Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa

Hôm sau, Giáo chủ cùng Ảnh Thất chủ tớ hai người lại khôi phục tình trạng lạnh lẽo khi ở chung, Ân Duệ bình thản xử lý sự vụ trong giáo, không hề liếc mắt nhìn Ảnh Thất dù chỉ một cái, mà Ảnh Thất phát hiện hôm nay tâm tình của Giáo chủ lại không tốt, đương nhiên không dám trêu chọc.

Nguyên một buổi sáng Ân Duệ không hề nghỉ ngơi, đám cận vệ đứng ở sau lưng lại không dám lơ là nửa khắc, nhưng những người khác có thể kiên trì còn thân thể của Ảnh Thất lại dần dần trở nên căng thẳng, hiển nhiên là đang nhẫn nại, cuối cùng hắn thở gấp một hơi, một tiếng ho khan lại phát ra từ ***g ngực.

Âm thanh này không tính là lớn nhưng lại làm cho không khí trong phòng nháy mắt trở nên yên lặng, Ân Duệ vốn đang vùi đầu vào công văn bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Ảnh Thất.

Tiếp xúc với đôi mắt lạnh như băng lại vô cùng âm trầm kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​13​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-50​/​” o “Powered by Text-Enhance​), Ảnh Thất lập tức quỳ xuống một gối, “Thuộc hạ thỉnh tội.”

Một sự im lặng đáng kể, Ảnh Thất cảm thấy đầu gối tê dại, đáy lòng dâng lên một trận ớn lạnh. Mấy ngày nay ở bên cạnh Giáo chủ đã giúp hắn rút ra một điều, nếu tâm tình của Giáo chủ không tốt thì cho dù chỉ phạm một chút lỗi cũng có thể dẫn đến hậu quả vô cùng tai hại. Hậu quả của việc kinh hãi và bi ai chính là ***g ngực đau đớn vốn bị hắn cố gắng áp chế lại càng trở nên nghiêm trọng, tiếng ho khan rốt cục không thể kiềm chế, phát ra từng tiếng đứt quãng từ trong miệng.

Vốn đang âm trầm nhìn Ảnh Thất, Ân Duệ liền sửng sốt, sau một lúc lâu nhìn Ảnh Thất với vẻ mặt khó lường thì hắn mới thong thả mở miệng hỏi, “Bệnh trạng ho khan hen suyễn bắt đầu từ khi nào?”

Vốn đang cúi đầu chờ đợi lửa giận ập xuống, Ảnh Thất lại bất ngờ nghe thấy một câu hỏi xem như là quan tâm, toàn thân của hắn đều ngây dại, nghĩ rằng hôm nay tâm tình của Giáo chủ không tốt nhưng vẫn luôn quan tâm đến hắn, trong lòng của Ảnh Thất lại trở nên ấm áp, “Thuộc hạ không sao, bệnh trạng là tối hôm qua bị nhiễm phong hàn, hôm nay chỉ hơi nghiêm trọng một chút mà thôi.”

Tối hôm qua, mi tâm của Ân Duệ hơi cau lại, nhưng nghĩ đến việc tối hôm qua Ảnh Thất cũng không nói với Bạch Phàm về chuyện bị đưa vào Hình Đường, cho nên mi tâm của hắn lại giãn ra. Chuyện này là một vấn đề, phải giải quyết sớm một chút thì mới được, tuyệt đối không thể để cho Phàm nhìn ra bất kỳ manh mối gì.

Nghĩ đến đây, Ân Duệ lại vươn tay ra, nâng Ảnh Thất đứng dậy, trong miệng nói, “Nếu vẫn mang bệnh thì còn dốc sức làm gì, ngươi đã từng cứu bổn tọa, là ân nhân của bổn tọa, nếu xảy ra chuyện gì thì chẳng phải bổn tọa sẽ trở thành tội nhân hay sao.”

“Thuộc hạ không dám.” Ảnh Thất cúi đầu nói.

Ân Duệ cố gắng làm cho biểu cảm của mình thân thiện một chút, “Nếu thân thể không khỏe thì trở về tĩnh dưỡng một thời gian, đợi thương thế lành lặn thì hẳn quay lại hầu hạ bên cạnh bổn tọa cũng không muộn.” Ân Duệ nói xong, thuận thế dò xét cổ tay của Ảnh Thất, phát hiện kinh mạch thật sự có dấu hiệu hỗn loạn, nếu còn tùy ý để đối phương hầu hạ bên cạnh thì sớm hay muộn Phàm cũng sẽ phát hiện. Dù sao Ảnh Thất cũng không phải một cận vệ bình thường, nếu để cho Phàm biết mình đưa ân nhân cứu mạng Phàm vào Hình Đường thì hậu quả tuyệt đối sẽ ngoài mong muốn của hắn.

Ảnh Thất mơ hồ cảm giác nụ cười trên mặt của Giáo chủ có một chút cứng ngắc và kỳ quái, nhưng đang đắm chìm trong cảm động cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cung kính hành lễ nói, “Đa tạ Giáo chủ ân điển.”

Nói xong mấy câu rồi cho Ảnh Thất lui ra, Ân Duệ cũng vẫy lui những người khác ở trong phòng, sau đó hắn rút ra một chiếc khăn ướt, cẩn thận chà lau bàn tay vừa mới nâng dậy Ảnh Thất rồi ném xuống đất một cách chán ghét.

……

……

Sau khi Bạch Phàm trở lại thành phố Z, thật không may là mỗi ngày bị bắt phải thân cận làm cho hắn liên tục bị quấy nhiễu.

Hôm nay Bạch Phàm bị bà Bạch viện cớ cần người tháp tùng đi mua quần áo nên dẫn theo ra ngoài, nhưng Bạch Phàm lại cảm thấy hình như có một chút không đúng, hắn nghi ngờ nhìn bà Bạch đang nở nụ cười tươi rói, chẳng phải là ra ngoài mua đồ hay sao, có cần phải trang điểm xinh đẹp như vậy hay không? Trên người đeo đủ loại trang sức. fynnz.wordpress.com

Sau khi đến phần đường dành riêng cho người đi bộ thì dự cảm về điềm xấu của Bạch Phàm quả nhiên trở thành sự thật, hắn nhìn bà Bạch lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà gọi lại một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt, sau đó niềm nở nói, “Thật là trùng hợp, cô Hà, không ngờ là lại gặp ở đây nha.” Thật là khéo miệng, mẹ à, mẹ có thể đi học diễn xuất rồi đó.

Kết quả đúng như Bạch Phàm đã dự liệu, bà Bạch lấy cớ chuồn đẹp để cho hai người bọn họ cùng nhau đi dạo, bà Bạch một hồi sẽ quay lại.

Bạch Phàm bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của mẹ mình rời đi, hắn cũng có ý trốn về, nhưng bà Bạch theo dõi rất chặt chẽ, bảo rằng trong chốc lát sẽ quay lại thì nhất định sẽ quay lại, nếu đến lúc đó thấy mình biến mất thì khi trở về nhất định sẽ không có trái cây ngon để ăn. Nhìn về phía cô gái vẫn im lặng đứng bên cạnh, Bạch Phàm bất đắc dĩ mỉm cười, “Chúng ta cùng nhau đi dạo một chút vậy.”

Trốn ở một góc đường, tận mắt nhìn thấy con và cô gái kia cùng nhau đi xa, bà Bạch mới vừa lòng gật đầu. Bà Bạch cầm theo một cái túi nhỏ, khóe miệng không nhịn được ý cười, quyết định trước tiên đi dạo ở xung quanh khoảng một hai tiếng rồi mới đi tìm con, cho con nhiều thời gian ở cùng người đẹp một chút.

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, bà Bạch vừa đi dạo vừa mừng khấp khởi, trong đầu đầy ấp suy nghĩ về bộ dáng vui vẻ của con và cô gái kia khi ở cùng nhau, hai người có thể hấp dẫn nhau hay không, sau này con có dẫn người ta về nhà ăn cơm không nhỉ. Bà Bạch đang nhập tâm suy nghĩ thì đột nhiên có một lực lượng rất mạnh ập đến, bà loạng choạng té ngã xuống đất, đồng thời cái túi nhỏ trong tay bị người ta giật mất, trên cổ cũng đau xót, vòng cổ bằng trân châu sáng bóng bị ai đó giật phăng khỏi cổ, bà Bạch còn chưa thấy rõ bộ dáng của người nọ thì đối phương đã chạy mất, hoảng sợ kêu lên, “Túi của tôi, cướp, ăn cướp!”

Thành phố S

Có lẽ vì thấy bản thân quá nhàn rỗi nên gần đây Công Nghi Tuấn luôn tự tìm việc để làm, giống như tối hôm qua, hắn cùng vài người bạn chơi bời đến đêm hôm khuya khoắc mới quay về, sau đó ngủ một trận đến tận giữa trưa mới tỉnh dậy, lúc ăn cơm trưa đương nhiên không thể tránh khỏi bị cha mẹ rầy la một chút.

Nghe hết câu này đến câu kia, Công Nghi Tuấn nóng lòng lái sang chuyện khác, tầm mắt đảo quanh trên bàn ăn, hỏi một cách nghi hoặc, “Ơ? Anh hai đâu ạ? Không quay về ăn cơm à?”

Người đứng đầu gia tộc Công Nghi, cha của Công Nghi Tuấn hừ một tiếng, “Con tưởng là anh hai của con cũng nhàn rỗi giống như con hay sao, từ sáng sớm nó đã đến thành phố Z để ký hợp đồng rồi.”

“A.” Công Nghi Tuấn biết rõ không còn ai có thể cứu mình, chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục thành thật vừa ăn cơm vừa nghe tụng một bài răn dạy.

……

Thành phố Z

Công Nghi Bác đang cùng các quản lý của chi nhánh công ty đi thị sát vài cửa hàng, đối với cậu chủ của công ty, đoàn người rất khép nép, sợ có nửa điểm sơ suất, cũng may cửa hàng rất gọn gàng ngăn nắp, cậu chủ cũng không lộ ra vẻ mặt quá mức bất mãn, ngay khi bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ hoảng hốt, “Túi của tôi, cướp, ăn cướp!”

Vài người quản lý liền biến sắc, đồng loạt hướng về chỗ kia, nhưng có một người nhanh hơn bọn họ, trong đó có một quản lý cảm thấy giống như bị hoa mắt, đợi đến khi thấy rõ là ai thì nhịn không được mà thốt lên một tiếng sợ hãi, cậu chủ!

Tốc độ của Công Nghi Bác cực nhanh, nhưng sẽ không làm cho người xung quanh cảm thấy có gì bất thường, hắn và vài người liền nhanh chóng đuổi theo tên giật đồ trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai, cánh tay ẩn chứa sức mạnh nhẹ nhàng chế phục người nọ, sau đó đưa đến trước mặt bà Bạch đang bị té ngã dưới đất, người thanh niên kia hiển nhiên không cam lòng khi bị bắt lấy như vậy, nhưng mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào thì cánh tay phía sau giống như kìm sắt đồ sộ. Bảo vệ trong khu thương mại nhận được tin liền chạy đến, thấy thế liền vội vàng tiếp nhận kẻ giật đồ.

Công Nghi Bác đem chiếc túi và vòng cổ trả lại cho bà Bạch, vừa đỡ bà Bạch đứng dậy rồi nói, “Mấy thứ này đã lấy trở lại, bác xem còn thiếu cái gì hay không?”

“Ôi chao.” Bà Bạch ngã không nhẹ, lúc này phải chống thắt lưng để đứng lên, bà trút giận nhìn cái tên vừa giật đồ của mình giữa thanh thiên bạch nhật, không kiểm tra túi xách mà lại nói lời cảm ơn Công Nghi Bác, “Cám ơn cậu nhiều.”

“Không có gì, đây là việc mà chúng tôi phải làm, cổ của bác…có cần cháu đưa bác đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không.” Công Nghi Bác chú ý đến cần cổ của quý bà trạc tuổi với mẹ mình có một vết màu đỏ rất rõ ràng, thậm chí còn đang rướm máu, ắt hẳn là lúc bị giật vòng cổ đã gây nên.

Bà Bạch nghĩ lại mà cảm thấy hoảng sợ, sở sờ lên cần cổ hơi đau rát của mình, khàn khàn nói, “Không cần, bác gọi điện thoại cho con của bác để nó đến đón là được.” Bà Bạch lấy di động từ trong túi xách ra, sau khi nói rõ tình hình, nghe được giọng nói tràn đầy lo lắng của Bạch Phàm thì trong lòng lại đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng khi Bạch Phàm hỏi bà đang ở đâu thì bà liền ngẩng đầu nhìn xem xung quanh, muốn tìm cái gì nổi bật để ra hiệu.

Đúng lúc này bên cạnh truyền đến một âm thanh trầm ổn, “Để cháu.”

Bà Bạch cảm thấy rất tin tưởng người thanh niên đã ra tay trượng nghĩa này, lập tức đưa di động cho hắn.

Công Nghi Bác tiếp nhận di động, vừa trầm tĩnh vừa nói ra địa chỉ một cách rõ ràng, “Nơi này là đại sảnh tầng trệt của cửa hàng bách hóa Tứ Thành.”

Bên kia Bạch Phàm đột nhiên nghe được tiếng của một người đàn ông xa lạ trong di động của mẹ, hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng trở lại, “Cám ơn, tôi lập tức chạy đến.”

Công Nghi Bác trả lại di động cho bà Bạch, lẳng lặng chờ bà Bạch cúp máy, sau đó dìu bà Bạch đến bên dãy ghế dài để ngồi xuống, “Chắc một lúc nữa con của bác mới chạy đến, cháu ngồi ở đây chờ với bác.”

Vài quản lý của cửa hàng thấy cậu chủ ở chỗ này nên cũng không dám tùy tiện bỏ đi, có người còn nhanh nhẹn lập tức đem một ly nước ấm đặt vào tay của bà Bạch, mấy người khác cũng lập tức đem khăn lông ướt rồi băng keo cá nhân này nọ.

Bạch Phàm không kịp nói rõ tình hình với cô gái đi bên cạnh, hắn vội vàng bảo là có việc bận rồi lập tức chạy như điên, thậm chí sau khi rời khỏi tầm mắt của cô gái kia thì liền vận dụng khinh công, nhiều người trên đường chỉ cảm thấy hơi hoa mắt một chút nhưng rốt cục lại chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ có thể lắc đầu nghĩ là mình bị ảo giác, khi Bạch Phàm chạy đến cửa hàng bách hóa Tứ Thành thì mới khôi phục tốc độ chạy bình thường, vận đủ thị lực để tìm kiếm trong đại sảnh tầng trệt.

Công Nghi Bác vốn đang cùng bà Bạch trò chuyện để giảm bớt cảm xúc khẩn trương và hoảng sợ mà bà vừa mới gặp phải, nhưng đến khi nhìn thấy một thân ảnh mặc đồ trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt thì hắn liền theo bản năng mà nhìn đồng hồ, hắn tưởng là đối phương muốn tìm được chỗ này thì ít nhất cũng phải mất hơn mười phút, nhưng đồng hồ biểu hiện thời gian kể từ khi hắn chỉ địa điểm cho đối phương đến bây giờ vẫn chưa vượt quá năm phút.

Bạch Phàm cũng không để ý đến Công Nghi Bác đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ở bên cạnh, hoặc là hắn căn bản không bận tâm đến người này, hắn chỉ lo lắng cho bà Bạch đang ngồi trên ghế, “Mẹ, mẹ có sao không.”

“Không sao, không sao, mẹ không sao, cái tên giật đồ đã bị bắt, con xem, đây là người vừa mới bắt tên giật đồ giúp mẹ….” Bà Bạch đang muốn giới thiệu người thanh niên tốt bụng ở bên cạnh.

Sắc mặt của Bạch Phàm lại trầm xuống, “Mẹ, vết thương trên cổ của mẹ là sao vậy?”

“A, đây là lúc mẹ bị người nọ giật vòng cổ.” Bà Bạch vẫn còn sợ hãi mà sờ sờ cần cổ của mình, mấy tên cướp giật dạo này thật sự không có tính người, mới mấy ngày trước bà còn nhìn thấy có người bị giật bông tai và dây chuyền trên tivi, không ngờ hôm nay mình cũng gặp phải.

Bạch Phàm cẩn thận sờ vết thương trên cổ của bà Bạch, tuy rằng chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gì nguy hiểm nhưng hắn vẫn lo lắng, “Mẹ, chúng ta đến bệnh viện xem sao.”

Bà Bạch gật đầu, người lớn tuổi không nên lơ là về vấn đề sức khỏe, mới vừa rồi bị ngã cho nên tốt nhất cứ đi bệnh viện để kiểm tra vẫn yên tâm hơn, “Ừ, được, con đi với mẹ xem thử thế nào, à, đúng rồi, đây là người hùng vừa giúp mẹ bắt lấy kẻ xấu.” Bà Bạch lại một lần nữa giới thiệu Công Nghi Bác đang đứng bên cạnh.

Lần này Bạch Phàm rất trịnh trọng khom người tỏ vẻ cám ơn Công Nghi Bác, “Rất cám ơn anh đã ra tay giúp đỡ mẹ tôi.”

“Không có gì….” Công Nghi Bác đang nói thì đột ngột dừng lại khi Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì hắn cảm thấy bộ dáng của người ở trước mặt vô cùng quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương