi theo chiều hướng rất tốt, nhưng Bạch Phàm không vì nguyên nhân này mà yên lòng, ngược lại hắn thường xuyên có cảm giác ghê rợn.fynnz.wordpress.com
Loại cảm giác này thúc đẩy kế hoạch đã được cân nhắc của hắn, phải xem xét kế hoạch đào thoát của mình có lỗ hỏng nào hay không, nếu có tình trạng đột phát thì hắn cũng nên nghĩ ra phương pháp để ứng phó. Nhưng không biết vì sao tuy rằng kế hoạch của hắn đã dần dần hoàn mỹ nhưng cảm giác bất an vẫn không hề lui xuống, Bạch Phàm nghĩ đến việc Ân Duệ đang gặp chuyện gì đó, nhưng mỗi ngày đều có thể nhận được thư của Ân Duệ, trong thư Ân Duệ bảo rằng hết thảy đều bình thường, không hề lộ ra chuyện gì đặc biệt.
Hết thảy bình thường, đáng lý Bạch Phàm phải cảm thấy yên tâm, nhưng càng là như vậy thì hắn lại càng thêm bất an, loại cảm giác này rất huyền diệu, hoàn toàn không thể nắm bắt, nhưng lại lơ đãng nổi lên trong đầu của Bạch Phàm, bịt kín một tầng bóng đen.
Mỗi ngày trôi qua, Bạch Phàm lại phát hiện tinh thần của mình vào ban đêm càng ngày càng tốt, căn bản không muốn đi ngủ, hơn nữa cho dù cả đêm mất ngủ nhưng vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi. Đã ở trong thân thể của Ân Duệ hơn mười năm cho nên trực giác của Bạch Phàm báo cho hắn biết chuyện này không tầm thường, tuy rằng hắn và Ân Duệ là hai linh hồn khác biệt nhưng thân thể lại dùng chung, là một thân thể còn sống thì đương nhiên phải cần nghỉ ngơi, hắn và Ân Duệ trước kia đều rất biết tiết chế, Ân Duệ sẽ ngủ trưa để buổi tối hắn có tinh thần, hắn cũng sẽ sớm đi ngủ một chút để cam đoan Ân Duệ có đủ giấc ngủ. Nhưng mấy ngày nay hắn cảm thấy rất khỏe khoắn vào ban đêm, đây hoàn toàn là chuyện bất bình thường.
Ảnh Thất dường như biết ban đêm hắn ngủ không được cho nên không còn ngồi rất xa giống như trước kia mà lại thường xuyên đi đến bên cạnh Bạch Phàm, đôi khi chỉ trầm mặc ngồi yên, đôi khi muốn nói cái gì đó thì lại thôi, ý đồ muốn bắt chuyện.
Mỗi lần Ảnh Thất nói chuyện thì Bạch Phàm đều tập trung tinh thần, thầm nói với chính mình, lại đến, Ảnh Thất đang muốn tìm hiểu, nhất định là muốn biết điều gì đó, nếu có thể hiểu được mục đích của Ảnh Thất thì chẳng còn gì tốt hơn. Nhưng Ảnh Thất nói vài lần thì Bạch Phàm lại trở nên mơ hồ, bởi vì mỗi một lần Ảnh Thất nói chuyện đều nhắc đến đề tài khác nhau, căn bản không tìm thấy bất cứ cái gì để liên hệ, thay vì bảo là tìm hiểu tin tức chẳng thà nói là đang tán dóc thì đúng hơn.
Đương nhiên chuyện kỳ lạ không chỉ có như vậy, gần đây cứ đến ban đêm thì hắn lại ăn rất nhiều, vừa tỉnh dậy thì bụng liền cồn cào, giống như cả một ngày chưa được ăn uống.
Cả một ngày chưa được ăn uống….suy đoán này làm cho Bạch Phàm hoảng sợ, hắn vội vàng muốn biết Ân Duệ rốt cục đã gặp phải chuyện gì, nhưng ở ngay vực thẳm mà kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay như vậy, trong khi thư từ của hắn và Ân Duệ lại bị Ảnh Thất giám sát, không thể trực tiếp truyền đạt nội dung chân thật, duy nhất có thể hỏi, dường như chỉ có….Bạch Phàm dần dần có một chút mất kiên nhẫn, rốt cục vào một ngày, khi hắn tỉnh dậy rồi ăn thịt nướng thì liền nhân cơ hội thử dò xét, “Ảnh Thất, mấy ngày nay cứ đến ban đêm là ta lại đói bụng, ban ngày ta ăn không nhiều hay sao?”
Nghe thấy câu hỏi như thế, Ảnh Thất hơi dừng tay một chút rồi ngẩng đầu nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook