Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
-
Chương 59: Nhìn Thấy
Tuy rằng Ảnh Thất không còn là ám vệ nhưng vẫn chưa dọn ra khỏi chỗ ở cũ mà vẫn ở trong gian phòng nhỏ bằng gỗ cùng đám ám vệ. Mỗi một ám vệ có một gian riêng, bề ngoài rất bề bộn nhưng bên trong lại không hề thiếu một thứ gì, đám ám vệ làm việc cho Giáo chủ, đương nhiên sẽ không phải chịu khổ, thậm chí trong phòng của mỗi ám vệ đều đặt vài món rất quý giá, đó đều là bao năm qua Giáo chủ đã ban tặng.
Hôm nay Ảnh Thất thấy mặt trời chói chang, vì vậy liền mở ra chiếc thùng trong phòng rồi cầm lấy một thứ màu trắng được gấp rất gọn gàng, hắn nâng niu mà vuốt ve lớp vải mềm mại trên tay, sau một lúc xuất thần thì mới đem ra ngoài cửa để phơi nắng.
Hóa ra vật màu trắng kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/18/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-58/” o “Powered by Text-Enhance) là một chiếc áo choàng lông chồn vô cùng hoa lệ.
Thời tiết này đương nhiên không phải là lúc dùng áo choàng, nhưng hiện tại thì rất thích hợp để phơi nắng, mặc kệ là vật liệu may mặc tốt cỡ nào, nếu một năm bốn mùa đều đặt trong rương không lấy ra thì e rằng sẽ bị ẩm mốc, phơi nắng y phục và đệm chăn vào ngày có nắng đẹp sẽ bảo quản tốt vật liệu may mặc, không chỉ như vậy mà còn làm cho chúng trở nên ấm áp khi vào mùa lạnh.
Áo choàng trắng như tuyết được phơi bên ngoài rất nổi bật, đám ám vệ rảnh rỗi đang ở trong phòng cũng khó tránh khỏi bị chiếc áo choàng này thu hút tầm mắt, trong đó có một người nhìn chiếc áo choàng rồi chậc chậc thở dài, thấp thoáng có một chút hâm mộ, “Đây là áo choàng của Giáo chủ phải không, Ảnh Thất, Giáo chủ đối với ngươi thật tốt, nhưng ta chưa từng nhìn thấy ngươi mặc nó.”
Ảnh Thất nhìn áo choàng, trong mắt hiện lên một chút hồi ức ấm áp, “Giáo chủ ban tặng, chúng ta tiếp nhận là được rồi, làm sao có thể nghênh ngang khoác áo choàng của Giáo chủ ra ngoài.”
Tên ám vệ kia nghe xong lời của Ảnh Thất thì liền gật đầu nói, “Điều này cũng đúng.”
Đây vốn là một buổi chiều nhàn nhã, trong giáo cũng không có chuyện gì, ám vệ đi theo bên cạnh Giáo chủ cũng không nhiều, đám ám vệ còn lại có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy.
Nhưng thời gian nhàn nhã này lại bị một tiếng huýt gió thê lương đánh gãy, tất cả ám vệ, cho dù đang làm cái gì thì đều lập tức ngừng lại, sau khi mang theo vũ khí rồi ăn mặc chỉnh tề thì đồng loạt hội tụ ngay khoảng sân nhỏ trước gian nhà gỗ.
Tổng giáo đầu đứng ở bên ngoài, bốn mùa đều lộ ra bộ mặt âm u đang nhìn bọn họ, cất lên giọng nói khàn khàn, “Sao vậy, làm gì mà chậm chạp như thế, tất cả chuẩn bị xuất hành theo Giáo chủ.”
“Dạ.” Đám ám vệ đồng thanh đáp lại, tuy rằng Ảnh Thất không còn là ám vệ nhưng thân là cận vệ của Giáo chủ, nếu Giáo chủ xuất hành thì phải đi theo, cho nên cũng đứng ở bên cạnh.
“Tốt lắm, các ngươi đi tìm Giáo chủ đi.” Tổng giáo đầu cũng không nói với bọn họ phải tìm Giáo chủ ở đâu, đám ám vệ đều là thủ hạ đắc lực và trung thành nhất của Giáo chủ, đương nhiên có cách để tìm được chủ tử của mình.
“Không cần, ta đã đến.” Đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, làm cho tất cả mọi người đều cả kinh.
Bọn họ quay đầu lại, phát hiện Giáo chủ đang đứng ở phía sau, tổng giáo đầu vội vàng quỳ xuống, phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, “Tham kiến Giáo chủ.” Âm thanh vang dội được cất lên.
Ân duệ thản nhiên gật đầu, “Ta đến để nói về kế hoạch an bài tiếp theo của chúng ta, các ngươi chia làm hai…..” Khi Ân Duệ ngẩng đầu thì vô tình nhìn thấy một màu trắng như tuyết đang treo dưới mái hiên, giọng nói bất chợt im bặt.
Đám ám vệ đang nghi hoặc vì sao Giáo chủ bỗng nhiên dừng lại như thế, bọn họ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, lại kinh dị khi phát hiện Giáo chủ đã rời đi, phương hướng chính là gian nhà gỗ của bọn họ, không đúng, là chiếc áo choàng được phơi bên dưới mái hiên.
Ảnh Thất cũng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Mới vừa rồi Ân Duệ chỉ cảm thấy chiếc áo choàng này rất quen mắt, hiện tại đến gần, nắm một góc áo choàng rồi siết chặt vào lòng bàn tay, nhìn kỹ chiếc áo choàng, hắn xem xét đặc biệt cẩn thận, từ hoa văn được thêu trên mặt cho đến màu lông chồn trắng như tuyết, thần sắc của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo. Đúng vậy, đây chính là chiếc áo lông chồn mà hắn đã tự mình tuyển chọn rồi dùng ngàn vàng để mua cho Phàm, nhưng chiếc áo choàng này lại biến mất vào một đêm đông nào đó, hắn tưởng là Phàm bất cẩn bỏ rơi ở đâu, không ngờ lại thấy nó ở nơi này….
Dự cảm trong lòng của Ảnh Thất càng ngày càng mãnh liệt, quả nhiên ngay sau đó liền vang lên giọng nói không mang theo cảm xúc của Ân Duệ, “Áo choàng này của ai?” fynnz.wordpress.com
Ảnh Thất khẽ cắn môi, chậm rãi tiến lên vài bước rồi lại quỳ xuống, “Dạ, là của thuộc hạ.”
“Hử, áo choàng này rõ ràng là của bổn tọa, vì sao lại nằm trong tay của ngươi.” Trong mắt của Ân Duệ không hề có cảm xúc nhưng lại dày đặc băng lãnh làm cho người ta không có dũng khí để đối diện.
Hiện tại Ảnh Thất không còn cảm thấy kinh ngạc khi Giáo chủ hỏi ra câu này, cho dù biết rõ câu trả lời kế tiếp sẽ không có lợi cho mình nhưng hắn vẫn chỉ có thể cúi đầu mà nói, “Chiếc áo choàng này là do Giáo chủ ban tặng.”
“Bổn tọa ban tặng…..Ha ha, lâu quá rồi, bổn tọa cũng bề bộn nhiều việc nên đã quên mất chuyện này, ngươi đứng lên đi.”
Tuy rằng hiện tại trên mặt của Giáo chủ nở nụ cười nhưng mọi người nghe thấy tiếng cười của Giáo chủ thì không biết vì sao trong lòng lại phát lạnh.
Tiếp theo Ân Duệ tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tiếp tục triển khai kế hoạch thi hành sự vụ, nhưng Ảnh Thất lại bị Ân Duệ an bài vào một vị trí nguy hiểm nhất, hắn vốn là cận vệ của Giáo chủ, chỉ cần đi theo bảo hộ an toàn của Giáo chủ là được, vị trí đó rõ ràng không đến phiên Ảnh Thất phải làm, tâm tư của Ảnh Thất không ngừng chìm xuống, nhưng hắn không hề kêu ca một tiếng mà chỉ bình tĩnh đi hoàn thành mệnh lệnh của Ân Duệ.
Ngày đó Ảnh Thất hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nhưng vẫn bị thương, cũng may thương thế không nặng, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi, nhưng không vì nguyên nhân Ảnh Thất bị thương mà Ân Duệ dành cho hắn bất cứ ưu đãi gì, ngược lại càng không thèm đếm xỉa đến hắn, hoàn thành nhiệm vụ mà không được ban thưởng, ngay cả khen ngợi cũng không có, thậm chí đám ám vệ trung thành cũng nhận ra sự cư xử bất công này.
Ảnh Thất trầm mặc thừa nhận hết thảy, không biện bạch cũng không oán giận, ngược lại còn làm cho đám ám vệ muốn an ủi hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ảnh Thất cũng không giữ lại chiếc áo choàng, khi Ân Duệ tùy tiện cầm lấy rồi nói một câu, “Ta lấy lại cái này chắc ngươi không có ý kiến chứ.”
Ảnh Thất còn có thể nói cái gì? Cho dù bàn tay buông xuôi đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn Ân Duệ cất bước rời đi.
Ân Duệ rất ít khi cười, nhưng hôm nay trên mặt của hắn lại mang theo ý cười, cho dù nụ cười kia rất kỳ dị thì hắn vẫn cười. Cho đến khi cầm áo choàng quay trở lại phòng, vẫy lui hết thảy mọi người thì Ân Duệ rốt cục bộc phát tất cả cảm xúc đã đè nén dưới đáy lòng, chiếc áo choàng kia bị hắn ném mạnh xuống đất, bộ ấm trà đặt trên bàn cũng bị ngã nhào, phát ra những tiếng loảng xoảng vỡ vụn….
Đám tỳ nữ đừng chờ ở bên ngoài đều kinh hãi, không biết là chuyện gì đã khiến Giáo chủ nổi cơn thịnh nộ như vậy, động tĩnh bên trong kéo dài thật lâu, thậm chí cơ hồ làm cho bọn họ nghĩ rằng Giáo chủ đã đập tất cả những thứ có thể đập vỡ, cho đến khi sắc trời dần dần sập tối thì bọn họ mới nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nặng nề, “Tiến vào đi.”
Vài tỳ nữ nháy mắt cho nhau, không ai nguyện ý đi vào làm vật hy sinh của Giáo chủ đang nổi nóng, nhưng để cho Giáo chủ đợi lâu thì càng đắc tội lớn hơn, vì vậy cho dù bọn họ không nguyện ý thì cũng xô đẩy nhau đi vào, nhưng bọn họ không ngờ vừa bước vào phòng thì Giáo chủ chỉ nói một câu, “Dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp nơi này lại nguyên trạng cho ta.”
Giáo chủ bảo là dọn dẹp lại nguyên trạng thì chính là phải hoàn toàn giống như trước, phải tìm một cái lọ hoa giống y như đúc cái đã bị vỡ, bộ tách trà trên bàn cũng phải y hệt như cũ. Bọn tỳ nữ ra ra vào vào, tập trung tinh thần cao độ, chỉ trong chốc lát gian phòng đã khôi phục nguyên trạng, một tỳ nữ đang khom người tìm kiếm mảnh vỡ trên đất, đến khi ngẩng đầu thì nàng phát hiện Giáo chủ đã nằm ngủ trên giường, nàng lập tức nháy mắt với những người khác, mọi người liền hạ nhẹ động tác, nhanh chóng thu dọn trong yên lặng.
Sau khi các nàng lặng lẽ lui ra ngoài thì đều nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Giáo chủ nổi nóng như vậy mà các nàng có thể toàn thân trở ra thì thật sự là vạn hạnh.
Đám tỳ nữ nghĩ rằng Giáo chủ vừa mới đi ngủ, vừa rồi đã phát hỏa lớn như vậy thì chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ắt hẳn các nàng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một quãng thời gian khá dài, nhưng các nàng không ngờ các nàng còn chưa kịp nói chuyện được một khắc thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh, chỉ chốc lát sau giọng nói của Giáo chủ đột nhiên vang lên, “Người đâu, truyền vãn thiện.”
Đám tỳ nữ kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, Giáo chủ mới ngủ chỉ chốc lát mà đã tỉnh? Các nàng không dám chậm trễ, lập tức có người cúi đầu đi vào hầu hạ, những người khác thì đi chuẩn bị thức ăn.
Hai tỳ nữ đi vào phòng vốn tưởng rằng nghênh đón các nàng sẽ là bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông, nhưng khi các nàng vào phòng thì mới phát hiện Giáo chủ đang bình thản ngồi bên cạnh bàn, không hề nhìn ra nửa điểm thịnh nộ mới vừa rồi. Tâm tư của Giáo chủ quả nhiên không phải thường nhân có thể phỏng đoán.
Bị lầm tưởng là bí hiểm, Bạch Phàm cũng không biết trong lòng của hai tỳ nữ đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng hắn đang bảo trì hình tượng phong độ cho Ân Duệ, ngồi một cách tràn đầy khí phách, nhưng trên thực tế hắn thật sự rất muốn xoa bụng, cái thằng nhóc Ân Duệ đáng ghét kia không chịu ăn uống, đói quá, đói quá….
Sau khi ăn no nê, Bạch Phàm rốt cục có cảm giác được sống lại, hắn nhìn khắp bốn phía, bất ngờ không nhìn thấy thân ảnh của Ảnh Thất, tìm người hỏi thăm thì mới biết hôm nay Ảnh Thất nhận nhiệm vụ rồi bị thương. Ảnh Thất bị thương thì đương nhiên không thể để cho người nọ hầu hạ hắn, sau khi Bạch Phàm phái đại phu xem chẩn cho Ảnh Thất thì mới biết thương thế của Ảnh Thất vô sự, vì vậy liền thưởng cho Ảnh Thất một ích dược liệu trân quý rồi mới đi đến chỗ của Ân Nam Hàn.
Đám ám vệ đang vây quanh Ảnh Thất để an ủi biết được Giáo chủ bang cho Ảnh Thất dược liệu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có người cười đùa mà nói, “Ta đã nói rồi mà, Giáo chủ coi trọng Ảnh Thất nhất, làm sao có thể mặc kệ Ảnh Thất cơ chứ, hôm nay nhất định là tâm tình của Giáo chủ không tốt nên mới như thế.”
“Đúng vậy, Ảnh Thất, ngươi đừng buồn nữa, ngươi thấy Giáo chủ đưa tới dược liệu rồi đó, chậc chậc, bình thường chúng ta cũng không được sử dụng những thứ tốt như vậy.”
Nghe đám ám vệ cùng lớn lên từ nhỏ đang an ủi mình, Ảnh Thất chỉ nhếch khóe môi, xem như đang nở nụ cười, nhưng không ai có thể nhìn thấu cảm xúc dưới đáy mắt của hắn.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống của Ảnh Thất càng ngày càng khốn khó, dường như Giáo chủ cảm thấy chướng mắt đối với hắn, Ảnh Thất luôn bị an bài ở vị trí nguy hiểm và cực khổ nhất, hơn nữa phần lớn đều là những nhiệm vụ mà đáng lý không phải do hắn phụ trách, đám ám vệ lúc trước còn đang lạc quan thì cũng dần dần phát hiện điều gì đó, cho dù có đôi khi vào ban đêm Giáo chủ vẫn ban thưởng rất hào phóng, nhưng bọn họ chẳng còn nghĩ rằng Giáo chủ thật sự coi trọng Ảnh Thất, nhìn xem nhiệm vụ mà mấy ngày nay Giáo chủ an bài đều có ý muốn đẩy Ảnh Thất vào chỗ chết.
Tuy nhiên Ảnh Thất lại là người trấn tĩnh nhất đối với hết thảy điều này, hắn không oán giận cũng không bất bình, hắn chỉ dùng đôi măt của mình để ghi tạc vào lòng mỗi một điểm khác nhau của Giáo chủ ban ngày và ban đêm.
Mỗi ngày đối với Ảnh Thất vẫn trôi qua như bình thường, đối với hết thảy mọi người mà nói cũng không có gì đáng giá để tưởng niệm, mỗi khi có nhiệm vụ thì Ảnh Thất vẫn bị phái đến những nơi nguy hiểm, vẫn tiếp tục bị thương nhẹ, vẫn không nhận được vẻ mặt hòa nhã của Giáo chủ, cũng may người bị thương còn có một chút ưu đãi nho nhỏ chính là có thể quay về nghỉ ngơi.
Sau khi Ảnh Thất tiễn bước vài gã ám vệ đến thăm thì quay lại giường rồi ngồi trầm mặc một mình, dùng tay và răng để băng bó vết thương trên vai, sau khi băng bó xong, hắn thử hoạt động một chút, phát hiện ngoại trừ một chút đau đớn thì không ảnh hưởng đến việc cử động, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Ảnh Thất ngẩng đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt hiện lên một chút kiên định, hắn không giống như mọi người đã nghĩ, sau khi băng bó xong thì liền tháo vũ khí rồi lên giường nghỉ ngơi, mà ngược lại, hắn đứng dậy một cách nhanh nhẹn, mang theo vài công cụ, xác nhận mình đã trang bị chỉnh tề thì liền lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời lên đến đỉnh đầu, bình thường lúc này Giáo chủ đang xử lý sự vụ trong thư phòng, hơn nữa hôm nay Giáo chủ đã đến nơi đó, mỗi ngày Giáo chủ chỉ đến đó một lần, nếu hôm nay đã đi rồi thì khả năng quay lại sẽ cực kỳ thấp.
Ảnh Thất cẩn thận trước sau, từng là ám vệ của Giáo chủ lại là cận vệ đương nhiệm, hết thảy những ngóc ngách bí mật đều nằm trong lòng của hắn, dựa vào việc quen thuộc đường đi nước bước trong giáo, hắn có thể an toàn thuận lợi lẻn vào con ngõ nhỏ mà Giáo chủ mỗi ngày đều phải đến, tuy rằng hắn cũng tò mò đối với thứ ở trong cấm địa nhưng so sánh với cấm địa có thủ vệ canh chừng nghiêm ngặt thì nơi này vẫn dễ lẻn vào hơn.
Hắn không muốn phản bội Giáo chủ, nhưng có một vài điều mà hắn phải biết rõ, hắn không muốn chết một cách không minh bạch, hắn lại càng không muốn chết trước khi chưa hiểu được người mà mình nguyện ý trung thành rốt cục là ai.
Ảnh Thất cực kỳ tinh thông đối với cơ quan thuật, hơn nữa mỗi ngày đều lặng lẽ đến dòm ngó thông tin cho nên rốt cục hắn đã thành công mở ra gian mật thất kia.
Trong mật thất tối om, sau khi Ảnh Thất cẩn thận bước xuống bậc thang thì mới mở ra một hỏa chiết, ánh lửa u ám chiếu sáng gian phòng giấu giếm bí mật âm u nhất ở sâu trong lòng của Ân Duệ.
Hôm nay Ảnh Thất thấy mặt trời chói chang, vì vậy liền mở ra chiếc thùng trong phòng rồi cầm lấy một thứ màu trắng được gấp rất gọn gàng, hắn nâng niu mà vuốt ve lớp vải mềm mại trên tay, sau một lúc xuất thần thì mới đem ra ngoài cửa để phơi nắng.
Hóa ra vật màu trắng kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/18/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-58/” o “Powered by Text-Enhance) là một chiếc áo choàng lông chồn vô cùng hoa lệ.
Thời tiết này đương nhiên không phải là lúc dùng áo choàng, nhưng hiện tại thì rất thích hợp để phơi nắng, mặc kệ là vật liệu may mặc tốt cỡ nào, nếu một năm bốn mùa đều đặt trong rương không lấy ra thì e rằng sẽ bị ẩm mốc, phơi nắng y phục và đệm chăn vào ngày có nắng đẹp sẽ bảo quản tốt vật liệu may mặc, không chỉ như vậy mà còn làm cho chúng trở nên ấm áp khi vào mùa lạnh.
Áo choàng trắng như tuyết được phơi bên ngoài rất nổi bật, đám ám vệ rảnh rỗi đang ở trong phòng cũng khó tránh khỏi bị chiếc áo choàng này thu hút tầm mắt, trong đó có một người nhìn chiếc áo choàng rồi chậc chậc thở dài, thấp thoáng có một chút hâm mộ, “Đây là áo choàng của Giáo chủ phải không, Ảnh Thất, Giáo chủ đối với ngươi thật tốt, nhưng ta chưa từng nhìn thấy ngươi mặc nó.”
Ảnh Thất nhìn áo choàng, trong mắt hiện lên một chút hồi ức ấm áp, “Giáo chủ ban tặng, chúng ta tiếp nhận là được rồi, làm sao có thể nghênh ngang khoác áo choàng của Giáo chủ ra ngoài.”
Tên ám vệ kia nghe xong lời của Ảnh Thất thì liền gật đầu nói, “Điều này cũng đúng.”
Đây vốn là một buổi chiều nhàn nhã, trong giáo cũng không có chuyện gì, ám vệ đi theo bên cạnh Giáo chủ cũng không nhiều, đám ám vệ còn lại có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy.
Nhưng thời gian nhàn nhã này lại bị một tiếng huýt gió thê lương đánh gãy, tất cả ám vệ, cho dù đang làm cái gì thì đều lập tức ngừng lại, sau khi mang theo vũ khí rồi ăn mặc chỉnh tề thì đồng loạt hội tụ ngay khoảng sân nhỏ trước gian nhà gỗ.
Tổng giáo đầu đứng ở bên ngoài, bốn mùa đều lộ ra bộ mặt âm u đang nhìn bọn họ, cất lên giọng nói khàn khàn, “Sao vậy, làm gì mà chậm chạp như thế, tất cả chuẩn bị xuất hành theo Giáo chủ.”
“Dạ.” Đám ám vệ đồng thanh đáp lại, tuy rằng Ảnh Thất không còn là ám vệ nhưng thân là cận vệ của Giáo chủ, nếu Giáo chủ xuất hành thì phải đi theo, cho nên cũng đứng ở bên cạnh.
“Tốt lắm, các ngươi đi tìm Giáo chủ đi.” Tổng giáo đầu cũng không nói với bọn họ phải tìm Giáo chủ ở đâu, đám ám vệ đều là thủ hạ đắc lực và trung thành nhất của Giáo chủ, đương nhiên có cách để tìm được chủ tử của mình.
“Không cần, ta đã đến.” Đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, làm cho tất cả mọi người đều cả kinh.
Bọn họ quay đầu lại, phát hiện Giáo chủ đang đứng ở phía sau, tổng giáo đầu vội vàng quỳ xuống, phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, “Tham kiến Giáo chủ.” Âm thanh vang dội được cất lên.
Ân duệ thản nhiên gật đầu, “Ta đến để nói về kế hoạch an bài tiếp theo của chúng ta, các ngươi chia làm hai…..” Khi Ân Duệ ngẩng đầu thì vô tình nhìn thấy một màu trắng như tuyết đang treo dưới mái hiên, giọng nói bất chợt im bặt.
Đám ám vệ đang nghi hoặc vì sao Giáo chủ bỗng nhiên dừng lại như thế, bọn họ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, lại kinh dị khi phát hiện Giáo chủ đã rời đi, phương hướng chính là gian nhà gỗ của bọn họ, không đúng, là chiếc áo choàng được phơi bên dưới mái hiên.
Ảnh Thất cũng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Mới vừa rồi Ân Duệ chỉ cảm thấy chiếc áo choàng này rất quen mắt, hiện tại đến gần, nắm một góc áo choàng rồi siết chặt vào lòng bàn tay, nhìn kỹ chiếc áo choàng, hắn xem xét đặc biệt cẩn thận, từ hoa văn được thêu trên mặt cho đến màu lông chồn trắng như tuyết, thần sắc của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo. Đúng vậy, đây chính là chiếc áo lông chồn mà hắn đã tự mình tuyển chọn rồi dùng ngàn vàng để mua cho Phàm, nhưng chiếc áo choàng này lại biến mất vào một đêm đông nào đó, hắn tưởng là Phàm bất cẩn bỏ rơi ở đâu, không ngờ lại thấy nó ở nơi này….
Dự cảm trong lòng của Ảnh Thất càng ngày càng mãnh liệt, quả nhiên ngay sau đó liền vang lên giọng nói không mang theo cảm xúc của Ân Duệ, “Áo choàng này của ai?” fynnz.wordpress.com
Ảnh Thất khẽ cắn môi, chậm rãi tiến lên vài bước rồi lại quỳ xuống, “Dạ, là của thuộc hạ.”
“Hử, áo choàng này rõ ràng là của bổn tọa, vì sao lại nằm trong tay của ngươi.” Trong mắt của Ân Duệ không hề có cảm xúc nhưng lại dày đặc băng lãnh làm cho người ta không có dũng khí để đối diện.
Hiện tại Ảnh Thất không còn cảm thấy kinh ngạc khi Giáo chủ hỏi ra câu này, cho dù biết rõ câu trả lời kế tiếp sẽ không có lợi cho mình nhưng hắn vẫn chỉ có thể cúi đầu mà nói, “Chiếc áo choàng này là do Giáo chủ ban tặng.”
“Bổn tọa ban tặng…..Ha ha, lâu quá rồi, bổn tọa cũng bề bộn nhiều việc nên đã quên mất chuyện này, ngươi đứng lên đi.”
Tuy rằng hiện tại trên mặt của Giáo chủ nở nụ cười nhưng mọi người nghe thấy tiếng cười của Giáo chủ thì không biết vì sao trong lòng lại phát lạnh.
Tiếp theo Ân Duệ tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tiếp tục triển khai kế hoạch thi hành sự vụ, nhưng Ảnh Thất lại bị Ân Duệ an bài vào một vị trí nguy hiểm nhất, hắn vốn là cận vệ của Giáo chủ, chỉ cần đi theo bảo hộ an toàn của Giáo chủ là được, vị trí đó rõ ràng không đến phiên Ảnh Thất phải làm, tâm tư của Ảnh Thất không ngừng chìm xuống, nhưng hắn không hề kêu ca một tiếng mà chỉ bình tĩnh đi hoàn thành mệnh lệnh của Ân Duệ.
Ngày đó Ảnh Thất hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nhưng vẫn bị thương, cũng may thương thế không nặng, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi, nhưng không vì nguyên nhân Ảnh Thất bị thương mà Ân Duệ dành cho hắn bất cứ ưu đãi gì, ngược lại càng không thèm đếm xỉa đến hắn, hoàn thành nhiệm vụ mà không được ban thưởng, ngay cả khen ngợi cũng không có, thậm chí đám ám vệ trung thành cũng nhận ra sự cư xử bất công này.
Ảnh Thất trầm mặc thừa nhận hết thảy, không biện bạch cũng không oán giận, ngược lại còn làm cho đám ám vệ muốn an ủi hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ảnh Thất cũng không giữ lại chiếc áo choàng, khi Ân Duệ tùy tiện cầm lấy rồi nói một câu, “Ta lấy lại cái này chắc ngươi không có ý kiến chứ.”
Ảnh Thất còn có thể nói cái gì? Cho dù bàn tay buông xuôi đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn Ân Duệ cất bước rời đi.
Ân Duệ rất ít khi cười, nhưng hôm nay trên mặt của hắn lại mang theo ý cười, cho dù nụ cười kia rất kỳ dị thì hắn vẫn cười. Cho đến khi cầm áo choàng quay trở lại phòng, vẫy lui hết thảy mọi người thì Ân Duệ rốt cục bộc phát tất cả cảm xúc đã đè nén dưới đáy lòng, chiếc áo choàng kia bị hắn ném mạnh xuống đất, bộ ấm trà đặt trên bàn cũng bị ngã nhào, phát ra những tiếng loảng xoảng vỡ vụn….
Đám tỳ nữ đừng chờ ở bên ngoài đều kinh hãi, không biết là chuyện gì đã khiến Giáo chủ nổi cơn thịnh nộ như vậy, động tĩnh bên trong kéo dài thật lâu, thậm chí cơ hồ làm cho bọn họ nghĩ rằng Giáo chủ đã đập tất cả những thứ có thể đập vỡ, cho đến khi sắc trời dần dần sập tối thì bọn họ mới nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nặng nề, “Tiến vào đi.”
Vài tỳ nữ nháy mắt cho nhau, không ai nguyện ý đi vào làm vật hy sinh của Giáo chủ đang nổi nóng, nhưng để cho Giáo chủ đợi lâu thì càng đắc tội lớn hơn, vì vậy cho dù bọn họ không nguyện ý thì cũng xô đẩy nhau đi vào, nhưng bọn họ không ngờ vừa bước vào phòng thì Giáo chủ chỉ nói một câu, “Dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp nơi này lại nguyên trạng cho ta.”
Giáo chủ bảo là dọn dẹp lại nguyên trạng thì chính là phải hoàn toàn giống như trước, phải tìm một cái lọ hoa giống y như đúc cái đã bị vỡ, bộ tách trà trên bàn cũng phải y hệt như cũ. Bọn tỳ nữ ra ra vào vào, tập trung tinh thần cao độ, chỉ trong chốc lát gian phòng đã khôi phục nguyên trạng, một tỳ nữ đang khom người tìm kiếm mảnh vỡ trên đất, đến khi ngẩng đầu thì nàng phát hiện Giáo chủ đã nằm ngủ trên giường, nàng lập tức nháy mắt với những người khác, mọi người liền hạ nhẹ động tác, nhanh chóng thu dọn trong yên lặng.
Sau khi các nàng lặng lẽ lui ra ngoài thì đều nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Giáo chủ nổi nóng như vậy mà các nàng có thể toàn thân trở ra thì thật sự là vạn hạnh.
Đám tỳ nữ nghĩ rằng Giáo chủ vừa mới đi ngủ, vừa rồi đã phát hỏa lớn như vậy thì chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ắt hẳn các nàng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một quãng thời gian khá dài, nhưng các nàng không ngờ các nàng còn chưa kịp nói chuyện được một khắc thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh, chỉ chốc lát sau giọng nói của Giáo chủ đột nhiên vang lên, “Người đâu, truyền vãn thiện.”
Đám tỳ nữ kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, Giáo chủ mới ngủ chỉ chốc lát mà đã tỉnh? Các nàng không dám chậm trễ, lập tức có người cúi đầu đi vào hầu hạ, những người khác thì đi chuẩn bị thức ăn.
Hai tỳ nữ đi vào phòng vốn tưởng rằng nghênh đón các nàng sẽ là bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông, nhưng khi các nàng vào phòng thì mới phát hiện Giáo chủ đang bình thản ngồi bên cạnh bàn, không hề nhìn ra nửa điểm thịnh nộ mới vừa rồi. Tâm tư của Giáo chủ quả nhiên không phải thường nhân có thể phỏng đoán.
Bị lầm tưởng là bí hiểm, Bạch Phàm cũng không biết trong lòng của hai tỳ nữ đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng hắn đang bảo trì hình tượng phong độ cho Ân Duệ, ngồi một cách tràn đầy khí phách, nhưng trên thực tế hắn thật sự rất muốn xoa bụng, cái thằng nhóc Ân Duệ đáng ghét kia không chịu ăn uống, đói quá, đói quá….
Sau khi ăn no nê, Bạch Phàm rốt cục có cảm giác được sống lại, hắn nhìn khắp bốn phía, bất ngờ không nhìn thấy thân ảnh của Ảnh Thất, tìm người hỏi thăm thì mới biết hôm nay Ảnh Thất nhận nhiệm vụ rồi bị thương. Ảnh Thất bị thương thì đương nhiên không thể để cho người nọ hầu hạ hắn, sau khi Bạch Phàm phái đại phu xem chẩn cho Ảnh Thất thì mới biết thương thế của Ảnh Thất vô sự, vì vậy liền thưởng cho Ảnh Thất một ích dược liệu trân quý rồi mới đi đến chỗ của Ân Nam Hàn.
Đám ám vệ đang vây quanh Ảnh Thất để an ủi biết được Giáo chủ bang cho Ảnh Thất dược liệu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có người cười đùa mà nói, “Ta đã nói rồi mà, Giáo chủ coi trọng Ảnh Thất nhất, làm sao có thể mặc kệ Ảnh Thất cơ chứ, hôm nay nhất định là tâm tình của Giáo chủ không tốt nên mới như thế.”
“Đúng vậy, Ảnh Thất, ngươi đừng buồn nữa, ngươi thấy Giáo chủ đưa tới dược liệu rồi đó, chậc chậc, bình thường chúng ta cũng không được sử dụng những thứ tốt như vậy.”
Nghe đám ám vệ cùng lớn lên từ nhỏ đang an ủi mình, Ảnh Thất chỉ nhếch khóe môi, xem như đang nở nụ cười, nhưng không ai có thể nhìn thấu cảm xúc dưới đáy mắt của hắn.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống của Ảnh Thất càng ngày càng khốn khó, dường như Giáo chủ cảm thấy chướng mắt đối với hắn, Ảnh Thất luôn bị an bài ở vị trí nguy hiểm và cực khổ nhất, hơn nữa phần lớn đều là những nhiệm vụ mà đáng lý không phải do hắn phụ trách, đám ám vệ lúc trước còn đang lạc quan thì cũng dần dần phát hiện điều gì đó, cho dù có đôi khi vào ban đêm Giáo chủ vẫn ban thưởng rất hào phóng, nhưng bọn họ chẳng còn nghĩ rằng Giáo chủ thật sự coi trọng Ảnh Thất, nhìn xem nhiệm vụ mà mấy ngày nay Giáo chủ an bài đều có ý muốn đẩy Ảnh Thất vào chỗ chết.
Tuy nhiên Ảnh Thất lại là người trấn tĩnh nhất đối với hết thảy điều này, hắn không oán giận cũng không bất bình, hắn chỉ dùng đôi măt của mình để ghi tạc vào lòng mỗi một điểm khác nhau của Giáo chủ ban ngày và ban đêm.
Mỗi ngày đối với Ảnh Thất vẫn trôi qua như bình thường, đối với hết thảy mọi người mà nói cũng không có gì đáng giá để tưởng niệm, mỗi khi có nhiệm vụ thì Ảnh Thất vẫn bị phái đến những nơi nguy hiểm, vẫn tiếp tục bị thương nhẹ, vẫn không nhận được vẻ mặt hòa nhã của Giáo chủ, cũng may người bị thương còn có một chút ưu đãi nho nhỏ chính là có thể quay về nghỉ ngơi.
Sau khi Ảnh Thất tiễn bước vài gã ám vệ đến thăm thì quay lại giường rồi ngồi trầm mặc một mình, dùng tay và răng để băng bó vết thương trên vai, sau khi băng bó xong, hắn thử hoạt động một chút, phát hiện ngoại trừ một chút đau đớn thì không ảnh hưởng đến việc cử động, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Ảnh Thất ngẩng đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt hiện lên một chút kiên định, hắn không giống như mọi người đã nghĩ, sau khi băng bó xong thì liền tháo vũ khí rồi lên giường nghỉ ngơi, mà ngược lại, hắn đứng dậy một cách nhanh nhẹn, mang theo vài công cụ, xác nhận mình đã trang bị chỉnh tề thì liền lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời lên đến đỉnh đầu, bình thường lúc này Giáo chủ đang xử lý sự vụ trong thư phòng, hơn nữa hôm nay Giáo chủ đã đến nơi đó, mỗi ngày Giáo chủ chỉ đến đó một lần, nếu hôm nay đã đi rồi thì khả năng quay lại sẽ cực kỳ thấp.
Ảnh Thất cẩn thận trước sau, từng là ám vệ của Giáo chủ lại là cận vệ đương nhiệm, hết thảy những ngóc ngách bí mật đều nằm trong lòng của hắn, dựa vào việc quen thuộc đường đi nước bước trong giáo, hắn có thể an toàn thuận lợi lẻn vào con ngõ nhỏ mà Giáo chủ mỗi ngày đều phải đến, tuy rằng hắn cũng tò mò đối với thứ ở trong cấm địa nhưng so sánh với cấm địa có thủ vệ canh chừng nghiêm ngặt thì nơi này vẫn dễ lẻn vào hơn.
Hắn không muốn phản bội Giáo chủ, nhưng có một vài điều mà hắn phải biết rõ, hắn không muốn chết một cách không minh bạch, hắn lại càng không muốn chết trước khi chưa hiểu được người mà mình nguyện ý trung thành rốt cục là ai.
Ảnh Thất cực kỳ tinh thông đối với cơ quan thuật, hơn nữa mỗi ngày đều lặng lẽ đến dòm ngó thông tin cho nên rốt cục hắn đã thành công mở ra gian mật thất kia.
Trong mật thất tối om, sau khi Ảnh Thất cẩn thận bước xuống bậc thang thì mới mở ra một hỏa chiết, ánh lửa u ám chiếu sáng gian phòng giấu giếm bí mật âm u nhất ở sâu trong lòng của Ân Duệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook