Bạch Phàm đi vào hang động nhốt Ân Nam Hàn, vẫn như bình thường, hắn lấy ra chiếc bánh trung thu rồi đặt trước mặt Ân Nam Hàn, đã lâu rồi Ân Nam Hàn không để ý đến Bạch Phàm, hiện tại vừa nhìn thấy bánh trung thu thì lại lộ ra một chút sửng sốt.

“Đã đến trung thu.”

“Trung thu?” Khóe miệng của Ân Nam Hàn nhếch lên một độ cong trào phúng, “Hiếm thấy ngươi có lòng, hiện tại còn nhớ rõ mà đến mừng trung thu với ta.”

Từ lâu Bạch Phàm đã quen với thói khiêu khích châm chọc của Ân Nam Hàn, hắn không để ý đến thái độ của Ân Nam Hàn mà chỉ cầm lấy một miếng bánh trung thu, “Dựa theo khẩu vị của ngươi để làm, nếm thử xem.”

Ân Nam Hàn lạnh lùng nhìn Bạch Phàm sau một lúc, lại nhướng lên hàng lông mày dưới thái độ thờ ơ của Bạch Phàm, cuối cùng hắn thản nhiên tiếp nhận cái bánh trong tay của Bạch Phàm, chậm rãi cắn một miếng, nhân đậu đỏ mềm nhuyễn, quả thật là hương vị mà hắn thích.

Bạch Phàm thấy Ân Nam Hàn ăn bánh trung thu thì liền đem nước đặt ở bên cạnh, nhân tiện kiểm tra vết thương cho Ân Nam Hàn, kỳ thật hắn không quen nhìn mái tóc của Ân Nam Hàn, nhưng vì không muốn để Ân Duệ phát hiện có điểm dị thường nên hắn cũng không giúp Ân Nam Hàn chải chuốt, mà cứ bảo trì tạo hình như Sadako.(sadako=nhân vật cô bé ma trong phim the ring)

Sau khi Ân Nam Hàn ăn xong bánh trung thu thì Bạch Phàm liền dọn dẹp và thu thập sạch sẽ hết thảy dấu vết mà mình đã mang đến, trong lúc đó hai người cũng không nói chuyện với nhau mà chỉ để lại một câu, “Ngày mai ta lại đến” xem như là cáo biệt.

Sau đó Bạch Phàm quay lại phòng viết thư cho Ân Duệ, xử lý xong công văn thì liền lên giường ngủ, nhưng ngay khi hắn bán mộng bán tỉnh thì lại thấp thoáng nghe được những tiếng ầm ĩ ồn ào, “Không xong…..không xong….cháy rồi, cháy rồi….”

Cháy rồi? Bạch Phàm mở to hai mắt, hắn nhanh chóng khoác y phục lên người, cùng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng thông báo tràn đầy lo lắng, “Giáo chủ, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Vào đi.”

“Giáo chủ, cấm địa bị cháy.”

Cấm địa bị cháy! Bốn chữ này bao hàm tất cả ý từ đang truyền vào trong đầu của Bạch Phàm, sau khi nghe xong thì hắn lập tức xông ra ngoài, khi Bạch Phàm chạy đến thì cấm địa đã chìm trong biển lửa khiến người ta sợ hãi, lửa lan từ phía sau núi đến đây, đã bao trùm hơn phân nửa cấm địa, nhưng bởi vì nơi này là cấm địa, là nơi bế quan của mấy đời Giáo chủ,  quy củ bất cứ kẻ nào xâm nhập sẽ bị giết không tha làm cho người đến cứu hỏa không dám chạy vào dập lửa mà chỉ dám tát nước ở xung quanh. fynnz.wordpress.com

Sắc mặt của Bạch Phàm trở nên âm trầm, thuận tay nắm lấy một người rồi rống lớn, “Vì sao lại bị cháy?”

“Giáo, Giáo chủ, chưa xác định được nguyên nhân bị cháy, bất quá lửa lan từ sau núi đến đây, hôm nay không khí khô hanh nên gây cháy rừng.”

Cháy rừng…đúng là cháy rừng, tiếng tách tách của cây trúc bị cháy đang quanh quẩn bên tai Bạch Phàm, khói đặc cuồn cuộn, Bạch Phàm nhìn thấy ánh lửa như nhìn thấy được Ân Nam Hàn ở bên trong, người kia bị nhốt tại nơi đó, tại địa phương mà không có ai biết đến, sẽ bị chết cháy một cách thê thảm hay sao…Không, hắn không muốn Ân Nam Hàn chết, hắn chưa từng nghĩ đến việc Ân Nam Hàn sẽ chết, Bạch Phàm xoay người, hắn chỉ thị những người đang tát nước đi chém cây trúc, chém sạch rừng trúc ở bên cạnh, hình thành một khu vực cách ly, ngăn cản biển lửa tràn đến nơi khác trong giáo, cùng lúc đó hắn đoạt lất một cái chăn, lấy một gáo nước đổ vào chăn, còn lại thì xối lên người của mình. Thấy Bạch Phàm hành động như vậy khiến ám vệ và thị vệ đều kinh hãi, vội vàng quỳ xuống xin chỉ thị, “Giáo chủ có gì phân phó thì có thể lệnh cho chúng thuộc hạ tiến vào, nơi này rất nguy hiểm, thỉnh Giáo chủ cân nhắc.”

Bạch Phàm khoác chiếc chăn ướt đẫm lên người, trong thời khắc nguy cấp mà đầu óc của hắn lại vô cùng thanh tỉnh, tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào phát hiện chuyện của Ân Nam Hàn, cho nên chỉ có một mình hắn được đi vào, hắn cất lên giọng nói lạnh lùng, “Một mình ta đi vào là đủ, nơi này là cấm địa, không có lệnh của ta, bất kỳ ai tiến vào thì giết chết không tha.” Nói xong câu đó, Bạch Phàm liền nghiêng mình tiến vào trong rừng.

Mà đám thị vệ tuy rằng lo lắng nhưng e ngại lệnh cấm cho nên cũng chỉ có thể đứng ở đây để chờ đợi.

Bạch Phàm rất quen với đường xá trong rừng, nhưng khi nơi này chìm vào biển lửa thì lại vô cùng gian nan, cũng may cành trúc cứng cỏi cũng không quá thô cho nên không xuất hiện cảnh tượng nguy hiểm do những cành cây khô từ trên trời rơi xuống, Bạch Phàm nhìn thấy cửa hang động ở cách đó không xa, hắn càng tăng nhanh tốc độ.

……

Ân Nam Hàn vốn đang nhắm mắt vận công, cố gắng tích tụ từng chút lực lượng trong cơ thể của mình, gian mật thất này ngăn cách với ngoại giới, chỉ có một cửa khẩu bí mật để thông gió, động tĩnh ở bên ngoài không thể truyền vào cho nên hắn vẫn chưa phát giác có gì bất thường, cho đến khi không khí bên trong càng lúc càng loãng, đồng thời bắt đầu tràn ngập khói mù thì hắn mới giật mình nhận thấy dị thường.

Đây là….lửa, Ân Nam Hàn trầm mặt, phản ứng đầu tiên chính là: cái tên bất hiếu kia rốt cục không thể chờ đợi được nữa, muốn hạ thủ giết chết mình, một trận lửa làm cho hắn chết vô thanh vô tức, thậm chí không cần tự mình động thủ, thật sự là tàn nhẫn. Ân Nam Hàn vận chuyển nội tức mà hơn một năm qua hắn đã dùng bí pháp nghịch hành kinh mạch để lặng lẽ che giấu, cuối cùng cũng tích tụ được, thử xem có thể phá vỡ dây xích đang trói mình hay không, nhưng vào lúc này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng ầm ầm chấn động.

Ân Nam Hàn sửng sốt, nhìn chằm chằm cánh cửa đang mở ra, lúc này mà lại có người xuất hiện ở đây hay sao, người đó là ai? Cửa đá vừa mở ra thì có một làn khói trắng mù mịt tiến vào, cùng lúc đó còn có một cái gì đó xuyên qua làn khói, Ân Nam Hàn dại ra sau một lúc thì mới nhận ra thứ xuyên qua làn khói là cái gì, đó chẳng phải là Bạch Phàm khoác chăn bông xông vào hay sao.

Bạch Phàm buông xuống chiếc chăn bông đang bốc khói nghi ngút, cởi xuống thanh trường kiếm nóng muốn bỏng tay ở bên hông, lúc này bộ dáng của hắn vô cùng chật vật, trên người loang lổ vết đen vết trắng, tóc tai rối bù, còn có một ít dấu vết bị cháy sém, nhưng nhìn thấy Ân Nam Hàn vẫn bình yên vô sự thì hắn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn cầm kiếm mà vội vàng đi đến trước mặt Ân Nam Hàn, “Đi, bên ngoài bị cháy rừng, ta đưa ngươi ra ngoài.”

Ân Nam Hàn vốn đang đề phòng thanh kiếm nhấp nháy hàn quang, sau khi nghe được lời nói của Bạch Phàm thì liền ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận nhìn Bạch Phàm một lúc lâu, hóa ra vẫn còn là ban đêm hay sao….

Bạch Phàm cầm lấy một một sợi dây xích để ước chừng, sau đó dùng nội lực tập trung vào trường kiếm rồi chém mạnh xuống dây xích, tia lửa bắn ra, dây xích leng keng một tiếng rồi đứt làm đôi, tiếng dây xích bị chặt đứt e rằng là tiếng vang êm tai nhất trong đời này đối với Ân Nam Hàn, tuy rằng hắn không tỏ vẻ nhưng ánh mắt luôn luôn thờ ơ lại lặng lẽ bừng sáng.

Bạch Phàm cũng mất một ít công phu để chém một phát là đứt những sợi dây xích buộc chặt trên người Ân Nam Hàn, nhưng đây không phải là vấn đề, cái khó giải quyết nhất chính là hai sợi dây xích xuyên qua bả vai của Ân Nam Hàn, tuy rằng hai sợi dây xích này không khó chém đứt, nhưng nếu chém đứt sẽ chấn động đến vết thương, như thế sẽ cực kỳ đau đớn. Nhưng tình hình hiện tại cũng không cho phép bọn họ do dự, khói bụi càng lúc càng nồng nặc, bọn họ cũng bắt đầu có cảm giác khó thở.

Bạch Phàm cầm lấy dây xích, ánh mắt trưng cầu ý kiến của Ân Nam Hàn, sau khi Ân Nam Hàn gật đầu thì dùng sức chém xuống, tuy rằng hắn tận lực để sợi dây xích chỉ chấn động trên tay của mình nhưng rốt cục vẫn nghe thấy tiếng rên của Ân Nam Hàn, trên trán của Bạch Phàm toát mồ hôi, “Ngươi chịu đựng một chút.” Hắn cắn răng rồi tiếp tục chặt đứt sợi dây xích còn lại ở bả vai bên kia.

Khi Ân Nam Hàn hoàn toàn tự do thì ánh mắt của hắn nhìn về phía Bạch Phàm nhất thời trở nên quỷ dị và khó lường, đáng tiếc Bạch Phàm không phát hiện sự dị thường này bởi vì mái tóc rối tung của Ân Nam Hàn đã che lấp hết thảy. Bạch Phàm thấy Ân Nam Hàn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn bị xích quá lâu nên không còn sức lực để đứng dậy. Bạch Phàm lập tức xoay người rồi ngồi xổm xuống, “Lên đi, ta cõng ngươi ra ngoài.”

Bình tĩnh nhìn bóng dáng không hề phòng bị ở trước mặt một lúc, cuối cùng Ân Nam Hàn lại buông lỏng nội lực đang âm thầm tích tụ ở tay phải, sát khí trong mắt cũng lặng lẽ biến mất.

Bạch Phàm chỉ cảm thấy trên lưng trở nên nặng nề, hắn vội vàng cõng Ân Nam Hàn đứng dậy, nhưng đến khi thật sự cõng lên thì hắn mới phát hiện người ở trên lưng thật sự rất nhẹ, hoàn toàn không phải trọng lượng mà một người trưởng thành cao ráo như vậy nên có, là vì bị nhốt ở nơi này hai năm nên mới gầy gò thành như vậy hay sao.

Bạch Phàm nhặt lên chiếc chăn bông rồi che đậy cho hai người, để cho Ân Nam Hàn cầm chăn, sau đó hắn cúi đầu xông ra ngoài….Lúc này lửa ở bên ngoài đã cháy hừng hực, tình cảnh của hai người cực kỳ nguy hiểm, sau khi Ân Nam Hàn thấy rõ hoàn cảnh thì vẫn trầm mặc, chỉ có hai lần nguy hiểm là hắn nhắc nhở Bạch Phàm.

……

Rừng trúc bị chém sạch, tạo thành một khu cách ly, lúc này giáo chúng đứng đầy ngay tại nơi này, bọn họ lo lắng nhìn vào bên trong, hy vọng có thể nhìn thấy Giáo chủ của bọn họ giữa biển lửa.

Đại trưởng lão với vẻ mặt nghiêm túc đang cau chặt hàng lông mày, “Vì sao Giáo chủ đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa trở ra, nếu không chúng ta cứ xông vào xem sao.”

Luôn luôn nhát gan sợ chết, tam trưởng lão nghe thế thì liền liên tục xua tay, “Ấy da, không được không được, Giáo chủ đã nói ai đi vào thì giết chết không tha, chúng ta nên nghe lệnh Giáo chủ, cứ chờ ở đây là được rồi.”

Ngũ trưởng lão vẫn trầm mặc đứng một bên, không thể nhìn ra bất cứ thái độ gì.

Đột nhiên trong biển lửa tựa hồ xuất hiện một chấm đen, là Giáo chủ, vì vậy tinh thần của mọi người lập tức rung lên, đợi cho Giáo chủ vọt đến bên cạnh cấm địa thì bọn họ lập tức tiến lên vây quanh, tam trưởng lão chú ý trên lưng của Giáo chủ còn có một người, ân cần chậm rãi tiến lên để tiếp nhận thì lại bị Bạch Phàm lạnh lùng quét mắt một cái rồi trực tiếp bước đi. Có vài người định theo sau nhưng lại bị lời nói của Bạch Phàm ngăn cản, “Không có sự cho phép của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được đi theo.”

Nhìn bóng dáng rời đi của Giáo chủ, có người nhẹ giọng nói thầm, “Hóa ra Giáo chủ đi vào là để cứu người, nào ngờ trong cấm địa còn có một người khác.”

Ngũ trưởng lão là tử trung của lão Giáo chủ, luôn bị Giáo chủ đương nhiệm lãnh đạm, cho nên hắn vẫn giữ thái độ bàng quan không nhúng tay đối với tất cả mọi chuyện, chỉ bình thản nhìn Bạch Phàm rời đi, nhưng đột nhiên hắn nhìn thân ảnh mà Giáo chủ đang cõng trên lưng, ánh mắt mạnh mẽ mở to, đó là…Nhưng người nọ bị chăn bông che khuất, làm cho hắn cũng không thể xác nhận loại cảm giác quen thuộc có một chút vớ vẩn này có phải là thật hay không.

Sau khi Bạch Phàm cõng Ân Nam Hàn đi khuất tầm mắt của mọi người thì mới hoàn toàn buông lỏng tinh thần, vừa rồi ở trước mặt mọi người, hắn dùng lực đè chặt chiếc chăn, kiềm chặt tất cả động tác của Ân Nam Hàn, sợ Ân Nam Hàn ló đầu ra ngoài, cũng may Ân Nam Hàn xem như thành thật, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà thoát nạn. (hữu kinh vô hiểm=bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Cứu thì đã cứu, nhưng kế tiếp phải giấu bằng cách nào, đây lại là một vấn đề lớn, Bạch Phàm mờ mịt cõng Ân Nam Hàn đi xung quanh, nhất thời lâm vào bế tắc, bởi vì hắn không chỉ muốn trốn tránh tai mắt của giáo chúng mà còn phải đề phòng Ân Duệ.

Bạch Phàm đi tới đi lui, bất tri bất giác lại đi đến trước hậu viện bị bỏ hoang mà trước đây Ân Duệ đã ở, nhìn khóa cửa đã bám bụi, ánh mắt của Bạch Phàm trở nên sáng rực, nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm, ngày thường cũng không có ai tiến đến, xung quanh cũng rất thanh tĩnh, nhưng thật ra là một chỗ không tệ để che giấu.

Bạch Phàm cõng Ân Nam Hàn nhảy vào hậu viện, nơi này đã vài năm không có ai tiến đến, ngoài sân cỏ dại mọc um tùm, nhìn cây bồ công anh mọc thành từng bụi, trên mặt của Bạch Phàm bất tri bất giác hiện lên ý cười, cây bồ công anh ở đây vẫn sinh trưởng tươi tốt như trước.

Tuy rằng nhiều năm không đến nhưng Bạch Phàm vẫn nhớ rất rõ cách bố trí nơi hậu viện này, hắn cõng Ân Nam Hàn trực tiếp đi vào một căn phòng nguyên vẹn và rắn chắc nhất ở nơi này, sở dĩ bảo là rắn chắc vì cánh cửa gỗ ở căn phòng kia vẫn chưa bị hư hao, đồng thời không có cửa sổ, cũng sẽ không bị lộ ra ngoài, trước kia mỗi khi trời lạnh thì hắn và Ân Duệ đều chui vào gian phòng đó.

Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường, trên giường không có chăn mà chỉ có chiếu, Bạch Phàm đặt Ân Nam Hàn lên giường, hắn phát hiện bả vai của Ân Nam Hàn vẫn đang chảy máu, có lẽ lúc chặt đứt dây xích đã tác động mạnh đến vết thương, sau đó dọc đường còn bị xóc nảy nên làm cho vết thương càng thêm nghiêm trọng. Bạch Phàm lấy ra một lọ thuốc bột cầm máu rồi rắc lên vết thương của Ân Nam Hàn, sau đó dùng vải băng bó cẩn thận. Đến khi xử lý vết thương xong xuôi, Bạch Phàm nhìn quanh căn phòng giăng đầy mạng nhện, hắn lại bước ra ngoài, đem đến chăn bông và một bình nước ấm cùng điểm tâm.

Khi Bạch Phàm làm những việc này thì Ân Nam Hàn vẫn nhìn Bạch Phàm, vẻ mặt thản nhiên nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, cho đến khi Bạch Phàm đi ra ngoài, nghe được rõ ràng tiếng khóa bên ngoài thì ánh mắt của hắn mới trở nên âm trầm.

Hắn nâng tay xoa vết thương đã được băng bó của mình, bình thản nhìn một chút ánh sáng xuyên vào từ khe cửa, ban ngày sắp đến…..Hảo nhi tử của ta, phụ thân phải báo đáp hai năm chiếu cố của ngươi như thế nào đây?



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương